Ngẫu Ngộ Thành Tiên
Chương 42: Lại thu hoạch
Chương 42: Lại thu hoạch
Rời khỏi đan phòng Hoàng Trần không có trở lại động phủ ngay mà hắn tới khu vực lĩnh dược liệu của dược phòng để yêu cầu cung cấp dược liệu. Vì số lượng yêu cầu của Hoàng Trần quá nhiều một lúc nên hắn đành ứng trước một phần ba số lượng dược liệu cho mỗi loại, mặt khác với những dược liệu có sẵn tại khu vực dược điền mà Hoàng Trần quản lý thì hắn cũng không cần thiết phải lấy mà trực tiếp sử dụng và kê khai là được.
Sau khi lấy dược liệu thì trời cũng đã về trưa, Hoàng Trần quyết định về động phủ, sau khi khởi động toàn bộ cấm chế động phủ hắn rời khỏi khu vực dược phong tiến thẳng về phía khu vực rừng núi phía tây, của Dược Phong, chỉ sau nửa canh giờ phi hành Hoàng Trần đã có mặt tại vị trí vách đá lần trước hắn bị rơi xuống mộ phủ của Trần Chân.
Quan sát kỹ càng xung quanh khu vực, hoàn toàn không có gì bất thường, Hoàng Trần bấm nhẹ vào một nút ấn bằng hạt đậu nằm giữa vách đã, cũng y như lần trước, một tiếng lách tách vân lên, đất dưới chân di động, Hoàng Trần đã có kinh nghiệm và bây giờ hắn đã là Trúc cơ kỳ nên cũng chỉ thấy cơ thể rơi xuống phía dưới, hắn vội đề khí nhẹ nhàng đáp xuống đáy thông đạo. Bầu trời phía trên nhanh chóng bị khép lại, một không gian thông đạo quen thuộc hiện ra.
Tiến theo thông đạo quay trở lại thạch thất trước đây là nơi tọa hóa của Trần Chân chân nhân, sau khi bái tạ bia mộ do chính Hoàng Trần lập ra, Hoàng Trần tiến về phía vách đá phía đối diện, hai tay vận lực đánh ra một đạo pháp quyết phức tạp, một đạo ánh sáng chói lòa phóng thẳng về phía trung tâm vách đá. Không gian trở nên yên ắng, sau khoảng thời gian một hơi thở, bức tường đá đột ngột rung chuyển liên hồi. Hàng loạt những lớp sóng bụi đá rơi lả tả khắp xung quanh khu vực Hoàng Trần đứng, sau đó vách đá chuyển động, lộ ra một khe hở ở chính giữa rồi nhanh chóng tách ra một khung cửa từ chính giữa.
Một thạch thất cổ xưa, diện tích cũng chỉ khoảng năm mươi mét vuông hiện ra trước mắt. Thạch thất bố trí rất đơn giản phía trung tâm một chiếc bàn đá lớn trên đó đặt ba chiếc rương được dán phù triện ngay ngắn. Hai bên là hai hàng giá bố trí ngay ngắn.
Toàn bộ thạch thất được bao phủ một lớp bụi do thời gian lưu lại, tuy nhiên các bảo vật vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Hoàng Trần tiến về phía trước phía bàn đá, với tay cầm lấy hộp rương thứ nhất ở phía bên phải. Chiếc rương khá nhẹ, được làm từ gỗ, sau khi gỡ bỏ phù lục trên rương, nắp rương bật ra, một tấm lệnh bài cổ xưa bằng gỗ cỡ nắm tay nằm ngay ngắn, toát ra linh lực nhàn nhạt. Hoàng Trần cầm lên tay thì thấy một cảm giác ấm áp truyền vào cơ thể làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái. Phía trên lệnh bài ngay ngắn một chữ Hỏa. Hoàng Trần không biết giá trị của nó như thế nào, tuy nhiên đã được lưu giữ ở đây hẳn không phải là vật đơn giản, hắn liền cất vào trong trữ vật.
Chiếc rương thứ hai ở phía bên trái làm từ ngọc thạch, sau khi mở ra thì là một lọ đan dược. Chiếc lọ được làm khá tinh xảo Hoàng Trần cầm lọ đan dược mở nắp, một mùi hương thơm ngát tỏa ra, từ đó trồi lên một đan hoàn màu trắng sữa.
Đan hoàn này cỡ ngón cái, toàn thân trong suốt, linh quang chớp động, còn có linh vụ màu trắng sữa nhè nhè di động bốn phía như có như không, vô cùng đặc biệt.
Thấy đan hoàn này, Hoàng Trần không dấu được vẻ mừng như điên trên mặt. Nếu hắn không nhầm thì đan dược này là loại đan dược vô cùng quý hiếm dùng cho tu sỹ đột phá Kết Đan kỳ đỉnh phong để kết thành Nguyên Anh kỳ.
Bình này có cả thẩy ba viên a, nếu như đan dược này mà xuất hiện tại Hoàng Sa quận thì hiển nhiên sẽ có một màn máu tanh mưa máu. Bởi vì đan dược này đã từ rất lâu không xuất hiện vì tài nguyên của khu vực đã cạn, đồng thời cũng không có Luyện Đan Sư nào trong khu vực có thể luyện chế loại đan dược này, do đó tu sỹ trong khu vực Hoàng Sa quận đều bị kẹt ở Kết Đan kỳ mà không thể đột phá. Hoàng Trần làm sao không vui mừng cho được, hắn đâu muốn chỉ dừng lại ở Kết Đan kỳ. Cất đan dược vào lọ cẩn thận rồi cho vào nhẫn trữ vật.
Đến chiếc rương thứ ba được mở ra một tấm gia cũ nát, rõ ràng là một bức tàn đồ cổ xưa. Cũng không thể làm gì Hoàng Trần liền cất đi để sau này có dịp nghiên cứu sử dụng.
Quay sang Giá phía bên phải bày 5 thanh vũ khí các loại: 2 thanh kiếm, 2 thanh đao, và một cây kích. Nhìn qua cũng dễ dàng nhận thấy mỗi món đều là thượng phẩm linh khí. Hiển nhiên đây là các binh khí rất có giá trị của bổn môn dùng trang bị cho đệ tử tinh nhuệ của khi đạt thành tích tốt. Hẳn là sau khi gặp nạn Trần Chân cũng không có trở lại được môn phái nên đành để chúng lại nơi đây, với những món binh khí này Hoàng Trần hiển nhiên không có hứng thú lắm vì dù sao với hắn Hoả Long Kiếm có lẽ là thích hợp nhất, tuy nhiên giữ lại để khi cần có thể dùng trao đổi hoặc bán cũng không phải là rẻ. Không nghĩ ngợi hắn thu hết vào trong nhẫn trữ vật
Giá phía bên trái là lại chỉ để có duy nhất một miếng ngọc giản được xếp đặt ngay ngắn trên một chiếc khay gỗ và một hộp ngọc nhỏ. Hoàng Trần cầm tấm ngọc giản lên phóng thần thức chìm vào ngọc giản, sau thời gian khoảng nột chén trà hắn mở mắt, khóe miệng mỉm cười. Thật không ngờ lại có được mà không tốn sức, hóa ra trong ngọc giản ghi chép một môn kiếm kỹ có tên là Tụ Linh Kiếm.
Tụ Linh Kiếm quyết này tổng cộng chín tầng, ba tầng đầu Luyện khí kỳ đệ tử cũng có thể tu luyện, ba tầng giữa và ba tầng cuối chỉ có đệ tử Trúc cơ kỳ cùng tu sĩ Kết đan kỳ mới có thể luyện. Hơn nữa mỗi khi luyện thành ba tầng, có thể sử dụng một thần thông của kiếm quyết này.
Sau khi luyện thành ba tầng đầu, có thể không cần pháp khí, dùng tay có thể phát ra kiếm khí, uy lực có thể tương đương cùng với thượng phẩm pháp khí bình thường.
Sau khi tu thành ba tầng giữa, có thể trong khoảnh khắc phát ra hộ thể kiếm thuẫn, lực phòng ngự cùng sơ cấp pháp thuật bậc trung bình thường không sai biệt lắm, nhưng hộ thuẫn này còn có chứa một số kiếm khí phản kích, nếu công kích vào hộ thuẫn này, sẽ bị kiếm thuẫn tự động phóng ra kiếm khí công kích.
Sau khi tu luyện Trảm Kiếm Quyết và Bạt Kiếm quyết thì quả nhiên là hắn đã có những kiến thức cơ bản về kiếm, nhưng chưa hề có một kiếm quyết nào có thể phát huy được sức mạnh chiến đấu như hắn mong muốn, đang lúc khó khăn thì có được Tụ Linh Kiếm, như trong ngọc giản nói thì không biết là nó thuộc loại cấp bậc công pháp nào, tuy nhiên nếu tu luyện tới đại thành thì hoàn toàn có thể dùng để đấu với Huyền Giai đấu kỹ. Hoàng Trần quyết định hắn sẽ phải luyện tập loại kiếm kỹ này để làm chiêu thức bảo mệnh.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Hoàng Trần mới mở tới hộp ngọc cuối cùng, sau khi mở nắp hộp, một làn ánh sáng dịu dàng toả ra, một cảm giác linh lực tràn đầy toàn bộ mật thất. Là thượng phẩm linh thạch, không chỉ một viên mà có tới 10 viên. Hoàng Trần không khỏi hít hà. Giàu rồi a, nên biết một viên thượng phẩm linh thạch trị giá bằng một vạn linh thạch hạ phẩm a, đấy là giá trị về lý thuyết, còn thực tế do tính chất khan hiếm thậm chí 1 viên thượng phẩm linh thạch có thể đổi tới một vạn hai linh thạch hạ phẩm. Nghĩ tới đó Hoàng Trần không khỏi hít hà. Có điều không hề đơn giản để dùng nó giao dịch vì quá hiếm.
Sau khi đã thu tất cả bảo vật của thạch thất, Hoàng Trần nhanh chóng rời khởi mộ địa.
Rời khỏi đan phòng Hoàng Trần không có trở lại động phủ ngay mà hắn tới khu vực lĩnh dược liệu của dược phòng để yêu cầu cung cấp dược liệu. Vì số lượng yêu cầu của Hoàng Trần quá nhiều một lúc nên hắn đành ứng trước một phần ba số lượng dược liệu cho mỗi loại, mặt khác với những dược liệu có sẵn tại khu vực dược điền mà Hoàng Trần quản lý thì hắn cũng không cần thiết phải lấy mà trực tiếp sử dụng và kê khai là được.
Sau khi lấy dược liệu thì trời cũng đã về trưa, Hoàng Trần quyết định về động phủ, sau khi khởi động toàn bộ cấm chế động phủ hắn rời khỏi khu vực dược phong tiến thẳng về phía khu vực rừng núi phía tây, của Dược Phong, chỉ sau nửa canh giờ phi hành Hoàng Trần đã có mặt tại vị trí vách đá lần trước hắn bị rơi xuống mộ phủ của Trần Chân.
Quan sát kỹ càng xung quanh khu vực, hoàn toàn không có gì bất thường, Hoàng Trần bấm nhẹ vào một nút ấn bằng hạt đậu nằm giữa vách đã, cũng y như lần trước, một tiếng lách tách vân lên, đất dưới chân di động, Hoàng Trần đã có kinh nghiệm và bây giờ hắn đã là Trúc cơ kỳ nên cũng chỉ thấy cơ thể rơi xuống phía dưới, hắn vội đề khí nhẹ nhàng đáp xuống đáy thông đạo. Bầu trời phía trên nhanh chóng bị khép lại, một không gian thông đạo quen thuộc hiện ra.
Tiến theo thông đạo quay trở lại thạch thất trước đây là nơi tọa hóa của Trần Chân chân nhân, sau khi bái tạ bia mộ do chính Hoàng Trần lập ra, Hoàng Trần tiến về phía vách đá phía đối diện, hai tay vận lực đánh ra một đạo pháp quyết phức tạp, một đạo ánh sáng chói lòa phóng thẳng về phía trung tâm vách đá. Không gian trở nên yên ắng, sau khoảng thời gian một hơi thở, bức tường đá đột ngột rung chuyển liên hồi. Hàng loạt những lớp sóng bụi đá rơi lả tả khắp xung quanh khu vực Hoàng Trần đứng, sau đó vách đá chuyển động, lộ ra một khe hở ở chính giữa rồi nhanh chóng tách ra một khung cửa từ chính giữa.
Một thạch thất cổ xưa, diện tích cũng chỉ khoảng năm mươi mét vuông hiện ra trước mắt. Thạch thất bố trí rất đơn giản phía trung tâm một chiếc bàn đá lớn trên đó đặt ba chiếc rương được dán phù triện ngay ngắn. Hai bên là hai hàng giá bố trí ngay ngắn.
Toàn bộ thạch thất được bao phủ một lớp bụi do thời gian lưu lại, tuy nhiên các bảo vật vẫn được bảo toàn nguyên vẹn. Hoàng Trần tiến về phía trước phía bàn đá, với tay cầm lấy hộp rương thứ nhất ở phía bên phải. Chiếc rương khá nhẹ, được làm từ gỗ, sau khi gỡ bỏ phù lục trên rương, nắp rương bật ra, một tấm lệnh bài cổ xưa bằng gỗ cỡ nắm tay nằm ngay ngắn, toát ra linh lực nhàn nhạt. Hoàng Trần cầm lên tay thì thấy một cảm giác ấm áp truyền vào cơ thể làm cho hắn cảm thấy thật thoải mái. Phía trên lệnh bài ngay ngắn một chữ Hỏa. Hoàng Trần không biết giá trị của nó như thế nào, tuy nhiên đã được lưu giữ ở đây hẳn không phải là vật đơn giản, hắn liền cất vào trong trữ vật.
Chiếc rương thứ hai ở phía bên trái làm từ ngọc thạch, sau khi mở ra thì là một lọ đan dược. Chiếc lọ được làm khá tinh xảo Hoàng Trần cầm lọ đan dược mở nắp, một mùi hương thơm ngát tỏa ra, từ đó trồi lên một đan hoàn màu trắng sữa.
Đan hoàn này cỡ ngón cái, toàn thân trong suốt, linh quang chớp động, còn có linh vụ màu trắng sữa nhè nhè di động bốn phía như có như không, vô cùng đặc biệt.
Thấy đan hoàn này, Hoàng Trần không dấu được vẻ mừng như điên trên mặt. Nếu hắn không nhầm thì đan dược này là loại đan dược vô cùng quý hiếm dùng cho tu sỹ đột phá Kết Đan kỳ đỉnh phong để kết thành Nguyên Anh kỳ.
Bình này có cả thẩy ba viên a, nếu như đan dược này mà xuất hiện tại Hoàng Sa quận thì hiển nhiên sẽ có một màn máu tanh mưa máu. Bởi vì đan dược này đã từ rất lâu không xuất hiện vì tài nguyên của khu vực đã cạn, đồng thời cũng không có Luyện Đan Sư nào trong khu vực có thể luyện chế loại đan dược này, do đó tu sỹ trong khu vực Hoàng Sa quận đều bị kẹt ở Kết Đan kỳ mà không thể đột phá. Hoàng Trần làm sao không vui mừng cho được, hắn đâu muốn chỉ dừng lại ở Kết Đan kỳ. Cất đan dược vào lọ cẩn thận rồi cho vào nhẫn trữ vật.
Đến chiếc rương thứ ba được mở ra một tấm gia cũ nát, rõ ràng là một bức tàn đồ cổ xưa. Cũng không thể làm gì Hoàng Trần liền cất đi để sau này có dịp nghiên cứu sử dụng.
Quay sang Giá phía bên phải bày 5 thanh vũ khí các loại: 2 thanh kiếm, 2 thanh đao, và một cây kích. Nhìn qua cũng dễ dàng nhận thấy mỗi món đều là thượng phẩm linh khí. Hiển nhiên đây là các binh khí rất có giá trị của bổn môn dùng trang bị cho đệ tử tinh nhuệ của khi đạt thành tích tốt. Hẳn là sau khi gặp nạn Trần Chân cũng không có trở lại được môn phái nên đành để chúng lại nơi đây, với những món binh khí này Hoàng Trần hiển nhiên không có hứng thú lắm vì dù sao với hắn Hoả Long Kiếm có lẽ là thích hợp nhất, tuy nhiên giữ lại để khi cần có thể dùng trao đổi hoặc bán cũng không phải là rẻ. Không nghĩ ngợi hắn thu hết vào trong nhẫn trữ vật
Giá phía bên trái là lại chỉ để có duy nhất một miếng ngọc giản được xếp đặt ngay ngắn trên một chiếc khay gỗ và một hộp ngọc nhỏ. Hoàng Trần cầm tấm ngọc giản lên phóng thần thức chìm vào ngọc giản, sau thời gian khoảng nột chén trà hắn mở mắt, khóe miệng mỉm cười. Thật không ngờ lại có được mà không tốn sức, hóa ra trong ngọc giản ghi chép một môn kiếm kỹ có tên là Tụ Linh Kiếm.
Tụ Linh Kiếm quyết này tổng cộng chín tầng, ba tầng đầu Luyện khí kỳ đệ tử cũng có thể tu luyện, ba tầng giữa và ba tầng cuối chỉ có đệ tử Trúc cơ kỳ cùng tu sĩ Kết đan kỳ mới có thể luyện. Hơn nữa mỗi khi luyện thành ba tầng, có thể sử dụng một thần thông của kiếm quyết này.
Sau khi luyện thành ba tầng đầu, có thể không cần pháp khí, dùng tay có thể phát ra kiếm khí, uy lực có thể tương đương cùng với thượng phẩm pháp khí bình thường.
Sau khi tu thành ba tầng giữa, có thể trong khoảnh khắc phát ra hộ thể kiếm thuẫn, lực phòng ngự cùng sơ cấp pháp thuật bậc trung bình thường không sai biệt lắm, nhưng hộ thuẫn này còn có chứa một số kiếm khí phản kích, nếu công kích vào hộ thuẫn này, sẽ bị kiếm thuẫn tự động phóng ra kiếm khí công kích.
Sau khi tu luyện Trảm Kiếm Quyết và Bạt Kiếm quyết thì quả nhiên là hắn đã có những kiến thức cơ bản về kiếm, nhưng chưa hề có một kiếm quyết nào có thể phát huy được sức mạnh chiến đấu như hắn mong muốn, đang lúc khó khăn thì có được Tụ Linh Kiếm, như trong ngọc giản nói thì không biết là nó thuộc loại cấp bậc công pháp nào, tuy nhiên nếu tu luyện tới đại thành thì hoàn toàn có thể dùng để đấu với Huyền Giai đấu kỹ. Hoàng Trần quyết định hắn sẽ phải luyện tập loại kiếm kỹ này để làm chiêu thức bảo mệnh.
Sau khi bình tĩnh trở lại, Hoàng Trần mới mở tới hộp ngọc cuối cùng, sau khi mở nắp hộp, một làn ánh sáng dịu dàng toả ra, một cảm giác linh lực tràn đầy toàn bộ mật thất. Là thượng phẩm linh thạch, không chỉ một viên mà có tới 10 viên. Hoàng Trần không khỏi hít hà. Giàu rồi a, nên biết một viên thượng phẩm linh thạch trị giá bằng một vạn linh thạch hạ phẩm a, đấy là giá trị về lý thuyết, còn thực tế do tính chất khan hiếm thậm chí 1 viên thượng phẩm linh thạch có thể đổi tới một vạn hai linh thạch hạ phẩm. Nghĩ tới đó Hoàng Trần không khỏi hít hà. Có điều không hề đơn giản để dùng nó giao dịch vì quá hiếm.
Sau khi đã thu tất cả bảo vật của thạch thất, Hoàng Trần nhanh chóng rời khởi mộ địa.
Tác giả :
Phạm lão tiên sinh