Ngày Mai (Demain)
Chương 24: Anh hùng và kẻ ác
Đáng thương cho những ai sợ hãi bởi những
nỗi khiếp sợ do họ tự tạo ra.
Stephen KING
Màn đêm đã buông khi chiếc xe tải màu đỏ đun tới vùng phụ cận công nghiệp New Hartland, giữa Nashua và Salem, vùng giáp ranh giữa New Hampshire và Massachusetts.
Thoạt nhìn. nơi này được bảo vệ, khi thì bằng hàng rào dây thép, khi thì bằng hàng giậu gỗ, nhưng không đủ đối với những ai thực sự muốn xâm nhập. Chiếc Dodge ngang qua trước lối vào chính, đi vòng qua phần nhô ra trên đường cái rồi chầm chậm ngược lên một lối đi rải sỏi kín đáo hơn để tới trước một cánh cổng kim loại nặng trịch khóa bằng một sợi dây xích. Lão diễn viên đóng thế phanh xe gấp, xuống khỏi chiếc xe, tay cầm một chiếc xà beng và một chiếc kéo cắt kim loại. Trong ánh sáng đèn pha, lão chỉ mất vài giây để mở hai cánh cổng. Lão lại leo lên khoang lái của chiếc xe tải rồi tiếp tục cho xe chạy.
Kẹt giữa dòng sông và một đường sắt cũ kỹ, nơi này dần dần bị bỏ hoang vào giữa những năm 2000. Chiếc xe tải chạy xuyên qua một khung cảnh nhớp nhúa trải rộng suốt nhiều héc ta: những nhà kho và lán hàng bỏ không, những nhà máy với các khung cửa sổ bị xây bít lại, những khoảng đất hoang.
Ngồi sau tay lái chiếc xe tải, Oleg Tarassov tiến vào dọc một nhà kho xưa kia từng là dãy lò mổ của hạt Hillsborough. Cơ sở này là cơ sở cuối cùng trong vùng đóng cửa hẳn cách đây ba năm và một phần của nó, được một nhà đầu tư mua lại, vẫn được cung cấp điện.
Hội đồng thị chính đã cố gắng khôi phục nơi này bằng cách xây dựng, cùng những nhà đầu tư cá nhân, những dự án phân lô và những không gian hoạt động văn hóa giải trí, nhưng do khủng hoảng kinh tế, chưa vụ án nào được thực hiện. Đất đai vẫn bị bỏ hoang, những trụ sở bị cải dụng và những tòa nhà đổ nát, trước sự vui sướng của đám dân vô gia cư, du thủ du thực và nghiện hút.
Tarassov nhảy xuống xe rồi gạt cầu dao. Một thứ ánh sáng chập chờn yếu ớt chiếu sáng nhà kho.
Không chút nể nang, lão kéo lê Romuald trên mặt đất rồi giáng cho cậu mấy cái tát để cậu tỉnh lại.
Không thành công.
Tarassov thấy lo. Lão đã chăm chú xem xét cuốn hộ chiếu tìm thấy ở túi quần thằng nhóc: nó là người nước ngoài và vẫn chưa thành niên. Nó đã theo lão từ St. Francis tới đây làm gì nhỉ? Chuyện này có liên quan gì tới hợp đồng lão phải thực hiện đêm qua không? Lão nhẩm lại diễn biến của ngày vừa qua trong đầu. Lão nhăn mặt khó chịu khi nhớ tới ả đàn bà đã đi chung thang máy với lão trong khách sạn. Giờ thì lão nhớ ra rồi, lão đã chắc chắn: ả ta có lối cư xử thật kỳ lạ. Cả ả cũng theo dõi lão sao? Nhưng để làm gì? Tuy nhiên lão đã tuân thủ tất cả các nguyên tắc cẩn trọng. Như thường lệ, mắt xích yếu của hợp đồng là kẻ ra lệnh. Lão không biết có nên gọi cho Kate Shapiro hay không, nhưng thỏa thuận đã nêu rất rõ ràng: không gọi điện, không liên lạc, không để lại dấu vết. Đơn giản là làm theo những gì đã thỏa thuận. Lão tự hỏi liệu món tiền được hứa hẹn có bõ công tiếp tục không. Rồi lão kết luận là có. Người đàn bà đó đã giữ lời hứa. Cô ta đã giao cho lão hai đợt 500.000 đô. Lão không biết cô ta làm thế nào để kiếm ra số tiền đó, nhưng đó đâu phải việc của lão, cô ta có tiền mặt. Rất nhiều tiền mặt. Và những tờ tiền này không bị đánh dấu. Còn một triệu đô nữa phải thu về. Vậy nên lão quyết định sẽ thực hiện hợp đồng này đến cùng.
Trong lúc chờ để có thể tra khảo thằng nhóc vẫn đang nằm sóng soài bất tỉnh trên mặt đất, lão diễn viên đóng thế chụp lấy một chiếc ghế dựa bằng sắt cũ, phủi bớt mạng nhện rồi ngồi vào một cái bàn kim loại. Lão đưa một điếu thuốc lên miệng, châm thuốc rồi đặt hộp diêm lên bàn. Vừa nhả ngụm khói đầu tiên, lão vừa lấy một chiếc notebook ra khỏi túi đựng, mở nó ra rồi tra cứu hồ sơ chi tiết trong đó lão đã kiên nhẫn tổng kết tất cả những thông tin liên quan đến người lão phải thủ tiêu.
***
Romuald bắt đầu nhìn thấy một luồng sáng màu cam chập chờn trước mắt. Đầu cậu có tiếng ù và cùng lúc, cơn đau dữ dội xoáy vào sọ. Cậu đang nằm trên mặt đất cứng đơ và lạnh ngắt. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng nhận ra rằng hai tay mình đang bị trói nghiến bởi một sợi dây ni lông.
Nhưng mình đang ở đâu thế này?
Khi thực sự tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang ở trong một nhà kho tường bê tông thô được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng màu xanh lục. Cậu giằng mạnh để thoát khỏi sợi dây trói, nhưng sợi dây ni lông càng thít chặt vào da thịt. Cậu nhăn mặt vì đau và hiểu rằng mình không thể tự giải thoát cho bản thân.
Trong khi mắt ngân ngấn nước, cậu nhận thấy một người đàn ông đang bước dứt khoát về phía mình. Cậu cố gắng ngồi dậy, thậm chí cố gắng đứng lên, nhưng chiếc giày ống Tarassov đi dưới chân đã đè nghiến lên ngực cậu.
- Cấm nhúc nhích!
Cậu nhóc khiếp sợ đến nỗi không dám ngẩng nhìn lên.
- Mày theo dõi tao để làm gì? lão già vừa hỏi vừa dận giày lên ngực cậu nhóc.
Romuald nhắm mắt, co rúm người lại.
- ĐỂ LÀM GÌ HẢ? Tarassov hét lên, to đến mức khiến cậu nhóc bật khóc nức nở.
Giận điên, lão già người Nga tung chân đá vào mạng sườn cậu. Romuald thở không ra hơi, rồi một khi đã lãnh trọn cú đá, cậu bật ho một tràng dài.
Với một sức mạnh đáng gờm, Tarassov tóm lấy áo phao của cậu nhóc mà kéo lê sang một căn phòng không có cửa sổ, bốn bề tường và trần đều ốp kim loại. Lão diễn viên đóng thế thả Romuald ra khiến cậu đổ phịch xuống đất, rồi khép cánh cửa lại sau lưng. Cậu nhóc không mất nhiều thời gian đã hiểu ra mình đang ở đâu. Một cơn gió lặng băng quét qua mặt cậu. Cậu ngước mắt nhìn lên. Không khí lạnh thoát ra từ những ống xoắn của một máy sấy khổng lồ. Cậu đang bị nhốt trong một phòng đông lạnh.
***
Boston
Tiệm tạp hóa, Zellig Food
Matthew đẩy chiếc xe chở hàng, cố gắng mở đường tới quầy rau quả.
- Nhanh lên, bố ơi, nhanh nào! Emily rúc rích trong lúc lại gần chỗ xe chở hàng.
Matthew vuốt má con gái rồi lấy một mớ mùi, một bó lá ngải thơm, hành, hẹ.
Vòng qua quầy, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chúng: loại khoai tây giống Noirmoutier mà vợ anh mê mẩn. Anh đã đi khắp phân nửa số hàng rau củ trong thành phố mà không thể kiếm ra loại đặc sản này. Tối nay, anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo. Anh đã công phu chế biến một bữa tiệc bao gồm tất cả những món Kate thích nhất. Bất chấp giá cao ngất ngưởng, anh vẫn mua một lượng lớn khoai tây, kiểm tra xem danh sách còn thiếu thứ gì nữa không rồi chạy lại quầy thu ngân.
- Bố ơi, mình quên đồ uống dành cho ông già Noel rồi! Emily kêu lên.
- Ừ, con nói phải đấy, anh vừa nói vừa quay bước.
Đến quầy đồ uống, hai bố con cùng nhau chọn một bịch sữa gà[1].
[1] Một hỗn hợp đồ uống gồm sữa, kem, đường và lòng đỏ trứng ướp hương quế hoặc hạt nhục đậu khấu. Món đồ uống truyền thống của người Pháp trong buổi tối Giáng sinh.
- Chúng ta sẽ thêm một cốc đầy rượu bourbon nữa. Ông già Noel sẽ thích lắm đây, bởi vì trời lạnh thế này, món đồ uống ấy sẽ không gây hại gì cho ông ấy đâu, anh vừa nói thêm vừa nháy mắt với con gái.
- Ý hay đấy bố! cô nhóc cười vang.
Matthew cũng bật cười theo con, thầm ghi nhớ để không quên uống cốc rượu trước khi Emily xuống tới phòng khách vào sáng hôm sau.
***
Cái lạnh khiến cơ thể Romuald cứng đơ. Nằm cuộn tròn, đầu gối co lại tì vào ngực, cậu nhóc vùi mặt vào phần mũ lông của áo phao. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay. Cậu nằm trong căn phòng đông lạnh này đã hơn hai mươi phút. Những kệ gỗ gãy chất đống trong một góc phòng. Cậu nhanh chóng quay lại. Những bức tường phủ đầy nấm mốc và gỉ sét. Không thể dừng chiếc máy sấy trong phòng. Không thể mở then cửa.
Cậu nhóc tuyệt vọng thổi vào hai bàn tay để cố gắng giữ ấm. Cậu run lập cập, hai môi run run, răng va vào nhau. Tim cậu đập nhanh hơn, như sau một hồi dài gắng sức. Ban đầu, cậu cọ bàn chân này vào bàn chân kia để khỏi bị lạnh cóng tại chỗ, nhưng cái lạnh còn mạnh hơn, khiến mọi thứ đờ ra, xuyên qua quần áo cậu, khiến tứ chi cậu nổi da gà.
Bỗng nhiên, đúng lúc câu không còn tin vào điều đó nữa, một âm thanh giảm áp lẫn với tiếng ro ro của phòng lạnh. Cánh cửa bật mở và lão diễn viên đóng thế chậm rãi tiến về phía cậu, một tay cầm dao, tay kia cầm calip.
- Cái lạnh thật khủng khiếp phải không? lão nói, đoạn cúi xuống cậu nhóc. Trước khi trải qua nó, người ta không hình dung được sự tra tấn có thể đạt tới mức độ nào.
Bằng một nhát dao, lão khía đứt sợi dây ni lông đang làm bầm tím hai cổ tay Romuald. Cậu nhóc rời khỏi phòng đông lạnh bằng cách hầu như bò lết.
Tarassov dõi theo cậu. Lão biết những thương tổn gây ra do thay đổi nhiệt đột ngột. Romuald thở hồng hộc. Cậu ho sù sụ, xoa xoa hai vai, cánh tay, mặt, nhưng cậu hầu như vẫn lạnh như trước. Chỉ những hớp không khí lớn nóng hơn mà cậu đang hít vào tiếp cho cậu thêm chút sinh lực.
Tarassov chỉ để cho cậu vài phút ngơi nghỉ.
- Tao sẽ không hỏi đi hỏi lại cả chục lần đâu, lão báo trước. Lựa chọn đơn giản thôi: hoặc mày trả lời tao ngay, hoặc là mày quay lại phòng đông lạnh để không bao giờ ra khỏi đó nữa.
Mắt nhắm nghiền, Romuald tiếp tục thở dốc. Tarassov lại đe dọa:
- Mày tin rằng thứ mày vừa trải qua là địa ngục, nhưng mày nhầm rồi. Đó chỉ là món khai vị thôi. Nghĩ cho kỹ đi: mày đang giữa chốn đồng không mông quạnh. Mày muốn kêu to thế nào tùy ý, sẽ chẳng ai nghe thấy đâu. Nếu không chịu khai, mày sẽ chết một mình, chậm rãi và theo cách tồi tệ đấy.
Romuald mở mắt, liếc quanh xung quanh. Không có lối ra nào hòng hy vọng trốn thoát. Không có nơi nào để ẩn náu.
Lão người Nga đứng như trời trồng trước mặt cậu.
- Tao hỏi mày lần cuối: mày theo dõi tao nhằm mục đích gì?
Cậu nhóc bật ho một tràng nữa. Tarassov sốt ruột túm lấy tóc cậu.
- Mày có trả lời không thì bảo?
Gom hết toàn bộ năng lượng, Romuald bất thần cúi đầu rồi húc một cú vào ngực kẻ tấn công mình.
Bị bất ngờ, lão người Nga hứng trọn đòn tấn công. Cậu nhóc tranh thủ thời cơ đó để chạy đi, nhưng lão diễn viên đóng thế đã kịp ngăn đà chạy của cậu nhóc bằng một cú đá.
- Mày tính đi đâu trong tình trạng này?
Romuald nặng nề đổ xuống chiếc bàn kim loại nơi Tarassov để đồ đạc.
Trong một giây, tên sát thủ lao tới cậu rồi nện cho cậu một trận ra trò. Những cú đấm thẳng vào bụng, những cú đấm móc, thúc khuỷu tay vào mạng sườn: trận đòn trút xuống tới tấp không ngớt. Trận đòn vẫn tiếp tục bằng chân khi Romuald đã ngã lăn ra đất.
Khi cơn dông tố đã qua, cậu nhóc, phải hứng trọn trận đòn thù, đã không còn sức để đứng dậy. Tarassov túm chiếc áo phao của cậu nhóc rồi kéo lê cậu một lần nữa tới tận phòng đông lạnh.
- Иди к черту[2]! lão vừa hét vừa đóng cánh cửa kim loại lại.
[2] Tiếng Nga trong nguyên bản: Xuống địa ngục đi!
Lão kiểm tra xem cánh cửa đã được khóa kỹ chưa rồi quay về nhà kho chính. Lão dựng lại chiếc bàn mà cậu nhóc đã làm đổ, nhặt lại máy tính, bao thuốc và chùm chìa khóa. Lão xác nhận chiếc notebook không bị vỡ rồi cất nó vào trong túi đang để trên ghế cạnh lái của chiếc xe tải. Lão lấy ra một điếu thuốc rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
Để sau đi, lão nghĩ bụng và cất điếu thuốc vào bao.
Lão tiến về phía cuối nhà kho mở ra một dãy các ô có cửa chính bằng kim loại. Lão mở ô đầu tiên có dựng một chiếc mô tô mang dáng dấp của mẫu Chopper những năm 1970: một chiếc Harley Davidson “Fat Boy” bình xăng màu vàng lửa, thân xe mạ crôm.
Lão dắt chiếc mô tô ra khỏi “ga ra” rồi lái nó ra chỗ sáng hơn: đó là một chiếc xe có bình xăng lớn, bánh to, càng bánh trước to kềnh và vành bánh đục lỗ.
Lão kiểm tra để chắc chắn khẩu Glock vẫn nằm trong bao, bên ngực phải, rồi nhét thêm một khẩu súng khác, nhỏ hơn, vào túi đựng ở mắt cá. Lão đội mũ bảo hiểm và mặc thêm một chiếc áo khoác dày trước khi ngồi lên con ngựa thép.
Lão tăng ga rồi kích hoạt bộ thu GPS trên bảng điều khiển để nhập vào đó dữ liệu chính xác của ngôi nhà nơi Matthew Shapiro sinh sống. Gần như ngay lập tức, hệ thống định vị tính toán các lộ trình để tới Beacon Hill. Tarassov chọn lộ trình ngắn nhất. Lão xỏ găng, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa rồi tiến tới tận lối vào nhà kho. Tới đó, lão gạt cầu dao tắt điện rồi rời khỏi khu lò mổ cũ.
***
Chiếc mô tô rời khỏi những con đường ngoằn ngoèn bao quanh Windham rồi phóng trên đường quốc lộ 93 nhằm hướng Boston. Mặt bạt gió, Oleg Tarassov để hở kính mũ mà lái xe, để mình ru theo âm thanh của động cơ hai xi lanh. Đường thông thoáng đến đáng ngạc nhiên. Với tốc độ này, lão sẽ vào đến thành phố trong vòng chưa đầy bốn mươi phút nữa.
Vẫn tập trung vào đường đi, lão điểm lại bản hợp đồng kỳ lạ mà lão phải thực hiện. Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu găm một viên đạn vào đầu Matthew Shapiro hoặc cắt cổ hắn ta bằng một nhát dao găm. Nhưng Kate Shapiro đã nói rất rõ: cô ta không muốn sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào. Bởi một khẩu súng hoặc một con dao chắc chắn sẽ kéo theo một cuộc điều tra của cảnh sát. Và cô ta nhất quyết muốn cảnh sát tránh xa “vụ” này.
Chiều nay vẫn thế, cô ta nhắc lại với lão rằng việc giao nốt số tiền còn lại phụ thuộc vào việc kế hoạch có diễn ra chính xác như cô ta dự kiến không: chồng cô ta phải chết trong một vụ tai nạn tàn khốc. Một vụ tai nạn sẽ khiến anh ra bị chấn thương não, kéo theo hiện tượng xuất huyết não.
Oleg nuốt nước bọt. Kate đã chọn lão bởi hồi còn trẻ ở Nga, lão đã bắt đầu học Y rồi làm công việc y tá một thời gian. Vậy nên lão không gặp khó khăn gì trong việc hiểu chính xác những chỉ dẫn của nữ bác sĩ ngoại khoa: phá hủy trọn vẹn và không thể cứu chữa hệ thống thần kinh trung ương trong hộp sọ của Matthew Shapiro, nhưng không động đến phần còn lại của cơ thể. Nói cách khác, làm giả một vụ tai nạn để phá hủy não của anh ta, nhưng bảo toàn các bộ phận khác. Trong trường hợp chết não, tim vẫn có thể tiếp tục đập trong hơn hai mười tư giờ nữa, máy móc hồi sức cấp cứu có thể duy trì được lượng ôxy trong máu.
Tarassov có nguyên tắc không bao giờ tìm hiểu động cơ của các khách hàng. Lão cũng không phán xét các động cơ đó. Ai cũng có lý do của mình. Bất chấp nguyên tắc đó: kế hoạch xảo quyệt do người đàn bà này nghĩ ra khiến lão lạnh sống lưng. Cô ta đã lên kế hoạch chi tiết tới mức tự mình gợi ý cho lão địa điểm gây tai nạn. Đó là một ý tưởng tuyệt vời…
“Sườn treo” là một đoạn đường dốc và hẹp bằng bê tông, nằm không phải ở sườn vách đá, mà trên một mặt đứng của khoảnh đất cho phép vòng tránh một nút giao thông. Nếu biết đến sự tồn tại của nó, bạn sẽ tiết kiệm được thời gian quý báu bằng cách đi tắt từ đại lộ Connoly tới phố Rope, một phố nhỏ nằm sau ga Jamaica Plain.
Mặc dù địa hình đường không cho phép phóng nhanh nhưng hai năm gần đây, đã có ba người đi mô tô thiệt mạng. Lỗi là ở những thanh chắn an toàn bằng kim loại viền hai bên đường và các hiệp hội người sử dụng mô tô đã cảnh báo nguy hiểm này. Nguyên nhân là khoảng cách từ mặt đất đến thanh chắn ngang: một khoảng trống năm chục xăng ti mét có thể dễ dàng biến thành một máy chém nếu sau một cú trượt, người điều khiển xa mô tô vô tình lọt xuống dưới thanh chắn. Chỉ cách nhau vài tháng, hai người đàn ông đã kinh hoàng chứng kiến mũ bảo hiểm của họ kẹt trong khe thanh chắn, trong khi một người khác đã va trực diện phải một trong số cọc của những thanh chắn nhằm đảm bảo an toàn này. Ba vụ tai nạn chết người tại cùng một địa điểm đã gây quan ngại cho giới chức thành phố. Từ đó đã nổ ra một cuộc tranh luận để tìm cách cải thiện mức độ an toàn của đoạn đường này. Trong khi chờ đợi, hội đồng thành phố đã rũ bỏ trách nhiệm bằng cách cấm xe mô tô đi qua đoạn đường này.
Nhưng ai thực sự tuân thủ lệnh cấm này kia chứ?
Theo Kate, chồng cô ta sẽ không làm vậy…
Oleg hạ kính chắn trên mũ bảo hiểm xuống. Lão liếc nhìn vào kính chiếu hậu rồi chuyển làn để vượt một dãy xe tải. Một loạt biển chỉ dẫn cho thấy thành phố đang ở rất gần. Lão căng mắt chăm chú nhìn đường để không bỏ lỡ lối ra số 26 theo hướng Storrow Drive. Như thiết bị GPS đang chỉ dẫn, lão di chuyển trên đường cao tốc chạy dọc sông Charles tới tận ngã tư phố Beacon. Lão nhằm thẳng hướng quảng đường Copley, qua phố Mount Vernon rồi tới quảng trường, nhấc mũ bảo hiểm ra rồi đưa một điếu thuốc lên môi. Lão lộn trái các túi nhưng không thể tìm ra hộp diêm. Bực bội vì không thể châm điếu thuốc, lão gườm gườm nhìn khung cửa sổ mà Kate Shapiro đã chỉ cho.
Qua ô cửa kính, lão nhìn thấy bóng một người đàn ông, rồi một bé gái.
Thật tiếc cho anh ta, nhưng chưa đầy hai mươi phút nữa, người đàn ông này sẽ chết.
***
- Mấy bức tranh con vẽ đẹp không bố? Emily hỏi, chìa cho bố xem ba bức tranh vẽ trên giấy bìa.
Matt chăm chú nhìn: giữa một bản giao hưởng các màu sắc ấm nóng từ ngòi bút dạ, có thể thấy rõ bầy tuần lộc đang kéo xe của ông già Noel, ngồi trên xe là ông già tuyết và một nàng công chú. Đúng ra thì không hề tệ đối với một cô nhóc mới ba tuổi rưỡi.
- Đẹp lắm, con yêu! anh hào hứng khen rồi xoa đầu con gái. Mẹ sẽ hài lòng nếu thấy con minh họa cho thực đơn của nhà mình. Con sẽ bày các món ăn ra bàn chứ?
Emily gật đầu rồi chạy vào gian phòng ăn, leo lên chiếc ghế đẩu và lần lượt để vào ba chiếc đĩa tờ thực đơn của buổi tối đặc biệt, toàn những món mẹ cô nhóc yêu thích:
Gỏi sò Saint-Jacques ướp lạnh kèm trứng cá muối
Xúp actisô kèm bánh nhồi nấm củ
Hàu Rockefeller
Tôm hùm Maine kèm khoai tây Noirmoutier
Bánh kem mứt hạt hồ đào và sô cô la
- Cẩn thận kẻo ngã đấy con! Matthew vừa dặn vừa trông chừng con gái từ xa.
Anh đang lau tay vào tạp dề, nhẩm ôn lại những thành phần của nhân nhồi để trang trí món hàu Rockefeller: tỏi, bơ, mùi, ngải thơm, hẹ, thịt hun khói, vỏ bánh mì nghiền vụn, dầu ô liu, tiêu Cayenne…
Matt nhìn đồng hồ treo tường. Giờ này Kate đã sắp về. Anh kiểm tra xem chai sâm banh dành riêng cho dịp này đã được ướp lạnh chưa, tự hỏi liệu anh có nên bật lò cho nóng trước, nấu khoai tây…
- Bố ơi, con đói! Emily mè nheo.
Anh ngước mắt nhìn lên. Cô nhóc đã quay ra chơi dưới chân cây thông.
- Vài phút nữa nhé, con yêu, anh nói chắc.
Những tràng hoa nhấp nháy chuyển sắc hồng, bạc và xanh lơ, tạo ra một quầng sáng huyền ảo xung quanh con gái anh đang đóng giả làm một nàng công chúa.
- Bố sẽ chụp ảnh con đứng cạnh cây thông nhé, rồi bố sẽ gửi ảnh cho mẹ để giục mẹ mau về, anh quyết định.
Đúng lúc anh cầm đến điện thoại di động thì nó rung lên trong tay anh. Là vợ anh.
nỗi khiếp sợ do họ tự tạo ra.
Stephen KING
Màn đêm đã buông khi chiếc xe tải màu đỏ đun tới vùng phụ cận công nghiệp New Hartland, giữa Nashua và Salem, vùng giáp ranh giữa New Hampshire và Massachusetts.
Thoạt nhìn. nơi này được bảo vệ, khi thì bằng hàng rào dây thép, khi thì bằng hàng giậu gỗ, nhưng không đủ đối với những ai thực sự muốn xâm nhập. Chiếc Dodge ngang qua trước lối vào chính, đi vòng qua phần nhô ra trên đường cái rồi chầm chậm ngược lên một lối đi rải sỏi kín đáo hơn để tới trước một cánh cổng kim loại nặng trịch khóa bằng một sợi dây xích. Lão diễn viên đóng thế phanh xe gấp, xuống khỏi chiếc xe, tay cầm một chiếc xà beng và một chiếc kéo cắt kim loại. Trong ánh sáng đèn pha, lão chỉ mất vài giây để mở hai cánh cổng. Lão lại leo lên khoang lái của chiếc xe tải rồi tiếp tục cho xe chạy.
Kẹt giữa dòng sông và một đường sắt cũ kỹ, nơi này dần dần bị bỏ hoang vào giữa những năm 2000. Chiếc xe tải chạy xuyên qua một khung cảnh nhớp nhúa trải rộng suốt nhiều héc ta: những nhà kho và lán hàng bỏ không, những nhà máy với các khung cửa sổ bị xây bít lại, những khoảng đất hoang.
Ngồi sau tay lái chiếc xe tải, Oleg Tarassov tiến vào dọc một nhà kho xưa kia từng là dãy lò mổ của hạt Hillsborough. Cơ sở này là cơ sở cuối cùng trong vùng đóng cửa hẳn cách đây ba năm và một phần của nó, được một nhà đầu tư mua lại, vẫn được cung cấp điện.
Hội đồng thị chính đã cố gắng khôi phục nơi này bằng cách xây dựng, cùng những nhà đầu tư cá nhân, những dự án phân lô và những không gian hoạt động văn hóa giải trí, nhưng do khủng hoảng kinh tế, chưa vụ án nào được thực hiện. Đất đai vẫn bị bỏ hoang, những trụ sở bị cải dụng và những tòa nhà đổ nát, trước sự vui sướng của đám dân vô gia cư, du thủ du thực và nghiện hút.
Tarassov nhảy xuống xe rồi gạt cầu dao. Một thứ ánh sáng chập chờn yếu ớt chiếu sáng nhà kho.
Không chút nể nang, lão kéo lê Romuald trên mặt đất rồi giáng cho cậu mấy cái tát để cậu tỉnh lại.
Không thành công.
Tarassov thấy lo. Lão đã chăm chú xem xét cuốn hộ chiếu tìm thấy ở túi quần thằng nhóc: nó là người nước ngoài và vẫn chưa thành niên. Nó đã theo lão từ St. Francis tới đây làm gì nhỉ? Chuyện này có liên quan gì tới hợp đồng lão phải thực hiện đêm qua không? Lão nhẩm lại diễn biến của ngày vừa qua trong đầu. Lão nhăn mặt khó chịu khi nhớ tới ả đàn bà đã đi chung thang máy với lão trong khách sạn. Giờ thì lão nhớ ra rồi, lão đã chắc chắn: ả ta có lối cư xử thật kỳ lạ. Cả ả cũng theo dõi lão sao? Nhưng để làm gì? Tuy nhiên lão đã tuân thủ tất cả các nguyên tắc cẩn trọng. Như thường lệ, mắt xích yếu của hợp đồng là kẻ ra lệnh. Lão không biết có nên gọi cho Kate Shapiro hay không, nhưng thỏa thuận đã nêu rất rõ ràng: không gọi điện, không liên lạc, không để lại dấu vết. Đơn giản là làm theo những gì đã thỏa thuận. Lão tự hỏi liệu món tiền được hứa hẹn có bõ công tiếp tục không. Rồi lão kết luận là có. Người đàn bà đó đã giữ lời hứa. Cô ta đã giao cho lão hai đợt 500.000 đô. Lão không biết cô ta làm thế nào để kiếm ra số tiền đó, nhưng đó đâu phải việc của lão, cô ta có tiền mặt. Rất nhiều tiền mặt. Và những tờ tiền này không bị đánh dấu. Còn một triệu đô nữa phải thu về. Vậy nên lão quyết định sẽ thực hiện hợp đồng này đến cùng.
Trong lúc chờ để có thể tra khảo thằng nhóc vẫn đang nằm sóng soài bất tỉnh trên mặt đất, lão diễn viên đóng thế chụp lấy một chiếc ghế dựa bằng sắt cũ, phủi bớt mạng nhện rồi ngồi vào một cái bàn kim loại. Lão đưa một điếu thuốc lên miệng, châm thuốc rồi đặt hộp diêm lên bàn. Vừa nhả ngụm khói đầu tiên, lão vừa lấy một chiếc notebook ra khỏi túi đựng, mở nó ra rồi tra cứu hồ sơ chi tiết trong đó lão đã kiên nhẫn tổng kết tất cả những thông tin liên quan đến người lão phải thủ tiêu.
***
Romuald bắt đầu nhìn thấy một luồng sáng màu cam chập chờn trước mắt. Đầu cậu có tiếng ù và cùng lúc, cơn đau dữ dội xoáy vào sọ. Cậu đang nằm trên mặt đất cứng đơ và lạnh ngắt. Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng nhận ra rằng hai tay mình đang bị trói nghiến bởi một sợi dây ni lông.
Nhưng mình đang ở đâu thế này?
Khi thực sự tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang ở trong một nhà kho tường bê tông thô được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng màu xanh lục. Cậu giằng mạnh để thoát khỏi sợi dây trói, nhưng sợi dây ni lông càng thít chặt vào da thịt. Cậu nhăn mặt vì đau và hiểu rằng mình không thể tự giải thoát cho bản thân.
Trong khi mắt ngân ngấn nước, cậu nhận thấy một người đàn ông đang bước dứt khoát về phía mình. Cậu cố gắng ngồi dậy, thậm chí cố gắng đứng lên, nhưng chiếc giày ống Tarassov đi dưới chân đã đè nghiến lên ngực cậu.
- Cấm nhúc nhích!
Cậu nhóc khiếp sợ đến nỗi không dám ngẩng nhìn lên.
- Mày theo dõi tao để làm gì? lão già vừa hỏi vừa dận giày lên ngực cậu nhóc.
Romuald nhắm mắt, co rúm người lại.
- ĐỂ LÀM GÌ HẢ? Tarassov hét lên, to đến mức khiến cậu nhóc bật khóc nức nở.
Giận điên, lão già người Nga tung chân đá vào mạng sườn cậu. Romuald thở không ra hơi, rồi một khi đã lãnh trọn cú đá, cậu bật ho một tràng dài.
Với một sức mạnh đáng gờm, Tarassov tóm lấy áo phao của cậu nhóc mà kéo lê sang một căn phòng không có cửa sổ, bốn bề tường và trần đều ốp kim loại. Lão diễn viên đóng thế thả Romuald ra khiến cậu đổ phịch xuống đất, rồi khép cánh cửa lại sau lưng. Cậu nhóc không mất nhiều thời gian đã hiểu ra mình đang ở đâu. Một cơn gió lặng băng quét qua mặt cậu. Cậu ngước mắt nhìn lên. Không khí lạnh thoát ra từ những ống xoắn của một máy sấy khổng lồ. Cậu đang bị nhốt trong một phòng đông lạnh.
***
Boston
Tiệm tạp hóa, Zellig Food
Matthew đẩy chiếc xe chở hàng, cố gắng mở đường tới quầy rau quả.
- Nhanh lên, bố ơi, nhanh nào! Emily rúc rích trong lúc lại gần chỗ xe chở hàng.
Matthew vuốt má con gái rồi lấy một mớ mùi, một bó lá ngải thơm, hành, hẹ.
Vòng qua quầy, cuối cùng anh cũng nhìn thấy chúng: loại khoai tây giống Noirmoutier mà vợ anh mê mẩn. Anh đã đi khắp phân nửa số hàng rau củ trong thành phố mà không thể kiếm ra loại đặc sản này. Tối nay, anh muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo. Anh đã công phu chế biến một bữa tiệc bao gồm tất cả những món Kate thích nhất. Bất chấp giá cao ngất ngưởng, anh vẫn mua một lượng lớn khoai tây, kiểm tra xem danh sách còn thiếu thứ gì nữa không rồi chạy lại quầy thu ngân.
- Bố ơi, mình quên đồ uống dành cho ông già Noel rồi! Emily kêu lên.
- Ừ, con nói phải đấy, anh vừa nói vừa quay bước.
Đến quầy đồ uống, hai bố con cùng nhau chọn một bịch sữa gà[1].
[1] Một hỗn hợp đồ uống gồm sữa, kem, đường và lòng đỏ trứng ướp hương quế hoặc hạt nhục đậu khấu. Món đồ uống truyền thống của người Pháp trong buổi tối Giáng sinh.
- Chúng ta sẽ thêm một cốc đầy rượu bourbon nữa. Ông già Noel sẽ thích lắm đây, bởi vì trời lạnh thế này, món đồ uống ấy sẽ không gây hại gì cho ông ấy đâu, anh vừa nói thêm vừa nháy mắt với con gái.
- Ý hay đấy bố! cô nhóc cười vang.
Matthew cũng bật cười theo con, thầm ghi nhớ để không quên uống cốc rượu trước khi Emily xuống tới phòng khách vào sáng hôm sau.
***
Cái lạnh khiến cơ thể Romuald cứng đơ. Nằm cuộn tròn, đầu gối co lại tì vào ngực, cậu nhóc vùi mặt vào phần mũ lông của áo phao. Cậu nhìn đồng hồ đeo tay. Cậu nằm trong căn phòng đông lạnh này đã hơn hai mươi phút. Những kệ gỗ gãy chất đống trong một góc phòng. Cậu nhanh chóng quay lại. Những bức tường phủ đầy nấm mốc và gỉ sét. Không thể dừng chiếc máy sấy trong phòng. Không thể mở then cửa.
Cậu nhóc tuyệt vọng thổi vào hai bàn tay để cố gắng giữ ấm. Cậu run lập cập, hai môi run run, răng va vào nhau. Tim cậu đập nhanh hơn, như sau một hồi dài gắng sức. Ban đầu, cậu cọ bàn chân này vào bàn chân kia để khỏi bị lạnh cóng tại chỗ, nhưng cái lạnh còn mạnh hơn, khiến mọi thứ đờ ra, xuyên qua quần áo cậu, khiến tứ chi cậu nổi da gà.
Bỗng nhiên, đúng lúc câu không còn tin vào điều đó nữa, một âm thanh giảm áp lẫn với tiếng ro ro của phòng lạnh. Cánh cửa bật mở và lão diễn viên đóng thế chậm rãi tiến về phía cậu, một tay cầm dao, tay kia cầm calip.
- Cái lạnh thật khủng khiếp phải không? lão nói, đoạn cúi xuống cậu nhóc. Trước khi trải qua nó, người ta không hình dung được sự tra tấn có thể đạt tới mức độ nào.
Bằng một nhát dao, lão khía đứt sợi dây ni lông đang làm bầm tím hai cổ tay Romuald. Cậu nhóc rời khỏi phòng đông lạnh bằng cách hầu như bò lết.
Tarassov dõi theo cậu. Lão biết những thương tổn gây ra do thay đổi nhiệt đột ngột. Romuald thở hồng hộc. Cậu ho sù sụ, xoa xoa hai vai, cánh tay, mặt, nhưng cậu hầu như vẫn lạnh như trước. Chỉ những hớp không khí lớn nóng hơn mà cậu đang hít vào tiếp cho cậu thêm chút sinh lực.
Tarassov chỉ để cho cậu vài phút ngơi nghỉ.
- Tao sẽ không hỏi đi hỏi lại cả chục lần đâu, lão báo trước. Lựa chọn đơn giản thôi: hoặc mày trả lời tao ngay, hoặc là mày quay lại phòng đông lạnh để không bao giờ ra khỏi đó nữa.
Mắt nhắm nghiền, Romuald tiếp tục thở dốc. Tarassov lại đe dọa:
- Mày tin rằng thứ mày vừa trải qua là địa ngục, nhưng mày nhầm rồi. Đó chỉ là món khai vị thôi. Nghĩ cho kỹ đi: mày đang giữa chốn đồng không mông quạnh. Mày muốn kêu to thế nào tùy ý, sẽ chẳng ai nghe thấy đâu. Nếu không chịu khai, mày sẽ chết một mình, chậm rãi và theo cách tồi tệ đấy.
Romuald mở mắt, liếc quanh xung quanh. Không có lối ra nào hòng hy vọng trốn thoát. Không có nơi nào để ẩn náu.
Lão người Nga đứng như trời trồng trước mặt cậu.
- Tao hỏi mày lần cuối: mày theo dõi tao nhằm mục đích gì?
Cậu nhóc bật ho một tràng nữa. Tarassov sốt ruột túm lấy tóc cậu.
- Mày có trả lời không thì bảo?
Gom hết toàn bộ năng lượng, Romuald bất thần cúi đầu rồi húc một cú vào ngực kẻ tấn công mình.
Bị bất ngờ, lão người Nga hứng trọn đòn tấn công. Cậu nhóc tranh thủ thời cơ đó để chạy đi, nhưng lão diễn viên đóng thế đã kịp ngăn đà chạy của cậu nhóc bằng một cú đá.
- Mày tính đi đâu trong tình trạng này?
Romuald nặng nề đổ xuống chiếc bàn kim loại nơi Tarassov để đồ đạc.
Trong một giây, tên sát thủ lao tới cậu rồi nện cho cậu một trận ra trò. Những cú đấm thẳng vào bụng, những cú đấm móc, thúc khuỷu tay vào mạng sườn: trận đòn trút xuống tới tấp không ngớt. Trận đòn vẫn tiếp tục bằng chân khi Romuald đã ngã lăn ra đất.
Khi cơn dông tố đã qua, cậu nhóc, phải hứng trọn trận đòn thù, đã không còn sức để đứng dậy. Tarassov túm chiếc áo phao của cậu nhóc rồi kéo lê cậu một lần nữa tới tận phòng đông lạnh.
- Иди к черту[2]! lão vừa hét vừa đóng cánh cửa kim loại lại.
[2] Tiếng Nga trong nguyên bản: Xuống địa ngục đi!
Lão kiểm tra xem cánh cửa đã được khóa kỹ chưa rồi quay về nhà kho chính. Lão dựng lại chiếc bàn mà cậu nhóc đã làm đổ, nhặt lại máy tính, bao thuốc và chùm chìa khóa. Lão xác nhận chiếc notebook không bị vỡ rồi cất nó vào trong túi đang để trên ghế cạnh lái của chiếc xe tải. Lão lấy ra một điếu thuốc rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
Để sau đi, lão nghĩ bụng và cất điếu thuốc vào bao.
Lão tiến về phía cuối nhà kho mở ra một dãy các ô có cửa chính bằng kim loại. Lão mở ô đầu tiên có dựng một chiếc mô tô mang dáng dấp của mẫu Chopper những năm 1970: một chiếc Harley Davidson “Fat Boy” bình xăng màu vàng lửa, thân xe mạ crôm.
Lão dắt chiếc mô tô ra khỏi “ga ra” rồi lái nó ra chỗ sáng hơn: đó là một chiếc xe có bình xăng lớn, bánh to, càng bánh trước to kềnh và vành bánh đục lỗ.
Lão kiểm tra để chắc chắn khẩu Glock vẫn nằm trong bao, bên ngực phải, rồi nhét thêm một khẩu súng khác, nhỏ hơn, vào túi đựng ở mắt cá. Lão đội mũ bảo hiểm và mặc thêm một chiếc áo khoác dày trước khi ngồi lên con ngựa thép.
Lão tăng ga rồi kích hoạt bộ thu GPS trên bảng điều khiển để nhập vào đó dữ liệu chính xác của ngôi nhà nơi Matthew Shapiro sinh sống. Gần như ngay lập tức, hệ thống định vị tính toán các lộ trình để tới Beacon Hill. Tarassov chọn lộ trình ngắn nhất. Lão xỏ găng, nhìn đồng hồ đeo tay lần nữa rồi tiến tới tận lối vào nhà kho. Tới đó, lão gạt cầu dao tắt điện rồi rời khỏi khu lò mổ cũ.
***
Chiếc mô tô rời khỏi những con đường ngoằn ngoèn bao quanh Windham rồi phóng trên đường quốc lộ 93 nhằm hướng Boston. Mặt bạt gió, Oleg Tarassov để hở kính mũ mà lái xe, để mình ru theo âm thanh của động cơ hai xi lanh. Đường thông thoáng đến đáng ngạc nhiên. Với tốc độ này, lão sẽ vào đến thành phố trong vòng chưa đầy bốn mươi phút nữa.
Vẫn tập trung vào đường đi, lão điểm lại bản hợp đồng kỳ lạ mà lão phải thực hiện. Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu găm một viên đạn vào đầu Matthew Shapiro hoặc cắt cổ hắn ta bằng một nhát dao găm. Nhưng Kate Shapiro đã nói rất rõ: cô ta không muốn sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào. Bởi một khẩu súng hoặc một con dao chắc chắn sẽ kéo theo một cuộc điều tra của cảnh sát. Và cô ta nhất quyết muốn cảnh sát tránh xa “vụ” này.
Chiều nay vẫn thế, cô ta nhắc lại với lão rằng việc giao nốt số tiền còn lại phụ thuộc vào việc kế hoạch có diễn ra chính xác như cô ta dự kiến không: chồng cô ta phải chết trong một vụ tai nạn tàn khốc. Một vụ tai nạn sẽ khiến anh ra bị chấn thương não, kéo theo hiện tượng xuất huyết não.
Oleg nuốt nước bọt. Kate đã chọn lão bởi hồi còn trẻ ở Nga, lão đã bắt đầu học Y rồi làm công việc y tá một thời gian. Vậy nên lão không gặp khó khăn gì trong việc hiểu chính xác những chỉ dẫn của nữ bác sĩ ngoại khoa: phá hủy trọn vẹn và không thể cứu chữa hệ thống thần kinh trung ương trong hộp sọ của Matthew Shapiro, nhưng không động đến phần còn lại của cơ thể. Nói cách khác, làm giả một vụ tai nạn để phá hủy não của anh ta, nhưng bảo toàn các bộ phận khác. Trong trường hợp chết não, tim vẫn có thể tiếp tục đập trong hơn hai mười tư giờ nữa, máy móc hồi sức cấp cứu có thể duy trì được lượng ôxy trong máu.
Tarassov có nguyên tắc không bao giờ tìm hiểu động cơ của các khách hàng. Lão cũng không phán xét các động cơ đó. Ai cũng có lý do của mình. Bất chấp nguyên tắc đó: kế hoạch xảo quyệt do người đàn bà này nghĩ ra khiến lão lạnh sống lưng. Cô ta đã lên kế hoạch chi tiết tới mức tự mình gợi ý cho lão địa điểm gây tai nạn. Đó là một ý tưởng tuyệt vời…
“Sườn treo” là một đoạn đường dốc và hẹp bằng bê tông, nằm không phải ở sườn vách đá, mà trên một mặt đứng của khoảnh đất cho phép vòng tránh một nút giao thông. Nếu biết đến sự tồn tại của nó, bạn sẽ tiết kiệm được thời gian quý báu bằng cách đi tắt từ đại lộ Connoly tới phố Rope, một phố nhỏ nằm sau ga Jamaica Plain.
Mặc dù địa hình đường không cho phép phóng nhanh nhưng hai năm gần đây, đã có ba người đi mô tô thiệt mạng. Lỗi là ở những thanh chắn an toàn bằng kim loại viền hai bên đường và các hiệp hội người sử dụng mô tô đã cảnh báo nguy hiểm này. Nguyên nhân là khoảng cách từ mặt đất đến thanh chắn ngang: một khoảng trống năm chục xăng ti mét có thể dễ dàng biến thành một máy chém nếu sau một cú trượt, người điều khiển xa mô tô vô tình lọt xuống dưới thanh chắn. Chỉ cách nhau vài tháng, hai người đàn ông đã kinh hoàng chứng kiến mũ bảo hiểm của họ kẹt trong khe thanh chắn, trong khi một người khác đã va trực diện phải một trong số cọc của những thanh chắn nhằm đảm bảo an toàn này. Ba vụ tai nạn chết người tại cùng một địa điểm đã gây quan ngại cho giới chức thành phố. Từ đó đã nổ ra một cuộc tranh luận để tìm cách cải thiện mức độ an toàn của đoạn đường này. Trong khi chờ đợi, hội đồng thành phố đã rũ bỏ trách nhiệm bằng cách cấm xe mô tô đi qua đoạn đường này.
Nhưng ai thực sự tuân thủ lệnh cấm này kia chứ?
Theo Kate, chồng cô ta sẽ không làm vậy…
Oleg hạ kính chắn trên mũ bảo hiểm xuống. Lão liếc nhìn vào kính chiếu hậu rồi chuyển làn để vượt một dãy xe tải. Một loạt biển chỉ dẫn cho thấy thành phố đang ở rất gần. Lão căng mắt chăm chú nhìn đường để không bỏ lỡ lối ra số 26 theo hướng Storrow Drive. Như thiết bị GPS đang chỉ dẫn, lão di chuyển trên đường cao tốc chạy dọc sông Charles tới tận ngã tư phố Beacon. Lão nhằm thẳng hướng quảng đường Copley, qua phố Mount Vernon rồi tới quảng trường, nhấc mũ bảo hiểm ra rồi đưa một điếu thuốc lên môi. Lão lộn trái các túi nhưng không thể tìm ra hộp diêm. Bực bội vì không thể châm điếu thuốc, lão gườm gườm nhìn khung cửa sổ mà Kate Shapiro đã chỉ cho.
Qua ô cửa kính, lão nhìn thấy bóng một người đàn ông, rồi một bé gái.
Thật tiếc cho anh ta, nhưng chưa đầy hai mươi phút nữa, người đàn ông này sẽ chết.
***
- Mấy bức tranh con vẽ đẹp không bố? Emily hỏi, chìa cho bố xem ba bức tranh vẽ trên giấy bìa.
Matt chăm chú nhìn: giữa một bản giao hưởng các màu sắc ấm nóng từ ngòi bút dạ, có thể thấy rõ bầy tuần lộc đang kéo xe của ông già Noel, ngồi trên xe là ông già tuyết và một nàng công chú. Đúng ra thì không hề tệ đối với một cô nhóc mới ba tuổi rưỡi.
- Đẹp lắm, con yêu! anh hào hứng khen rồi xoa đầu con gái. Mẹ sẽ hài lòng nếu thấy con minh họa cho thực đơn của nhà mình. Con sẽ bày các món ăn ra bàn chứ?
Emily gật đầu rồi chạy vào gian phòng ăn, leo lên chiếc ghế đẩu và lần lượt để vào ba chiếc đĩa tờ thực đơn của buổi tối đặc biệt, toàn những món mẹ cô nhóc yêu thích:
Gỏi sò Saint-Jacques ướp lạnh kèm trứng cá muối
Xúp actisô kèm bánh nhồi nấm củ
Hàu Rockefeller
Tôm hùm Maine kèm khoai tây Noirmoutier
Bánh kem mứt hạt hồ đào và sô cô la
- Cẩn thận kẻo ngã đấy con! Matthew vừa dặn vừa trông chừng con gái từ xa.
Anh đang lau tay vào tạp dề, nhẩm ôn lại những thành phần của nhân nhồi để trang trí món hàu Rockefeller: tỏi, bơ, mùi, ngải thơm, hẹ, thịt hun khói, vỏ bánh mì nghiền vụn, dầu ô liu, tiêu Cayenne…
Matt nhìn đồng hồ treo tường. Giờ này Kate đã sắp về. Anh kiểm tra xem chai sâm banh dành riêng cho dịp này đã được ướp lạnh chưa, tự hỏi liệu anh có nên bật lò cho nóng trước, nấu khoai tây…
- Bố ơi, con đói! Emily mè nheo.
Anh ngước mắt nhìn lên. Cô nhóc đã quay ra chơi dưới chân cây thông.
- Vài phút nữa nhé, con yêu, anh nói chắc.
Những tràng hoa nhấp nháy chuyển sắc hồng, bạc và xanh lơ, tạo ra một quầng sáng huyền ảo xung quanh con gái anh đang đóng giả làm một nàng công chúa.
- Bố sẽ chụp ảnh con đứng cạnh cây thông nhé, rồi bố sẽ gửi ảnh cho mẹ để giục mẹ mau về, anh quyết định.
Đúng lúc anh cầm đến điện thoại di động thì nó rung lên trong tay anh. Là vợ anh.
Tác giả :
Guillaume Musso