Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 72: Đây là uy hiếp
Edit + Beta: AnHaLam
Quần áo cô đang thay, đó là do anh chuẩn bị sáu năm trước, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng chưa mặc qua, hôm nay là lần đầu tiên! Nếu không phải anh xé rách quần áo của cô, chỉ sợ đến chết cô cũng sẽ không mặc quần áo mà anh chuẩn bị.
Tiêu Hà Hà cười khổ, cả đời làm tình nhân? Không cần! Cô muốn đi tìm Ngữ Điền! Cô chỉ muốn con trai của cô! Cô không muốn làm tình nhân của Tần Trọng Hàn!
Thay quần áo xong, cô mở cửa, nhìn thấy anh đứng ở ngay cửa nhìn cô. Tiêu Hà Hà theo bản năng cắn chặt môi dưới, cô không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
"Đã trễ thế này em định đi nơi nào?" Anh nắm chặt bả vai cô, "Vì sao em phải ngang ngược như vậy?"
Tiêu Hà Hà khẻ mỉm cười nói run rẩy, "Tôi không muốn gặp lại anh!"
"Tiêu Hà Hà, nếu hôm nay cô đi ra khỏi đây, tôi thề, cô vĩnh viễn không thấy được con cô! Tôi sẽ đưa hắn ra nước ngoài sống!" Anh nảy sinh ý nghĩ ác độc.
"Anh..." Trong đầu óc cô ong một tiếng, "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói được thì làm được!" Vẻ mặt của hắn trầm xuống. "Tối nhất cô không nên chọc giận tôi!"
Tiêu Hà Hà cười buồn bả, cố nén cảm giác muốn khóc, nhẹ nhàng mà nói với anh: "Nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!"
"Vậy thì sao?" Anh đột nhiên bá đạo nắm chặt cô, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, anh biết đó là nơi mẫn cảm nhất của cô. "Chỉ cần cô dám đi ra ngoài một bước, cô thử đi! Vĩnh viễn không thấy được, vĩnh viễn!"
Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, mà lại lộ ra rét lạnh thấu xương.
Tiêu Hà Hà nhịn không được giật thót mình.
Cô bất động, anh cũng ngừng lại.
Trong hành lang, anh cúi đầu nhìn cô an tĩnh lại, tay nâng người cô lên, "Được rồi, như vậy mới ngoan, bé gái ngoan!"
Tầm mắt của cô rơi vào trên mặt anh, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, đôi mắt đen tuyền thâm thúy, lông mày dày đậm, không kiềm chế được trong có một loại tao nhã đầy vương giả.
Trong đôi mắt trong veo mà lạnh lùng của Tiêu Hà Hà hiện lên cảm xúc khiến tim đập nhanh, người đàn ông này thực sự là khắc tinh của cô sao?
Cho dù hiện tại, nghĩ muốn chạy trốn khỏi anh, như thế hận anh, tâm cũng sẽ bị sa đọa, nỗi hận lớn nhất cũng chống không lại cái loại run rẩy sợ hãi trong lòng, là thế này phải không?
Tần Trọng Hàn nhìn cô, trong mắt có một trận thương tiếc, anh duỗi tay ra, đem thân thể bất lực của Tiêu Hà Hà ôm thật chặt vào trong lòng, trong lúc khí tức của cô mềm mại dán sát vào người anh, thì có một loại kích thích muốn đem cô hòa tan vào trong cơ thể nổi lên.
Anh cúi người, đôi mội nóng bỏng dán vào đôi mắt cô, đau lòng mà hôn khô từng giọt nước mắt trên mặt cô, đường cong lạnh lùng trên mặt bị một mảnh thâm tình thay thế.
"Tốt! Nếu cô ngoan ngoãn, tôi chắc chắn Ngữ Điền cùng Thịnh Thịnh đều sẽ là con của cô!" Uy hiếp của anh có hiệu quả rồi.
Tiêu Hà Hà thành thật không nói một lời, răng nanh lại run lên, bởi vì anh bế cô tiến vào căn phòng mà bọn họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Cô co rúm lại một chút, vẫn như cũ không có lên tiếng.
Tần Trọng Hàn nhìn cô, đêm tối như vậy, cô như vậy, hoàn cảnh như vậy, cũng làm cho anh không tự chủ nghĩ đến bọn họ trong đêm hôm đó, cùng với vài đêm về sau đây, anh phát hiện mình càng muốn áp chế xuống, lại càng khó tự nắm giữ.
Môi quét qua hai má của cô, nhưng cô lại có phản xạ lùi mạnh về phía sau.
Còn cô không có biện pháp tha thứ cho sự uy hiếp cùng lừa gạt của anh. Anh trừ bỏ lên giường thì không làm cái khác sao? Vì cái gì người đàn ông này luôn ghê tởm như vậy? Luôn luôn sử dụng "Tính" tới xúc phạm phụ nữ? Uy hiếp phụ nữ?
Trên mặt của cô lộ ra chán ghét, vẻ mặt này của cô kích thích Tần Trọng Hàn thật sâu, cô vậy mà dám lộ ra biểu tình chán ghét như vậy, thực quá ghê tởm!
"Cô..." Anh anh tuấn mà khí phách nhếch mép lên, trong mắt phụt ra lửa giận dường như có thể đem Tiêu Hà Hà thiêu cháy, lực trên tay Tần Trọng lại tăng thêm, "Nhìn tôi!"
"Không nhìn, không nhìn!" Tiêu Hà Hà kêu lên, chính cô cũng không biết bộ dạng của mình giờ phút này giống như là đang làm nũng, đang giận lẩy, nhưng thế mà anh lại càng tức giận.
"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Một đạo âm thanh giống như từ địa ngục vọng lại vừa lãnh đạm vừa trào phúng vang lên bên tai Tiêu Hà Hà. "Tôi nói là cô nhìn tôi!"
"Anh muốn thế nào?" Con người trong veo mà lạnh lùng của Tiêu Hà Hà liếc một cái nhìn vào cơn giận dữ trong mắt Tần Trọng Hàn trong, tuy nhiên trong lòng có chút nơm lớp lo sợ.
Tần Trọng Hàn bá đạo cưỡng chế đè chặt cô, khóe miệng nở nụ cười tà tứ, trong mắt lại không có một chút ý cười nào, nhẹ giọng nỉ non: "Uh"m! Thật là, vật nhỏ vừa bướng bỉnh vừa lỳ lợm!"
"Anh thật cực kì đê tiện! Anh dám uy hiếp tôi!" Tiêu Hà Hà đón nhận chính diện ánh mắt của hắn, trong thanh âm tràn đầy khinh thường cùng với lạnh lùng.
Người đàn ông này làm cho người ta chán ghét, chẳng lẽ anh có chỉ có loại chiêu thức này thôi sao? Chẳng lẽ anh trừ bỏ như vậy, không còn một cái nào khác sao?
Tần Trọng Hàn nhìn cô, không nói lời nào, một cái cũng không nháy mắt, hai người giờ phút này đối diện, ánh mắt anh phức tạp mà quỷ dị, lóe ra tia lửa kỳ diệu.
Nhưng mà không khí lại càng ngày càng trở nên nguy hiểm. Mà anh lại ẩn nhẫn cùng trấn tĩnh, làm cho Tiêu Hà Hà cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đang dần dần hiện lên. Chẳng qua cô lại đứng thẳng lưng, không cam lòng yếu thế.
Tần Trọng Hàn lần thứ hai cong khóe miệng, trên mặt cười nhưng không có nửa phần ý cười.
Tiêu Hà Hà rõ ràng nhắm hai mắt lại, không nhìn anh, dù sao bị ánh mắt anh nhìn vào lâu sẽ bị trầm luân, rõ ràng không nên nhìn rồi!
"Mở to mắt, tôi muốn cô nhìn tôi tận hưởng thân thể của cô, từ hôm nay trở đi, cô đã là người phụ nữ của tôi, đời này dừng mơ tưởng chạy thoát!" Anh nói xong, trong đôi mắt nổi lên tia lửa giận phức tạp.
Cô nghe được lời của anh, khó có thể tin được mở to hai mắt nhìn, cái dung mạo lạnh lùng đập vào trong mắt, đáng giận như thế, đáng giận đến mức cô muốn xé rách mặt anh, anh làm sao có thể nói rõ như vậy, không biết xấu hổ như vậy.
Khuất nhục xông tới, lần thứ hai khiến cô đỏ mắt.
"Cởi quần áo ra! Vừa rồi không nên mặc vào!" Anh trầm giọng nói: "Không muốn gặp con trai nữa phải không?"
Cô trừng mắt nhìn anh, hàm răng cắn chặt vào môi, lửa giận bừng lên.
Anh rõ ràng buông cô ra, ngồi ở trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, từ trong túi sờ tới gói thuốc, theo quán tính đốt một điếu thuốc. "Tùy cô, cô có thể tiếp tục làm trinh tiết liệt nữ, chẳng qua sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn!"
Anh nhìn cô mặc đồ anh mua, đó đã là phong cách nhiều năm về trước, nhưng khi cô mặc trên người lại vẫn đẹp như trước vậy! Đem cả dáng người xinh đẹp của cô đều lộ ra ngoài, cô đã sinh con, so với lúc trước khi còn mười bảy tuổi thì càng thêm đầy đặn, càng ra dáng phụ nữ!
Trước hai con mắt đang nhìn soi mói kia, cô bắt đầu chậm rãi cởi đồ trên người xuống. Trong ánh mắt cô, đã không còn chút tiêu cự nào, chỉ giống như robot đang thực hiện mệnh lệnh.
Từng cái từng cái cúc áo được gỡ ra, lập tức cùng chung số phận rơi xuống trên mặt đất, mà lòng của cô, cũng rơi xuống theo nó rồi. Mãi đến khi toàn thân trên dưới chỉ còn lại có đồ lót.
Tiêu Hà Hà rõ ràng cảm thấy run rẩy, vùng vẫy cùng sự yếu đuối của mình.
Anh nhìn cô, nguy hiểm trong mắt tăng lên.
"Tiếp tục cởi, tôi đi tắm rửa!" Anh lạnh lùng đứng lên, trong khoảnh khắc xoay người, trong mắt hiện lên chút vùng vẫy.
Đối với cô như vậy, hình như quá tàn nhẫn rồi!
Nhưng mà, anh phát hiện, anh càng nghĩ thật kỹ, nhẹ nhàng giữ cô lại, đáng giận là cô lại càng muốn đối nghịch với hắc. Có lẽ sử dụng uy hiếp quá đê tiện, nhưng xưa nay anh luôn tin tưởng tốc chiến tốc thắng sẽ đạthiệu quả cao! Anh chỉ muốn có được cô, bởi vì từ lần trước đến bây giờ đã qua mấy tuần lễ, anh đã cấm dục hai tuần lễ rồi!
Cô không nói gì, ánh mắt trống rỗng, bò lên trên giường, che đậy thân thể của mình.
Âm thanh tắm rửa rầm rầm truyền đến, Tần Trọng Hàn từ nhà tắm ra, chỉ dùng khăn tắm quấn phần hạ thân, chân trần dẫm xuống sàn nhà đi ra. Lại thấy cô đang thấp cúi thấp đầu ngồi ở trên giường, dùng chăn bao bọc chính mình, nhìn bất lực. Bởi vì vừa xấu hổ vừa hận, cô càng thêm chán ghét anh!
"Cởi!" Anh tiếp tục nói.
Bàn tay cô đưa ra sau lưng, ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ khoá áo ngực, kéo xuống, mở!
Nội y rơi xuống, thân thể duy mỹ của cô lộ ra!
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô, trong nháy mắt khi nội y rơi xuống, anh cảm giác được khí tức của mình dần dần hỗn loạn. Thấy làn da trắng nõn của cô, lóe ra một ít chỗ mềm mại đáng yêu, anh không tránh khỏi tâm thần dập dờn. Có thứ gì đó phủ kín con ngươi thâm thúy, anh chỉ nghĩ muốn hoàn toàn có được người phụ nữ này, hoàn toàn chinh phục người phụ nữ này!
Cô cảm thấy xấu hổ! Cảm thấy không có mặt mũi!
"Tần Trọng Hàn, nếu anh muốn, anh cứ việc lấy đi!" Cô không biết mình tìm tới thanh âm như thế nào, mà lời nói ra lại cực kỳ run rẩy.
Ngay sau đó, cô cắn môi, nếm được vị mặn, hóa ra cô đã cắn nát môi của mình, khuất nhục như vậy, anh là ác ma, là khắc tinh cả đời của cô.
Giờ phút này, tóc đen của Tần Trọng Hàn dán vào má, trên lọn tóc có giọt nước rơi xuống, một đôi mắt đen long lanh thật băng lãnh. Cả người tản ra sức hút đặc hữu, đủ làm cho người ta tim đập thình thịch. Nhưng mà Tiêu Hà Hà không nhìn đến, cô cũng không muốn nhìn, cô cảm thấy được giờ phút này cô chỉ còn lại khuất nhục!
Tần Trọng Hàn từ cửa phòng tắm đi tới, chậm rãi đi đến chỗ cô. Mỗi một bước tới gần, đều cảm thấy trên người cô không biện pháp khắc chế được hấp dẫn.
Rốt cuộc tới trước mặt cô, tay anh cầm lên một sợi tóc của cô, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi trên người cô, vĩnh viễn tươi mát như thế, không có mùi nước hoa gay mũi, cô không giống những người phụ nữ kia mà giống hoa U Lan nơi Không Cốc.
Tần Trọng Hàn hôn tóc của cô, ôm cả người cô vào trong lòng. Ngực dán vào lưng cô, cảm nhận được thân thể mềm mại, mỹ hảo của cô. Tâm anh ngứa ngáy, khó chịu, hít thật sâu.
Tiêu Hà Hà lại chỉ có thể ngừng hô hấp, nghe thấy được tiếng tim mình đập nhanh.
Mặt anh và mặt cô, gần trong gang tấc.
Áo tắm trên người anh rơi xuống, thân thể của bọn họ sát lại một chỗ.
"Vì sao em không chịu thuận theo tôi? Hửm?" Tần Trọng Hàn đem cả thân hình đơn bạc, gầy yếu của Tiêu Hà Hà ôm vào trong lòng.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhịn không đưa môi đến muốn hôn cô, anh khát vọng đôi môi mềm mại mà đỏ bừng của cô, lại nếm đến mùi máu tươi nơi khóe miệng ấy, trong lòng lại tê rần.
Lẻn vào trong đôi mội mềm mại, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng của cô ra, khiến cô một trận xấu hổ và giận dữ.
Khí tức của cô vẫn thơm như thế, môi của cô vẫn nhu thuận như vậy, để cho anh muốn ngừng mà không được, có một loại mê muội muốn hôn cô. Hai tay Tần Trọng Hàn ở trên người cô di chuyển, môi bắt đầu hôn cô mãnh liệt mà cuồng dã.
Cái hôn này kịch liệt và kéo dài, Tần Trọng Hàn ý còn chưa xong mà buông ra Tiêu Hà Hà thì sắc mặt cô đã hồng lịm, cả người mềm nhũn gần như đứng không vững, thiếu chút nữa cô vì hít thở không thông mà chết.
Tần Trọng Hàn cũng hơi hơi thở dốc, anh nhìn Tiêu Hà Hà, lấy tay nâng sau lưng của cô, nói khẽ với cô nói: "Tiêu Hà Hà, tôi muốn em vĩnh viễn là người của Tần Trọng Hàn tôi!"
Tiêu Hà Hà mở mắt, không nhìn tới Tần Trọng Hàn.
Thân thể cường tráng của anh phát ra sức hút đầy nam tính, vừa quang mình, cô cảm giác được của anh dâng trào, bọn họ dán chặt nhau.
Ánh mắt của cô càng ngày càng trống rỗng rồi. "Anh khiến cho tôi chỉ biết càng hận anh!"
"Hận đi! Không em cần yêu tôi!" Tần Trọng Hàn nói xong, cúi đầu hôn cổ của cô, một đường hướng hạ hôn xuống. Bàn tay to che ở nơi mềm mại trước ngực cô, nhẹ nhàng mà gặm cắn da thịt của cô, để lại từng ấy ký màu hồng.
Tiêu Hà Hà cảm giác được thân thể của mình dưới sự âu yếm của anh nhẹ nhàng sợ run.
Khuất nhục cùng với hèn mọn đó khiến tâm cô như chết bụi, lập tức nghẹn ngào trong lòng, nước mắt im hơi lặng tiếng mà rơi xuống.
Anh cảm nhận được của cô khóc, đột nhiên ngừng động tác lại. Ngẩng đầu mạnh lên, nhìn thấy hai dòng nước mắt trên mặt cô, cảm thấy lòng có chút rầu rĩ, có chút thống khổ trồi lên.
Nhưng mà anh vẫn hung hăng chiếm hữu cô, "Em hận tôi được sao? Loại cảm giác tuyệt mỹ như vậy, em cảm thấy cô hận được sao?"
Anh mãnh liệt tập kích, bởi vì nước mắt trên mặt cô mà phiền muộn không chịu nổi. "Từ nay chuyển công tác, trở lại bên cạnh tôi!"
"Không!" Cô chỉ có thể thừa nhận anh, rên rỉ một tiếng, tối nghĩa nói, "Anh đừng mơ tưởng..."
"Lời của tôi là thánh chỉ, trở lại bên cạnh tôi!" Anh rét lạnh nói bên tai cô, cô không khỏi khẽ run.
-familt%
Quần áo cô đang thay, đó là do anh chuẩn bị sáu năm trước, chỉ là cho tới bây giờ cô cũng chưa mặc qua, hôm nay là lần đầu tiên! Nếu không phải anh xé rách quần áo của cô, chỉ sợ đến chết cô cũng sẽ không mặc quần áo mà anh chuẩn bị.
Tiêu Hà Hà cười khổ, cả đời làm tình nhân? Không cần! Cô muốn đi tìm Ngữ Điền! Cô chỉ muốn con trai của cô! Cô không muốn làm tình nhân của Tần Trọng Hàn!
Thay quần áo xong, cô mở cửa, nhìn thấy anh đứng ở ngay cửa nhìn cô. Tiêu Hà Hà theo bản năng cắn chặt môi dưới, cô không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
"Đã trễ thế này em định đi nơi nào?" Anh nắm chặt bả vai cô, "Vì sao em phải ngang ngược như vậy?"
Tiêu Hà Hà khẻ mỉm cười nói run rẩy, "Tôi không muốn gặp lại anh!"
"Tiêu Hà Hà, nếu hôm nay cô đi ra khỏi đây, tôi thề, cô vĩnh viễn không thấy được con cô! Tôi sẽ đưa hắn ra nước ngoài sống!" Anh nảy sinh ý nghĩ ác độc.
"Anh..." Trong đầu óc cô ong một tiếng, "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói được thì làm được!" Vẻ mặt của hắn trầm xuống. "Tối nhất cô không nên chọc giận tôi!"
Tiêu Hà Hà cười buồn bả, cố nén cảm giác muốn khóc, nhẹ nhàng mà nói với anh: "Nếu anh dám làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời!"
"Vậy thì sao?" Anh đột nhiên bá đạo nắm chặt cô, cúi đầu cắn lỗ tai của cô, anh biết đó là nơi mẫn cảm nhất của cô. "Chỉ cần cô dám đi ra ngoài một bước, cô thử đi! Vĩnh viễn không thấy được, vĩnh viễn!"
Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, mà lại lộ ra rét lạnh thấu xương.
Tiêu Hà Hà nhịn không được giật thót mình.
Cô bất động, anh cũng ngừng lại.
Trong hành lang, anh cúi đầu nhìn cô an tĩnh lại, tay nâng người cô lên, "Được rồi, như vậy mới ngoan, bé gái ngoan!"
Tầm mắt của cô rơi vào trên mặt anh, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, đôi mắt đen tuyền thâm thúy, lông mày dày đậm, không kiềm chế được trong có một loại tao nhã đầy vương giả.
Trong đôi mắt trong veo mà lạnh lùng của Tiêu Hà Hà hiện lên cảm xúc khiến tim đập nhanh, người đàn ông này thực sự là khắc tinh của cô sao?
Cho dù hiện tại, nghĩ muốn chạy trốn khỏi anh, như thế hận anh, tâm cũng sẽ bị sa đọa, nỗi hận lớn nhất cũng chống không lại cái loại run rẩy sợ hãi trong lòng, là thế này phải không?
Tần Trọng Hàn nhìn cô, trong mắt có một trận thương tiếc, anh duỗi tay ra, đem thân thể bất lực của Tiêu Hà Hà ôm thật chặt vào trong lòng, trong lúc khí tức của cô mềm mại dán sát vào người anh, thì có một loại kích thích muốn đem cô hòa tan vào trong cơ thể nổi lên.
Anh cúi người, đôi mội nóng bỏng dán vào đôi mắt cô, đau lòng mà hôn khô từng giọt nước mắt trên mặt cô, đường cong lạnh lùng trên mặt bị một mảnh thâm tình thay thế.
"Tốt! Nếu cô ngoan ngoãn, tôi chắc chắn Ngữ Điền cùng Thịnh Thịnh đều sẽ là con của cô!" Uy hiếp của anh có hiệu quả rồi.
Tiêu Hà Hà thành thật không nói một lời, răng nanh lại run lên, bởi vì anh bế cô tiến vào căn phòng mà bọn họ lần đầu tiên phát sinh quan hệ.
Cô co rúm lại một chút, vẫn như cũ không có lên tiếng.
Tần Trọng Hàn nhìn cô, đêm tối như vậy, cô như vậy, hoàn cảnh như vậy, cũng làm cho anh không tự chủ nghĩ đến bọn họ trong đêm hôm đó, cùng với vài đêm về sau đây, anh phát hiện mình càng muốn áp chế xuống, lại càng khó tự nắm giữ.
Môi quét qua hai má của cô, nhưng cô lại có phản xạ lùi mạnh về phía sau.
Còn cô không có biện pháp tha thứ cho sự uy hiếp cùng lừa gạt của anh. Anh trừ bỏ lên giường thì không làm cái khác sao? Vì cái gì người đàn ông này luôn ghê tởm như vậy? Luôn luôn sử dụng "Tính" tới xúc phạm phụ nữ? Uy hiếp phụ nữ?
Trên mặt của cô lộ ra chán ghét, vẻ mặt này của cô kích thích Tần Trọng Hàn thật sâu, cô vậy mà dám lộ ra biểu tình chán ghét như vậy, thực quá ghê tởm!
"Cô..." Anh anh tuấn mà khí phách nhếch mép lên, trong mắt phụt ra lửa giận dường như có thể đem Tiêu Hà Hà thiêu cháy, lực trên tay Tần Trọng lại tăng thêm, "Nhìn tôi!"
"Không nhìn, không nhìn!" Tiêu Hà Hà kêu lên, chính cô cũng không biết bộ dạng của mình giờ phút này giống như là đang làm nũng, đang giận lẩy, nhưng thế mà anh lại càng tức giận.
"Cô nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa!" Một đạo âm thanh giống như từ địa ngục vọng lại vừa lãnh đạm vừa trào phúng vang lên bên tai Tiêu Hà Hà. "Tôi nói là cô nhìn tôi!"
"Anh muốn thế nào?" Con người trong veo mà lạnh lùng của Tiêu Hà Hà liếc một cái nhìn vào cơn giận dữ trong mắt Tần Trọng Hàn trong, tuy nhiên trong lòng có chút nơm lớp lo sợ.
Tần Trọng Hàn bá đạo cưỡng chế đè chặt cô, khóe miệng nở nụ cười tà tứ, trong mắt lại không có một chút ý cười nào, nhẹ giọng nỉ non: "Uh"m! Thật là, vật nhỏ vừa bướng bỉnh vừa lỳ lợm!"
"Anh thật cực kì đê tiện! Anh dám uy hiếp tôi!" Tiêu Hà Hà đón nhận chính diện ánh mắt của hắn, trong thanh âm tràn đầy khinh thường cùng với lạnh lùng.
Người đàn ông này làm cho người ta chán ghét, chẳng lẽ anh có chỉ có loại chiêu thức này thôi sao? Chẳng lẽ anh trừ bỏ như vậy, không còn một cái nào khác sao?
Tần Trọng Hàn nhìn cô, không nói lời nào, một cái cũng không nháy mắt, hai người giờ phút này đối diện, ánh mắt anh phức tạp mà quỷ dị, lóe ra tia lửa kỳ diệu.
Nhưng mà không khí lại càng ngày càng trở nên nguy hiểm. Mà anh lại ẩn nhẫn cùng trấn tĩnh, làm cho Tiêu Hà Hà cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đang dần dần hiện lên. Chẳng qua cô lại đứng thẳng lưng, không cam lòng yếu thế.
Tần Trọng Hàn lần thứ hai cong khóe miệng, trên mặt cười nhưng không có nửa phần ý cười.
Tiêu Hà Hà rõ ràng nhắm hai mắt lại, không nhìn anh, dù sao bị ánh mắt anh nhìn vào lâu sẽ bị trầm luân, rõ ràng không nên nhìn rồi!
"Mở to mắt, tôi muốn cô nhìn tôi tận hưởng thân thể của cô, từ hôm nay trở đi, cô đã là người phụ nữ của tôi, đời này dừng mơ tưởng chạy thoát!" Anh nói xong, trong đôi mắt nổi lên tia lửa giận phức tạp.
Cô nghe được lời của anh, khó có thể tin được mở to hai mắt nhìn, cái dung mạo lạnh lùng đập vào trong mắt, đáng giận như thế, đáng giận đến mức cô muốn xé rách mặt anh, anh làm sao có thể nói rõ như vậy, không biết xấu hổ như vậy.
Khuất nhục xông tới, lần thứ hai khiến cô đỏ mắt.
"Cởi quần áo ra! Vừa rồi không nên mặc vào!" Anh trầm giọng nói: "Không muốn gặp con trai nữa phải không?"
Cô trừng mắt nhìn anh, hàm răng cắn chặt vào môi, lửa giận bừng lên.
Anh rõ ràng buông cô ra, ngồi ở trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, từ trong túi sờ tới gói thuốc, theo quán tính đốt một điếu thuốc. "Tùy cô, cô có thể tiếp tục làm trinh tiết liệt nữ, chẳng qua sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn!"
Anh nhìn cô mặc đồ anh mua, đó đã là phong cách nhiều năm về trước, nhưng khi cô mặc trên người lại vẫn đẹp như trước vậy! Đem cả dáng người xinh đẹp của cô đều lộ ra ngoài, cô đã sinh con, so với lúc trước khi còn mười bảy tuổi thì càng thêm đầy đặn, càng ra dáng phụ nữ!
Trước hai con mắt đang nhìn soi mói kia, cô bắt đầu chậm rãi cởi đồ trên người xuống. Trong ánh mắt cô, đã không còn chút tiêu cự nào, chỉ giống như robot đang thực hiện mệnh lệnh.
Từng cái từng cái cúc áo được gỡ ra, lập tức cùng chung số phận rơi xuống trên mặt đất, mà lòng của cô, cũng rơi xuống theo nó rồi. Mãi đến khi toàn thân trên dưới chỉ còn lại có đồ lót.
Tiêu Hà Hà rõ ràng cảm thấy run rẩy, vùng vẫy cùng sự yếu đuối của mình.
Anh nhìn cô, nguy hiểm trong mắt tăng lên.
"Tiếp tục cởi, tôi đi tắm rửa!" Anh lạnh lùng đứng lên, trong khoảnh khắc xoay người, trong mắt hiện lên chút vùng vẫy.
Đối với cô như vậy, hình như quá tàn nhẫn rồi!
Nhưng mà, anh phát hiện, anh càng nghĩ thật kỹ, nhẹ nhàng giữ cô lại, đáng giận là cô lại càng muốn đối nghịch với hắc. Có lẽ sử dụng uy hiếp quá đê tiện, nhưng xưa nay anh luôn tin tưởng tốc chiến tốc thắng sẽ đạthiệu quả cao! Anh chỉ muốn có được cô, bởi vì từ lần trước đến bây giờ đã qua mấy tuần lễ, anh đã cấm dục hai tuần lễ rồi!
Cô không nói gì, ánh mắt trống rỗng, bò lên trên giường, che đậy thân thể của mình.
Âm thanh tắm rửa rầm rầm truyền đến, Tần Trọng Hàn từ nhà tắm ra, chỉ dùng khăn tắm quấn phần hạ thân, chân trần dẫm xuống sàn nhà đi ra. Lại thấy cô đang thấp cúi thấp đầu ngồi ở trên giường, dùng chăn bao bọc chính mình, nhìn bất lực. Bởi vì vừa xấu hổ vừa hận, cô càng thêm chán ghét anh!
"Cởi!" Anh tiếp tục nói.
Bàn tay cô đưa ra sau lưng, ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ khoá áo ngực, kéo xuống, mở!
Nội y rơi xuống, thân thể duy mỹ của cô lộ ra!
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô, trong nháy mắt khi nội y rơi xuống, anh cảm giác được khí tức của mình dần dần hỗn loạn. Thấy làn da trắng nõn của cô, lóe ra một ít chỗ mềm mại đáng yêu, anh không tránh khỏi tâm thần dập dờn. Có thứ gì đó phủ kín con ngươi thâm thúy, anh chỉ nghĩ muốn hoàn toàn có được người phụ nữ này, hoàn toàn chinh phục người phụ nữ này!
Cô cảm thấy xấu hổ! Cảm thấy không có mặt mũi!
"Tần Trọng Hàn, nếu anh muốn, anh cứ việc lấy đi!" Cô không biết mình tìm tới thanh âm như thế nào, mà lời nói ra lại cực kỳ run rẩy.
Ngay sau đó, cô cắn môi, nếm được vị mặn, hóa ra cô đã cắn nát môi của mình, khuất nhục như vậy, anh là ác ma, là khắc tinh cả đời của cô.
Giờ phút này, tóc đen của Tần Trọng Hàn dán vào má, trên lọn tóc có giọt nước rơi xuống, một đôi mắt đen long lanh thật băng lãnh. Cả người tản ra sức hút đặc hữu, đủ làm cho người ta tim đập thình thịch. Nhưng mà Tiêu Hà Hà không nhìn đến, cô cũng không muốn nhìn, cô cảm thấy được giờ phút này cô chỉ còn lại khuất nhục!
Tần Trọng Hàn từ cửa phòng tắm đi tới, chậm rãi đi đến chỗ cô. Mỗi một bước tới gần, đều cảm thấy trên người cô không biện pháp khắc chế được hấp dẫn.
Rốt cuộc tới trước mặt cô, tay anh cầm lên một sợi tóc của cô, đặt ở dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, mùi trên người cô, vĩnh viễn tươi mát như thế, không có mùi nước hoa gay mũi, cô không giống những người phụ nữ kia mà giống hoa U Lan nơi Không Cốc.
Tần Trọng Hàn hôn tóc của cô, ôm cả người cô vào trong lòng. Ngực dán vào lưng cô, cảm nhận được thân thể mềm mại, mỹ hảo của cô. Tâm anh ngứa ngáy, khó chịu, hít thật sâu.
Tiêu Hà Hà lại chỉ có thể ngừng hô hấp, nghe thấy được tiếng tim mình đập nhanh.
Mặt anh và mặt cô, gần trong gang tấc.
Áo tắm trên người anh rơi xuống, thân thể của bọn họ sát lại một chỗ.
"Vì sao em không chịu thuận theo tôi? Hửm?" Tần Trọng Hàn đem cả thân hình đơn bạc, gầy yếu của Tiêu Hà Hà ôm vào trong lòng.
Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhịn không đưa môi đến muốn hôn cô, anh khát vọng đôi môi mềm mại mà đỏ bừng của cô, lại nếm đến mùi máu tươi nơi khóe miệng ấy, trong lòng lại tê rần.
Lẻn vào trong đôi mội mềm mại, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng của cô ra, khiến cô một trận xấu hổ và giận dữ.
Khí tức của cô vẫn thơm như thế, môi của cô vẫn nhu thuận như vậy, để cho anh muốn ngừng mà không được, có một loại mê muội muốn hôn cô. Hai tay Tần Trọng Hàn ở trên người cô di chuyển, môi bắt đầu hôn cô mãnh liệt mà cuồng dã.
Cái hôn này kịch liệt và kéo dài, Tần Trọng Hàn ý còn chưa xong mà buông ra Tiêu Hà Hà thì sắc mặt cô đã hồng lịm, cả người mềm nhũn gần như đứng không vững, thiếu chút nữa cô vì hít thở không thông mà chết.
Tần Trọng Hàn cũng hơi hơi thở dốc, anh nhìn Tiêu Hà Hà, lấy tay nâng sau lưng của cô, nói khẽ với cô nói: "Tiêu Hà Hà, tôi muốn em vĩnh viễn là người của Tần Trọng Hàn tôi!"
Tiêu Hà Hà mở mắt, không nhìn tới Tần Trọng Hàn.
Thân thể cường tráng của anh phát ra sức hút đầy nam tính, vừa quang mình, cô cảm giác được của anh dâng trào, bọn họ dán chặt nhau.
Ánh mắt của cô càng ngày càng trống rỗng rồi. "Anh khiến cho tôi chỉ biết càng hận anh!"
"Hận đi! Không em cần yêu tôi!" Tần Trọng Hàn nói xong, cúi đầu hôn cổ của cô, một đường hướng hạ hôn xuống. Bàn tay to che ở nơi mềm mại trước ngực cô, nhẹ nhàng mà gặm cắn da thịt của cô, để lại từng ấy ký màu hồng.
Tiêu Hà Hà cảm giác được thân thể của mình dưới sự âu yếm của anh nhẹ nhàng sợ run.
Khuất nhục cùng với hèn mọn đó khiến tâm cô như chết bụi, lập tức nghẹn ngào trong lòng, nước mắt im hơi lặng tiếng mà rơi xuống.
Anh cảm nhận được của cô khóc, đột nhiên ngừng động tác lại. Ngẩng đầu mạnh lên, nhìn thấy hai dòng nước mắt trên mặt cô, cảm thấy lòng có chút rầu rĩ, có chút thống khổ trồi lên.
Nhưng mà anh vẫn hung hăng chiếm hữu cô, "Em hận tôi được sao? Loại cảm giác tuyệt mỹ như vậy, em cảm thấy cô hận được sao?"
Anh mãnh liệt tập kích, bởi vì nước mắt trên mặt cô mà phiền muộn không chịu nổi. "Từ nay chuyển công tác, trở lại bên cạnh tôi!"
"Không!" Cô chỉ có thể thừa nhận anh, rên rỉ một tiếng, tối nghĩa nói, "Anh đừng mơ tưởng..."
"Lời của tôi là thánh chỉ, trở lại bên cạnh tôi!" Anh rét lạnh nói bên tai cô, cô không khỏi khẽ run.
-familt%
Tác giả :
Thiên Quang