Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?
Chương 39
Thang Tư Niên trầm thấp cười, "Em nào có..."
Cô một bên xoa em cho Khương Vọng Thư, một bên ngụy biện nói: "Chị mới là rất xấu đi, thoải mái xong liền mắng em. Quần còn chưa có mặc vào mà đã nói mấy lời em không tốt."
Khương Vọng Thư giơ tay vuốt ve tay Thang Tư Niên đặt ở sau thắt lưng của mình, cau mày bất mãn nói: "Em thật đáng ghét!"
Thang Tư Niên cúi người, ôm nàng vào trong ngực hôn bờ môi nàng một cái , "Chị chán ghét em? Lẽ nào chị không thích em sao?"
Khương Vọng Thư nằm ở trong lòng cô, như con mèo lười biếng nhẹ nhàng liếc cô một chút, nghĩ một hồi rồi nói rằng: "Yêu em, nhưng vẫn cảm thấy em rất đáng ghét."
Thang Tư Niên ôm chặt nàng trong lòng, dựa vào đầu giường rồi đưa tay đem chăn mềm mại kéo lại che ở trên hai người. Cô ôm lấy Khương Vọng Thư, thấp giọng hỏi nàng, "Chán ghét em cái gì?"
Khương Vọng Thư ngửa đầu nhìn cô, một hồi lâu lại thẳng eo lên nằm nhoài trên bả vai của Thang Tư Niên kề tai nói nhỏ, "Chán ghét em... lúc kêu ngừng luôn không muốn ngừng lại."
Trên vành tai là một mảnh ấm áp, Thang Tư Niên ôm lưng eo bóng loáng của đối phương, ngực cùng nàng dán vào nhau mà sượt ra ấm áp dung dung.
Thang Tư Niên chỉ giác đến bên trong lòng chính mình như là có một con chuột nhỏ, hiện tại bị con mèo trong lồng ngực trêu chọc rồi trêu chọc, chọc đến trong lòng run sợ lại rục rà rục rịch.
Lúc này cô còn tồn một tia lý trí, khắc chế du͙ƈ vọиɠ của chính mình ôm Khương Vọng Thư hỏi nàng: "Chỉ những cái này? Còn có những điều khác không?"
Hai tay Khương Vọng Thư khoát lên trên vai cô sượt bắp đùi của cô làm nũng, "Đương nhiên là có a..."
"Chán ghét em... Vóc dáng cao hơn chị, khí lực lớn hơn chị nữa..."
Nàng như là con mèo nhỏ cắn vành tai Thang Tư Niên rồi di chuyển đi xuống, sau đó một cái tàn nhẫn mà cắn vào yết hầu của Thang Tư Niên, lẩm bẩm nói: "Làm hại chị mỗi lần đều nhận đến hỏng bét như vậy, không còn cốt khí nằm ở phía dưới."
Khương Vọng Thư lại ở trên cổ Thang Tư Niên cắn một cái, sau đó ngẩng đầu, sượt hai gò má của Thang Tư Niên nhẹ nhàng nói: "Chị đây không cần mặt mũi sao?"
Thang Tư Niên ôm eo nàng, miệng và mũi doanh đầy mùi hương tóc của nàng. Cô hơi nhắm mắt lại cảm thụ ấm áp cùng khí tức của Khương Vọng Thư, ôm nàng miễn cưỡng nói rằng: "Em nơi nào không cho chị mặt mũi a."
"Chị đẹp như vậy, nếu như em không làm nghiêm túc chút đó mới là không nể mặt chị a."
Thang Tư Niên dùng cằm sượt vai Khương Vọng Thư, lung lay thân thể của nàng nói rằng: "Chị a, chị nói em nói rất đúng phải không?"
Khương Vọng Thư giơ tay, đem đầu của cô ôm vào trong ngực rồi khẽ cười nói: "Ngụy biện."
Thang Tư Niên đem gò má chôn vào bờ vai của nàng, cẩn thận hôn nàng, "Em nói thật, ở đâu là ngụy biện."
Những nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống, ngón tay Khương Vọng Thư bất tri bất giác xen vào bên trong mái tóc đen kịt của cô, ngửa đầu hơi thở dốc, "Tư Niên... Không nên nháo nữa..."
Thang Tư Niên đùa nàng đáng yêu đỏ lên, đưa tay nâng cổ của nàng lên lại nhẹ nhàng nói rằng: "Em không có nháo a."
Khương Vọng Thư đưa tay, quay bờ vai đi tránh thoát nụ hôn này. Thang Tư Niên ngửa đầu, ánh mắt ướŧ áŧ mà nhìn nàng tràn đầy kiềm nén động tình.
Khương Vọng Thư nhìn tiểu Cẩu của nàng biểu hiện không biết đủ như thế, cười khẽ một tiếng, hai tay nâng hai gò má của Thang Tư Niên, ém mặt cô chen thành một cái bánh bao, "Em là con đại sắc lang đi!"
Thang Tư Niên ngồi thẳng lên rồi hôn môi nàng, "Em a em là ngạ quỷ sắc trung, chỉ có chị mới có thể uy em ăn no."
Cô kì kèo bờ môi của Khương Vọng Thư, cùng nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Khương Vọng Thư ôm lấy đầu của cô, lộ ra biểu hiện xin tha, "Được rồi được rồi, thật sự không xong mà, eo của chị thật sự quá đau a."
Thang Tư Niên liền đem tay để trên eo nàng, cùng nàng nói rằng: "Vậy nếu là như vậy, tại sao chị còn phải đến câu dẫn em."
Khương Vọng Thư biện giải, "Chị câu dẫn em khi nào?"
Thang Tư Niên căn bản không muốn buông tha nàng, "Chị có! Không mặc quần áo, lại ở ta trong lồng ngực em cọ tới cọ lui, không phải câu dẫn là cái gì?"
Khương Vọng Thư giơ tay, nhẹ nhàng nện bờ vai của cô, "Em thật sự siêu cấp kiếm cớ! Chị là còn chưa kịp mặc quần áo thôi mà."
Khương Vọng Thư nói như vậy, lại ở trên bả vai của Thang Tư Niên đập một cái mà trái oán nói: "Em chính là đại sắc lang, rm còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn có một ngày chị sẽ bị em ép khô"
Thang Tư Niên ngửa đầu hôn nhẹ hai gò má của nàng, "Được rồi được rồi, em không động chị nữa. Vậy chị có muốn ngủ hay không?"
Khương Vọng Thư ngáp một cái, tựa ở bả vai cô rất mệt mỏi nói rằng: "Ừm, ngủ."
Thang Tư Niên nghe vậy, giơ tay tắt đèn, ôm lấy nàng ngã ở trên giường.
Trong phòng liền chỉ còn một màu đen kịt, chỉ có đèn neon đỏ ngoài cửa sổ chiếu vào rèm trên cửa sổ, lộ ra ánh sáng mờ mịt. Có lẽ là trước đã ngủ nhiều, Khương Vọng Thư lúc này nằm ở trong lồng ngực Thang Tư Niên làm sao cũng không ngủ được.
Nàng vươn mình, ôm thân thể bóng loáng của người trẻ tuổi mà nằm nhoài trên đầu vai của cô. Khương Vọng Thư há mồm ở trên bả vai của Thang Tư Niên cắn một cái.
Thang Tư Niên bị đau, giơ tay vỗ vỗ sống lưng nàng, hỏi nàng làm sao?
Khương Vọng Thư vịn bờ vai của cô, thấp giọng hỏi, "Tư Niên, Trung thu em có thể nghỉ hay không nha?"
Thang Tư Niên đáp: "Đương nhiên sẽ nghỉ. Đây là phép nghỉ định kỳ, phòng thí nghiệm không cần nghiên cứu sinh chúng em trực ban, chúng em có thể nghỉ về nhà."
Khương Vọng Thư ồ một tiếng, một hồi lâu mới ghé vào bên tai Thang Tư Niên nói: "Vậy... Trung thu em có tính toán gì a?"
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, "Trung thu cùng ngày khẳng định là phải về nhà ăn cơm mà ba mẹ em năm nay đi châu Âu còn năm trước cũng không trở về. Chỉ có chị của em ở nhà, em sẽ về nhà cùng chị ấy ăn lễ."
"Chị Vọng Thư cũng phải về nhà bồi bà nội đi, vậy ngày Trung thu đó chúng ta khẳng định là không thể hẹn cùng một chỗ."
Thang Tư Niên nghĩ lịch trình kỳ nghỉ, cân nhắc một hồi nói rằng: "Chỉ là có hai ngày chúng ta có thể ra ngoài chơi. Nếu không như vậy, Sau ngày trung thu, em lái xe chở chị đi Vầng trăng khuyết chơi có được hay không?"
Thang Tư Niên càng nghĩ càng có thể được, cụp mắt nhìn Khương Vọng Thư hưng phấn nói: "Không mang theo chị của em, chỉ hai người chúng ta đi nha, thế nào?"
Ngón tay Khương Vọng Thư ở trên ngực Thang Tư Niên vòng mấy vòng, chần chờ nói: "Vầng trăng khuyết nha... Nhưng mà vầng trăng khuyết, chị và chị của em đi qua nhiều lần, cũng không phải rất muốn đi."
Thang Tư Niên có chút mất mát, "Như vậy phải không? Vậy chúng ta không đi cái này, chuyển sang nơi khác chơi thế nào?"
Khương Vọng Thư thay đổi tư thế, để cho mình càng thoải mái mà nằm nhoài trên người Thang Tư Niên, "Chuyển sang nơi khác... Thành thật mà nói, Trung thu chị không phải rất muốn ra ngoài, chị khá là muốn ở nhà."
"Ở nhà a... em cùng chị đi ra ngoài xem phim?"
Khương Vọng Thư lắc đầu, do dự một hồi lâu rốt cục đem lời mình muốn nói nói ra khỏi miệng, "Không muốn... so với đi ra ngoài xem phim, còn không bằng em nhà của chị xem đây."
"Nhà chị có rạp chiếu phim gia đình rất lớn, em muốn xem phim kinh điển gì, chị đều có thể mở cho em xem."
Thang Tư Niên đầu tiên là sững sờ, tiếp theo vội vã nhìn về phía Khương Vọng Thư. Trong bóng tối, cô không thấy rõ biểu hiện của Khương Vọng Thư, nhưng cảm thụ được nàng ôn nhu xoa xoa, nghe được lời nàng dụ dỗ ngọt ngào.
"Tư Niên, tới nhà của chị chơi có được hay không?"
Thang Tư Niên mím môi, chỉ cảm thấy tim đập như sắm, bên tai nóng lên, "Lấy... Lấy danh nghĩa gì?"
Khương Vọng Thư vỗ cô một hồi, "Em còn muốn lấy danh nghĩa gì?"
"Đương nhiên là bạn gái a, Thang Tư Niên."
Thang Tư Niên cắn môi, cẩn thận từng li từng tí một hỏi nàng, "Thật sự?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Đương nhiên rồi, chị lừa gạt em làm gì nhỉ."
Khương Vọng Thư dính sát thân thể của Thang Tư Niên, nghe thấy tim cô đập rất nhanh liền nhẹ nhàng nói rằng: "Chị không cần sợ, miễn là em đến thì chị sẽ có biện pháp để bà nội tiếp nhận em."
Gối lên ngực trọng lượng khiến người ta rất an tâm, Thang Tư Niên mím môi ừ một tiếng, "Được, em sẽ đi."
Khương Vọng Thư nghe cô đáp ứng không khỏi khẽ cười một tiếng rồi ôm cô: "Em không cần căng thẳng như thế đâu, trước đó em còn không phải ồn ào với chị đòi gặp gia trưởng sao? Làm sao lúc này lại sốt sắng lên tới rồi."
"Thả lỏng một chút, coi như là đến nhà bạn ăn một bữa cơm nha."
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Em chưa từng đi nhà bạn ăn cơm."
Lời Khương Vọng Thư bị cô chặn lại một hồi rồi dừng một chút, an ủi: "Mọi việc đều có lần thứ nhất mà, em đi thì biết bà của chị rất dễ nói chuyện."
Thang Tư Niên gật đầu, tâm tình từ từ ổn định lại, "Vậy... trung thu ngày ấy, hay là qua sau trung thu?"
Khương Vọng Thư cùng nàng nói rằng: "Đương nhiên là sau ngày Trung thu a, không phải vậy thì chị em ở nhà ăn tết đoàn viên thật đáng thương."
"Hơn nữa nhà chị buổi tối Trung thu có tiệc rượu, đều là một ít người em không cần phải quen biết. Ngày hôm sau em đến, cùng chị ở nhà với bà nội là được."
Thang Tư Niên nghe ngữ khí của nàng, này tựa hồ liền đúng là gặp gia trưởng, không khỏi càng khẩn trương.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy, bà nội bình thường thích cái gì?"
"Thích đọc sách, sưu tập một ít đồ cổ bảo thạch. Ai nha, em không cần nghĩ nhiều như vậy, em có thể đến chị đã rất cao hứng."
Khương Vọng Thư ôm lấy Thang Tư Niên, nói rằng: "Thật sự, Tư Niên em nguyện ý đến thì chị và bà đều sẽ rất cao hứng. Ngày đó em thật cứ như bình thường tùy tiện ra ngoài, lái xe tới nhà của chị, chị liền chiêu đãi em ăn ngon được không?"
Thang Tư Niên ngơ ngác gật đầu, trong lòng lại bắt đầu tính toán chính mình ngày đó đến nhà thăm hỏi đến cùng cần mặc quần áo gì.
Khương Vọng Thư đưa tay, xoa xoa hai gò má của cô, nhẹ nhàng nói rằng: "Vậy thì quyết định như thế, ngày đó em nhất định phải tới nha."
Thang Tư Niên dùng sức gật đầu, "Được, em nhất định sẽ đến."
Đầu óc Thang Tư Niên nghĩ đến nhiều, cô đem chuyện này nghĩ tới nghĩ lui nghĩ đến một lần, chỉ cảm thấy vào đúng lúc này có một đường lớn sáng sủa xuất hiện tại trước mặt cô, dẫn dắt cuộc đời của cô thẳng tắp hướng về trước.
Ký ức không vui hôm nay hết thảy toàn bộ tiêu tan, quãng đời còn lại tựa hồ chỉ có một đường lớn thông thiên như thế.
Thang Tư Niên nghĩ đi nghĩ lại, tay sờ xoạng ngón tay Khương Vọng Thư, cùng nàng nhẹ nhàng nói rằng: "Chị... Chúng ta cùng đi mua nhẫn đi."
Khương Vọng Thư tựa hồ sửng sốt một chút, hỏi cô, "Nhẫn cặp tình nhân?"
Thang Tư Niên lắc đầu, nói rằng: "Không phải, là nhẫn cặp đính hôn."
"Đầu ốc em hiện tại đang phát nhiệt, bỗng nhiên liền rất muốn đem chị đính hôn, ở tương lai không xa kết hôn cùng chị."
Thang Tư Niên kéo tay Khương Vọng Thư, rất chăm chú nói rằng: "Có lẽ sau này chị sẽ không lại yêu em nữa, có lẽ sau này chúng ta sẽ tách ra."
"Nhưng vào đúng lúc này, em chân thành hy vọng có thể đi cùng chị đến già."
Trong bóng tối, Khương Vọng Thư không nhìn thấy vẻ mặt cô, chỉ có thể cảm thụ hoi hấp cực nóng cô chiếu vào bên tai mình, cùng tiếng nói run rẩy.
Tinh tế, nhẹ nhàng, như là một cái lông chim phất qua lồng ngực, chọc đến lòng Khương Vọng Thư vô cùng lòng ngứa ngáy.
Khương Vọng Thư nắm lại tay cô, vươn mình ép ở trên người cô, nhìn xuống nói rằng: "Làm sao bây giờ a Thang Tư Niên..."
"Em như vậy, làm chị rất muốn kết hôn với em a."
Thang Tư Niên ngửa đầu, hôn môi nàng, nhẹ nhàng nói rằng: "Vậy chúng ta trước tiên đính hôn?"
"Được, trước tiên đính hôn."
............
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy thì đính hôn đi!
(Không phải! )
Tống Hướng Nhan: "Không phải, chuyện của tôi cũng chưa có làm xong đây, hai ngươi làm sao bắt đầu đính hôn? ? ?"