Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 96: Khiêu Chiến
Trần Hạo khẽ nhíu mày, tuy người tới không chỉ tên nói họ, nhưng thanh âm không xa lạ, không phải chó Ðông Phương gia là ai?
“Rùa đen rút đầu, nói ngươi đó! Thành cổ Huyền Hoàng ngươi rút vào vỏ; Trở lại Tân Tú đường, ngươi rúc ở ký túc xá. Lão tử còn nghĩ ngươi vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu đấy... Cho rằng như vậy lão tử liền không tìm ngươi tính sổ sao? Lúc trước ở ký túc xá của ngươi, lão tử không thể đem ngươi như thế nào, nhưng nhục một kiếm này, đừng cho rằng ta cùng lão Tứ sẽ quên!” Đông Phương Anh nhìn chằm chằm Trần Hạo hằm hè nói.
“Cút!” Trần Hạo xoay người lại, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người tới, nói.
“Tiểu tử, cẩn thận một chút, hai võ hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, một võ hoàng lục phẩm đỉnh phong!” Ðúng lúc này trong đầu Trần Hạo truyền đến thanh âm tham bảo kiếm linh. Cảm giác cường hãn của tham bảo kiếm linh, không chỉ có cảm ứng linh dược bảo vật lợi hại, tương tự đối với cảnh giới của người tu luyện cũng có tính chuẩn xác người thường không thể bằng được.
“Cường đại càng tốt!” Trần Hạo ở trong đầu trầm giọng nói.
Người tới tổng cộng ba kẻ. Trong đó hại kẻ chính là Ðông Phương Anh cùng Đông Phương Kiệt, hai người này sau khi ở thành cổ Huyền Hoàng trở về, đã đột phá đến ngũ phẩm võ hoàng đỉnh phong, một kẻ đứng ở giữa thì so với hai người tu vi cao hơn, đã đột phá đến lục phẩm võ hoàng đỉnh phong Ðông Phương Triển.
Đám người Ðông Phương Tuấn ở thời điểm thành cổ Huyền Hoàng nhìn thấy ba người bọn Trần Hạo, đã là thời điểm lịch lãm chấm dứt, muốn đùa giỡn chút thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, lại chà đạp Trần Hạo một phen, cũng chưa có cơ hội. Mà sau khi quay về, bọn họ lại biết được ba người bọn Trần Hạo ngu ngốc dùng ngũ hành linh đan đổi lấy phúc lợi cấp ba, tiến vào Tuyệt Học quán chọn bí tịch, bắt đầu bế quan, càng là không có bất cứ cơ hội nào...
Ðám người Đông Phương Tuấn đánh giá ba người muốn xuất quan ít nhất cũng là ba tháng sau. Nhưng lại không nghĩ tới lúc này ở trong này gặp được Trần Hạo. Giờ phút này, tuy Ðông Phương Tuấn đang bế quan đột phá võ đế. Nhưng ba người lại không sợ Trần Hạo chút nào, hai ngũ phẩm đỉnh phong, một lục phẩm đỉnh phong, có gì sợ?
“Ôi, bảo chúng ta lăn? Khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng còn ở ký túc xá của ngươi?? Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, hôm nay lão tử liền cho ngươi biết, đệ tử Ðông Phương gia chúng ta cũng không phải là người loại tiểu tạp toái này có thể trêu chọc! Có gan thì đi ra ngoài với lão tử! Ðừng tưởng rằng tiếp tục làm rùa đen rút đầu, lão tử sẽ không thể làm gì ngươi, cơ hội đập nát mai rùa của ngươi là nhiều...” Ðông Phương Anh tràn ngập khiêu khích nói.
“Khiêu chiến sao? Tốt lắm, ta nhận!”
Mắt thấy nháy mắt đã vây tới vô số người, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Trần Hạo lóng lánh ra một chút lạnh lẽo, thanh âm ngược lại càng thêm bình tĩnh nói, cùng lúc nói liền xoay người hướng ngoài đại sảnh đi đến.
Mọi người đều rõ ràng cảm ứng được trên người Trần Hạo tản mát ra một cỗ chiến ý cường hãn!
Ngũ phẩm, lục phẩm võ hoàng lại như thế nào? Trần Hạo sau khi cảnh giới ý võ toàn bộ tăng lên tới tứ phẩm hoàng cấp, còn chưa thật sự chiến đấu qua, đã tìm tới cửa, vậy liền dùng một trận chiến này kiểm nghiệm chiến lực của mình!
“Có cốt khí! Ta thích nhất đem người loại ti tiện có cốt khí này đánh thành loại nhu nhược, quỳ trên mặt đất cầu xin ta tha thứ! Ha ha, tam ca, không bằng để cho ta đi, ta đã hưng phấn rồi...” Đông Phương Kiệt mắt thấy Trần Hạo đáp ứng yêu cầu của Đông Phương Anh, nhất thời trong lòng nở hoa, nếu là Trần Hạo không tiếp nhận mà nói, bọn hắn thật đúng là không thể to gan lớn mật làm gì Trần Hạo. Mà bây giờ, hiển nhiên Ðông Phương Anh nói lời khích tướng thành công, hắn đương nhiên âm thầm đắc ý, hơn nữa lửa cháy đổ thêm dầu.
Trần Hạo đang đi hướng ra phía ngoài, thân hình hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Ta không ngại ba người các ngươi cùng tiến lên, đỡ phải phiền toái!”
Hừ...
Đám người vốn là bắt đầu nghị luận ầm ầm, nhất thời tuôn ra một trận tiếng xì xào.
Trần Hạo dám ứng chiến đã rất làm cho người ta ngoài ý muốn rồi, giờ phút này thế mà nói ra lời cuồng ngạo như thế. Một số trung cấp, cao cấp đệ tử đã chạy tới xem náo nhiệt đều khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo đều mang theo một tia tiếc hận. Là người từng trải, bọn họ có ai là chưa từng biết đệ tử Đông Phương gia lợi hại?
Rất nhiều người đều từng bị đệ tử Ðông Phương gia ức hiếp, có thể nhìn ra được còn tâm còn sợ khi gặp bọn họ. Làm bộ xương cốt cứng rắn, cơ bản đều không còn bóng dáng, chết cũng không biết chết như thế nào.
“Nhịn gió êm sóng lặng nhất thời, lui một bước trời cao biển rộng, ài, đệ tử bây giờ, sao càng ngày càng kiêu ngạo? Ðệ tử Đông Phương gia chính là đối tượng không thể trêu chọc nhất, so với Triệu gia, Bách Lí gia đều hung hăng hơn nhiều, đáng tiế́c...”
“Phải! Đông Phương gia ai dám đắc tội, một đám... Khụ khụ...” Một kẻ vốn muốn nói cái gì, nhưng nói được một nửa, lại ngậm miệng lại.
Ðông Phương gia, một trong ba đại gia tộc của vương quốc Trấn Nguyên, đệ tử của họ trước khi tiến vào hoàng gia Tân Tú đường, tu luyện tuyệt học đều là người thường không thể so sánh. Trên cơ bản bất cứ một đệ tử Ðông Phương gia nào, bằng vào tuyệt học cường hãn, đều có năng lực vượt phẩm khiêu chiến. Quả thực có vốn riêng để cuồng ngạo mãnh liệt. Nhưng cái này không phải Đông Phương gia mạnh nhất. Mạnh nhất là đệ tử Ðông Phương gia chưa bao giờ để ý cái gì mặt mũi cùng nguyên tắc. Bá đạo, kiêu ngạo, vô sỉ, không từ thủ đoạn.
Cũng chính là nguyên nhân này làm những đệ tử đó muốn nói Ðông Phương gia nói bậy cũng không dám nhiều lời, rất sợ bị tiểu nhân truyền tới trong tai đệ tử Ðông Phương gia, vậy thì thảm rồi...
“Trần Hạo này, về sau chúng ta cũng không nên kết giao nữa.”
Trong đám người, Gia Cát Thanh Vân cùng vài tên đệ tử tỉnh phủ Lan Thương khác, rõ ràng ở trong đó. Giờ phút này, Gia Cát Thanh Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Hạo, hờ hững, nhưng chân thật đáng tin nói.
“Lão đại, cái này không cần phải nói. Chúng ta hiểu! Tiểu tử này chúng ta vốn đã không xem trọng, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, không chừng khi nào sẽ chết, kết giao với hắn, Xui!”
“Phải, lúc chọn điện đúng thế, Tiểu Vũ sư muội rõ ràng đáp ứng theo lão đại, chính là bởi vì hắn...”
Nghe được đệ tử này nói, Gia Cát Thanh Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Một ngày nào đó, Tiểu Vũ sư muội sẽ biết ta tốt!”
Gia Cát Thanh Vân trước khi gặp Hách Liên Vũ Tử, chưa bao giờ động tình. Nhưng có lẽ chính là bởi vì chưa bao giờ động tình, làm hắn tin vững chắc, Hách Liên Vũ Tử là nữ nhân định sẵn trong số mệnh hắn. Hắn vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ băng lạnh kia của Hách Liên Vũ Tử, trong lòng có nhiều kích động. Tuy hắn khắc chế rất tốt, những người khác cũng nhìn không ra được, nhưng hắn lại rất rõ ràng, đó là vừa gặp đã thương, nhất kiến chung tình!
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem xem...” Gia Cát Thanh Vân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói.
“Lão tam, lão tứ, ngươi đừng khinh thường, nghe nói tiểu tứ này thời điễm ở thành cổ Huyền Hoàng, đã tấn thăng đến tứ phẩm võ hoàng, bây giờ chỉ sợ đã tấn thăng đến ngũ phẩm, khí tức của hắn cũng không yếu hơn các ngươi!”
Ðông Phương Tuấn không có mặt, tạm thời đảm đương đầu lĩnh, Đông Phương Triển đi ở giữa hai người, thấp giọng nhắc nhở.
“Yên tâm đi, nhị ca, tuyệt học Đông Phương gia chúng ta, há là tiểu tử này có thể so sánh? Lần trước là chúng ta căn bản không chuẩn bị, mới chịu thiệt. Bây giờ hai người chúng ta đều đã tấn thăng đến ngũ phẩm đỉnh phong, còn sợ hắn hay sao? Nhị ca, tam ca, để cho ta đến trước đi! Mặc dù tiểu tử đó chiến lực rất mạnh, hắn cũng ăn nói ngông cuồng làm cho chúng ta cùng tiến lên, còn ba người chúng ta, thực con mẹ nó muốn chết! Cùng lắm thì, ta không được, tam ca lại lên, tam ca không được, nhị ca ngươi lên, cam đoan đem tiểu tử này chà đạp không thành hình người! Hắc hắc...” Đông Phương Kiệt vẻ mặt âm hiểm thấp giọng nói.
“Tốt, cứ cho ngươi đùa giỡn chút uy phong trước, hôm nay vận khí thật là quá tốt, lần này, hùng phong của Đông Phương gia chúng ta, liền từ một trận chiến hôm nay bắt đầu! Ha ha...” Ðông Phương Anh nói.
Hai người không chút nào cảm thấy bọn họ đối thoại có bao nhiêu vô sỉ. Thậm chí ngay cả xa luân đại chiến cũng cảm thấy đương nhiên. Cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Đệ tử Đông Phương gia sở dĩ vô sỉ, mãnh liệt như vậy, chính như Trần Hạo đoán, cùng gia giáo bọn hắn có liên quan.
Cái gì là vô sỉ?
Bon họ căn bản mặt mũi gì cũng không để ý, để ý duy nhất đó là thắng lợi cuối cùng. Chỉ cần có thể thắng lợi, vô luận thủ đoạn nào, đều không sao cả.
...
Sau khi đi đến một chỗ quảng trường trống trải, đệ tử nhiệm vụ đại sảnh trên cơ bản toàn bộ đều theo tới xem náo nhiệt. Nhất là sơ cấp đệ tử càng là không sót một người.
Hoàng gia Tân Tú đường khiêu chiến rất nhiều, cơ bản mỗi ngày đều xảy ra. Nhưng loại khiêu chiến tính chất bởi vì mâu thuẫn này lại không nhiều. Chủ yếu khiêu chiến là khiêu chiến tinh chất xếp hạng. Hàng năm thi đấu sơ cấp đệ tử, trung cấp đệ tử, cao cấp đệ tử cuối năm đều sẽ xuất hiện bảng xếp hạng. Phàm là năm mươi người đứng hạng cuối cùng, lại liên tục hai năm đều thế mà nói, liền sẽ mất đi tư cách đệ tử hoàng gia Tân Tú đường.
Mà thi đấu khiêu chiến là cơ hội duy nhất cứu lại.
Ví dụ như, năm nay khảo thí cuối năm, đệ tử nào đó là xếp hạng năm mươi người cuối cùng, vậy trước khảo thí cuối năm năm sau, chỉ cần thông qua khiêu chiến đệ tử năm mươi người phía trên, hơn nữa thành công, liền có thể thay thế xếp hạng của hắn, mặc dù thi đấu cuối năm năm thứ hai như trước là năm mươi hạng sau, cũng chỉ xem như lần đầu tiên.
Củng chính bởi vì loại nguyên nhân này, hoàng gia Tân Tú đường thi đấu khiêu chiến rất nhiều. Ðây cũng là một loại thủ đoạn khích lệ hữu hiệu nhất.
Ðối mặt vô số người vây xem, ba người của Đông Phương gia rất hưng phấn.
Ðông Phương Kiệt càng là vẻ mặt kiêu ngạo cuồng ngạo đứng ở trước mặt Trần Hạo biểu cảm lạnh lẽo.
Rầm rầm!
Hai tiếng nổ vang, Ðông Phương Kiệt cùng Trần Hạo đồng thời thúc giục nguyên lực quanh thân. Nguyên lực hộ thể cương khí màu rám nắng nồng đậm nhất thời ở trên người hai người ngưng tụ thành!
“Tứ phẩm võ hoàng? Còn là tứ phẩm võ hoàng? Ha ha ha...” Cảm ứng được nguyên lực dao động của Trần Hạo sau khi hộ thể cương khí nở rộ, nhìn lại màu sắc nguyên lực của Trần Hạo, Đông Phương Kiệt nhất thời kiêu ngạo cười to ra tiếng.
Đám người vây xem cũng tương đối kinh ngạc. Trần Hạo biểu hiện cuồng ngạo như thế, ở trong ý nghĩ của tuyệt đại đa số người, như thế nào cũng hẳn là có chút thực lực mới đúng. Nhưng mà chỉ là tứ phẩm võ hoàng! Mà Đông Phương Kiệt đây là kẻ yếu nhất trong ba người, lại là ngũ phẩm võ hoàng. Lại thêm đệ tử Ðộng Phương gia chiến lực cường hãn, kết quả tựa như đã rất rõ ràng...
“Lão tử còn tưởng rằng ngươi tấn thăng đến ngũ phẩm, lục phẩm, ngươi một tứ phẩm võ hoàng nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo như thế, ha ha ha... Ðến đi, chịu một chưởng của lão tử!”
Cùng với Ðông Phương Kiệt hét lớn, nguyên lực cuồng bạo tuôn ra mãnh liệt, Ðông Phương Kiệt một thân quần áo không gió tự động, bên ngoài cơ thể dâng trào nguyên lực màu rám nắng, khiến cho không khí phạm vi mấy trượng cũng cuồng bạo cuồn cuộn, hai chân hắn đột nhiên bước một cái, đánh ra một chưởng!
“Bài Sơn Đảo Hải!”
Vừa ra tay đã là tuyệt học cấp chín của Đông Phương gia ‘Bài Sơn Chưởng’, uy lực cường đại, khí thế kinh người!
Oành đùng đùng!
Một đạo chưởng ảnh nguyên lực màu rám nắng thật lớn, nháy mắt dẫn nổ không gian chung quanh, lấy thế Bài Sơn Đảo Hải công kích về phía Trần Hạo!
“Phá cho ta!”
Sớm có chuẩn bị, Trần Hạo đột nhiên đem nguyên lực thúc giục đến mức tận cùng, thế mà không tránh không né, hai nắm tay chợt liên hoàn đánh ra!
Trong phút chốc từng đạo quyền ảnh giống như liên châu đạn pháo, đã như nước sông cuồn cuộn, cuồng bạo oanh kích ở trên chưởng ảnh thật lớn của Ðông Phương Kiệt.
Oành Oành Oành!
Tiếng không khí nổ tung liên miên không ngừng lúc trầm lúc bổng, công kích cuồng bạo của Ðông Phương Kiệt còn chưa tới phạm vi một trượng quanh Trần Hạo, liền hoàn toàn xơ xác, nguyên lực tàn sát bừa bãi, cuồng phong chợt nổi lên, lực lượng mãnh liệt mênh mông làm cho đệ tử vây xem tu vi tương đối thấp cũng không thể không tế lên hộ thể cương khí chống đỡ.
Ðông Phương Kiệt biến sắc: “Sao có thể, Bài Sơn Chưởng của ta chính là tuyệt học cấp chín, đã thúc giục đến cực hạn, sao có thể ngay cả một tứ phẩm võ hoàng nho nhỏ cũng có thể chính diện phá vỡ?”
Ðông Phương Kiệt chính là biết tốc độ xuất kiếm của Trần Hạo, cho nên vừa lên, hắn đã muốn dựa vào lực lượng tuyệt đối võ hoàng ngũ phẩm đỉnh phong của mình đem Trần Hạo hoàn toàn áp chế, nhưng không nghĩ tới, bị Trần Hạo đơn giản phá hủy như thế!
“Hám Tinh Quyền!”
Càng làm cho người ta không ngờ tới là sau khi phá tan lực Bài Sơn Chưởng của Ðông Phương Kiệt, Trần Hạo không có chút dừng lại, từng đạo quyền ảnh kia bỗng nhiên biến mất, cả người quần áo phần phật, nhanh như thiểm điện lao về phía Ðông Phương Kiệt, cùng lúc đó, hữu quyền lóng lánh ra hào quang nguyên lực rực rỡ cô đọng đến mức tận cùng, phảng phất hóa thành ngôi sao trên bầu trời, đánh ra một quyền!
Trong nháy mắt này, Ðông Phương Kiệt cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố, trong lòng biết đã bị quyền ý của Trần Hạo khóa chặt, không dám do dự nữa.
“Toái Ngọc Trảo!”
Ánh mắt Đông Phương Kiệt co rút lại tràn ngập hiểm ác, độc ác cùng cuồng dã cho hả giận, năm ngón tay đột nhiên mở ra thành trảo, nguyên lực màu rám nắng lại nháy mắt làm móng vuốt hắn lóng lánh ra từng đạo trong suốt như ngọc thạch, đón đỡ hướng phía nắm tay của Trần Hạo!
“Rùa đen rút đầu, nói ngươi đó! Thành cổ Huyền Hoàng ngươi rút vào vỏ; Trở lại Tân Tú đường, ngươi rúc ở ký túc xá. Lão tử còn nghĩ ngươi vĩnh viễn làm rùa đen rút đầu đấy... Cho rằng như vậy lão tử liền không tìm ngươi tính sổ sao? Lúc trước ở ký túc xá của ngươi, lão tử không thể đem ngươi như thế nào, nhưng nhục một kiếm này, đừng cho rằng ta cùng lão Tứ sẽ quên!” Đông Phương Anh nhìn chằm chằm Trần Hạo hằm hè nói.
“Cút!” Trần Hạo xoay người lại, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người tới, nói.
“Tiểu tử, cẩn thận một chút, hai võ hoàng ngũ phẩm đỉnh phong, một võ hoàng lục phẩm đỉnh phong!” Ðúng lúc này trong đầu Trần Hạo truyền đến thanh âm tham bảo kiếm linh. Cảm giác cường hãn của tham bảo kiếm linh, không chỉ có cảm ứng linh dược bảo vật lợi hại, tương tự đối với cảnh giới của người tu luyện cũng có tính chuẩn xác người thường không thể bằng được.
“Cường đại càng tốt!” Trần Hạo ở trong đầu trầm giọng nói.
Người tới tổng cộng ba kẻ. Trong đó hại kẻ chính là Ðông Phương Anh cùng Đông Phương Kiệt, hai người này sau khi ở thành cổ Huyền Hoàng trở về, đã đột phá đến ngũ phẩm võ hoàng đỉnh phong, một kẻ đứng ở giữa thì so với hai người tu vi cao hơn, đã đột phá đến lục phẩm võ hoàng đỉnh phong Ðông Phương Triển.
Đám người Ðông Phương Tuấn ở thời điểm thành cổ Huyền Hoàng nhìn thấy ba người bọn Trần Hạo, đã là thời điểm lịch lãm chấm dứt, muốn đùa giỡn chút thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân, lại chà đạp Trần Hạo một phen, cũng chưa có cơ hội. Mà sau khi quay về, bọn họ lại biết được ba người bọn Trần Hạo ngu ngốc dùng ngũ hành linh đan đổi lấy phúc lợi cấp ba, tiến vào Tuyệt Học quán chọn bí tịch, bắt đầu bế quan, càng là không có bất cứ cơ hội nào...
Ðám người Đông Phương Tuấn đánh giá ba người muốn xuất quan ít nhất cũng là ba tháng sau. Nhưng lại không nghĩ tới lúc này ở trong này gặp được Trần Hạo. Giờ phút này, tuy Ðông Phương Tuấn đang bế quan đột phá võ đế. Nhưng ba người lại không sợ Trần Hạo chút nào, hai ngũ phẩm đỉnh phong, một lục phẩm đỉnh phong, có gì sợ?
“Ôi, bảo chúng ta lăn? Khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng còn ở ký túc xá của ngươi?? Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, hôm nay lão tử liền cho ngươi biết, đệ tử Ðông Phương gia chúng ta cũng không phải là người loại tiểu tạp toái này có thể trêu chọc! Có gan thì đi ra ngoài với lão tử! Ðừng tưởng rằng tiếp tục làm rùa đen rút đầu, lão tử sẽ không thể làm gì ngươi, cơ hội đập nát mai rùa của ngươi là nhiều...” Ðông Phương Anh tràn ngập khiêu khích nói.
“Khiêu chiến sao? Tốt lắm, ta nhận!”
Mắt thấy nháy mắt đã vây tới vô số người, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ của Trần Hạo lóng lánh ra một chút lạnh lẽo, thanh âm ngược lại càng thêm bình tĩnh nói, cùng lúc nói liền xoay người hướng ngoài đại sảnh đi đến.
Mọi người đều rõ ràng cảm ứng được trên người Trần Hạo tản mát ra một cỗ chiến ý cường hãn!
Ngũ phẩm, lục phẩm võ hoàng lại như thế nào? Trần Hạo sau khi cảnh giới ý võ toàn bộ tăng lên tới tứ phẩm hoàng cấp, còn chưa thật sự chiến đấu qua, đã tìm tới cửa, vậy liền dùng một trận chiến này kiểm nghiệm chiến lực của mình!
“Có cốt khí! Ta thích nhất đem người loại ti tiện có cốt khí này đánh thành loại nhu nhược, quỳ trên mặt đất cầu xin ta tha thứ! Ha ha, tam ca, không bằng để cho ta đi, ta đã hưng phấn rồi...” Đông Phương Kiệt mắt thấy Trần Hạo đáp ứng yêu cầu của Đông Phương Anh, nhất thời trong lòng nở hoa, nếu là Trần Hạo không tiếp nhận mà nói, bọn hắn thật đúng là không thể to gan lớn mật làm gì Trần Hạo. Mà bây giờ, hiển nhiên Ðông Phương Anh nói lời khích tướng thành công, hắn đương nhiên âm thầm đắc ý, hơn nữa lửa cháy đổ thêm dầu.
Trần Hạo đang đi hướng ra phía ngoài, thân hình hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại nói: “Ta không ngại ba người các ngươi cùng tiến lên, đỡ phải phiền toái!”
Hừ...
Đám người vốn là bắt đầu nghị luận ầm ầm, nhất thời tuôn ra một trận tiếng xì xào.
Trần Hạo dám ứng chiến đã rất làm cho người ta ngoài ý muốn rồi, giờ phút này thế mà nói ra lời cuồng ngạo như thế. Một số trung cấp, cao cấp đệ tử đã chạy tới xem náo nhiệt đều khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo đều mang theo một tia tiếc hận. Là người từng trải, bọn họ có ai là chưa từng biết đệ tử Đông Phương gia lợi hại?
Rất nhiều người đều từng bị đệ tử Ðông Phương gia ức hiếp, có thể nhìn ra được còn tâm còn sợ khi gặp bọn họ. Làm bộ xương cốt cứng rắn, cơ bản đều không còn bóng dáng, chết cũng không biết chết như thế nào.
“Nhịn gió êm sóng lặng nhất thời, lui một bước trời cao biển rộng, ài, đệ tử bây giờ, sao càng ngày càng kiêu ngạo? Ðệ tử Đông Phương gia chính là đối tượng không thể trêu chọc nhất, so với Triệu gia, Bách Lí gia đều hung hăng hơn nhiều, đáng tiế́c...”
“Phải! Đông Phương gia ai dám đắc tội, một đám... Khụ khụ...” Một kẻ vốn muốn nói cái gì, nhưng nói được một nửa, lại ngậm miệng lại.
Ðông Phương gia, một trong ba đại gia tộc của vương quốc Trấn Nguyên, đệ tử của họ trước khi tiến vào hoàng gia Tân Tú đường, tu luyện tuyệt học đều là người thường không thể so sánh. Trên cơ bản bất cứ một đệ tử Ðông Phương gia nào, bằng vào tuyệt học cường hãn, đều có năng lực vượt phẩm khiêu chiến. Quả thực có vốn riêng để cuồng ngạo mãnh liệt. Nhưng cái này không phải Đông Phương gia mạnh nhất. Mạnh nhất là đệ tử Ðông Phương gia chưa bao giờ để ý cái gì mặt mũi cùng nguyên tắc. Bá đạo, kiêu ngạo, vô sỉ, không từ thủ đoạn.
Cũng chính là nguyên nhân này làm những đệ tử đó muốn nói Ðông Phương gia nói bậy cũng không dám nhiều lời, rất sợ bị tiểu nhân truyền tới trong tai đệ tử Ðông Phương gia, vậy thì thảm rồi...
“Trần Hạo này, về sau chúng ta cũng không nên kết giao nữa.”
Trong đám người, Gia Cát Thanh Vân cùng vài tên đệ tử tỉnh phủ Lan Thương khác, rõ ràng ở trong đó. Giờ phút này, Gia Cát Thanh Vân nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Hạo, hờ hững, nhưng chân thật đáng tin nói.
“Lão đại, cái này không cần phải nói. Chúng ta hiểu! Tiểu tử này chúng ta vốn đã không xem trọng, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, không chừng khi nào sẽ chết, kết giao với hắn, Xui!”
“Phải, lúc chọn điện đúng thế, Tiểu Vũ sư muội rõ ràng đáp ứng theo lão đại, chính là bởi vì hắn...”
Nghe được đệ tử này nói, Gia Cát Thanh Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “Một ngày nào đó, Tiểu Vũ sư muội sẽ biết ta tốt!”
Gia Cát Thanh Vân trước khi gặp Hách Liên Vũ Tử, chưa bao giờ động tình. Nhưng có lẽ chính là bởi vì chưa bao giờ động tình, làm hắn tin vững chắc, Hách Liên Vũ Tử là nữ nhân định sẵn trong số mệnh hắn. Hắn vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ băng lạnh kia của Hách Liên Vũ Tử, trong lòng có nhiều kích động. Tuy hắn khắc chế rất tốt, những người khác cũng nhìn không ra được, nhưng hắn lại rất rõ ràng, đó là vừa gặp đã thương, nhất kiến chung tình!
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài xem xem...” Gia Cát Thanh Vân trầm ngâm một chút, nhẹ giọng nói.
“Lão tam, lão tứ, ngươi đừng khinh thường, nghe nói tiểu tứ này thời điễm ở thành cổ Huyền Hoàng, đã tấn thăng đến tứ phẩm võ hoàng, bây giờ chỉ sợ đã tấn thăng đến ngũ phẩm, khí tức của hắn cũng không yếu hơn các ngươi!”
Ðông Phương Tuấn không có mặt, tạm thời đảm đương đầu lĩnh, Đông Phương Triển đi ở giữa hai người, thấp giọng nhắc nhở.
“Yên tâm đi, nhị ca, tuyệt học Đông Phương gia chúng ta, há là tiểu tử này có thể so sánh? Lần trước là chúng ta căn bản không chuẩn bị, mới chịu thiệt. Bây giờ hai người chúng ta đều đã tấn thăng đến ngũ phẩm đỉnh phong, còn sợ hắn hay sao? Nhị ca, tam ca, để cho ta đến trước đi! Mặc dù tiểu tử đó chiến lực rất mạnh, hắn cũng ăn nói ngông cuồng làm cho chúng ta cùng tiến lên, còn ba người chúng ta, thực con mẹ nó muốn chết! Cùng lắm thì, ta không được, tam ca lại lên, tam ca không được, nhị ca ngươi lên, cam đoan đem tiểu tử này chà đạp không thành hình người! Hắc hắc...” Đông Phương Kiệt vẻ mặt âm hiểm thấp giọng nói.
“Tốt, cứ cho ngươi đùa giỡn chút uy phong trước, hôm nay vận khí thật là quá tốt, lần này, hùng phong của Đông Phương gia chúng ta, liền từ một trận chiến hôm nay bắt đầu! Ha ha...” Ðông Phương Anh nói.
Hai người không chút nào cảm thấy bọn họ đối thoại có bao nhiêu vô sỉ. Thậm chí ngay cả xa luân đại chiến cũng cảm thấy đương nhiên. Cái này cũng là chuyện không có biện pháp. Đệ tử Đông Phương gia sở dĩ vô sỉ, mãnh liệt như vậy, chính như Trần Hạo đoán, cùng gia giáo bọn hắn có liên quan.
Cái gì là vô sỉ?
Bon họ căn bản mặt mũi gì cũng không để ý, để ý duy nhất đó là thắng lợi cuối cùng. Chỉ cần có thể thắng lợi, vô luận thủ đoạn nào, đều không sao cả.
...
Sau khi đi đến một chỗ quảng trường trống trải, đệ tử nhiệm vụ đại sảnh trên cơ bản toàn bộ đều theo tới xem náo nhiệt. Nhất là sơ cấp đệ tử càng là không sót một người.
Hoàng gia Tân Tú đường khiêu chiến rất nhiều, cơ bản mỗi ngày đều xảy ra. Nhưng loại khiêu chiến tính chất bởi vì mâu thuẫn này lại không nhiều. Chủ yếu khiêu chiến là khiêu chiến tinh chất xếp hạng. Hàng năm thi đấu sơ cấp đệ tử, trung cấp đệ tử, cao cấp đệ tử cuối năm đều sẽ xuất hiện bảng xếp hạng. Phàm là năm mươi người đứng hạng cuối cùng, lại liên tục hai năm đều thế mà nói, liền sẽ mất đi tư cách đệ tử hoàng gia Tân Tú đường.
Mà thi đấu khiêu chiến là cơ hội duy nhất cứu lại.
Ví dụ như, năm nay khảo thí cuối năm, đệ tử nào đó là xếp hạng năm mươi người cuối cùng, vậy trước khảo thí cuối năm năm sau, chỉ cần thông qua khiêu chiến đệ tử năm mươi người phía trên, hơn nữa thành công, liền có thể thay thế xếp hạng của hắn, mặc dù thi đấu cuối năm năm thứ hai như trước là năm mươi hạng sau, cũng chỉ xem như lần đầu tiên.
Củng chính bởi vì loại nguyên nhân này, hoàng gia Tân Tú đường thi đấu khiêu chiến rất nhiều. Ðây cũng là một loại thủ đoạn khích lệ hữu hiệu nhất.
Ðối mặt vô số người vây xem, ba người của Đông Phương gia rất hưng phấn.
Ðông Phương Kiệt càng là vẻ mặt kiêu ngạo cuồng ngạo đứng ở trước mặt Trần Hạo biểu cảm lạnh lẽo.
Rầm rầm!
Hai tiếng nổ vang, Ðông Phương Kiệt cùng Trần Hạo đồng thời thúc giục nguyên lực quanh thân. Nguyên lực hộ thể cương khí màu rám nắng nồng đậm nhất thời ở trên người hai người ngưng tụ thành!
“Tứ phẩm võ hoàng? Còn là tứ phẩm võ hoàng? Ha ha ha...” Cảm ứng được nguyên lực dao động của Trần Hạo sau khi hộ thể cương khí nở rộ, nhìn lại màu sắc nguyên lực của Trần Hạo, Đông Phương Kiệt nhất thời kiêu ngạo cười to ra tiếng.
Đám người vây xem cũng tương đối kinh ngạc. Trần Hạo biểu hiện cuồng ngạo như thế, ở trong ý nghĩ của tuyệt đại đa số người, như thế nào cũng hẳn là có chút thực lực mới đúng. Nhưng mà chỉ là tứ phẩm võ hoàng! Mà Đông Phương Kiệt đây là kẻ yếu nhất trong ba người, lại là ngũ phẩm võ hoàng. Lại thêm đệ tử Ðộng Phương gia chiến lực cường hãn, kết quả tựa như đã rất rõ ràng...
“Lão tử còn tưởng rằng ngươi tấn thăng đến ngũ phẩm, lục phẩm, ngươi một tứ phẩm võ hoàng nho nhỏ, cũng dám kiêu ngạo như thế, ha ha ha... Ðến đi, chịu một chưởng của lão tử!”
Cùng với Ðông Phương Kiệt hét lớn, nguyên lực cuồng bạo tuôn ra mãnh liệt, Ðông Phương Kiệt một thân quần áo không gió tự động, bên ngoài cơ thể dâng trào nguyên lực màu rám nắng, khiến cho không khí phạm vi mấy trượng cũng cuồng bạo cuồn cuộn, hai chân hắn đột nhiên bước một cái, đánh ra một chưởng!
“Bài Sơn Đảo Hải!”
Vừa ra tay đã là tuyệt học cấp chín của Đông Phương gia ‘Bài Sơn Chưởng’, uy lực cường đại, khí thế kinh người!
Oành đùng đùng!
Một đạo chưởng ảnh nguyên lực màu rám nắng thật lớn, nháy mắt dẫn nổ không gian chung quanh, lấy thế Bài Sơn Đảo Hải công kích về phía Trần Hạo!
“Phá cho ta!”
Sớm có chuẩn bị, Trần Hạo đột nhiên đem nguyên lực thúc giục đến mức tận cùng, thế mà không tránh không né, hai nắm tay chợt liên hoàn đánh ra!
Trong phút chốc từng đạo quyền ảnh giống như liên châu đạn pháo, đã như nước sông cuồn cuộn, cuồng bạo oanh kích ở trên chưởng ảnh thật lớn của Ðông Phương Kiệt.
Oành Oành Oành!
Tiếng không khí nổ tung liên miên không ngừng lúc trầm lúc bổng, công kích cuồng bạo của Ðông Phương Kiệt còn chưa tới phạm vi một trượng quanh Trần Hạo, liền hoàn toàn xơ xác, nguyên lực tàn sát bừa bãi, cuồng phong chợt nổi lên, lực lượng mãnh liệt mênh mông làm cho đệ tử vây xem tu vi tương đối thấp cũng không thể không tế lên hộ thể cương khí chống đỡ.
Ðông Phương Kiệt biến sắc: “Sao có thể, Bài Sơn Chưởng của ta chính là tuyệt học cấp chín, đã thúc giục đến cực hạn, sao có thể ngay cả một tứ phẩm võ hoàng nho nhỏ cũng có thể chính diện phá vỡ?”
Ðông Phương Kiệt chính là biết tốc độ xuất kiếm của Trần Hạo, cho nên vừa lên, hắn đã muốn dựa vào lực lượng tuyệt đối võ hoàng ngũ phẩm đỉnh phong của mình đem Trần Hạo hoàn toàn áp chế, nhưng không nghĩ tới, bị Trần Hạo đơn giản phá hủy như thế!
“Hám Tinh Quyền!”
Càng làm cho người ta không ngờ tới là sau khi phá tan lực Bài Sơn Chưởng của Ðông Phương Kiệt, Trần Hạo không có chút dừng lại, từng đạo quyền ảnh kia bỗng nhiên biến mất, cả người quần áo phần phật, nhanh như thiểm điện lao về phía Ðông Phương Kiệt, cùng lúc đó, hữu quyền lóng lánh ra hào quang nguyên lực rực rỡ cô đọng đến mức tận cùng, phảng phất hóa thành ngôi sao trên bầu trời, đánh ra một quyền!
Trong nháy mắt này, Ðông Phương Kiệt cảm nhận được một cỗ uy áp khủng bố, trong lòng biết đã bị quyền ý của Trần Hạo khóa chặt, không dám do dự nữa.
“Toái Ngọc Trảo!”
Ánh mắt Đông Phương Kiệt co rút lại tràn ngập hiểm ác, độc ác cùng cuồng dã cho hả giận, năm ngón tay đột nhiên mở ra thành trảo, nguyên lực màu rám nắng lại nháy mắt làm móng vuốt hắn lóng lánh ra từng đạo trong suốt như ngọc thạch, đón đỡ hướng phía nắm tay của Trần Hạo!
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ