Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 99
“Cô ấy đã đến Lăng Phong làm rồi!”
“Bùi Lâm Xung?” Tần Trọng Hàn rất ngạc nhiên. “Sao cô ấy lại đến Lăng Phong làm? Chết tiệt! Lẽ nào cô ấy không biết tên cáo già Bùi Lâm Xung đó là một kẻ đại dê xòm à?”
“Hàn! Có lẽ Bùi Lâm Xung chỉ có tiếng xấu một thời thôi, nhưng có tin đồn rằng ông ta không bao giờ có hành động gì thái quá đối với nhân viên nữ của mình!”
“Không! Ông ta sẽ khác đối với Hà Hà! Tăng Ly, cậu điều tra thử xem!” Tần Trọng Hàn như thể đối mặt với quân địch mạnh mẽ. “Cậu đến nói với Hà Hà, hãy rời khỏi Lăng Phong!”
“Hàn à, cứ xem như tôi điều tra được, anh nghĩ với tính cách bướng bỉnh của Hà Hà, cô ấy sẽ nghe theo à? Bây giờ anh lấy thân phận gì để đi điều tra? Muốn tôi lấy lý do gì để kêu cô ấy rời khỏi đó?”
“Tôi...” Tần Trọng Hàn đấm cái rầm vào ghế sofa với vẻ mặt đau khổ.
“Anh thật sự sẽ buông tay như vậy à?” Tăng Ly hỏi.
“Đem hạnh phúc của cả gia đình anh để toại nguyện cho Lam Ảnh à? Nhưng nếu cả đời cô ấy cũng không khỏe lại thì sao? Anh định sẽ hy sinh bản thân cả đời à?”
“A...” Một tiếng hét thất thanh lại vang lên từ trong phòng ngủ, Tần Trọng Hàn chạy như bay vào trong.
“Lam Ảnh, không sao rồi, anh ở đây!”
Tăng Ly lại thở dài, lẩm bẩm nói: “Cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây?”
Tiêu Hà Hà đã đón Thịnh Thịnh và đưa cậu bé đến thẳng bữa tiệc, tổng tài Bùi đã nhờ người chuẩn bị sẵn áo váy cho cô và Thịnh Thịnh.
“Mẹ ơi, con mặc vầy thấy lạ quá!” Thịnh Thịnh cúi xuống nhìn cái áo vest và cái nơ bướm trên cô, tuy đó là kiểu của trẻ em, nhưng trang trọng quá lại thành ra không thoải mái.
“Có gì đâu mà lạ! Không phải con đã từng mặc như vậy rồi à?” Tiêu Hà Hà nhớ lại chuyện game lần trước, rồi thở dài.
“Mẹ ơi, sao dạo này mẹ cứ thở dài hoài vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Còn nữa, tại sao chú không đến nữa? Con nhớ chú lắm! Còn Ngữ Điền nữa, sao em ấy cũng không đến?”
Sắc mặt Tiêu Hà Hà tái nhợt. Tần Trọng Hàn và Ngữ Điền sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa, không bao giờ nữa. Liếc nhìn con nhưng không nỡ nói ra sự thật, cô chỉ nói: “Bởi vì chú rất bận, không có thời gian. Thịnh Thịnh ngoan nha con!”
Khi Đỗ Cảnh đến đón Tiêu Hà Hà, anh ta nhìn thấy Thịnh Thịnh nên hơi ngạc nhiên. “Cô Tiêu, cậu bé này là...?”
“Con trai của tôi! Nào, Thịnh Thịnh, chào chú Đỗ đi con!”
“Con chào chú Đỗ!” Thịnh Thịnh chào hỏi một cách ngoan ngoãn.
“Ồ! Chào..., chào con!” Đỗ Cảnh hơi ngây ra. “Thật không ngờ cô lại có một cậu con trai lớn vậy rồi!”
Trên đường đi, trên khuôn mặt suốt năm lạnh lùng đó của Đỗ Cảnh đã bắt đầu có chút nghi ngờ.
Lúc mới nhìn thấy Thịnh Thịnh, Bùi Lâm Xung hơi ngạc nhiên. Ở cổng khách sạn, ông ta xuống xe và mỉm cười bước tới, ánh mắt không rời khỏi người Thịnh Thịnh. Đột nhiên, ông ta cười lớn và nói: “Này! Cậu bé đẹp trai quá! Con tên gì?”
Thịnh Thịnh quay đầu lại và nhìn thấy một ông già đang cười rất hiền từ và rất có phong độ, bỗng nhiên cảm thấy rất thân thiết.
“Chào tổng tài!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
Khi nghe mẹ gọi tổng tài, Thịnh Thịnh lập tức cười hì hì. “Con chào ông! Con tên là Tiêu Thừa, cám ơn ông đã cho con đến dự tiệc!”
“Này! Cái miệng nhỏ này dẻo thật đó!” Bùi Lâm Xung liền ngồi xổm xuống, không quan tâm đến bộ đồ đắt tiền trên người mình, chỉ bồng Thịnh Thịnh lên. “Con ngoan, sao con lại cùng họ với mẹ của con vậy?”
Bùi Lâm Xung vừa dứt lời, khuôn mặt của Tiêu Hà Hà lập tức trở nên trắng bệch. Tại sao mọi người đều thích soi mói người khác như vậy?
“Ông ơi, ông đẹp trai quá, nhưng tại sao lại làm bà tám vậy?” Thịnh Thịnh nhướn mày, giữ ánh mắt song song với Bùi Lâm Xung để nhìn ông ta, rồi nói với vẻ tinh nghịch.
“Này! Anh bạn nhỏ, con đang nói ông là đàn bà à?” Bùi Lâm Xung cũng nhướn mày lên.
“Hi hi, tại ông bà tám mà!” Thịnh Thịnh không hề sợ sệt, không hề sợ Bùi Lâm Xung, ngược lại còn cảm thấy rất gần gũi. “Ông không phải là đàn bà, nhưng hơi giống đàn bà một chút đó!”
“Ha ha ha... Con là người đầu tiên nói ta giống đàn bà đó!” Bùi Lâm Xung cười lớn.
Đỗ Cảnh thì hơi bất ngờ, từ bao giờ mà ba nuôi trở nên gần gũi như vậy? Ông có còn là đại ca từng gây ra bao sóng to gió lớn trong xã hội đen trước đây không?
“Tổng tài, chú để Thịnh Thịnh xuống đi, nó nặng lắm!” Tiêu Hà Hà hơi ngại, nhưng cũng thở phào, không ngờ Thịnh Thịnh lại không hề sợ người lạ. Còn tổng tài lại bồng con của mình, làm Tiêu Hà Hà cũng hơi bất ngờ!
“Được! Xuống nào!” Bùi Lâm Xung nói nhưng không thả Thịnh Thịnh xuống, mà bồng cậu bé đi thẳng vào trong tòa nhà. Ông ta cả đời vật lộn với cuộc sống, chưa bao giờ được bồng con, lần này hiếm lắm mới gặp một đứa bé ưng mắt, nên phải bồng lâu một chút.
“Nhóc con, sao con xinh đẹp quá vậy?”
“Ông đẹp hơn, ông đẹp như chú Ly vậy đó!”
“Chú Ly là ai vậy?”
“Ông không biết chú Ly hả? Ông ngốc quá!”
“...”
Hai người đi đằng trước, Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh đều kinh ngạc, sao cứ cảm thấy tổng tài và Thịnh Thịnh dường như đã quen biết nhau lâu lắm rồi vậy? Hình dáng của hai người rất hài hòa.
Còn tâm tư của Đỗ Cảnh thì không biết đã bay đi đâu, cứ nhìn theo bóng người phía trước, rồi nhớ ra đứa bé này tên là Tiêu Thừa. Nó cùng họ với Tiêu Hà Hà?
Khi đi qua cửa xoay, Đỗ Cảnh bỗng đâm sầm vào cánh cửa.
“Ui...”
“Trợ lý Đỗ, anh không sao chứ?” Tiêu Hà Hà hét lên với vẻ quan tâm.
Mặt của Đỗ Cảnh hơi đỏ lên, vừa rồi anh ta chỉ mãi suy nghĩ, không ngờ lại bị rơi vào tình huống này. Anh ta cứ mãi nhìn theo ba nuôi và con của Tiêu Hà Hà đang đi ở phía trước, cảm thấy nụ cười của ba nuôi khi đang bồng cậu bé thật hồn nhiên, không có vẻ lừa gạt lẫn nhau trên thương trường. Tự nhiên anh ta nghĩ, thì ra ba nuôi cũng khao khát tình thân, đáng tiếc là trước nay ông chỉ cô độc một mình!
“A, bị đỏ luôn rồi kìa!” Tiêu Hà Hà khẽ kêu lên, bàn tay nhỏ bé cầm một cái khăn ướt, nhón chân lên và đắp lên trán Đỗ Cảnh. “Trợ lý Đỗ, anh có sao không? Dùng cái này đi. Trời lạnh rồi, khăn ướt có tác dụng giảm sưng đó!”
Đỗ Cảnh hơi ngây người ra, ánh mắt vốn lạnh lùng khi nhìn vào gương mặt lo lắng đang đứng trước mặt thì bỗng hơi khựng lại. Bàn tay nhỏ đè lên trán anh ta, chỗ bị đau đó đã không còn đau nữa!
Anh ta hơi bối rối, vì anh ta cảm nhận được mặt mình đang nóng ran lên. Từ trước đến nay, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm đến mình như vậy. Dù trước đây khi bị thương còn nặng hơn, cũng không có ai quan tâm đến cả! Ngoài ba nuôi ra, cô là người thứ hai quan tâm đến anh ta!
Cô ấy, là người phụ nữ đầu tiên quan tâm đến mình!
Anh ta đưa bàn tay lên, định cầm lấy cái khăn ướt, nhưng lại vô tình nắm trúng tay cô. Cả hai đều hơi ngây ra, đôi mắt của Tiêu Hà Hà trong veo, rút tay ra, mỉm cười và nói: “Không sao rồi, chúng ta mau vào trong thôi!”
“Ừm! Ừm!” Đỗ Cảnh liên tục trả lời.
Bùi Lâm Xung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đỗ Cảnh và Tiêu Hà Hà vẫn còn lề mề phía sau, khóe môi bỗng cong lên. Thân hình cao gần một mét chín của Đỗ Cảnh rất áp bức người khác, nhưng khi hai người đi với nhau lại cho người ta một cảm giác rất xứng đôi, một cao và một thấp, một mạnh mẽ một và một yếu đuối! Ông ta đang nghĩ, có phải đã đến lúc tìm cho cậu con nuôi một người phụ nữ rồi không?
Thằng nhóc đó cũng đã ba mươi rồi, nhưng vẫn còn độc thân, vậy nó làm sao giải quyết nhu cầu của mình được? Bùi Lâm Xung nhíu mày, bồng Thịnh Thịnh và đi đến chỗ thang máy.
“Ông ơi, ông khỏe thật đó!” Thịnh Thịnh cười khúc khích. “Ông đã bồng con lâu lắm rồi đó!”
“Thằng nhóc, con đúng là nặng thật nha! Nói cho ông biết, ba của con có phải là Tần Trọng Hàn không?” Bùi Lâm Xung phát huy trình độ bà tám tới mức cao nhất để thăm dò thông tin.
“Dạ không phải!” Thịnh Thịnh hơi thất vọng: “Ông ơi, con không phải là con của mẹ đâu, con được mẹ nhặt về thôi! Con là đứa con không ai muốn!”
Rất bất ngờ, Bùi Lâm Xung trợn to mắt. “Con ngoan, nó dối sẽ bị thối lưỡi đó!”
“Con nói thật mà! Mẹ với chú Tần cũng có một đứa con, nhưng đứa con đó không phải là con đâu. Em ấy tên là Ngữ Điền, là con ruột của mẹ. Ông ơi, ông đừng để mẹ biết là con đã kể cho ông nghe bí mật này nha. Con thấy ông là người tốt nên mới nói với ông đó. Đã lâu rồi mẹ con không được gặp con trai của mẹ, bây giờ mẹ đang buồn lắm!”
Không phải con ruột? Bùi Lâm Xung ngạc nhiên, rồi quay lại nhìn Tiêu Hà Hà. Dáng vẻ đó, vốn dĩ giống hệt như nhau, sao lại không phải là con ruột?
Tiêu Hà Hà đang mang một đôi giày cao gót mười phân. Cô không quen mang giày cao gót, lại phải đứng quá lâu, giờ đang đi theo tổng tài Bùi, làm quen với các ông chủ trong giới kinh doanh, nhưng không ngờ lại gặp Tần Lăng Hàng.
Kinh ngạc trong thoáng chốc, Tiêu Hà Hà ngây người ra, sau đó khẽ gật đầu. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lăng Hàng dường như rất mệt mỏi, tuy đang mặc một bộ vest phẳng phiu, nhưng không giấu được vẻ ủ rũ!
Bùi Lâm Xung và Tần Lăng Hàn trò chuyện một lúc, ánh mắt của ông ta quét qua trên mặt Tiêu Hà Hà với vẻ sắc bén. “Cô Tiêu, cô vẫn khỏe chứ?”
“Bác Tần, chào bác!” Tiêu Hà Hà chỉ chào hỏi rồi mượn cớ rồi khỏi đó.
Cô không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, và cũng không muốn đối mặt với ông ta, bởi vì hễ gặp bất cứ ai liên quan đến Tần thị thì trái tim cô lại thấy đau. Vốn cứ tưởng sẽ không đau.
Nhưng cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, mất con, mất người yêu. Phải, mất anh ta ngay khi cô biết rằng mình đã yêu anh ta. Cô không biết tại sao ông trời lại mỉa mai mình đến vậy!
Đau chân quá!
Đỗ Cảnh đang nói gì đó với Thịnh Thịnh, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Tiêu Hà Hà, thấy cô nghiên túc đi theo bên cạnh ba nuôi, bỗng trong thoáng chốc làm cho mắt anh ta hơi híp lại. Nụ cười của họ, giống nhau quá!
“Chú ơi, chú hỏi con chuyện này làm gì? Sao chú cũng bà tám y như ông vậy? Con cứ tưởng chú rất lạnh lùng chứ!” Thịnh Thịnh không hiểu tại sao chú Đỗ này lại hỏi chuyện mẹ cậu đã kết hôn hay chưa.
Đỗ Cảnh hơi ngây người ra nhưng không trả lời, chỉ nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang thất thểu cúi gầm mặt xuống mà đi, không thèm để ý phía trước có người hay không. Anh ta lập tức kéo tay Thịnh Thịnh đi qua đó.
Bất thình lình, trước mặt bị chặn bởi một bóng người cao lớn, giọng nam trong trẻo cũng vang lên cùng lúc đó. “Cô Tiêu, cô đi mà không thèm nhìn đường luôn hả?”
Tiêu Hà Hà bị buộc phải dừng lại, đành phải ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đỗ Cảnh cao to đang đứng trước mặt, và anh ta thì đang nhìn mình, dẫn theo Thịnh Thịnh, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng lung linh.
“Trợ lý Đỗ!” Tiêu Hà Hà chào hỏi.
“Mẹ ơi, sao mẹ đi mà không nhìn đường? Lỡ bị té thì sao?” Thịnh Thịnh đi đến đỡ cô và nói với vẻ quan tâm. “Có phải mẹ bị mệt không? Dựa vào con nghỉ ngơi một lát đi!”
“Này! Chờ đến khi con cho mẹ dựa được, chắc mẹ cũng già lắm rồi!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và vuốt mặt cậu bé. “Chúng ta qua bên kia ngồi một lúc!”
“Cẩn thận đó!” Đỗ Cảnh cũng đi đến, đỡ lấy cánh tay kia của cô một cách tự nhiên.
“Bùi Lâm Xung?” Tần Trọng Hàn rất ngạc nhiên. “Sao cô ấy lại đến Lăng Phong làm? Chết tiệt! Lẽ nào cô ấy không biết tên cáo già Bùi Lâm Xung đó là một kẻ đại dê xòm à?”
“Hàn! Có lẽ Bùi Lâm Xung chỉ có tiếng xấu một thời thôi, nhưng có tin đồn rằng ông ta không bao giờ có hành động gì thái quá đối với nhân viên nữ của mình!”
“Không! Ông ta sẽ khác đối với Hà Hà! Tăng Ly, cậu điều tra thử xem!” Tần Trọng Hàn như thể đối mặt với quân địch mạnh mẽ. “Cậu đến nói với Hà Hà, hãy rời khỏi Lăng Phong!”
“Hàn à, cứ xem như tôi điều tra được, anh nghĩ với tính cách bướng bỉnh của Hà Hà, cô ấy sẽ nghe theo à? Bây giờ anh lấy thân phận gì để đi điều tra? Muốn tôi lấy lý do gì để kêu cô ấy rời khỏi đó?”
“Tôi...” Tần Trọng Hàn đấm cái rầm vào ghế sofa với vẻ mặt đau khổ.
“Anh thật sự sẽ buông tay như vậy à?” Tăng Ly hỏi.
“Đem hạnh phúc của cả gia đình anh để toại nguyện cho Lam Ảnh à? Nhưng nếu cả đời cô ấy cũng không khỏe lại thì sao? Anh định sẽ hy sinh bản thân cả đời à?”
“A...” Một tiếng hét thất thanh lại vang lên từ trong phòng ngủ, Tần Trọng Hàn chạy như bay vào trong.
“Lam Ảnh, không sao rồi, anh ở đây!”
Tăng Ly lại thở dài, lẩm bẩm nói: “Cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây?”
Tiêu Hà Hà đã đón Thịnh Thịnh và đưa cậu bé đến thẳng bữa tiệc, tổng tài Bùi đã nhờ người chuẩn bị sẵn áo váy cho cô và Thịnh Thịnh.
“Mẹ ơi, con mặc vầy thấy lạ quá!” Thịnh Thịnh cúi xuống nhìn cái áo vest và cái nơ bướm trên cô, tuy đó là kiểu của trẻ em, nhưng trang trọng quá lại thành ra không thoải mái.
“Có gì đâu mà lạ! Không phải con đã từng mặc như vậy rồi à?” Tiêu Hà Hà nhớ lại chuyện game lần trước, rồi thở dài.
“Mẹ ơi, sao dạo này mẹ cứ thở dài hoài vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ nghi ngờ: “Còn nữa, tại sao chú không đến nữa? Con nhớ chú lắm! Còn Ngữ Điền nữa, sao em ấy cũng không đến?”
Sắc mặt Tiêu Hà Hà tái nhợt. Tần Trọng Hàn và Ngữ Điền sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa, không bao giờ nữa. Liếc nhìn con nhưng không nỡ nói ra sự thật, cô chỉ nói: “Bởi vì chú rất bận, không có thời gian. Thịnh Thịnh ngoan nha con!”
Khi Đỗ Cảnh đến đón Tiêu Hà Hà, anh ta nhìn thấy Thịnh Thịnh nên hơi ngạc nhiên. “Cô Tiêu, cậu bé này là...?”
“Con trai của tôi! Nào, Thịnh Thịnh, chào chú Đỗ đi con!”
“Con chào chú Đỗ!” Thịnh Thịnh chào hỏi một cách ngoan ngoãn.
“Ồ! Chào..., chào con!” Đỗ Cảnh hơi ngây ra. “Thật không ngờ cô lại có một cậu con trai lớn vậy rồi!”
Trên đường đi, trên khuôn mặt suốt năm lạnh lùng đó của Đỗ Cảnh đã bắt đầu có chút nghi ngờ.
Lúc mới nhìn thấy Thịnh Thịnh, Bùi Lâm Xung hơi ngạc nhiên. Ở cổng khách sạn, ông ta xuống xe và mỉm cười bước tới, ánh mắt không rời khỏi người Thịnh Thịnh. Đột nhiên, ông ta cười lớn và nói: “Này! Cậu bé đẹp trai quá! Con tên gì?”
Thịnh Thịnh quay đầu lại và nhìn thấy một ông già đang cười rất hiền từ và rất có phong độ, bỗng nhiên cảm thấy rất thân thiết.
“Chào tổng tài!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
Khi nghe mẹ gọi tổng tài, Thịnh Thịnh lập tức cười hì hì. “Con chào ông! Con tên là Tiêu Thừa, cám ơn ông đã cho con đến dự tiệc!”
“Này! Cái miệng nhỏ này dẻo thật đó!” Bùi Lâm Xung liền ngồi xổm xuống, không quan tâm đến bộ đồ đắt tiền trên người mình, chỉ bồng Thịnh Thịnh lên. “Con ngoan, sao con lại cùng họ với mẹ của con vậy?”
Bùi Lâm Xung vừa dứt lời, khuôn mặt của Tiêu Hà Hà lập tức trở nên trắng bệch. Tại sao mọi người đều thích soi mói người khác như vậy?
“Ông ơi, ông đẹp trai quá, nhưng tại sao lại làm bà tám vậy?” Thịnh Thịnh nhướn mày, giữ ánh mắt song song với Bùi Lâm Xung để nhìn ông ta, rồi nói với vẻ tinh nghịch.
“Này! Anh bạn nhỏ, con đang nói ông là đàn bà à?” Bùi Lâm Xung cũng nhướn mày lên.
“Hi hi, tại ông bà tám mà!” Thịnh Thịnh không hề sợ sệt, không hề sợ Bùi Lâm Xung, ngược lại còn cảm thấy rất gần gũi. “Ông không phải là đàn bà, nhưng hơi giống đàn bà một chút đó!”
“Ha ha ha... Con là người đầu tiên nói ta giống đàn bà đó!” Bùi Lâm Xung cười lớn.
Đỗ Cảnh thì hơi bất ngờ, từ bao giờ mà ba nuôi trở nên gần gũi như vậy? Ông có còn là đại ca từng gây ra bao sóng to gió lớn trong xã hội đen trước đây không?
“Tổng tài, chú để Thịnh Thịnh xuống đi, nó nặng lắm!” Tiêu Hà Hà hơi ngại, nhưng cũng thở phào, không ngờ Thịnh Thịnh lại không hề sợ người lạ. Còn tổng tài lại bồng con của mình, làm Tiêu Hà Hà cũng hơi bất ngờ!
“Được! Xuống nào!” Bùi Lâm Xung nói nhưng không thả Thịnh Thịnh xuống, mà bồng cậu bé đi thẳng vào trong tòa nhà. Ông ta cả đời vật lộn với cuộc sống, chưa bao giờ được bồng con, lần này hiếm lắm mới gặp một đứa bé ưng mắt, nên phải bồng lâu một chút.
“Nhóc con, sao con xinh đẹp quá vậy?”
“Ông đẹp hơn, ông đẹp như chú Ly vậy đó!”
“Chú Ly là ai vậy?”
“Ông không biết chú Ly hả? Ông ngốc quá!”
“...”
Hai người đi đằng trước, Tiêu Hà Hà và Đỗ Cảnh đều kinh ngạc, sao cứ cảm thấy tổng tài và Thịnh Thịnh dường như đã quen biết nhau lâu lắm rồi vậy? Hình dáng của hai người rất hài hòa.
Còn tâm tư của Đỗ Cảnh thì không biết đã bay đi đâu, cứ nhìn theo bóng người phía trước, rồi nhớ ra đứa bé này tên là Tiêu Thừa. Nó cùng họ với Tiêu Hà Hà?
Khi đi qua cửa xoay, Đỗ Cảnh bỗng đâm sầm vào cánh cửa.
“Ui...”
“Trợ lý Đỗ, anh không sao chứ?” Tiêu Hà Hà hét lên với vẻ quan tâm.
Mặt của Đỗ Cảnh hơi đỏ lên, vừa rồi anh ta chỉ mãi suy nghĩ, không ngờ lại bị rơi vào tình huống này. Anh ta cứ mãi nhìn theo ba nuôi và con của Tiêu Hà Hà đang đi ở phía trước, cảm thấy nụ cười của ba nuôi khi đang bồng cậu bé thật hồn nhiên, không có vẻ lừa gạt lẫn nhau trên thương trường. Tự nhiên anh ta nghĩ, thì ra ba nuôi cũng khao khát tình thân, đáng tiếc là trước nay ông chỉ cô độc một mình!
“A, bị đỏ luôn rồi kìa!” Tiêu Hà Hà khẽ kêu lên, bàn tay nhỏ bé cầm một cái khăn ướt, nhón chân lên và đắp lên trán Đỗ Cảnh. “Trợ lý Đỗ, anh có sao không? Dùng cái này đi. Trời lạnh rồi, khăn ướt có tác dụng giảm sưng đó!”
Đỗ Cảnh hơi ngây người ra, ánh mắt vốn lạnh lùng khi nhìn vào gương mặt lo lắng đang đứng trước mặt thì bỗng hơi khựng lại. Bàn tay nhỏ đè lên trán anh ta, chỗ bị đau đó đã không còn đau nữa!
Anh ta hơi bối rối, vì anh ta cảm nhận được mặt mình đang nóng ran lên. Từ trước đến nay, từ trước đến nay chưa từng có ai quan tâm đến mình như vậy. Dù trước đây khi bị thương còn nặng hơn, cũng không có ai quan tâm đến cả! Ngoài ba nuôi ra, cô là người thứ hai quan tâm đến anh ta!
Cô ấy, là người phụ nữ đầu tiên quan tâm đến mình!
Anh ta đưa bàn tay lên, định cầm lấy cái khăn ướt, nhưng lại vô tình nắm trúng tay cô. Cả hai đều hơi ngây ra, đôi mắt của Tiêu Hà Hà trong veo, rút tay ra, mỉm cười và nói: “Không sao rồi, chúng ta mau vào trong thôi!”
“Ừm! Ừm!” Đỗ Cảnh liên tục trả lời.
Bùi Lâm Xung vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Đỗ Cảnh và Tiêu Hà Hà vẫn còn lề mề phía sau, khóe môi bỗng cong lên. Thân hình cao gần một mét chín của Đỗ Cảnh rất áp bức người khác, nhưng khi hai người đi với nhau lại cho người ta một cảm giác rất xứng đôi, một cao và một thấp, một mạnh mẽ một và một yếu đuối! Ông ta đang nghĩ, có phải đã đến lúc tìm cho cậu con nuôi một người phụ nữ rồi không?
Thằng nhóc đó cũng đã ba mươi rồi, nhưng vẫn còn độc thân, vậy nó làm sao giải quyết nhu cầu của mình được? Bùi Lâm Xung nhíu mày, bồng Thịnh Thịnh và đi đến chỗ thang máy.
“Ông ơi, ông khỏe thật đó!” Thịnh Thịnh cười khúc khích. “Ông đã bồng con lâu lắm rồi đó!”
“Thằng nhóc, con đúng là nặng thật nha! Nói cho ông biết, ba của con có phải là Tần Trọng Hàn không?” Bùi Lâm Xung phát huy trình độ bà tám tới mức cao nhất để thăm dò thông tin.
“Dạ không phải!” Thịnh Thịnh hơi thất vọng: “Ông ơi, con không phải là con của mẹ đâu, con được mẹ nhặt về thôi! Con là đứa con không ai muốn!”
Rất bất ngờ, Bùi Lâm Xung trợn to mắt. “Con ngoan, nó dối sẽ bị thối lưỡi đó!”
“Con nói thật mà! Mẹ với chú Tần cũng có một đứa con, nhưng đứa con đó không phải là con đâu. Em ấy tên là Ngữ Điền, là con ruột của mẹ. Ông ơi, ông đừng để mẹ biết là con đã kể cho ông nghe bí mật này nha. Con thấy ông là người tốt nên mới nói với ông đó. Đã lâu rồi mẹ con không được gặp con trai của mẹ, bây giờ mẹ đang buồn lắm!”
Không phải con ruột? Bùi Lâm Xung ngạc nhiên, rồi quay lại nhìn Tiêu Hà Hà. Dáng vẻ đó, vốn dĩ giống hệt như nhau, sao lại không phải là con ruột?
Tiêu Hà Hà đang mang một đôi giày cao gót mười phân. Cô không quen mang giày cao gót, lại phải đứng quá lâu, giờ đang đi theo tổng tài Bùi, làm quen với các ông chủ trong giới kinh doanh, nhưng không ngờ lại gặp Tần Lăng Hàng.
Kinh ngạc trong thoáng chốc, Tiêu Hà Hà ngây người ra, sau đó khẽ gật đầu. Cô nhìn thấy dáng vẻ của Tần Lăng Hàng dường như rất mệt mỏi, tuy đang mặc một bộ vest phẳng phiu, nhưng không giấu được vẻ ủ rũ!
Bùi Lâm Xung và Tần Lăng Hàn trò chuyện một lúc, ánh mắt của ông ta quét qua trên mặt Tiêu Hà Hà với vẻ sắc bén. “Cô Tiêu, cô vẫn khỏe chứ?”
“Bác Tần, chào bác!” Tiêu Hà Hà chỉ chào hỏi rồi mượn cớ rồi khỏi đó.
Cô không biết phải đối mặt với ông ta như thế nào, và cũng không muốn đối mặt với ông ta, bởi vì hễ gặp bất cứ ai liên quan đến Tần thị thì trái tim cô lại thấy đau. Vốn cứ tưởng sẽ không đau.
Nhưng cô không phải là thánh nhân, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, mất con, mất người yêu. Phải, mất anh ta ngay khi cô biết rằng mình đã yêu anh ta. Cô không biết tại sao ông trời lại mỉa mai mình đến vậy!
Đau chân quá!
Đỗ Cảnh đang nói gì đó với Thịnh Thịnh, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn về phía Tiêu Hà Hà, thấy cô nghiên túc đi theo bên cạnh ba nuôi, bỗng trong thoáng chốc làm cho mắt anh ta hơi híp lại. Nụ cười của họ, giống nhau quá!
“Chú ơi, chú hỏi con chuyện này làm gì? Sao chú cũng bà tám y như ông vậy? Con cứ tưởng chú rất lạnh lùng chứ!” Thịnh Thịnh không hiểu tại sao chú Đỗ này lại hỏi chuyện mẹ cậu đã kết hôn hay chưa.
Đỗ Cảnh hơi ngây người ra nhưng không trả lời, chỉ nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang thất thểu cúi gầm mặt xuống mà đi, không thèm để ý phía trước có người hay không. Anh ta lập tức kéo tay Thịnh Thịnh đi qua đó.
Bất thình lình, trước mặt bị chặn bởi một bóng người cao lớn, giọng nam trong trẻo cũng vang lên cùng lúc đó. “Cô Tiêu, cô đi mà không thèm nhìn đường luôn hả?”
Tiêu Hà Hà bị buộc phải dừng lại, đành phải ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đỗ Cảnh cao to đang đứng trước mặt, và anh ta thì đang nhìn mình, dẫn theo Thịnh Thịnh, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng lung linh.
“Trợ lý Đỗ!” Tiêu Hà Hà chào hỏi.
“Mẹ ơi, sao mẹ đi mà không nhìn đường? Lỡ bị té thì sao?” Thịnh Thịnh đi đến đỡ cô và nói với vẻ quan tâm. “Có phải mẹ bị mệt không? Dựa vào con nghỉ ngơi một lát đi!”
“Này! Chờ đến khi con cho mẹ dựa được, chắc mẹ cũng già lắm rồi!” Tiêu Hà Hà mỉm cười và vuốt mặt cậu bé. “Chúng ta qua bên kia ngồi một lúc!”
“Cẩn thận đó!” Đỗ Cảnh cũng đi đến, đỡ lấy cánh tay kia của cô một cách tự nhiên.
Tác giả :
Thiên Quang