Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 124
Thì ra, tình yêu thật sự làm cho con người ta ngày càng tham lam hơn, cô không hề muốn anh ta nhớ lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Tiêu Hà Hà à, mày không được như vậy!
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống và không ngừng nhắc nhở mình, không được hẹp hòi như vậy, không được như vậy!
“Làm vậy có được không?” Tần Trọng Hàn đưa tập ảnh cho Will, đến lúc này vẫn chưa thấy Tiêu Hà Hà có biểu hiện kỳ lạ nào, có lẽ do anh ta quá sơ ý, có lẽ anh ta hoàn toàn không nhận ra gì cả.
Will cầm lấy và định đến gần Mạc Lam Ảnh, nhưng cô ta lại hét lên. “A, đừng đốt tôi...”
Will vội dừng bước lại, không dám đi tiếp, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Cô à, phiền cô đưa cho cô ấy vậy, cô ấy có vẻ tin tưởng cô!”
Tiêu Hà Hà nhìn vào tập ảnh đang đưa ra trước mặt mình, bỗng hơi ngẩng ra rồi cả người hơi loạng choạng, vẻ mặt trắng bệnh đến mức gần trong suốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. “Được!”
Cô không biết mình đã cầm lấy nó như thế nào, bàn tay cô hơi run rẩy.
“Chị Mạc à, tôi đã giúp chị tìm được Tần Trọng Hàn rồi nè. Chị nhìn thử xem có phải người này không?” Tiêu Hà Hà nói rồi đưa tập ảnh qua.
Tần Trọng Hàn đột nhiên có phản ứng, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Hà Hà, và dường như cô sợ Tần Trọng Hàn sẽ nhìn thấy gì đó, chỉ cúi gầm mặt xuống, tập trung toàn bộ chú ý vào Mạc Lam Ảnh.
Sau đó, Mạc Lam Ảnh từ từ ngẩng đầu lên. Tiêu Hà Hà mở tập ảnh ra. “Chị nhìn xem, đây là tấm hình mà hai người từng chụp chung, chị xinh đẹp lắm! Tần Trọng Hàn cũng rất đẹp trai. Có phải anh ấy không? Người này có phải là Tần Trọng Hàn không?”
Sự chú ý của Mạc Lam Ảnh đã được kéo lại, ánh mắt tập trung vào tấm hình đó, cau mày với vẻ nghi ngờ, rồi sau đó lại suy nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên hét lên với vẻ kinh ngạc. “Phải rồi, người này hình như là Hàn đó, nhưng tại sao mắt lại không phải màu xanh?”
Tiêu Hà Hà cố gắng kìm nén trăm mối phức tạp trong lòng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối trong mắt mình. Cô chỉ lật tiếp những tấm hình và nói: “Chị nhìn xem, người này là chị nè! Chị thật đẹp!”
Mạc Lam Ảnh đột nhiên lắc đầu, hai bàn tay nhỏ vặn vào nhau. “Nhưng bây giờ tôi không đẹp nữa, Hàn không thích tôi nữa rồi!”
Tất cả mọi người đều nín thở, tầm mắt của Tần Trọng Hàn dừng ở cái đầu đang cúi thấp của Tiêu Hà Hà. Anh ta đúng là đáng chết, nhìn Tiêu Hà Hà xem những tấm hình của anh ta và Mạc Lam Ảnh trước đây, trong lòng anh ta tự nhiên thấy thấp thỏm. Anh ta đã lờ nó đi, đúng là chết tiệt!
“Làm gì có chứ? Chị rất đẹp mà!” Tiêu Hà Hà nhìn lên.
Lúc này Tần Trọng Hàn mới nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch của cô, trong mắt dường như còn có chút ánh sáng. Có phải cô ấy suýt nữa là rơi nước mắt không? Tim anh ta cũng nhói đau theo. Sao anh ta lại không nghĩ đến cảm nhận của Hà Hà chứ?
Tiêu Hà Hà nhìn vào người phụ nữ trước mặt, cô ta thực sự không còn xinh đẹp nữa, xương gò má rất cao và tiều tụy, đôi mắt hõm xuống, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn.
Những năm tháng tươi đẹp của cô ấy đã không còn nữa. Một người phụ nữ khốn đốn như vậy, thực sự không còn đẹp nữa, nhưng cô ta đã từng xinh đẹp. Sau khi khỏe lại, cô ta lại sẽ xinh đẹp lần nữa.
Có lẽ, còn sẽ trở thành người phụ nữ mà Tần Trọng Hàn yêu sâu đậm nhất!
Cô ta đột nhiên mỉm cười, mặc dù nụ cười hơi chua chát, nhưng vẫn đã cười rồi.
“Chị Mạc à, chị nhìn đi, Tần Trọng Hàn đẹp trai như vậy mà còn bị chị cuốn hút rồi, sao anh ấy lại không thích chị được chứ? Chị nhìn xem, hai người xứng đôi lắm đó! Tôi ngưỡng mộ hai người lắm!”
“Thật sao?” Mạc Lam Ảnh dường như có chút hoài nghi, ngước lên nhìn tập ảnh trong tay Tiêu Hà Hà, rồi đột nhiên giật lấy nó.
Tiêu Hà Hà nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhận ra khung cảnh trong tấm hình đó rất quen thuộc. Đó là buổi bình minh của hồ Akan ở phía đông Hokkaido, Nhật Bản. Và trong buổi bình minh đó, là hai người đang ôm nhau, nụ cười của họ cũng vì vậy mà rất chói mắt!
Tim cô đột nhiên ngừng đập, tâm trí bỗng chốc trống rỗng.
Mạc Lam Ảnh lật thêm vài tấm nữa rồi chỉ vào một tấm trong số đó, nói với vẻ rất hào hứng: “Đây là hình chụp lúc tôi và Hàn đi du lịch đến Hokkaido mà! Đây là... công viên quốc gia Akan!”
Cô ta nói ra tên địa danh làm Will bị sốc.
Tần Trọng Hàn cũng rất kinh ngạc, không phải vì trí nhớ của Mạc Lam Ảnh, mà là vì vẻ mặt của Tiêu Hà Hà!
“Hà Hà!” Anh ta hét lên một tiếng, không muốn cho cô xem tiếp nữa.
Còn cô chỉ liếc nhìn anh ta với vẻ thờ ơ, sau đó bật cười. Cô nhớ rằng khi họ ở Hokkaido thì không chụp tấm hình nào cả, thì ra không phải vì anh ta không thích chụp hình, mà là không thích chụp chung với mình. “Tần Trọng Hàn, anh thấy chưa, chị Mạc vẫn nhớ mà, đúng là vui thật! Bác sĩ à, chị Mạc đã nhớ lại chuyện trước đây rồi!”
Will cảm thấy rất vui, cô y tá cũng rất vui.
Còn vẻ mặt của Tần Trọng Hàn lại tràn ngập nỗi sợ hãi. “Hà Hà, em qua đây!”
Anh ta không thể để cô xem tiếp được nữa.
Nhưng Mạc Lam Ảnh bỗng chỉ vào một tấm hình khác rồi nói: “A! Đây là đâu vậy? Sao tôi không nhớ ra được?”
“Vậy để Tần Trọng Hàn nói cho chị biết có được không? Để tôi kêu anh ấy qua đây!” Tiêu Hà Hà cười, nụ cười rất rạng rỡ. Cô quay sang Tần Trọng Hàn, mỉm cười: “Anh mau qua đây đi, nói cho chị Mạc biết đây là đâu.”
Tần Trọng Hàn không đi qua, chỉ nhìn thẳng vào Tiêu Hà Hà, trong mắt anh ta đầy đau khổ, đầy thương xót. Anh ta thực sự rất hối hận! Sắc mặt của Hà Hà trắng bệch như vậy, anh ta biết rằng nếu mình đi qua đó, sắc mặt của cô sẽ còn nhợt nhạt hơn!
Trái tim anh ta càng khó chịu hơn, đột nhiên mò tìm gói thuốc một cách vô thức, sau đó mới nói: “Xin lỗi, anh đi hút điếu thuốc!”
Mạc Lam Ảnh nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, hơi cau mày lại rồi lắc đầu: “Anh ta không phải là Hàn, Hàn sẽ không bỏ mặc tôi như vậy đâu!”
Tần Trọng Hàn đi đến phòng sách, anh ta châm một điếu thuốc mà hai tay run rẩy, rồi rít một hơi thật lâu.
Trong phòng khách đã loáng thoáng vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên của Mạc Lam Ảnh: “A, lúc này Hàn đang câu cá nè, anh ấy đã câu được một con cá rất to. Cô thấy không? Con cá này có phải to lắm không?”
Tiêu Hà Hà nhìn vào Tần Trọng Hàn trong tấm hình đó, tay cầm cần câu, đúng là đã câu được một con cá rất to. Tiêu Hà Hà cứ nhìn vào đó, tự nhiên hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn mỉm cười. “Phải đó, con cá này to thật đó! Tần Trọng Hàn đúng là tài giỏi!”
Cô của lúc này, giống như một con búp bê giấy đã bị hút hết sức sống, chỉ cười một cách tùy tiện. Tuy cười như vậy, nhưng trong mắt đã bị màn sương che phủ, nhưng vẫn cố không để màn sương đó lan rộng ra. Cô vẫn cười và nói: “Chị Mạc và Tần Trọng Hàn đúng là một cặp trời sinh đó nha!”
Khi nói đến đây, Mạc Lam Ảnh bỗng cúi mắt xuống như đã phạm tội gì đó. “Nhưng Hàn không thích tôi nữa, Hàn không thích tôi nữa rồi! Anh ấy đã có con. Tôi nói cô nghe nè, anh ấy đã có con rồi! Cô đừng nói với người khác nha. Hàn không biết là tôi đã biết chuyện đó đâu!”
Tiêu Hà Hà rất kinh ngạc. Thì ra, thực sự là vì Ngữ Điền! Mạc Lam Ảnh biết sự ra đời của Ngữ Điền! Tại thời điểm này, trong lòng Tiêu Hà Hà đột nhiên thấy hơi trách bản thân tại sao năm đó lại đồng ý với hợp đồng đó. Đã không cứu được Tiêu Tiêu, nhưng nó đã lam thay đổi cả cuộc đời cô.
Lúc này, cô thực sự có chút hối hận!
“Không đâu, Tần Trọng Hàn không có con. Thật đó! Tôi nói chị nghe nè, mọi người đều đang gạt chị đó, chị phải tin tưởng anh ấy, mau làm cho bản thân mình đẹp hơn, để làm cô dâu của anh ấy! Phải uống thuốc nè, phải chịu ra ngoài tiếp xúc với ánh mặt trời nè, bây giờ chị trắng quá, cần phải tắm nắng!” Tiêu Hà Hà vẫn an ủi cô ta, nhưng trong tim lại thấy quá rối rắm.
“Được! Tôi sẽ đi phơi nắng ngay!” Mạc Lam Ảnh nói một cách ngoan ngoãn: “Tôi muốn làm cô dâu của Hàn! Tôi muốn mình xinh đẹp trở lại!”
“Phải! Xinh đẹp rồi thì có thể mặc áo cưới!” Tiêu Hà Hà cũng cười lên, nhưng đó chỉ là nụ cười không có chủ định.
Tần Trọng Hàn không thể nào nghe tiếp được nữa. Tay anh ta run run rồi bước như bay ra ngoài, sải bước đi về phía Tiêu Hà Hà. Sự tiếp cận đột ngột của anh ta làm cho Mạc Lam Ảnh sợ hãi và co cụm lại một lần nữa.
Nhưng Tần Trọng Hàn không thèm nhìn Mạc Lam Ảnh lấy một cái, mà nắm lấy tay Tiêu Hà Hà, lúc này mới nhận ra tay cô lạnh như băng, lạnh đến mức làm trái tim anh ta run lên vì lạnh.
Có lẽ hành động của anh ta quá mạnh bạo, đã làm cho Mạc Lam Ảnh sợ đến mức hét lên, tập ảnh trong tay cũng rớt cái “rầm” xuống đất.
Trùng hợp, đó là tấm hình mà Tiêu Hà Hà đã xem qua trước đó, tấm hình Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh đang hôn nhau một cách thân mật.
Tầm nhìn của Tiêu Hà Hà cũng dừng ở tập ảnh đang nằm dưới đất, và Tần Trọng Hàn cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Thời gian trôi qua trong hơi thở của nhau...
Một dòng máu chảy ra từ khóe miệng trắng bệch của Tiêu Hà Hà, cả người cô đang run bần bật.
Một giọt nước mắt nhàn nhạt rơi xuống từ khóe mắt cô, thoáng cái đã rơi xuống đất cùng với những giọt máu kia. Sàn nhà trắng toát, giọt máu đỏ tươi, nước mắt lấp lánh...
Nhưng trên khóe môi cô lại có một nụ cười kì lạ, giống như đau đớn, lại giống như nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn đẫm lệ, mỉm cười nền nã như ẩn chứa năng lực thần kỳ của trời và đất. Đôi mắt đó có chút mệt mỏi, đôi môi trắng bệch đã bị răng cắn rách nát, nhưng nụ cười mỉm đó lại giống như vĩnh hằng. Nụ cười của cô lúc ẩn lúc hiện, giống như bay đi theo gió.
Trái tim Tần Trọng Hàn bắt đầu hoảng sợ, đôi mắt cũng hốt hoảng theo. “Hà Hà...”
Nụ cười mỉm yên tĩnh và cô đơn, chỉ nhìn vào Tần Trọng Hàn, sau đó hất tay anh ta ra, ngồi xổm xuống để nhặt tập ảnh đó, nhưng bàn tay lại run rẩy đến mức không cầm lên được.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Mạc Lam Ảnh cũng sợ hãi đến run câm cập.
Will và cô y tá dường như hiểu ra điều gì đó, nên đều không dám nói gì.
Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm thấy nụ cười thầm lặng đó đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình, trong khoảnh khắc đã quên mất mình nên làm gì, chỉ cảm thấy rối bời.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng cầm được tập ảnh lên khỏi mặt đất và đưa cho Mạc Lam Ảnh. Cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ thấy đầu óc choáng váng. Trưa nay chưa ăn gì, làm cô thấy mình càng đói hơn. Cô đang mang thai, không có chuyện gì quan trọng hơn em bé cả.
Sau đó, cô chợt nhận ra điều gì đó, bèn nói với Mạc Lam Ảnh: “Chị Mạc à, của chị nè. Tần Trọng Hàn sẽ nói cho chị biết, tôi còn phải đi làm, bây giờ tôi phải về công ty làm nữa!”
“Cô..., cô..., cô sẽ đến thăm tôi chứ?” Mạc Lam Ảnh đột nhiên nắm lấy áo cô.
Tiêu Hà Hà quay đầu lại, mỉm cười và gật đầu. “Tất nhiên rồi, tôi sẽ đến thăm chị. Chị nhớ phải tắm nắng đó! Đừng sợ ai cả!”
“Được rồi! Cô đi làm đi!” Mạc Lam Ảnh thả tay cô ra, rồi cầm lấy tập ảnh và xem tiếp.
Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu với Will và cô y tá, sau đó không nhìn Tần Trọng Hàn mà đi thẳng ra ngoài.
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống và không ngừng nhắc nhở mình, không được hẹp hòi như vậy, không được như vậy!
“Làm vậy có được không?” Tần Trọng Hàn đưa tập ảnh cho Will, đến lúc này vẫn chưa thấy Tiêu Hà Hà có biểu hiện kỳ lạ nào, có lẽ do anh ta quá sơ ý, có lẽ anh ta hoàn toàn không nhận ra gì cả.
Will cầm lấy và định đến gần Mạc Lam Ảnh, nhưng cô ta lại hét lên. “A, đừng đốt tôi...”
Will vội dừng bước lại, không dám đi tiếp, rồi nhìn sang Tiêu Hà Hà. “Cô à, phiền cô đưa cho cô ấy vậy, cô ấy có vẻ tin tưởng cô!”
Tiêu Hà Hà nhìn vào tập ảnh đang đưa ra trước mặt mình, bỗng hơi ngẩng ra rồi cả người hơi loạng choạng, vẻ mặt trắng bệnh đến mức gần trong suốt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. “Được!”
Cô không biết mình đã cầm lấy nó như thế nào, bàn tay cô hơi run rẩy.
“Chị Mạc à, tôi đã giúp chị tìm được Tần Trọng Hàn rồi nè. Chị nhìn thử xem có phải người này không?” Tiêu Hà Hà nói rồi đưa tập ảnh qua.
Tần Trọng Hàn đột nhiên có phản ứng, lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Tiêu Hà Hà, và dường như cô sợ Tần Trọng Hàn sẽ nhìn thấy gì đó, chỉ cúi gầm mặt xuống, tập trung toàn bộ chú ý vào Mạc Lam Ảnh.
Sau đó, Mạc Lam Ảnh từ từ ngẩng đầu lên. Tiêu Hà Hà mở tập ảnh ra. “Chị nhìn xem, đây là tấm hình mà hai người từng chụp chung, chị xinh đẹp lắm! Tần Trọng Hàn cũng rất đẹp trai. Có phải anh ấy không? Người này có phải là Tần Trọng Hàn không?”
Sự chú ý của Mạc Lam Ảnh đã được kéo lại, ánh mắt tập trung vào tấm hình đó, cau mày với vẻ nghi ngờ, rồi sau đó lại suy nghĩ rất lâu, rồi đột nhiên hét lên với vẻ kinh ngạc. “Phải rồi, người này hình như là Hàn đó, nhưng tại sao mắt lại không phải màu xanh?”
Tiêu Hà Hà cố gắng kìm nén trăm mối phức tạp trong lòng mình, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, bởi vì không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối trong mắt mình. Cô chỉ lật tiếp những tấm hình và nói: “Chị nhìn xem, người này là chị nè! Chị thật đẹp!”
Mạc Lam Ảnh đột nhiên lắc đầu, hai bàn tay nhỏ vặn vào nhau. “Nhưng bây giờ tôi không đẹp nữa, Hàn không thích tôi nữa rồi!”
Tất cả mọi người đều nín thở, tầm mắt của Tần Trọng Hàn dừng ở cái đầu đang cúi thấp của Tiêu Hà Hà. Anh ta đúng là đáng chết, nhìn Tiêu Hà Hà xem những tấm hình của anh ta và Mạc Lam Ảnh trước đây, trong lòng anh ta tự nhiên thấy thấp thỏm. Anh ta đã lờ nó đi, đúng là chết tiệt!
“Làm gì có chứ? Chị rất đẹp mà!” Tiêu Hà Hà nhìn lên.
Lúc này Tần Trọng Hàn mới nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch của cô, trong mắt dường như còn có chút ánh sáng. Có phải cô ấy suýt nữa là rơi nước mắt không? Tim anh ta cũng nhói đau theo. Sao anh ta lại không nghĩ đến cảm nhận của Hà Hà chứ?
Tiêu Hà Hà nhìn vào người phụ nữ trước mặt, cô ta thực sự không còn xinh đẹp nữa, xương gò má rất cao và tiều tụy, đôi mắt hõm xuống, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn.
Những năm tháng tươi đẹp của cô ấy đã không còn nữa. Một người phụ nữ khốn đốn như vậy, thực sự không còn đẹp nữa, nhưng cô ta đã từng xinh đẹp. Sau khi khỏe lại, cô ta lại sẽ xinh đẹp lần nữa.
Có lẽ, còn sẽ trở thành người phụ nữ mà Tần Trọng Hàn yêu sâu đậm nhất!
Cô ta đột nhiên mỉm cười, mặc dù nụ cười hơi chua chát, nhưng vẫn đã cười rồi.
“Chị Mạc à, chị nhìn đi, Tần Trọng Hàn đẹp trai như vậy mà còn bị chị cuốn hút rồi, sao anh ấy lại không thích chị được chứ? Chị nhìn xem, hai người xứng đôi lắm đó! Tôi ngưỡng mộ hai người lắm!”
“Thật sao?” Mạc Lam Ảnh dường như có chút hoài nghi, ngước lên nhìn tập ảnh trong tay Tiêu Hà Hà, rồi đột nhiên giật lấy nó.
Tiêu Hà Hà nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhận ra khung cảnh trong tấm hình đó rất quen thuộc. Đó là buổi bình minh của hồ Akan ở phía đông Hokkaido, Nhật Bản. Và trong buổi bình minh đó, là hai người đang ôm nhau, nụ cười của họ cũng vì vậy mà rất chói mắt!
Tim cô đột nhiên ngừng đập, tâm trí bỗng chốc trống rỗng.
Mạc Lam Ảnh lật thêm vài tấm nữa rồi chỉ vào một tấm trong số đó, nói với vẻ rất hào hứng: “Đây là hình chụp lúc tôi và Hàn đi du lịch đến Hokkaido mà! Đây là... công viên quốc gia Akan!”
Cô ta nói ra tên địa danh làm Will bị sốc.
Tần Trọng Hàn cũng rất kinh ngạc, không phải vì trí nhớ của Mạc Lam Ảnh, mà là vì vẻ mặt của Tiêu Hà Hà!
“Hà Hà!” Anh ta hét lên một tiếng, không muốn cho cô xem tiếp nữa.
Còn cô chỉ liếc nhìn anh ta với vẻ thờ ơ, sau đó bật cười. Cô nhớ rằng khi họ ở Hokkaido thì không chụp tấm hình nào cả, thì ra không phải vì anh ta không thích chụp hình, mà là không thích chụp chung với mình. “Tần Trọng Hàn, anh thấy chưa, chị Mạc vẫn nhớ mà, đúng là vui thật! Bác sĩ à, chị Mạc đã nhớ lại chuyện trước đây rồi!”
Will cảm thấy rất vui, cô y tá cũng rất vui.
Còn vẻ mặt của Tần Trọng Hàn lại tràn ngập nỗi sợ hãi. “Hà Hà, em qua đây!”
Anh ta không thể để cô xem tiếp được nữa.
Nhưng Mạc Lam Ảnh bỗng chỉ vào một tấm hình khác rồi nói: “A! Đây là đâu vậy? Sao tôi không nhớ ra được?”
“Vậy để Tần Trọng Hàn nói cho chị biết có được không? Để tôi kêu anh ấy qua đây!” Tiêu Hà Hà cười, nụ cười rất rạng rỡ. Cô quay sang Tần Trọng Hàn, mỉm cười: “Anh mau qua đây đi, nói cho chị Mạc biết đây là đâu.”
Tần Trọng Hàn không đi qua, chỉ nhìn thẳng vào Tiêu Hà Hà, trong mắt anh ta đầy đau khổ, đầy thương xót. Anh ta thực sự rất hối hận! Sắc mặt của Hà Hà trắng bệch như vậy, anh ta biết rằng nếu mình đi qua đó, sắc mặt của cô sẽ còn nhợt nhạt hơn!
Trái tim anh ta càng khó chịu hơn, đột nhiên mò tìm gói thuốc một cách vô thức, sau đó mới nói: “Xin lỗi, anh đi hút điếu thuốc!”
Mạc Lam Ảnh nhìn theo bóng lưng rời đi của anh ta, hơi cau mày lại rồi lắc đầu: “Anh ta không phải là Hàn, Hàn sẽ không bỏ mặc tôi như vậy đâu!”
Tần Trọng Hàn đi đến phòng sách, anh ta châm một điếu thuốc mà hai tay run rẩy, rồi rít một hơi thật lâu.
Trong phòng khách đã loáng thoáng vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên của Mạc Lam Ảnh: “A, lúc này Hàn đang câu cá nè, anh ấy đã câu được một con cá rất to. Cô thấy không? Con cá này có phải to lắm không?”
Tiêu Hà Hà nhìn vào Tần Trọng Hàn trong tấm hình đó, tay cầm cần câu, đúng là đã câu được một con cá rất to. Tiêu Hà Hà cứ nhìn vào đó, tự nhiên hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn mỉm cười. “Phải đó, con cá này to thật đó! Tần Trọng Hàn đúng là tài giỏi!”
Cô của lúc này, giống như một con búp bê giấy đã bị hút hết sức sống, chỉ cười một cách tùy tiện. Tuy cười như vậy, nhưng trong mắt đã bị màn sương che phủ, nhưng vẫn cố không để màn sương đó lan rộng ra. Cô vẫn cười và nói: “Chị Mạc và Tần Trọng Hàn đúng là một cặp trời sinh đó nha!”
Khi nói đến đây, Mạc Lam Ảnh bỗng cúi mắt xuống như đã phạm tội gì đó. “Nhưng Hàn không thích tôi nữa, Hàn không thích tôi nữa rồi! Anh ấy đã có con. Tôi nói cô nghe nè, anh ấy đã có con rồi! Cô đừng nói với người khác nha. Hàn không biết là tôi đã biết chuyện đó đâu!”
Tiêu Hà Hà rất kinh ngạc. Thì ra, thực sự là vì Ngữ Điền! Mạc Lam Ảnh biết sự ra đời của Ngữ Điền! Tại thời điểm này, trong lòng Tiêu Hà Hà đột nhiên thấy hơi trách bản thân tại sao năm đó lại đồng ý với hợp đồng đó. Đã không cứu được Tiêu Tiêu, nhưng nó đã lam thay đổi cả cuộc đời cô.
Lúc này, cô thực sự có chút hối hận!
“Không đâu, Tần Trọng Hàn không có con. Thật đó! Tôi nói chị nghe nè, mọi người đều đang gạt chị đó, chị phải tin tưởng anh ấy, mau làm cho bản thân mình đẹp hơn, để làm cô dâu của anh ấy! Phải uống thuốc nè, phải chịu ra ngoài tiếp xúc với ánh mặt trời nè, bây giờ chị trắng quá, cần phải tắm nắng!” Tiêu Hà Hà vẫn an ủi cô ta, nhưng trong tim lại thấy quá rối rắm.
“Được! Tôi sẽ đi phơi nắng ngay!” Mạc Lam Ảnh nói một cách ngoan ngoãn: “Tôi muốn làm cô dâu của Hàn! Tôi muốn mình xinh đẹp trở lại!”
“Phải! Xinh đẹp rồi thì có thể mặc áo cưới!” Tiêu Hà Hà cũng cười lên, nhưng đó chỉ là nụ cười không có chủ định.
Tần Trọng Hàn không thể nào nghe tiếp được nữa. Tay anh ta run run rồi bước như bay ra ngoài, sải bước đi về phía Tiêu Hà Hà. Sự tiếp cận đột ngột của anh ta làm cho Mạc Lam Ảnh sợ hãi và co cụm lại một lần nữa.
Nhưng Tần Trọng Hàn không thèm nhìn Mạc Lam Ảnh lấy một cái, mà nắm lấy tay Tiêu Hà Hà, lúc này mới nhận ra tay cô lạnh như băng, lạnh đến mức làm trái tim anh ta run lên vì lạnh.
Có lẽ hành động của anh ta quá mạnh bạo, đã làm cho Mạc Lam Ảnh sợ đến mức hét lên, tập ảnh trong tay cũng rớt cái “rầm” xuống đất.
Trùng hợp, đó là tấm hình mà Tiêu Hà Hà đã xem qua trước đó, tấm hình Tần Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh đang hôn nhau một cách thân mật.
Tầm nhìn của Tiêu Hà Hà cũng dừng ở tập ảnh đang nằm dưới đất, và Tần Trọng Hàn cũng nhìn theo ánh mắt cô.
Thời gian trôi qua trong hơi thở của nhau...
Một dòng máu chảy ra từ khóe miệng trắng bệch của Tiêu Hà Hà, cả người cô đang run bần bật.
Một giọt nước mắt nhàn nhạt rơi xuống từ khóe mắt cô, thoáng cái đã rơi xuống đất cùng với những giọt máu kia. Sàn nhà trắng toát, giọt máu đỏ tươi, nước mắt lấp lánh...
Nhưng trên khóe môi cô lại có một nụ cười kì lạ, giống như đau đớn, lại giống như nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn đẫm lệ, mỉm cười nền nã như ẩn chứa năng lực thần kỳ của trời và đất. Đôi mắt đó có chút mệt mỏi, đôi môi trắng bệch đã bị răng cắn rách nát, nhưng nụ cười mỉm đó lại giống như vĩnh hằng. Nụ cười của cô lúc ẩn lúc hiện, giống như bay đi theo gió.
Trái tim Tần Trọng Hàn bắt đầu hoảng sợ, đôi mắt cũng hốt hoảng theo. “Hà Hà...”
Nụ cười mỉm yên tĩnh và cô đơn, chỉ nhìn vào Tần Trọng Hàn, sau đó hất tay anh ta ra, ngồi xổm xuống để nhặt tập ảnh đó, nhưng bàn tay lại run rẩy đến mức không cầm lên được.
Tất cả mọi người đều sững sờ, Mạc Lam Ảnh cũng sợ hãi đến run câm cập.
Will và cô y tá dường như hiểu ra điều gì đó, nên đều không dám nói gì.
Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm thấy nụ cười thầm lặng đó đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong trái tim mình, trong khoảnh khắc đã quên mất mình nên làm gì, chỉ cảm thấy rối bời.
Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng cầm được tập ảnh lên khỏi mặt đất và đưa cho Mạc Lam Ảnh. Cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ thấy đầu óc choáng váng. Trưa nay chưa ăn gì, làm cô thấy mình càng đói hơn. Cô đang mang thai, không có chuyện gì quan trọng hơn em bé cả.
Sau đó, cô chợt nhận ra điều gì đó, bèn nói với Mạc Lam Ảnh: “Chị Mạc à, của chị nè. Tần Trọng Hàn sẽ nói cho chị biết, tôi còn phải đi làm, bây giờ tôi phải về công ty làm nữa!”
“Cô..., cô..., cô sẽ đến thăm tôi chứ?” Mạc Lam Ảnh đột nhiên nắm lấy áo cô.
Tiêu Hà Hà quay đầu lại, mỉm cười và gật đầu. “Tất nhiên rồi, tôi sẽ đến thăm chị. Chị nhớ phải tắm nắng đó! Đừng sợ ai cả!”
“Được rồi! Cô đi làm đi!” Mạc Lam Ảnh thả tay cô ra, rồi cầm lấy tập ảnh và xem tiếp.
Tiêu Hà Hà khẽ gật đầu với Will và cô y tá, sau đó không nhìn Tần Trọng Hàn mà đi thẳng ra ngoài.
Tác giả :
Thiên Quang