Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 96
“Hàn có lo cho tôi sao?” Mạc Lam Ảnh hơi nghi ngờ, rồi cười phá lên. “Đúng ha, chúng tôi sắp kết hôn rồi, đương nhiên anh ấy phải lo cho tôi chứ. Tôi đi ngủ đây, đợi sau khi ngủ dậy thì tôi sẽ trở thành cô dâu của Hàn, ba anh ấy sẽ không phản đối nữa. Có phải không Hàn?”
Cô ta nói rồi lắc lắc tay của Tần Trọng Hàn. Anh mắt Tần Trọng Hàn đau đớn, chỉ gật đầu. “Phải, sẽ không ai phản đối nữa. Ngoan, ngủ đi.”
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy tim mình như bị dao đâm vào, cô quay người lại nói với Tăng Ly: “Anh Tăng, chúng ta ra ngoài đi!”
Sau khi ra ngoài, Tăng Ly nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ lo lắng. “Hà Hà, cô không sao chứ? Lam Ảnh là người bệnh, cô đừng để ý đến lời cô ấy nói. Cô ấy bị bệnh thật đó, đã quên hết những chuyện trong ba năm ở Pháp, chắc do bị ngược đãi rất khủng khiếp, cho nên...”
Tiêu Hà Hà ngắt lời anh ta. “Anh Tăng, tôi biết chị ấy cần có Tần Trọng Hàn, ngoài anh ấy ra, chắc có lẽ không còn ai giúp cho chị ấy cảm thấy an toàn nữa.”
“Hà Hà, đúng vậy. Cô ấy chỉ nhận ra mình Hàn, ngay cả tôi cũng không nhận ra. Ba chúng tôi là bạn học, thường chơi chung với nhau, tôi không ngờ cô ấy lại trở nên như vậy! Trước đây cô ấy đã từng là hoa khôi của trường chúng tôi, ai mà ngờ được Mạc Lam Ảnh sẽ lại có ngày hôm nay.”
“Anh Tăng, anh giúp tôi gọi Tần Trọng Hàn ra đây được không?” Tiêu Hà Hà bỗng lên tiếng.
“Hà Hà, cô?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” Tiêu Hà Hà hít thật sâu, rồi bỗng mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ, giống như đã có quyết định gì đó.
“Được!” Tăng Ly đi gọi Tần Trọng Hàn nhưng lại đi ra một mình. “Anh ấy không đi được, Lam Ảnh vẫn chưa ngủ!”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Hà Hà! Lam Ảnh ở trong bệnh viện tâm thần nên bị những bệnh nhân khác hù dọa, chắc không bao lâu nữa sẽ khỏe lại thôi.” Tăng Ly tìm chuyện để nói.
“Tôi biết!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Nhưng người chữa khỏi cho chị ấy chỉ có Tần Trọng Hàn thôi, lúc trước ở trong bệnh viện đã không được chữa khỏi, sau này đưa vào bệnh viện lại thì cũng không đành lòng, Tần Trọng Hàn mang theo quá nhiều day dứt! Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho chị Mạc. Chỉ cần yêu thương và quan tâm chị ấy nhiều hơn, chị ấy nhất định sẽ khỏe lại thôi!”
Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, rồi liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, hít thật sâu. Đây là món nữ trang đầu tiên mà Tần Trọng Hàn tặng cho mình. Anh ta định tặng thì tặng luôn nhẫn, muốn trói buộc cô cả đời, nhưng...
Lúc này, Tần Trọng Hàn bước ra, chắc là Mạc Lam Ảnh đã ngủ say rồi.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, cười nhạt và nói: “Chúng ta qua phòng kế bên nói chuyện đi. Em có chuyện muốn nói!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn gọi nhỏ với vẻ dè dặt.
“Đi nào!” Cô đã đứng dậy, đi về phía phòng sách sát bên.
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly liếc nhìn nhau rồi đi theo. Tăng Ly đứng ở bên ngoài, trong lòng có cảm giác khó nói ra được, bởi vì Tiêu Hà Hà quá mạnh mẽ!
Vào thời khắc cánh cửa được đóng lại, Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn mà không chớp mắt. Và anh ta cũng nhìn cô, có hàng vạn lời muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tần Trọng Hàn thở dài. “Hà Hà...”
Tiêu Hà Hà bỗng sà vào lòng anh ta, ôm anh ta thật chặt. Cô rất ganh tỵ vì vòng tay này vừa mới bị người phụ nữ khác chiếm giữ, đồng thời lại cảm thông với người phụ nữ đó. Cô ta thật đáng thương! Vô cùng đáng thương!
Tần Trọng Hàn ôm chặt cô, như thể chỉ cần nới lỏng tay thì cô sẽ biến mất, như thể sợ cô sẽ bỏ anh ta mà đi!
Anh ta vội vàng tìm môi cô, cô cũng tìm môi anh ta.
Hai đôi môi giao nhau, họ hôn người kia một cách cuồng nhiệt. Sau đó cô nói: “Tần Trọng Hàn, anh thật ích kỷ!”
Anh ta ngạc nhiên!
Cô thở hổn hển trong lòng anh ta, rồi tiếp tục nói: “Anh muốn có cả hai phải không? Anh không muốn buông tay em, nhưng cũng không muốn buông tay chị ấy, phải vậy không?”
Anh ta chết lặng. Cô lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đau khổ của anh ta. “Tần Trọng Hàn, anh nói cho em biết, anh đã yêu em rồi. Nhưng, anh có biết là em cũng đã yêu anh rồi không?”
“Hà Hà!” Anh ta ôm chặt lấy cô. “Anh xin lỗi!”
Cô nói yêu anh ta! Trái tim anh ta bỗng run lên. “Chúng ta kết hôn đi! Chúng ta kết hôn đi!”
“Tần Trọng Hàn, anh có biết không? Nhìn thấy anh ôm chị ấy, em nổi ghen, ghen đến muốn phát điên, ước gì được lao đến để tách hai người ra. Nhưng..., nhưng em biết em không thể làm như vậy được! Lý trí của em cuối cùng đã chiến thắng tình cảm. Em vẫn còn lý trí, vẫn còn phong độ, nên đã không làm như vậy!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn khẽ gọi. “Cô ấy là người bệnh!”
“Em biết chị ấy là người bệnh. Tần Trọng Hàn, anh đang nói giúp cho chị ấy. Anh không cần nói với em chị ấy là người bệnh đâu, vì em tự nhìn thấy được. Tần Trọng Hàn, anh có biết tại sao em yêu anh không?”
Anh ta càng không hiểu.
“Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, em nhìn thấy anh an ủi chị ấy rất dịu dàng, em cảm thấy anh là một người đàn ông có lương tâm và có trách nhiệm. Lúc đó, em biết là em đã yêu anh rồi, Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà nói rồi cười lên, trong mắt rưng rưng lệ nhưng không chảy xuống. “Anh không bỏ mặc chị ấy, mà anh đã bỏ lại em ở Nhật, rồi anh đi đón chị ấy. Mới đầu em cũng hơi trách anh, nhưng lúc này, em không trách anh nữa! Nếu là em, em nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy!”
“Hà Hà, anh xin lỗi!” Ngoài nói câu xin lỗi ra, Tần Trọng Hàn còn có thể nói gì được đây?
“Tần Trọng Hàn, anh đi đi, chăm sóc cho chị ấy, hãy chăm sóc tốt cho chị ấy! Dù anh cưới chị ấy, yêu chị ấy, em cũng sẽ không trách anh!” Tiêu Hà Hà cười rồi tháo chiếc nhẫn ra. “Hãy đeo chiếc nhẫn này cho chị ấy! Có lẽ sẽ tốt cho bệnh tình của chị ấy.”
“Hà Hà!” Trong lòng anh ta hoảng sợ. Lúc này, trong lòng anh ta bỗng nhiên sợ hãi. Anh ta cảm thấy mình sắp mất đi Tiêu Hà Hà. Không! Có trời biết anh ta chỉ cần mỗi cô.
“Tần Trọng Hàn, em yêu anh, mãi không thay đổi!” Cô nói xong rồi ôm lấy cổ anh ta, tặng cho anh ta nụ hôn của mình.
Nhưng, nụ hôn đó đầy tuyệt vọng!
Nước mắt của anh ta rơi xuống, rơi trúng mặt cô. “Tiêu Hà Hà, tại sao em không thể ích kỷ một chút? Em nói với anh đi, cầu xin anh đừng quan tâm đến cô ấy nữa được không? Tiêu Hà Hà, nếu em cầu xin anh, anh nhất định sẽ không lo cho cô ấy nữa!”
“Tần Trọng Hàn, em sẽ không cầu xin anh đâu! Thật ra em cũng rất ích kỷ. Lúc này đây, em dám chắc, anh yêu em nhiều hơn yêu chị ấy. Vì ngoài em ra, không ai làm được chuyện vĩ đại như vậy đâu! Em đem tình yêu của em để tác hợp cho hai người, tác hợp cho anh và chị ấy. Tần Trọng Hàn, em trả anh lại cho chị ấy, em không cần anh nữa. Không cần nữa! Cho dù em yêu anh, mãi mãi không thay đổi, thì em cũng không cần anh nữa!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn nghẹn ngào, tim như bị dao cắt. “Sao em lại không cần anh? Cho anh chút thời gian được không? Anh chỉ cần em thôi!”
“Tần Trọng Hàn, trong một thời gian ngắn thì chị ấy sẽ không khỏe lại được đâu. Và anh không thể quá ích kỷ, phải không? Em cũng không thể chờ đợi quá lâu, em phải quên anh đi! Phải bắt đầu lại cuộc sống!” Tiêu Hà Hà nói: “Một năm hay hai năm, anh nghĩ chị ấy có khỏe lại không? Em có bao nhiêu thời gian để chờ anh? Ba anh sẽ không đồng ý, em không có được Ngữ Điền, không có được anh hoàn toàn, em ở lại đây chỉ chịu đau khổ! Còn em, chuyện vĩ đại nhất mà em làm được chính là buông tay anh, để anh chăm sóc cho chị ấy. Nếu tiếp tục chờ đợi, em sợ em sẽ giống như chị ấy, tâm lý sẽ nảy sinh vấn đề. Anh đừng để em trở nên cực đoan có được không?”
Anh thở dài buồn bã. “Nhưng... Anh không thể không có em.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng đau khổ, rất lâu sau mới lại nói: “Hà Hà, tại sao càng vào những lúc như bây giờ thì em lại càng thể hiện mình mạnh mẽ đến như vậy? Tại sao em không thể ích kỷ một chút? Em có biết không, chỉ cần em nói không muốn anh lo cho cô ấy nữa, thì anh nhất định sẽ không lo cho cô ấy nữa đâu.”
“Nhưng anh đã quyết định rồi!”
“Anh quyết định rồi sao?” Anh ta hỏi.
Cô cười, những giọt lệ long lanh chảy xuống, ướt cả hai má. Anh ta nâng mặt cô lên, hôn khô từng giọt một.
“Tần Trọng Hàn, anh ngốc quá! Anh đánh mất em, anh lại đi chọn một người bệnh! Anh thà rằng chọn một người bệnh mà cũng không chọn em. Nhưng em lại cảm thấy tự hào và an ủi, người đàn ông mà em yêu, thì ra không phải là kẻ máu lạnh như vậy.”
Tim anh ta càng đau đớn hơn, như dao cắt. Nước mắt rơi xuống, anh ta hít thật sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Đôi mắt to trong veo của Tiêu Hà Hà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. “Khi anh hôn em bằng một nụ hôn tuyệt vọng rồi nói muốn kết hôn với em, thì em đã biết, anh không thể không lo cho chị ấy, mà đây là sự chăm sóc không có hồi kết. Anh là người duy nhất mà chị ấy nhận ra, em nghĩ chắc chị ấy đã yêu anh đến tận xương tủy, vậy nên mới chỉ nhớ mình anh. Bây giờ chị ấy không còn gì cả!”
“Tần Trọng Hàn, anh chính là chỗ dựa của chị ấy, anh là sức mạnh và nguồn sống để chị ấy có cơ hội khỏe lại!”
“Hà Hà, sao em lại hiểu anh đến như vậy? Sao em lại nhìn thấu anh như vậy?” Anh ta khẽ kêu lên, rồi ôm cô thật chặt, như thể muốn nhét cô vào trong xương máu của mình.
“Sự đồng cảm của anh với chị ấy, nỗi day dứt của anh với chị ấy, vượt qua tất cả của chúng ta, bao gồm cả nỗi day dứt với ba anh, với Ngữ Điền, với em, vì chị ấy là một người bệnh! Còn chúng em thì đều rất khỏe mạnh. Tần Trọng Hàn... Em biết anh cần phải làm như vậy!” Tiêu Hà Hà đẩy anh ta ra, hít thật sâu.
“Đừng lo cho em, em vẫn còn có Ngữ Điền và Thịnh Thinh. Em mới hai mươi ba tuổi, em vẫn còn tuổi xuân xinh đẹp. Dù qua thêm vài năm nữa, nếu em không chịu được cô đơn thì tìm đại một người đàn ông nào đó rồi kết hôn, em vẫn sẽ có cuộc sống vui vẻ, vì em có sức khỏe. Nhưng chị ấy thì không còn gì hết, ngay cả con cũng không thể tự sinh được. Vậy nên em giàu có hơn chị ấy! Nhưng em ghen với chị ấy, chị ấy có được sự chăm sóc của anh. Tần Trọng Hàn, nếu chị ấy mạnh khỏe, em nói cho anh biết, em sẽ không buông tay anh ra đâu, dù là vì con trai của em thì em cũng sẽ không buông tay anh ra đâu. Nhưng mà...”
Đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh ta, rồi cô nắm chặt lấy tay anh ta. “Đây là lần cuối cùng em ôm anh, lần cuối cùng em có anh! Từ nay về sau, em sẽ học cách sống ích kỷ, em sẽ tìm đối tượng yêu đương, em sẽ tìm một người đàn ông để lấy. Anh không cần lo cho em.”
“Hà Hà! Nghe anh nói! Em hãy đến biệt thự số 15 mà ở! Em đưa Thịnh Thịnh đến đó ở!” Anh ta khẽ hét lên, nghĩ rằng không biết phải làm gì để bù đắp cho cô.
“Được! Căn biệt thự đó là của em!” Cô nói, chỉ muốn làm cho anh ta yên tâm. “Em muốn căn biệt thự đó, cũng muốn cuốn sổ tiết kiệm đó!”
“Hà Hà!” Anh kêu tên cô bằng giọng khàn khàn. Cô gái này! Anh ta nghĩ rằng suốt đời này mình sẽ không yêu ai nữa, bởi vì không còn cô gái nào vĩ đại hơn cô gái này nữa.
“Được rồi! Em đi đây! Tần Trọng Hàn, em nên đi rồi!” Tiêu Hà Hà cười rồi nhón chân lên, hôn lên môi anh ta, trong lòng thầm nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rồi!
“Hãy yên tâm mà chăm sóc cho chị ấy, anh làm được mà.” Cô cười, những giọt lệ xoay tròn trong mắt rồi đua nhau lăn xuống.
Cô ta nói rồi lắc lắc tay của Tần Trọng Hàn. Anh mắt Tần Trọng Hàn đau đớn, chỉ gật đầu. “Phải, sẽ không ai phản đối nữa. Ngoan, ngủ đi.”
Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy tim mình như bị dao đâm vào, cô quay người lại nói với Tăng Ly: “Anh Tăng, chúng ta ra ngoài đi!”
Sau khi ra ngoài, Tăng Ly nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ lo lắng. “Hà Hà, cô không sao chứ? Lam Ảnh là người bệnh, cô đừng để ý đến lời cô ấy nói. Cô ấy bị bệnh thật đó, đã quên hết những chuyện trong ba năm ở Pháp, chắc do bị ngược đãi rất khủng khiếp, cho nên...”
Tiêu Hà Hà ngắt lời anh ta. “Anh Tăng, tôi biết chị ấy cần có Tần Trọng Hàn, ngoài anh ấy ra, chắc có lẽ không còn ai giúp cho chị ấy cảm thấy an toàn nữa.”
“Hà Hà, đúng vậy. Cô ấy chỉ nhận ra mình Hàn, ngay cả tôi cũng không nhận ra. Ba chúng tôi là bạn học, thường chơi chung với nhau, tôi không ngờ cô ấy lại trở nên như vậy! Trước đây cô ấy đã từng là hoa khôi của trường chúng tôi, ai mà ngờ được Mạc Lam Ảnh sẽ lại có ngày hôm nay.”
“Anh Tăng, anh giúp tôi gọi Tần Trọng Hàn ra đây được không?” Tiêu Hà Hà bỗng lên tiếng.
“Hà Hà, cô?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.” Tiêu Hà Hà hít thật sâu, rồi bỗng mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ, giống như đã có quyết định gì đó.
“Được!” Tăng Ly đi gọi Tần Trọng Hàn nhưng lại đi ra một mình. “Anh ấy không đi được, Lam Ảnh vẫn chưa ngủ!”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
“Hà Hà! Lam Ảnh ở trong bệnh viện tâm thần nên bị những bệnh nhân khác hù dọa, chắc không bao lâu nữa sẽ khỏe lại thôi.” Tăng Ly tìm chuyện để nói.
“Tôi biết!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Nhưng người chữa khỏi cho chị ấy chỉ có Tần Trọng Hàn thôi, lúc trước ở trong bệnh viện đã không được chữa khỏi, sau này đưa vào bệnh viện lại thì cũng không đành lòng, Tần Trọng Hàn mang theo quá nhiều day dứt! Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho chị Mạc. Chỉ cần yêu thương và quan tâm chị ấy nhiều hơn, chị ấy nhất định sẽ khỏe lại thôi!”
Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt xuống, rồi liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, hít thật sâu. Đây là món nữ trang đầu tiên mà Tần Trọng Hàn tặng cho mình. Anh ta định tặng thì tặng luôn nhẫn, muốn trói buộc cô cả đời, nhưng...
Lúc này, Tần Trọng Hàn bước ra, chắc là Mạc Lam Ảnh đã ngủ say rồi.
Tiêu Hà Hà liếc nhìn Tần Trọng Hàn, cười nhạt và nói: “Chúng ta qua phòng kế bên nói chuyện đi. Em có chuyện muốn nói!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn gọi nhỏ với vẻ dè dặt.
“Đi nào!” Cô đã đứng dậy, đi về phía phòng sách sát bên.
Tần Trọng Hàn và Tăng Ly liếc nhìn nhau rồi đi theo. Tăng Ly đứng ở bên ngoài, trong lòng có cảm giác khó nói ra được, bởi vì Tiêu Hà Hà quá mạnh mẽ!
Vào thời khắc cánh cửa được đóng lại, Tiêu Hà Hà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tần Trọng Hàn mà không chớp mắt. Và anh ta cũng nhìn cô, có hàng vạn lời muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tần Trọng Hàn thở dài. “Hà Hà...”
Tiêu Hà Hà bỗng sà vào lòng anh ta, ôm anh ta thật chặt. Cô rất ganh tỵ vì vòng tay này vừa mới bị người phụ nữ khác chiếm giữ, đồng thời lại cảm thông với người phụ nữ đó. Cô ta thật đáng thương! Vô cùng đáng thương!
Tần Trọng Hàn ôm chặt cô, như thể chỉ cần nới lỏng tay thì cô sẽ biến mất, như thể sợ cô sẽ bỏ anh ta mà đi!
Anh ta vội vàng tìm môi cô, cô cũng tìm môi anh ta.
Hai đôi môi giao nhau, họ hôn người kia một cách cuồng nhiệt. Sau đó cô nói: “Tần Trọng Hàn, anh thật ích kỷ!”
Anh ta ngạc nhiên!
Cô thở hổn hển trong lòng anh ta, rồi tiếp tục nói: “Anh muốn có cả hai phải không? Anh không muốn buông tay em, nhưng cũng không muốn buông tay chị ấy, phải vậy không?”
Anh ta chết lặng. Cô lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt đau khổ của anh ta. “Tần Trọng Hàn, anh nói cho em biết, anh đã yêu em rồi. Nhưng, anh có biết là em cũng đã yêu anh rồi không?”
“Hà Hà!” Anh ta ôm chặt lấy cô. “Anh xin lỗi!”
Cô nói yêu anh ta! Trái tim anh ta bỗng run lên. “Chúng ta kết hôn đi! Chúng ta kết hôn đi!”
“Tần Trọng Hàn, anh có biết không? Nhìn thấy anh ôm chị ấy, em nổi ghen, ghen đến muốn phát điên, ước gì được lao đến để tách hai người ra. Nhưng..., nhưng em biết em không thể làm như vậy được! Lý trí của em cuối cùng đã chiến thắng tình cảm. Em vẫn còn lý trí, vẫn còn phong độ, nên đã không làm như vậy!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn khẽ gọi. “Cô ấy là người bệnh!”
“Em biết chị ấy là người bệnh. Tần Trọng Hàn, anh đang nói giúp cho chị ấy. Anh không cần nói với em chị ấy là người bệnh đâu, vì em tự nhìn thấy được. Tần Trọng Hàn, anh có biết tại sao em yêu anh không?”
Anh ta càng không hiểu.
“Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, em nhìn thấy anh an ủi chị ấy rất dịu dàng, em cảm thấy anh là một người đàn ông có lương tâm và có trách nhiệm. Lúc đó, em biết là em đã yêu anh rồi, Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà nói rồi cười lên, trong mắt rưng rưng lệ nhưng không chảy xuống. “Anh không bỏ mặc chị ấy, mà anh đã bỏ lại em ở Nhật, rồi anh đi đón chị ấy. Mới đầu em cũng hơi trách anh, nhưng lúc này, em không trách anh nữa! Nếu là em, em nghĩ mình cũng sẽ làm như vậy!”
“Hà Hà, anh xin lỗi!” Ngoài nói câu xin lỗi ra, Tần Trọng Hàn còn có thể nói gì được đây?
“Tần Trọng Hàn, anh đi đi, chăm sóc cho chị ấy, hãy chăm sóc tốt cho chị ấy! Dù anh cưới chị ấy, yêu chị ấy, em cũng sẽ không trách anh!” Tiêu Hà Hà cười rồi tháo chiếc nhẫn ra. “Hãy đeo chiếc nhẫn này cho chị ấy! Có lẽ sẽ tốt cho bệnh tình của chị ấy.”
“Hà Hà!” Trong lòng anh ta hoảng sợ. Lúc này, trong lòng anh ta bỗng nhiên sợ hãi. Anh ta cảm thấy mình sắp mất đi Tiêu Hà Hà. Không! Có trời biết anh ta chỉ cần mỗi cô.
“Tần Trọng Hàn, em yêu anh, mãi không thay đổi!” Cô nói xong rồi ôm lấy cổ anh ta, tặng cho anh ta nụ hôn của mình.
Nhưng, nụ hôn đó đầy tuyệt vọng!
Nước mắt của anh ta rơi xuống, rơi trúng mặt cô. “Tiêu Hà Hà, tại sao em không thể ích kỷ một chút? Em nói với anh đi, cầu xin anh đừng quan tâm đến cô ấy nữa được không? Tiêu Hà Hà, nếu em cầu xin anh, anh nhất định sẽ không lo cho cô ấy nữa!”
“Tần Trọng Hàn, em sẽ không cầu xin anh đâu! Thật ra em cũng rất ích kỷ. Lúc này đây, em dám chắc, anh yêu em nhiều hơn yêu chị ấy. Vì ngoài em ra, không ai làm được chuyện vĩ đại như vậy đâu! Em đem tình yêu của em để tác hợp cho hai người, tác hợp cho anh và chị ấy. Tần Trọng Hàn, em trả anh lại cho chị ấy, em không cần anh nữa. Không cần nữa! Cho dù em yêu anh, mãi mãi không thay đổi, thì em cũng không cần anh nữa!”
“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn nghẹn ngào, tim như bị dao cắt. “Sao em lại không cần anh? Cho anh chút thời gian được không? Anh chỉ cần em thôi!”
“Tần Trọng Hàn, trong một thời gian ngắn thì chị ấy sẽ không khỏe lại được đâu. Và anh không thể quá ích kỷ, phải không? Em cũng không thể chờ đợi quá lâu, em phải quên anh đi! Phải bắt đầu lại cuộc sống!” Tiêu Hà Hà nói: “Một năm hay hai năm, anh nghĩ chị ấy có khỏe lại không? Em có bao nhiêu thời gian để chờ anh? Ba anh sẽ không đồng ý, em không có được Ngữ Điền, không có được anh hoàn toàn, em ở lại đây chỉ chịu đau khổ! Còn em, chuyện vĩ đại nhất mà em làm được chính là buông tay anh, để anh chăm sóc cho chị ấy. Nếu tiếp tục chờ đợi, em sợ em sẽ giống như chị ấy, tâm lý sẽ nảy sinh vấn đề. Anh đừng để em trở nên cực đoan có được không?”
Anh thở dài buồn bã. “Nhưng... Anh không thể không có em.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng đau khổ, rất lâu sau mới lại nói: “Hà Hà, tại sao càng vào những lúc như bây giờ thì em lại càng thể hiện mình mạnh mẽ đến như vậy? Tại sao em không thể ích kỷ một chút? Em có biết không, chỉ cần em nói không muốn anh lo cho cô ấy nữa, thì anh nhất định sẽ không lo cho cô ấy nữa đâu.”
“Nhưng anh đã quyết định rồi!”
“Anh quyết định rồi sao?” Anh ta hỏi.
Cô cười, những giọt lệ long lanh chảy xuống, ướt cả hai má. Anh ta nâng mặt cô lên, hôn khô từng giọt một.
“Tần Trọng Hàn, anh ngốc quá! Anh đánh mất em, anh lại đi chọn một người bệnh! Anh thà rằng chọn một người bệnh mà cũng không chọn em. Nhưng em lại cảm thấy tự hào và an ủi, người đàn ông mà em yêu, thì ra không phải là kẻ máu lạnh như vậy.”
Tim anh ta càng đau đớn hơn, như dao cắt. Nước mắt rơi xuống, anh ta hít thật sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Đôi mắt to trong veo của Tiêu Hà Hà nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta. “Khi anh hôn em bằng một nụ hôn tuyệt vọng rồi nói muốn kết hôn với em, thì em đã biết, anh không thể không lo cho chị ấy, mà đây là sự chăm sóc không có hồi kết. Anh là người duy nhất mà chị ấy nhận ra, em nghĩ chắc chị ấy đã yêu anh đến tận xương tủy, vậy nên mới chỉ nhớ mình anh. Bây giờ chị ấy không còn gì cả!”
“Tần Trọng Hàn, anh chính là chỗ dựa của chị ấy, anh là sức mạnh và nguồn sống để chị ấy có cơ hội khỏe lại!”
“Hà Hà, sao em lại hiểu anh đến như vậy? Sao em lại nhìn thấu anh như vậy?” Anh ta khẽ kêu lên, rồi ôm cô thật chặt, như thể muốn nhét cô vào trong xương máu của mình.
“Sự đồng cảm của anh với chị ấy, nỗi day dứt của anh với chị ấy, vượt qua tất cả của chúng ta, bao gồm cả nỗi day dứt với ba anh, với Ngữ Điền, với em, vì chị ấy là một người bệnh! Còn chúng em thì đều rất khỏe mạnh. Tần Trọng Hàn... Em biết anh cần phải làm như vậy!” Tiêu Hà Hà đẩy anh ta ra, hít thật sâu.
“Đừng lo cho em, em vẫn còn có Ngữ Điền và Thịnh Thinh. Em mới hai mươi ba tuổi, em vẫn còn tuổi xuân xinh đẹp. Dù qua thêm vài năm nữa, nếu em không chịu được cô đơn thì tìm đại một người đàn ông nào đó rồi kết hôn, em vẫn sẽ có cuộc sống vui vẻ, vì em có sức khỏe. Nhưng chị ấy thì không còn gì hết, ngay cả con cũng không thể tự sinh được. Vậy nên em giàu có hơn chị ấy! Nhưng em ghen với chị ấy, chị ấy có được sự chăm sóc của anh. Tần Trọng Hàn, nếu chị ấy mạnh khỏe, em nói cho anh biết, em sẽ không buông tay anh ra đâu, dù là vì con trai của em thì em cũng sẽ không buông tay anh ra đâu. Nhưng mà...”
Đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh ta, rồi cô nắm chặt lấy tay anh ta. “Đây là lần cuối cùng em ôm anh, lần cuối cùng em có anh! Từ nay về sau, em sẽ học cách sống ích kỷ, em sẽ tìm đối tượng yêu đương, em sẽ tìm một người đàn ông để lấy. Anh không cần lo cho em.”
“Hà Hà! Nghe anh nói! Em hãy đến biệt thự số 15 mà ở! Em đưa Thịnh Thịnh đến đó ở!” Anh ta khẽ hét lên, nghĩ rằng không biết phải làm gì để bù đắp cho cô.
“Được! Căn biệt thự đó là của em!” Cô nói, chỉ muốn làm cho anh ta yên tâm. “Em muốn căn biệt thự đó, cũng muốn cuốn sổ tiết kiệm đó!”
“Hà Hà!” Anh kêu tên cô bằng giọng khàn khàn. Cô gái này! Anh ta nghĩ rằng suốt đời này mình sẽ không yêu ai nữa, bởi vì không còn cô gái nào vĩ đại hơn cô gái này nữa.
“Được rồi! Em đi đây! Tần Trọng Hàn, em nên đi rồi!” Tiêu Hà Hà cười rồi nhón chân lên, hôn lên môi anh ta, trong lòng thầm nói với chính mình, đây là lần cuối cùng rồi!
“Hãy yên tâm mà chăm sóc cho chị ấy, anh làm được mà.” Cô cười, những giọt lệ xoay tròn trong mắt rồi đua nhau lăn xuống.
Tác giả :
Thiên Quang