Ngẫu Ngộ Thành Tiên
Chương 5: Luyện khí tầng 1
Vực này đã có từ mấy nghìn năm trước, trong một lần thiên địa dị biến mà thành. Vực sâu bao nhiêu thì không ai biết nhưng có điều thần bí là đến cả tiền bối Nguyên Anh kỳ nếu vô tình rơi vào đó cũng khó toàn mạng mà ra. Nhiệt độ dưới lòng vực vô cùng cao, nghe nói có tồn tại thú hỏa, nhưng chúng lại không xông ra ngoài, không biết vì lý do gì.
Truyền thuyết kể rằng cách đây mấy trăm năm từng có một vị tiền bối kết đan hậu kỳ của môn phái do sắp hết thọ nguyên đã lựa chọn tiến vào Hỏa vực tìm kiếm cơ duyên nhưng ra đi mà không quay lại. Từ đó cũng không có ai giám tiến nhập hỏa vực nữa.
Hoàng Trần sau một canh giờ nghỉ ngơi và suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra cách phải làm thế nào để rời khỏi nơi này. Chẳng nhẽ số hắn phải kẹt lại ở đây sao. Thức ăn và thảo dược đã hết, hắn lại không thể ích cốc như tiên nhân.
Đang hết sức lo lắng thì bỗng ầm ầm rung động, có thứ gì đó va chạm thật mạnh vào phía bên ngoài vách đá, Hoàng Trần giật thót mình nép vào phía trong cửa thông đạo nín thở nhìn ra.
Bên ngoài vách đá một con chim đại bàng thật lớn sải cánh cỡ 3 mét đang chao lượn, bên dưới móng vuốt của nó là một con hỏa xả màu kim sắc đang đang quấn chặt lấy chân của đại bàng, đầu rắn lắc lư phun ra từng đợt lưỡi lửa dài hàng mét cố gắng thiêu đốt đại bàng và gầm lớn:
Tên khốn kiếp trả lại hỏa sâm cho ta, đuôi rắn như dài ra cuốn lấy chân còn lại của đại bàng, phía móng vuốt bên trái một cây nhân sâm đỏ rực đang được đại bàng ra sức nắm giữ.
Đại bàng đôi cách đập mạnh, một luồng cuồng phong như dao cắt phóng xuống đầu con rắn, đồng thời miệng nó rít lên có giỏi thì ngươi lấy đi, rồi móng vuốt bên phải đang nắm chặt cây nhân sâm chợt co lên lao thẳng vào đầu rắn, nếu không tránh thì chắc chắn một nửa cây nhân sâm sẽ bị dập nát, nhưng nếu tránh thì chắc chắn dính phải phong nhận do cánh đại bàng bắn tới.
Nhưng rất nhanh con rắn co đuôi trở lại dáng thẳng một đòn vào đúng ngón cái của móng vuốt đại bằng.
Rắc một tiếng vang lên, ngón chân cái của nó đã bị đánh gãy, đại bàng la lên một tiếng điên cuồng, móng vuốt buông lỏng, đòn đánh vẫn trúng đầu rắn nhưng cây nhân sâm đã không còn được nắm chắc nên bay vụt đi rơi trúng mỏm đá phía trên cửa thông đạo chỗ Hoàng Trần ẩn nấp.
Tuy tránh thoát một đòn chí mạng nhưng đuôi rắn bắt đầu chảy máu, nó điên cuồng thiêu đốt tinh huyết quyết định tung ra một đòn chí mạng, toàn thân đỏ rực bốc khói, hai mắt đỏ lừ, kích thước toàn thân nó tăng mạnh.
Tự bạo, đại bàng hét lên, nó cố vùng vằng ném con rắn ra xa nhưng vô ích, con rắn vẫn bám chặt, uy áp phát ra ngày càng lớn, đại bàng phóng thích toàn bộ năng lượng, một tầng bảo hộ sáng trắng lập lòe quanh thân, nó quyết tâm lao thẳng vào vách đá phía trên với mục đích đoạn đứt chân trái để giải thoát nhưng không kịp.
Một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên trước khi nó kịp lao vào vách đá, một vầng sáng chói lòa lóe vụt lên, … rồi bịch một luồng nhiệt khí cực lớn đột nhiên từ ngoài xộc thẳng vào cửa thông đạo nơi Hoàng Trần ẩn thân.
Hắn thấy toàn thân nóng ran như đang bị thiêu đốt một tiếng, không gian trở lên yên tĩnh.
Hoàng Trần mở mắt, hắn đã ngất đi không biết bao lâu, hắn tỉnh dậy thấy toàn thân nhớp nháp khó chịu, miệng hắn khô nóng, cả cơ thể bừng bừng như lên cơn sốt, hai mắt đỏ ngàu.
Mình vẫn còn sống, cửa thông đạo đã bị bịt mất, vụ nổ đã làm tảng đá chắn phía trên bị gãy và văng trúng cửa thông đạo. bên cạnh hắn một cây hỏa nhân sâm đỏ rực nóng hổi, theo kinh nghiệm đọc được trong sách thì có lẽ cũng phải đến 500 năm tuổi. thật là có được chẳng mất công a. Phía trên cửa thông đạo một nửa trên con đại bàng còn đang bị dính chặt vào vách đá, miệng há ra từng giọt máu của nó chảy xuống hang động đung chỗ Hoàng Trần vừa nằm, còn in nguyên vết đầu của hắn. Thì ra hắn đã uống không biết bao nhiêu tinh huyết đại bàng, thẳng nào cơ thể hắn lại khó chịu như thế.
Hắn ngồi dậy, việc đầu tiên là phải luyện hóa máu huyết này đã, nếu không sợ rằng bản thân hắn không thể sống nổi.
Hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, một luồng nhiệt huyết bùng lên sôi sục trong người như muốn xông lên đỉnh đầu vậy, cố kìm nén lại bình tĩnh áp chế dẫn dắt lưu chuyển theo các đường kinh mạch. Mỗi một vòng luyện hóa tụ lại đan điền hắn cảm nhận rõ lượng linh khí tụ tập ở đan điền tăng hẳn, cảm gác như đã tu luyện mấy ngày mấy đêm vậy.
Chìm đắm trong tu luyện, đến khi mơ hồ cảm thấy cơ thể như mốn bốc hơi, nóng quá, các đường kinh mạnh như muốn vỡ ra, nếu như có thể đo huyết áp thì có lẽ giờ này theo kiến thức y học của hắn hẳn là phải lên trên 200, nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn sẽ vỡ mạch máu mà chết, cố gắng áp chế hắn gần như lấy hết sức bình sinh rồi ầm một tiếng toàn bộ dòng nhiệt khí như biến đi đâu mất, thay vào đó là một sợi nhiệt khí mỏng manh đến vô cùng chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch đổ về rồi xoay tròn tại đan điền. Toàn bộ áp lực như mất đi hết, cả cơ thể hắn thư thái có cảm giác như lột xác.
Luyện khí kỳ tầng 1. Hắn đã chân chính đạt tầng 1 luyện khí kỳ, nếu đúng như Nguyễn sư phụ đã nói, nếu chăm chỉ luyện tập cùng với những đan dược mà ông cung cấp hắn có thể sẽ đạt luyện khí kỳ tầng 1 trước khi trở lại với gia đình. Nhưng không ngờ cơ duyên đến, hắn chỉ mất có hơn một tháng đã đạt được. Hắn vui mừng nội thị kiểm tra cơ thể, một ta linh khí mỏng manh hiện hiện rõ ràng vô cùng linh động.
Kìm chế sự vui mừng hắn tiếp tục luyện hóa nốt số máu huyết đại bàng còn lại trong cơ thể, quá trình luyện hóa thuận lợi và nhanh hơn nhiều so với ban đầu, nhưng cũng phải mất đến 1 ngày 1 đêm hắn mới luyện hóa xong. Ngoài việc cảnh giới đã vững chắc, đối chiếu với ghi chép của sư phụ để lại trong quyển sách cẩm nang thì có lẽ hắn đã ở luyện khí tầng 1 trung kỳ, chỉ cần một thời gian nữa là có thể tới bình cảnh để đạt tới luyện khí tầng 2.
Hoàng Trần bắt đầu nghĩ cách để rời khỏi nơi đây, hắn dùng hết sức cố đẩy tảng đá chắn cửa thông đạo nhưng vô dụng. Không có động tĩnh gì, sau một hồi suy tư hắn quyết định một lần nữa quay trở lại nơi đầu thông đạo.
Mất thời gian gần một canh giờ, hắn đã nhanh chóng quay lại vị trí lối vào ban đầu. Lúc trước hắn đã nhiều lần tìm đi tìm lại nơi đây để tìm cơ quan điều khiển cửa mở, nhưng không thấy, lần này quay lại hắn một lần nữa ra sức tìm kiếm.
Không biết đã lần đi lần lại bao nhiêu lần quanh khu vực vách thông đạo gần nơi hắn ngã xuống, cuối cùng trời không phụ lòng người trong lúc nằm nghỉ ngơi hắn đã vô tình tìm thấy một cái nút ấn nhỏ trên trần của thông đạo, to bằng hạt đậu màu nâu sẫm, bố trí rất kín trong một hõm nhỏ tự nhiên, nếu không nằm xuống thì hắn khó có thể tìm ra nó. Nếu không đây không phải là nút thì hắn chỉ còn cách ở lại đây đợi đến khi tu luyện đến luyện khí tầng 3 để mở mở truyền thừa của Trần chân chân nhân để biết lối ra. Biết đâu lúc đó hắn không còn cơ hội để trở về với gia đình nữa.
Hắn quyết định đánh liều, tay phải dơ lên bấm mạnh một cái, đồng thời bắn mình lùi lại phía sau, cạch một tiếng, một cánh cửa đá dịch ra, một vòm hang động xuất hiện, hắn quan sát rồi vọt vào.
Thì ra đây là một thông đạo đá tự nhiên, hắn nhanh chóng vọt ra phía ngoài thông đạo, đi được khoảng 1 nén nhang thì cửa hang nhỏ lại lộ ra một vòm cửa chỉ đủ nhỏ cho 1 người chui qua, hắn thò đầu ra ngoài, cảnh vật quen thuộc hiện ra, hắn đã thoát khỏi động phủ. Chỗ hắn đang đứng là sườn núi nhỏ, cửa hang là một hõm núi lõm vào, phía trên dây leo cùng cỏ cây rậm rạm.
Nhanh chóng xác định được hướng về, hắn sửa sang lại quần áo, rồi bắt đầu quay trở lại tông môn.
Truyền thuyết kể rằng cách đây mấy trăm năm từng có một vị tiền bối kết đan hậu kỳ của môn phái do sắp hết thọ nguyên đã lựa chọn tiến vào Hỏa vực tìm kiếm cơ duyên nhưng ra đi mà không quay lại. Từ đó cũng không có ai giám tiến nhập hỏa vực nữa.
Hoàng Trần sau một canh giờ nghỉ ngơi và suy nghĩ thì cũng không nghĩ ra cách phải làm thế nào để rời khỏi nơi này. Chẳng nhẽ số hắn phải kẹt lại ở đây sao. Thức ăn và thảo dược đã hết, hắn lại không thể ích cốc như tiên nhân.
Đang hết sức lo lắng thì bỗng ầm ầm rung động, có thứ gì đó va chạm thật mạnh vào phía bên ngoài vách đá, Hoàng Trần giật thót mình nép vào phía trong cửa thông đạo nín thở nhìn ra.
Bên ngoài vách đá một con chim đại bàng thật lớn sải cánh cỡ 3 mét đang chao lượn, bên dưới móng vuốt của nó là một con hỏa xả màu kim sắc đang đang quấn chặt lấy chân của đại bàng, đầu rắn lắc lư phun ra từng đợt lưỡi lửa dài hàng mét cố gắng thiêu đốt đại bàng và gầm lớn:
Tên khốn kiếp trả lại hỏa sâm cho ta, đuôi rắn như dài ra cuốn lấy chân còn lại của đại bàng, phía móng vuốt bên trái một cây nhân sâm đỏ rực đang được đại bàng ra sức nắm giữ.
Đại bàng đôi cách đập mạnh, một luồng cuồng phong như dao cắt phóng xuống đầu con rắn, đồng thời miệng nó rít lên có giỏi thì ngươi lấy đi, rồi móng vuốt bên phải đang nắm chặt cây nhân sâm chợt co lên lao thẳng vào đầu rắn, nếu không tránh thì chắc chắn một nửa cây nhân sâm sẽ bị dập nát, nhưng nếu tránh thì chắc chắn dính phải phong nhận do cánh đại bàng bắn tới.
Nhưng rất nhanh con rắn co đuôi trở lại dáng thẳng một đòn vào đúng ngón cái của móng vuốt đại bằng.
Rắc một tiếng vang lên, ngón chân cái của nó đã bị đánh gãy, đại bàng la lên một tiếng điên cuồng, móng vuốt buông lỏng, đòn đánh vẫn trúng đầu rắn nhưng cây nhân sâm đã không còn được nắm chắc nên bay vụt đi rơi trúng mỏm đá phía trên cửa thông đạo chỗ Hoàng Trần ẩn nấp.
Tuy tránh thoát một đòn chí mạng nhưng đuôi rắn bắt đầu chảy máu, nó điên cuồng thiêu đốt tinh huyết quyết định tung ra một đòn chí mạng, toàn thân đỏ rực bốc khói, hai mắt đỏ lừ, kích thước toàn thân nó tăng mạnh.
Tự bạo, đại bàng hét lên, nó cố vùng vằng ném con rắn ra xa nhưng vô ích, con rắn vẫn bám chặt, uy áp phát ra ngày càng lớn, đại bàng phóng thích toàn bộ năng lượng, một tầng bảo hộ sáng trắng lập lòe quanh thân, nó quyết tâm lao thẳng vào vách đá phía trên với mục đích đoạn đứt chân trái để giải thoát nhưng không kịp.
Một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên trước khi nó kịp lao vào vách đá, một vầng sáng chói lòa lóe vụt lên, … rồi bịch một luồng nhiệt khí cực lớn đột nhiên từ ngoài xộc thẳng vào cửa thông đạo nơi Hoàng Trần ẩn thân.
Hắn thấy toàn thân nóng ran như đang bị thiêu đốt một tiếng, không gian trở lên yên tĩnh.
Hoàng Trần mở mắt, hắn đã ngất đi không biết bao lâu, hắn tỉnh dậy thấy toàn thân nhớp nháp khó chịu, miệng hắn khô nóng, cả cơ thể bừng bừng như lên cơn sốt, hai mắt đỏ ngàu.
Mình vẫn còn sống, cửa thông đạo đã bị bịt mất, vụ nổ đã làm tảng đá chắn phía trên bị gãy và văng trúng cửa thông đạo. bên cạnh hắn một cây hỏa nhân sâm đỏ rực nóng hổi, theo kinh nghiệm đọc được trong sách thì có lẽ cũng phải đến 500 năm tuổi. thật là có được chẳng mất công a. Phía trên cửa thông đạo một nửa trên con đại bàng còn đang bị dính chặt vào vách đá, miệng há ra từng giọt máu của nó chảy xuống hang động đung chỗ Hoàng Trần vừa nằm, còn in nguyên vết đầu của hắn. Thì ra hắn đã uống không biết bao nhiêu tinh huyết đại bàng, thẳng nào cơ thể hắn lại khó chịu như thế.
Hắn ngồi dậy, việc đầu tiên là phải luyện hóa máu huyết này đã, nếu không sợ rằng bản thân hắn không thể sống nổi.
Hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, một luồng nhiệt huyết bùng lên sôi sục trong người như muốn xông lên đỉnh đầu vậy, cố kìm nén lại bình tĩnh áp chế dẫn dắt lưu chuyển theo các đường kinh mạch. Mỗi một vòng luyện hóa tụ lại đan điền hắn cảm nhận rõ lượng linh khí tụ tập ở đan điền tăng hẳn, cảm gác như đã tu luyện mấy ngày mấy đêm vậy.
Chìm đắm trong tu luyện, đến khi mơ hồ cảm thấy cơ thể như mốn bốc hơi, nóng quá, các đường kinh mạnh như muốn vỡ ra, nếu như có thể đo huyết áp thì có lẽ giờ này theo kiến thức y học của hắn hẳn là phải lên trên 200, nếu cứ tiếp tục như thế thì hắn sẽ vỡ mạch máu mà chết, cố gắng áp chế hắn gần như lấy hết sức bình sinh rồi ầm một tiếng toàn bộ dòng nhiệt khí như biến đi đâu mất, thay vào đó là một sợi nhiệt khí mỏng manh đến vô cùng chạy dọc theo kỳ kinh bát mạch đổ về rồi xoay tròn tại đan điền. Toàn bộ áp lực như mất đi hết, cả cơ thể hắn thư thái có cảm giác như lột xác.
Luyện khí kỳ tầng 1. Hắn đã chân chính đạt tầng 1 luyện khí kỳ, nếu đúng như Nguyễn sư phụ đã nói, nếu chăm chỉ luyện tập cùng với những đan dược mà ông cung cấp hắn có thể sẽ đạt luyện khí kỳ tầng 1 trước khi trở lại với gia đình. Nhưng không ngờ cơ duyên đến, hắn chỉ mất có hơn một tháng đã đạt được. Hắn vui mừng nội thị kiểm tra cơ thể, một ta linh khí mỏng manh hiện hiện rõ ràng vô cùng linh động.
Kìm chế sự vui mừng hắn tiếp tục luyện hóa nốt số máu huyết đại bàng còn lại trong cơ thể, quá trình luyện hóa thuận lợi và nhanh hơn nhiều so với ban đầu, nhưng cũng phải mất đến 1 ngày 1 đêm hắn mới luyện hóa xong. Ngoài việc cảnh giới đã vững chắc, đối chiếu với ghi chép của sư phụ để lại trong quyển sách cẩm nang thì có lẽ hắn đã ở luyện khí tầng 1 trung kỳ, chỉ cần một thời gian nữa là có thể tới bình cảnh để đạt tới luyện khí tầng 2.
Hoàng Trần bắt đầu nghĩ cách để rời khỏi nơi đây, hắn dùng hết sức cố đẩy tảng đá chắn cửa thông đạo nhưng vô dụng. Không có động tĩnh gì, sau một hồi suy tư hắn quyết định một lần nữa quay trở lại nơi đầu thông đạo.
Mất thời gian gần một canh giờ, hắn đã nhanh chóng quay lại vị trí lối vào ban đầu. Lúc trước hắn đã nhiều lần tìm đi tìm lại nơi đây để tìm cơ quan điều khiển cửa mở, nhưng không thấy, lần này quay lại hắn một lần nữa ra sức tìm kiếm.
Không biết đã lần đi lần lại bao nhiêu lần quanh khu vực vách thông đạo gần nơi hắn ngã xuống, cuối cùng trời không phụ lòng người trong lúc nằm nghỉ ngơi hắn đã vô tình tìm thấy một cái nút ấn nhỏ trên trần của thông đạo, to bằng hạt đậu màu nâu sẫm, bố trí rất kín trong một hõm nhỏ tự nhiên, nếu không nằm xuống thì hắn khó có thể tìm ra nó. Nếu không đây không phải là nút thì hắn chỉ còn cách ở lại đây đợi đến khi tu luyện đến luyện khí tầng 3 để mở mở truyền thừa của Trần chân chân nhân để biết lối ra. Biết đâu lúc đó hắn không còn cơ hội để trở về với gia đình nữa.
Hắn quyết định đánh liều, tay phải dơ lên bấm mạnh một cái, đồng thời bắn mình lùi lại phía sau, cạch một tiếng, một cánh cửa đá dịch ra, một vòm hang động xuất hiện, hắn quan sát rồi vọt vào.
Thì ra đây là một thông đạo đá tự nhiên, hắn nhanh chóng vọt ra phía ngoài thông đạo, đi được khoảng 1 nén nhang thì cửa hang nhỏ lại lộ ra một vòm cửa chỉ đủ nhỏ cho 1 người chui qua, hắn thò đầu ra ngoài, cảnh vật quen thuộc hiện ra, hắn đã thoát khỏi động phủ. Chỗ hắn đang đứng là sườn núi nhỏ, cửa hang là một hõm núi lõm vào, phía trên dây leo cùng cỏ cây rậm rạm.
Nhanh chóng xác định được hướng về, hắn sửa sang lại quần áo, rồi bắt đầu quay trở lại tông môn.
Tác giả :
Phạm lão tiên sinh