Ngày Nắng Gặp Mưa Rào
Chương 31
Nghê Lam đột nhiên cầm điện thoại lên, ấn mở WeChat. Cô ngồi bấm bấm điện thoại, rõ ràng đang trả lời tin nhắn.
Thiệu Gia Kỳ dùng ý chí khống chế bản thân không tiến lại gần.
Nghê Lam bấm xong, một đợt âm báo WeChat vang lên, tin nhắn tới.
Nghê Lam lại tiếp tục bấm điện thoại trả lời. Cứ như vậy qua lại mấy lần, một lát sau, cuộc nói chuyện hình như đã kết thúc, Nghê Lam thả điện thoại lại trên bàn trà.
Thiệu Gia Kỳ liếc nhìn điện thoại, màn hình đã tắt rồi, không nhìn thấy gì.
Đó là chiếc điện thoại cũ hồi trước cô bỏ đi, là kiểu cũ ba năm trước rồi, Nghê Lam vẫn đang dùng.
Thiệu Gia Kỳ suy nghĩ một hồi cũng đau lòng, nghèo thành như vậy, thật vất vả mới có một tiết mục, không hiểu sao lại không có nữa.
Có điều bây giờ không biết là không có thật hay giả.
Thiệu Gia Kỳ hắng giọng một tiếng, đàng hoàng nghiêm chỉnh hỏi: “Lam tổng nói sao vậy?”
Nghê Lam trả lời: “Anh ấy nói ảnh hẹn nhà đầu tư nói chuyện.”
“Vậy công ty anh ta chặn tiết mục của chúng ta là ý gì?”
“Không biết, em không hỏi.” Giọng điệu của Nghê Lam vẫn rất kiêu ngạo.
“Vậy…” Thiệu Gia Kỳ quyết định nhịn cô, dịu dàng hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta phải làm sao? Đợi bên phía Lam tổng à?”
“Không cần chờ. Chúng ta phải sống tự lập.”
“Tỉnh lại đi!” Thiệu Gia Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, cô xấn tới bên cạnh Nghê Lam đập cho cô một phát, “Cầm điện thoại lướt Weibo một vòng xem, xem thử đồng bào nhân dân đánh giá gì về em, thiếu nam thiếu nữ chán ghét em thế nào! Lướt thử độ hot của em trên mạng xem! Tìm chút tác phẩm của em xem! Em xem coi em có cái gì?”
Nghê Lam cực kỳ nản đổ xuống ghế sofa: “Được rồi, em tỉnh rồi.”
Thiệu Gia Kỳ đẩy cô một cái: “Nói cho chị nghe chút đi, tình hình thế nào? Bên chị Tĩnh còn chờ câu trả lời của chị đó.”
“Không có tình hình gì cả.” Nghê Lam như người không xương ngồi bất động trên ghế sofa, “Em ngông nghênh nói với người kia rồi, không cạnh tranh được là do em không có bản lĩnh, không nhọc anh ta hao tâm tổn trí.”
Thiệu Gia Kỳ tức giận, tay đấm chân đá Nghê Lam: “Mẹ nó, lại còn ngông nghênh, em đúng là con vịt chết cứng mồm. Chị thấy lúc em không có cơm ăn thì cạp ngông nghênh của mình đi.”
Nghê Lam cạp cạp cạp nói: “Em còn có chị Gia Kỳ.”
“Chị cái đầu em á mà chị!” Thiệu Gia Kỳ sắp bị cô chọc tức chết rồi: “Vụ hủy hợp đồng bên chị Tĩnh thì sao?”
Nghê Lam nằm ngửa ra, gác chân lên đùi Gia Kỳ: “Cũng không biết là chị Tĩnh xui xẻo hay là em xui xẻo.”
Thiệu Gia Kỳ không biết nói gì với cô thì tốt. Hai người liền im lặng một hồi, âm báo WeChat của Thiệu Gia Kỳ vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, ‘a’ một tiếng to, dùng sức tét một cái chát lên đùi Nghê Lam.
Nghê Lam đau quá hít một hơi, Thiệu Gia Kỳ giơ điện thoại nói với cô: “Em nói cô nhóc em nha, rốt cuộc là phúc tinh hay tai tinh, lại có đoàn làm phim muốn nói chuyện với em.”
Nghê Lam bỗng nhiên ngồi dậy, dõng dạc: “Em đã nói em là gặp đường sống trong chỗ chết mà. Em xem chút, phim gì thế?”
Thiệu Gia Kỳ không cho cô xem, trả miếng hành động trước đó của cô. Nhưng kỳ thật cũng không có gì để xem, trên WeChat không có nội dung phim.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Mấy ngày trước chị đi bàn cho Phỉ Phỉ một vai nữ thứ ba trong một bộ phim đô thị tình yêu công sở mà không thành. Nhưng chị tiện tay đưa tài liệu của em cho đối phương, nghĩ là nhìn nhiều quen mắt, về sau lỡ như có cơ hội. Vừa rồi đạo diễn này mới nhắn tin, trong phim có một vai rất giống em, nhưng chỉ là nhân vật nhỏ, đất diễn không nhiều, có lời thoại, hỏi chúng ta có hứng thú không.”
Nghê Lam tiến tới: “Rất giống em? Sẽ không phải kiểu nữ phụ xinh đẹp mà độc ác ngu xuẩn đó chứ?”
“Em đúng là nhận thức bản thân rất rõ ràng.” Thiệu Gia Kỳ vừa nói vừa nhắn tin trả lời đối phương, hỏi là vai diễn gì.
Đối phương trả lời lại rất nhanh, gửi qua một phần tóm tắt ngắn về nhân vật. Là một người bị mọi người hiểu lầm, bị đả kích suốt, bề ngoài có chút xấu xí, thực tế rất tự ti nhưng cố gắng chống đỡ, có chút đáng thương, đầu phim vì hiểu lầm mà gây chút phiền phức cho nữ chính, nhưng cuối cùng được sự giúp đỡ của nữ chính mà giải tỏa hiểu lầm, nhân vật này trở nên tự tin vui vẻ.
“Không giống em.”
“Không giống em.”
Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam đồng thanh.
“Em không có tự ti đáng thương.” Nghê Lam nói.
“Em không tự cho là đúng, không chọc người khác tức chết đã là tốt rồi.” Thiệu Gia Kỳ nói.
“Nhưng diễn vai này thì được bao nhiêu?” Nghê Lam hỏi.
Thiệu Gia Kỳ trả lời với bên kia vai diễn rất phù hợp, có thể nói chuyện.
Nghê Lam rướn cổ lên, mắt lom lom nhìn, hỏi: “Được mười vạn không? Lam đáng yêu nói em lên chương trình kia có thể được mười vạn.”
Thiệu Gia Kỳ bỏ di động xuống, quay đầu trừng cô, khó trách cô lại khẳng định nói một mùa mười vạn như vậy, thì ra là Lam Diệu Dương nói.
Lam Diệu Dương cũng mù mắt rồi, cũng không nhìn thử xem tình cảnh của Nghê Lam thế nào, phụ nữ làm phiền người khác a. Thật là quen làm ông chủ không biết đau khổ dân gian, mười vạn dễ báo giá vậy sao?
Nếu như cô được quyết định cô sẽ báo sáu vạn, sau đó người ta giảm xuống năm vạn hoặc bốn vạn. Nhưng giọng điệu Nghê Lam lúc ấy lại kiên định, lại dính đến vấn đề bồi thường hủy hợp đồng, thêm đó trước đó bị chuyện ba trăm vạn của La Văn Tĩnh kích động, làm cô nghĩ báo mười vạn cũng được, muốn năm mùa cũng tốt, dù sao cuối cùng cũng yêu cầu.
Cuối cùng thì hay rồi, không có đến một mùa.
“Không thì em tìm Lam tổng đến giúp em nói chuyện đi.” Thiệu Gia Kỳ đánh Nghê Lam.
“Ha ha.” Nghê Lam cười giượng, “Sau đó cuối cùng vai này lại thuộc về người của Blue sao?”
Lúc này đối phương trả lời lại, là tin nhắn thoại, Thiệu Gia Kỳ mở ra nghe.
Phó đạo diễn bên kia mới cùng với đạo diễn, nhà sản xuất, nhà đầu tư họp xếp vai, nói đến việc tuyển Nghê Lam mỗi người đều có cái nhìn khác biệt, chủ yếu là lo lắng danh tiếng và hình tượng của Nghê Lam. Nhưng đạo diễn cảm thấy những gì nhân vật trải qua có điểm trùng hợp, cho nên dùng Nghê Lam để tuyên truyền cũng tốt, tranh luận có phần gay gắt. Bên đầu tư thì tương đối lo lắng hình tượng xấu sẽ có ảnh hưởng không tốt đến phim.
Nhưng mọi người cũng biết tin tức trên mạng cũng không hẳn đúng, vì vậy nhà đầu tư với đạo diễn muốn gặp trực tiếp Nghê Lam nói chuyện, xác nhận một chút xem có thích hợp hay không.
Nghê Lam nghe xong thở dài, ai tìm đến cô cũng vì độ hot của cô, sau đó cũng vì độ hot của cô mà lo lắng.
“Một vai nhỏ có cần thiết không?” Làm việc không nên quá tiểu tiết, xem Lam Diệu Dương nhà người ta kìa.
Thiệu Gia Kỳ đã trả lời có thể gặp mặt, hỏi đối phương thời gian và địa điểm.
“Vai này rất tốt, là cơ hội để tẩy trắng.” Thiệu Gia Kỳ phân tích với Nghê Lam. Dùng vai diễn để so sánh với hiện thực, đến lúc đó quảng bá một lần, nếu như thành công thì sau này cũng không cần mang thân phận tiện nữ scandal rồi.
Nghê Lam gật đầu, cảm thấy có lý. Dù sao công việc tới cái nào thì nắm cái đó, đã nghèo thì không được kén chọn.
Lúc này đối phương nhắn thời gian và địa điểm, tối mai tám giờ ở Thiết Sắc Hoa Viên.
Nghê Lam nói được, Thiệu Gia Kỳ trả lời.
Nói chuyện xong, Thiệu Gia Kỳ ra về.
Nghê Lam nằm trên ghế sofa, mò lấy di động, mở tin nhắn của Lam Diệu Dương ra, câu cuối cùng anh nói chính là: ‘Đừng giận, tối mai anh đi gặp nhà đầu tư chương trình, sẽ nói kết quả cho em biết.’
Hừ! Lại có thể cướp chén cơm của cô, cướp xong còn gì mà nói.
Đêm mai cô cũng có việc, nói không chừng sẽ thành, sắp đi quay phim rồi.
Đêm hôm sau, Nghê Lam mặc quần jean phối với áo khoác bóng chày, trang điểm nhẹ, một thân tươi trẻ hoạt bát, đi theo Thiệu Gia Kỳ gặp mấy nhà đầu tư và đạo diễn.
Lam Diệu Dương ở Lam Sắc Hào mở tiệc chiêu đãi nhà sản xuất, đạo diễn, nhà đầu tư của ‘Phần thưởng tối cao.”
‘Phần thưởng tối cao’ là trò chơi khoa học kỹ nghệ Viễn Bác mới tung ra, loại hình chiến đấu CS, tương tự như game ‘Cuộc chiến sinh tồn Jedi’, nhưng Viễn Bác tích hợp thêm một số tính năng đoạt kho báu và phần cướp giải thưởng cuối cùng. Mỗi tháng ra một phần thưởng cực lớn, bình thường thì thỉnh thoảng mới có một vài lần mở tính năng đoạt kho báu.
Những kho báu này đều là những dụng cụ, vũ khí hoặc da dẻ các loại ngàn vàng khó mua trong game, cực kỳ hấp dẫn với người chơi.
Những tính năng có trong game này cũng sẽ được thể hiện trong phiên bản người thực của trò ‘Phần thưởng tối cao.’
Ông chủ Tần Viễn của Viễn Bác sở hữu hai ngọn núi ở ngoại ô, trong giai đoạn phát triển game online, Tần Viễn đồng thời xây dựng phát triển hai ngọn núi kia thành sân chơi thật. Bây giờ game online đã tung ra, sân chơi thật cũng đã mở được khu thứ nhất.
Ở khu trò chơi thứ nhất, mỗi góc khuất đều gắn xong các thiết bị giám sát trực tiếp, thu âm thu hình, ống kính kéo xa đẩy gần cam đoan chất lượng nhất. Khu trò chơi gồm khu rừng rậm A, khu dân cư B, khu nhà máy bỏ hoang C, khu hẻm nhỏ và cũ kỹ D, có thể chứa tới một trăm người chơi.
Kỳ thật Lam Diệu Dương ngưỡng mộ danh tiếng Tần Viễn đã lâu, nhưng thực sự gặp mặt thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Trong giới kinh doanh Tần Viễn được coi là nhân vật truyền kỳ, xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, tinh anh trong giới kỹ thuật, IQ cao thiên tài.
Theo tin truyền thông, từ nhỏ Tần Viễn đã thông minh hơn người, là thiên tài học hành. Gia đình ông bình thường, cha mẹ có kinh doanh nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi ngày đều đi sớm về khuya. Từ nhỏ Tần Viễn đã thấy cảnh này, rất thương cha mẹ, ông thề lớn lên nhất định sẽ trở thành danh nhân thành đạt, muốn cho cha mẹ có một cuộc sống tốt.
Từ nhỏ Tần Viễn đã đam mê máy tính, lúc học cấp ba đã viết code trò chơi bán cho công ty mạng kiếm tiền. Đáng tiếc, lúc ông có được món tiền đầu tiên không lâu thì cha mẹ gặp phải sự cố nổ ga bất ngờ mà ra đi.
Tần Viễn cố nén đau thương, vẫn kiên trì hoàn thành việc học, thực hiện lý tưởng. Ông ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vừa học vừa lập nghiệp, nhận một số công việc nghiên cứu phát triển do công ty tài trợ, mấy công ty quốc tế lớn có danh tiếng đều là khách hàng của ông.
Sáu năm trước Tần Viễn nhận thấy khả năng phát triển kinh tế trong nước, về nước mở công ty liên quan đến bất động sản, internet, phát triển phần mềm, game các loại.
Lần gặp mặt này Lam Diệu Dương mới biết được hệ thống an ninh Thụy Thuẫn mà khách sạn và tòa nhà của bọn họ dùng là công ty do Tần Viễn phát triển. Tần Viễn là đại cổ đông của Thụy Thuẫn.
Cảm giác này có chút thân thiết rồi.
Tần Viễn cũng cực kỳ khách sáo với Lam Diệu Dương, thỉnh giáo Lam Diệu Dương rất nhiều về thị trường giải trí và cách thức quảng bá chương trình.
‘Phần thưởng tối cao’ là hạng mục lớn nhất gần đây của công ty game dưới trướng Tần Viễn, là thử nghiệm mới mở rộng chương trình giải trí ghi hình trực tiếp qua mạng, Tần Viễn rất xem trọng. Lam Diệu Dương cũng có hứng thú với chương trình này, anh đương nhiên hoan nghênh.
Cả đám người đều cho rằng Lam Diệu Dương tới vì nghệ sĩ của Blue, Đào Niệm Hạ, nhưng Lam Diệu Dương lại không dẫn người đại diện theo, một mình nói chuyện, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ. Một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy sao lại cần đến ông chủ lớn ra mặt, huống hồ đã thảo luận xong điều kiện, không có vấn đề gì mới đúng.
Nhà sản xuất Thẩm Hà hỏi: “Chúng tôi đã thảo luận với người quản lý bên Blue gần xong rồi, không biết bên phía Lam tổng có ý tưởng gì mới hay không?”
Lam Diệu Dương nói: “Đào Niệm Hạ lên chương trình không thành vấn đề, cứ theo bàn luận mà làm. Cá nhân tôi rất coi trong loại chương trình này, rất mới lạ, là một thử nghiệm mạo hiểm. Tôi cũng muốn tham gia sâu hơn, cho nên tương đối quan tâm đến hiệu quả của chương trình.
Mùa đầu tiên nhất định phải hoành tráng. Nhưng sáu khách mời bây giờ dường như chỉ là một nhóm người, bốn tuyển thủ trò chơi, hai nghệ sĩ, mà hai nghệ sĩ này lại không đủ hấp dẫn. Tìm được người chơi game xem chương trình thì hẳn không có vấn đề gì, nhưng đối với những người xem tiết mục giải trí thông thường thì không có điểm kích thích lắm.”
Tần Viễn gật đầu: “Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Vậy Lam tổng có đề nghị gì không?”
Lam Diệu Dương nói: “Tôi nghe nói ban đầu chọn Nghê Lam với Phan Kính, sau đó lại đổi bọn họ là xem xét từ đâu?”
Tất cả mọi người sững sờ.
Xem xét từ đâu? Đương nhiên là từ Blue các anh giới thiệu chứ đâu. Vị Lam tổng này, anh là nội gián của Blue sao?
Thiệu Gia Kỳ dùng ý chí khống chế bản thân không tiến lại gần.
Nghê Lam bấm xong, một đợt âm báo WeChat vang lên, tin nhắn tới.
Nghê Lam lại tiếp tục bấm điện thoại trả lời. Cứ như vậy qua lại mấy lần, một lát sau, cuộc nói chuyện hình như đã kết thúc, Nghê Lam thả điện thoại lại trên bàn trà.
Thiệu Gia Kỳ liếc nhìn điện thoại, màn hình đã tắt rồi, không nhìn thấy gì.
Đó là chiếc điện thoại cũ hồi trước cô bỏ đi, là kiểu cũ ba năm trước rồi, Nghê Lam vẫn đang dùng.
Thiệu Gia Kỳ suy nghĩ một hồi cũng đau lòng, nghèo thành như vậy, thật vất vả mới có một tiết mục, không hiểu sao lại không có nữa.
Có điều bây giờ không biết là không có thật hay giả.
Thiệu Gia Kỳ hắng giọng một tiếng, đàng hoàng nghiêm chỉnh hỏi: “Lam tổng nói sao vậy?”
Nghê Lam trả lời: “Anh ấy nói ảnh hẹn nhà đầu tư nói chuyện.”
“Vậy công ty anh ta chặn tiết mục của chúng ta là ý gì?”
“Không biết, em không hỏi.” Giọng điệu của Nghê Lam vẫn rất kiêu ngạo.
“Vậy…” Thiệu Gia Kỳ quyết định nhịn cô, dịu dàng hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta phải làm sao? Đợi bên phía Lam tổng à?”
“Không cần chờ. Chúng ta phải sống tự lập.”
“Tỉnh lại đi!” Thiệu Gia Kỳ rốt cuộc không nhịn được nữa, cô xấn tới bên cạnh Nghê Lam đập cho cô một phát, “Cầm điện thoại lướt Weibo một vòng xem, xem thử đồng bào nhân dân đánh giá gì về em, thiếu nam thiếu nữ chán ghét em thế nào! Lướt thử độ hot của em trên mạng xem! Tìm chút tác phẩm của em xem! Em xem coi em có cái gì?”
Nghê Lam cực kỳ nản đổ xuống ghế sofa: “Được rồi, em tỉnh rồi.”
Thiệu Gia Kỳ đẩy cô một cái: “Nói cho chị nghe chút đi, tình hình thế nào? Bên chị Tĩnh còn chờ câu trả lời của chị đó.”
“Không có tình hình gì cả.” Nghê Lam như người không xương ngồi bất động trên ghế sofa, “Em ngông nghênh nói với người kia rồi, không cạnh tranh được là do em không có bản lĩnh, không nhọc anh ta hao tâm tổn trí.”
Thiệu Gia Kỳ tức giận, tay đấm chân đá Nghê Lam: “Mẹ nó, lại còn ngông nghênh, em đúng là con vịt chết cứng mồm. Chị thấy lúc em không có cơm ăn thì cạp ngông nghênh của mình đi.”
Nghê Lam cạp cạp cạp nói: “Em còn có chị Gia Kỳ.”
“Chị cái đầu em á mà chị!” Thiệu Gia Kỳ sắp bị cô chọc tức chết rồi: “Vụ hủy hợp đồng bên chị Tĩnh thì sao?”
Nghê Lam nằm ngửa ra, gác chân lên đùi Gia Kỳ: “Cũng không biết là chị Tĩnh xui xẻo hay là em xui xẻo.”
Thiệu Gia Kỳ không biết nói gì với cô thì tốt. Hai người liền im lặng một hồi, âm báo WeChat của Thiệu Gia Kỳ vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, ‘a’ một tiếng to, dùng sức tét một cái chát lên đùi Nghê Lam.
Nghê Lam đau quá hít một hơi, Thiệu Gia Kỳ giơ điện thoại nói với cô: “Em nói cô nhóc em nha, rốt cuộc là phúc tinh hay tai tinh, lại có đoàn làm phim muốn nói chuyện với em.”
Nghê Lam bỗng nhiên ngồi dậy, dõng dạc: “Em đã nói em là gặp đường sống trong chỗ chết mà. Em xem chút, phim gì thế?”
Thiệu Gia Kỳ không cho cô xem, trả miếng hành động trước đó của cô. Nhưng kỳ thật cũng không có gì để xem, trên WeChat không có nội dung phim.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Mấy ngày trước chị đi bàn cho Phỉ Phỉ một vai nữ thứ ba trong một bộ phim đô thị tình yêu công sở mà không thành. Nhưng chị tiện tay đưa tài liệu của em cho đối phương, nghĩ là nhìn nhiều quen mắt, về sau lỡ như có cơ hội. Vừa rồi đạo diễn này mới nhắn tin, trong phim có một vai rất giống em, nhưng chỉ là nhân vật nhỏ, đất diễn không nhiều, có lời thoại, hỏi chúng ta có hứng thú không.”
Nghê Lam tiến tới: “Rất giống em? Sẽ không phải kiểu nữ phụ xinh đẹp mà độc ác ngu xuẩn đó chứ?”
“Em đúng là nhận thức bản thân rất rõ ràng.” Thiệu Gia Kỳ vừa nói vừa nhắn tin trả lời đối phương, hỏi là vai diễn gì.
Đối phương trả lời lại rất nhanh, gửi qua một phần tóm tắt ngắn về nhân vật. Là một người bị mọi người hiểu lầm, bị đả kích suốt, bề ngoài có chút xấu xí, thực tế rất tự ti nhưng cố gắng chống đỡ, có chút đáng thương, đầu phim vì hiểu lầm mà gây chút phiền phức cho nữ chính, nhưng cuối cùng được sự giúp đỡ của nữ chính mà giải tỏa hiểu lầm, nhân vật này trở nên tự tin vui vẻ.
“Không giống em.”
“Không giống em.”
Thiệu Gia Kỳ và Nghê Lam đồng thanh.
“Em không có tự ti đáng thương.” Nghê Lam nói.
“Em không tự cho là đúng, không chọc người khác tức chết đã là tốt rồi.” Thiệu Gia Kỳ nói.
“Nhưng diễn vai này thì được bao nhiêu?” Nghê Lam hỏi.
Thiệu Gia Kỳ trả lời với bên kia vai diễn rất phù hợp, có thể nói chuyện.
Nghê Lam rướn cổ lên, mắt lom lom nhìn, hỏi: “Được mười vạn không? Lam đáng yêu nói em lên chương trình kia có thể được mười vạn.”
Thiệu Gia Kỳ bỏ di động xuống, quay đầu trừng cô, khó trách cô lại khẳng định nói một mùa mười vạn như vậy, thì ra là Lam Diệu Dương nói.
Lam Diệu Dương cũng mù mắt rồi, cũng không nhìn thử xem tình cảnh của Nghê Lam thế nào, phụ nữ làm phiền người khác a. Thật là quen làm ông chủ không biết đau khổ dân gian, mười vạn dễ báo giá vậy sao?
Nếu như cô được quyết định cô sẽ báo sáu vạn, sau đó người ta giảm xuống năm vạn hoặc bốn vạn. Nhưng giọng điệu Nghê Lam lúc ấy lại kiên định, lại dính đến vấn đề bồi thường hủy hợp đồng, thêm đó trước đó bị chuyện ba trăm vạn của La Văn Tĩnh kích động, làm cô nghĩ báo mười vạn cũng được, muốn năm mùa cũng tốt, dù sao cuối cùng cũng yêu cầu.
Cuối cùng thì hay rồi, không có đến một mùa.
“Không thì em tìm Lam tổng đến giúp em nói chuyện đi.” Thiệu Gia Kỳ đánh Nghê Lam.
“Ha ha.” Nghê Lam cười giượng, “Sau đó cuối cùng vai này lại thuộc về người của Blue sao?”
Lúc này đối phương trả lời lại, là tin nhắn thoại, Thiệu Gia Kỳ mở ra nghe.
Phó đạo diễn bên kia mới cùng với đạo diễn, nhà sản xuất, nhà đầu tư họp xếp vai, nói đến việc tuyển Nghê Lam mỗi người đều có cái nhìn khác biệt, chủ yếu là lo lắng danh tiếng và hình tượng của Nghê Lam. Nhưng đạo diễn cảm thấy những gì nhân vật trải qua có điểm trùng hợp, cho nên dùng Nghê Lam để tuyên truyền cũng tốt, tranh luận có phần gay gắt. Bên đầu tư thì tương đối lo lắng hình tượng xấu sẽ có ảnh hưởng không tốt đến phim.
Nhưng mọi người cũng biết tin tức trên mạng cũng không hẳn đúng, vì vậy nhà đầu tư với đạo diễn muốn gặp trực tiếp Nghê Lam nói chuyện, xác nhận một chút xem có thích hợp hay không.
Nghê Lam nghe xong thở dài, ai tìm đến cô cũng vì độ hot của cô, sau đó cũng vì độ hot của cô mà lo lắng.
“Một vai nhỏ có cần thiết không?” Làm việc không nên quá tiểu tiết, xem Lam Diệu Dương nhà người ta kìa.
Thiệu Gia Kỳ đã trả lời có thể gặp mặt, hỏi đối phương thời gian và địa điểm.
“Vai này rất tốt, là cơ hội để tẩy trắng.” Thiệu Gia Kỳ phân tích với Nghê Lam. Dùng vai diễn để so sánh với hiện thực, đến lúc đó quảng bá một lần, nếu như thành công thì sau này cũng không cần mang thân phận tiện nữ scandal rồi.
Nghê Lam gật đầu, cảm thấy có lý. Dù sao công việc tới cái nào thì nắm cái đó, đã nghèo thì không được kén chọn.
Lúc này đối phương nhắn thời gian và địa điểm, tối mai tám giờ ở Thiết Sắc Hoa Viên.
Nghê Lam nói được, Thiệu Gia Kỳ trả lời.
Nói chuyện xong, Thiệu Gia Kỳ ra về.
Nghê Lam nằm trên ghế sofa, mò lấy di động, mở tin nhắn của Lam Diệu Dương ra, câu cuối cùng anh nói chính là: ‘Đừng giận, tối mai anh đi gặp nhà đầu tư chương trình, sẽ nói kết quả cho em biết.’
Hừ! Lại có thể cướp chén cơm của cô, cướp xong còn gì mà nói.
Đêm mai cô cũng có việc, nói không chừng sẽ thành, sắp đi quay phim rồi.
Đêm hôm sau, Nghê Lam mặc quần jean phối với áo khoác bóng chày, trang điểm nhẹ, một thân tươi trẻ hoạt bát, đi theo Thiệu Gia Kỳ gặp mấy nhà đầu tư và đạo diễn.
Lam Diệu Dương ở Lam Sắc Hào mở tiệc chiêu đãi nhà sản xuất, đạo diễn, nhà đầu tư của ‘Phần thưởng tối cao.”
‘Phần thưởng tối cao’ là trò chơi khoa học kỹ nghệ Viễn Bác mới tung ra, loại hình chiến đấu CS, tương tự như game ‘Cuộc chiến sinh tồn Jedi’, nhưng Viễn Bác tích hợp thêm một số tính năng đoạt kho báu và phần cướp giải thưởng cuối cùng. Mỗi tháng ra một phần thưởng cực lớn, bình thường thì thỉnh thoảng mới có một vài lần mở tính năng đoạt kho báu.
Những kho báu này đều là những dụng cụ, vũ khí hoặc da dẻ các loại ngàn vàng khó mua trong game, cực kỳ hấp dẫn với người chơi.
Những tính năng có trong game này cũng sẽ được thể hiện trong phiên bản người thực của trò ‘Phần thưởng tối cao.’
Ông chủ Tần Viễn của Viễn Bác sở hữu hai ngọn núi ở ngoại ô, trong giai đoạn phát triển game online, Tần Viễn đồng thời xây dựng phát triển hai ngọn núi kia thành sân chơi thật. Bây giờ game online đã tung ra, sân chơi thật cũng đã mở được khu thứ nhất.
Ở khu trò chơi thứ nhất, mỗi góc khuất đều gắn xong các thiết bị giám sát trực tiếp, thu âm thu hình, ống kính kéo xa đẩy gần cam đoan chất lượng nhất. Khu trò chơi gồm khu rừng rậm A, khu dân cư B, khu nhà máy bỏ hoang C, khu hẻm nhỏ và cũ kỹ D, có thể chứa tới một trăm người chơi.
Kỳ thật Lam Diệu Dương ngưỡng mộ danh tiếng Tần Viễn đã lâu, nhưng thực sự gặp mặt thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Trong giới kinh doanh Tần Viễn được coi là nhân vật truyền kỳ, xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, tinh anh trong giới kỹ thuật, IQ cao thiên tài.
Theo tin truyền thông, từ nhỏ Tần Viễn đã thông minh hơn người, là thiên tài học hành. Gia đình ông bình thường, cha mẹ có kinh doanh nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi ngày đều đi sớm về khuya. Từ nhỏ Tần Viễn đã thấy cảnh này, rất thương cha mẹ, ông thề lớn lên nhất định sẽ trở thành danh nhân thành đạt, muốn cho cha mẹ có một cuộc sống tốt.
Từ nhỏ Tần Viễn đã đam mê máy tính, lúc học cấp ba đã viết code trò chơi bán cho công ty mạng kiếm tiền. Đáng tiếc, lúc ông có được món tiền đầu tiên không lâu thì cha mẹ gặp phải sự cố nổ ga bất ngờ mà ra đi.
Tần Viễn cố nén đau thương, vẫn kiên trì hoàn thành việc học, thực hiện lý tưởng. Ông ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, vừa học vừa lập nghiệp, nhận một số công việc nghiên cứu phát triển do công ty tài trợ, mấy công ty quốc tế lớn có danh tiếng đều là khách hàng của ông.
Sáu năm trước Tần Viễn nhận thấy khả năng phát triển kinh tế trong nước, về nước mở công ty liên quan đến bất động sản, internet, phát triển phần mềm, game các loại.
Lần gặp mặt này Lam Diệu Dương mới biết được hệ thống an ninh Thụy Thuẫn mà khách sạn và tòa nhà của bọn họ dùng là công ty do Tần Viễn phát triển. Tần Viễn là đại cổ đông của Thụy Thuẫn.
Cảm giác này có chút thân thiết rồi.
Tần Viễn cũng cực kỳ khách sáo với Lam Diệu Dương, thỉnh giáo Lam Diệu Dương rất nhiều về thị trường giải trí và cách thức quảng bá chương trình.
‘Phần thưởng tối cao’ là hạng mục lớn nhất gần đây của công ty game dưới trướng Tần Viễn, là thử nghiệm mới mở rộng chương trình giải trí ghi hình trực tiếp qua mạng, Tần Viễn rất xem trọng. Lam Diệu Dương cũng có hứng thú với chương trình này, anh đương nhiên hoan nghênh.
Cả đám người đều cho rằng Lam Diệu Dương tới vì nghệ sĩ của Blue, Đào Niệm Hạ, nhưng Lam Diệu Dương lại không dẫn người đại diện theo, một mình nói chuyện, bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ. Một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy sao lại cần đến ông chủ lớn ra mặt, huống hồ đã thảo luận xong điều kiện, không có vấn đề gì mới đúng.
Nhà sản xuất Thẩm Hà hỏi: “Chúng tôi đã thảo luận với người quản lý bên Blue gần xong rồi, không biết bên phía Lam tổng có ý tưởng gì mới hay không?”
Lam Diệu Dương nói: “Đào Niệm Hạ lên chương trình không thành vấn đề, cứ theo bàn luận mà làm. Cá nhân tôi rất coi trong loại chương trình này, rất mới lạ, là một thử nghiệm mạo hiểm. Tôi cũng muốn tham gia sâu hơn, cho nên tương đối quan tâm đến hiệu quả của chương trình.
Mùa đầu tiên nhất định phải hoành tráng. Nhưng sáu khách mời bây giờ dường như chỉ là một nhóm người, bốn tuyển thủ trò chơi, hai nghệ sĩ, mà hai nghệ sĩ này lại không đủ hấp dẫn. Tìm được người chơi game xem chương trình thì hẳn không có vấn đề gì, nhưng đối với những người xem tiết mục giải trí thông thường thì không có điểm kích thích lắm.”
Tần Viễn gật đầu: “Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Vậy Lam tổng có đề nghị gì không?”
Lam Diệu Dương nói: “Tôi nghe nói ban đầu chọn Nghê Lam với Phan Kính, sau đó lại đổi bọn họ là xem xét từ đâu?”
Tất cả mọi người sững sờ.
Xem xét từ đâu? Đương nhiên là từ Blue các anh giới thiệu chứ đâu. Vị Lam tổng này, anh là nội gián của Blue sao?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong