Ngày Mai Liền Hòa Ly
Chương 1: Nữ thần cùng thanh niên tài tuấn
Mấy năm chiến loạn qua đi, triều đình Đại Hạ sống trong cảnh thái bình, khắp nơi tràn ngập tiếng ca hoan hỷ của muôn dân.
Sau buổi chầu sớm, Trấn Quốc Công về phủ thì phát sinh cãi vã với phu nhân mình. Quốc Công phu nhân Giang Nhã Phù lúc này không còn bóng dáng dịu dàng, nhã nhặn lúc xưa thay vào đó có chút điêu ngoa, tùy hứng. Bà không khách khí đẩy một cái tráp cũ kỹ đến trước mặt Quốc Công gia Thời Phái.
Cả hai thành thân hai mươi năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, họ xưng hô, đối đãi tôn trọng nhau như khách. Mỗi lần hoàng thượng phái ông đi chiến trường là đi liền mấy năm, để lại mình bà gian nan chèo chống gia đình. Vừa chiếu cố thân sinh phụ mẫu của ông vừa dưỡng dục hài tử, đến bây giờ bà chưa từng hé một lời oán hận nào đối với ông.
Bà những tưởng thâm tâm ông có mình, cho dù ông chưa từng nói lời yêu thương hay thể hiện cử chỉ ngọt ngào cả. Hiện bên ông chỉ có mình bà, chưa từng xuất hiện kẻ thứ ba chen vào.
Bà từng nghĩ, nếu phu quân cưới thêm tiểu tiếp bà vẫn vui vẻ tiếp thu. Nhưng khi đụng chuyện thực không dễ chút nào, hôm đó bà dọn dẹp vật dụng cũ giúp ông thì phát hiện một hộp đựng bí mật mà phu quân cất giữ, càng nhìn tâm bà càng lạnh buốt thê lương.
Quốc Công Thời Phái nhíu cặp mày kiếm tỏ ý không vui, giờ không còn trẻ nhưng phong thái đỉnh đạc danh chấn năm xưa ăn sâu xương tủy. Ông biết đồ vật trên bàn là thứ gì, thuở niên thiếu ai mà không cất giấu vài bí mật chứ, nhưng đó chỉ là hồi ức cũ được ông phong ấn sâu tận đáy lòng tưởng chừng quên luôn mất.
“Sao bà đụng vào đồ của ta?”
Phu nhân Giang Nhã Phù cắn cắn môi. Từ trước tới giờ bà và ông chưa từng to tiếng với nhau, nhưng hôm nay không biết sao bà không kìm nén được cục tức này mà cứng miệng cãi lý.
“Ta đụng vào thì thế nào, nếu không sao biết được phu quân mình còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt như vậy đối với kẻ khác. Cuối cùng ta cũng rõ, tình cảm vợ chồng bao năm xa cách là từ đâu, không phải trong lòng ông có nàng ta sao.”
Thời Phái không để ý đáy mắt bà ngấn ánh lệ bởi xấu hổ, ông buồn bực đỏ mặt. Khi sinh ra ông đã là kẻ được trao thìa vàng, được cả nhà sủng trên lòng bàn tay, sau trở thành tướng quân chưa từng thất bại trận nào, cuộc đời cứ thế kiêu hùng lẫm liệt. Trừ chuyện liên quan đến người cất giữ trong hộp gỗ không được như ý, đời này chưa từng có ai dám cãi lý cùng ông.
Hơn nữa, bà lại nhấn mạnh rõ ràng như thể ông là người có lỗi, thực là nhục nhã, làm như bà ta minh bạch hơn ông sao?
“A! là ta làm khó bà, giờ đã một bó tuổi không thể ngụy trang được nữa chứ gì, cho rằng Đinh Nghiêm Khiết là chân ái của ta? Bà lôi chuyện cũ của ta ra vậy ta hỏi bà, mảnh ngọc bội cất sâu dưới hộp trang điểm là của ai? Bà có thể cất giữ đồ vật nam nhân khác đưa cho hai mươi năm qua thì ta có lưu lại mấy phong thư thì thế nào?” Lời lẽ ông phun ra đầy sắc nhọn, cứ như vậy đánh giá bà?
Lời lẽ trên hoàn toàn kích thích Giang Nhã Phù, bà không yếu thế “Đúng thì thế nào? Là ta không quên được người khác đấy, cũng như ông được chưa? Ta không giống ông, bên này là một lão tướng tốt, bên kia bên ngoài đánh giặc còn cùng công chúa phiên bang thư từ qua lại. Ông cho rằng những chuyện đó ta không biết gì sao?”
Nghe bà nói như vậy, Thời Phái càng phẫn nộ hơn, từ khi nhận định khối ngọc bội kia trong lòng ông tựa như có một cây đinh cắm vào. Ông luôn tự nhủ, không thể cùng nữ nhân chấp nhặt chuyện nhỏ này, đợi có cơ hội sẽ cùng bà nói chuyện rõ ràng, cư nhiên cơ hội là cái dạng thế này đây.
“Nói hươu nói vượn! Bà vậy mà không tin ta? Tiểu thư khuê các xuất thân từ dòng dõi Thư hương, mỗi từ như thế mà nói được. Chuyện công chúa ngoại bang kia ta không cần giải thích, bà tin cũng được không tin cũng không sao. Nói chuyện bây giờ, ta và nàng ta thì có phát sinh gì chứ, còn cưới bà về hảo hảo chịu đựng!”
Giang Nhã Phù thấy ông như thế gào thét nói mình như vậy, kinh lặng nhìn ông, nước mắt cứ thế tuôn rơi, hạ nhân ngoài cửa nghe mà trong lòng không khỏi run sợ.
Thời Phái rống xong, lúc này thấy dáng vẻ ấy của bà thì không nói nữa, hai người lặng im ngồi đối diện, không khí bao quanh như thể bị đóng băng.
Giờ phút này, tâm Giang Nhã Phù thực sự đau, bà không ngờ ông cứ thế phủ định hết thảy khổ cực hai mươi năm của mình mà nói ra lời đó.
“Một khi đã như vậy, chúng ta hòa li đi.” Hòa li rồi ông yêu ai cưới ai ta không quản nữa.
Thời Phái kinh hãi, Là bà nói thật?”
“Là thật sự, ta không nói giỡn.”
“Bà có phải hay không nhớ thương người nọ đã chết nương tử? Bà tốt lắm…”
Giang Nhã Phù lướt đôi mắt lạnh lùng nhìn ông.
Thời Phái mím chặt môi, chịu đựng khổ sở trong lòng. Người nọ cùng bà là thanh mai trúc mã, bà thay đổi thái độ như vậy là vì người nọ ông còn gì để nói.
Nhất thời không kìm được lý trí, Thời Phái đánh một quyền đánh trên bàn “Vậy thì ly thôi! Bà cũng đừng hối hận!”
Nói xong liền đá một cước vào chân bàn rồi đi nhanh ra ngoài, ông muốn lập tức tìm đám tân binh ở quân doanh đập vài người mới hả được cơn giận này.
Thời Phái và Giang Nhã Phù sinh dục tổng cộng hai nam một nữ, trưởng tử Thời Công Khóa mười chín tuổi, con thứ Thời Thước mười lăm tuổi, tiểu nữ Thời Ngọc mười hai tuổi.
Nghe phụ mẫu sau một phen cãi vã liền muốn hòa li, con trai trưởng Thời Công Khóa vội vàng về khuyên can. Đáng tiếc chàng đến chậm một bước, lúc này trong phòng chỉ còn lại mình mẫu thân ngồi đó, biểu tình hờ hững lạnh nhạt.
“Nương, đã xảy ra chuyện gì? Người cùng phụ thân sao lại giận dỗi?”
Giang Nhã Phù thấy con trai tới, mỉm cười như không có chuyện gì " Đầu nhất tới rồi, mau lại ngồi xuống, cũng chẳng có gì ghê gớm, ta và phụ thân con muốn hòa li.”
Trong nhà thành viên đơn giản, quy củ không nhiều, Giang Nhã Phù có thói quen gọi nhi tử theo nhũ danh.
Cứ tưởng chuyện không đến nỗi, nghe vậy đầu óc Thời Công Khóa loạn cả lên, trước giờ gia đình luôn hoà thuận vui vẻ, lần đầu có chuyện không nghĩ nguy cơ lớn thế này. Chàng vội hỏi nguyên nhân nhằm xem có thể cứu vãn được không, nhưng mẫu thân mãi không chịu nói, xem tâm đã quyết khó có thể lung lay.
Cuối cùng chàng đành dùng chuyện khác nói chuyện “Nương, tức phụ hài nhi rất nhanh qua cửa, người không thể vì chúng con mà bỏ xuống sao? Còn đệ đệ, muội muội bọn họ nữa, về sau làm sao bây giờ?”
“Các con đều lớn, nương yên tâm. Mặt khác ta liền tính không ở trong phủ nữa, các con có chuyện gì lớn cần ta sẽ không mặc kệ.”
“Nhưng người rời nhà rồi muốn đi đâu? Ông ngoại không còn nữa, chẳng lẽ người về sống với cữu cữu sao?” Khi Thời Công Khóa truy vấn.
Chuyện phụ mẫu muốn hòa lý đối với chàng chẳng khác nào trò đùa! Quá hoang đường! Chàng chưa hỏi mẫu thân, đến lúc đó phụ thân muốn cưới dâu thì làm sao bây giờ? Chàng không tin chuyện xảy ra, mẫu thân có thể chịu được.
“Con cho rằng hòa li rồi nương không có gì sao? Trong nhà có mấy cửa hàng, thôn trang ta tùy tiện chọn một cái nuôi sống chính mình.”
Thời Công Khóa thấy mẫu thân đến chuyện đường lui đều suy tính kỹ rồi liền nóng nảy nói “Còn tổ mẫu thì sao? Mấy năm nay nương cùng bà tình cảm chẳng khác nào mẫu thân ruột thịt, người thật sự muốn bỏ mặc bà sao? Tổ mẫu mấy năm nay tinh thần thực sự kém. Nương, người không cần xúc động, phụ thân nếu là khi dễ ngài, nhi tử giúp người đòi lại công bằng.”
Nhắc đến lão phu nhân quả nhiên khuôn mặt Giang Nhã Phù không như còn kiên định như trước, hướng Thời Công Khóa nở nụ cười thực lòng “Tiểu Đầu nhất của ta thật đã trưởng thành, cư nhiên dám cùng phụ thân con đối chất.” Nhớ con trai khi còn nhỏ sợ nhất chẳng phải phụ thân mình, chẳng khác nào tiểu quỷ sợ Diêm Vương.
Thời Công Khóa không biết nói gì nữa, lúc này rồi mà mẫu thân còn nói giỡn được. Nhưng thái độ bà không cường ngạnh như trước, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Nương, lời nhi tử nói người suy nghĩ cẩn thận, tạm thời người nên nghỉ ngơi, xíu nhi tử gọi muội muội lại bồi người trò chuyện.” Lúc này chàng muốn tìm đệ đệ nói chuyện thực không dễ dàng gì, nó chẳng khác nào con khỉ nhỏ tìm không thấy tung tích.
“Được, con có chuyện cứ đi đi, chuyện người lớn không cần con nhọc lòng.”
Giang Nhã Phù trải qua một phen đại nhi tử nói lý lẽ, tuy rằng không còn cứng rắn như trước song sự uất ức trong lòng nữa điểm vẫn chưa được giải. Từng câu, từng chữ Thời Phái nói qua như khắc sâu trong lòng, trái tim mỗi lần đập là mỗi lần đau.
Thời Phái đến khuya mới từ tân binh doanh trở về, xoay người xuống ngựa, tư thế tiêu sái oai hùng bao năm vẫn thế không giảm. Khi rời phủ cả người sạch sẽ, lúc này về cả người dơ bẩn, chẳng khác nào mới chạy nạn về.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều ngủ mình ông đứng trong viện nhìn phía chính phòng, nơi đó đã tắt đèn tối om, không ai để đèn chờ cửa.
Mà chuyện này có gì hiếm lạ! Ông cũng không cần bà chờ cửa mình!
Vì thế, Thời Phái lần đầu tiên cảm nhận tư vị ở phủ nhưng ngủ một mình. Cái hộp ngỗ đập vào mặt như thể cười nhạo ông, thực ông đã quên nó vậy mà không hiểu bà lại đào nó từ đâu ra không biết nữa.
Ông mông lung suy nghĩ, trước mắt hiện ra một gương mặt xinh đẹp, không thể cấm ông nghĩ đến được, nếu năm đó có thể làm lại từ đầu, có thể ông và người nọ sẽ nên duyên với nhau? Nếu không cưới Giang Nhã Phù, có thể hay không…
Không! Ông không cần cái giả thiết này, lịch sử là không thể nghịch chuyển, bỏ qua chính là bỏ lỡ, chỉ có đến được mới là chân thật nhất. Ông và bà trải qua hai mươi năm biết bao mưa gió ấm lạnh, sinh được ba đứa trẻ ưu tú, hẳn là đủ mới phải.
Ông không biết bà có nghĩ giống mình không? Lúc sáng lời ông nói quá nặng, nhưng lời nói lúc ấy của nàng thực khiến ông rất giận, thôi, chờ ngày mai bà bớt giận sẽ hảo hảo nói chuyện tử tế lại.
Ông ngủ một mình trong thư phòng mãi suy nghĩ loạn cào không yên giấc, mà chính phòng, Giang Nhã Phù cũng vậy. Bà như bị sốt, chẳng khác nào cái bánh nướng áp trên chảo, đến nữa đêm mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ được.
Trong giấc mộng, bà thấy mình lúc còn trẻ, bộ dáng ngây ngô, xung quanh bà phủ mờ đầy sương trắng khó nhìn rõ thứ gì, trước mặt có hai lối rẽ, một là cuối đường Thời Phái đứng, mà cái kia cuối đường lại là Chu Hi.
Thời Phái khi còn trẻ diệm mạo tựa trích tiên, mà nay thanh lãnh, đối với bà quá xa lạ. Chu Hi vẫn một điệu bộ nho nhã công tử, ánh mắt nhìn bà trước giờ chưa từng có thâm tình nên bà hướng chỗ ông đi đến.
Trong mộng, Giang Nhã Phù ngơ ngẩn nhìn Chu Hi trong chốc lát lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên kia kiên định đi qua.
- -- ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Cả đời không làm hai cái trùng sinh, đã làm rồi mong mọi người đón nhận ~~~ chú ý! Đều là hư cấu! Chuẩn bị khai màn!
Sau buổi chầu sớm, Trấn Quốc Công về phủ thì phát sinh cãi vã với phu nhân mình. Quốc Công phu nhân Giang Nhã Phù lúc này không còn bóng dáng dịu dàng, nhã nhặn lúc xưa thay vào đó có chút điêu ngoa, tùy hứng. Bà không khách khí đẩy một cái tráp cũ kỹ đến trước mặt Quốc Công gia Thời Phái.
Cả hai thành thân hai mươi năm chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, họ xưng hô, đối đãi tôn trọng nhau như khách. Mỗi lần hoàng thượng phái ông đi chiến trường là đi liền mấy năm, để lại mình bà gian nan chèo chống gia đình. Vừa chiếu cố thân sinh phụ mẫu của ông vừa dưỡng dục hài tử, đến bây giờ bà chưa từng hé một lời oán hận nào đối với ông.
Bà những tưởng thâm tâm ông có mình, cho dù ông chưa từng nói lời yêu thương hay thể hiện cử chỉ ngọt ngào cả. Hiện bên ông chỉ có mình bà, chưa từng xuất hiện kẻ thứ ba chen vào.
Bà từng nghĩ, nếu phu quân cưới thêm tiểu tiếp bà vẫn vui vẻ tiếp thu. Nhưng khi đụng chuyện thực không dễ chút nào, hôm đó bà dọn dẹp vật dụng cũ giúp ông thì phát hiện một hộp đựng bí mật mà phu quân cất giữ, càng nhìn tâm bà càng lạnh buốt thê lương.
Quốc Công Thời Phái nhíu cặp mày kiếm tỏ ý không vui, giờ không còn trẻ nhưng phong thái đỉnh đạc danh chấn năm xưa ăn sâu xương tủy. Ông biết đồ vật trên bàn là thứ gì, thuở niên thiếu ai mà không cất giấu vài bí mật chứ, nhưng đó chỉ là hồi ức cũ được ông phong ấn sâu tận đáy lòng tưởng chừng quên luôn mất.
“Sao bà đụng vào đồ của ta?”
Phu nhân Giang Nhã Phù cắn cắn môi. Từ trước tới giờ bà và ông chưa từng to tiếng với nhau, nhưng hôm nay không biết sao bà không kìm nén được cục tức này mà cứng miệng cãi lý.
“Ta đụng vào thì thế nào, nếu không sao biết được phu quân mình còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt như vậy đối với kẻ khác. Cuối cùng ta cũng rõ, tình cảm vợ chồng bao năm xa cách là từ đâu, không phải trong lòng ông có nàng ta sao.”
Thời Phái không để ý đáy mắt bà ngấn ánh lệ bởi xấu hổ, ông buồn bực đỏ mặt. Khi sinh ra ông đã là kẻ được trao thìa vàng, được cả nhà sủng trên lòng bàn tay, sau trở thành tướng quân chưa từng thất bại trận nào, cuộc đời cứ thế kiêu hùng lẫm liệt. Trừ chuyện liên quan đến người cất giữ trong hộp gỗ không được như ý, đời này chưa từng có ai dám cãi lý cùng ông.
Hơn nữa, bà lại nhấn mạnh rõ ràng như thể ông là người có lỗi, thực là nhục nhã, làm như bà ta minh bạch hơn ông sao?
“A! là ta làm khó bà, giờ đã một bó tuổi không thể ngụy trang được nữa chứ gì, cho rằng Đinh Nghiêm Khiết là chân ái của ta? Bà lôi chuyện cũ của ta ra vậy ta hỏi bà, mảnh ngọc bội cất sâu dưới hộp trang điểm là của ai? Bà có thể cất giữ đồ vật nam nhân khác đưa cho hai mươi năm qua thì ta có lưu lại mấy phong thư thì thế nào?” Lời lẽ ông phun ra đầy sắc nhọn, cứ như vậy đánh giá bà?
Lời lẽ trên hoàn toàn kích thích Giang Nhã Phù, bà không yếu thế “Đúng thì thế nào? Là ta không quên được người khác đấy, cũng như ông được chưa? Ta không giống ông, bên này là một lão tướng tốt, bên kia bên ngoài đánh giặc còn cùng công chúa phiên bang thư từ qua lại. Ông cho rằng những chuyện đó ta không biết gì sao?”
Nghe bà nói như vậy, Thời Phái càng phẫn nộ hơn, từ khi nhận định khối ngọc bội kia trong lòng ông tựa như có một cây đinh cắm vào. Ông luôn tự nhủ, không thể cùng nữ nhân chấp nhặt chuyện nhỏ này, đợi có cơ hội sẽ cùng bà nói chuyện rõ ràng, cư nhiên cơ hội là cái dạng thế này đây.
“Nói hươu nói vượn! Bà vậy mà không tin ta? Tiểu thư khuê các xuất thân từ dòng dõi Thư hương, mỗi từ như thế mà nói được. Chuyện công chúa ngoại bang kia ta không cần giải thích, bà tin cũng được không tin cũng không sao. Nói chuyện bây giờ, ta và nàng ta thì có phát sinh gì chứ, còn cưới bà về hảo hảo chịu đựng!”
Giang Nhã Phù thấy ông như thế gào thét nói mình như vậy, kinh lặng nhìn ông, nước mắt cứ thế tuôn rơi, hạ nhân ngoài cửa nghe mà trong lòng không khỏi run sợ.
Thời Phái rống xong, lúc này thấy dáng vẻ ấy của bà thì không nói nữa, hai người lặng im ngồi đối diện, không khí bao quanh như thể bị đóng băng.
Giờ phút này, tâm Giang Nhã Phù thực sự đau, bà không ngờ ông cứ thế phủ định hết thảy khổ cực hai mươi năm của mình mà nói ra lời đó.
“Một khi đã như vậy, chúng ta hòa li đi.” Hòa li rồi ông yêu ai cưới ai ta không quản nữa.
Thời Phái kinh hãi, Là bà nói thật?”
“Là thật sự, ta không nói giỡn.”
“Bà có phải hay không nhớ thương người nọ đã chết nương tử? Bà tốt lắm…”
Giang Nhã Phù lướt đôi mắt lạnh lùng nhìn ông.
Thời Phái mím chặt môi, chịu đựng khổ sở trong lòng. Người nọ cùng bà là thanh mai trúc mã, bà thay đổi thái độ như vậy là vì người nọ ông còn gì để nói.
Nhất thời không kìm được lý trí, Thời Phái đánh một quyền đánh trên bàn “Vậy thì ly thôi! Bà cũng đừng hối hận!”
Nói xong liền đá một cước vào chân bàn rồi đi nhanh ra ngoài, ông muốn lập tức tìm đám tân binh ở quân doanh đập vài người mới hả được cơn giận này.
Thời Phái và Giang Nhã Phù sinh dục tổng cộng hai nam một nữ, trưởng tử Thời Công Khóa mười chín tuổi, con thứ Thời Thước mười lăm tuổi, tiểu nữ Thời Ngọc mười hai tuổi.
Nghe phụ mẫu sau một phen cãi vã liền muốn hòa li, con trai trưởng Thời Công Khóa vội vàng về khuyên can. Đáng tiếc chàng đến chậm một bước, lúc này trong phòng chỉ còn lại mình mẫu thân ngồi đó, biểu tình hờ hững lạnh nhạt.
“Nương, đã xảy ra chuyện gì? Người cùng phụ thân sao lại giận dỗi?”
Giang Nhã Phù thấy con trai tới, mỉm cười như không có chuyện gì " Đầu nhất tới rồi, mau lại ngồi xuống, cũng chẳng có gì ghê gớm, ta và phụ thân con muốn hòa li.”
Trong nhà thành viên đơn giản, quy củ không nhiều, Giang Nhã Phù có thói quen gọi nhi tử theo nhũ danh.
Cứ tưởng chuyện không đến nỗi, nghe vậy đầu óc Thời Công Khóa loạn cả lên, trước giờ gia đình luôn hoà thuận vui vẻ, lần đầu có chuyện không nghĩ nguy cơ lớn thế này. Chàng vội hỏi nguyên nhân nhằm xem có thể cứu vãn được không, nhưng mẫu thân mãi không chịu nói, xem tâm đã quyết khó có thể lung lay.
Cuối cùng chàng đành dùng chuyện khác nói chuyện “Nương, tức phụ hài nhi rất nhanh qua cửa, người không thể vì chúng con mà bỏ xuống sao? Còn đệ đệ, muội muội bọn họ nữa, về sau làm sao bây giờ?”
“Các con đều lớn, nương yên tâm. Mặt khác ta liền tính không ở trong phủ nữa, các con có chuyện gì lớn cần ta sẽ không mặc kệ.”
“Nhưng người rời nhà rồi muốn đi đâu? Ông ngoại không còn nữa, chẳng lẽ người về sống với cữu cữu sao?” Khi Thời Công Khóa truy vấn.
Chuyện phụ mẫu muốn hòa lý đối với chàng chẳng khác nào trò đùa! Quá hoang đường! Chàng chưa hỏi mẫu thân, đến lúc đó phụ thân muốn cưới dâu thì làm sao bây giờ? Chàng không tin chuyện xảy ra, mẫu thân có thể chịu được.
“Con cho rằng hòa li rồi nương không có gì sao? Trong nhà có mấy cửa hàng, thôn trang ta tùy tiện chọn một cái nuôi sống chính mình.”
Thời Công Khóa thấy mẫu thân đến chuyện đường lui đều suy tính kỹ rồi liền nóng nảy nói “Còn tổ mẫu thì sao? Mấy năm nay nương cùng bà tình cảm chẳng khác nào mẫu thân ruột thịt, người thật sự muốn bỏ mặc bà sao? Tổ mẫu mấy năm nay tinh thần thực sự kém. Nương, người không cần xúc động, phụ thân nếu là khi dễ ngài, nhi tử giúp người đòi lại công bằng.”
Nhắc đến lão phu nhân quả nhiên khuôn mặt Giang Nhã Phù không như còn kiên định như trước, hướng Thời Công Khóa nở nụ cười thực lòng “Tiểu Đầu nhất của ta thật đã trưởng thành, cư nhiên dám cùng phụ thân con đối chất.” Nhớ con trai khi còn nhỏ sợ nhất chẳng phải phụ thân mình, chẳng khác nào tiểu quỷ sợ Diêm Vương.
Thời Công Khóa không biết nói gì nữa, lúc này rồi mà mẫu thân còn nói giỡn được. Nhưng thái độ bà không cường ngạnh như trước, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Nương, lời nhi tử nói người suy nghĩ cẩn thận, tạm thời người nên nghỉ ngơi, xíu nhi tử gọi muội muội lại bồi người trò chuyện.” Lúc này chàng muốn tìm đệ đệ nói chuyện thực không dễ dàng gì, nó chẳng khác nào con khỉ nhỏ tìm không thấy tung tích.
“Được, con có chuyện cứ đi đi, chuyện người lớn không cần con nhọc lòng.”
Giang Nhã Phù trải qua một phen đại nhi tử nói lý lẽ, tuy rằng không còn cứng rắn như trước song sự uất ức trong lòng nữa điểm vẫn chưa được giải. Từng câu, từng chữ Thời Phái nói qua như khắc sâu trong lòng, trái tim mỗi lần đập là mỗi lần đau.
Thời Phái đến khuya mới từ tân binh doanh trở về, xoay người xuống ngựa, tư thế tiêu sái oai hùng bao năm vẫn thế không giảm. Khi rời phủ cả người sạch sẽ, lúc này về cả người dơ bẩn, chẳng khác nào mới chạy nạn về.
Đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều ngủ mình ông đứng trong viện nhìn phía chính phòng, nơi đó đã tắt đèn tối om, không ai để đèn chờ cửa.
Mà chuyện này có gì hiếm lạ! Ông cũng không cần bà chờ cửa mình!
Vì thế, Thời Phái lần đầu tiên cảm nhận tư vị ở phủ nhưng ngủ một mình. Cái hộp ngỗ đập vào mặt như thể cười nhạo ông, thực ông đã quên nó vậy mà không hiểu bà lại đào nó từ đâu ra không biết nữa.
Ông mông lung suy nghĩ, trước mắt hiện ra một gương mặt xinh đẹp, không thể cấm ông nghĩ đến được, nếu năm đó có thể làm lại từ đầu, có thể ông và người nọ sẽ nên duyên với nhau? Nếu không cưới Giang Nhã Phù, có thể hay không…
Không! Ông không cần cái giả thiết này, lịch sử là không thể nghịch chuyển, bỏ qua chính là bỏ lỡ, chỉ có đến được mới là chân thật nhất. Ông và bà trải qua hai mươi năm biết bao mưa gió ấm lạnh, sinh được ba đứa trẻ ưu tú, hẳn là đủ mới phải.
Ông không biết bà có nghĩ giống mình không? Lúc sáng lời ông nói quá nặng, nhưng lời nói lúc ấy của nàng thực khiến ông rất giận, thôi, chờ ngày mai bà bớt giận sẽ hảo hảo nói chuyện tử tế lại.
Ông ngủ một mình trong thư phòng mãi suy nghĩ loạn cào không yên giấc, mà chính phòng, Giang Nhã Phù cũng vậy. Bà như bị sốt, chẳng khác nào cái bánh nướng áp trên chảo, đến nữa đêm mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ được.
Trong giấc mộng, bà thấy mình lúc còn trẻ, bộ dáng ngây ngô, xung quanh bà phủ mờ đầy sương trắng khó nhìn rõ thứ gì, trước mặt có hai lối rẽ, một là cuối đường Thời Phái đứng, mà cái kia cuối đường lại là Chu Hi.
Thời Phái khi còn trẻ diệm mạo tựa trích tiên, mà nay thanh lãnh, đối với bà quá xa lạ. Chu Hi vẫn một điệu bộ nho nhã công tử, ánh mắt nhìn bà trước giờ chưa từng có thâm tình nên bà hướng chỗ ông đi đến.
Trong mộng, Giang Nhã Phù ngơ ngẩn nhìn Chu Hi trong chốc lát lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía bên kia kiên định đi qua.
- -- ------ -----
Tác giả có lời muốn nói: Cả đời không làm hai cái trùng sinh, đã làm rồi mong mọi người đón nhận ~~~ chú ý! Đều là hư cấu! Chuẩn bị khai màn!
Tác giả :
Hải Lí Khê