Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 90
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giải thích chẳng có ai tin, lại còn bị nhân loại ngu xuẩn suy diễn đủ thứ lung tung! Dao Quang bệ hạ lướt Weibo bằng tài khoản của trợ lý Bạch Dao Quang, chợt thấy comment phía dưới thì quyết định không thanh minh thanh meo gì nữa. Ái chà chà, phèo phổi quanh co của loài mèo ấy mà, tự dưng lại thấy vui vui~
“Trợ lý Bạch ui trợ lý Bạch, bây giờ cả thế giới đều biết chuyện tình củm của anh với tổng giám đốc rồi đấy! Chó cũng là động vật, cũng cần được yêu thương, #ngưng_ngược_chó!”
Ngược chó ấy mà, có biết loài mèo thích nhất là trò này không? (¬‿¬)
“Meo meo~”
Nhảy lên bàn làm việc của sếp tổng, Dao Quang trưng cái mặt mèo nghiêm túc về phía tự chủ.
Được rồi, nội dung ‘Meo meo’ vừa nãy chẳng hề chẳng hề ăn nhập với chủ đề, phiên dịch sang ngôn ngữ con người đại ý là: Khi nào rừng ngô đồng rụng lá, chúng mình đi hẹn hò nhé~
Trì Hử rời mắt từ máy tính sang mèo nhà mình, cái gọi là hẹn hò, ý là đi chém lá cây á hả?
Dù tin rằng bản thân không thể thực hiện hành vi ngây thơ dại khờ hồn nhiên như cô tiên như vậy, nhưng Tổng giám đốc Trì yêu chiều mèo nhà mình thành quen, ngưng nửa giây rồi vẫn trả lời: “Được.”
Dao Quang bệ hạ hài lòng hôn mấy cái lên môi tự chủ, sau đó thong thả… ừm, đi đến tủ đồ ăn vặt của mình chọn ra hai món, rồi trở về vị trí ban đầu, nằm phơi nắng chơi ipad.
Đúng, công việc hàng ngày của Dao Quang bệ hạ nhàn (ăn) nhã (no) thảnh (dửng) thơi (mỡ) như vậy đấy!
Đến khi pi sà vô tình bấm vào một video hot trên mạng, suýt nữa thì phun hết một mồm bim bim.
Đoạn video quay lại cảnh tượng Trật tự đô thị đang rượt một nhóm người bán hàng rong.
Kẻ thì văng tục, kẻ vác bao tải, người đạp xích lô, người thồ hàng hóa vùn vụt lướt qua màn ảnh, Dao Quang bệ hạ mắt sáng như đuốc, liếc một cái liền thấy ngay… cụ Trì trong đám người.
Ngay sau đó, người quay clip như có thần giao cách cảm với Miêu bệ hạ, trong biển người mờ mịt, ống kính nhắm thẳng vào cụ Trì nhà ta!
Thật sự ông cụ rất hút ống kính đó! Một cụ già ôm cái vò chạy về phía trước, động tác linh hoạt phản ứng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà vượt qua đám thanh niên, vươn lên top dẫn đầu… À à, ngay sau đó là một em husky ngáo đá, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy người ta chạy thì cũng chạy theo, để lại cho cô chủ nhà mình một bóng lưng quyết tuyệt~
Người quay clip chắc lâu rồi chưa thấy… ừm, cụ ông nào ‘tràn trề sinh lực’ như cụ ông này. Lúc này hình ảnh bắt đầu rung lắc, có lẽ anh chàng đã chạy theo, vừa kinh hãi vừa cố gắng quay lại toàn bộ quá trình đào tẩu của ông cụ!
Ngay sau đó, một sự việc càng chiếm ống kính hơn nữa đã xảy ra. Ngáo chó cũng không chiếm sóng được như vậy!
Hai người vận đồ đen từ đầu đến chân, cao to lực lưỡng không biết từ xó nào đột nhiên chui ra, xông đến bên người cụ ông, một phải một trái bếch ông cụ tiến về phía trước.
Trong video, cụ ông vốn đã chạy nhanh lắm rồi nay còn nhanh hơn, như gắn mô-tơ dưới chân, hai cái đùi sắp như cánh quạt dưới đuôi ca-nô rồi đấy. Tất cả người xem thấy một màn này đồng loạt hú hét, cùng nhau phối âm cho đoạn video~
Này vẫn chưa xong, cao trào còn ở phía sau.
Hai người áo đen nhanh chóng che chở cụ ông chạy tới đầu phố, cho dù ống kính chỉ quay được rìa ngoài nhưng cũng chẳng thể che lấp mùi đô la ập thẳng vào mặt của chiếc xe xa xỉ đỗ ngay đó. Tức thì, cửa mở ra, cụ ông lên xe, sau đó xe sang điềm tĩnh lủi ra đằng sau, nhanh chóng cắt đuôi người theo dõi. Trọn bộ động tác gọn ghẽ đẹp đẽ như nước chảy mây trôi.
Khán giả: … …
“Thật sự là một ông lão bí ẩn!”
“Đại gia à, ngài chạy nhanh đến phi khoa học!!!”
“Thuê vệ sĩ, đi xe sang nhưng lại ra lề đường bán hàng rong rồi bị Trật tự đô thị rượt như chó, tôi đã không còn gì để nói – Ông nội, xin nhận của cháu gái một lạy~”
“Thím trên nhé, đừng có tranh ông nội của tui nha!”
“Ông nội à, ngày mai chúng ta cùng bày quán nhé, hẹn chỗ cũ, không gặp không về~”
Đoạn video không quay được chính diện của cụ ông, nhưng khác với cư dân mạng đơn thuần chỉ xem chuyện vui, phàm là người biết cụ Trì, chỉ liếc một cái là nhận ra người quen ngay! Thật ‘đáng mừng’!
Mèo Dao Quang cười lăn cười bò, tí nữa là ngã sml, hít sâu một hơi rồi mang ipad đến chia sẻ ‘niềm vui’ với tự chủ nhà mình, ahihi~
Nhìn xong video, Trì Hử – Trì đại thiếu: …
Thật ra á, khi ông cụ chưa về hưu, vẫn làm tổng giám đốc ấy, vẫn rất có uy và đáng tin lắm. Được rồi, với cảnh này, cho dù cụ Trì không khỏe như vâm mà tái xanh mắt mèo thì vẹt Bằng Bằng cũng sẽ dành tặng cụ câu hát sau đây: Ngày hôm qua như dòng nước chảy về Đông, Cứ mãi xa mà ta không thể nắm giữ~ (Mộng uyên ương hồ điệp – Bao Thanh thiên OST)
#
Chờ khi một người một mèo tan làm, cụ Trì đã ở nhà, đang ngồi ngoài phòng khách nghe điện thoại của mấy ông bạn quan tâm… khụ, thật ra là muốn tìm hiểu vì sao đang yên đang lành lại ra đường mở sạp, rồi bị Trật tự đô thị rượt như chó như thế, khiến mọi người được giải trí một phen, hohoho~
Loại chuyện hài hước dư này ấy mà, chỉ cần một người phát hiện, chắc chắn cả làng sẽ biết~
Lúc này, từ ống nghe truyền đến tiếng cười sang sảng, không phải ai xa lạ, chính là ông cụ Âu Dương. (≖‿≖✧)
Đối mặt với tiếng cười ha hả mở đầu mỗi cuộc gọi của chúng bạn, biểu cảm của cụ Trì tương đối xuất sắc, tiếp cận phần nào thần thái cao quý lãnh diễm của Dao Quang bệ hạ khi làm thầy đồng, một vẻ ‘Phàm nhân ngu xuẩn, ta đây không thèm chấp’!
Sau đó Quý Thung cũng về, thấy ông cụ ngồi đó, muốn cười lắm mà không dám =)))
Lên phòng thay một bộ đồ thoải mái, một người một mèo lẳng lặng nhìn ông cụ một lúc rồi quyết định ra chòi nghỉ mát ăn bát chè mè đen má Vân đưa cho.
Chè mè đen lấy từ nhà Lâm Lai Lễ, mọi công đoạn từ trồng trọt đến thu hoạch, sơ chế rồi chế biến… đều được làm hoàn toàn bằng thủ công, sau đó bà Thái lại tự tay nêm nếm gia vị và tỉ lệ bột ngũ cốc, hạt quả hạch… Sau khi chế biến sẽ đem đi đóng túi như chè mè ăn sẵn trong siêu thị, chỉ cần ngầm nước ấm một lúc là có thể ăn. Lâm Lai Lễ đưa qua nhà họ cả một thùng to, có thể coi là của ít lòng nhiều.
Bà Thái nắm rất kĩ độ ngọt nhạt của mỗi món ăn, thêm một ít thì ngọt, bớt một ít lại nhạt, không thừa không thiếu ấy mới là vừa khéo, chè mè đen thơm nồng, vị ngọt đậm đà, nhưng chẳng gây ngán.
Quý Thung cũng chạy qua đây ăn liền hai bát chè mè đen to ú ụ, bấy giờ mới cảm thấy cái dạ dày trống không được an ủi.
“Đại Mễ mới liên hệ cho em một kịch bản, gì cũng tốt, phải tội ông đạo diễn nghiêm khắc kinh khủng, cảnh quay chiều nay ổng bắt em diễn đúng mười-bảy-lần!” Quý Thung vừa ăn vừa tâm hự với ông anh… đang bón chè cho mèo cưng, “Vừa mệt vừa đói, cũng may có đoạn video của ông nội cho em giải sầu há há há~”
Nếu là trước đây, ở trước mặt anh hai, dù mệt muốn đứt hơi Quý Thung cũng sẽ làm bộ không sao cả, nhưng sau khi chịu kích thích đến đảo điên nhận thức từ chỗ mẹ đẻ, anh chàng bất chợt nhận ra, chỉ có ông nội và anh hai là tốt với mình T^T. Cho dù vẫn cảm thấy anh hai thật đáng sợ, thật thâm hiểm, thế nhưng không rõ vì sao, bức tường ngăn cách giữa hai anh em dần dần biến mất, theo đó có một số chuyện Quý Thung cũng có thể nói ra một cách tự nhiên~
“Ầy ầy, ăn ngon ăn ngon, đồ ăn ở nhà vẫn là ngon nhất!”
“Anh hai anh hai, khi nào nhà mình lại ăn tiệc cá nữa đi, cái món cá chiên xù hôm bữa ấy, em nhớ mãi, ăn vài chỗ rồi mà không chỗ nào ngon bằng. Nghe bảo con cá mà anh với Dao Quang bệ hạ bắt về ấy, ngoại trừ làm cá viên và đầu cá nấu canh thì vẫn còn một ít đông lạnh đúng không ạ? ”
“Chú muốn ăn thì bảo phòng bếp làm cho.”
Đối với thằng em sống ở nhà chính từ nhỏ, Trì Hử luôn chẳng so đo tính toán.
Quý Thung sướng lắm, ngọn lửa của dân ăn hàng đã bùng cháy, không còn sợ anh trai như trước nữa, bắt đầu lảm nhảm: “Nếu có mật ong hôm bữa mình ăn thịt nướng thì tốt rồi, cá nướng và mật ong thơm lừng, hai thứ này kết hợp với nhau thì ngon phải biết~”
Mèo Dao Quang đương hưởng thụ sự phục vụ của tự chủ, thấy thế quay phắt lại, tai mèo hồng phấn khẽ giật.
Vừa thấy hành động này của mèo cưng là Trì Hử biết ngay hắn đang nghĩ gì, “Dao Quang bệ hạ, ăn xong bát chè mè đen này đã.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang lại ngồi thẳng lên, trưng cái mặt mèo nghiêm túc về phía tự chủ.
Đương nhiên, nội dung ‘Meo meo’ tiếp tục chẳng hề ăn nhập với chủ đề, phiên dịch sang ngôn ngữ loài người đại ý là: Khi nào mật ong trong rừng tỏa hương, chúng mình lại đi hẹn hò nhé~
Trì đại thiếu yêu thương mèo nhà mình vô bờ bến, cố gắng nín cười trước lời mời động kinh của pi sà, dung túng lên tiếng, “Được.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang khoái trá kêu một tiếng, ngẩng đầu hun lên môi người iu.
Nói mới nhớ, đám ong mật kia sống trong sơn cốc chằng chịt suối nước nóng, bốn mùa ấm áp như đương xuân, quanh năm không thiếu hoa thơm cỏ lạ, chúng nó không ngừng trữ mật chủ yếu là vì bản năng mà thôi. Dao Quang bệ hạ cho thói quen tích trữ lương thực của chúng nó một like. Này rõ rồi, cứ cách một thời gian là có thể qua đó đánh cướp, khụ, giao lưu~ (¬‿¬)
Lấy cái miệng choe choét mè đen đi hôn tự chủ, kết quả thế nào thì khỏi phải nghĩ. Mèo trắng cute phômai que kêu meo meo, để tỏ ý sám hối, lại hôn tự chủ một cái, rồi le lưỡi ra liếm liếm hòng bổ cứu. Họ mèo tâm cơ không biết xấu hổ, giương đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô số tội nhìn đối phương, Bạch Liên Hoa cũng phải quỳ gối trước đẳng cấp của mèo ta!
Mới đấy đã bị thồn thức ăn cho chó, Quý Thung nhìn con mèo với trình độ đùa giỡn thành thần trước mắt, lại nhìn ông anh điềm tĩnh lấy khăn lau miệng cho pi sà nhà mình, chỉ có thể im lặng làm không khí. Thế giới của một người một mèo này, cảm giác nước hơi bị sâu~ (︶︿︶)
_______
*Chè mè đen:
Giải thích chẳng có ai tin, lại còn bị nhân loại ngu xuẩn suy diễn đủ thứ lung tung! Dao Quang bệ hạ lướt Weibo bằng tài khoản của trợ lý Bạch Dao Quang, chợt thấy comment phía dưới thì quyết định không thanh minh thanh meo gì nữa. Ái chà chà, phèo phổi quanh co của loài mèo ấy mà, tự dưng lại thấy vui vui~
“Trợ lý Bạch ui trợ lý Bạch, bây giờ cả thế giới đều biết chuyện tình củm của anh với tổng giám đốc rồi đấy! Chó cũng là động vật, cũng cần được yêu thương, #ngưng_ngược_chó!”
Ngược chó ấy mà, có biết loài mèo thích nhất là trò này không? (¬‿¬)
“Meo meo~”
Nhảy lên bàn làm việc của sếp tổng, Dao Quang trưng cái mặt mèo nghiêm túc về phía tự chủ.
Được rồi, nội dung ‘Meo meo’ vừa nãy chẳng hề chẳng hề ăn nhập với chủ đề, phiên dịch sang ngôn ngữ con người đại ý là: Khi nào rừng ngô đồng rụng lá, chúng mình đi hẹn hò nhé~
Trì Hử rời mắt từ máy tính sang mèo nhà mình, cái gọi là hẹn hò, ý là đi chém lá cây á hả?
Dù tin rằng bản thân không thể thực hiện hành vi ngây thơ dại khờ hồn nhiên như cô tiên như vậy, nhưng Tổng giám đốc Trì yêu chiều mèo nhà mình thành quen, ngưng nửa giây rồi vẫn trả lời: “Được.”
Dao Quang bệ hạ hài lòng hôn mấy cái lên môi tự chủ, sau đó thong thả… ừm, đi đến tủ đồ ăn vặt của mình chọn ra hai món, rồi trở về vị trí ban đầu, nằm phơi nắng chơi ipad.
Đúng, công việc hàng ngày của Dao Quang bệ hạ nhàn (ăn) nhã (no) thảnh (dửng) thơi (mỡ) như vậy đấy!
Đến khi pi sà vô tình bấm vào một video hot trên mạng, suýt nữa thì phun hết một mồm bim bim.
Đoạn video quay lại cảnh tượng Trật tự đô thị đang rượt một nhóm người bán hàng rong.
Kẻ thì văng tục, kẻ vác bao tải, người đạp xích lô, người thồ hàng hóa vùn vụt lướt qua màn ảnh, Dao Quang bệ hạ mắt sáng như đuốc, liếc một cái liền thấy ngay… cụ Trì trong đám người.
Ngay sau đó, người quay clip như có thần giao cách cảm với Miêu bệ hạ, trong biển người mờ mịt, ống kính nhắm thẳng vào cụ Trì nhà ta!
Thật sự ông cụ rất hút ống kính đó! Một cụ già ôm cái vò chạy về phía trước, động tác linh hoạt phản ứng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà vượt qua đám thanh niên, vươn lên top dẫn đầu… À à, ngay sau đó là một em husky ngáo đá, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy người ta chạy thì cũng chạy theo, để lại cho cô chủ nhà mình một bóng lưng quyết tuyệt~
Người quay clip chắc lâu rồi chưa thấy… ừm, cụ ông nào ‘tràn trề sinh lực’ như cụ ông này. Lúc này hình ảnh bắt đầu rung lắc, có lẽ anh chàng đã chạy theo, vừa kinh hãi vừa cố gắng quay lại toàn bộ quá trình đào tẩu của ông cụ!
Ngay sau đó, một sự việc càng chiếm ống kính hơn nữa đã xảy ra. Ngáo chó cũng không chiếm sóng được như vậy!
Hai người vận đồ đen từ đầu đến chân, cao to lực lưỡng không biết từ xó nào đột nhiên chui ra, xông đến bên người cụ ông, một phải một trái bếch ông cụ tiến về phía trước.
Trong video, cụ ông vốn đã chạy nhanh lắm rồi nay còn nhanh hơn, như gắn mô-tơ dưới chân, hai cái đùi sắp như cánh quạt dưới đuôi ca-nô rồi đấy. Tất cả người xem thấy một màn này đồng loạt hú hét, cùng nhau phối âm cho đoạn video~
Này vẫn chưa xong, cao trào còn ở phía sau.
Hai người áo đen nhanh chóng che chở cụ ông chạy tới đầu phố, cho dù ống kính chỉ quay được rìa ngoài nhưng cũng chẳng thể che lấp mùi đô la ập thẳng vào mặt của chiếc xe xa xỉ đỗ ngay đó. Tức thì, cửa mở ra, cụ ông lên xe, sau đó xe sang điềm tĩnh lủi ra đằng sau, nhanh chóng cắt đuôi người theo dõi. Trọn bộ động tác gọn ghẽ đẹp đẽ như nước chảy mây trôi.
Khán giả: … …
“Thật sự là một ông lão bí ẩn!”
“Đại gia à, ngài chạy nhanh đến phi khoa học!!!”
“Thuê vệ sĩ, đi xe sang nhưng lại ra lề đường bán hàng rong rồi bị Trật tự đô thị rượt như chó, tôi đã không còn gì để nói – Ông nội, xin nhận của cháu gái một lạy~”
“Thím trên nhé, đừng có tranh ông nội của tui nha!”
“Ông nội à, ngày mai chúng ta cùng bày quán nhé, hẹn chỗ cũ, không gặp không về~”
Đoạn video không quay được chính diện của cụ ông, nhưng khác với cư dân mạng đơn thuần chỉ xem chuyện vui, phàm là người biết cụ Trì, chỉ liếc một cái là nhận ra người quen ngay! Thật ‘đáng mừng’!
Mèo Dao Quang cười lăn cười bò, tí nữa là ngã sml, hít sâu một hơi rồi mang ipad đến chia sẻ ‘niềm vui’ với tự chủ nhà mình, ahihi~
Nhìn xong video, Trì Hử – Trì đại thiếu: …
Thật ra á, khi ông cụ chưa về hưu, vẫn làm tổng giám đốc ấy, vẫn rất có uy và đáng tin lắm. Được rồi, với cảnh này, cho dù cụ Trì không khỏe như vâm mà tái xanh mắt mèo thì vẹt Bằng Bằng cũng sẽ dành tặng cụ câu hát sau đây: Ngày hôm qua như dòng nước chảy về Đông, Cứ mãi xa mà ta không thể nắm giữ~ (Mộng uyên ương hồ điệp – Bao Thanh thiên OST)
#
Chờ khi một người một mèo tan làm, cụ Trì đã ở nhà, đang ngồi ngoài phòng khách nghe điện thoại của mấy ông bạn quan tâm… khụ, thật ra là muốn tìm hiểu vì sao đang yên đang lành lại ra đường mở sạp, rồi bị Trật tự đô thị rượt như chó như thế, khiến mọi người được giải trí một phen, hohoho~
Loại chuyện hài hước dư này ấy mà, chỉ cần một người phát hiện, chắc chắn cả làng sẽ biết~
Lúc này, từ ống nghe truyền đến tiếng cười sang sảng, không phải ai xa lạ, chính là ông cụ Âu Dương. (≖‿≖✧)
Đối mặt với tiếng cười ha hả mở đầu mỗi cuộc gọi của chúng bạn, biểu cảm của cụ Trì tương đối xuất sắc, tiếp cận phần nào thần thái cao quý lãnh diễm của Dao Quang bệ hạ khi làm thầy đồng, một vẻ ‘Phàm nhân ngu xuẩn, ta đây không thèm chấp’!
Sau đó Quý Thung cũng về, thấy ông cụ ngồi đó, muốn cười lắm mà không dám =)))
Lên phòng thay một bộ đồ thoải mái, một người một mèo lẳng lặng nhìn ông cụ một lúc rồi quyết định ra chòi nghỉ mát ăn bát chè mè đen má Vân đưa cho.
Chè mè đen lấy từ nhà Lâm Lai Lễ, mọi công đoạn từ trồng trọt đến thu hoạch, sơ chế rồi chế biến… đều được làm hoàn toàn bằng thủ công, sau đó bà Thái lại tự tay nêm nếm gia vị và tỉ lệ bột ngũ cốc, hạt quả hạch… Sau khi chế biến sẽ đem đi đóng túi như chè mè ăn sẵn trong siêu thị, chỉ cần ngầm nước ấm một lúc là có thể ăn. Lâm Lai Lễ đưa qua nhà họ cả một thùng to, có thể coi là của ít lòng nhiều.
Bà Thái nắm rất kĩ độ ngọt nhạt của mỗi món ăn, thêm một ít thì ngọt, bớt một ít lại nhạt, không thừa không thiếu ấy mới là vừa khéo, chè mè đen thơm nồng, vị ngọt đậm đà, nhưng chẳng gây ngán.
Quý Thung cũng chạy qua đây ăn liền hai bát chè mè đen to ú ụ, bấy giờ mới cảm thấy cái dạ dày trống không được an ủi.
“Đại Mễ mới liên hệ cho em một kịch bản, gì cũng tốt, phải tội ông đạo diễn nghiêm khắc kinh khủng, cảnh quay chiều nay ổng bắt em diễn đúng mười-bảy-lần!” Quý Thung vừa ăn vừa tâm hự với ông anh… đang bón chè cho mèo cưng, “Vừa mệt vừa đói, cũng may có đoạn video của ông nội cho em giải sầu há há há~”
Nếu là trước đây, ở trước mặt anh hai, dù mệt muốn đứt hơi Quý Thung cũng sẽ làm bộ không sao cả, nhưng sau khi chịu kích thích đến đảo điên nhận thức từ chỗ mẹ đẻ, anh chàng bất chợt nhận ra, chỉ có ông nội và anh hai là tốt với mình T^T. Cho dù vẫn cảm thấy anh hai thật đáng sợ, thật thâm hiểm, thế nhưng không rõ vì sao, bức tường ngăn cách giữa hai anh em dần dần biến mất, theo đó có một số chuyện Quý Thung cũng có thể nói ra một cách tự nhiên~
“Ầy ầy, ăn ngon ăn ngon, đồ ăn ở nhà vẫn là ngon nhất!”
“Anh hai anh hai, khi nào nhà mình lại ăn tiệc cá nữa đi, cái món cá chiên xù hôm bữa ấy, em nhớ mãi, ăn vài chỗ rồi mà không chỗ nào ngon bằng. Nghe bảo con cá mà anh với Dao Quang bệ hạ bắt về ấy, ngoại trừ làm cá viên và đầu cá nấu canh thì vẫn còn một ít đông lạnh đúng không ạ? ”
“Chú muốn ăn thì bảo phòng bếp làm cho.”
Đối với thằng em sống ở nhà chính từ nhỏ, Trì Hử luôn chẳng so đo tính toán.
Quý Thung sướng lắm, ngọn lửa của dân ăn hàng đã bùng cháy, không còn sợ anh trai như trước nữa, bắt đầu lảm nhảm: “Nếu có mật ong hôm bữa mình ăn thịt nướng thì tốt rồi, cá nướng và mật ong thơm lừng, hai thứ này kết hợp với nhau thì ngon phải biết~”
Mèo Dao Quang đương hưởng thụ sự phục vụ của tự chủ, thấy thế quay phắt lại, tai mèo hồng phấn khẽ giật.
Vừa thấy hành động này của mèo cưng là Trì Hử biết ngay hắn đang nghĩ gì, “Dao Quang bệ hạ, ăn xong bát chè mè đen này đã.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang lại ngồi thẳng lên, trưng cái mặt mèo nghiêm túc về phía tự chủ.
Đương nhiên, nội dung ‘Meo meo’ tiếp tục chẳng hề ăn nhập với chủ đề, phiên dịch sang ngôn ngữ loài người đại ý là: Khi nào mật ong trong rừng tỏa hương, chúng mình lại đi hẹn hò nhé~
Trì đại thiếu yêu thương mèo nhà mình vô bờ bến, cố gắng nín cười trước lời mời động kinh của pi sà, dung túng lên tiếng, “Được.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang khoái trá kêu một tiếng, ngẩng đầu hun lên môi người iu.
Nói mới nhớ, đám ong mật kia sống trong sơn cốc chằng chịt suối nước nóng, bốn mùa ấm áp như đương xuân, quanh năm không thiếu hoa thơm cỏ lạ, chúng nó không ngừng trữ mật chủ yếu là vì bản năng mà thôi. Dao Quang bệ hạ cho thói quen tích trữ lương thực của chúng nó một like. Này rõ rồi, cứ cách một thời gian là có thể qua đó đánh cướp, khụ, giao lưu~ (¬‿¬)
Lấy cái miệng choe choét mè đen đi hôn tự chủ, kết quả thế nào thì khỏi phải nghĩ. Mèo trắng cute phômai que kêu meo meo, để tỏ ý sám hối, lại hôn tự chủ một cái, rồi le lưỡi ra liếm liếm hòng bổ cứu. Họ mèo tâm cơ không biết xấu hổ, giương đôi mắt tròn xoe ngây thơ vô số tội nhìn đối phương, Bạch Liên Hoa cũng phải quỳ gối trước đẳng cấp của mèo ta!
Mới đấy đã bị thồn thức ăn cho chó, Quý Thung nhìn con mèo với trình độ đùa giỡn thành thần trước mắt, lại nhìn ông anh điềm tĩnh lấy khăn lau miệng cho pi sà nhà mình, chỉ có thể im lặng làm không khí. Thế giới của một người một mèo này, cảm giác nước hơi bị sâu~ (︶︿︶)
_______
*Chè mè đen:
Tác giả :
Uyển Nhược Du Long