Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 208
“Luyến Nhi à, chúng ta đừng nhắc đến cô ấy nữa!” Mễ Kiệt khẽ hét lên đầy giận dữ. Trong lúc lửa giận sục sôi, anh ta vội giơ tay ra kéo tay cô lại, giật mạnh một cái để kéo cô vào lòng mình. Cúi người xuống, một nụ hôn thô lỗ lập tức bịt chặt môi cô. Người phụ nữ chết tiệt này, một ngày không chọc giận anh ta, cô sẽ không ngủ ngon à?
Môi cô rất mềm mại. Mễ Kiệt không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, ngón trỏ thon dài vuốt ve bờ lưng nhỏ nhắn của Cung Luyến Nhi, ép sát cô vào lòng mình, siết chặt, dường như muốn nhét cô vào trong cơ thể anh ta, cứ mãi như vậy không bao giờ tách ra.
“Anh đã nếm trải rồi, có phải nên buông tay ra rồi không? Hy vọng đã không làm anh thất vọng!” Cung Luyến Nhi cố đè nén sự rung động trong lòng, nặn ra một nụ cười vô tư, thè lưỡi ra liếm môi đầy vẻ khiêu khích. Dưới ánh mắt tức giận của Mễ Kiệt, cô cao ngạo ngẩng đầu lên. “Nếu anh muốn được hầu ngủ thì cứ ra giá đi, em đây có tiền!”
“Luyến Nhi, em đừng như vậy!” Mễ Kiệt đau lòng khi nhìn vào vẻ mặt kiên cường của cô, và cả vẻ yếu đuối có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào trên khuôn mặt kiêu ngạo đó. Anh ta lên tiếng đầy thương tiếc, một lần nữa kéo cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cảm nhận được tình yêu mà anh ta dành cho cô. “Làm vậy sẽ tổn thương em, cũng tổn thương anh. Đừng nói những lời làm tổn thương nhau như vậy. Em biết anh đã quyết định quên đi quá khứ, hãy cho anh một cơ hội!”
Nhưng cuối cùng anh vẫn không yêu em! Cung Luyến Nhi thầm than thở trong lòng, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, và tiếp tục giả vờ. Cô sợ rằng nếu mình lơi lỏng một chút thì sẽ không kìm được nước mắt. “Được rồi, em phải lên lầu nghỉ ngơi! Anh không ra giá thì thôi vậy, em đây có thể tìm người khác. Trên đời này có thiếu gì đàn ông muốn làm ấm giường cho em, đâu phải mỗi mình anh! Anh đ đi, em không thích loại đàn ông luôn tự cho mình là đúng như anh, cũng không thích những kẻ đàn ông một dạ hai lòng!”
“Luyến Nhi! Em đừng như vậy. Hôm nay có tuyết rơi, anh cố tình về sớm để cùng em ngắm tuyết. Chúng ta đến phòng kính ngắm tuyết đi! Em đừng kích động, cẩn thận cho con!” Mễ Kiệt lên tiếng đầy xúc động, bàn tay to lớn áp đầu cô vào ngực mình, để cô nghe thấy nhịp tim của anh ta, nó đang đập nhanh vì cô.
Nghẹn ngào cắn chặt môi mình, cho đến khi mùi máu tanh chảy vào giữa kẽ răng, nỗi đau buồn trong mắt cô từ từ lắng xuống, hóa thành nỗi đau thương như đã chết. “Trong tim anh, con quan trọng hơn em phải không? Anh yên tâm, em sẽ sinh con ra, anh không cần phải giả vờ tốt bụng nữa, em không cần anh giúp em dưỡng thai!”
Cung Luyến Nhi từ từ rút khỏi vòng tay của Mễ Kiệt, đứng thẳng lên và đi về phía cầu thang. Trong khoảnh khắc lướt ngang qua vai nhau đó, một giọt nước mắt rơi xuống, chua chát trong tim, rất lâu mà cũng không thể tan đi được.
Người chua xót đâu phải chỉ có mình Cung Luyến Nhi, Mễ Kiệt cũng chua xót lắm chứ!
“Luyến Nhi!” Mễ Kiệt hét lên buồn bã.
“Anh đi đi!” Cung Luyến Nhi cắn răng và nói.
Cô đi lên lầu. Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ngày càng xa, Mễ Kiệt chán nản, nhưng nghĩ lại những gì cô vừa nói, anh ta càng thấy hậm hực hơn.
Rồi quay lại nhìn tuyết rơi bên ngoài, lo rằng tối nay cô ngủ sẽ bị lạnh, nên anh ta đã muối mặt mà đi lên cầu thang.
Sau khi lên lầu, cả người Cung Luyến Nhi không còn chút sức lực nào. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, không biết mình đang khó chịu chuyện gì, chỉ cảm thấy mình rất thiệt thòi, rất rất thiệt thòi. Tại sao tình yêu của người khác đều đến từ hai phía, còn cô lại chỉ có thể hát một mình?
Khi Mễ Kiệt mở cửa ra, đầu của cô đang vùi vào trong chăn, người thì ngồi trên sàn nhà, trông rất đáng thương, giống như một con mèo con vô gia cư.
Nghe thấy tiếng động, cô liền quay đầu lại, rồi nhíu mày. “Anh vào đây làm gì?”
Mễ Kiệt nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, giọng anh ta không còn vẻ đau buồn và giận dữ như vừa rồi, nói như đang thương lượng. “Chúng ta nói chuyện đi! Dưới đất lạnh lắm, em đứng lên đi!”
Không chờ Cung Luyến Nhi có phản ứng, anh ta đã vội vã bước tới, bồng cô lên và đặt lên giường, lúc này mới nhận ra tay cô đang rất lạnh.
“Em tự làm được!” Đâu phải cô không tự đi lại được, cô không cần sự giúp đỡ của anh ta.
Anh ta không nói gì, chỉ đắp chăn lại cho cô, để cô dựa vào đầu giường, đặt một cái gối sau lưng. Rồi anh ta lặng lẽ nhìn cô, vẫn không nói gì.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Tích tóc, tích tóc... Thời gian đang lặng lẽ trôi qua. Cung Luyến Nhi mím chặt môi, cũng không nói gì. Môi cô vừa mới bị cắn rách, nên hơi sưng đỏ.
Mễ Kiệt thương xót khi nhìn khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của cô, đôi lông mày lưỡi mác hơi nhíu lại, điềm tĩnh hỏi: “Em định cứ tiếp tục gây sự với anh như vậy hoài hay sao? Lúc trước không phải em nói không quan tâm anh yêu ai, chỉ cần em được ở bên anh thôi à?”
Cung Luyến Nhi im lặng một hồi lâu, sau đó khẽ nói. “Lúc trước ba em còn sống, dì Mai còn sống, em vẫn là cục cưng của họ. Bây giờ em không còn là gì cả, tất nhiên em muốn tìm một người đàn ông yêu em. Tại sao em phải bắt mình chịu thiệt thòi cả đời, chịu vất vả cả đời chứ?”
“Em nói đi! Bao nhiêu tiền?” Mễ Kiệt nhìn vào vẻ mặt của cô, biết rằng càng trò chuyện nhã nhặn với cô, thì cô sẽ càng rối rắm, nên anh ta tiếp tục hỏi: “Tối nay anh sẽ hầu hạ em, em có thể trả bao nhiêu?”
Anh ta vì cô, mà sẵn sàng làm trai bao cho cô.
Cung Luyến Nhi hơi ngạc nhiên, cắn chặt môi và im lặng. Sao anh ta lại tự muốn làm trai bao? Cô chỉ nhất thời tức giận và tủi thân nên mới nói vậy, sao anh ta lại tự ví mình như thế?
“Chẳng phải nói sẽ hầu cho em ngủ hay sao? Được thôi, anh nhận lời. Nói đi, em có thể trả bao nhiêu?” Giọng của Mễ Kiệt rất nhỏ, còn hơi khàn khàn. “Không phải muốn anh hầu em ngủ à?”
Những giọt nước mắt của Cung Luyến Nhi đột nhiên rơi xuống, làm mờ cả hai mắt.
“Anh sẵn lòng làm trai bao cho một mình em, chỉ một người duy nhất suốt cuộc đời. Luyến Nhi à, anh chỉ muốn nói với em, sáu năm qua, anh giữ mình trong sạch, không có bất kỳ thói xấu nào, không làm chuyện đó với phụ nữ, ngoại trừ em. Nếu em cảm thấy cần phải xem anh là trai bao, chỉ cần em vui, anh sẵn sàng làm trai bao của em.” Giọng của anh ta hơi tự ti.
Tim của Cung Luyến Nhi chợt thắt lại, còn anh ta thì bị bao quanh bởi vô số cảm xúc. “Chỉ cần em vui, chỉ cần em cảm thấy làm vậy mới sẽ làm cho tâm trạng em tốt hơn, thì anh sẵn lòng!”
Cung Luyến Nhi nghiến chặt răng, cố gượng để không cho nước mắt rơi xuống, nhưng trong tim đã nhói đau.
Mễ Kiệt vươn tay ra nhưng không biết làm sao để ôm lấy cô. Hai tay anh ta cuối cùng đã chạm vào người cô, rồi không thể kìm chế nỗi thương xót, như thể muốn nhét cô vào trong cơ thể mình, không còn giận dỗi, rồi nói một cách yếu ớt. “Cô gái ngớ ngẩn, rõ ràng em yêu anh, rõ ràng không thể rời xa anh, tại sao em còn giày vò bản thân mình? Không phải anh đã nói với em rằng anh thích em rồi sao? Nếu không thích, thì sao anh lại đụng đến em? Đúng là làm bậy sau khi uống say, nhưng vẫn là không thể kìm nén được tình cảm, say rượu chẳng qua chỉ là một cái cớ. Sáu năm giữ mình không đụng đến phụ nữ, chỉ đụng đến một mình em... Bởi vì em là em, em có hiểu không?”
Cung Luyến Nhi cố nuốt nước mắt vào trong, không cho phép mình khóc, nhưng cơ thể run rẩy và tiếng nấc nghẹn ngào đã làm lộ ra nỗi buồn của cô, sự ngạc nhiên bất ngờ của cô, và cả lòng tự trọng và kiêu hãnh khiêm nhường của cô.
“Em không cần anh thương hại em! Em không cần anh đồng cảm với em! Anh không cần an ủi em đâu, bây giờ con rất khỏe, em không cần sự an ủi của anh.” Cung Luyến Nhi thì thầm một cách đau khổ, cố sức đẩy anh ta ra xa.
Nhưng bàn tay to lớn của Mễ Kiệt đã giữ chặt đầu cô lại, để cô dựa vào mình. Anh ta nói vào tai cô: “Nghe này! Anh không thương hại em, cũng không đồng cảm với em, càng không phải vì con nên mới an ủi em. Anh chỉ cần em, chỉ cần em, vậy thôi!”
Anh ta hôn lên trán cô. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy anh ta nói rất nhẹ nhàng: “Anh thực sự muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Sáu năm chờ đợi là một thói quen, và thói quen đó cần thời gian để bỏ. Anh chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Quá khứ, anh không thể xóa bỏ, nhưng anh thực sự đã mở lòng, tin hay không thì tùy em. Anh chỉ cần em, không phải vì em đang mang thai, không phải vì em có gia tài kết sù, cũng không phải vì anh muốn tìm một người thay thế. Trên đời này, Cung Luyến Nhi, chỉ là duy nhất. Bây giờ người duy nhất này, đang ở trong vòng tay của anh.”
Cuối cùng, cuối cùng cũng không thể kìn nén được nữa, Cung Luyến Nhi đã khóc thật to.
Cô tóm chặt lấy áo của Mễ Kiệt và khóc như một đứa trẻ, giống như lần ở trong bệnh viện, cô đã tìm thấy được chỗ dựa. Nhưng anh ta không muốn lại giống như lần trước, khóc đã rồi cô lại đẩy mình ra xa.
“Không được khóc nữa!” Anh ta khẽ ra lệnh.
Và ngược lại, cô càng khóc to hơn.
“Không được khóc nữa, em nghe thấy không? Không nghe lời thì anh sẽ trừng phạt em đó!” Anh ta nhỏ giọng đe dọa.
“Em muốn khóc. Em cứ khóc đó thì sao? Anh không can thiệp được đâu!” Cô khẽ hét lên với vẻ tủi thân. Khóc cũng không cho khóc, có còn muốn cho người ta sống nữa không đây?
Mễ Kiệt hết cách, chỉ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, miệng mỉm cười đầy chua xót. Ánh mắt cô hơi hoảng loạn. Anh ta cười tươi hơn, rồi bỗng, anh ta cúi người xuống dùng môi ép chặt vào môi cô. Một nụ hôn ngang ngược rơi xuống, Luyến Nhi đờ đẫn, quên đi những giọt nước mắt, đón nhận sự xâm phạm đột ngột của anh ta.
Sau một lúc lâu, Mễ Kiệt mới buông cô ra, những ngón tay mảnh khảnh lướt qua đôi môi đỏ thắm. “Còn khóc nữa, anh sẽ trừng phạt em nữa!”
“Ai cho phép anh hôn em vậy?” Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng đỏ bừng, trong mắt vẫn đẫm lệ, đôi môi đỏ đến rung động lòng người.
Anh ta nhìn cô, nhận ra khi cô khóc vẫn rất dễ thương, đặc biệt là bộ dạng sướt mướt bây giờ lại càng rung động lòng người, vô cùng xinh đẹp.
“Ai biểu em cứ khóc suốt!” Mễ Kiệt bất giác cong môi lên, rút một tờ khăn giấy để lau nước mắt cho cô. “Được rồi, đừng khóc nữa. Em nhìn em khóc kìa, xấu xí chết đi được!”
“Ai biểu anh nhìn... Liên quan gì đến anh?” Cung Luyến Nhi nói một cách ngắt ngừng, giật lấy tờ khăn giấy rồi tự lau nước mắt.
“Khi em khóc cũng rất xinh đẹp!” Mễ Kiệt mỉm cười rạng rỡ hơn, và đôi mắt cũng sáng lên.
Cung Luyến Nhi hơi ngây người ra. Khóc mà đẹp gì?
Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, và ánh mắt của anh ta rực lửa, trông rất đáng sợ. Cung Luyến Nhi đang trong trạng thái hỗn loạn, cô ngẩng lên nhìn anh ta, và đôi mắt lấp lánh cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình thản. “Mặc kệ anh!”
Cô không dám nhìn anh ta khi anh ta đang nhìn mình như vậy, vì cô sợ. Tim cô đột nhiên nhảy thình thịch, nhịp tim đập rất nhanh.
“Tuy bộ dạng khi khóc của em rất đẹp, nhưng em đừng khóc nữa, vì em khóc thì anh sẽ đau lòng!” Anh ta mỉm cười rồi nâng cằm cô lên. “Hôm nay Trọng Hàn và Ly đã đi đăng ký rồi, ngày mai chúng ta cũng đi được không?”
“Họ đã kết hôn rồi hả?” Cung Luyến Nhi ngây ra.
Anh ta mỉm cười nhìn cô. “Hết giận rồi phải không?”
Môi cô rất mềm mại. Mễ Kiệt không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào, ngón trỏ thon dài vuốt ve bờ lưng nhỏ nhắn của Cung Luyến Nhi, ép sát cô vào lòng mình, siết chặt, dường như muốn nhét cô vào trong cơ thể anh ta, cứ mãi như vậy không bao giờ tách ra.
“Anh đã nếm trải rồi, có phải nên buông tay ra rồi không? Hy vọng đã không làm anh thất vọng!” Cung Luyến Nhi cố đè nén sự rung động trong lòng, nặn ra một nụ cười vô tư, thè lưỡi ra liếm môi đầy vẻ khiêu khích. Dưới ánh mắt tức giận của Mễ Kiệt, cô cao ngạo ngẩng đầu lên. “Nếu anh muốn được hầu ngủ thì cứ ra giá đi, em đây có tiền!”
“Luyến Nhi, em đừng như vậy!” Mễ Kiệt đau lòng khi nhìn vào vẻ mặt kiên cường của cô, và cả vẻ yếu đuối có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào trên khuôn mặt kiêu ngạo đó. Anh ta lên tiếng đầy thương tiếc, một lần nữa kéo cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh ta, cảm nhận được tình yêu mà anh ta dành cho cô. “Làm vậy sẽ tổn thương em, cũng tổn thương anh. Đừng nói những lời làm tổn thương nhau như vậy. Em biết anh đã quyết định quên đi quá khứ, hãy cho anh một cơ hội!”
Nhưng cuối cùng anh vẫn không yêu em! Cung Luyến Nhi thầm than thở trong lòng, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, và tiếp tục giả vờ. Cô sợ rằng nếu mình lơi lỏng một chút thì sẽ không kìm được nước mắt. “Được rồi, em phải lên lầu nghỉ ngơi! Anh không ra giá thì thôi vậy, em đây có thể tìm người khác. Trên đời này có thiếu gì đàn ông muốn làm ấm giường cho em, đâu phải mỗi mình anh! Anh đ đi, em không thích loại đàn ông luôn tự cho mình là đúng như anh, cũng không thích những kẻ đàn ông một dạ hai lòng!”
“Luyến Nhi! Em đừng như vậy. Hôm nay có tuyết rơi, anh cố tình về sớm để cùng em ngắm tuyết. Chúng ta đến phòng kính ngắm tuyết đi! Em đừng kích động, cẩn thận cho con!” Mễ Kiệt lên tiếng đầy xúc động, bàn tay to lớn áp đầu cô vào ngực mình, để cô nghe thấy nhịp tim của anh ta, nó đang đập nhanh vì cô.
Nghẹn ngào cắn chặt môi mình, cho đến khi mùi máu tanh chảy vào giữa kẽ răng, nỗi đau buồn trong mắt cô từ từ lắng xuống, hóa thành nỗi đau thương như đã chết. “Trong tim anh, con quan trọng hơn em phải không? Anh yên tâm, em sẽ sinh con ra, anh không cần phải giả vờ tốt bụng nữa, em không cần anh giúp em dưỡng thai!”
Cung Luyến Nhi từ từ rút khỏi vòng tay của Mễ Kiệt, đứng thẳng lên và đi về phía cầu thang. Trong khoảnh khắc lướt ngang qua vai nhau đó, một giọt nước mắt rơi xuống, chua chát trong tim, rất lâu mà cũng không thể tan đi được.
Người chua xót đâu phải chỉ có mình Cung Luyến Nhi, Mễ Kiệt cũng chua xót lắm chứ!
“Luyến Nhi!” Mễ Kiệt hét lên buồn bã.
“Anh đi đi!” Cung Luyến Nhi cắn răng và nói.
Cô đi lên lầu. Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ngày càng xa, Mễ Kiệt chán nản, nhưng nghĩ lại những gì cô vừa nói, anh ta càng thấy hậm hực hơn.
Rồi quay lại nhìn tuyết rơi bên ngoài, lo rằng tối nay cô ngủ sẽ bị lạnh, nên anh ta đã muối mặt mà đi lên cầu thang.
Sau khi lên lầu, cả người Cung Luyến Nhi không còn chút sức lực nào. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, không biết mình đang khó chịu chuyện gì, chỉ cảm thấy mình rất thiệt thòi, rất rất thiệt thòi. Tại sao tình yêu của người khác đều đến từ hai phía, còn cô lại chỉ có thể hát một mình?
Khi Mễ Kiệt mở cửa ra, đầu của cô đang vùi vào trong chăn, người thì ngồi trên sàn nhà, trông rất đáng thương, giống như một con mèo con vô gia cư.
Nghe thấy tiếng động, cô liền quay đầu lại, rồi nhíu mày. “Anh vào đây làm gì?”
Mễ Kiệt nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm, giọng anh ta không còn vẻ đau buồn và giận dữ như vừa rồi, nói như đang thương lượng. “Chúng ta nói chuyện đi! Dưới đất lạnh lắm, em đứng lên đi!”
Không chờ Cung Luyến Nhi có phản ứng, anh ta đã vội vã bước tới, bồng cô lên và đặt lên giường, lúc này mới nhận ra tay cô đang rất lạnh.
“Em tự làm được!” Đâu phải cô không tự đi lại được, cô không cần sự giúp đỡ của anh ta.
Anh ta không nói gì, chỉ đắp chăn lại cho cô, để cô dựa vào đầu giường, đặt một cái gối sau lưng. Rồi anh ta lặng lẽ nhìn cô, vẫn không nói gì.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Tích tóc, tích tóc... Thời gian đang lặng lẽ trôi qua. Cung Luyến Nhi mím chặt môi, cũng không nói gì. Môi cô vừa mới bị cắn rách, nên hơi sưng đỏ.
Mễ Kiệt thương xót khi nhìn khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của cô, đôi lông mày lưỡi mác hơi nhíu lại, điềm tĩnh hỏi: “Em định cứ tiếp tục gây sự với anh như vậy hoài hay sao? Lúc trước không phải em nói không quan tâm anh yêu ai, chỉ cần em được ở bên anh thôi à?”
Cung Luyến Nhi im lặng một hồi lâu, sau đó khẽ nói. “Lúc trước ba em còn sống, dì Mai còn sống, em vẫn là cục cưng của họ. Bây giờ em không còn là gì cả, tất nhiên em muốn tìm một người đàn ông yêu em. Tại sao em phải bắt mình chịu thiệt thòi cả đời, chịu vất vả cả đời chứ?”
“Em nói đi! Bao nhiêu tiền?” Mễ Kiệt nhìn vào vẻ mặt của cô, biết rằng càng trò chuyện nhã nhặn với cô, thì cô sẽ càng rối rắm, nên anh ta tiếp tục hỏi: “Tối nay anh sẽ hầu hạ em, em có thể trả bao nhiêu?”
Anh ta vì cô, mà sẵn sàng làm trai bao cho cô.
Cung Luyến Nhi hơi ngạc nhiên, cắn chặt môi và im lặng. Sao anh ta lại tự muốn làm trai bao? Cô chỉ nhất thời tức giận và tủi thân nên mới nói vậy, sao anh ta lại tự ví mình như thế?
“Chẳng phải nói sẽ hầu cho em ngủ hay sao? Được thôi, anh nhận lời. Nói đi, em có thể trả bao nhiêu?” Giọng của Mễ Kiệt rất nhỏ, còn hơi khàn khàn. “Không phải muốn anh hầu em ngủ à?”
Những giọt nước mắt của Cung Luyến Nhi đột nhiên rơi xuống, làm mờ cả hai mắt.
“Anh sẵn lòng làm trai bao cho một mình em, chỉ một người duy nhất suốt cuộc đời. Luyến Nhi à, anh chỉ muốn nói với em, sáu năm qua, anh giữ mình trong sạch, không có bất kỳ thói xấu nào, không làm chuyện đó với phụ nữ, ngoại trừ em. Nếu em cảm thấy cần phải xem anh là trai bao, chỉ cần em vui, anh sẵn sàng làm trai bao của em.” Giọng của anh ta hơi tự ti.
Tim của Cung Luyến Nhi chợt thắt lại, còn anh ta thì bị bao quanh bởi vô số cảm xúc. “Chỉ cần em vui, chỉ cần em cảm thấy làm vậy mới sẽ làm cho tâm trạng em tốt hơn, thì anh sẵn lòng!”
Cung Luyến Nhi nghiến chặt răng, cố gượng để không cho nước mắt rơi xuống, nhưng trong tim đã nhói đau.
Mễ Kiệt vươn tay ra nhưng không biết làm sao để ôm lấy cô. Hai tay anh ta cuối cùng đã chạm vào người cô, rồi không thể kìm chế nỗi thương xót, như thể muốn nhét cô vào trong cơ thể mình, không còn giận dỗi, rồi nói một cách yếu ớt. “Cô gái ngớ ngẩn, rõ ràng em yêu anh, rõ ràng không thể rời xa anh, tại sao em còn giày vò bản thân mình? Không phải anh đã nói với em rằng anh thích em rồi sao? Nếu không thích, thì sao anh lại đụng đến em? Đúng là làm bậy sau khi uống say, nhưng vẫn là không thể kìm nén được tình cảm, say rượu chẳng qua chỉ là một cái cớ. Sáu năm giữ mình không đụng đến phụ nữ, chỉ đụng đến một mình em... Bởi vì em là em, em có hiểu không?”
Cung Luyến Nhi cố nuốt nước mắt vào trong, không cho phép mình khóc, nhưng cơ thể run rẩy và tiếng nấc nghẹn ngào đã làm lộ ra nỗi buồn của cô, sự ngạc nhiên bất ngờ của cô, và cả lòng tự trọng và kiêu hãnh khiêm nhường của cô.
“Em không cần anh thương hại em! Em không cần anh đồng cảm với em! Anh không cần an ủi em đâu, bây giờ con rất khỏe, em không cần sự an ủi của anh.” Cung Luyến Nhi thì thầm một cách đau khổ, cố sức đẩy anh ta ra xa.
Nhưng bàn tay to lớn của Mễ Kiệt đã giữ chặt đầu cô lại, để cô dựa vào mình. Anh ta nói vào tai cô: “Nghe này! Anh không thương hại em, cũng không đồng cảm với em, càng không phải vì con nên mới an ủi em. Anh chỉ cần em, chỉ cần em, vậy thôi!”
Anh ta hôn lên trán cô. Trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy anh ta nói rất nhẹ nhàng: “Anh thực sự muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Sáu năm chờ đợi là một thói quen, và thói quen đó cần thời gian để bỏ. Anh chỉ muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Quá khứ, anh không thể xóa bỏ, nhưng anh thực sự đã mở lòng, tin hay không thì tùy em. Anh chỉ cần em, không phải vì em đang mang thai, không phải vì em có gia tài kết sù, cũng không phải vì anh muốn tìm một người thay thế. Trên đời này, Cung Luyến Nhi, chỉ là duy nhất. Bây giờ người duy nhất này, đang ở trong vòng tay của anh.”
Cuối cùng, cuối cùng cũng không thể kìn nén được nữa, Cung Luyến Nhi đã khóc thật to.
Cô tóm chặt lấy áo của Mễ Kiệt và khóc như một đứa trẻ, giống như lần ở trong bệnh viện, cô đã tìm thấy được chỗ dựa. Nhưng anh ta không muốn lại giống như lần trước, khóc đã rồi cô lại đẩy mình ra xa.
“Không được khóc nữa!” Anh ta khẽ ra lệnh.
Và ngược lại, cô càng khóc to hơn.
“Không được khóc nữa, em nghe thấy không? Không nghe lời thì anh sẽ trừng phạt em đó!” Anh ta nhỏ giọng đe dọa.
“Em muốn khóc. Em cứ khóc đó thì sao? Anh không can thiệp được đâu!” Cô khẽ hét lên với vẻ tủi thân. Khóc cũng không cho khóc, có còn muốn cho người ta sống nữa không đây?
Mễ Kiệt hết cách, chỉ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, miệng mỉm cười đầy chua xót. Ánh mắt cô hơi hoảng loạn. Anh ta cười tươi hơn, rồi bỗng, anh ta cúi người xuống dùng môi ép chặt vào môi cô. Một nụ hôn ngang ngược rơi xuống, Luyến Nhi đờ đẫn, quên đi những giọt nước mắt, đón nhận sự xâm phạm đột ngột của anh ta.
Sau một lúc lâu, Mễ Kiệt mới buông cô ra, những ngón tay mảnh khảnh lướt qua đôi môi đỏ thắm. “Còn khóc nữa, anh sẽ trừng phạt em nữa!”
“Ai cho phép anh hôn em vậy?” Khuôn mặt trắng bệch của cô bỗng đỏ bừng, trong mắt vẫn đẫm lệ, đôi môi đỏ đến rung động lòng người.
Anh ta nhìn cô, nhận ra khi cô khóc vẫn rất dễ thương, đặc biệt là bộ dạng sướt mướt bây giờ lại càng rung động lòng người, vô cùng xinh đẹp.
“Ai biểu em cứ khóc suốt!” Mễ Kiệt bất giác cong môi lên, rút một tờ khăn giấy để lau nước mắt cho cô. “Được rồi, đừng khóc nữa. Em nhìn em khóc kìa, xấu xí chết đi được!”
“Ai biểu anh nhìn... Liên quan gì đến anh?” Cung Luyến Nhi nói một cách ngắt ngừng, giật lấy tờ khăn giấy rồi tự lau nước mắt.
“Khi em khóc cũng rất xinh đẹp!” Mễ Kiệt mỉm cười rạng rỡ hơn, và đôi mắt cũng sáng lên.
Cung Luyến Nhi hơi ngây người ra. Khóc mà đẹp gì?
Cô ngước mắt lên nhìn anh ta, và ánh mắt của anh ta rực lửa, trông rất đáng sợ. Cung Luyến Nhi đang trong trạng thái hỗn loạn, cô ngẩng lên nhìn anh ta, và đôi mắt lấp lánh cuối cùng cũng lấy lại vẻ bình thản. “Mặc kệ anh!”
Cô không dám nhìn anh ta khi anh ta đang nhìn mình như vậy, vì cô sợ. Tim cô đột nhiên nhảy thình thịch, nhịp tim đập rất nhanh.
“Tuy bộ dạng khi khóc của em rất đẹp, nhưng em đừng khóc nữa, vì em khóc thì anh sẽ đau lòng!” Anh ta mỉm cười rồi nâng cằm cô lên. “Hôm nay Trọng Hàn và Ly đã đi đăng ký rồi, ngày mai chúng ta cũng đi được không?”
“Họ đã kết hôn rồi hả?” Cung Luyến Nhi ngây ra.
Anh ta mỉm cười nhìn cô. “Hết giận rồi phải không?”
Tác giả :
Thiên Quang