Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài
Chương 105
Câu hỏi anh ta vừa đưa ra, cả người Tiêu Hà Hà ngay lập tức căng cứng lại, nhưng Tần Trọng Hàn không hề nhận ra. Cô xuống khỏi giường, lấy cái chăn mỏng quấn mình lại rồi đi thay quần áo.
“Thì ra là không có gì à? Vậy thì tốt! Chút nữa tôi về ngay!” Anh ta không biết rằng bộ dạng vui mừng khi nói không sao rồi thở phào nhẹ nhõm của anh ta đã làm tổn thương cô sâu sắc, khiến trong lòng cô cũng nhẹ nhõm theo anh ta, nhưng đồng thời cũng rất đau buồn.
Vội quay người lại, cô đi ra khỏi phòng ngủ, còn anh ta vẫn đang nói điện thoại.
Anh ta nói điện thoại xong thì nhận ra cô đã không còn ở bên cạnh. Đúng là chết tiệt! Anh ta quá lo lắng nên đã không phát hiện ra là cô đã rời khỏi!
Tần Trọng Hàn hớt hải vội bước xuống giường để đi tìm cô, thấy cô đã thay xong quần áo và đang nấu bữa sáng trong bếp. Nhìn thấy anh ta đi ra, cô chỉ liếc một cái thờ ơ, nói cũng thờ ơ: “Ăn sáng đi, ăn xong rồi về chăm sóc tốt cho chị Mạc! Phải rồi, chị ấy ổn chứ?”
Nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, Tần Trọng Hàn tự nhiên thấy đau. Đều tại anh ta không tốt, không nghĩ đến cảm nhận của cô, anh ta đúng là đáng chết!
Đi vào bếp, anh ta dựa vào cửa rồi nhìn cô. “Hà Hà, anh chắc chắn sẽ có cách, xin em hãy tin anh được không?”
Cô mím môi lại và không nói gì.
Anh ta thấy cô không nói gì, trong lòng rất rối, không biết cô đang nghĩ gì. Trái tim anh ta như đang đứng bên bờ vực, bước tới một chút thì sẽ rơi xuống vực sâu sâu thẳm, không thể tìm thấy xác.
“Hà Hà, em nói gì đi!”
“Tần Trọng Hàn, nếu anh thực sự có cách, xin anh hãy tìm được cách rồi đến gặp em sau được không? Trước lúc đó, em không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô nói một cách chân thành.
Trái tim Tần Trọng Hàn hơi run lên, cảm giác chua xót tràn ngập. “Ý em là, trước khi tìm được cách, anh không được gặp em có phải không?”
“Đúng vậy!” Cô thì thầm.
“Em không yêu anh sao? Không phải em yêu anh à? Lẽ nào em đành lòng không gặp anh?” Anh ta hỏi bằng một giọng khàn khàn, không thể chấp nhận việc không gặp nhau, nếu vậy chắc anh ta sẽ phát điên mất.
“Em không yêu anh nữa, vậy có được không?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta. Mặc dù lời cô nói rất tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, cô sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được tình cảm của mình, sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Cô không muốn xem thường bản thân mình. “Nếu lúc trước em yêu anh là bởi vì anh có tinh thần trách nhiệm, nhưng còn bây giờ? Anh là một người do dự, lưỡng lự muốn bắt cá hai tay, anh muốn em yêu gì ở anh đây?”
Nhưng, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt đau thương của anh ta, tim cô lại nặng trĩu, và đau đớn. Anh ta lặng lẽ quay người đi, cô lại muốn đi đến để giữ anh ta lại, chỉ muốn hòa vào trong sự cô đơn của anh ta, làm ấm áp sự bất lực của anh ta. Nhưng...
Trong sự dây dưa này, cô chắc chắn sẽ không nhận được gì cả, e rằng đến suốt đời thì Mạc Lam Ảnh cũng không thể sống xa anh ta! Rời xa anh ta, liệu Mạc Lam Ảnh có sống nổi không? Làm sao cô nhẫn tâm nhìn một mạng sống khô héo đi vì sự ích kỷ của mình?
Ngay cả khi cô ích kỉ và ở bên Tần Trọng Hàn, thì suốt đời, sự dày vò và khiển trách của lương tâm làm sao dẹp yên được?
Bỏ đi! Cô chính là người vô tình như vậy đó, cô sẵn lòng trở thành con người vô tình đó!
“Được! Anh sẽ đi...” Giọng anh ta chua xót và khổ sở làm người khác muốn rơi nước mắt.
Nhưng cô lại gằng giọng nói: “Tạm biệt!”
Anh ta đi rồi. Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại một cái đó, tim cô cũng như bị thứ gì đó nghiền nát ra...
Có tiếng lẹt xẹt phát ra từ trong cái nồi, rồi một mùi cháy khét xông vào trong mũi, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy buồn nôn, lúc này mới giật mình hoàn hồn lại. Thì ra, món trứng chiên của cô đã bị cháy khét.
Mùi cháy khét bay đầy trong nhà. Trong bếp, máy hút khói không thể hút sạch mùi khét này. Cô càng thấy buồn nôn hơn, vội vàng tắt lửa và chạy vào phòng tắm...
Chỉ nôn khan, nhưng không ói ra được gì...
Khi cảm giác muốn ói không còn nữa, cô ngây người ra trước bồn rửa tay, sững sờ nhìn vào khuôn mặt trong gương, sắc mặt dần tái nhợt đi...
Sau đó, nỗi sợ hãi tuyệt vọng bỗng ập đến...
Chị Nguyệt bạn cô hình như đã trễ hai tuần rồi chưa đến...
Lẽ nào...?
Không!
Cô đã rất hoảng loạn.
Bàn tay nhỏ vô thức đặt trên bụng. Nếu đang có một đứa trẻ khác ở trong này, chẳng phải giữa cô và Tần Trọng Hàn lại càng vướng mắc hay sao?
Loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Hà Hà ngồi xuống ghế sofa, trong ánh mắt nhòe lệ, cô nhìn thấy cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá lớn đã không còn nữa. Thì ra mùa đông đã đến rồi...
Lá sẽ rời khỏi cành cây, dù rất không nỡ nhưng vẫn phải rời khỏi...
Suốt cuộc đời này, dù rất không nỡ, những cô cũng chỉ có thể nhắm mắt buông tay, bởi vì cô không có được.
Tất cả những thứ quá tốt đẹp, cô đều không có được.
Hãy để tất cả nỗi đau cho cô chịu đựng, cô chỉ cần anh ta không phải gánh chịu món nợ lương tâm.
Điện thoại đột nhiên reo lên vào lúc này, sau khi nhấc máy mới biết là Tần Lăng Hàng gọi đến. Cô hỏi với giọng ngỡ ngàng: “Bác Tần, cho hỏi bác định khi nào thì cho con đón con trai con - Thịnh Thịnh về?”
“Chỉ mỗi Thịnh Thịnh là con trai của cô à? Còn Ngữ Điền? Cô định không cần nữa à?” Tần Lăng Hàng đột nhiên nói.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, hỏi lại với vẻ không dám tin: “Bác Tần, bác nói gì?”
“Tôi nói, tôi quyết định sẽ trả Ngữ Điền lại cho cô!” Giọng của Tần Lăng Hàng rất nhỏ.
“Nhưng...” Tiêu Hà Hà chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.
“Cô Tiêu, cô ra đây đi, tôi muốn nói chuyện với cô!” Tần Lăng Hàng nói. “Bây giờ tôi đang đứng trong con hẻm trước nhà cô, cô ra đây đi!”
“Ờ! Bác đang ở đó rồi?” Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy lạnh sống lựng, vì cô cảm thấy hình như mình đã bị người ta âm thầm theo dõi vậy. Sao ông ta biết đường đến con hẻm nhà cô?
Bác ấy nói sẽ trả Ngữ Điền lại cho mình!
Trong lòng Tiêu Hà Hà không hề ngạc nhiên, vì cô biết, đây có lẽ là lựa chọn mà ông ta đành phải đưa ra sau khi so sánh mình và Mạc Lam Ảnh!
Lùi một bước để tiến hai bước! Dù cô có tệ thì cũng hơn Mạc Lam Ảnh, bởi vì cô hơn cô ta một quân cờ, đó là cô vẫn có khả năng sinh nở!
Cười cay đắng, tội nghiệp cho những người làm cha mẹ! Ông Tần nghĩ cho con trai của mình, nhưng lại không biết rốt cuộc trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Người làm cha này, cũng làm cho người ta phải nghẹn ngào.
Nghĩ lại thì ông ta cũng là một người cô đơn, suốt đời không cưới thêm ai, trong lòng chỉ nhớ đến vợ mình. Mối tình sâu nặng như vậy, lại làm cho người ta thổn thức.
Gặp lại Tần Lăng Hàng, vẻ mặt của ông ta vẫn rất lạnh lùng, không cười, cả khuôn mặt rất nghiêm nghị. Qua khuôn mặt này, Tiêu Hà Hà nhớ đến một khuôn mặt khác, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi?
“Con chào bác Tần!” Tiêu Hà Hà mở miệng rất thận trọng.
“Cô Tiêu, tôi trả Ngữ Điền lại cho cô, cô thấy sao?” Tần Lăng Hàng mở lời.
Mặc dù tin này đã vừa được nói qua điện thoại, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn rất ngạc nhiên. “Là điều gì làm cho bác thay đổi ý định như vậy?”
“Cô đã chia tay với Trọng Hàn thật hả?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiêu Hà Hà mỉm cười. “Thì ra bác biết tất cả mọi chuyện à?”
“Tại sao lại từ bỏ?” Tần Lăng Hàng cau mày không hiểu.
“Vì không hợp!” Tiêu Hà Hà nhìn lên. “Đã không thể ở bên nhau, cần gì phải đòi hỏi quá nhiều chứ? Bác trả Ngữ Điền lại cho con, chắc cũng có kèm theo điều kiện gì đó phải không?”
“Cô rất thông minh!” Ánh mắt của Tần Lăng Hàng sắc sảo nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Cô gái này tuy còn rất trẻ, nhưng rất bình tĩnh, giữa đôi chân mày có một vẻ đau buồn vô tận.
“Bác Tần, hay con xin phép gọi bác là bác sẽ thích hợp hơn. Bác là bề trên, là ông nội của Ngữ Điền, con rất biết ơn vì bác đã trả Ngữ Điền lại cho con, nhưng con biết, bây giờ con không thể đưa Ngữ Điền theo được!”
“Tại sao vậy?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên.
“Bởi vì con không muốn con trai mình trở thành một quân cờ!” Ánh mắt của Tiêu Hà Hà rất bình thản. “Nó chỉ là một đứa trẻ, xin bác đừng bắt nó trở thành một quân cờ. Thưa bác, xin đừng đem con trẻ ra để bàn điều kiện với con, tôi sẽ không đồng ý với bạn điều kiện của bác đâu!”
“Tại sao?” Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên. “Nếu tôi cho phép cô và Trọng Hàn ở bên nhau thì sao? Cô cũng không đồng ý với điều kiện này?”
“Thưa bác, bác đang muốn con làm người thứ ba à? Hay bác muốn cô Mạc Lam Ảnh trở thành người thứ ba?”
“Cô đang bàn điều kiện với tôi?” Tần Lăng Hàng bật cười.
“Không phải! Con làm gì có tư cách bàn điều kiện với bác. Con chỉ biết rằng Ngữ Điền cần ba, và cũng cần mẹ. Nhưng số phận của nó đã định sẵn, có ba thì không có mẹ, có mẹ thì không có ba. Tất cả những điều này đều đã được sắp đặt sẵn rồi! Bác nói sẽ trả Ngữ Điền lại cho con, kèm theo đó là một điều kiện, và điều kiện này rất hấp dẫn. Cô Mạc Lam Ảnh đã chờ đợi nhiều năm nhưng không có kết quả, còn con nhờ con trai mình mà có được quá dễ dàng. Theo lý mà nói, con nên biết thỏa mãn. Nhưng thưa bác, con chính là một người ngu ngốc vậy đó, có lẽ còn rất bướng bỉnh nữa. Con chỉ biết rằng nếu con làm điều này, đồng ý với điều kiện của bác, thì cả đời của con sẽ mang món nợ trả hoài không hết đối với cô Mạc!”
Tần Lăng Hàng không thể ngờ được rằng cô sẽ từ chối, và lý do của cô rất chính đáng. Ông ta nhìn thẳng vào cô, bỗng thấy được một sức mạnh lớn lao trong con mắt của cô gái yếu đuối này. “Cô Tiêu, không biết tôi có thể hiểu như thế này không? Lý do cô không đồng ý là vì muốn tác hợp cho Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh?”
“Con không vĩ đại như vậy đâu, con chỉ muốn tác hợp cho mình!” Tiêu Hà Hà bình thản nói. “Ngữ Điền cần tình yêu thương của cha, nó sống với Tần Trọng Hàn có lẽ sẽ tốt hơn đi theo con! Nếu con và Tần Trọng Hàn đã không thể ở bên nhau, con đem Ngữ Điền đi cũng là chuyện không thể, bởi vì nó là cháu nội của bác. Và bác, hiển nhiên cũng không phải là một người dễ dàng bỏ rơi cháu của mình như vậy! Tại sao con phải ép bản thân chịu thiệt để chống lại bác chứ?”
Nói một cách chân thành, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong lòng buồn vô cùng. Cô bị sao vậy? Ngay cả con trai cũng không cần nữa? Không! Không phải là không cần, mà không thể cần theo cách này được!
“Ý cô là nếu không có điều kiện, tôi cho phép cô gặp Ngữ Điền, thì cô sẽ cần đứa con này?” Tần Lăng Hàng nhướn mày.
“Dạ phải! Thưa bác, nếu bác cho phép con gặp Ngữ Điền, không kèm theo bất kỳ điều kiện nào, con hứa sẽ không đưa nó đi đâu cả, nó vẫn là cháu của bác. Con chỉ mong cách một khoảng thời gian được gặp nó một lần là tốt lắm rồi. Còn về Ngữ Điền, là con có lỗi với nó! Số phận đã định con không phải là một người mẹ tốt, không muốn để lại bóng đen trong tâm trí non nớt của con con, con chỉ muốn cho nó tình thương của mẹ, trên cơ sở mọi thứ có thể!”
“Cô thực sự không muốn làm vợ của Trọng Hàn?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên: “Không phải cô và nó đã đến Hokkaido du lịch rất vui vẻ hay sao?”
“Thưa bác, định nghĩa của vui vẻ là gì chứ?” Cô cúi gầm mặt xuống, tim đau như cắt.
“Thì ra là không có gì à? Vậy thì tốt! Chút nữa tôi về ngay!” Anh ta không biết rằng bộ dạng vui mừng khi nói không sao rồi thở phào nhẹ nhõm của anh ta đã làm tổn thương cô sâu sắc, khiến trong lòng cô cũng nhẹ nhõm theo anh ta, nhưng đồng thời cũng rất đau buồn.
Vội quay người lại, cô đi ra khỏi phòng ngủ, còn anh ta vẫn đang nói điện thoại.
Anh ta nói điện thoại xong thì nhận ra cô đã không còn ở bên cạnh. Đúng là chết tiệt! Anh ta quá lo lắng nên đã không phát hiện ra là cô đã rời khỏi!
Tần Trọng Hàn hớt hải vội bước xuống giường để đi tìm cô, thấy cô đã thay xong quần áo và đang nấu bữa sáng trong bếp. Nhìn thấy anh ta đi ra, cô chỉ liếc một cái thờ ơ, nói cũng thờ ơ: “Ăn sáng đi, ăn xong rồi về chăm sóc tốt cho chị Mạc! Phải rồi, chị ấy ổn chứ?”
Nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, Tần Trọng Hàn tự nhiên thấy đau. Đều tại anh ta không tốt, không nghĩ đến cảm nhận của cô, anh ta đúng là đáng chết!
Đi vào bếp, anh ta dựa vào cửa rồi nhìn cô. “Hà Hà, anh chắc chắn sẽ có cách, xin em hãy tin anh được không?”
Cô mím môi lại và không nói gì.
Anh ta thấy cô không nói gì, trong lòng rất rối, không biết cô đang nghĩ gì. Trái tim anh ta như đang đứng bên bờ vực, bước tới một chút thì sẽ rơi xuống vực sâu sâu thẳm, không thể tìm thấy xác.
“Hà Hà, em nói gì đi!”
“Tần Trọng Hàn, nếu anh thực sự có cách, xin anh hãy tìm được cách rồi đến gặp em sau được không? Trước lúc đó, em không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô nói một cách chân thành.
Trái tim Tần Trọng Hàn hơi run lên, cảm giác chua xót tràn ngập. “Ý em là, trước khi tìm được cách, anh không được gặp em có phải không?”
“Đúng vậy!” Cô thì thầm.
“Em không yêu anh sao? Không phải em yêu anh à? Lẽ nào em đành lòng không gặp anh?” Anh ta hỏi bằng một giọng khàn khàn, không thể chấp nhận việc không gặp nhau, nếu vậy chắc anh ta sẽ phát điên mất.
“Em không yêu anh nữa, vậy có được không?” Cô ngước mắt lên nhìn anh ta. Mặc dù lời cô nói rất tàn nhẫn, nhưng nếu không tàn nhẫn, cô sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được tình cảm của mình, sẽ đòi hỏi nhiều hơn. Cô không muốn xem thường bản thân mình. “Nếu lúc trước em yêu anh là bởi vì anh có tinh thần trách nhiệm, nhưng còn bây giờ? Anh là một người do dự, lưỡng lự muốn bắt cá hai tay, anh muốn em yêu gì ở anh đây?”
Nhưng, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt đau thương của anh ta, tim cô lại nặng trĩu, và đau đớn. Anh ta lặng lẽ quay người đi, cô lại muốn đi đến để giữ anh ta lại, chỉ muốn hòa vào trong sự cô đơn của anh ta, làm ấm áp sự bất lực của anh ta. Nhưng...
Trong sự dây dưa này, cô chắc chắn sẽ không nhận được gì cả, e rằng đến suốt đời thì Mạc Lam Ảnh cũng không thể sống xa anh ta! Rời xa anh ta, liệu Mạc Lam Ảnh có sống nổi không? Làm sao cô nhẫn tâm nhìn một mạng sống khô héo đi vì sự ích kỷ của mình?
Ngay cả khi cô ích kỉ và ở bên Tần Trọng Hàn, thì suốt đời, sự dày vò và khiển trách của lương tâm làm sao dẹp yên được?
Bỏ đi! Cô chính là người vô tình như vậy đó, cô sẵn lòng trở thành con người vô tình đó!
“Được! Anh sẽ đi...” Giọng anh ta chua xót và khổ sở làm người khác muốn rơi nước mắt.
Nhưng cô lại gằng giọng nói: “Tạm biệt!”
Anh ta đi rồi. Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại một cái đó, tim cô cũng như bị thứ gì đó nghiền nát ra...
Có tiếng lẹt xẹt phát ra từ trong cái nồi, rồi một mùi cháy khét xông vào trong mũi, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy buồn nôn, lúc này mới giật mình hoàn hồn lại. Thì ra, món trứng chiên của cô đã bị cháy khét.
Mùi cháy khét bay đầy trong nhà. Trong bếp, máy hút khói không thể hút sạch mùi khét này. Cô càng thấy buồn nôn hơn, vội vàng tắt lửa và chạy vào phòng tắm...
Chỉ nôn khan, nhưng không ói ra được gì...
Khi cảm giác muốn ói không còn nữa, cô ngây người ra trước bồn rửa tay, sững sờ nhìn vào khuôn mặt trong gương, sắc mặt dần tái nhợt đi...
Sau đó, nỗi sợ hãi tuyệt vọng bỗng ập đến...
Chị Nguyệt bạn cô hình như đã trễ hai tuần rồi chưa đến...
Lẽ nào...?
Không!
Cô đã rất hoảng loạn.
Bàn tay nhỏ vô thức đặt trên bụng. Nếu đang có một đứa trẻ khác ở trong này, chẳng phải giữa cô và Tần Trọng Hàn lại càng vướng mắc hay sao?
Loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, Tiêu Hà Hà ngồi xuống ghế sofa, trong ánh mắt nhòe lệ, cô nhìn thấy cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá lớn đã không còn nữa. Thì ra mùa đông đã đến rồi...
Lá sẽ rời khỏi cành cây, dù rất không nỡ nhưng vẫn phải rời khỏi...
Suốt cuộc đời này, dù rất không nỡ, những cô cũng chỉ có thể nhắm mắt buông tay, bởi vì cô không có được.
Tất cả những thứ quá tốt đẹp, cô đều không có được.
Hãy để tất cả nỗi đau cho cô chịu đựng, cô chỉ cần anh ta không phải gánh chịu món nợ lương tâm.
Điện thoại đột nhiên reo lên vào lúc này, sau khi nhấc máy mới biết là Tần Lăng Hàng gọi đến. Cô hỏi với giọng ngỡ ngàng: “Bác Tần, cho hỏi bác định khi nào thì cho con đón con trai con - Thịnh Thịnh về?”
“Chỉ mỗi Thịnh Thịnh là con trai của cô à? Còn Ngữ Điền? Cô định không cần nữa à?” Tần Lăng Hàng đột nhiên nói.
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, hỏi lại với vẻ không dám tin: “Bác Tần, bác nói gì?”
“Tôi nói, tôi quyết định sẽ trả Ngữ Điền lại cho cô!” Giọng của Tần Lăng Hàng rất nhỏ.
“Nhưng...” Tiêu Hà Hà chưa dứt lời thì đã bị cắt ngang.
“Cô Tiêu, cô ra đây đi, tôi muốn nói chuyện với cô!” Tần Lăng Hàng nói. “Bây giờ tôi đang đứng trong con hẻm trước nhà cô, cô ra đây đi!”
“Ờ! Bác đang ở đó rồi?” Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy lạnh sống lựng, vì cô cảm thấy hình như mình đã bị người ta âm thầm theo dõi vậy. Sao ông ta biết đường đến con hẻm nhà cô?
Bác ấy nói sẽ trả Ngữ Điền lại cho mình!
Trong lòng Tiêu Hà Hà không hề ngạc nhiên, vì cô biết, đây có lẽ là lựa chọn mà ông ta đành phải đưa ra sau khi so sánh mình và Mạc Lam Ảnh!
Lùi một bước để tiến hai bước! Dù cô có tệ thì cũng hơn Mạc Lam Ảnh, bởi vì cô hơn cô ta một quân cờ, đó là cô vẫn có khả năng sinh nở!
Cười cay đắng, tội nghiệp cho những người làm cha mẹ! Ông Tần nghĩ cho con trai của mình, nhưng lại không biết rốt cuộc trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Người làm cha này, cũng làm cho người ta phải nghẹn ngào.
Nghĩ lại thì ông ta cũng là một người cô đơn, suốt đời không cưới thêm ai, trong lòng chỉ nhớ đến vợ mình. Mối tình sâu nặng như vậy, lại làm cho người ta thổn thức.
Gặp lại Tần Lăng Hàng, vẻ mặt của ông ta vẫn rất lạnh lùng, không cười, cả khuôn mặt rất nghiêm nghị. Qua khuôn mặt này, Tiêu Hà Hà nhớ đến một khuôn mặt khác, không biết bây giờ anh ấy thế nào rồi?
“Con chào bác Tần!” Tiêu Hà Hà mở miệng rất thận trọng.
“Cô Tiêu, tôi trả Ngữ Điền lại cho cô, cô thấy sao?” Tần Lăng Hàng mở lời.
Mặc dù tin này đã vừa được nói qua điện thoại, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn rất ngạc nhiên. “Là điều gì làm cho bác thay đổi ý định như vậy?”
“Cô đã chia tay với Trọng Hàn thật hả?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Tiêu Hà Hà mỉm cười. “Thì ra bác biết tất cả mọi chuyện à?”
“Tại sao lại từ bỏ?” Tần Lăng Hàng cau mày không hiểu.
“Vì không hợp!” Tiêu Hà Hà nhìn lên. “Đã không thể ở bên nhau, cần gì phải đòi hỏi quá nhiều chứ? Bác trả Ngữ Điền lại cho con, chắc cũng có kèm theo điều kiện gì đó phải không?”
“Cô rất thông minh!” Ánh mắt của Tần Lăng Hàng sắc sảo nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Cô gái này tuy còn rất trẻ, nhưng rất bình tĩnh, giữa đôi chân mày có một vẻ đau buồn vô tận.
“Bác Tần, hay con xin phép gọi bác là bác sẽ thích hợp hơn. Bác là bề trên, là ông nội của Ngữ Điền, con rất biết ơn vì bác đã trả Ngữ Điền lại cho con, nhưng con biết, bây giờ con không thể đưa Ngữ Điền theo được!”
“Tại sao vậy?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên.
“Bởi vì con không muốn con trai mình trở thành một quân cờ!” Ánh mắt của Tiêu Hà Hà rất bình thản. “Nó chỉ là một đứa trẻ, xin bác đừng bắt nó trở thành một quân cờ. Thưa bác, xin đừng đem con trẻ ra để bàn điều kiện với con, tôi sẽ không đồng ý với bạn điều kiện của bác đâu!”
“Tại sao?” Tần Lăng Hàng hơi ngạc nhiên. “Nếu tôi cho phép cô và Trọng Hàn ở bên nhau thì sao? Cô cũng không đồng ý với điều kiện này?”
“Thưa bác, bác đang muốn con làm người thứ ba à? Hay bác muốn cô Mạc Lam Ảnh trở thành người thứ ba?”
“Cô đang bàn điều kiện với tôi?” Tần Lăng Hàng bật cười.
“Không phải! Con làm gì có tư cách bàn điều kiện với bác. Con chỉ biết rằng Ngữ Điền cần ba, và cũng cần mẹ. Nhưng số phận của nó đã định sẵn, có ba thì không có mẹ, có mẹ thì không có ba. Tất cả những điều này đều đã được sắp đặt sẵn rồi! Bác nói sẽ trả Ngữ Điền lại cho con, kèm theo đó là một điều kiện, và điều kiện này rất hấp dẫn. Cô Mạc Lam Ảnh đã chờ đợi nhiều năm nhưng không có kết quả, còn con nhờ con trai mình mà có được quá dễ dàng. Theo lý mà nói, con nên biết thỏa mãn. Nhưng thưa bác, con chính là một người ngu ngốc vậy đó, có lẽ còn rất bướng bỉnh nữa. Con chỉ biết rằng nếu con làm điều này, đồng ý với điều kiện của bác, thì cả đời của con sẽ mang món nợ trả hoài không hết đối với cô Mạc!”
Tần Lăng Hàng không thể ngờ được rằng cô sẽ từ chối, và lý do của cô rất chính đáng. Ông ta nhìn thẳng vào cô, bỗng thấy được một sức mạnh lớn lao trong con mắt của cô gái yếu đuối này. “Cô Tiêu, không biết tôi có thể hiểu như thế này không? Lý do cô không đồng ý là vì muốn tác hợp cho Trọng Hàn và Mạc Lam Ảnh?”
“Con không vĩ đại như vậy đâu, con chỉ muốn tác hợp cho mình!” Tiêu Hà Hà bình thản nói. “Ngữ Điền cần tình yêu thương của cha, nó sống với Tần Trọng Hàn có lẽ sẽ tốt hơn đi theo con! Nếu con và Tần Trọng Hàn đã không thể ở bên nhau, con đem Ngữ Điền đi cũng là chuyện không thể, bởi vì nó là cháu nội của bác. Và bác, hiển nhiên cũng không phải là một người dễ dàng bỏ rơi cháu của mình như vậy! Tại sao con phải ép bản thân chịu thiệt để chống lại bác chứ?”
Nói một cách chân thành, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong lòng buồn vô cùng. Cô bị sao vậy? Ngay cả con trai cũng không cần nữa? Không! Không phải là không cần, mà không thể cần theo cách này được!
“Ý cô là nếu không có điều kiện, tôi cho phép cô gặp Ngữ Điền, thì cô sẽ cần đứa con này?” Tần Lăng Hàng nhướn mày.
“Dạ phải! Thưa bác, nếu bác cho phép con gặp Ngữ Điền, không kèm theo bất kỳ điều kiện nào, con hứa sẽ không đưa nó đi đâu cả, nó vẫn là cháu của bác. Con chỉ mong cách một khoảng thời gian được gặp nó một lần là tốt lắm rồi. Còn về Ngữ Điền, là con có lỗi với nó! Số phận đã định con không phải là một người mẹ tốt, không muốn để lại bóng đen trong tâm trí non nớt của con con, con chỉ muốn cho nó tình thương của mẹ, trên cơ sở mọi thứ có thể!”
“Cô thực sự không muốn làm vợ của Trọng Hàn?” Tần Lăng Hàng ngạc nhiên: “Không phải cô và nó đã đến Hokkaido du lịch rất vui vẻ hay sao?”
“Thưa bác, định nghĩa của vui vẻ là gì chứ?” Cô cúi gầm mặt xuống, tim đau như cắt.
Tác giả :
Thiên Quang