Ngày Đêm (Nhật Dạ)
Chương 12
Tiêu Quân Mạc vào thư phòng, Thiện Tuân cầm cây lau nhà lau sạch sẽ tinh dịch vương vãi trên sàn, lại xịt thuốc khử mùi không khí, đồ ăn ngoài cũng đã đến. Chuẩn bị xong xuôi tất cả, cầm máy tính xách tay của mình vào phòng ngủ, kết nối wifi, không login vào game mà trực tiếp lên YY, vào kênh bang hội của [Mộng Phù Sinh]. Nhân số online có phần dọa người, mở hình thức xếp hàng lên mic, chỉ có Minh Vũ, Khúc Chung và Tiêu Quân Mạc đang mở mic. Cũng không có màn cãi vã kịch liệt như trong tưởng tượng, bầu không khí có phần cứng nhắc, hắn vào cũng không nghe thấy ai nói gì, thuận tay kéo danh sách, thấy thành viên nòng cốt của [Kiếm Khiếu Nhất Phương] gần như đều ở đây, còn có mấy cái áo may ô (1) kỳ quái vây xem.
Thiện Tuân nhìn chằm chằm áo vàng tên là Mộc Mộc trong phòng kia, di con trỏ chuột tới, chọt một cái, lại chọt chọt chọt.
Tốc độ nhanh, nhảy ra khung tin tức bạn bè Y. Member user, avatar thiếu nữ truyện tranh tóc tím, chữ ký mới: Đau, khóc, cười. Thông tin cá nhân: Ai, nắm lấy tay em, giấu em nửa đời cuồng dại; Ai, hôn đôi mắt em, che chở em nửa kiếp lênh đênh; Ai, xoa gương mặt em, an ủi em nửa đời đau khổ; Ai, chiếm trái tim em, tan chảy em nửa đời lạnh giá; Ai, dìu đỡ vai em, xua em một kiếp vắng lặng.
…
Tiếng nhắc nhở tin nhắn vang lên.
Thiện Tuân không click vào.
Vừa dời sự chú ý đi, không nghe thấy cuộc đối thoại, giờ chỉ nghe thấy Minh Vũ nói: “Tôi tin tưởng các cậu, ai làm bang chủ không quan trọng, tôi muốn chỉ là một tập thể hài hòa hữu ái. Mộc Mộc đầu tiên là một thành viên của tập thể, sau mới là bà xã của tôi, không sai, chuyện ngày đó là cô ấy sai trước, nhưng các cậu trở mặt tập thể còn không tha thứ là sao?”
Khúc Chung nói: “Anh rốt cuộc có hiểu rõ ngọn nguồn sự việc không?”
Minh Vũ nói: “Khả năng lý giải của anh không có vấn đề”
Khúc Chung nói: “Thế cô ta đã xin lỗi vì chuyện này chưa?”
Minh Vũ rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Mộc Mộc lên mic, nói: “Ngày đó bang hội vây công Kiếm Khiếu quá nhiều, số người online trong bang chúng ta không được bao nhiêu, trước đây cũng từng bị chôn, suy nghĩ của tôi hoàn toàn là vì bang hội. Mọi người liên minh cũng tốt, tình anh em cũng được, tôi không hiểu, tôi mới vào, tôi chỉ biết là tôi muốn quản lý cho tốt cái bang này, không làm điều có lỗi tới sự phát triển của bang. Mấy người nghĩ thế nào không quan trọng, vẫn là câu nói đó, tôi không sai”
Dứt lời, xuống mic.
Khung trò truyện trong kênh liên tục nhảy ra mấy dòng “Ha ha”, người phát ngôn đều là thành viên của [Kiếm Khiếu].
Đây là lần đầu tiên Thiện Tuân nghe thấy giọng Mộc Mộc, có vẻ trẻ con, giòn giã, ngữ điệu thì lại nghiêm túc, có điệu bộ thi biện luận trình bày lập trường khách quan.
Nhân lúc vắng vẻ, Thiện Tuân click vào avatar nhấp nháy một lúc của Tần Duệ. Khung trò chuyện nhảy ra, chữ huỳnh quanh xanh đậm khá là chói mắt.
Kiếm Khiếu | Tần Ca: Tao có một câu hỏi
Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Làm sao?
Kiếm Khiếu | Tần Ca: Thành thật khai báo đi, mày thật sự đến với cái vị giám đốc Tiêu kia à?
Thiện Tuân nhất thời không đáp lại.
Cũng không kỳ quái, Tần Duệ gọi điện cho hắn, kết quả Tiêu Quân Mạc lập tức online. Lại thêm trước đó miêu tả đã từng quen biết, thời gian kết giao cho Tần Duệ, muốn biết đó là ai cũng không khó. Mà đối với Tiêu Quân Mạc, Tần Duệ cũng từng tiếp xúc lúc offline.
Đối mặt Tần Duệ, từ trước đến nay hắn đều quang minh chính đại, cũng không phủ nhận.
Tần Duệ còn chưa phát biểu cái nhìn, đã nghe thấy tiếng Khúc Chung phát ra trong kênh: “Cái bệnh mẹ gì đây?”
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Nói năng lịch sự chút”
Khúc Chung nói: “Thế nào là không lịch sự? Cô ta nói thì lịch sự lắm hả?”
Lần này Minh Vũ chưa kịp đáp trả, Tiêu Quân Mạc trầm mặc hồi lâu chen vào nói.
“Đừng ầm ĩ nữa, tôi chỉ hỏi một câu thôi, Minh Vũ, việc này tóm lại cậu định thế nào?”
Minh Vũ im lặng trong chốc lát, nói: “Đều sai cả, xin lỗi nhau thôi”
Tiêu Quân Mạc nói: “Ha, ý cậu là bảo bọn tôi xin lỗi cô ta ấy hả?”
Minh Vũ nói: “Anh Quân, tôi còn xưng anh một tiếng anh Quân, là thật sự coi anh là bạn. Ngày hôm qua trong điện thoại là tôi hồ đồ, nói chuyện không lọt tai, tôi xin lỗi anh. Nhưng tôi cũng hi vọng anh xin lỗi Mộc Mộc, tính tình anh trước giờ nóng nảy nhưng tôi biết anh không có ý xấu”
Tiêu Quân Mạc nói: “Xin lỗi? Vì chat mật dâm ô cô ả hả?”
Lời vừa nói ra, khung trò truyện lập tức sôi sùng sục.
[Green tea bitch (2) bố fuck cả nhà mày, miệng mày phun phân có phải không?]
[Mợ mày coi trọng cái mặt mình quá rồi đó!]
[Phu nhân mị có gương nè, mở mắt ra, đừng có sợ nha!]
[Chuyện này thật sự không thể cứ thế mà xong được, dâm ô như nào, bang chủ phu nhân cho xem bằng chứng đi]
…
Gần như trong nháy mắt đều spam bình luận.
Cuối cùng mấy người bạn Mộc Mộc mang đến không giữ được bình tĩnh, bùng nổ.
[Sao Minh Vũ lại dẫn theo cái đám chó không rõ phải trái như bọn mày chứ? Dựa vào cái gì Mộc Mộc phải để cho bọn mày phỉ nhổ như vậy?]
[Tôi thật sự ha ha tam quan của một số người đấy]
[(hình ảnh), Ly Biệt Cùng Quân, dám làm dám chịu]
[Screenshot đây, sao nào?]
Đã biết trước vụ screenshot, Thiện Tuân cười thầm, mở ảnh ra kiểm tra, nền khung trò chuyện là tường thành nghệ thuật tự do phức tạp, có thể loại bỏ hiềm nghi sửa chữ viết. Có điều lại để một khung trống, tìm tên và màu sắc tương ứng gõ vào, thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Chu Chu vẫn luôn im lặng phát ngôn.
[Cho bà một khung chat trống, bà có thể làm ra cố sự phu nhân gian díu với giai tin không? =q=]
Bạn bè của Mộc Mộc trả lời: Hừ, thế chả phải tất cả bằng chứng screenshot đều không có giá trị gì hết à?
Diệp Chu Chu nói: Về mặt khách quan có thể nói vậy đấy.
Tình cảnh có thể kiểm soát, tức thì không ai spam nữa, ba người lên mic cũng không nói lời nào.
Thiện Tuân gõ bàn phím, tốc độ không nhanh không chậm, giống như lúc sáng tác gặp phải phần cần cân nhắc, chỉ thiếu ngón giữa cùng ngón áp út kẹp lấy điếu thuốc mà thôi.
[Phu nhân nè, tôi nghe người ta bảo tối hôm ấy ca hội mở được một nửa thì anh Quân quay về YY bang, không phải hai người vẫn trao đổi trong YY sao?]
Lần này Mộc Mộc tự trả lời.
[Đúng vậy, bọn tôi cãi nhau trong YY]
Rất là quang minh chính đại.
Thiện Tuân cầm lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn, rút một điếu ngậm trong miệng, không châm lửa. Hắn rất mẫn cảm với mùi thuốc lá, chỉ cần một chút thôi là thần kinh đã khoan khoái rồi, ngày xưa còn từng làm cái trò thu gom giấy bạc trong hộp thuốc lá, vì cái sở thích kỳ quái này mà không ít lần bị Tần Duệ nói móc.
Mùi thuốc khơi gợi cảm xúc, tốc độ gõ chữ nhanh hơn.
[Vậy vấn đề đây rồi =w=]
[…]
[…]
[…Tường xanh]
[(^o^)/~ trả lời đúng rồi]
[Xin lỗi tôi phải dắt cái tên Dụ Dỗ này về cho ăn đây, mọi người cứ tiếp tục đi ha]
Lời cuối cùng là của Tần Duệ.
Nếu là trước đây, kế tiếp khẳng định là gây rối toàn trường, nay cũng chỉ có một vài người cổ vũ. Trong kênh triệt để im lặng, ba người lên mic tự tắt microphone.
Thiện Tuân gõ chữ tiếp.
[Chuyện thì nói ở trong YY, tôi không hiểu sao lại chuyển sang chat mật trong game được?]
[Vừa mới đá người, tất cả mọi người đều rời kênh, chẳng lẽ lại không nói trong game?]
[Anh Quân với cô đều chưa rời kênh phải không? Hai người đều treo YY, độ dài cái đoạn dâm ô kia cũng rất dài, nếu là tôi, thà mở thẳng mic tự do chửi còn hơn là tốn công đi gõ bàn phím. Vả lại, người mật dâm ô cũng rầu, GM hở cái là nuốt chữ, toàn là dấu sao, cô thấy thoải mái chứ tôi thì không, muốn cho cô biết tôi nói cái gì còn phải gõ space, quá phiền có đúng không?]
Một hồi lâu, trong khung trò chuyện không xuất hiện câu trả lời.
Tần Duệ tiếp lời.
[Làm giả ghi âm so với làm giả screenshot thì khó hơn đấy]
[Cô xem, PS sửa ảnh dễ ẹc, Chúc Chúc của bọn này cũng biết]
[Sao càng nghe càng cảm thấy như đang mắng em ấy nhỉ…]
[Ngoan, đang khen kỹ thuật thần thánh của em đó]
Chữ đen của Mộc Mộc lại nhảy ra.
[Vậy nên mới cố ý chọn gõ chữ, cuối cùng cùng nhảy ra bảo tôi làm giả screenshot phải không?]
Thiện Tuân nói: Ngài cũng thuyết âm mưu quá.
Mộc Mộc nói: Có âm mưu hay không trong lòng tự biết.
Thiện Tuân hít sâu một hơi, cầm cái bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng kia. Rít mạnh một hơi, sương khói màu trắng sữa phả ra từ trong xoang mũi, quay cuồng, khuếch tán, bao lấy cả khuôn mặt hắn.
Minh Vũ rốt cuộc lên tiếng.
“Với bản thân tôi, tôi không muốn nghi ngờ anh Quân, cũng không muốn nghi ngờ Mộc Mộc” Ngừng một lát, “Xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất buồn, đều là ban bè cả, tôi vẫn hy vọng mọi người ở lại, nhưng ở lại có nghĩa là sau này tất cả mọi người vẫn là một tập thể, nhất định phải cùng tiến cùng lùi, không thể có khúc mắc với nhau. Thái độ của tôi, vẫn là giảng hòa]
Khúc Chung nói: “Vậy nên vẫn là hai chữ xin lỗi chứ gì?”
Minh Vũ trầm mặc.
Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi không quan tâm, xin lỗi với tôi chỉ là cái rắm. Chỉ một thái độ, anh em bị đá ra khỏi bang nhất định phải trở về, tôi ở một ngày, bọn họ cũng ở một ngày, không có lý do để đi, bảo họ xin lỗi, không thể]
Lời nói dừng lại, tức khắc không nói gì nữa.
Trong khung trò chuyện, từng dòng từng dòng chữ màu sắc nối tiếp nhảy ra, Thiện Tuân cũng chẳng buồn nhìn nữa.
Một lát sau, Minh Vũ vẫn ở trong trạng thái bánh bao rốt cuộc bùng nổ, Thiện Tuân thu nhỏ giao diện lại rồi nhìn danh sách hảo hữu, avatar của Tiêu Quân Mạc đã xám đi. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy Minh Vũ chửi người mình, nghe mà phiền, trực tiếp thoát YY. Dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ rửa tay, lúc về ngồi lại trước máy tính thì nghe thấy tiếng tin nhắn di động vang lên, mở khóa nhìn, là Tần Duệ.
[Thất Thất kêu tao nói với mày, bên Minh Vũ ổng đã thương lượng rồi, không có tác dụng, muộn muộn lại nói]
Thiện Tuân nghĩ một lúc, trả lời: Nói cảm ơn giúp tao, không được thật thì thôi.
Mở document ra ngẩn người.
Buổi chiều viết đến đoạn nam chính bị ám sát, dùng hết sức chạy trốn, lúc sắp chết, ngoài câu đố chưa có lời giải, hắn còn nhớ tới một người xa cách năm năm.
Tình tiết dừng ở đây, bắt đầu mô tả diễn biến tâm lý thì Tiêu Quân Mạc bỗng trở về, hai người trao đổi một hồi, mạch suy nghĩ bị đứt thế là không viết tiếp nữa. Từ trước đến nay hóc búa nhất là mấy cảnh tình cảm, cũng chẳng biết kéo dài bao lâu đây.
Có phần nôn nóng, theo bản năng lại muốn sờ hộp thuốc lá, cửa phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Tiêu Quân Mạc đứng ở cửa, tóc khô cong, đỉnh đầu có mấy sợi tóc vểnh lên lung tung. Áo tắm đã mặc, trên mắt gác cặp kính gọng mỏng.
“Ra ăn cơm” Ra lệnh.
Thiện Tuân nói: “Anh ăn trước đi, tôi sửa nốt mẩu chuyện này đã”
Tiêu Quân Mạc lia mắt nhìn màn hình notebook trước mặt hắn, tháo kính xuống, quay đầu đi.
Không bao lâu, mang theo một thân mùi thức ăn lại xuất hiện ở cửa, lần này không thông báo với hắn, trực tiếp bưng bát sứ bốc hơi nóng nghi ngút vào, đặt trên bàn. Thiện Tuân nói tiếng cảm ơn, ngón tay khum trên bàn phím, không gõ xuống, tầm mắt chỉ có mấy dòng chữ trên trang.
Một lát sau, cảm giác sau lưng vẫn có người đứng. Quay đầu nhìn, Tiêu Quân Mạc chuyên chú dán mắt vào màn hình, thấy tầm mắt hắn dời qua, mới nói: “Nhìn chơi”
Mấy ngày tiếp theo, không còn nghe thấy [Mộng Phù Sinh] mở hội họp gì nữa, Tiêu Quân Mạc có chút bận rộn, thời gian online không nhiều. [Kiếm Khiếu Nhất Phương] mở cuộc họp nhỏ, thống nhất ý kiến, bày tỏ không nên can thiệp nhiều vào việc nội bộ của đồng minh, nhưng trên lập trường phản đối hành vi ly gián hai bang của Mộc Mộc, dạo gần đây hoạt động bang hội cũng không hợp tác tổ chức nữa.
Tiêu Quân Mạc và Thiện Tuân cũng không nhắc lại chuyện này, đều là người ba mươi tuổi từng trải, nếu mà không phân rõ cuộc sống chủ yếu và thứ yếu thì có khác gì đánh LOL với học sinh tiểu học đâu. Tâm trạng của Tiêu Quân Mạc rất tốt, xem chừng không bị game ảnh hưởng, Thiện Tuân cũng có hơi bất ngờ, dù sao thì cho tới nay, ấn tượng về Tiêu Quân Mạc chính là tính tình quái đản, trong game nghênh ngang mà đi, trong cuộc sống hiện thực cũng tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Một ngày nọ Tiêu Quân Mạc có xã giao, Thiện Tuân cũng không có việc gì làm, lôi Tần Duệ đi uống rượu. Nhớ trước đấy Tô Chỉ từng đề cập phiền toái với hắn, cũng không biết có trao đổi với Tần Duệ chưa—— dứt khoát gọi luôn hai người Tô, Lương đến. Rượu quá ba tuần, Lương Khâm Vũ lại bắt đầu nhắc đến con Labrador của anh ta, đề tài kéo đến chó, Tần Duệ và Tô Chỉ nói cũng nhiều hơn, ngược lại khiến cho người không hiểu gì mấy về thú cưng như Thiện Tuân không chen vào nổi.
Lương Khâm Vũ bỗng nhiên khều vai hắn, sáp vào nói: “Hôm ấy ở Tiêu Ngữ gặp hai người trong thang máy, cậu có biết không?”
Thiện Tuân suy nghĩ, nói: “Làm sao?”
Lương Khâm Vũ nói: “Tôi bảo sao mà trông quen thế, về nghĩ cả buổi mới dám xác định, một người trong đó là đàn anh của tôi”
Thiện Tuân nói: “Cung phản xạ của anh cũng dài quá nhỉ”
Lương Khâm Vũ nói: “Lúc tôi học năm hai thì ảnh đã năm tư rồi, có qua lại mấy lần, tính xem đã bao năm rồi, nếu là cậu thì có nhớ nổi không?’
Thiện Tuân nghĩ một lát, nói: “Anh nói người nào cơ?”
Lương Khâm Vũ nói: “Cái người cao hơn, da đen đen đấy”
Cù Phương Trạch rất trắng, dáng người hơi gầy, mặc vest cũng như không.
Thiện Tuân tỉ mỉ miêu tả lại dáng vẻ mặc âu phục của Tiêu Quân Mạc trong đầu một lần, ngoài gợi cảm vẫn là gợi cảm, trên mặt Thiện Tuân hiện lên ý cười, hút một ngụm nước chanh, nói: “Cũng lâu rồi, làm khó anh vẫn nhớ ra được”
Lương Khâm Vũ nói: “Nhân vật làm mưa làm gió, có thể không nhớ sao”
Thiện Tuân nói: “Chỉ quên tên thôi chứ gì?”
Lương Khâm Vũ mặt không biến sắc: “Giờ cậu có thể nói ra được tên người ngồi cùng bàn năm nhất tiểu học không?”
Thiện Tuân nói: “Không thể”
Lương Khâm Vũ nói: “Có thể nhớ được đại khái cậu ta là dạng người gì không?”
Thiện Tuân nói: “Có thể”
Đầu ngón tay Lương Khâm Vũ gõ mặt bàn một cái, búng tay cái tách, “Là vậy đấy”
Thiện Tuân: “…”
Lương Khâm Vũ lại nói: “Biết sớm thì đã xin tấm danh thiếp rồi”
Tần Duệ giục Thiện Tuân mở rượu——bình rượu ở chỗ hắn. Thiện Tuân cầm lấy khui mở rượu, mở ba chai ướp lạnh, chuyển hai chai còn lại với khui qua, cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người kia nói: “Lần sau tự mở đi”
Hai người làm như không nghe thấy.
Quay đầu lại nhìn Lương Khâm Vũ, đối phương vẫn đang chờ đáp án. Thiện Tuân nói: “Giám đốc tài vụ”
Tô Chỉ bỗng nhiên xán tới, nói: “Đang nói đến cái vị đàn anh của Lương Khâm Vũ à?”
Thiện Tuân liếc cậu ta một cái, nói: “Tám chuyện cún của cậu đi”
Tô Chỉ mỉm cười nói: “Lương Khâm Vũ bảo đàn anh kia trước đây rất có bản lĩnh, em đoán cũng chẳng phải nhân vật nhỏ bé gì ở Tiêu Ngữ đâu. Anh đúng là không lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý, Tiêu Ngữ là khách hàng lớn đó”
Lúc Thiện Tuân nhắc tới việc này với Tiêu Quân Mạc, hai người vừa mới làm xong. Hắn ngồi trên giường hút thuốc, Tiêu Quân Mạc nằm thẳng dưỡng thần, nghe vậy, mắt cũng không mở ra. Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, ánh sáng bị Thiện Tuân che mất một ít, khiến cho đường nét khuôn mặt anh khi sáng khi tối, giống như một bức tranh vẽ bằng bút mực (3) tinh tế, mực nước đầy đủ, hạ bút mang theo lực độ mạnh mẽ, độ dày nét vẽ đều đặn, kéo dài tới cằm, lại bị vầng sáng màu vàng ấm áp làm tiêu tan.
Thiện Tuân nói: “Muốn hỏi phương thức liên lạc của anh, tôi bảo hỏi ý anh trước đã”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tên có ấn tượng”
Thiện Tuân cười nói: “Trí nhớ tốt nhỉ”
Tiêu Quân Mạc nói: “Lúc đó người của hội học sinh thường xuyên nhắc tới cái tên này, tôi khi ấy thử khởi nghiệp với vài tên đồng bọn, có để ý một chút”
Vậy thì cũng không lạ, Lương Khâm Vũ cũng là quái tài, đặt ở đâu cũng có thể tỏa sáng.
Thiện Tuân nhả ra vòng khói thuốc, nhíu mày nói: “Anh còn từng khởi nghiệp cơ à?”
Tiêu Quân Mạc mở mắt ra, tay chống mép giường ngồi dậy, cầm lấy hộp thuốc lá trên đùi hắn, rút một điếu ra châm.
“Suýt nữa thì bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn, làm cùng với một đàn anh, kết quả thắng chó đấy ôm hết công quỹ, cũng may lúc ấy ba mẹ không ủng hộ lắm, tổn thất của tôi cũng không quá lớn”
Trong phòng ngủ khói thuốc lượn lờ, như đi vào Phật đường.
Thiện Tuân suýt nữa thì sặc, lụ khụ hai tiếng, cười nói: “Nghe mà không tin được, anh mà cũng có lúc làm kẻ ngu si cho người ta đùa giỡn cơ đấy”
Tiêu Quân Mạc nhíu mày, nói: “Thế nên không phải đi làm trâu làm ngựa cho người ta rồi đó sao”
Thiện Tuân cười nói: “Dù gì cũng là Xích Thố (4) trong đàn ngựa mà”
Tiêu Quân Mạc trong chốc lát không nói gì.
Một lát sau, chợt nói: “Cậu cũng bỏ tiền vào công ty quảng cáo kia à?”
Thiện Tuân nhìn thấy vành tai anh ửng đỏ, nhịn cười nói: “Ừ, vừa mới bắt đầu, không tránh khỏi phải đi đi lại lại khắp nơi, tài chính có hơi căng”
Tiêu Quân Mạc trầm ngâm chốc lát, cầm lấy di động bên gối, ngón tay trượt trên màn hình một lúc, âm thanh tin nhắn di động của Thiện Tuân vang lên. Không rõ làm sao nhìn Tiêu Quân Mạc một cái, đối phương hất cằm ý bảo hắn xem nội dung, Thiện Tuân sờ soạng di động trên tủ đầu giường, mở ra nhìn tin nhắn mới, là danh thiếp liên lạc của một số người.
“Đều là bạn học, kèm theo chú thích sơ lược”
Chú thích:
(1) Nguyên văn Mã giáp “ 马 甲 ”: ý chỉ người sử dụng đăng ký một cái tên khác ngoài cái tên thường dùng của mình => nick giả, ID trá hình chứ ko phải cái chính thức. Nó cũng là cái biểu tượng hình áo may ô trước tên hiển thị của mình trên YY (hoặc cctalk). Nếu ai sử dụng thì chắc cũng biết, tùy theo cấp độ mà nó có màu khác nhau
(2) Nguyên văn Lục trà biểu “ 绿茶婊 ”: Là ngôn ngữ mạng, ám chỉ mấy cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, mái tóc thướt tha, trước mặt quần chúng nhân dân đều ngước mặt lên trời. Thực ra vẻ ngoài ấy đều là ngụy tạo cả, bản chất thật của họ thực ra rất thối nát, tư tưởng hám giàu nhưng trước mặt người khác đều làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, vô hại với người và vật. Theo năm tháng bệnh càng lúc càng nặng, đa tình, đa sầu, đa cảm. Theo thời gian càng giỏi tính kế người khác, dã tâm sâu tựa biển, bất chấp mọi thứ để leo lên đỉnh xã hội, kể cả việc bán rẻ thân xác. (baike)
(3) Tranh vẽ bằng bút mực (pen -and-ink)
(4) Ngựa Xích Thố là một con ngựa nổi tiếng trong Tam Quốc. Ngựa Xích Thố ban đầu của Đổng Trác, sau đó Đổng Trác tặng lại cho Lã Bố. Con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, tuyệt không có một sợi lông tạp, ngày đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng. Lúc Lã Bố chết, nó được Tào Tháo cho người chăm sóc, sau trao lại cho Quan Công(Quan Vũ). Quan Vũ cưỡi ngựa Xích Thố qua năm cửa ải chém sáu tướng.
Thiện Tuân nhìn chằm chằm áo vàng tên là Mộc Mộc trong phòng kia, di con trỏ chuột tới, chọt một cái, lại chọt chọt chọt.
Tốc độ nhanh, nhảy ra khung tin tức bạn bè Y. Member user, avatar thiếu nữ truyện tranh tóc tím, chữ ký mới: Đau, khóc, cười. Thông tin cá nhân: Ai, nắm lấy tay em, giấu em nửa đời cuồng dại; Ai, hôn đôi mắt em, che chở em nửa kiếp lênh đênh; Ai, xoa gương mặt em, an ủi em nửa đời đau khổ; Ai, chiếm trái tim em, tan chảy em nửa đời lạnh giá; Ai, dìu đỡ vai em, xua em một kiếp vắng lặng.
…
Tiếng nhắc nhở tin nhắn vang lên.
Thiện Tuân không click vào.
Vừa dời sự chú ý đi, không nghe thấy cuộc đối thoại, giờ chỉ nghe thấy Minh Vũ nói: “Tôi tin tưởng các cậu, ai làm bang chủ không quan trọng, tôi muốn chỉ là một tập thể hài hòa hữu ái. Mộc Mộc đầu tiên là một thành viên của tập thể, sau mới là bà xã của tôi, không sai, chuyện ngày đó là cô ấy sai trước, nhưng các cậu trở mặt tập thể còn không tha thứ là sao?”
Khúc Chung nói: “Anh rốt cuộc có hiểu rõ ngọn nguồn sự việc không?”
Minh Vũ nói: “Khả năng lý giải của anh không có vấn đề”
Khúc Chung nói: “Thế cô ta đã xin lỗi vì chuyện này chưa?”
Minh Vũ rơi vào sự im lặng ngắn ngủi.
Mộc Mộc lên mic, nói: “Ngày đó bang hội vây công Kiếm Khiếu quá nhiều, số người online trong bang chúng ta không được bao nhiêu, trước đây cũng từng bị chôn, suy nghĩ của tôi hoàn toàn là vì bang hội. Mọi người liên minh cũng tốt, tình anh em cũng được, tôi không hiểu, tôi mới vào, tôi chỉ biết là tôi muốn quản lý cho tốt cái bang này, không làm điều có lỗi tới sự phát triển của bang. Mấy người nghĩ thế nào không quan trọng, vẫn là câu nói đó, tôi không sai”
Dứt lời, xuống mic.
Khung trò truyện trong kênh liên tục nhảy ra mấy dòng “Ha ha”, người phát ngôn đều là thành viên của [Kiếm Khiếu].
Đây là lần đầu tiên Thiện Tuân nghe thấy giọng Mộc Mộc, có vẻ trẻ con, giòn giã, ngữ điệu thì lại nghiêm túc, có điệu bộ thi biện luận trình bày lập trường khách quan.
Nhân lúc vắng vẻ, Thiện Tuân click vào avatar nhấp nháy một lúc của Tần Duệ. Khung trò chuyện nhảy ra, chữ huỳnh quanh xanh đậm khá là chói mắt.
Kiếm Khiếu | Tần Ca: Tao có một câu hỏi
Kiếm Khiếu | Dụ Dỗ Từng Bước: Làm sao?
Kiếm Khiếu | Tần Ca: Thành thật khai báo đi, mày thật sự đến với cái vị giám đốc Tiêu kia à?
Thiện Tuân nhất thời không đáp lại.
Cũng không kỳ quái, Tần Duệ gọi điện cho hắn, kết quả Tiêu Quân Mạc lập tức online. Lại thêm trước đó miêu tả đã từng quen biết, thời gian kết giao cho Tần Duệ, muốn biết đó là ai cũng không khó. Mà đối với Tiêu Quân Mạc, Tần Duệ cũng từng tiếp xúc lúc offline.
Đối mặt Tần Duệ, từ trước đến nay hắn đều quang minh chính đại, cũng không phủ nhận.
Tần Duệ còn chưa phát biểu cái nhìn, đã nghe thấy tiếng Khúc Chung phát ra trong kênh: “Cái bệnh mẹ gì đây?”
Minh Vũ lạnh lùng nói: “Nói năng lịch sự chút”
Khúc Chung nói: “Thế nào là không lịch sự? Cô ta nói thì lịch sự lắm hả?”
Lần này Minh Vũ chưa kịp đáp trả, Tiêu Quân Mạc trầm mặc hồi lâu chen vào nói.
“Đừng ầm ĩ nữa, tôi chỉ hỏi một câu thôi, Minh Vũ, việc này tóm lại cậu định thế nào?”
Minh Vũ im lặng trong chốc lát, nói: “Đều sai cả, xin lỗi nhau thôi”
Tiêu Quân Mạc nói: “Ha, ý cậu là bảo bọn tôi xin lỗi cô ta ấy hả?”
Minh Vũ nói: “Anh Quân, tôi còn xưng anh một tiếng anh Quân, là thật sự coi anh là bạn. Ngày hôm qua trong điện thoại là tôi hồ đồ, nói chuyện không lọt tai, tôi xin lỗi anh. Nhưng tôi cũng hi vọng anh xin lỗi Mộc Mộc, tính tình anh trước giờ nóng nảy nhưng tôi biết anh không có ý xấu”
Tiêu Quân Mạc nói: “Xin lỗi? Vì chat mật dâm ô cô ả hả?”
Lời vừa nói ra, khung trò truyện lập tức sôi sùng sục.
[Green tea bitch (2) bố fuck cả nhà mày, miệng mày phun phân có phải không?]
[Mợ mày coi trọng cái mặt mình quá rồi đó!]
[Phu nhân mị có gương nè, mở mắt ra, đừng có sợ nha!]
[Chuyện này thật sự không thể cứ thế mà xong được, dâm ô như nào, bang chủ phu nhân cho xem bằng chứng đi]
…
Gần như trong nháy mắt đều spam bình luận.
Cuối cùng mấy người bạn Mộc Mộc mang đến không giữ được bình tĩnh, bùng nổ.
[Sao Minh Vũ lại dẫn theo cái đám chó không rõ phải trái như bọn mày chứ? Dựa vào cái gì Mộc Mộc phải để cho bọn mày phỉ nhổ như vậy?]
[Tôi thật sự ha ha tam quan của một số người đấy]
[(hình ảnh), Ly Biệt Cùng Quân, dám làm dám chịu]
[Screenshot đây, sao nào?]
Đã biết trước vụ screenshot, Thiện Tuân cười thầm, mở ảnh ra kiểm tra, nền khung trò chuyện là tường thành nghệ thuật tự do phức tạp, có thể loại bỏ hiềm nghi sửa chữ viết. Có điều lại để một khung trống, tìm tên và màu sắc tương ứng gõ vào, thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Diệp Chu Chu vẫn luôn im lặng phát ngôn.
[Cho bà một khung chat trống, bà có thể làm ra cố sự phu nhân gian díu với giai tin không? =q=]
Bạn bè của Mộc Mộc trả lời: Hừ, thế chả phải tất cả bằng chứng screenshot đều không có giá trị gì hết à?
Diệp Chu Chu nói: Về mặt khách quan có thể nói vậy đấy.
Tình cảnh có thể kiểm soát, tức thì không ai spam nữa, ba người lên mic cũng không nói lời nào.
Thiện Tuân gõ bàn phím, tốc độ không nhanh không chậm, giống như lúc sáng tác gặp phải phần cần cân nhắc, chỉ thiếu ngón giữa cùng ngón áp út kẹp lấy điếu thuốc mà thôi.
[Phu nhân nè, tôi nghe người ta bảo tối hôm ấy ca hội mở được một nửa thì anh Quân quay về YY bang, không phải hai người vẫn trao đổi trong YY sao?]
Lần này Mộc Mộc tự trả lời.
[Đúng vậy, bọn tôi cãi nhau trong YY]
Rất là quang minh chính đại.
Thiện Tuân cầm lấy hộp thuốc lá trên mặt bàn, rút một điếu ngậm trong miệng, không châm lửa. Hắn rất mẫn cảm với mùi thuốc lá, chỉ cần một chút thôi là thần kinh đã khoan khoái rồi, ngày xưa còn từng làm cái trò thu gom giấy bạc trong hộp thuốc lá, vì cái sở thích kỳ quái này mà không ít lần bị Tần Duệ nói móc.
Mùi thuốc khơi gợi cảm xúc, tốc độ gõ chữ nhanh hơn.
[Vậy vấn đề đây rồi =w=]
[…]
[…]
[…Tường xanh]
[(^o^)/~ trả lời đúng rồi]
[Xin lỗi tôi phải dắt cái tên Dụ Dỗ này về cho ăn đây, mọi người cứ tiếp tục đi ha]
Lời cuối cùng là của Tần Duệ.
Nếu là trước đây, kế tiếp khẳng định là gây rối toàn trường, nay cũng chỉ có một vài người cổ vũ. Trong kênh triệt để im lặng, ba người lên mic tự tắt microphone.
Thiện Tuân gõ chữ tiếp.
[Chuyện thì nói ở trong YY, tôi không hiểu sao lại chuyển sang chat mật trong game được?]
[Vừa mới đá người, tất cả mọi người đều rời kênh, chẳng lẽ lại không nói trong game?]
[Anh Quân với cô đều chưa rời kênh phải không? Hai người đều treo YY, độ dài cái đoạn dâm ô kia cũng rất dài, nếu là tôi, thà mở thẳng mic tự do chửi còn hơn là tốn công đi gõ bàn phím. Vả lại, người mật dâm ô cũng rầu, GM hở cái là nuốt chữ, toàn là dấu sao, cô thấy thoải mái chứ tôi thì không, muốn cho cô biết tôi nói cái gì còn phải gõ space, quá phiền có đúng không?]
Một hồi lâu, trong khung trò chuyện không xuất hiện câu trả lời.
Tần Duệ tiếp lời.
[Làm giả ghi âm so với làm giả screenshot thì khó hơn đấy]
[Cô xem, PS sửa ảnh dễ ẹc, Chúc Chúc của bọn này cũng biết]
[Sao càng nghe càng cảm thấy như đang mắng em ấy nhỉ…]
[Ngoan, đang khen kỹ thuật thần thánh của em đó]
Chữ đen của Mộc Mộc lại nhảy ra.
[Vậy nên mới cố ý chọn gõ chữ, cuối cùng cùng nhảy ra bảo tôi làm giả screenshot phải không?]
Thiện Tuân nói: Ngài cũng thuyết âm mưu quá.
Mộc Mộc nói: Có âm mưu hay không trong lòng tự biết.
Thiện Tuân hít sâu một hơi, cầm cái bật lửa, châm điếu thuốc trong miệng kia. Rít mạnh một hơi, sương khói màu trắng sữa phả ra từ trong xoang mũi, quay cuồng, khuếch tán, bao lấy cả khuôn mặt hắn.
Minh Vũ rốt cuộc lên tiếng.
“Với bản thân tôi, tôi không muốn nghi ngờ anh Quân, cũng không muốn nghi ngờ Mộc Mộc” Ngừng một lát, “Xảy ra chuyện như vậy tôi cũng rất buồn, đều là ban bè cả, tôi vẫn hy vọng mọi người ở lại, nhưng ở lại có nghĩa là sau này tất cả mọi người vẫn là một tập thể, nhất định phải cùng tiến cùng lùi, không thể có khúc mắc với nhau. Thái độ của tôi, vẫn là giảng hòa]
Khúc Chung nói: “Vậy nên vẫn là hai chữ xin lỗi chứ gì?”
Minh Vũ trầm mặc.
Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi không quan tâm, xin lỗi với tôi chỉ là cái rắm. Chỉ một thái độ, anh em bị đá ra khỏi bang nhất định phải trở về, tôi ở một ngày, bọn họ cũng ở một ngày, không có lý do để đi, bảo họ xin lỗi, không thể]
Lời nói dừng lại, tức khắc không nói gì nữa.
Trong khung trò chuyện, từng dòng từng dòng chữ màu sắc nối tiếp nhảy ra, Thiện Tuân cũng chẳng buồn nhìn nữa.
Một lát sau, Minh Vũ vẫn ở trong trạng thái bánh bao rốt cuộc bùng nổ, Thiện Tuân thu nhỏ giao diện lại rồi nhìn danh sách hảo hữu, avatar của Tiêu Quân Mạc đã xám đi. Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy Minh Vũ chửi người mình, nghe mà phiền, trực tiếp thoát YY. Dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ rửa tay, lúc về ngồi lại trước máy tính thì nghe thấy tiếng tin nhắn di động vang lên, mở khóa nhìn, là Tần Duệ.
[Thất Thất kêu tao nói với mày, bên Minh Vũ ổng đã thương lượng rồi, không có tác dụng, muộn muộn lại nói]
Thiện Tuân nghĩ một lúc, trả lời: Nói cảm ơn giúp tao, không được thật thì thôi.
Mở document ra ngẩn người.
Buổi chiều viết đến đoạn nam chính bị ám sát, dùng hết sức chạy trốn, lúc sắp chết, ngoài câu đố chưa có lời giải, hắn còn nhớ tới một người xa cách năm năm.
Tình tiết dừng ở đây, bắt đầu mô tả diễn biến tâm lý thì Tiêu Quân Mạc bỗng trở về, hai người trao đổi một hồi, mạch suy nghĩ bị đứt thế là không viết tiếp nữa. Từ trước đến nay hóc búa nhất là mấy cảnh tình cảm, cũng chẳng biết kéo dài bao lâu đây.
Có phần nôn nóng, theo bản năng lại muốn sờ hộp thuốc lá, cửa phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Tiêu Quân Mạc đứng ở cửa, tóc khô cong, đỉnh đầu có mấy sợi tóc vểnh lên lung tung. Áo tắm đã mặc, trên mắt gác cặp kính gọng mỏng.
“Ra ăn cơm” Ra lệnh.
Thiện Tuân nói: “Anh ăn trước đi, tôi sửa nốt mẩu chuyện này đã”
Tiêu Quân Mạc lia mắt nhìn màn hình notebook trước mặt hắn, tháo kính xuống, quay đầu đi.
Không bao lâu, mang theo một thân mùi thức ăn lại xuất hiện ở cửa, lần này không thông báo với hắn, trực tiếp bưng bát sứ bốc hơi nóng nghi ngút vào, đặt trên bàn. Thiện Tuân nói tiếng cảm ơn, ngón tay khum trên bàn phím, không gõ xuống, tầm mắt chỉ có mấy dòng chữ trên trang.
Một lát sau, cảm giác sau lưng vẫn có người đứng. Quay đầu nhìn, Tiêu Quân Mạc chuyên chú dán mắt vào màn hình, thấy tầm mắt hắn dời qua, mới nói: “Nhìn chơi”
Mấy ngày tiếp theo, không còn nghe thấy [Mộng Phù Sinh] mở hội họp gì nữa, Tiêu Quân Mạc có chút bận rộn, thời gian online không nhiều. [Kiếm Khiếu Nhất Phương] mở cuộc họp nhỏ, thống nhất ý kiến, bày tỏ không nên can thiệp nhiều vào việc nội bộ của đồng minh, nhưng trên lập trường phản đối hành vi ly gián hai bang của Mộc Mộc, dạo gần đây hoạt động bang hội cũng không hợp tác tổ chức nữa.
Tiêu Quân Mạc và Thiện Tuân cũng không nhắc lại chuyện này, đều là người ba mươi tuổi từng trải, nếu mà không phân rõ cuộc sống chủ yếu và thứ yếu thì có khác gì đánh LOL với học sinh tiểu học đâu. Tâm trạng của Tiêu Quân Mạc rất tốt, xem chừng không bị game ảnh hưởng, Thiện Tuân cũng có hơi bất ngờ, dù sao thì cho tới nay, ấn tượng về Tiêu Quân Mạc chính là tính tình quái đản, trong game nghênh ngang mà đi, trong cuộc sống hiện thực cũng tuyệt đối không để mình chịu thiệt.
Một ngày nọ Tiêu Quân Mạc có xã giao, Thiện Tuân cũng không có việc gì làm, lôi Tần Duệ đi uống rượu. Nhớ trước đấy Tô Chỉ từng đề cập phiền toái với hắn, cũng không biết có trao đổi với Tần Duệ chưa—— dứt khoát gọi luôn hai người Tô, Lương đến. Rượu quá ba tuần, Lương Khâm Vũ lại bắt đầu nhắc đến con Labrador của anh ta, đề tài kéo đến chó, Tần Duệ và Tô Chỉ nói cũng nhiều hơn, ngược lại khiến cho người không hiểu gì mấy về thú cưng như Thiện Tuân không chen vào nổi.
Lương Khâm Vũ bỗng nhiên khều vai hắn, sáp vào nói: “Hôm ấy ở Tiêu Ngữ gặp hai người trong thang máy, cậu có biết không?”
Thiện Tuân suy nghĩ, nói: “Làm sao?”
Lương Khâm Vũ nói: “Tôi bảo sao mà trông quen thế, về nghĩ cả buổi mới dám xác định, một người trong đó là đàn anh của tôi”
Thiện Tuân nói: “Cung phản xạ của anh cũng dài quá nhỉ”
Lương Khâm Vũ nói: “Lúc tôi học năm hai thì ảnh đã năm tư rồi, có qua lại mấy lần, tính xem đã bao năm rồi, nếu là cậu thì có nhớ nổi không?’
Thiện Tuân nghĩ một lát, nói: “Anh nói người nào cơ?”
Lương Khâm Vũ nói: “Cái người cao hơn, da đen đen đấy”
Cù Phương Trạch rất trắng, dáng người hơi gầy, mặc vest cũng như không.
Thiện Tuân tỉ mỉ miêu tả lại dáng vẻ mặc âu phục của Tiêu Quân Mạc trong đầu một lần, ngoài gợi cảm vẫn là gợi cảm, trên mặt Thiện Tuân hiện lên ý cười, hút một ngụm nước chanh, nói: “Cũng lâu rồi, làm khó anh vẫn nhớ ra được”
Lương Khâm Vũ nói: “Nhân vật làm mưa làm gió, có thể không nhớ sao”
Thiện Tuân nói: “Chỉ quên tên thôi chứ gì?”
Lương Khâm Vũ mặt không biến sắc: “Giờ cậu có thể nói ra được tên người ngồi cùng bàn năm nhất tiểu học không?”
Thiện Tuân nói: “Không thể”
Lương Khâm Vũ nói: “Có thể nhớ được đại khái cậu ta là dạng người gì không?”
Thiện Tuân nói: “Có thể”
Đầu ngón tay Lương Khâm Vũ gõ mặt bàn một cái, búng tay cái tách, “Là vậy đấy”
Thiện Tuân: “…”
Lương Khâm Vũ lại nói: “Biết sớm thì đã xin tấm danh thiếp rồi”
Tần Duệ giục Thiện Tuân mở rượu——bình rượu ở chỗ hắn. Thiện Tuân cầm lấy khui mở rượu, mở ba chai ướp lạnh, chuyển hai chai còn lại với khui qua, cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người kia nói: “Lần sau tự mở đi”
Hai người làm như không nghe thấy.
Quay đầu lại nhìn Lương Khâm Vũ, đối phương vẫn đang chờ đáp án. Thiện Tuân nói: “Giám đốc tài vụ”
Tô Chỉ bỗng nhiên xán tới, nói: “Đang nói đến cái vị đàn anh của Lương Khâm Vũ à?”
Thiện Tuân liếc cậu ta một cái, nói: “Tám chuyện cún của cậu đi”
Tô Chỉ mỉm cười nói: “Lương Khâm Vũ bảo đàn anh kia trước đây rất có bản lĩnh, em đoán cũng chẳng phải nhân vật nhỏ bé gì ở Tiêu Ngữ đâu. Anh đúng là không lo liệu việc nhà không biết củi gạo quý, Tiêu Ngữ là khách hàng lớn đó”
Lúc Thiện Tuân nhắc tới việc này với Tiêu Quân Mạc, hai người vừa mới làm xong. Hắn ngồi trên giường hút thuốc, Tiêu Quân Mạc nằm thẳng dưỡng thần, nghe vậy, mắt cũng không mở ra. Trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, ánh sáng bị Thiện Tuân che mất một ít, khiến cho đường nét khuôn mặt anh khi sáng khi tối, giống như một bức tranh vẽ bằng bút mực (3) tinh tế, mực nước đầy đủ, hạ bút mang theo lực độ mạnh mẽ, độ dày nét vẽ đều đặn, kéo dài tới cằm, lại bị vầng sáng màu vàng ấm áp làm tiêu tan.
Thiện Tuân nói: “Muốn hỏi phương thức liên lạc của anh, tôi bảo hỏi ý anh trước đã”
Tiêu Quân Mạc nói: “Tên có ấn tượng”
Thiện Tuân cười nói: “Trí nhớ tốt nhỉ”
Tiêu Quân Mạc nói: “Lúc đó người của hội học sinh thường xuyên nhắc tới cái tên này, tôi khi ấy thử khởi nghiệp với vài tên đồng bọn, có để ý một chút”
Vậy thì cũng không lạ, Lương Khâm Vũ cũng là quái tài, đặt ở đâu cũng có thể tỏa sáng.
Thiện Tuân nhả ra vòng khói thuốc, nhíu mày nói: “Anh còn từng khởi nghiệp cơ à?”
Tiêu Quân Mạc mở mắt ra, tay chống mép giường ngồi dậy, cầm lấy hộp thuốc lá trên đùi hắn, rút một điếu ra châm.
“Suýt nữa thì bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn, làm cùng với một đàn anh, kết quả thắng chó đấy ôm hết công quỹ, cũng may lúc ấy ba mẹ không ủng hộ lắm, tổn thất của tôi cũng không quá lớn”
Trong phòng ngủ khói thuốc lượn lờ, như đi vào Phật đường.
Thiện Tuân suýt nữa thì sặc, lụ khụ hai tiếng, cười nói: “Nghe mà không tin được, anh mà cũng có lúc làm kẻ ngu si cho người ta đùa giỡn cơ đấy”
Tiêu Quân Mạc nhíu mày, nói: “Thế nên không phải đi làm trâu làm ngựa cho người ta rồi đó sao”
Thiện Tuân cười nói: “Dù gì cũng là Xích Thố (4) trong đàn ngựa mà”
Tiêu Quân Mạc trong chốc lát không nói gì.
Một lát sau, chợt nói: “Cậu cũng bỏ tiền vào công ty quảng cáo kia à?”
Thiện Tuân nhìn thấy vành tai anh ửng đỏ, nhịn cười nói: “Ừ, vừa mới bắt đầu, không tránh khỏi phải đi đi lại lại khắp nơi, tài chính có hơi căng”
Tiêu Quân Mạc trầm ngâm chốc lát, cầm lấy di động bên gối, ngón tay trượt trên màn hình một lúc, âm thanh tin nhắn di động của Thiện Tuân vang lên. Không rõ làm sao nhìn Tiêu Quân Mạc một cái, đối phương hất cằm ý bảo hắn xem nội dung, Thiện Tuân sờ soạng di động trên tủ đầu giường, mở ra nhìn tin nhắn mới, là danh thiếp liên lạc của một số người.
“Đều là bạn học, kèm theo chú thích sơ lược”
Chú thích:
(1) Nguyên văn Mã giáp “ 马 甲 ”: ý chỉ người sử dụng đăng ký một cái tên khác ngoài cái tên thường dùng của mình => nick giả, ID trá hình chứ ko phải cái chính thức. Nó cũng là cái biểu tượng hình áo may ô trước tên hiển thị của mình trên YY (hoặc cctalk). Nếu ai sử dụng thì chắc cũng biết, tùy theo cấp độ mà nó có màu khác nhau
(2) Nguyên văn Lục trà biểu “ 绿茶婊 ”: Là ngôn ngữ mạng, ám chỉ mấy cô gái trẻ có vẻ ngoài thanh thuần thoát tục, mái tóc thướt tha, trước mặt quần chúng nhân dân đều ngước mặt lên trời. Thực ra vẻ ngoài ấy đều là ngụy tạo cả, bản chất thật của họ thực ra rất thối nát, tư tưởng hám giàu nhưng trước mặt người khác đều làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, vô hại với người và vật. Theo năm tháng bệnh càng lúc càng nặng, đa tình, đa sầu, đa cảm. Theo thời gian càng giỏi tính kế người khác, dã tâm sâu tựa biển, bất chấp mọi thứ để leo lên đỉnh xã hội, kể cả việc bán rẻ thân xác. (baike)
(3) Tranh vẽ bằng bút mực (pen -and-ink)
(4) Ngựa Xích Thố là một con ngựa nổi tiếng trong Tam Quốc. Ngựa Xích Thố ban đầu của Đổng Trác, sau đó Đổng Trác tặng lại cho Lã Bố. Con ngựa này dài một trượng, cao tám thước, màu đỏ rực như lửa, tuyệt không có một sợi lông tạp, ngày đi ngàn dặm, trèo non vượt suối dễ dàng. Lúc Lã Bố chết, nó được Tào Tháo cho người chăm sóc, sau trao lại cho Quan Công(Quan Vũ). Quan Vũ cưỡi ngựa Xích Thố qua năm cửa ải chém sáu tướng.
Tác giả :
A Phù Tử