Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 77: Không có gì lạ
Edit + Beta: AnHaLam
Anh chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, thở dài."Em đang lo lắng tôi không phải tổng giám đốc thì nuôi không nổi mấy người sao?"
"Tôi mới không lạ gì chuyện anh có phải tổng giám đốc hay không!" Cô rất nhanh nói, đột nhiên cảm giác mình nói như vậy hình như không đúng, lập tức đẩy anh ra, "Anh không lo lắng sao?"
"Vì sao tôi phải lo lắng? Ông ấy đồng ý ra ngoài làm việc tôi cầu còn không được!" Tần Trọng Hàn đi đến một bên trên sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc.
Cô xem mắt một ít gấp đôi tàn thuốc, như là vừa rồi cháy, anh rút nhiều khói như vậy, còn nói không lo lắng.
"Nói dối!" Cô tức giận đi qua, cướp điếu thuốc của anh, dập tắt ở trong gạt tàn thuốc. "Anh không lo lắng thì anh lấy ra nhiều thuốc như vậy làm gì?"
Anh kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của cô cực kỳ giống cô vợ nhỏ của anh, ha ha, anh thích cái từ này!
"Em là lo lắng tôi không được làm tổng giám đốc, hay là lo lắng đời này gả không được cho tôi đây?" Anh nhíu mày, ngẩng đầu liếc cô, đẹp trai đến mức làm cho đáy mắt cô lung lay.
Ngay tại khoảnh khắc cô thất thần, anh rất nhanh đem cô kéo đến trong lòng anh, cướp đoạt hương thơm trên đôi môi đỏ tươi của cô, mặt Tiêu Hà Hà lập tức ửng hồng.
"Anh..."
"Đây là đối với em trừng phạt..." Anh lưu manh mà cười. "Lo lắng cũng vô dụng, em đời này, chỉ có thể ở cùng với tôi, cho dù tôi không phải tổng giám đốc Tần thị, em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn tôi!"
"Tôi không có muốn gả cho anh!" Cô nói xong, trong lòng nhảy động không quy tắc, mặt cũng bốc cháy lên, giãy dụa muốn đứng lên, "Buông ra!"
"Ai bảo em dụi tắt thuốc lá của tôi?" Anh giả bộ tức giận, "Đây là chịu trừng phạt, phạt em hôn tôi 10 phút, không phải thế thì không buông tay!"
Tiêu Hà Hà chán nản, lúc nào rồi mà anh vẫn có tâm tư nói đùa, nhìn cái bộ dạng giống như lưu manh kia, cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại nói không ra lời.
"Làm sao lại tức giận?" Giọng nói dễ nghe, khêu gợi của anh truyền tới, Tiêu Hà Hà lại trợn mắt nhìn.
Khi anh lưu manh nhìn chăm chú, mặt cô đỏ như nóng sốt, hiện tại cô bị anh ôm ở trong ngực, như thế càng khiến cô mặt đỏ tim đập. "Anh buông ra!"
"Không buông!" Anh ngược lại càng ôm chặt eo của cô hơn. "Hôn tôi, hôn tôi một cái, sẽ buông em ra!"
"Tần Trọng Hàn, anh là đồ lưu manh!" Cô quẫn bách gầm nhẹ.
"Uh"m! Lưu manh sao? Tốt lắm, tôi sẽ lưu manh cho em xem!" Anh nói xong một tay đỡ gáy của cô, cùng cô mặt đối mặt cực gần nhau, chóp mũi gần như đụng chạm một chỗ, hô hấp ấm áp của anh từ từ huân đỏ mặt cô.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Tiêu Hà Hà cực kỳ khẩn trương, tuy sớm là phụ nữ của anh, nhưng mà mặt đối mặt lại bị anh nhìn chăm chú như thế này vẫn là lần đầu tiên...
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên há miệng hung hăng cắc ở môi cô, đau đến khiến cô thét chói tai, "Anh làm gì lại cắn tôi! Anh buông ra!"
"Nếu quan tâm tôi như vậy, không gọi điện thoại cũng là gởi tín nhắn, lại còn chạy đến tìm tôi, hôn một cái cũng không được sao? Tôi mạn phép xin một nụ hôn!" Anh xấu xa nói.
"Lúc nào rồi mà anh vẫn nói đùa, Tần Trọng Hàn, cha anh giống như rất tức giận, làm sao anh có thể làm cho ông ấy tức giận đây?" Cô nhanh chóng thẳng gắt anh.
"Không cho ông ấy tức giận không thể cưới em, không thể kết hôn!" Anh thản nhiên nói: "Hôm trước chỉ nói không cưới em, em liền khổ sở thành cái dạng kia! Chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ không cho em danh phận cả đời sao?"
Cô kinh ngạc, hóa ra...
"Yên tâm đi, em xem, tôi cũng không nghĩ tìm mẹ kế cho Ngữ Điền, vậy em liền chuẩn bị sẵn sàng đi, em vĩnh viễn là phụ nữ của tôi, thẳng đến khi ông già kia đồng ý chúng ta sẽ kết hôn! Không đồng ý mà nói, em cũng chỉ có thể ủy khuất làm nhân tình bí mật cả đời thôi!"
"Tôi không nói muốn gả cho anh!" Cô rất nhanh nói, bỗng nhiên có chút tự giễu, cô là cô gái như thế, chưa bao giờ nuôi mộng hái sao, cho dù rất nhiều người đều nói cho cô biết vì sao kia có thể hái xuống, cô cũng không tin.
"Hà Hà!" Tần Trọng Hàn thanh âm của bỗng nhiên ôn nhu. "Em không muốn gả cho tôi sao?"
"Không muốn!" Cô lắc đầu.
"Là bởi vì lúc trước tôi nói không cho em danh phận nên lo lắng sao?"
"Không phải!" Khóe miệng cô có chút chua sót. "Từ xưa nhà giàu sâu như biển! Tôi không mơ mộng như vậy, trước kia không biết, về sau không biết, đời này tôi chỉ cần có Thịnh Thịnh cùng Ngữ Điền là đủ rồi!"
Tần Trọng Hàn nheo con ngươi thoáng chốc léo ra ánh sáng sắc bén, tầm mắt rơi vào trên mặt của cô, trên khóe miệng cô nở nụ cười tự giễu.
Cô nhìn hắn, "Cảm ơn anh!"
Bỗng nhiên, cô cảm thấy được toàn bộ cũng không đâu sai! Không hận anh cướp đi con trai, bởi vì ngay từ đầu đã có là hợp đồng, cô có tư cách gì trách anh đây?
Hóa ra anh nghĩ muốn kết hôn với cô, hóa ra anh cũng vì con trai mà nghĩ, như vậy là đủ rồi! Cô còn có cái gì phải cầu đây?
Anh kinh ngạc, sau đó nhíu mày, "Cám ơn tôi cái gì?"
"Tần Trọng Hàn, hóa ra anh không phải xấu xa như vậy! Tôi cho rằng..." Cô cúi đầu, một cảm nói ra câu nói kế tiếp, cô cho là anh rất xấu!
"Bé con hư hỏng!" Anh cầm tay cô vuốt ve, đôi tay kia nhỏ nhắn mềm mại, vô lực nằm ở trong bàn tay to của hắn, cô tựa hồ quẩy người một cái, mà lại quên. Mặc cho anh nắm, mặc cho anh nhìn chăm chú vào, cô mang theo bi thương, bị động ôn nhu, ngồi ở trên đùi anh lẳng lặng chăm chú nhìn anh.
"Hà Hà" Anh nói nhỏ: "Làm người phụ nữ của tôi được không?"
Cô sửng sốt, ánh mắt kia mở to, con ngươi đen tuyền một chớp cũng không chớp, nhìn anh.
"Không nên!" Thanh âm của cô khẽ phiêu phiêu.
"Hà Hà!" Thanh âm của anh nghiêm túc lên. "Tôi là thật lòng!"
Cô mở to hai mắt càng sâu nhìn anh, mi tâm nhẹ chau lại.
"Làm người phụ nữ của tôi đi!" Anh lần thứ hai mở miệng, "Đáp ứng khó như vậy sao?"
Cô chăm chú nhìn anh, sắc mặt của anh kích động, trong ánh mắt lại có cái loại tối tăm, sắc bén, cùng uể oải. "Người phụ nữ này, đều ở ngay tại chỗ thực hiện, lại vẫn giả khốc như vậy, em nghĩ muốn tức chết tôi phải không?"
"Tôi..." Trong lòng cô đập bịch bịch. Khiến thanh âm cũng có một chúy run rẩy, "Anh thật lòng sao?"
Tần Trọng Hàn mày kiếm vừa nhíu, "Cô gái, nhìn ánh mắt tôi!"
Cô khó hiểu, nghe lời nhìn ánh mắt anh, phát hiện ánh mắt anh sâu xa mà thâm thúy như vậy.
"Tiêu Hà Hà, em nghe rõ cho tôi, tôi nói thật lòng! Nói thật lòng! Vì sao em không tin tôi đây?" Anh nheo mắt liếc cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nỗi lên từng đám mây hồng, đôi mi thanh tú nhíu lại, khẩn trương như vậy, khó xử như vậy, đôi môi kiều diễm ướt át, giống cây đào mật dụ hoặc kêu anh đi hái. "Muốn không, tôi mang trái tim ra đưa cho em xem?"
Tiêu Hà Hà sửng sốt, đáy mắt anh liễm hào quang, mà tâm cô vốn yên tĩnh bởi vì lời nói của anh mà kịch liệt rung động run rẩy "Tôi không phải không tin anh! Tôi chỉ là không muốn làm tình nhân, tôi cũng không muốn công việc không tôn nghiêm, nhưng mà, ví như là vì con trai, tôi nguyện ý hy sinh tôn nghiêm của bản thân, chỉ cần vì Ngữ Điền cùng Thịnh Thịnh tốt! Nhưng mà anh muốn tôi nói thật ra, tôi không muốn làm tình nhân!"
"Vậy vợ thì sao?" Anh hỏi.
Lời của anh, khinh địch như vậy khiến tim cô run rẩy đập nhanh một nhịp, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, không biết làm như thế nào, cô lại có chút khẩn trương. Hai mắt ửng đỏ, nổi tầng hơi nước, nhịn không được nữa, trong khoảnh khắc rơi lệ. "Không phải anh nói... phụ nữ không thể muốn tình yêu sao? Không phải anh nói danh phận cùng tình yêu đều không có sao?"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy nước mắt trong suốt kia, tâm cùng đôi mắt căng thẳng.
Tiêu Hà Hà kinh ngạc vì mình ngồi trên chân anh khóc, lập tức nghiêng người đi, vội vàng đi lau nước mắt, sau đó giãy dụa lấy muốn đứng dậy, cái bộ dạng này khiến cô cảm thấy được cực kỳ khó chịu.
Mà anh đột nhiên dùng lực cổ tay ôm cô khẩn căng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp trên ngực mình. Anh cảm thấy nước mắt cô, thật nóng.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bao quanh cô, gần như vậy, gần như vậy, cả người Tiêu Hà Hà ngẩn ra, nghe thấy giọng nam khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai, "Nha đầu ngốc, quả thật là sự thật dễ dàng nhận ra em là nha đầu ngốc."
"Có ý gì?" Cô ở trong lòng anh lầu bầu nói, giọng nói pha chút nghẹn ngào. "Tôi đâu nào u mê?"
"Còn nói không ngốc! Đã nói rõ ràng như vậy rồi! Còn không hiểu rõ!" Anh thở dài, lắc đầu, đáy mắt ý cười càng đậm, lại phân không rõ là trêu tức hag là vui vẻ. "Không muốn làm tình nhân, thì coi như làm người yêu của tôi đi!"
Oanh -----
Tiêu Hà Hà nán lại.
Anh ở bên tai cô thì thầm. "Cuộc đời này không đổi người yêu, như thế nào?"
Hơi thở nóng bỏng bao quanh Tiêu Hà Hà, cô cảm thấy được cả lỗ tai đều đỏ, không, là toàn thân đều đỏ, đỏ từ đầu đến chỗ đầu ngón chân! Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bộ ngực của anh, anh có ý tứ gì?
Đây là tỏ tình sao?
Cuộc đời này không đổi, không phải vợ gian đối bạch sao?
Anh không phải không hiếm lạ tình yêu sao?
Một loạt dấu chấm hỏi xông ra, khiến trong lòng Tiêu Hà Hà cũng rối loạn theo, anh có xem mình như vợ mà đối đãi sao?
"Tần Trọng Hàn, tôi không hiểu, tôi cực kỳ ngu dốt!" Thanh âm rầu rĩ của cô truyền đến, nếu không phải chính mồm nói cho cô biết, cô thật sự không hiểu, cô cần trực tiếp đối đáp, mà không phải phương thức gián tiếp như vậy.
"Ngẩng đầu nhìn tôi!" Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo ái muội ham muốn.
Cô ngẩng đầu lên, cả mặt đỏ bừng, hai mắt như túy, hai gò má như trời chiều đốt hồng bầu trời, ánh mắt giống đêm tối lóe ra ánh sao thần, chịu đựng khó xử, cô vẫn nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Nhìn thì nhìn!"
Anh còn có thể ăn cô hay sao?
Thanh âm của cô mềm nhẹ như gió vùng quê, thổ khí như lan.
"Không phải vui đùa! Cuộc đời này không đổi!" Anh nghĩ đây xem như thông báo thôi, thư tình này, anh có lẽ sớm nói không nên lời. Bởi vì thương tổn quá, quá sâu, nhưng anh cần một cô gái như Hà Hà, Ngữ Điền cần mẹ thân sinh của nó, bọn họ cùng một chỗ, từ từ bồi dưỡng tình yêu đi!
Dù sao, đã rất lâu rồi, anh cũng chỉ có một người phụ nữ là cô! Mà còn đối cô là làm không biết mệt như thế, như si như mê như vậy, dễ dàng nghiện như vậy!
Tiêu Hà Hà trừng mắt anh, anh vẫn chưa nói ra trực tiếp mà nói đến đây đi! Nhưng là ánh mắt anh thật chuyên chú, chuyên chú như thể thật sự.
"Nhưng mà anh cực kỳ hoa tâm, anh có nhiều như vậy phụ nữ, mà còn, hơn nữa lại đều là..." Cô ngập ngừng, mặt càng đỏ hơn, khó xử, ngại ngùng, lại nhu tình như nước.
"Cũng đều là cái gì?"
Cô nuốt hạ nước miếng, cắn răng nói: "Lúc mới đi theo anh đều là thiếu nữ, sau đều bị anh chơi nát bét!"
"Tiêu Hà Hà!" Anh quát lên.
"Vốn là vậy! Anh có rất nhiều phụ nữ, tôi làm sao mà biết lời này của anh không cùng người khác nói qua, anh cùng ít nhiều phụ nữ cuộc đời này không đổi đây? Tôi trong mắt anh, rất nhỏ còn giống một bụi bậm nhỏ, bình thường là không như một bụi cỏ nhỏ. Thậm chí tôi là hai bàn tay trắng, lại nhặt được đứa con, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Anh trừng mắt cô. "Em khinh thường tôi? Bởi vì tôi có nhiều người phụ nữ khác?"
"Không phải!" Cô lắc đầu. "Tôi thích sạch sẽ!"
"Tôi cũng thế!" Anh nói.
"Tôi không thích cùng người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông, cảm giác như vậy cực kỳ bẩn!" Cô nói xong cúi đầu, mặt càng đỏ hơn!
"Ha ha ha..." Thế nhưng anh lại cười to ra tiếng.
"Anh cười cái gì?" Cô ảo não. Anh đang chê cười cô, cô nói chỉ là nói thật!
"Cười em rất ngu!" Cằm của anh tựa vào trên tóc cô, đem đầu cô áp ở trước ngực mình, "Tôi cũng không thích cùng người đàn ông khác dùng chung một người phụ nữ!"
Anh chăm chú nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, thở dài."Em đang lo lắng tôi không phải tổng giám đốc thì nuôi không nổi mấy người sao?"
"Tôi mới không lạ gì chuyện anh có phải tổng giám đốc hay không!" Cô rất nhanh nói, đột nhiên cảm giác mình nói như vậy hình như không đúng, lập tức đẩy anh ra, "Anh không lo lắng sao?"
"Vì sao tôi phải lo lắng? Ông ấy đồng ý ra ngoài làm việc tôi cầu còn không được!" Tần Trọng Hàn đi đến một bên trên sofa ngồi xuống, châm một điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc.
Cô xem mắt một ít gấp đôi tàn thuốc, như là vừa rồi cháy, anh rút nhiều khói như vậy, còn nói không lo lắng.
"Nói dối!" Cô tức giận đi qua, cướp điếu thuốc của anh, dập tắt ở trong gạt tàn thuốc. "Anh không lo lắng thì anh lấy ra nhiều thuốc như vậy làm gì?"
Anh kinh ngạc, bộ dạng hiện tại của cô cực kỳ giống cô vợ nhỏ của anh, ha ha, anh thích cái từ này!
"Em là lo lắng tôi không được làm tổng giám đốc, hay là lo lắng đời này gả không được cho tôi đây?" Anh nhíu mày, ngẩng đầu liếc cô, đẹp trai đến mức làm cho đáy mắt cô lung lay.
Ngay tại khoảnh khắc cô thất thần, anh rất nhanh đem cô kéo đến trong lòng anh, cướp đoạt hương thơm trên đôi môi đỏ tươi của cô, mặt Tiêu Hà Hà lập tức ửng hồng.
"Anh..."
"Đây là đối với em trừng phạt..." Anh lưu manh mà cười. "Lo lắng cũng vô dụng, em đời này, chỉ có thể ở cùng với tôi, cho dù tôi không phải tổng giám đốc Tần thị, em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Tần Trọng Hàn tôi!"
"Tôi không có muốn gả cho anh!" Cô nói xong, trong lòng nhảy động không quy tắc, mặt cũng bốc cháy lên, giãy dụa muốn đứng lên, "Buông ra!"
"Ai bảo em dụi tắt thuốc lá của tôi?" Anh giả bộ tức giận, "Đây là chịu trừng phạt, phạt em hôn tôi 10 phút, không phải thế thì không buông tay!"
Tiêu Hà Hà chán nản, lúc nào rồi mà anh vẫn có tâm tư nói đùa, nhìn cái bộ dạng giống như lưu manh kia, cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, lại nói không ra lời.
"Làm sao lại tức giận?" Giọng nói dễ nghe, khêu gợi của anh truyền tới, Tiêu Hà Hà lại trợn mắt nhìn.
Khi anh lưu manh nhìn chăm chú, mặt cô đỏ như nóng sốt, hiện tại cô bị anh ôm ở trong ngực, như thế càng khiến cô mặt đỏ tim đập. "Anh buông ra!"
"Không buông!" Anh ngược lại càng ôm chặt eo của cô hơn. "Hôn tôi, hôn tôi một cái, sẽ buông em ra!"
"Tần Trọng Hàn, anh là đồ lưu manh!" Cô quẫn bách gầm nhẹ.
"Uh"m! Lưu manh sao? Tốt lắm, tôi sẽ lưu manh cho em xem!" Anh nói xong một tay đỡ gáy của cô, cùng cô mặt đối mặt cực gần nhau, chóp mũi gần như đụng chạm một chỗ, hô hấp ấm áp của anh từ từ huân đỏ mặt cô.
"Anh... Anh muốn làm gì?" Tiêu Hà Hà cực kỳ khẩn trương, tuy sớm là phụ nữ của anh, nhưng mà mặt đối mặt lại bị anh nhìn chăm chú như thế này vẫn là lần đầu tiên...
Tần Trọng Hàn bỗng nhiên há miệng hung hăng cắc ở môi cô, đau đến khiến cô thét chói tai, "Anh làm gì lại cắn tôi! Anh buông ra!"
"Nếu quan tâm tôi như vậy, không gọi điện thoại cũng là gởi tín nhắn, lại còn chạy đến tìm tôi, hôn một cái cũng không được sao? Tôi mạn phép xin một nụ hôn!" Anh xấu xa nói.
"Lúc nào rồi mà anh vẫn nói đùa, Tần Trọng Hàn, cha anh giống như rất tức giận, làm sao anh có thể làm cho ông ấy tức giận đây?" Cô nhanh chóng thẳng gắt anh.
"Không cho ông ấy tức giận không thể cưới em, không thể kết hôn!" Anh thản nhiên nói: "Hôm trước chỉ nói không cưới em, em liền khổ sở thành cái dạng kia! Chẳng lẽ em nghĩ rằng tôi sẽ không cho em danh phận cả đời sao?"
Cô kinh ngạc, hóa ra...
"Yên tâm đi, em xem, tôi cũng không nghĩ tìm mẹ kế cho Ngữ Điền, vậy em liền chuẩn bị sẵn sàng đi, em vĩnh viễn là phụ nữ của tôi, thẳng đến khi ông già kia đồng ý chúng ta sẽ kết hôn! Không đồng ý mà nói, em cũng chỉ có thể ủy khuất làm nhân tình bí mật cả đời thôi!"
"Tôi không nói muốn gả cho anh!" Cô rất nhanh nói, bỗng nhiên có chút tự giễu, cô là cô gái như thế, chưa bao giờ nuôi mộng hái sao, cho dù rất nhiều người đều nói cho cô biết vì sao kia có thể hái xuống, cô cũng không tin.
"Hà Hà!" Tần Trọng Hàn thanh âm của bỗng nhiên ôn nhu. "Em không muốn gả cho tôi sao?"
"Không muốn!" Cô lắc đầu.
"Là bởi vì lúc trước tôi nói không cho em danh phận nên lo lắng sao?"
"Không phải!" Khóe miệng cô có chút chua sót. "Từ xưa nhà giàu sâu như biển! Tôi không mơ mộng như vậy, trước kia không biết, về sau không biết, đời này tôi chỉ cần có Thịnh Thịnh cùng Ngữ Điền là đủ rồi!"
Tần Trọng Hàn nheo con ngươi thoáng chốc léo ra ánh sáng sắc bén, tầm mắt rơi vào trên mặt của cô, trên khóe miệng cô nở nụ cười tự giễu.
Cô nhìn hắn, "Cảm ơn anh!"
Bỗng nhiên, cô cảm thấy được toàn bộ cũng không đâu sai! Không hận anh cướp đi con trai, bởi vì ngay từ đầu đã có là hợp đồng, cô có tư cách gì trách anh đây?
Hóa ra anh nghĩ muốn kết hôn với cô, hóa ra anh cũng vì con trai mà nghĩ, như vậy là đủ rồi! Cô còn có cái gì phải cầu đây?
Anh kinh ngạc, sau đó nhíu mày, "Cám ơn tôi cái gì?"
"Tần Trọng Hàn, hóa ra anh không phải xấu xa như vậy! Tôi cho rằng..." Cô cúi đầu, một cảm nói ra câu nói kế tiếp, cô cho là anh rất xấu!
"Bé con hư hỏng!" Anh cầm tay cô vuốt ve, đôi tay kia nhỏ nhắn mềm mại, vô lực nằm ở trong bàn tay to của hắn, cô tựa hồ quẩy người một cái, mà lại quên. Mặc cho anh nắm, mặc cho anh nhìn chăm chú vào, cô mang theo bi thương, bị động ôn nhu, ngồi ở trên đùi anh lẳng lặng chăm chú nhìn anh.
"Hà Hà" Anh nói nhỏ: "Làm người phụ nữ của tôi được không?"
Cô sửng sốt, ánh mắt kia mở to, con ngươi đen tuyền một chớp cũng không chớp, nhìn anh.
"Không nên!" Thanh âm của cô khẽ phiêu phiêu.
"Hà Hà!" Thanh âm của anh nghiêm túc lên. "Tôi là thật lòng!"
Cô mở to hai mắt càng sâu nhìn anh, mi tâm nhẹ chau lại.
"Làm người phụ nữ của tôi đi!" Anh lần thứ hai mở miệng, "Đáp ứng khó như vậy sao?"
Cô chăm chú nhìn anh, sắc mặt của anh kích động, trong ánh mắt lại có cái loại tối tăm, sắc bén, cùng uể oải. "Người phụ nữ này, đều ở ngay tại chỗ thực hiện, lại vẫn giả khốc như vậy, em nghĩ muốn tức chết tôi phải không?"
"Tôi..." Trong lòng cô đập bịch bịch. Khiến thanh âm cũng có một chúy run rẩy, "Anh thật lòng sao?"
Tần Trọng Hàn mày kiếm vừa nhíu, "Cô gái, nhìn ánh mắt tôi!"
Cô khó hiểu, nghe lời nhìn ánh mắt anh, phát hiện ánh mắt anh sâu xa mà thâm thúy như vậy.
"Tiêu Hà Hà, em nghe rõ cho tôi, tôi nói thật lòng! Nói thật lòng! Vì sao em không tin tôi đây?" Anh nheo mắt liếc cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nỗi lên từng đám mây hồng, đôi mi thanh tú nhíu lại, khẩn trương như vậy, khó xử như vậy, đôi môi kiều diễm ướt át, giống cây đào mật dụ hoặc kêu anh đi hái. "Muốn không, tôi mang trái tim ra đưa cho em xem?"
Tiêu Hà Hà sửng sốt, đáy mắt anh liễm hào quang, mà tâm cô vốn yên tĩnh bởi vì lời nói của anh mà kịch liệt rung động run rẩy "Tôi không phải không tin anh! Tôi chỉ là không muốn làm tình nhân, tôi cũng không muốn công việc không tôn nghiêm, nhưng mà, ví như là vì con trai, tôi nguyện ý hy sinh tôn nghiêm của bản thân, chỉ cần vì Ngữ Điền cùng Thịnh Thịnh tốt! Nhưng mà anh muốn tôi nói thật ra, tôi không muốn làm tình nhân!"
"Vậy vợ thì sao?" Anh hỏi.
Lời của anh, khinh địch như vậy khiến tim cô run rẩy đập nhanh một nhịp, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, không biết làm như thế nào, cô lại có chút khẩn trương. Hai mắt ửng đỏ, nổi tầng hơi nước, nhịn không được nữa, trong khoảnh khắc rơi lệ. "Không phải anh nói... phụ nữ không thể muốn tình yêu sao? Không phải anh nói danh phận cùng tình yêu đều không có sao?"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy nước mắt trong suốt kia, tâm cùng đôi mắt căng thẳng.
Tiêu Hà Hà kinh ngạc vì mình ngồi trên chân anh khóc, lập tức nghiêng người đi, vội vàng đi lau nước mắt, sau đó giãy dụa lấy muốn đứng dậy, cái bộ dạng này khiến cô cảm thấy được cực kỳ khó chịu.
Mà anh đột nhiên dùng lực cổ tay ôm cô khẩn căng đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp trên ngực mình. Anh cảm thấy nước mắt cô, thật nóng.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bao quanh cô, gần như vậy, gần như vậy, cả người Tiêu Hà Hà ngẩn ra, nghe thấy giọng nam khàn khàn trầm thấp của anh vang lên bên tai, "Nha đầu ngốc, quả thật là sự thật dễ dàng nhận ra em là nha đầu ngốc."
"Có ý gì?" Cô ở trong lòng anh lầu bầu nói, giọng nói pha chút nghẹn ngào. "Tôi đâu nào u mê?"
"Còn nói không ngốc! Đã nói rõ ràng như vậy rồi! Còn không hiểu rõ!" Anh thở dài, lắc đầu, đáy mắt ý cười càng đậm, lại phân không rõ là trêu tức hag là vui vẻ. "Không muốn làm tình nhân, thì coi như làm người yêu của tôi đi!"
Oanh -----
Tiêu Hà Hà nán lại.
Anh ở bên tai cô thì thầm. "Cuộc đời này không đổi người yêu, như thế nào?"
Hơi thở nóng bỏng bao quanh Tiêu Hà Hà, cô cảm thấy được cả lỗ tai đều đỏ, không, là toàn thân đều đỏ, đỏ từ đầu đến chỗ đầu ngón chân! Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong bộ ngực của anh, anh có ý tứ gì?
Đây là tỏ tình sao?
Cuộc đời này không đổi, không phải vợ gian đối bạch sao?
Anh không phải không hiếm lạ tình yêu sao?
Một loạt dấu chấm hỏi xông ra, khiến trong lòng Tiêu Hà Hà cũng rối loạn theo, anh có xem mình như vợ mà đối đãi sao?
"Tần Trọng Hàn, tôi không hiểu, tôi cực kỳ ngu dốt!" Thanh âm rầu rĩ của cô truyền đến, nếu không phải chính mồm nói cho cô biết, cô thật sự không hiểu, cô cần trực tiếp đối đáp, mà không phải phương thức gián tiếp như vậy.
"Ngẩng đầu nhìn tôi!" Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo ái muội ham muốn.
Cô ngẩng đầu lên, cả mặt đỏ bừng, hai mắt như túy, hai gò má như trời chiều đốt hồng bầu trời, ánh mắt giống đêm tối lóe ra ánh sao thần, chịu đựng khó xử, cô vẫn nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Nhìn thì nhìn!"
Anh còn có thể ăn cô hay sao?
Thanh âm của cô mềm nhẹ như gió vùng quê, thổ khí như lan.
"Không phải vui đùa! Cuộc đời này không đổi!" Anh nghĩ đây xem như thông báo thôi, thư tình này, anh có lẽ sớm nói không nên lời. Bởi vì thương tổn quá, quá sâu, nhưng anh cần một cô gái như Hà Hà, Ngữ Điền cần mẹ thân sinh của nó, bọn họ cùng một chỗ, từ từ bồi dưỡng tình yêu đi!
Dù sao, đã rất lâu rồi, anh cũng chỉ có một người phụ nữ là cô! Mà còn đối cô là làm không biết mệt như thế, như si như mê như vậy, dễ dàng nghiện như vậy!
Tiêu Hà Hà trừng mắt anh, anh vẫn chưa nói ra trực tiếp mà nói đến đây đi! Nhưng là ánh mắt anh thật chuyên chú, chuyên chú như thể thật sự.
"Nhưng mà anh cực kỳ hoa tâm, anh có nhiều như vậy phụ nữ, mà còn, hơn nữa lại đều là..." Cô ngập ngừng, mặt càng đỏ hơn, khó xử, ngại ngùng, lại nhu tình như nước.
"Cũng đều là cái gì?"
Cô nuốt hạ nước miếng, cắn răng nói: "Lúc mới đi theo anh đều là thiếu nữ, sau đều bị anh chơi nát bét!"
"Tiêu Hà Hà!" Anh quát lên.
"Vốn là vậy! Anh có rất nhiều phụ nữ, tôi làm sao mà biết lời này của anh không cùng người khác nói qua, anh cùng ít nhiều phụ nữ cuộc đời này không đổi đây? Tôi trong mắt anh, rất nhỏ còn giống một bụi bậm nhỏ, bình thường là không như một bụi cỏ nhỏ. Thậm chí tôi là hai bàn tay trắng, lại nhặt được đứa con, cho nên..."
"Cho nên cái gì?" Anh trừng mắt cô. "Em khinh thường tôi? Bởi vì tôi có nhiều người phụ nữ khác?"
"Không phải!" Cô lắc đầu. "Tôi thích sạch sẽ!"
"Tôi cũng thế!" Anh nói.
"Tôi không thích cùng người phụ nữ khác dùng chung một người đàn ông, cảm giác như vậy cực kỳ bẩn!" Cô nói xong cúi đầu, mặt càng đỏ hơn!
"Ha ha ha..." Thế nhưng anh lại cười to ra tiếng.
"Anh cười cái gì?" Cô ảo não. Anh đang chê cười cô, cô nói chỉ là nói thật!
"Cười em rất ngu!" Cằm của anh tựa vào trên tóc cô, đem đầu cô áp ở trước ngực mình, "Tôi cũng không thích cùng người đàn ông khác dùng chung một người phụ nữ!"
Tác giả :
Thiên Quang