Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 68
Trong những ngày sau đó, Tiêu Hà Hà sống rất yên bình, Tần Trọng Hàn không đến quấy rối cô nữa. Đã một tuần trôi qua kể từ bữa tiệc coi mắt đó, cuộc sống của cô bắt đầu bình lặng lại, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều biến mất.
Thịnh Thịnh hiện đã chuyển lên học tiểu học, Tiêu Hà Hà lo cậu bé sẽ không thể theo kịp bài vở, nhưng anh chàng nhỏ bé đó có vẻ như rất thoải mái. Sau khi nhập học, một tuần đón một lần, Tiêu Hà Hà bỗng nhiên có nhiều thời gian rảnh hơn, cô cảm thấy hơi không quen.
Cuối tuần, là thời gian hai mẹ con đoàn tụ.
Sau trận khóc ngày hôm đó, Thịnh Thịnh không còn đề cập đến chuyện đó nữa. Tuy không nhắc, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cảm thấy cậu bé đã thay đổi, ít nói hơn lúc trước nhiều.
Rất thương con trai, nhưng tổn thương cũng đã gây ra, cô chỉ có thể thương yêu cậu gấp nhiều lần, mong rằng sẽ dần dần chữa lành vết thương lòng của cậu.
“Mẹ ơi, tại sao Ngữ Điền không đến nhà chúng ta chơi nữa vậy?” Lúc đang nấu cơm, Thịnh Thịnh không nhịn được phải hỏi.
Cả người Tiêu Hà Hà cứng đờ, nghĩ rằng có lẽ những lời cô nói đã có tác dụng với Tần Trọng Hàn, anh ta sẽ không đến quấy rối cô nữa. “Mẹ đâu có biết!”
“Thật kỳ lạ!” Thịnh Thịnh cau mày. “Con đi làm bài tập trước đây!”
“Ừ! Mẹ cũng sắp nấu xong rồi đây!” Tiêu Hà Hà quay đầu lại nhìn con trai, trong đầu nghĩ về Tần Trọng Hàn. Anh ta thực sự sẽ không đưa Ngữ Điền đến nữa à?
Nhanh chóng làm xong bài tập, Thịnh Thịnh mở máy tính và ngồi xuống. Lần trước cậu đã trao đổi số tài khoản với Ngữ Điền, hẹn sau này sẽ lên mạng nói chuyện.
“Ngữ Điền, có đó không?”
Không lâu sau đó, đầu bên kia gửi đến tin tức nhắn. “C...o...”
Ngữ Điền vẫn chưa biết gõ dấu, chỉ có gõ từng chữ cái một. Cậu bé không biết nhiều chữ như Thịnh Thịnh, ngay cả những chữ đã gặp cũng chưa chắc sẽ gõ đúng, nhưng Thịnh Thịnh vẫn đọc hiểu những câu mà cậu bé viết.
“Ba em có nhà không?” Thịnh Thịnh muốn hỏi nhất là câu này, vì hình như lâu lắm rồi không gặp chú.
“Thinh Thinh, em muon toi nha anh choi lam!”
“Chúng ta gọi voice đi, em đánh không dấu làm anh đọc mệt quá!” Thịnh Thịnh đã gửi lời mời gọi video.
Không lâu sau, đầu bên kia hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Điền. Hai cậu bé vừa nhìn thấy nhau đã cười.
“Alo! Ngữ Điền, em có nghe thấy không?”
“Thịnh Thịnh!” Ngữ Điền rất nhút nhát, ngồi trước máy tính và đeo một cái tai nghe lớn. “Anh nói ba em thích mẹ anh thật hả?”
“Em không hỏi chú hả?”
“Không!” Ngữ Điền lắc đầu. “Dạo này mặt ba em ngầu lắm, ông nội đã không cho ba về nhà luôn rồi!”
“Tại sao vậy?”
“Em không biết nữa, ông nội không có nói!”
“Vậy ông nội của em cũng dữ quá, sao lại không cho con trai mình về nhà?”
“Dạ phải! Em cũng sợ ông nội em lắm!” Ngữ Điền nói rồi lén nhìn ra bên ngoài cửa phòng. “Suỵt, đừng để ông nội nghe thấy!”
“Ha! Em nói xấu ông nội em nha!”
“Anh không được nói bậy nha, ông nội sẽ giận đó. Em không muốn ông nội nổi giận đâu!” Ngữ Điền nói với vẻ rất ngoan ngoãn.
“Ừm! Nếu ba em về nhà, em phải nhớ đòi chú ấy đưa em đến nhà anh nha!” Tròng mắt của Thịnh Thịnh xoay tròn. “Phải rồi, mẹ anh cũng rất nhớ em đó!”
“Thật sao? Dì nhớ em thật hả?” Ngữ Điền lập tức phấn khởi lên, mặc dù vẫn còn rất nhút nhát, nhưng rõ ràng đã sôi nổi hơn nhiều. “Em cũng nhớ dì lắm.”
“Vậy thì đòi ba em đưa em đến đây, mẹ anh đang nấu cơm đó!” Thịnh Thịnh tiếp tục dụ dỗ.
“Nhưng có vẻ như ba rất mệt mỏi. A! Em nghe thấy tiếng ba về rồi, em đi xem thử, chút nữa nói tiếp nha!” Ngữ Điền đóng hộp thoại một cái cạch.
Thịnh Thịnh cười lớn với vẻ đắc ý. Ừ, biết chú thích mẹ từ lâu rồi, nếu mình có một người cha giống như chú cũng không tệ, ít ra mẹ sẽ không còn cô đơn nữa. Nếu không phải đêm đó nhìn thấy chú ôm mẹ, có lẽ cậu sẽ không tác hợp cho chú và mẹ. Dù sao thì nhìn cũng xứng đôi lắm!
“Ba ơi! Khi nào chúng ta mới đến nhà Thịnh Thịnh vậy?” Ngữ Điền vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn liền hỏi ngay.
Tần Trọng Hàn đang im lặng hút thuốc, con trai đi xuống hỏi câu đầu tiên như vậy, một câu làm anh ta phải cau mày, hút mạnh một hơi. “Ngữ Điền, dạo này ba rất mệt mỏi, chúng ta có thể đi sau được không con?”
“Vậy khi nào mới được hả ba?” Ngữ Điền rõ ràng không thể đợi được nữa.
“Khi nào ba không bận đã!” Ngay cả anh ta cũng không thể sắp xếp lại tâm trạng của mình vào lúc này. Đã một tuần trôi qua, sau buổi lễ coi mắt, anh ta đã không đến gặp cô nữa. Nếu điều cô cần là một cuộc sống yên bình, anh ta nghĩ mình thực sự đã mắc nợ cô! Bởi vì quen biết anh ta, đã được định sẵn là sẽ không bình thường!
“Thôi được, nhưng con nhớ dì lắm!”
“Dì nào?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên.
Tần Trọng Hàn không nhúc nhích, còn Ngữ Điền thì sợ đến run cầm cập, sợ hãi hét lên: “Ông nội!”
“Dì nào?” Tần Lăng Hàng đã nghe thấy họ nói chuyện, nhất thời hơi ngạc nhiên. Lẽ nào con trai của ông ấy đã có ý trung nhân rồi? Lại còn giới thiệu với cháu của ông ấy nữa?
Ngữ Điền cúi gầm mặt xuống, không biết tại sao cậu thấy hơi sợ ông nội, cậu cảm thấy hình như ông nội không thích cậu lắm, vì ông không bao giờ cười khi nhìn thấy cậu!
“Ngữ Điền, nói cho ông nội biết!”
“Ông nội ơi, là một dì xinh đẹp...”
“Ngữ Điền, lên lầu đi!” Tần Trọng Hàn vỗ vào vai con trai.
“Dạ!” Ngữ Điền ngoan ngoãn đi lên lầu.
“Dì đó là lý do con từ chối coi mắt hả? Hay do thân phận của cô ta...?” Khuôn mặt của Tần Lăng Hàng xụ xuống, không nhịn được phải hét lên: “Nếu là loại phụ nữ đó, chờ khi tao chết rồi mới được bước vào cửa!”
“Tính tình của Ngữ Điền yếu đuối như vậy, chính là vì bị tiếng hét này của ba làm hoảng sợ đó!” Tần Trọng Hàn liếc nhìn ông già. “Nếu ba vẫn giữ khuôn mặt này, con hứa sẽ đưa con trai của con ra ngoài ở riêng. Sống với ba, con lo tâm lý của con trai con sẽ không được bình thường!”
“Thằng nghịch tử này!” Tần Lăng Hàng giận đến run cầm cập.
Thịnh Thịnh hiện đã chuyển lên học tiểu học, Tiêu Hà Hà lo cậu bé sẽ không thể theo kịp bài vở, nhưng anh chàng nhỏ bé đó có vẻ như rất thoải mái. Sau khi nhập học, một tuần đón một lần, Tiêu Hà Hà bỗng nhiên có nhiều thời gian rảnh hơn, cô cảm thấy hơi không quen.
Cuối tuần, là thời gian hai mẹ con đoàn tụ.
Sau trận khóc ngày hôm đó, Thịnh Thịnh không còn đề cập đến chuyện đó nữa. Tuy không nhắc, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn cảm thấy cậu bé đã thay đổi, ít nói hơn lúc trước nhiều.
Rất thương con trai, nhưng tổn thương cũng đã gây ra, cô chỉ có thể thương yêu cậu gấp nhiều lần, mong rằng sẽ dần dần chữa lành vết thương lòng của cậu.
“Mẹ ơi, tại sao Ngữ Điền không đến nhà chúng ta chơi nữa vậy?” Lúc đang nấu cơm, Thịnh Thịnh không nhịn được phải hỏi.
Cả người Tiêu Hà Hà cứng đờ, nghĩ rằng có lẽ những lời cô nói đã có tác dụng với Tần Trọng Hàn, anh ta sẽ không đến quấy rối cô nữa. “Mẹ đâu có biết!”
“Thật kỳ lạ!” Thịnh Thịnh cau mày. “Con đi làm bài tập trước đây!”
“Ừ! Mẹ cũng sắp nấu xong rồi đây!” Tiêu Hà Hà quay đầu lại nhìn con trai, trong đầu nghĩ về Tần Trọng Hàn. Anh ta thực sự sẽ không đưa Ngữ Điền đến nữa à?
Nhanh chóng làm xong bài tập, Thịnh Thịnh mở máy tính và ngồi xuống. Lần trước cậu đã trao đổi số tài khoản với Ngữ Điền, hẹn sau này sẽ lên mạng nói chuyện.
“Ngữ Điền, có đó không?”
Không lâu sau đó, đầu bên kia gửi đến tin tức nhắn. “C...o...”
Ngữ Điền vẫn chưa biết gõ dấu, chỉ có gõ từng chữ cái một. Cậu bé không biết nhiều chữ như Thịnh Thịnh, ngay cả những chữ đã gặp cũng chưa chắc sẽ gõ đúng, nhưng Thịnh Thịnh vẫn đọc hiểu những câu mà cậu bé viết.
“Ba em có nhà không?” Thịnh Thịnh muốn hỏi nhất là câu này, vì hình như lâu lắm rồi không gặp chú.
“Thinh Thinh, em muon toi nha anh choi lam!”
“Chúng ta gọi voice đi, em đánh không dấu làm anh đọc mệt quá!” Thịnh Thịnh đã gửi lời mời gọi video.
Không lâu sau, đầu bên kia hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Điền. Hai cậu bé vừa nhìn thấy nhau đã cười.
“Alo! Ngữ Điền, em có nghe thấy không?”
“Thịnh Thịnh!” Ngữ Điền rất nhút nhát, ngồi trước máy tính và đeo một cái tai nghe lớn. “Anh nói ba em thích mẹ anh thật hả?”
“Em không hỏi chú hả?”
“Không!” Ngữ Điền lắc đầu. “Dạo này mặt ba em ngầu lắm, ông nội đã không cho ba về nhà luôn rồi!”
“Tại sao vậy?”
“Em không biết nữa, ông nội không có nói!”
“Vậy ông nội của em cũng dữ quá, sao lại không cho con trai mình về nhà?”
“Dạ phải! Em cũng sợ ông nội em lắm!” Ngữ Điền nói rồi lén nhìn ra bên ngoài cửa phòng. “Suỵt, đừng để ông nội nghe thấy!”
“Ha! Em nói xấu ông nội em nha!”
“Anh không được nói bậy nha, ông nội sẽ giận đó. Em không muốn ông nội nổi giận đâu!” Ngữ Điền nói với vẻ rất ngoan ngoãn.
“Ừm! Nếu ba em về nhà, em phải nhớ đòi chú ấy đưa em đến nhà anh nha!” Tròng mắt của Thịnh Thịnh xoay tròn. “Phải rồi, mẹ anh cũng rất nhớ em đó!”
“Thật sao? Dì nhớ em thật hả?” Ngữ Điền lập tức phấn khởi lên, mặc dù vẫn còn rất nhút nhát, nhưng rõ ràng đã sôi nổi hơn nhiều. “Em cũng nhớ dì lắm.”
“Vậy thì đòi ba em đưa em đến đây, mẹ anh đang nấu cơm đó!” Thịnh Thịnh tiếp tục dụ dỗ.
“Nhưng có vẻ như ba rất mệt mỏi. A! Em nghe thấy tiếng ba về rồi, em đi xem thử, chút nữa nói tiếp nha!” Ngữ Điền đóng hộp thoại một cái cạch.
Thịnh Thịnh cười lớn với vẻ đắc ý. Ừ, biết chú thích mẹ từ lâu rồi, nếu mình có một người cha giống như chú cũng không tệ, ít ra mẹ sẽ không còn cô đơn nữa. Nếu không phải đêm đó nhìn thấy chú ôm mẹ, có lẽ cậu sẽ không tác hợp cho chú và mẹ. Dù sao thì nhìn cũng xứng đôi lắm!
“Ba ơi! Khi nào chúng ta mới đến nhà Thịnh Thịnh vậy?” Ngữ Điền vừa nhìn thấy Tần Trọng Hàn liền hỏi ngay.
Tần Trọng Hàn đang im lặng hút thuốc, con trai đi xuống hỏi câu đầu tiên như vậy, một câu làm anh ta phải cau mày, hút mạnh một hơi. “Ngữ Điền, dạo này ba rất mệt mỏi, chúng ta có thể đi sau được không con?”
“Vậy khi nào mới được hả ba?” Ngữ Điền rõ ràng không thể đợi được nữa.
“Khi nào ba không bận đã!” Ngay cả anh ta cũng không thể sắp xếp lại tâm trạng của mình vào lúc này. Đã một tuần trôi qua, sau buổi lễ coi mắt, anh ta đã không đến gặp cô nữa. Nếu điều cô cần là một cuộc sống yên bình, anh ta nghĩ mình thực sự đã mắc nợ cô! Bởi vì quen biết anh ta, đã được định sẵn là sẽ không bình thường!
“Thôi được, nhưng con nhớ dì lắm!”
“Dì nào?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và nghiêm nghị vang lên.
Tần Trọng Hàn không nhúc nhích, còn Ngữ Điền thì sợ đến run cầm cập, sợ hãi hét lên: “Ông nội!”
“Dì nào?” Tần Lăng Hàng đã nghe thấy họ nói chuyện, nhất thời hơi ngạc nhiên. Lẽ nào con trai của ông ấy đã có ý trung nhân rồi? Lại còn giới thiệu với cháu của ông ấy nữa?
Ngữ Điền cúi gầm mặt xuống, không biết tại sao cậu thấy hơi sợ ông nội, cậu cảm thấy hình như ông nội không thích cậu lắm, vì ông không bao giờ cười khi nhìn thấy cậu!
“Ngữ Điền, nói cho ông nội biết!”
“Ông nội ơi, là một dì xinh đẹp...”
“Ngữ Điền, lên lầu đi!” Tần Trọng Hàn vỗ vào vai con trai.
“Dạ!” Ngữ Điền ngoan ngoãn đi lên lầu.
“Dì đó là lý do con từ chối coi mắt hả? Hay do thân phận của cô ta...?” Khuôn mặt của Tần Lăng Hàng xụ xuống, không nhịn được phải hét lên: “Nếu là loại phụ nữ đó, chờ khi tao chết rồi mới được bước vào cửa!”
“Tính tình của Ngữ Điền yếu đuối như vậy, chính là vì bị tiếng hét này của ba làm hoảng sợ đó!” Tần Trọng Hàn liếc nhìn ông già. “Nếu ba vẫn giữ khuôn mặt này, con hứa sẽ đưa con trai của con ra ngoài ở riêng. Sống với ba, con lo tâm lý của con trai con sẽ không được bình thường!”
“Thằng nghịch tử này!” Tần Lăng Hàng giận đến run cầm cập.
Tác giả :
Thiên Quang