Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 24: Mồ Côi cha
Edit: Tiểu Mỹ
Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa
Tiêu Hà Hà vừa rời khỏi, tổng giám đốc lại đuổi theo, trời ạ! Thật là chân dài a!
Bước vài cái Tần Trọng Hàn đã đi tới phía trước Tiêu Hà Hà, anh dừng lại ở cửa nhà ăn chờ Tiêu Hà Hà dường như là cố ý để tất cả mọi người nhìn thấy, anh thấp giọng nói: "Thư kí Tiêu, đến phòng tổng giám đốc chờ tôi!"
"..." Tiêu Hà Hà cứng nhắc gật đầu.
Anh ấy nhất định là cố ý, anh cố ý đi nhanh ra cửa để nói chuyện, sau đó lại tiêu soái nghênh ngang mà rời đi, nhưng là phía sau quăng tới những ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô khiến Tiêu Hà Hà muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Anh ấy thật là xấu a!
Chẳng lẽ để cho người ta hiểu lầm như vậy thật sự rất thú vị sao? Không phải là anh ấy đã nói không quấy rầy cô nữa sao? Để cho cô có đủ tiêu chuẩn làm thư kí.
Thân là tổng giám đốc lại không thể làm dáng vẻ của một tổng giám đốc sao?
Bất chấp những ánh mắt kì quái của mọi người, Tiêu Hà Hà đi vào thang máy, cùng lúc đó Tần Trọng Hàn cũng đi vào thang máy chuyên dụng.
Trở lại nơi làm việc, cô gõ cửa phòng Tần Trọng Hàn nhưng không có ai. Cô không biết anh lại bị làm sao, bỏ lại một câu để cô ở phòng tổng giám đốc chờ anh, anh là cố ý a!
Nhưng cô lại vì một câu nói của anh mà thật sự đi gõ cửa, cô cũng điên rồi.
Thật sự là, Tần Trọng Hàn ở cửa nhà ăn nói như vậy căn bản là cố ý làm cho người ta hiểu lầm, nói xong anh sẽ không quay lại a.
Cho đến buổi chiều sau khi tan ca, lúc rời khỏi công ty Tiêu Hà Hà nghe được những lời đồn đãi nhảm nhí của mọi người, cô đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, từ trước tới giờ chưa từng cảm giác mệt mỏi như vậy a!
Cô đã trêu ai ghẹo ai?
Ngồi xe bus về nhà, lòng vẫn như cũ vô cùng nôn nóng, sau khi đón Thịnh Thịnh về đến nhà vội vàng tắm rửa một chút, lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Cơm nước xong Thịnh Thịnh bắt đầu ngồi trước máy vi tính có vẻ rất bận rộn: "Mẹ, con tiếp tục cùng chú liên lạc, không biết có thể liên lạc trên đây hay không!"
"Thịnh Thịnh, không nên tận lực quá, con còn là một đứa nhỏ, vui vẻ là quan trọng nhất!" Tiêu Hà Hà ánh mắt rất nghiêm túc nhìn con trai, có chút cảm động, cậu như thế nào lại có tinh thần cố chấp như vậy.
"Mama, mẹ đi ra ngoài chơi đi, người ta con gái trẻ tuổi đều là đi ra ngoài dạo phố, mẹ như thế nào luôn ở nhà a, mau đi đi, hôm nay con để mẹ nghỉ ngơi!"
"A!" Tiêu Hà Hà đứng tựa lên cửa, nhìn thân ảnh nho nhỏ của cậu, nói chuyện dáng vẻ như người lớn thì bật cười, mặc dù Thịnh Thịnh từ lúc bốn tuổi đã ở nhà một mình có thể khiến cho cô rất yên tâm, nhưng mà dù sao vẫn cảm thấy mắc nợ cậu cái gì đó: "Mẹ không muốn đi ra ngoài!"
"Đi thôi! Đi chơi một chút a! Nhìn mẹ rất mệt mỏi a!" Thịnh Thịnh đứng lên, bắt đầu giúp cô lấy túi xách:"Mama, mẹ sau này khi tan ca không cần đến đón con, con có thể tự chăm sóc cho mình!"
Sau đó, Tiêu Hà Hà bị cậu đẩy ra khỏi cửa.
-----
Tần gia – nhà cũ.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn cơm!" Người hầu vô cùng lo lắng, Tần Trọng Hàn vừa trở về liền chạy đến báo cáo về chuyện của Ngữ Điền.
"Tại sao?" Tần Trọng Hàn nhíu mày.
"Tiểu thiếu gia sau khi từ nhà trẻ trở về thì không chịu nói chuyện, hình như đã khóc, hỏi cũng không có nói chuyện, không biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Tôi đi xem một chút!" Tần Trọng Hàn bước nhanh hướng cầu thang đi tới.
Mở cửa.
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn gọi một tiếng.
Vốn là vừa nhìn thấy anh về nhà bình thường thì nhóc con đã rất nhanh chạy tới nhào vào lòng của anh, nhưng mà lúc này đây cậu ngay cả đầu cũng không có quay lại, một mình ngồi ở cạnh bàn, bả vai đang run rẩy, thúc thít, dường như đang khóc!
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn đi tới.
Ngữ Điền đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cánh tay của mình, thanh âm rất ủy khuất, nhưng là vẫn ngoan ngoãn kêu một tiếng "Cha!"
Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, nâng mặt của cậu lên: "Ngữ Điền, gặp phải chuyện gì không vui sao?"
Đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Ngữ Điền, Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng. Đứa bé này vẫn rất hướng nội, rất thông minh, lần này khóc nhất định là gặp chuyện không vui!
"Làm sao vậy? Nói cho cha nghe đi!"
"Cha!" Cậu sợ hãi kêu một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi.
Tần Trọng Hàn nhìn cậu như vậy, còn chưa lên tiếng mà nước mắt lại rơi ra "Ừ?"
Ngữ Điền cúi thấp đầu, lại lần nữa im lặng.
"Ngữ Điền, con trai có vấn đề gì thì cần phải nói ra, không nên ngay cả việc đối mặt với khó khăn cũng không có dũng khí! Con là con trai của cha, phải dũng cảm! Nói đi, làm sao vậy?"
"Cha!" Ngữ Điền lại kêu một tiếng "Ngữ Điền sai rồi!"
"Ừ?" Tần Trọng Hàn tiếp tục nghe "Tại sao sai?"
Ngữ Điền hôm nay cùng bạn nhỏ đánh nhau!" Ngữ Điền lau nước mắt "Ngữ Diền biết đánh người là không đúng, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì chứ?" Tần Trọng Hàn kìm nén lại tính khí.
"Nhưng mà bọn họ nói Ngữ Điền là đứa nhỏ không có mẹ, nói mẹ Ngữ Điền là người phụ nữ lẳng lơ!" Ngữ Điền thanh âm nhẹ giống như muỗi kêu.
Về chuyện của mẹ, cậu cho tới bây giờ cũng không dám hỏi qua cha, không biết tại sao mình lại không có mẹ!
Một câu nói của Ngữ Điền đã khiến cho Tần Trọng Hàn trong nháy mắt ngẩn ra.
"Cha, Ngữ Điền thật sự không có mẹ sao?" Ngữ Điền giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hồng hồng, nước mắt quật cường đảo quanh, nhưng vẫn là rơi xuống, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của cha, sợ cha sẽ tức giận: "Cha, mẹ có phải là người phụ nữ lẳng lơ hay không?"
Tần Trọng Hàn nhìn con trai, trong ánh mắt chợt hiện một mảnh xa xưa, im lặng một lúc, anh cuối cùng cũng mở miệng: "Ngữ Điền, con nhớ kỹ, mẹ con không phải người phụ nữ lẳng lơ, cha sẽ đem mẹ trở về cho con, con cho cha chút thời gian được không?"
Vừa nghe đến việc mình có mẹ, Ngữ Điền lập tức ngẩng đầu lên "Cha, Ngữ Điền muốn mẹ mình a!"
"Ừ! Là mẹ của Ngữ Điền, cha sẽ đem cô ấy trở về! Ngữ Điền kiên nhẫn một chút được không?" Tần Trọng Hàn nghiêm túc hỏi.
"Cha, sẽ rất lâu sao?"
"Sẽ không lâu lắm, nhưng mà mẹ không nhận ra cha, cha đã làm sai một chuyện, muốn cho mẹ từ từ tiếp nhận cha, Ngữ Điền có thể chờ không?"
"Dạ!" Chưa hiểu lời nói của Tần Trọng Hàn nhưng Ngữ Điền vẫn là tin tưởng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ ười, mặc dù còn nước mắt, nhưng xem ra cậu rất phấn khởi "Ngữ Điền sẽ nghe lời!"
Tần Trọng Hàn từ trước đến nay chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, xem ra hôm nay, liên quan đến chuyện mẹ của Ngữ Điền, phải nhắc tới sự việc trong ngày hôm nay. Nhưng mà, anh có tư cách đứng ở trước mặt cô cầu xin cô thông cảm và bỏ qua sao?
Suy cho cùng, anh cũng khiến cho cô cùng Ngữ Điền xa cách năm năm, nếu như cô biết chân tướng thì có thể hận chết anh hay không?
Còn... bạn trai của cô?
Anh có thể vì con trai mà hi sinh tất cả, nhưng mà còn cô thì sao? Cô sẽ rời bỏ bạn trai của cô sao? Tần Trọng Hàn từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên không tự tin như vậy.
"Chú, người tại sao còn không có lên mạng a?"
Tần Trọng Hàn vừa mở máy tính ra thì nhìn thấy hộp thoại hiện ra một đống lớn tin nhắn!
"Chú, con muốn cho người xem trò chơi của con, người tại sao còn chưa lên a?"
"Chú, người có phải là phao mỹ nhân nên quên mất hay không?"
"Chú, nếu người không lên con liền tức giận a!"
"Chú, người mau lên đi!"
"..."
Tần Trọng Hàn thấy nhiều tin nhắn như vậy nhịn không được mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết là cậu bé kia, nghĩ tới cậu bé kia, Tần Trọng Hàn đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có hỏi tên cậu.
Vừa rồi vất vả lắm mới dỗ được Ngữ Điền, bây giờ lại nhận được tin nhắn của đứa nhỏ này, Tần Trọng Hàn kìm nén lại tính khí: "Tôi lên đây!"
"A! Chú, chú, người đã lên rồi a!" Bên kia lập tức truyền đến tin nhắn, tốc độ đánh chữ rất nhanh khiến Tần Trọng Hàn cũng phải kinh ngạc, anh đang hoài nghi tiểu tử kia chỉ số thông minh có phải cao đến dọa người hay không?
Còn chưa trả lời tin nhắn, bên kia lại gửi đến "Chú, trò chơi của con đây người xem đi, cho chút ý kiến a! Còn nữa, không được để lộ ra bên ngoài a, đây chính là bản quyền của con a!"
"Ha ha..." Tần Trọng Hàn nhịn không được bật cười, trong đầu hiện lên dáng vẻ tinh quái của đứa nhỏ kia.
"Được!" Tần Trọng Hàn gõ một chữ.
"Chú, người bận rất nhiều việc sao?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì thời gian người trả lời câu hỏi rất chậm a!"
"Ách!"
"Còn nữa, cũng rất ngắn a! Người có thể trả lời nhiều chữ một chút hay không? Hấc...c! Nhưng mà con lại đánh chữ không được đầy đủ a, chú, con còn chưa có biếtt được toàn bộ chữ Hán đâu!"
"Con mấy tuổi?"
"Năm tuổi a, nhưng mà cô giáo nói con có thể nhảy lớp đọc tiểu học, nhưng mà con còn chưa có nói cho mama a, chú, người nói con có nên nhảy lớp đọc tiểu học hay không đây?"
Chỉ số thông minh thật cao a! Tần Trọng Hàn thán phục, sau đó tò mò mở ra trò chơi mà cậu gửi tới, trong nháy mắt, Tần Trọng Hàn ngẩn ra!
Nếu như anh không phải gặp qua đứa bé này, nếu cậu không phải thật sự chỉ mới năm tuổi, anh nghĩ, anh sẽ không tin! Bởi vì phần mềm trò chơi mà cậu thiết kế cùng với nhà thiết kế trò chơi cho trường học không có gì khác nhau.
"Chú, người nói đi con có nên nhảy lớp hay không a!" Lại có tin nhắn gửi đến.
"Con cảm thấy thế nào?"
"Con nghĩ nên nhảy lớp, như vậy thì mama có thể tiết kiệm rất nhiều tiền học phí a!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cái này, trong lòng không hiểu tại sao lại đau xót "Nhà con rất khó khăn sao?"
"Chú, con nên gọi điện thoại cho mama con, mama còn chưa có trở lại, rất chậm, hôm khác lại trò chuyện tiếp a! Tạm biệt!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy ảnh đại diện đột nhiên tối lại, trong lòng lại có một trận mất mác.
"Cha, con ăn xong rồi, cha có muốn kể chuyện hay không a?" Ngữ Điền bị lừa nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì không bao lâu nữa cậu sẽ có mẹ.
Nhìn bộ dáng này của con trai, Tần trọng Hàn thở dài một tiếng, đây mới là biểu hiện của một đứa nhỏ năm tuổi nên có, đứa bé kia quá trưởng thành, trưởng thành đến mức khiến người ta phải đau lòng a!
Đột nhiên, trong lòng lại có chút phiền muộn, nên làm sao đem mẹ của Ngữ Điền trở về đây? Anh đang suy nghĩ!
Đem trò chơi lưu lại xong, Tần Trọng Hàn đứng lên "Ngữ Điền, hôm khác cha sẽ kể chuyện cho con nghe, bây giờ cha phải đi ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
Tiêu Hà Hà bị con trai đuổi đi dạo phố nhưng lại không có tâm tình, nhìn trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, trong lòng của cô lại có một mảnh phiền muộn.
Không biết là con trai cô đang ở đâu, sống có tốt hay không?
Điện thoại vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn thấy là Mễ Cách gọi liền bắt máy, bên kia thật sự truyền đến thanh âm của Mễ Cách "Cậu để Thịnh Thịnh một mình ở nhà còn chính mình lại ung dung tự tại đi nơi nào."
"Đi dạo phố a!" Tiêu Hà Hà nhìn đám người náo nhiệt bên kia.
"Cậu lập tức quay lại đi, tớ và Thịnh Thịnh ở nhà một mình, tớ thật sự rất lo lắng!"
"Không sao, Mễ Cách, Thịnh Thịnh rất giỏi nó có thể tự chăm sóc mình!" Đó cũng là điều mà Tiêu Hà Hà rất an tâm và tự hào về cậu.
"Đúng nha, giỏi đến khiến người ta đau lòng a!" Mễ Cách thở dài "Mau trở lại!"
"Được!" Mới vừa cúp điện thoại, đột nhiên điện thoại bị người ta cướp đi.
"A!" Tiêu Hà Hà hoảng hốt hét lên, chỉ thấy một tên trộm rất nhanh hướng phía trước chạy tới: "Bắt trộm a, trả điện thoại cho tôi..."
Cô la lên, Tiêu Hà Hà chạy nhanh như bay đuổi theo, cái điện thoại kia rất đắt tiền, cô không muốn lại mắc nợ.
Trên đường lớn, Tiêu Hà Hà điên cuồng chạy đuổi theo người phía trước, gây sự chú ý cho rất nhiều người.
Mộtchiếc xe màu xanh ngọc tự do chạy không hề có mục đích, đột nhiên, thấy đượcmột thân ảnh chạy như điên phía trước, người đàn ông trong xe ánh mắt liền ngưng
Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa
Tiêu Hà Hà vừa rời khỏi, tổng giám đốc lại đuổi theo, trời ạ! Thật là chân dài a!
Bước vài cái Tần Trọng Hàn đã đi tới phía trước Tiêu Hà Hà, anh dừng lại ở cửa nhà ăn chờ Tiêu Hà Hà dường như là cố ý để tất cả mọi người nhìn thấy, anh thấp giọng nói: "Thư kí Tiêu, đến phòng tổng giám đốc chờ tôi!"
"..." Tiêu Hà Hà cứng nhắc gật đầu.
Anh ấy nhất định là cố ý, anh cố ý đi nhanh ra cửa để nói chuyện, sau đó lại tiêu soái nghênh ngang mà rời đi, nhưng là phía sau quăng tới những ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô khiến Tiêu Hà Hà muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Anh ấy thật là xấu a!
Chẳng lẽ để cho người ta hiểu lầm như vậy thật sự rất thú vị sao? Không phải là anh ấy đã nói không quấy rầy cô nữa sao? Để cho cô có đủ tiêu chuẩn làm thư kí.
Thân là tổng giám đốc lại không thể làm dáng vẻ của một tổng giám đốc sao?
Bất chấp những ánh mắt kì quái của mọi người, Tiêu Hà Hà đi vào thang máy, cùng lúc đó Tần Trọng Hàn cũng đi vào thang máy chuyên dụng.
Trở lại nơi làm việc, cô gõ cửa phòng Tần Trọng Hàn nhưng không có ai. Cô không biết anh lại bị làm sao, bỏ lại một câu để cô ở phòng tổng giám đốc chờ anh, anh là cố ý a!
Nhưng cô lại vì một câu nói của anh mà thật sự đi gõ cửa, cô cũng điên rồi.
Thật sự là, Tần Trọng Hàn ở cửa nhà ăn nói như vậy căn bản là cố ý làm cho người ta hiểu lầm, nói xong anh sẽ không quay lại a.
Cho đến buổi chiều sau khi tan ca, lúc rời khỏi công ty Tiêu Hà Hà nghe được những lời đồn đãi nhảm nhí của mọi người, cô đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, từ trước tới giờ chưa từng cảm giác mệt mỏi như vậy a!
Cô đã trêu ai ghẹo ai?
Ngồi xe bus về nhà, lòng vẫn như cũ vô cùng nôn nóng, sau khi đón Thịnh Thịnh về đến nhà vội vàng tắm rửa một chút, lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Cơm nước xong Thịnh Thịnh bắt đầu ngồi trước máy vi tính có vẻ rất bận rộn: "Mẹ, con tiếp tục cùng chú liên lạc, không biết có thể liên lạc trên đây hay không!"
"Thịnh Thịnh, không nên tận lực quá, con còn là một đứa nhỏ, vui vẻ là quan trọng nhất!" Tiêu Hà Hà ánh mắt rất nghiêm túc nhìn con trai, có chút cảm động, cậu như thế nào lại có tinh thần cố chấp như vậy.
"Mama, mẹ đi ra ngoài chơi đi, người ta con gái trẻ tuổi đều là đi ra ngoài dạo phố, mẹ như thế nào luôn ở nhà a, mau đi đi, hôm nay con để mẹ nghỉ ngơi!"
"A!" Tiêu Hà Hà đứng tựa lên cửa, nhìn thân ảnh nho nhỏ của cậu, nói chuyện dáng vẻ như người lớn thì bật cười, mặc dù Thịnh Thịnh từ lúc bốn tuổi đã ở nhà một mình có thể khiến cho cô rất yên tâm, nhưng mà dù sao vẫn cảm thấy mắc nợ cậu cái gì đó: "Mẹ không muốn đi ra ngoài!"
"Đi thôi! Đi chơi một chút a! Nhìn mẹ rất mệt mỏi a!" Thịnh Thịnh đứng lên, bắt đầu giúp cô lấy túi xách:"Mama, mẹ sau này khi tan ca không cần đến đón con, con có thể tự chăm sóc cho mình!"
Sau đó, Tiêu Hà Hà bị cậu đẩy ra khỏi cửa.
-----
Tần gia – nhà cũ.
"Thiếu gia, tiểu thiếu gia vẫn không chịu ăn cơm!" Người hầu vô cùng lo lắng, Tần Trọng Hàn vừa trở về liền chạy đến báo cáo về chuyện của Ngữ Điền.
"Tại sao?" Tần Trọng Hàn nhíu mày.
"Tiểu thiếu gia sau khi từ nhà trẻ trở về thì không chịu nói chuyện, hình như đã khóc, hỏi cũng không có nói chuyện, không biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Tôi đi xem một chút!" Tần Trọng Hàn bước nhanh hướng cầu thang đi tới.
Mở cửa.
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn gọi một tiếng.
Vốn là vừa nhìn thấy anh về nhà bình thường thì nhóc con đã rất nhanh chạy tới nhào vào lòng của anh, nhưng mà lúc này đây cậu ngay cả đầu cũng không có quay lại, một mình ngồi ở cạnh bàn, bả vai đang run rẩy, thúc thít, dường như đang khóc!
"Ngữ Điền?" Tần Trọng Hàn đi tới.
Ngữ Điền đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cánh tay của mình, thanh âm rất ủy khuất, nhưng là vẫn ngoan ngoãn kêu một tiếng "Cha!"
Tần Trọng Hàn ngồi xổm xuống, nâng mặt của cậu lên: "Ngữ Điền, gặp phải chuyện gì không vui sao?"
Đập vào tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Ngữ Điền, Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng. Đứa bé này vẫn rất hướng nội, rất thông minh, lần này khóc nhất định là gặp chuyện không vui!
"Làm sao vậy? Nói cho cha nghe đi!"
"Cha!" Cậu sợ hãi kêu một tiếng, muốn nói nhưng lại thôi.
Tần Trọng Hàn nhìn cậu như vậy, còn chưa lên tiếng mà nước mắt lại rơi ra "Ừ?"
Ngữ Điền cúi thấp đầu, lại lần nữa im lặng.
"Ngữ Điền, con trai có vấn đề gì thì cần phải nói ra, không nên ngay cả việc đối mặt với khó khăn cũng không có dũng khí! Con là con trai của cha, phải dũng cảm! Nói đi, làm sao vậy?"
"Cha!" Ngữ Điền lại kêu một tiếng "Ngữ Điền sai rồi!"
"Ừ?" Tần Trọng Hàn tiếp tục nghe "Tại sao sai?"
Ngữ Điền hôm nay cùng bạn nhỏ đánh nhau!" Ngữ Điền lau nước mắt "Ngữ Diền biết đánh người là không đúng, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì chứ?" Tần Trọng Hàn kìm nén lại tính khí.
"Nhưng mà bọn họ nói Ngữ Điền là đứa nhỏ không có mẹ, nói mẹ Ngữ Điền là người phụ nữ lẳng lơ!" Ngữ Điền thanh âm nhẹ giống như muỗi kêu.
Về chuyện của mẹ, cậu cho tới bây giờ cũng không dám hỏi qua cha, không biết tại sao mình lại không có mẹ!
Một câu nói của Ngữ Điền đã khiến cho Tần Trọng Hàn trong nháy mắt ngẩn ra.
"Cha, Ngữ Điền thật sự không có mẹ sao?" Ngữ Điền giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hồng hồng, nước mắt quật cường đảo quanh, nhưng vẫn là rơi xuống, cậu cẩn thận nhìn sắc mặt của cha, sợ cha sẽ tức giận: "Cha, mẹ có phải là người phụ nữ lẳng lơ hay không?"
Tần Trọng Hàn nhìn con trai, trong ánh mắt chợt hiện một mảnh xa xưa, im lặng một lúc, anh cuối cùng cũng mở miệng: "Ngữ Điền, con nhớ kỹ, mẹ con không phải người phụ nữ lẳng lơ, cha sẽ đem mẹ trở về cho con, con cho cha chút thời gian được không?"
Vừa nghe đến việc mình có mẹ, Ngữ Điền lập tức ngẩng đầu lên "Cha, Ngữ Điền muốn mẹ mình a!"
"Ừ! Là mẹ của Ngữ Điền, cha sẽ đem cô ấy trở về! Ngữ Điền kiên nhẫn một chút được không?" Tần Trọng Hàn nghiêm túc hỏi.
"Cha, sẽ rất lâu sao?"
"Sẽ không lâu lắm, nhưng mà mẹ không nhận ra cha, cha đã làm sai một chuyện, muốn cho mẹ từ từ tiếp nhận cha, Ngữ Điền có thể chờ không?"
"Dạ!" Chưa hiểu lời nói của Tần Trọng Hàn nhưng Ngữ Điền vẫn là tin tưởng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một nụ ười, mặc dù còn nước mắt, nhưng xem ra cậu rất phấn khởi "Ngữ Điền sẽ nghe lời!"
Tần Trọng Hàn từ trước đến nay chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, xem ra hôm nay, liên quan đến chuyện mẹ của Ngữ Điền, phải nhắc tới sự việc trong ngày hôm nay. Nhưng mà, anh có tư cách đứng ở trước mặt cô cầu xin cô thông cảm và bỏ qua sao?
Suy cho cùng, anh cũng khiến cho cô cùng Ngữ Điền xa cách năm năm, nếu như cô biết chân tướng thì có thể hận chết anh hay không?
Còn... bạn trai của cô?
Anh có thể vì con trai mà hi sinh tất cả, nhưng mà còn cô thì sao? Cô sẽ rời bỏ bạn trai của cô sao? Tần Trọng Hàn từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên không tự tin như vậy.
"Chú, người tại sao còn không có lên mạng a?"
Tần Trọng Hàn vừa mở máy tính ra thì nhìn thấy hộp thoại hiện ra một đống lớn tin nhắn!
"Chú, con muốn cho người xem trò chơi của con, người tại sao còn chưa lên a?"
"Chú, người có phải là phao mỹ nhân nên quên mất hay không?"
"Chú, nếu người không lên con liền tức giận a!"
"Chú, người mau lên đi!"
"..."
Tần Trọng Hàn thấy nhiều tin nhắn như vậy nhịn không được mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết là cậu bé kia, nghĩ tới cậu bé kia, Tần Trọng Hàn đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có hỏi tên cậu.
Vừa rồi vất vả lắm mới dỗ được Ngữ Điền, bây giờ lại nhận được tin nhắn của đứa nhỏ này, Tần Trọng Hàn kìm nén lại tính khí: "Tôi lên đây!"
"A! Chú, chú, người đã lên rồi a!" Bên kia lập tức truyền đến tin nhắn, tốc độ đánh chữ rất nhanh khiến Tần Trọng Hàn cũng phải kinh ngạc, anh đang hoài nghi tiểu tử kia chỉ số thông minh có phải cao đến dọa người hay không?
Còn chưa trả lời tin nhắn, bên kia lại gửi đến "Chú, trò chơi của con đây người xem đi, cho chút ý kiến a! Còn nữa, không được để lộ ra bên ngoài a, đây chính là bản quyền của con a!"
"Ha ha..." Tần Trọng Hàn nhịn không được bật cười, trong đầu hiện lên dáng vẻ tinh quái của đứa nhỏ kia.
"Được!" Tần Trọng Hàn gõ một chữ.
"Chú, người bận rất nhiều việc sao?"
"Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì thời gian người trả lời câu hỏi rất chậm a!"
"Ách!"
"Còn nữa, cũng rất ngắn a! Người có thể trả lời nhiều chữ một chút hay không? Hấc...c! Nhưng mà con lại đánh chữ không được đầy đủ a, chú, con còn chưa có biếtt được toàn bộ chữ Hán đâu!"
"Con mấy tuổi?"
"Năm tuổi a, nhưng mà cô giáo nói con có thể nhảy lớp đọc tiểu học, nhưng mà con còn chưa có nói cho mama a, chú, người nói con có nên nhảy lớp đọc tiểu học hay không đây?"
Chỉ số thông minh thật cao a! Tần Trọng Hàn thán phục, sau đó tò mò mở ra trò chơi mà cậu gửi tới, trong nháy mắt, Tần Trọng Hàn ngẩn ra!
Nếu như anh không phải gặp qua đứa bé này, nếu cậu không phải thật sự chỉ mới năm tuổi, anh nghĩ, anh sẽ không tin! Bởi vì phần mềm trò chơi mà cậu thiết kế cùng với nhà thiết kế trò chơi cho trường học không có gì khác nhau.
"Chú, người nói đi con có nên nhảy lớp hay không a!" Lại có tin nhắn gửi đến.
"Con cảm thấy thế nào?"
"Con nghĩ nên nhảy lớp, như vậy thì mama có thể tiết kiệm rất nhiều tiền học phí a!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy cái này, trong lòng không hiểu tại sao lại đau xót "Nhà con rất khó khăn sao?"
"Chú, con nên gọi điện thoại cho mama con, mama còn chưa có trở lại, rất chậm, hôm khác lại trò chuyện tiếp a! Tạm biệt!"
Tần Trọng Hàn nhìn thấy ảnh đại diện đột nhiên tối lại, trong lòng lại có một trận mất mác.
"Cha, con ăn xong rồi, cha có muốn kể chuyện hay không a?" Ngữ Điền bị lừa nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì không bao lâu nữa cậu sẽ có mẹ.
Nhìn bộ dáng này của con trai, Tần trọng Hàn thở dài một tiếng, đây mới là biểu hiện của một đứa nhỏ năm tuổi nên có, đứa bé kia quá trưởng thành, trưởng thành đến mức khiến người ta phải đau lòng a!
Đột nhiên, trong lòng lại có chút phiền muộn, nên làm sao đem mẹ của Ngữ Điền trở về đây? Anh đang suy nghĩ!
Đem trò chơi lưu lại xong, Tần Trọng Hàn đứng lên "Ngữ Điền, hôm khác cha sẽ kể chuyện cho con nghe, bây giờ cha phải đi ra ngoài một chút, con ngoan ngoãn đi ngủ được không?"
Tiêu Hà Hà bị con trai đuổi đi dạo phố nhưng lại không có tâm tình, nhìn trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, trong lòng của cô lại có một mảnh phiền muộn.
Không biết là con trai cô đang ở đâu, sống có tốt hay không?
Điện thoại vang lên, Tiêu Hà Hà nhìn thấy là Mễ Cách gọi liền bắt máy, bên kia thật sự truyền đến thanh âm của Mễ Cách "Cậu để Thịnh Thịnh một mình ở nhà còn chính mình lại ung dung tự tại đi nơi nào."
"Đi dạo phố a!" Tiêu Hà Hà nhìn đám người náo nhiệt bên kia.
"Cậu lập tức quay lại đi, tớ và Thịnh Thịnh ở nhà một mình, tớ thật sự rất lo lắng!"
"Không sao, Mễ Cách, Thịnh Thịnh rất giỏi nó có thể tự chăm sóc mình!" Đó cũng là điều mà Tiêu Hà Hà rất an tâm và tự hào về cậu.
"Đúng nha, giỏi đến khiến người ta đau lòng a!" Mễ Cách thở dài "Mau trở lại!"
"Được!" Mới vừa cúp điện thoại, đột nhiên điện thoại bị người ta cướp đi.
"A!" Tiêu Hà Hà hoảng hốt hét lên, chỉ thấy một tên trộm rất nhanh hướng phía trước chạy tới: "Bắt trộm a, trả điện thoại cho tôi..."
Cô la lên, Tiêu Hà Hà chạy nhanh như bay đuổi theo, cái điện thoại kia rất đắt tiền, cô không muốn lại mắc nợ.
Trên đường lớn, Tiêu Hà Hà điên cuồng chạy đuổi theo người phía trước, gây sự chú ý cho rất nhiều người.
Mộtchiếc xe màu xanh ngọc tự do chạy không hề có mục đích, đột nhiên, thấy đượcmột thân ảnh chạy như điên phía trước, người đàn ông trong xe ánh mắt liền ngưng
Tác giả :
Thiên Quang