Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 207: Thiên Dương Phá Không
Nhưng Kiếm Nam Thuần lại không khiêu chiến xếp hạng thứ mười, thứ chín bọn đệ tử thực lực kém, lại trực tiếp khiêu chiến Ngô Lương Nghiệp xếp hạng sáu, lại ra ngoài không ít người đoán trước, thật là dũng khí đáng khen. Nhưng cũng có không ít người không chút kỳ quái, hai người này có thể nói oan gia ngõ hẹp, chiến đấu vô số lần, mỗi lần đều là Ngô Lương Nghiệp thắng hiểm. Chỉ có nửa năm gần đây, bởi vì Kiếm Nam Thuần luôn ở bên ngoài lịch lãm mới chưa chiến đấu, hiển nhiên là có nắm chắc tuyệt đối mới dám làm như vậy.
Chiến cuộc nhanh ngoài dự đoán, ngạo khí nghiêm nghị Ngô Lương Nghiệp ở trong ba phút đồng hồ bị Kiếm Nam Thuần cuồng bạo đánh bại!
Người bị khiêu chiến ban đầu xếp hạng mười, biến thành người khiêu chiến, ngồi xuống một vị trí cuối cùng của chỗ khiêu chiến. Ðệ tử cấp thấp có gan khiêu chiến tổng cộng có mười lăm người, đối tượng khiêu chiến cơ bản đều là thứ mười, thứ chín, thứ tám, mãi cho đến khiêu chiến chấm dứt, Đạm Ðài Liên cũng không có ai khiêu chiến. Thuận lợi xác định top mười cuối cùng, đến lượt xếp hạng top mười khiêu chiến, Đạm Đài Liên cũng không khiêu chiến hai vị trước. Có vài tên bất mãn thứ tự lại khiêu chiến, dù sao tiến vào Thất Tinh động thiên là ban thưởng lớn nhất, tuy không có khác nhau, nhưng xếp hạng cuối cùng lại ảnh hưởng đến chuyện phúc lợi môn phái, người để ý vẫn là rất nhiấu. Huống chi, ngoại môn trưởng lão, nội môn trưởng lão cùng môn chủ các nhân vật quan trọng ở đây, ai cũng muốn bày ra thế lực chân thật của bản thân.
Khiêu chiến hừng hực khí thể tiến hành.
Gần hai ngàn trung cấp đệ tử, tới một ngày cuối cùng, ban đầu còn tự tin có thực lực khiêu chiến chỉ có mười hai người, nhưng bởi vì Diệp Vấn Ðạo cùng Trần Hạo hai siêu cấp thiên tài đến ghế khiêu chiến đệ tử cao cấp, làm một số đệ tử lại rục rịch, biến thành mười tám người.
Ước chừng dùng gần hai canh giờ, trung cấp đệ tử khiêu chiến mới tiếp cận kết thúc.
...
Tam trưởng lão Mạnh Tự Cương sau khi nhìn nhìn Trần Hạo bình thản ung dung, thanh âm ngưng tụ thành một đường, truyền âm hướng Diệp Vấn Ðạo ngồi ở một hàng cuối cùng của ghế khiêu chiến đệ tử cao cấp, nói: “Hỏi, Trần Hạo tiểu tử này thu liễm khí tức, ta lại nhìn không thấu tu vi hắn, chẳng qua hắn đã dám ngồi ở nơi đó, tất nhiên là có cảnh giới trung phẩm võ thần, chiến lực của tiểu tử này nghe nói là rất cao, đợi lát nữa là hắn khiêu chiến trước, ngươi nhìn cho kĩ, nếu hắn thua tất nhiên càng tốt, ngươi cứ trực tiếp khiêu chiến đệ tử hắn vừa khiêu chiến xong, dù sao cuối cùng còn có khiêu chiến xếp hạng top mười. Nếu hắn thắng, tự ngươi đánh giá, có thể thì trực tiếp khiêu chiến hắn!”
Mạnh Tự Cương tuy đối với Diệp Vấn Ðạo có lòng tin tuyệt đối, nhưng giờ này khắc này Trần Hạo thu liễm khí tức lại làm hắn không thể nhìn ra đại khái manh mối, thậm chí ngay cả thượng trung hạ phẩm cũng không phân rõ, làm hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Lại nhớ đến Trần Hạo thiên phú biến thái một tháng từ nhất phẩm võ thánh tăng lên tới cửu phẩm võ thánh, cùng với chiến lực siêu mạnh trong đồn đãi, cho nên không thể không thận trọng nhắc nhở Diệp Vấn Đạo. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Trần Hạo quả thật là siêu cấp thiên tài cùng Diệp Vấn Đạo tương đương.
Đã sớm lưu ý Trần Hạo, vẻ mặt Diệp Vấn Ðạo không có chút biến hóa, thản nhiên truyền âm nói: “Mạnh trưởng lão, ngươi cứ việc yên tâm. Dù hắn là cửu phẩm võ thần cũng đừng mơ thắng ta! Chẳng qua là tu luyện một loại công phu ẩn giấu khí tức mà thôi, cường giả nào cần che giấu? Chờ thu Bích Lạc Kiếm của ngươi đi, đương nhiên nếu hắn thực mạnh mà nói, ta cũng rất thích ý nhìn thấy...”
Mạnh Tự Cương hơi sửng sốt, chợt trên mặt nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười, truyền âm nói: “Tốt! Nhớ, nếu có thể mà nói, xuống tay ác một chút, tốt nhất cho hắn ấn tượng suốt đời khó quên, loại siêu cấp thiên tài này chỉ có thật sự phá hủy nhuệ khí cùng tự tin của hắn mới có thể thật sự đánh sập, nếu không về sau khả năng còn có thể là một trong những người cạnh tranh mạnh nhất của ngươi”
“Yên tâm, đạo của ta chính là sát lục chi đạo(đạo giết chóc), không ra tay thì thôi, ra tay liền là trí mạng, về phần không thể cố ý thi triển đòn sát thủ với ta mà nói căn bản không tồn tại. Ra tay liền là sát chiêu, cố ý như thế nào?” Diệp Vấn Đạo ngạo nghễ truyền âm nói.
“Ừm, vậy thì tốt!” Mạnh Tự Cương vui mừng gật gật đầu.
...
Cao cấp đệ tử tính cả Trần Hạo cùng Diệp Vấn Ðạo ở trong, tổng cộng có mười hai người khiêu chiến. Trần Hạo đếm ngược vào sân thứ hai, tất nhiên là xếp hạng mười một, mà Diệp Vấn Đạo tới cuối cùng thì xếp hạng cuối cùng.
Mười người xếp hạng phía trước Trần Hạo cơ bản đều là cao thủ cố ý ở một ngày cuối cùng mới ra màn. Mười trận khiêu chiến bày ra chiến lực cường hãn vô cùng, thực lực hơi mạnh liền sẽ khiêu chiến xếp hạng giữa thứ năm, thứ sáu, thậm chí cao hơn. Bởi vì khiêu chiến thứ mười mà nói, nhiều nhất tạm thời đạt được hạng mười, xếp hạng kém cỏi nhất, khẳng định là bị khiêu chiến nhiều nhất, lại bị chiến liên tiếp, tuy có được tư cách khiêu chiến, nhưng phiền toái nhiều. Mười người sau khi chiến đấu xong, có năm người thành công chen vào top mười, năm tên top mười ban đầu thì bị chen xuống. Năm người khác thì trận đầu khiêu chiến thất bại, liền bị hạ trực tiếp.
Ở thời điểm chiến đấu hạng mười vừa mới chấm đứt, ánh mắt mọi người liền tập trung trên người Trần Hạo.
...
“Trần Hạo không biết sẽ khiêu chiến ai?”
“Ngắn ngủn không đến ba tháng đã tấn thăng đến cao cấp đệ tử, cái tốc độ tăng lên này chính là so với Diệp Vấn Đạo sư huynh còn mạnh hơn, không biết là mấy phẩm võ thần...”
...
“Sư tỷ, Trần Hạo thật giỏi?”
Phía sau đám người nội môn đệ tử Trích Tinh Môn chia làm rất nhiều khu, tụ tập cùng một chỗ, nhìn như tán loạn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện những khu này đều là quay chung quanh một hạch tâm đệ tử khí tức cường đại mà ngồi. Giờ phút này Đông Phương Đình chăm chú nhìn Trần Hạo đã đứng dậy, vẫn có chút không thể tin được hỏi người bên cạnh. Ðông Phương Ðình bởi vì Bách Triều bảng, gần một năm thời gian không dốc lòng tu luyện như thế nào. Cho nên trong khoảng thời gian này cơ bản là ở trong bế quan tu luyện, thẳng đến hai ngày trước mới xuất quan. Đến bây giờ Trần Hạo sắp bắt đầu khiêu chiến đệ tử cao cấp, nàng cũng chưa với chạm mặt Trần Hạo.
“Top mười không có bất cứ vấn đề gì” Dạ Phi Tuyết cũng chăm chú nhìn Trần Hạo, thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt Dạ Phi Tuyết, Ðông Phương Ðình bỗng nhiên cảm giác là lạ, tựa như bây giờ Dạ Phi Tuyết biến thành mình trước đây, đối với Trần Hạo có một loại lòng tin tuyệt đối. Mặc dù Ðông Phương Đình đối với Trần Hạo tương đối hiểu biết, nhưng vẫn không nghĩ ra Trần Hạo sao có thể đem Dạ Phi Tuyết hạch tâm đệ tử nguyên anh hậu kỳ lại có được chiến lực cường hãn cũng thuyết phục.
“Ngô trưởng lão, ta khiêu chiến Đoạn Thủy Lưu sư huynh!”
Vù!
Ở nháy mắt Trần Hạo bay về phía lôi đài, thanh âm vang vọng ở toàn bộ khu lôi đài.
Đệ tử tên Đoạn Thủy Lưu này khẽ nhíu mày, nhất thời tản ra chiến ý cường đại, bay về phía lôi đài.
“Xếp hạng mười Đoạn Thủy Lưu? Tựa như không phải quá kinh người...”
“Nghĩ đến hắn chỉ là trung phẩm võ thần, xem ra hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc. Hẳn chỉ là đánh sâu vào một chút cao cấp mà thôi, dù sao hắn có môn chủ ban thưởng, cao cấp không được, vào trung cấp là không có bất cứ vấn đề gì...”
“Phải. Nói không chừng chỉ hạ phẩm võ thần đến giúp vui một chút mà thôi.”
“Con mẹ nó! Ngươi tuyệt đối phải thành công...” Lúc mọi người nghị luận ầm ầm, đệ tử ở trung cấp đệ tử đã xác định xếp hạng thứ mười mặt tái lên. Diệp Vấn Đạo thật ra không có gì, nhưng Trần Hạo chính là sớm có đồn đãi môn chủ có ban thưởng. Nếu hắn đánh sâu vào cao cấp đệ tử không thành công, tất nhiên sẽ đạt được tư cách Thất Tinh động thiên tầng hai, vậy ý nghĩa hắn thứ mười này sẽ bị chen xuống, ai cũng buồn bực. Buồn bực chỉ có thể cầu nguyện Trần Hạo đạt được thắng lợi cuối cùng.
...
Lôi đài trung ương, Đoạn Thủy Lưu cùng Trần Hạo cách nhau hai trăm trượng.
“Trần Hạo sư đệ, trung cấp đệ tử đã có danh ngạch của ngươi, nếu ngươi đến giúp vui, ta thấy vẫn là không cần chiến, miễn cho chậm trễ thời gian của mọi người!” Ðoạn Thủy Lưu nhíu mày nói. Cùng lúc nói, khí tức quanh thân phát ra, khí tức cường hãn của cửu phẩm võ thần nhất thời rợp trời rợp đất tràn ngập ra.
Hạng mười, hắn chỉ cần Diệp Vấn Đạo ra sân, hắn cơ bản liền bị chen vào ghế khiêu chiến. Nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Vấn Đạo ở trong hàng ngoại môn đệ tử, tuy chỉ là trung cấp nhưng danh xứng với thực thiên tài số một, tiềm lực vô hạn. Giờ phút này Diệp Vấn Đạo cũng không như Trần Hạo có đường lui, nếu tấn thăng đến võ thần, tự nhiên là tuyệt đối tự tin. Tuy nhiên nhất định bị Diệp Vấn Đạo tễ đi xuống, cần tiếp tục khiêu chiến, nhưng không nghĩ ở Trần Hạo trên người lãng phí thời gian.
“Hẳn là rất nhanh, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian!” Trần Hạo mỉm cười, từ tốn nói, năng lượng không màu tượng trưng cho cảnh giới võ thần cũng tràn ngập ra.
Hư...
Cảm ứng được khí tức của Trần Hạo, trong đám người nhất thời phát ra không ít tiếng hư, nhất là lại thêm lời Trần Hạo vừa mới nói, ở mọi người thấy đến, Trần Hạo thật sự là đến giúp vui. Bởi vì khí tức năng lượng của hắn chỉ là nhất phẩm võ thần. Tuy khí tức năng lượng rõ ràng so với nhất phẩm võ thần bình thường hùng hồn mênh mông hơn mấy lần, nhưng cảnh giới khí tức trong đó ẩn chứa lại rất rõ ràng.
“Nhất phẩm võ thần? Thực không có ý nghĩa, tựa như không cần thiết khiêu chiến...” Diệp Vấn Ðạo khẽ nhíu mày, lắc đầu thầm nghĩ, trong ánh mắt lóng lánh ra một tia khinh thường cùng thất vọng nhàn nhạt.
Sắc mặt Ðoạn Thủy Lưu cứng đờ, nhưng lại yên lòng, nói: “Ta kính ngươi là nhân vật thiên tài, nhưng lúc này vô giúp vui lại là nhàm chán đến cực điểm! Đi xuống đi!”
Ðoạn Thủy Lưu vèo một tiếng, tế ra một thanh kiếm lớn màu đỏ rực, cùng lúc nói Oành một tiếng, bước ra một bước, nhanh như thiểm điện lao về phía Trần Hạo, năng lượng mênh mông khủng bố nhất thời phát ra, hai tay cầm kiếm giơ lên cao cao, lúc cách Trần Hạo hơn ba mươi trượng vung kiếm bổ xuống!
Xẹt!
Một đạo kiếm quang nóng rực khủng bố như muốn đem thiên địa hòa tan, thiên địa âm dương năng lượng mênh mông, hùng hồn, cuồng bạo, mang theo khí thế cường đại, oành đùng đùng tới.
Oành!
Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, ở nháy mắt Ðoạn Thủy Lưu phát ra công kích, năng lượng quanh thân đột nhiên cuồng bạo bốc lên, năng lượng không màu chỉ là cảnh giới nhất phẩm võ thần ở một khắc này quỷ dị lóng lánh ra từng đạo tinh mang, rạng rỡ tỏa sáng như thực chất hóa, làm khí thế Trần Hạo đột nhiên bão táp, một quyền đánh về phía kiếm quang của Đoạn Thủy Lưu.
Oành đùng đùng!
Tiếng nổ khủng bố vang lên, lúc kiếm quang cách Trần Hạo còn mười thước mạnh mẽ bị nổ nát.
“A?”
Trong đám người nhất thời bộc phát ra từng tiếng kinh hô không thể tin.
“Ừm?”
Đoạn Thủy Lưu hơi sửng sốt, sắc mặt chợt ngưng trọng hẳn lên, một đòn này hắn chỉ dùng ra năm phần năng lượng, Trần Hạo tuy nhàm chán nhưng cũng là siêu cấp thiên tài trong tông môn, hắn còn không dám làm quá mức. Ðối với nhất phẩm võ thần, hắn nếu vận dụng mười phần lực lượng chỉ sợ sẽ trực tiếp đem Trần Hạo đánh chết, khi đó hắn cố ý làm, tất nhiên chịu tội. Nhưng không nghĩ tới năm phần lực lượng lại bị đối phương dễ dàng phá tan. Nào không còn dám khinh địch.
Không có bất cứ do dự gì, Đoạn Thủy Lưu vội vàng bước ra một bước liền hóa thành một tàn ảnh đem năng lượng quanh thân đề tụ tới đỉnh phong, từ một cái phương hưóng quỷ dị đánh về phía Trần Hạo lần nữa.
Mười thành lực lượng trực tiếp xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió khủng bố, chém về phía Trần Hạo lần nữa!
“Vậy mới đúng!”
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thanh âm sang sảng của Trần Hạo truyền đến, thân hình giống như chậm thật ra nhanh, trong chớp mắt liền phát sau mà đến trước, nghênh đón kiếm quang của Đoạn Thủy Lưu, tiến thẳng đến cách Đoạn Thủy Lưu chỉ có ba trượng, một quyền dày nặng mênh mông mang theo ánh vàng rực rỡ đột nhiên đánh ra!
Oành! Ầm!
Cùng với tiếng vang lớn rung trời, Ðoạn Thủy Lưu kinh hãi vô cùng, một quyền này của Trần Hạo lần nữa đem kiếm quang của hắn chấn vỡ, hơn nữa khoảng cách gần như thế làm hắn thiếu chút nữa bảo kiếm rời tay, thân hình bạo lui.
Trong năng lượng cuồng bạo, Trần Hạo không lùi mà tiến, quanh thân phát ra năng lượng càng thêm trong suốt rực rỡ, trong phút chốc biến thành chiến đấu cận thân, quyền ảnh tầng tầng!
Oành Oành Oành!
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đoạn Thủy Lưu ở trước người ngưng tụ thành tầng tầng hộ thể cương khí cường hãn, liều mạng ngăn cản công kích nhanh như tia chớp của Trần Hạo, thân hình bay vút lui về phía sau, năng lượng quanh thân điên cuồng hướng về trong thanh kiếm lớn đỏ rực ngưng tụ, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới Trần Hạo mạnh như thế, nhưng cứ như thế thua trận lại không cam lòng, ít nhất hắn cũng phải thi triển ra công kích cường hãn nhất của hắn.
Theo năng lượng điên cuồng rót vào trong đại kiếm đỏ rực, khí tức của bảo kiếm trở nên càng lúc càng khủng bố, như là niết bàn chi hỏa bốc cháy lên, cùng nhật nguyệt tranh huy!
“Thiên Dương Phá Không!”
Đoạn Thủy Lưu rốt cuộc hoàn thành ngưng tụ năng lượng, phát ra một tiếng hét lớn kinh thiên, một kiếm đâm thẳng ra!
Thiên Dương Phá Không là một chiêu mạnh nhất của Thiên Dương Kiếm Quyết, tuy Đoạn Thủy Lưu là trong lúc vội phát ra, vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất của bản thân, nhưng bởi vì giờ phút này cao cao nhảy lên, hắn đã hoàn toàn đem Trần Hạo bao phủ, tập trung ở dưới kiếm thế, làm một kích này của hắn bày ra hiệu quả càng mạnh hơn!
“Trần Hạo này sợ là sắp thua rồi, chỉ biết một mặt cường công cũng quá không coi ai ra gì...” Trên đài chủ tịch, tam trưởng lão Mạnh Tự Cương khí định thần nhàn ngồi ở nơi đó, biểu cảm trên mặt tựa cười mà không cười nhẹ giọng nói.
Đại trưởng lão Ngô Tử Đàn khẽ nhíu mày, nhưng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt ẩn khẩn trương nhìn chằm chằm lôi đài.
Giờ khắc này dù là Đông Phương Đình, Đạm Đài Liên bọn người quen thuộc Trần Hạo vẻ mặt cũng lo lắng.
Chiến cuộc nhanh ngoài dự đoán, ngạo khí nghiêm nghị Ngô Lương Nghiệp ở trong ba phút đồng hồ bị Kiếm Nam Thuần cuồng bạo đánh bại!
Người bị khiêu chiến ban đầu xếp hạng mười, biến thành người khiêu chiến, ngồi xuống một vị trí cuối cùng của chỗ khiêu chiến. Ðệ tử cấp thấp có gan khiêu chiến tổng cộng có mười lăm người, đối tượng khiêu chiến cơ bản đều là thứ mười, thứ chín, thứ tám, mãi cho đến khiêu chiến chấm dứt, Đạm Ðài Liên cũng không có ai khiêu chiến. Thuận lợi xác định top mười cuối cùng, đến lượt xếp hạng top mười khiêu chiến, Đạm Đài Liên cũng không khiêu chiến hai vị trước. Có vài tên bất mãn thứ tự lại khiêu chiến, dù sao tiến vào Thất Tinh động thiên là ban thưởng lớn nhất, tuy không có khác nhau, nhưng xếp hạng cuối cùng lại ảnh hưởng đến chuyện phúc lợi môn phái, người để ý vẫn là rất nhiấu. Huống chi, ngoại môn trưởng lão, nội môn trưởng lão cùng môn chủ các nhân vật quan trọng ở đây, ai cũng muốn bày ra thế lực chân thật của bản thân.
Khiêu chiến hừng hực khí thể tiến hành.
Gần hai ngàn trung cấp đệ tử, tới một ngày cuối cùng, ban đầu còn tự tin có thực lực khiêu chiến chỉ có mười hai người, nhưng bởi vì Diệp Vấn Ðạo cùng Trần Hạo hai siêu cấp thiên tài đến ghế khiêu chiến đệ tử cao cấp, làm một số đệ tử lại rục rịch, biến thành mười tám người.
Ước chừng dùng gần hai canh giờ, trung cấp đệ tử khiêu chiến mới tiếp cận kết thúc.
...
Tam trưởng lão Mạnh Tự Cương sau khi nhìn nhìn Trần Hạo bình thản ung dung, thanh âm ngưng tụ thành một đường, truyền âm hướng Diệp Vấn Ðạo ngồi ở một hàng cuối cùng của ghế khiêu chiến đệ tử cao cấp, nói: “Hỏi, Trần Hạo tiểu tử này thu liễm khí tức, ta lại nhìn không thấu tu vi hắn, chẳng qua hắn đã dám ngồi ở nơi đó, tất nhiên là có cảnh giới trung phẩm võ thần, chiến lực của tiểu tử này nghe nói là rất cao, đợi lát nữa là hắn khiêu chiến trước, ngươi nhìn cho kĩ, nếu hắn thua tất nhiên càng tốt, ngươi cứ trực tiếp khiêu chiến đệ tử hắn vừa khiêu chiến xong, dù sao cuối cùng còn có khiêu chiến xếp hạng top mười. Nếu hắn thắng, tự ngươi đánh giá, có thể thì trực tiếp khiêu chiến hắn!”
Mạnh Tự Cương tuy đối với Diệp Vấn Ðạo có lòng tin tuyệt đối, nhưng giờ này khắc này Trần Hạo thu liễm khí tức lại làm hắn không thể nhìn ra đại khái manh mối, thậm chí ngay cả thượng trung hạ phẩm cũng không phân rõ, làm hắn mơ hồ cảm thấy không ổn. Lại nhớ đến Trần Hạo thiên phú biến thái một tháng từ nhất phẩm võ thánh tăng lên tới cửu phẩm võ thánh, cùng với chiến lực siêu mạnh trong đồn đãi, cho nên không thể không thận trọng nhắc nhở Diệp Vấn Đạo. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Trần Hạo quả thật là siêu cấp thiên tài cùng Diệp Vấn Đạo tương đương.
Đã sớm lưu ý Trần Hạo, vẻ mặt Diệp Vấn Ðạo không có chút biến hóa, thản nhiên truyền âm nói: “Mạnh trưởng lão, ngươi cứ việc yên tâm. Dù hắn là cửu phẩm võ thần cũng đừng mơ thắng ta! Chẳng qua là tu luyện một loại công phu ẩn giấu khí tức mà thôi, cường giả nào cần che giấu? Chờ thu Bích Lạc Kiếm của ngươi đi, đương nhiên nếu hắn thực mạnh mà nói, ta cũng rất thích ý nhìn thấy...”
Mạnh Tự Cương hơi sửng sốt, chợt trên mặt nhịn không được lộ ra một cái mỉm cười, truyền âm nói: “Tốt! Nhớ, nếu có thể mà nói, xuống tay ác một chút, tốt nhất cho hắn ấn tượng suốt đời khó quên, loại siêu cấp thiên tài này chỉ có thật sự phá hủy nhuệ khí cùng tự tin của hắn mới có thể thật sự đánh sập, nếu không về sau khả năng còn có thể là một trong những người cạnh tranh mạnh nhất của ngươi”
“Yên tâm, đạo của ta chính là sát lục chi đạo(đạo giết chóc), không ra tay thì thôi, ra tay liền là trí mạng, về phần không thể cố ý thi triển đòn sát thủ với ta mà nói căn bản không tồn tại. Ra tay liền là sát chiêu, cố ý như thế nào?” Diệp Vấn Đạo ngạo nghễ truyền âm nói.
“Ừm, vậy thì tốt!” Mạnh Tự Cương vui mừng gật gật đầu.
...
Cao cấp đệ tử tính cả Trần Hạo cùng Diệp Vấn Ðạo ở trong, tổng cộng có mười hai người khiêu chiến. Trần Hạo đếm ngược vào sân thứ hai, tất nhiên là xếp hạng mười một, mà Diệp Vấn Đạo tới cuối cùng thì xếp hạng cuối cùng.
Mười người xếp hạng phía trước Trần Hạo cơ bản đều là cao thủ cố ý ở một ngày cuối cùng mới ra màn. Mười trận khiêu chiến bày ra chiến lực cường hãn vô cùng, thực lực hơi mạnh liền sẽ khiêu chiến xếp hạng giữa thứ năm, thứ sáu, thậm chí cao hơn. Bởi vì khiêu chiến thứ mười mà nói, nhiều nhất tạm thời đạt được hạng mười, xếp hạng kém cỏi nhất, khẳng định là bị khiêu chiến nhiều nhất, lại bị chiến liên tiếp, tuy có được tư cách khiêu chiến, nhưng phiền toái nhiều. Mười người sau khi chiến đấu xong, có năm người thành công chen vào top mười, năm tên top mười ban đầu thì bị chen xuống. Năm người khác thì trận đầu khiêu chiến thất bại, liền bị hạ trực tiếp.
Ở thời điểm chiến đấu hạng mười vừa mới chấm đứt, ánh mắt mọi người liền tập trung trên người Trần Hạo.
...
“Trần Hạo không biết sẽ khiêu chiến ai?”
“Ngắn ngủn không đến ba tháng đã tấn thăng đến cao cấp đệ tử, cái tốc độ tăng lên này chính là so với Diệp Vấn Đạo sư huynh còn mạnh hơn, không biết là mấy phẩm võ thần...”
...
“Sư tỷ, Trần Hạo thật giỏi?”
Phía sau đám người nội môn đệ tử Trích Tinh Môn chia làm rất nhiều khu, tụ tập cùng một chỗ, nhìn như tán loạn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện những khu này đều là quay chung quanh một hạch tâm đệ tử khí tức cường đại mà ngồi. Giờ phút này Đông Phương Đình chăm chú nhìn Trần Hạo đã đứng dậy, vẫn có chút không thể tin được hỏi người bên cạnh. Ðông Phương Ðình bởi vì Bách Triều bảng, gần một năm thời gian không dốc lòng tu luyện như thế nào. Cho nên trong khoảng thời gian này cơ bản là ở trong bế quan tu luyện, thẳng đến hai ngày trước mới xuất quan. Đến bây giờ Trần Hạo sắp bắt đầu khiêu chiến đệ tử cao cấp, nàng cũng chưa với chạm mặt Trần Hạo.
“Top mười không có bất cứ vấn đề gì” Dạ Phi Tuyết cũng chăm chú nhìn Trần Hạo, thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt Dạ Phi Tuyết, Ðông Phương Ðình bỗng nhiên cảm giác là lạ, tựa như bây giờ Dạ Phi Tuyết biến thành mình trước đây, đối với Trần Hạo có một loại lòng tin tuyệt đối. Mặc dù Ðông Phương Đình đối với Trần Hạo tương đối hiểu biết, nhưng vẫn không nghĩ ra Trần Hạo sao có thể đem Dạ Phi Tuyết hạch tâm đệ tử nguyên anh hậu kỳ lại có được chiến lực cường hãn cũng thuyết phục.
“Ngô trưởng lão, ta khiêu chiến Đoạn Thủy Lưu sư huynh!”
Vù!
Ở nháy mắt Trần Hạo bay về phía lôi đài, thanh âm vang vọng ở toàn bộ khu lôi đài.
Đệ tử tên Đoạn Thủy Lưu này khẽ nhíu mày, nhất thời tản ra chiến ý cường đại, bay về phía lôi đài.
“Xếp hạng mười Đoạn Thủy Lưu? Tựa như không phải quá kinh người...”
“Nghĩ đến hắn chỉ là trung phẩm võ thần, xem ra hắn cũng không có bao nhiêu nắm chắc. Hẳn chỉ là đánh sâu vào một chút cao cấp mà thôi, dù sao hắn có môn chủ ban thưởng, cao cấp không được, vào trung cấp là không có bất cứ vấn đề gì...”
“Phải. Nói không chừng chỉ hạ phẩm võ thần đến giúp vui một chút mà thôi.”
“Con mẹ nó! Ngươi tuyệt đối phải thành công...” Lúc mọi người nghị luận ầm ầm, đệ tử ở trung cấp đệ tử đã xác định xếp hạng thứ mười mặt tái lên. Diệp Vấn Đạo thật ra không có gì, nhưng Trần Hạo chính là sớm có đồn đãi môn chủ có ban thưởng. Nếu hắn đánh sâu vào cao cấp đệ tử không thành công, tất nhiên sẽ đạt được tư cách Thất Tinh động thiên tầng hai, vậy ý nghĩa hắn thứ mười này sẽ bị chen xuống, ai cũng buồn bực. Buồn bực chỉ có thể cầu nguyện Trần Hạo đạt được thắng lợi cuối cùng.
...
Lôi đài trung ương, Đoạn Thủy Lưu cùng Trần Hạo cách nhau hai trăm trượng.
“Trần Hạo sư đệ, trung cấp đệ tử đã có danh ngạch của ngươi, nếu ngươi đến giúp vui, ta thấy vẫn là không cần chiến, miễn cho chậm trễ thời gian của mọi người!” Ðoạn Thủy Lưu nhíu mày nói. Cùng lúc nói, khí tức quanh thân phát ra, khí tức cường hãn của cửu phẩm võ thần nhất thời rợp trời rợp đất tràn ngập ra.
Hạng mười, hắn chỉ cần Diệp Vấn Đạo ra sân, hắn cơ bản liền bị chen vào ghế khiêu chiến. Nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Vấn Đạo ở trong hàng ngoại môn đệ tử, tuy chỉ là trung cấp nhưng danh xứng với thực thiên tài số một, tiềm lực vô hạn. Giờ phút này Diệp Vấn Đạo cũng không như Trần Hạo có đường lui, nếu tấn thăng đến võ thần, tự nhiên là tuyệt đối tự tin. Tuy nhiên nhất định bị Diệp Vấn Đạo tễ đi xuống, cần tiếp tục khiêu chiến, nhưng không nghĩ ở Trần Hạo trên người lãng phí thời gian.
“Hẳn là rất nhanh, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian!” Trần Hạo mỉm cười, từ tốn nói, năng lượng không màu tượng trưng cho cảnh giới võ thần cũng tràn ngập ra.
Hư...
Cảm ứng được khí tức của Trần Hạo, trong đám người nhất thời phát ra không ít tiếng hư, nhất là lại thêm lời Trần Hạo vừa mới nói, ở mọi người thấy đến, Trần Hạo thật sự là đến giúp vui. Bởi vì khí tức năng lượng của hắn chỉ là nhất phẩm võ thần. Tuy khí tức năng lượng rõ ràng so với nhất phẩm võ thần bình thường hùng hồn mênh mông hơn mấy lần, nhưng cảnh giới khí tức trong đó ẩn chứa lại rất rõ ràng.
“Nhất phẩm võ thần? Thực không có ý nghĩa, tựa như không cần thiết khiêu chiến...” Diệp Vấn Ðạo khẽ nhíu mày, lắc đầu thầm nghĩ, trong ánh mắt lóng lánh ra một tia khinh thường cùng thất vọng nhàn nhạt.
Sắc mặt Ðoạn Thủy Lưu cứng đờ, nhưng lại yên lòng, nói: “Ta kính ngươi là nhân vật thiên tài, nhưng lúc này vô giúp vui lại là nhàm chán đến cực điểm! Đi xuống đi!”
Ðoạn Thủy Lưu vèo một tiếng, tế ra một thanh kiếm lớn màu đỏ rực, cùng lúc nói Oành một tiếng, bước ra một bước, nhanh như thiểm điện lao về phía Trần Hạo, năng lượng mênh mông khủng bố nhất thời phát ra, hai tay cầm kiếm giơ lên cao cao, lúc cách Trần Hạo hơn ba mươi trượng vung kiếm bổ xuống!
Xẹt!
Một đạo kiếm quang nóng rực khủng bố như muốn đem thiên địa hòa tan, thiên địa âm dương năng lượng mênh mông, hùng hồn, cuồng bạo, mang theo khí thế cường đại, oành đùng đùng tới.
Oành!
Trần Hạo vẻ mặt bình tĩnh, ở nháy mắt Ðoạn Thủy Lưu phát ra công kích, năng lượng quanh thân đột nhiên cuồng bạo bốc lên, năng lượng không màu chỉ là cảnh giới nhất phẩm võ thần ở một khắc này quỷ dị lóng lánh ra từng đạo tinh mang, rạng rỡ tỏa sáng như thực chất hóa, làm khí thế Trần Hạo đột nhiên bão táp, một quyền đánh về phía kiếm quang của Đoạn Thủy Lưu.
Oành đùng đùng!
Tiếng nổ khủng bố vang lên, lúc kiếm quang cách Trần Hạo còn mười thước mạnh mẽ bị nổ nát.
“A?”
Trong đám người nhất thời bộc phát ra từng tiếng kinh hô không thể tin.
“Ừm?”
Đoạn Thủy Lưu hơi sửng sốt, sắc mặt chợt ngưng trọng hẳn lên, một đòn này hắn chỉ dùng ra năm phần năng lượng, Trần Hạo tuy nhàm chán nhưng cũng là siêu cấp thiên tài trong tông môn, hắn còn không dám làm quá mức. Ðối với nhất phẩm võ thần, hắn nếu vận dụng mười phần lực lượng chỉ sợ sẽ trực tiếp đem Trần Hạo đánh chết, khi đó hắn cố ý làm, tất nhiên chịu tội. Nhưng không nghĩ tới năm phần lực lượng lại bị đối phương dễ dàng phá tan. Nào không còn dám khinh địch.
Không có bất cứ do dự gì, Đoạn Thủy Lưu vội vàng bước ra một bước liền hóa thành một tàn ảnh đem năng lượng quanh thân đề tụ tới đỉnh phong, từ một cái phương hưóng quỷ dị đánh về phía Trần Hạo lần nữa.
Mười thành lực lượng trực tiếp xé rách không khí, phát ra tiếng xé gió khủng bố, chém về phía Trần Hạo lần nữa!
“Vậy mới đúng!”
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, thanh âm sang sảng của Trần Hạo truyền đến, thân hình giống như chậm thật ra nhanh, trong chớp mắt liền phát sau mà đến trước, nghênh đón kiếm quang của Đoạn Thủy Lưu, tiến thẳng đến cách Đoạn Thủy Lưu chỉ có ba trượng, một quyền dày nặng mênh mông mang theo ánh vàng rực rỡ đột nhiên đánh ra!
Oành! Ầm!
Cùng với tiếng vang lớn rung trời, Ðoạn Thủy Lưu kinh hãi vô cùng, một quyền này của Trần Hạo lần nữa đem kiếm quang của hắn chấn vỡ, hơn nữa khoảng cách gần như thế làm hắn thiếu chút nữa bảo kiếm rời tay, thân hình bạo lui.
Trong năng lượng cuồng bạo, Trần Hạo không lùi mà tiến, quanh thân phát ra năng lượng càng thêm trong suốt rực rỡ, trong phút chốc biến thành chiến đấu cận thân, quyền ảnh tầng tầng!
Oành Oành Oành!
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đoạn Thủy Lưu ở trước người ngưng tụ thành tầng tầng hộ thể cương khí cường hãn, liều mạng ngăn cản công kích nhanh như tia chớp của Trần Hạo, thân hình bay vút lui về phía sau, năng lượng quanh thân điên cuồng hướng về trong thanh kiếm lớn đỏ rực ngưng tụ, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới Trần Hạo mạnh như thế, nhưng cứ như thế thua trận lại không cam lòng, ít nhất hắn cũng phải thi triển ra công kích cường hãn nhất của hắn.
Theo năng lượng điên cuồng rót vào trong đại kiếm đỏ rực, khí tức của bảo kiếm trở nên càng lúc càng khủng bố, như là niết bàn chi hỏa bốc cháy lên, cùng nhật nguyệt tranh huy!
“Thiên Dương Phá Không!”
Đoạn Thủy Lưu rốt cuộc hoàn thành ngưng tụ năng lượng, phát ra một tiếng hét lớn kinh thiên, một kiếm đâm thẳng ra!
Thiên Dương Phá Không là một chiêu mạnh nhất của Thiên Dương Kiếm Quyết, tuy Đoạn Thủy Lưu là trong lúc vội phát ra, vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất của bản thân, nhưng bởi vì giờ phút này cao cao nhảy lên, hắn đã hoàn toàn đem Trần Hạo bao phủ, tập trung ở dưới kiếm thế, làm một kích này của hắn bày ra hiệu quả càng mạnh hơn!
“Trần Hạo này sợ là sắp thua rồi, chỉ biết một mặt cường công cũng quá không coi ai ra gì...” Trên đài chủ tịch, tam trưởng lão Mạnh Tự Cương khí định thần nhàn ngồi ở nơi đó, biểu cảm trên mặt tựa cười mà không cười nhẹ giọng nói.
Đại trưởng lão Ngô Tử Đàn khẽ nhíu mày, nhưng không nói chuyện, chỉ là ánh mắt ẩn khẩn trương nhìn chằm chằm lôi đài.
Giờ khắc này dù là Đông Phương Đình, Đạm Đài Liên bọn người quen thuộc Trần Hạo vẻ mặt cũng lo lắng.
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ