Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 31: Tâm thiếu gia theo gió tung bay
Sắp gần cuối năm, mấy ngày nay tuyết vẫn luôn rơi, Giang Nhã Phù nhàn rỗi nhàm chán liền cùng mấy nha hoàn chơi đánh bài, có thắng có thua. Bài của nàng thực xấu, thua không buồn, ngẫu nhiên thắng vui vẻ đem tiền ôm về hoặc gọi người ra ngoài mua đồ ăn ngon đem về cùng thưởng thức.
Quân doanh có việc, ba buổi tối rồi Thời Phái chưa về nhà. Trương Bình về, chàng đưa ít đồ cho hắn mang về. Khi mẫu thân nói ‘Phu thê cùng nắm chặt tay nhau thì mới là người một nhà’ không biết Giang Nhã Phù nghĩ như thế nào.
Nhã Phù cũng suy nghĩ, quá khứ hiểu chuyện quá mức ẩn nhẫn, cho nên người khác không nhìn thấu tâm mình đúng không? Nghĩ mãi không ra kết quả, thời điểm Trương Bình về cầm đồ vật Thời Phái đưa, đột nhiên nàng nói “Ngươi nói thiếu gia, bảo chàng mặc thêm nhiều quần áo, nếu bị phong hàn đừng có mà về.”
Trương Bình cợt nhả đồng ý, xách theo tay nải chạy nhanh như bay, hận không thể lập tức đến bên người thiếu gia, chuyển những lời này cho chàng nghe.
Là thủ hạ thân cận nhất của thiếu gia, khoảng thời gian này hắn cũng nhìn ra, thiếu gia cùng Thiếu phu nhân sống chung không hài hòa, quan hệ hai người làm người khác cảm giác quái lạ. Nếu nói ân ái, mỗi ngày hai người giương cung bạt kiếm cãi nhau, tựa hồ trong lòng còn có hình bóng người khác.
Nếu nói không ân ái, có đôi khi cả hai ăn ý không cùng giương cung bạt kiếm. Hắn thấy giường như, hai người không giống như phu thê mới tân hôn, mà như là cùng sinh sống cả đời.
Lúc trở về thiếu gia có dặn dò riêng, hỏi một chút Thiếu phu nhân có gửi gì cho ngài không, nếu nói không đúng sự thật nhiệm vụ sẽ không thành!
Hắn sợ mình há mồm hỏi như vậy, lấy trình độ hiện tại Thiếu phu nhân đối với thiếu gia ghét bỏ, vậy chỉ công cốc thôi sao. Kết quả không nghĩ tới, người chủ động nhờ hắn chuyển đạt một câu như vậy.
Khẳng định Thiếu gia sẽ cao hứng đến hỏng mình mất!
Thật sự Thời Phái cao hứng đến hỏng rồi, bất quá chỉ là cất trong lòng, trước mặt các binh lính, sắc mặt chàng như cũ không đổi.
Chẳng qua thời điểm sau đó, mắt thường mọi người có thể thấy được cỗ khí bao quanh chàng thay đổi, trước kia thời điểm huấn luyện bọn họ chẳng khác nào Diêm Vương tái thế, rõ ràng hiện tại khá hơn nhiều, lại còn tự mình làm mẫu trước tiên, là một việc chưa từng có! Tức khắc khí thế quân doanh vui vẻ, so với ăn sủi cảo còn vui vẻ hơn.
Kết thúc công vụ, Thời Phái đứng trên mặt tuyết ánh mắt nhìn mông lung, trong lòng một trận khẩn trương, giống như vì luyện tuyệt thế võ công mà bị tẩu hỏa nhập ma không thể cử động được.
Thời Phái cao hứng nhưng cũng thực phiền. Cao hứng vì câu nói Giang Nhã Phù nhờ Trương Bình chuyển lại, tuy không dễ nghe lại ấm lòng. Hai đồng liêu khác bị nhiễm phong hàn nằm trên giường dưỡng bệnh, chàng muốn vội về cũng không được.
Nàng vẫn là nương tử kia, tuy trở lại thời tuổi trẻ xinh đẹp, tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, kỳ thật trong lòng vẫn quan tâm đến chàng.
Phiền chính là, từ chỗ mẫu thân lần đó về, chàng thường xuyên nghĩ, rốt cuộc là mình không hiểu nội tâm nữ nhân, hay chưa từng vì nàng đi sâu tìm hiểu? Trừ bỏ cùng nàng sinh hoạt, bên cạnh cần quan tâm săn sóc?
Chàng nhớ bộ dáng cha mẹ bên nhau khi ở chung, bọn họ luôn là vừa nói vừa cười, cũng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, so với chàng cùng Giang Nhã Phù kiếp trước hoàn toàn không giống. Từ trước đến nay đối với phương thức ở chung của cha mẹ chàng khịt mũi coi thường, nam nhân không có uy nghiêm nam nhân, nữ nhân không có ôn nhu của nữ nhân.
Nhưng hiện tại chàng cùng Giang Nhã Phù ở chung, thì loại phương thức sống chung mình xem thường đó lại là con đường chàng học hỏi để đi.
Chàng chưa từng nghĩ mình lại sống cái bộ dáng ghét nhất này, bất quá cảm giác này… Thực khá tốt.
Cả ngày nàng xoi mói, tính tình bướng bỉnh, thậm chí còn dám đánh chàng! Kỳ thật… Cũng không tệ…
Nghĩ vậy, bất giác chàng nâng cao khóe miệng.
Trương Bình từ xa đi tới, thấy thiếu gia nhà mình chẳng khác nào cọc gỗ đứng dưới bầu trời lạnh, sắc mặt lúc sầu muộn lúc vui vẻ lạ kỳ.
“Thiếu gia, ngài quên lời Thiếu phu nhân dặn dò rồi sao? Vạn nhất để bị đông lạnh, ngài không thể về nhà đó.”
“Trương Bình, ngươi nói xem nữ nhân thích cái gì? Ta đưa thứ gì cho nàng là tốt nhất?”
Trương Bình sửng sốt, thẹn thùng cười nói “Chuyện này tiểu nhân nào biết đâu? Tiểu nhân cùng nữ hài tử tay cũng chưa cầm qua…”
Thời Phái trừng mắt nhìn hắn “Hỏi ngươi cũng như không.”
Rốt cuộc nên đưa cái gì đây? Ngày đó nàng cầm tiểu mộc nhân bộ dáng khi hâm mộ lại tự giễu chàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Chàng muốn tặng quà cho nàng, vì cái gì nữ nhân của mình lại hâm mộ người khác chứ? Mặc dù đối tượng là mẹ ruột chàng cũng không được.
Bằng không chàng học phụ thân, ngồi khắc tiểu mộc nhân nhỉ? Thôi bỏ đi, không bằng kêu chàng chết đi còn hơn.
Đang đứng nhìn trời nhìn đất, bỗng thấy cách đó không xa cây đại thụ trụi lủi, linh quang chàng chợt lóe, thôn trang trồng mai lúc này đã nở hoa đi?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trương Bình đang trong ổ chăn ấm áp bị Thời Phái kéo ra “Mau dậy, nhanh chuẩn bị ngựa!”
Vẻ mặt Trương Bình đau khổ “A? Thiếu gia, trời còn tối, chúng ta đi chỗ nào vậy?”
“Kêu ngươi đi liền đi, ngồi đó nói nhảm nhiều vây?”
“Vâng~” Trương Bình không tình nguyện kéo dài âm thanh, động tác mặc quần áo trên tay lại bay như nhanh.
Cả hai ra roi thúc ngựa rất mau chạy tới thôn trang, lúc này trời vừa sáng, cha Xuân Hạnh đang lụi cụi quét tuyết, nương Xuân Hạnh mới nấu xong nồi cháo, đang cho gà ăn.
Thấy hai người tới đều là khiếp sợ, còn tưởng xảy ra đại sự khó lường gì, kết quả chỉ là muốn cắt vài cành hoa mai thôi.
Cha mẹ Xuân Hạnh nhẹ nhàng thở ra “Thiếu gia, năm nay hoa mai nở đẹp, nếu trời không lạnh thế này, đưa thiếu nãi nãi tới nơi này ở vài ngày, khẳng định người sẽ thích. Ngài cắt nhiều một chút đem về tặng phu nhân cùng Thiếu phu nhân.”
Lòng Thời Phái rối rắm, cũng mang về mấy cành cho mẫu thân nữa sao? Rất nhanh chàng phủ định ý tưởng này, nương có tiểu mộc nhân rồi, hoa này chỉ tặng riêng Giang Nhã Phù thôi, về sau hiếu kính nương thứ khác.
Quốc công phu nhân không biết con trai cưng đầu đang suy nghĩ thiệt hơn, nếu là biết, chỉ sợ bị chàng tức chết hoặc cười mà chết.
Thời Phái tự mình cắt mấy cành hoa mai thượng phẩm, phòng ngừa gió lớn thổi rơi cánh hoa, nương Xuân Hạnh tìm giấy dán cửa còn dư năm cũ ra bao lại, loại giấy này mềm mại bao lên rất thích hợp.
Không trì hoãn thời gian, Thời Phái đem hoa bao tốt cột chắc vào yên ngựa, cùng Trương Bình một đường chạy như bay hồi phủ.
Cứ nghĩ còn sớm chưa có ai ra đường, không nghĩ tới suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khoái mã Thời Phái thiếu chút nữa đụng phải xe la trong thành đi ra, may mắn kỹ thuật điều khiển ngựa cao siêu, kịp thời đem con ngựa chấn kinh đi lệch hướng khác.
Mặc dù không xảy ra tai nạn, nhưng con ngựa bị kinh hách không nhỏ, giơ móng trước lên hí một trận, sau đó tốc độ ngựa giảm lại vì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác.
Vào phủ, bước chân Thời Phái trở nên trầm trọng, chàng lấy bó hoa trên yên ngựa xuống, nhìn thoáng qua nó, còn tốt, hoa không bị sao.
Trương Bình so với chàng hơi chậm một bước, xoa xoa ngực vừa rồi còn bị kinh hách, xuống ngựa.
“Thiếu gia, chúng ta vào thôi.”
Thời Phái cắn răng, đem bó hoa hướng lòng ngực hắn “Ngươi đưa vào cho Thiếu phu nhân đi. Quân doanh còn có việc, ta đi về trước, ngươi cũng đừng ở nhà trì hoãn lâu.”
Nói xong không đợi Trương Bình đáp lại chàng nhanh phóng lên ngựa, dường như trốn nhà mà đi.
Thời Phái cảm thấy tim mình đập lợi hại, tuyệt không phải bởi sáng sớm mệt nhọc, cũng không phải bởi bị kinh hách, chàng không muốn thừa nhận trong lòng có chút thấp thỏm, Giang Nhã Phù thấy mấy cành mai kia sẽ nghĩ thế nào? Nàng sẽ thích chứ?
Chỉ là mấy cành hoa thôi, khẳng định so với phụ thân điêu khắc tiểu mộc nhân tâm tư kém hơn, nàng có thể ghét bỏ hay không? Cảm thấy chàng không có lòng vì nàng?
Nghĩ như vậy xong chàng bắt đầu khinh bỉ chính mình như thế nào biến thành hình dạng như bây giờ? Tương lai chàng chính là nhất đẳng Trấn Quốc Công, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, địch nhân nghe tiếng sợ đến vỡ mật, Đại tướng quân đó! Chết rồi!
Trương Bình nhìn bóng dáng chàng đi xa, cả người cùng đầu óc không nghĩ ra được gì, càng ngày hắn càng không hiểu được tâm tư gia, chủ ý giống như rất nhanh thay đổi. Trước kia thế tử gia tiêu sái tùy ý, cao ngạo lãnh ngạo, đâu giống như bây giờ? Chẳng khác bà bà, mụ mụ ngượng ngùng xoắn xít, ai…
Nhanh như vậy lại thấy Trương Bình về, Giang Nhã Phù có chút kinh ngạc “Lại quên thứ gì sao?” Kỳ thật điều nàng muốn hỏi chính là, rốt cuộc chàng có về không? Bữa giờ đi được mấy ngày rồi.
Trương Bình đem bó hoa cho tên sai vặt bên cạnh, cười nói “Không phải, Thiếu phu nhân ngài ngửi thấy gì không? Có phải là một mùi hương rất thơm? Đây là sáng sớm thiếu gia tự mình đi thôn trang chiết cho ngài, vì mấy cành mai này trên đường xém chút xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân yên tâm, chỉ là việc nhỏ, con ngựa bị kinh hách một chút chứ không có gì.”
Giang Nhã Phù yên tâm, tâm tư lúc này mới nhìn tới hoa mai, lập tức nghĩ tới ngày đó ở chỗ mẫu thân phát sinh sự việc kia, trong lòng ấm áp, hừ, may chàng còn có tâm, một bên trong lòng vui mừng, một bên lại oán trách trời còn đầy tuyết mà ra cửa.
“Thiếu gia các ngươi đâu? Chàng thế nào không tự mình về đưa? Chỉ Xum xoe đến một nửa là thế nào?”
Tròng mắt Trương Bình xoay chuyển, quyết định bán thiếu gia nhà mình một hồi “Kỳ thật ngài đã về đến cổng lớn, không biết nhớ tới cái gì đột nhiên quay đầu hồi quân doanh, vì thế tiểu nhân một mình đem hoa đưa vào. Hoa này chỉ đưa cho Thiếu phu nhân, phu nhân bên kia cũng không có.”
Lời vừa thốt ra, một bên Tôn mụ mụ đi theo đều cười, Xuân Nguyệt thiếu chút nữa phì ra tiếng.
Giang Nhã Phù xấu hổ mặt đỏ bừng, tức giận nói “Hạ nhân ngươi thế nào nói nhiều vậy, hỏi ngươi một câu thế nào lại nói ra nhiều câu như thế.”
Trương Bình vội nhanh cười làm lành “Vâng vâng! Tiểu nhân nói nhiều quá, thiếu gia cũng nói như vậy…”
Rốt cuộc mọi người không nhịn được, tất cả đều bật cười.
Mộc Lưu Phi cầm kéo ra, Tôn mụ mụ cười nói “Được rồi, mau đem hoa cắm vào bình, để Thiếu phu nhân cùng mọi người xem một chút, hôm nay không cần ra cửa có thể nhìn thấy hoa mai rồi.”
Mộc Lưu Phi cầm kéo cắt dây cột, thật cẩn thận mở từng tầng một giấy thô ra, hoa mai gói bên trong rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời.
Mọi người ôm tâm tình vạn phần chờ mong, vây quanh bốn phía trên bàn, dài cổ chờ xem, thật sự được mở ra, mọi người hít một hơi, đôi mắt mở lớn, không tiếng động nhìn về phía Giang Nhã Phù.
Trương Bình đứng xa một chút bên cạnh kiêu ngạo, chờ mấy tiểu nha hoàn cùng tán thưởng, đến lúc đó trở về hắn dễ dàng báo cáo cho thiếu gia nghe.
Nhưng đợi nửa ngày, phát hiện tình huống bên kia giống như không đúng, như thế nào một chút thanh âm đều không có?
Vì thế, hắn cũng đi theo qua nhìn, Xuân Nguyệt cầm lấy một cây toàn thân trụi lủi, chỉ có vài đóa hoa mai giơ lên trước mắt hắn “Đây là cành hoa Thiếu gia chiết sao? Hoa đâu? Hả?”
“Này này… Tại sao lại như vậy? Thiếu gia bảo hộ thực tốt…”
Trương Bình nghẹn họng nhìn trân trối, nhất định là thời điểm con ngựa kinh hãi, làm ra động tác quá lớn khiến hoa chấn động rơi hết… Chỉ còn đỉnh hoa và vài hoa nhỏ.
Trời ạ! Một mảnh tâm Thiếu gia… Đã theo gió tung bay…
Vừa rồi mọi người dám cười, lúc này đối mặt tình cảnh như vậy cũng không dám cười, bởi đối phương là thiếu gia. Đến khi Giang Nhã Phù buồn cười, mọi người mới đi theo bật cười, làm mặt Trương Bình đỏ như thác nước.
Trong lòng vạn lần hô to, thiếu gia anh minh! Ngài lựa chọn không tự mình vào tặng lễ, là quyết định chính xác cỡ nào! Nếu hắn có thể nhỏ lại nghĩ hướng khe đất chui vào trốn đi. Nếu là bản nhân ngài, giáp mặt Thiếu phu nhân không phải khó coi chết sao?
Giang Nhã Phù xoa xoa khóe miệng đau nhức “Mộc Lưu Phi, tìm cái chai đem hoa cắm lên đi. Ta vốn nghĩ sẽ đưa cho mẫu thân mấy cành, như vậy xem ra không được rồi, mặt khác, đưa trà nóng cho Trương Bình uống ấm bụng. Trương Bình, ngươi ngồi xuống uống trà trước, đợi chút ta đưa ngươi một kiện đồ cho thiếu gia.”
Trương Bình lúc này nào còn đầu óc đáp lời? Thiếu phu nhân nói cái gì chính là cái đó, ngoan ngoãn bị Xuân Hạnh đẩy đến trên ghế ngồi uống trà.
Giang Nhã Phù rời đi một lát liền trở lại, giao cho Trương Bình một cái hộp nhỏ và chìa khóa “Cầm đi, ngươi không được nhìn lén, đây là thức ăn tự ta chuẩn bị cho chàng.”
“Tiểu nhân nhất định không nhìn trộm.”
Trương Bình tiếp nhận đồ vật xong, gấp không chờ nổi chạy khỏi phủ, mấy ngày trước hắn còn oán giận quân doanh điều kiện quá kém, không bằng ở trong phủ thoải mái hơn, hiện tại hắn không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa, vẫn là quân doanh tốt hơn, đều là nam nhân, sẽ không có chuyện xấu hổ thế này!
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Tranh thủ buổi tối lại đến canh một…… Đúng rồi, sinh hoạt gian khổ, bổn văn khai phòng trộm, phòng trộm hệ số sẽ thường xuyên biến động, cảm tạ tiểu khả ái nhóm duy trì, ta sẽ hảo hảo gõ chữ.
Quân doanh có việc, ba buổi tối rồi Thời Phái chưa về nhà. Trương Bình về, chàng đưa ít đồ cho hắn mang về. Khi mẫu thân nói ‘Phu thê cùng nắm chặt tay nhau thì mới là người một nhà’ không biết Giang Nhã Phù nghĩ như thế nào.
Nhã Phù cũng suy nghĩ, quá khứ hiểu chuyện quá mức ẩn nhẫn, cho nên người khác không nhìn thấu tâm mình đúng không? Nghĩ mãi không ra kết quả, thời điểm Trương Bình về cầm đồ vật Thời Phái đưa, đột nhiên nàng nói “Ngươi nói thiếu gia, bảo chàng mặc thêm nhiều quần áo, nếu bị phong hàn đừng có mà về.”
Trương Bình cợt nhả đồng ý, xách theo tay nải chạy nhanh như bay, hận không thể lập tức đến bên người thiếu gia, chuyển những lời này cho chàng nghe.
Là thủ hạ thân cận nhất của thiếu gia, khoảng thời gian này hắn cũng nhìn ra, thiếu gia cùng Thiếu phu nhân sống chung không hài hòa, quan hệ hai người làm người khác cảm giác quái lạ. Nếu nói ân ái, mỗi ngày hai người giương cung bạt kiếm cãi nhau, tựa hồ trong lòng còn có hình bóng người khác.
Nếu nói không ân ái, có đôi khi cả hai ăn ý không cùng giương cung bạt kiếm. Hắn thấy giường như, hai người không giống như phu thê mới tân hôn, mà như là cùng sinh sống cả đời.
Lúc trở về thiếu gia có dặn dò riêng, hỏi một chút Thiếu phu nhân có gửi gì cho ngài không, nếu nói không đúng sự thật nhiệm vụ sẽ không thành!
Hắn sợ mình há mồm hỏi như vậy, lấy trình độ hiện tại Thiếu phu nhân đối với thiếu gia ghét bỏ, vậy chỉ công cốc thôi sao. Kết quả không nghĩ tới, người chủ động nhờ hắn chuyển đạt một câu như vậy.
Khẳng định Thiếu gia sẽ cao hứng đến hỏng mình mất!
Thật sự Thời Phái cao hứng đến hỏng rồi, bất quá chỉ là cất trong lòng, trước mặt các binh lính, sắc mặt chàng như cũ không đổi.
Chẳng qua thời điểm sau đó, mắt thường mọi người có thể thấy được cỗ khí bao quanh chàng thay đổi, trước kia thời điểm huấn luyện bọn họ chẳng khác nào Diêm Vương tái thế, rõ ràng hiện tại khá hơn nhiều, lại còn tự mình làm mẫu trước tiên, là một việc chưa từng có! Tức khắc khí thế quân doanh vui vẻ, so với ăn sủi cảo còn vui vẻ hơn.
Kết thúc công vụ, Thời Phái đứng trên mặt tuyết ánh mắt nhìn mông lung, trong lòng một trận khẩn trương, giống như vì luyện tuyệt thế võ công mà bị tẩu hỏa nhập ma không thể cử động được.
Thời Phái cao hứng nhưng cũng thực phiền. Cao hứng vì câu nói Giang Nhã Phù nhờ Trương Bình chuyển lại, tuy không dễ nghe lại ấm lòng. Hai đồng liêu khác bị nhiễm phong hàn nằm trên giường dưỡng bệnh, chàng muốn vội về cũng không được.
Nàng vẫn là nương tử kia, tuy trở lại thời tuổi trẻ xinh đẹp, tính tình trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, kỳ thật trong lòng vẫn quan tâm đến chàng.
Phiền chính là, từ chỗ mẫu thân lần đó về, chàng thường xuyên nghĩ, rốt cuộc là mình không hiểu nội tâm nữ nhân, hay chưa từng vì nàng đi sâu tìm hiểu? Trừ bỏ cùng nàng sinh hoạt, bên cạnh cần quan tâm săn sóc?
Chàng nhớ bộ dáng cha mẹ bên nhau khi ở chung, bọn họ luôn là vừa nói vừa cười, cũng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ, so với chàng cùng Giang Nhã Phù kiếp trước hoàn toàn không giống. Từ trước đến nay đối với phương thức ở chung của cha mẹ chàng khịt mũi coi thường, nam nhân không có uy nghiêm nam nhân, nữ nhân không có ôn nhu của nữ nhân.
Nhưng hiện tại chàng cùng Giang Nhã Phù ở chung, thì loại phương thức sống chung mình xem thường đó lại là con đường chàng học hỏi để đi.
Chàng chưa từng nghĩ mình lại sống cái bộ dáng ghét nhất này, bất quá cảm giác này… Thực khá tốt.
Cả ngày nàng xoi mói, tính tình bướng bỉnh, thậm chí còn dám đánh chàng! Kỳ thật… Cũng không tệ…
Nghĩ vậy, bất giác chàng nâng cao khóe miệng.
Trương Bình từ xa đi tới, thấy thiếu gia nhà mình chẳng khác nào cọc gỗ đứng dưới bầu trời lạnh, sắc mặt lúc sầu muộn lúc vui vẻ lạ kỳ.
“Thiếu gia, ngài quên lời Thiếu phu nhân dặn dò rồi sao? Vạn nhất để bị đông lạnh, ngài không thể về nhà đó.”
“Trương Bình, ngươi nói xem nữ nhân thích cái gì? Ta đưa thứ gì cho nàng là tốt nhất?”
Trương Bình sửng sốt, thẹn thùng cười nói “Chuyện này tiểu nhân nào biết đâu? Tiểu nhân cùng nữ hài tử tay cũng chưa cầm qua…”
Thời Phái trừng mắt nhìn hắn “Hỏi ngươi cũng như không.”
Rốt cuộc nên đưa cái gì đây? Ngày đó nàng cầm tiểu mộc nhân bộ dáng khi hâm mộ lại tự giễu chàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Chàng muốn tặng quà cho nàng, vì cái gì nữ nhân của mình lại hâm mộ người khác chứ? Mặc dù đối tượng là mẹ ruột chàng cũng không được.
Bằng không chàng học phụ thân, ngồi khắc tiểu mộc nhân nhỉ? Thôi bỏ đi, không bằng kêu chàng chết đi còn hơn.
Đang đứng nhìn trời nhìn đất, bỗng thấy cách đó không xa cây đại thụ trụi lủi, linh quang chàng chợt lóe, thôn trang trồng mai lúc này đã nở hoa đi?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Trương Bình đang trong ổ chăn ấm áp bị Thời Phái kéo ra “Mau dậy, nhanh chuẩn bị ngựa!”
Vẻ mặt Trương Bình đau khổ “A? Thiếu gia, trời còn tối, chúng ta đi chỗ nào vậy?”
“Kêu ngươi đi liền đi, ngồi đó nói nhảm nhiều vây?”
“Vâng~” Trương Bình không tình nguyện kéo dài âm thanh, động tác mặc quần áo trên tay lại bay như nhanh.
Cả hai ra roi thúc ngựa rất mau chạy tới thôn trang, lúc này trời vừa sáng, cha Xuân Hạnh đang lụi cụi quét tuyết, nương Xuân Hạnh mới nấu xong nồi cháo, đang cho gà ăn.
Thấy hai người tới đều là khiếp sợ, còn tưởng xảy ra đại sự khó lường gì, kết quả chỉ là muốn cắt vài cành hoa mai thôi.
Cha mẹ Xuân Hạnh nhẹ nhàng thở ra “Thiếu gia, năm nay hoa mai nở đẹp, nếu trời không lạnh thế này, đưa thiếu nãi nãi tới nơi này ở vài ngày, khẳng định người sẽ thích. Ngài cắt nhiều một chút đem về tặng phu nhân cùng Thiếu phu nhân.”
Lòng Thời Phái rối rắm, cũng mang về mấy cành cho mẫu thân nữa sao? Rất nhanh chàng phủ định ý tưởng này, nương có tiểu mộc nhân rồi, hoa này chỉ tặng riêng Giang Nhã Phù thôi, về sau hiếu kính nương thứ khác.
Quốc công phu nhân không biết con trai cưng đầu đang suy nghĩ thiệt hơn, nếu là biết, chỉ sợ bị chàng tức chết hoặc cười mà chết.
Thời Phái tự mình cắt mấy cành hoa mai thượng phẩm, phòng ngừa gió lớn thổi rơi cánh hoa, nương Xuân Hạnh tìm giấy dán cửa còn dư năm cũ ra bao lại, loại giấy này mềm mại bao lên rất thích hợp.
Không trì hoãn thời gian, Thời Phái đem hoa bao tốt cột chắc vào yên ngựa, cùng Trương Bình một đường chạy như bay hồi phủ.
Cứ nghĩ còn sớm chưa có ai ra đường, không nghĩ tới suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khoái mã Thời Phái thiếu chút nữa đụng phải xe la trong thành đi ra, may mắn kỹ thuật điều khiển ngựa cao siêu, kịp thời đem con ngựa chấn kinh đi lệch hướng khác.
Mặc dù không xảy ra tai nạn, nhưng con ngựa bị kinh hách không nhỏ, giơ móng trước lên hí một trận, sau đó tốc độ ngựa giảm lại vì sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác.
Vào phủ, bước chân Thời Phái trở nên trầm trọng, chàng lấy bó hoa trên yên ngựa xuống, nhìn thoáng qua nó, còn tốt, hoa không bị sao.
Trương Bình so với chàng hơi chậm một bước, xoa xoa ngực vừa rồi còn bị kinh hách, xuống ngựa.
“Thiếu gia, chúng ta vào thôi.”
Thời Phái cắn răng, đem bó hoa hướng lòng ngực hắn “Ngươi đưa vào cho Thiếu phu nhân đi. Quân doanh còn có việc, ta đi về trước, ngươi cũng đừng ở nhà trì hoãn lâu.”
Nói xong không đợi Trương Bình đáp lại chàng nhanh phóng lên ngựa, dường như trốn nhà mà đi.
Thời Phái cảm thấy tim mình đập lợi hại, tuyệt không phải bởi sáng sớm mệt nhọc, cũng không phải bởi bị kinh hách, chàng không muốn thừa nhận trong lòng có chút thấp thỏm, Giang Nhã Phù thấy mấy cành mai kia sẽ nghĩ thế nào? Nàng sẽ thích chứ?
Chỉ là mấy cành hoa thôi, khẳng định so với phụ thân điêu khắc tiểu mộc nhân tâm tư kém hơn, nàng có thể ghét bỏ hay không? Cảm thấy chàng không có lòng vì nàng?
Nghĩ như vậy xong chàng bắt đầu khinh bỉ chính mình như thế nào biến thành hình dạng như bây giờ? Tương lai chàng chính là nhất đẳng Trấn Quốc Công, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, địch nhân nghe tiếng sợ đến vỡ mật, Đại tướng quân đó! Chết rồi!
Trương Bình nhìn bóng dáng chàng đi xa, cả người cùng đầu óc không nghĩ ra được gì, càng ngày hắn càng không hiểu được tâm tư gia, chủ ý giống như rất nhanh thay đổi. Trước kia thế tử gia tiêu sái tùy ý, cao ngạo lãnh ngạo, đâu giống như bây giờ? Chẳng khác bà bà, mụ mụ ngượng ngùng xoắn xít, ai…
Nhanh như vậy lại thấy Trương Bình về, Giang Nhã Phù có chút kinh ngạc “Lại quên thứ gì sao?” Kỳ thật điều nàng muốn hỏi chính là, rốt cuộc chàng có về không? Bữa giờ đi được mấy ngày rồi.
Trương Bình đem bó hoa cho tên sai vặt bên cạnh, cười nói “Không phải, Thiếu phu nhân ngài ngửi thấy gì không? Có phải là một mùi hương rất thơm? Đây là sáng sớm thiếu gia tự mình đi thôn trang chiết cho ngài, vì mấy cành mai này trên đường xém chút xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu phu nhân yên tâm, chỉ là việc nhỏ, con ngựa bị kinh hách một chút chứ không có gì.”
Giang Nhã Phù yên tâm, tâm tư lúc này mới nhìn tới hoa mai, lập tức nghĩ tới ngày đó ở chỗ mẫu thân phát sinh sự việc kia, trong lòng ấm áp, hừ, may chàng còn có tâm, một bên trong lòng vui mừng, một bên lại oán trách trời còn đầy tuyết mà ra cửa.
“Thiếu gia các ngươi đâu? Chàng thế nào không tự mình về đưa? Chỉ Xum xoe đến một nửa là thế nào?”
Tròng mắt Trương Bình xoay chuyển, quyết định bán thiếu gia nhà mình một hồi “Kỳ thật ngài đã về đến cổng lớn, không biết nhớ tới cái gì đột nhiên quay đầu hồi quân doanh, vì thế tiểu nhân một mình đem hoa đưa vào. Hoa này chỉ đưa cho Thiếu phu nhân, phu nhân bên kia cũng không có.”
Lời vừa thốt ra, một bên Tôn mụ mụ đi theo đều cười, Xuân Nguyệt thiếu chút nữa phì ra tiếng.
Giang Nhã Phù xấu hổ mặt đỏ bừng, tức giận nói “Hạ nhân ngươi thế nào nói nhiều vậy, hỏi ngươi một câu thế nào lại nói ra nhiều câu như thế.”
Trương Bình vội nhanh cười làm lành “Vâng vâng! Tiểu nhân nói nhiều quá, thiếu gia cũng nói như vậy…”
Rốt cuộc mọi người không nhịn được, tất cả đều bật cười.
Mộc Lưu Phi cầm kéo ra, Tôn mụ mụ cười nói “Được rồi, mau đem hoa cắm vào bình, để Thiếu phu nhân cùng mọi người xem một chút, hôm nay không cần ra cửa có thể nhìn thấy hoa mai rồi.”
Mộc Lưu Phi cầm kéo cắt dây cột, thật cẩn thận mở từng tầng một giấy thô ra, hoa mai gói bên trong rốt cuộc có thể lại thấy ánh mặt trời.
Mọi người ôm tâm tình vạn phần chờ mong, vây quanh bốn phía trên bàn, dài cổ chờ xem, thật sự được mở ra, mọi người hít một hơi, đôi mắt mở lớn, không tiếng động nhìn về phía Giang Nhã Phù.
Trương Bình đứng xa một chút bên cạnh kiêu ngạo, chờ mấy tiểu nha hoàn cùng tán thưởng, đến lúc đó trở về hắn dễ dàng báo cáo cho thiếu gia nghe.
Nhưng đợi nửa ngày, phát hiện tình huống bên kia giống như không đúng, như thế nào một chút thanh âm đều không có?
Vì thế, hắn cũng đi theo qua nhìn, Xuân Nguyệt cầm lấy một cây toàn thân trụi lủi, chỉ có vài đóa hoa mai giơ lên trước mắt hắn “Đây là cành hoa Thiếu gia chiết sao? Hoa đâu? Hả?”
“Này này… Tại sao lại như vậy? Thiếu gia bảo hộ thực tốt…”
Trương Bình nghẹn họng nhìn trân trối, nhất định là thời điểm con ngựa kinh hãi, làm ra động tác quá lớn khiến hoa chấn động rơi hết… Chỉ còn đỉnh hoa và vài hoa nhỏ.
Trời ạ! Một mảnh tâm Thiếu gia… Đã theo gió tung bay…
Vừa rồi mọi người dám cười, lúc này đối mặt tình cảnh như vậy cũng không dám cười, bởi đối phương là thiếu gia. Đến khi Giang Nhã Phù buồn cười, mọi người mới đi theo bật cười, làm mặt Trương Bình đỏ như thác nước.
Trong lòng vạn lần hô to, thiếu gia anh minh! Ngài lựa chọn không tự mình vào tặng lễ, là quyết định chính xác cỡ nào! Nếu hắn có thể nhỏ lại nghĩ hướng khe đất chui vào trốn đi. Nếu là bản nhân ngài, giáp mặt Thiếu phu nhân không phải khó coi chết sao?
Giang Nhã Phù xoa xoa khóe miệng đau nhức “Mộc Lưu Phi, tìm cái chai đem hoa cắm lên đi. Ta vốn nghĩ sẽ đưa cho mẫu thân mấy cành, như vậy xem ra không được rồi, mặt khác, đưa trà nóng cho Trương Bình uống ấm bụng. Trương Bình, ngươi ngồi xuống uống trà trước, đợi chút ta đưa ngươi một kiện đồ cho thiếu gia.”
Trương Bình lúc này nào còn đầu óc đáp lời? Thiếu phu nhân nói cái gì chính là cái đó, ngoan ngoãn bị Xuân Hạnh đẩy đến trên ghế ngồi uống trà.
Giang Nhã Phù rời đi một lát liền trở lại, giao cho Trương Bình một cái hộp nhỏ và chìa khóa “Cầm đi, ngươi không được nhìn lén, đây là thức ăn tự ta chuẩn bị cho chàng.”
“Tiểu nhân nhất định không nhìn trộm.”
Trương Bình tiếp nhận đồ vật xong, gấp không chờ nổi chạy khỏi phủ, mấy ngày trước hắn còn oán giận quân doanh điều kiện quá kém, không bằng ở trong phủ thoải mái hơn, hiện tại hắn không bao giờ có suy nghĩ như vậy nữa, vẫn là quân doanh tốt hơn, đều là nam nhân, sẽ không có chuyện xấu hổ thế này!
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Tranh thủ buổi tối lại đến canh một…… Đúng rồi, sinh hoạt gian khổ, bổn văn khai phòng trộm, phòng trộm hệ số sẽ thường xuyên biến động, cảm tạ tiểu khả ái nhóm duy trì, ta sẽ hảo hảo gõ chữ.
Tác giả :
Hải Lí Khê