Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 143: Tuyệt Học Áo Nghĩa
“Mời tuyển thủ trận đầu, Nghê Kiếm Bình, Ôn Bạch Minh ra sân!”
Không để ý đến mọi người nghị luận, trọng tài liền tuyên bố.
Sau khi nghe được trọng tài nói, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn về phía khu vực chỗ mỗi người Nghê Kiếm Bình và Ôn Bạch Minh. Nghê Kiếm Bình cũng chưa lập tức ra sân, mà là ánh mắt trầm ổn nhìn về phía Ôn Bạch Minh.
Ôn Bạch Minh do dự mãi, rốt cuộc vẫn là không lên đài, trầm giọng nói: “Ta nhận thua!”
Nhị phẩm võ tông, hơn nữa còn là siêu cấp thiên tài của đế quốc Tân Tú đường, căn bản không phải hắn có thể chiến thắng. Đi lên không chỉ có bị làm nhục, có thể trả giá là sinh mệnh.
Trận thứ hai, trận thứ ba, cũng đều ở trong dự đoán của mọi người, thực lực chênh lệch quá cách xa, Nam Môn Dịch cùng Âm Phong Hàn đều nhận thua.
“Tuyển thủ trận thứ tư, Trần Hạo, Ngụy Thần ra sân!” Trọng tài tiếp tục hô.
Vù!
Ðế quốc Tân Tú đường Huyền Vũ điện Ngụy Thần không có bất cứ do dự gì, liền lăng không bay về phía lôi đài. Trần Hạo theo sát sau đó.
Trần Hạo tuy bày ra thực lực mạnh hơn Ngụy Thần, nhưng chênh lệch cũng không cách xa, Ngụy Thần không nhận thua cũng là ở trong tình lý. Thi đấu xếp hạng thập cường có thể nâng cao một cái thứ tự, đạt được ban thưởng cùng vinh dự liền có khác biệt rất lớn, trừ cái đó ra, cũng là cơ hội ở trước mặt toàn bộ cao tầng đế quốc Tuyên Võ mặt mày rạng rỡ. Mặc dù không có hy vọng tấn thăng ngũ cường, chỉ cần có tự tin giữ mạng, ai cũng sẽ liều một phen.
...
“Ngụy Thần cố lên! Ngụy Thần cố lên!”
“Ngụy sư huynh cố lên! Ngụy sư huynh cố lên!”
Ở nháy mắt Ngụy Thần lên đài, diễn võ trường từ hai phương hướng bộc phát ra tiếng hò hét trợ uy. Một chỗ là người gia tộc Ngụy Thần hô lên, một chỗ là người đế quốc Tân Tú đường hô lên.
“Trần Hạo cố lên! Trần Hạo cố lên!”
Ðông Phương Tuấn, Đông Phương Kiếm, Vân Phi Yên bọn người trẻ tuổi thiếu trầm ổn của vương quốc Trấn Nguyên nhất thời cũng không cam yếu thế. Nhưng So sánh với quy mô hầm hố của đối phương thì thật là khó coi chút.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thiếu nữ hơi non nớt lại bỗng nhiên từ trên ghế khách quý cao cao tại thượng truyền đến, thanh âm thanh thúy, không nhìn toàn bộ đại nhân vật tồn tại, lớn mật thúc giục nguyên lực đan điền, mang theo lực xuyên thấu cực kỳ rung động, bao phủ tiếng mọi người hò hét.
“Trần Hạo ca ca! Cố lên! Cố lên!”
Xoạt...
“Không phải chứ?” Bọn người Ðông Phương Tuấn, Vân Phi Yên có chút há hốc miệng, nhất là sau khi nhìn thấy trên ghế khách quý tiểu cô nương xinh đẹp kia, Ðông Phương Tuấn càng là mở to hai mắt nhìn.
“Khụ khụ...” Trên đài chủ tịch, ngồi ngay ngắn chính giữa, đế vương đế quốc nhất thời xấu hổ ho khan một tiếng. Dù là hắn cũng không nghĩ tới con gái bảo bối của hắn lại lúc này làm ra như thế... hành động làm người ta khiếp sợ, kinh ngạc. Càng làm hắn vò đầu là Trần Hạo khi nào quen biết với con gái bảo bối của mình, còn tựa như rất quen thuộc? Ca ca cũng gọi rồi... Cái này quả thực quá không thể tưởng tượng. Tiểu nha đầu này có bao nhiêu ca ca, nó cũng gọi thẳng tên...
Trần Hạo cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương đang ánh mắt sáng ngời, mang theo một cái mỉm cười cười khẽ đáng yêu chăm chú nhìn hắn, mà ở bên người tiểu cô nương, Thư Nhã cười tủm tỉm, đang đưa tay kéo tiểu cô nương đứng lên, Tuyên Dĩnh.
Oành!
Nhưng vào lúc này, kết giới lôi đài nháy mắt bao phủ toàn bộ lôi đài, Trần Hạo cũng thu hồi ánh mắt.
...
“Quỷ tinh linh...” Thư Nhã mang theo một tia cưng chiều đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ hồng nõn nà kia của Tuyên Dĩnh, nói.
“Hì hì... Thư Nhã tỷ tỷ, bây giờ lại nhiều thêm một chút nắm chắc rồi chứ? Tiêu Dĩnh cũng gọi hắn ca ca, hắn nhẫn tâm không đáp ứng sao?” Tiểu Dĩnh giả trang một cái mặt quỷ, cười khẽ nói.
Ðúng lúc này, thanh âm trận đấu bắt đầu của trọng tài truyền ra, ánh mắt hai người nhất thời nhìn về phía lôi đài.
...
Oành!
Thanh âm trọng tài chưa dứt, vẻ mặt ngưng trọng, Ngụy Thần đột nhiên vận hộ thể cương khí, chiến ý điên cuồng tăng vọt, nhanh như thiểm điện lướt về phía Trần Hạo. Mà Trân Hạo cũng ở cùng lúc tới gần.
...
“Thực lực Ngụy Thần hơi hơn Kiếm Phong Lưu nửa bậc, trái lại là có một đường hy vọng! Trừ phi, tiểu tử này còn ẩn tàng thực lực... An bài lão tử cùng Đạm Ðài Liên quyết đấu trước, tất nhiên là đế vương đế quốc chú ý, thật không nghĩ tới, tiểu tử này lại còn cùng quốc vương đế quốc có quan hệ...” Ánh mắt Di Minh Hạo nhìn chằm chằm lôi đài, trong lòng hung tợn thầm nghĩ. Mặc dù là hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến Trần Hạo có thể đi đến một bước này, hơn nữa còn bay lên đến độ cao có thực lực cũng hắn cạnh tranh nhất.
Cùng thời gian, Đạm Ðài Liên cũng là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm lôi đài, nhíu mày như có chút đăm chiêu.
Trần Hạo căn bản không ngờ tới bởi vì tiểu cô nương hò hét trợ uy một tiếng làm thân phận Trần Hạo phủ lên một chút sắc thái thần bí. Trần Hạo không biết thân phận tiểu cô nương, nhưng Di Minh Hạo cùng Đạm Ðài Liên lại biết. Thiếu nữ được xưng tuyệt đỉnh thiên tài hiếm có của đế quốc Tuyên Võ, ai chẳng biết? Mặc dù là chưa từng gặp, nhưng nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương cùng với khí tức trên người, vị trí chỗ ngồi, liền có thể đoán được.
...
Rầm rầm rầm!
Ngụy Thần một đường cường công, bảo kiếm trong tay đại khai đại hợp, liên tục bổ lẫn đâm, nguyên lực hùng hồn cuồng bạo trào ra, hiển nhiên là muốn ngay từ đầu đã ngăn chặn Trần Hạo, không cho Trần Hạo bất cứ cơ hội nào thi triển tuyệt chiêu.
Kiếm quang huy hoàng cùng với tiếng kiếm ngân thanh thúy cùng tiếng nổ oành đùng đùng, Ngụy Thần càng chiến càng dũng, hộ thể cương khí cũng chậm rãi thu liễm, làm cho da thịt hắn lóng lánh ra hào quang kim loại nhàn nhạt, cùng lúc đó, chiêu kiếm của hắn trở nên càng thêm hung hiểm cuồng bạo.
Nhưng...
Làm mọi người kinh ngạc là ở dưới công kích mãnh liệt như thế, Trần Hạo lại cử trọng nhược khinh, thân hình mơ hồ bất định, ở trong kiếm quang dày đặc sắc bén qua lại, quyền, chưởng, kiếm, ba loại tuyệt học hoàn toàn khác nhau, thần kỳ ở trên người hắn đồng thời diễn dịch. Làm người ta cảm giác hắn không giống như là đang thi đấu, mà như là đang hưởng thụ quá trình thi đấu.
Sư thật quá thực như thế.
Trần Hạo đến bây giờ loại tình trạng này cũng căn bản không cần che giấu cái gì, kiếm kĩ, quyền pháp, chưởng pháp, bộ pháp tuyệt học cổ, Trần Hạo ở trong mỗi lần chiến đấu đều là thật cẩn thận dung nhập đến trong tuyệt học thế giới này, lấy tư thái bình thường bày ra, lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ. Mãi cho đến giờ đây, toàn bộ cao thủ đều cho rằng, Trần Hạo là hóa mục nát thành thần kỳ, ở thời cơ thỏa đáng thi triển ra chiêu thức thỏa đáng nhất. Không biết đó là bởi Trần Hạo dung hợp các tuyệt học cổ. Nhưng loại đó, chung quy là đối với Trần Hạo có hạn chế quá lớn.
Mà bây giờ, Trần Hạo không cần cố kỵ người khác nhìn thế nào. Ai còn sẽ chất vấn hắn những cái này là học được nơi nào?
Không để ý đến mọi người nghị luận, trọng tài liền tuyên bố.
Sau khi nghe được trọng tài nói, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn về phía khu vực chỗ mỗi người Nghê Kiếm Bình và Ôn Bạch Minh. Nghê Kiếm Bình cũng chưa lập tức ra sân, mà là ánh mắt trầm ổn nhìn về phía Ôn Bạch Minh.
Ôn Bạch Minh do dự mãi, rốt cuộc vẫn là không lên đài, trầm giọng nói: “Ta nhận thua!”
Nhị phẩm võ tông, hơn nữa còn là siêu cấp thiên tài của đế quốc Tân Tú đường, căn bản không phải hắn có thể chiến thắng. Đi lên không chỉ có bị làm nhục, có thể trả giá là sinh mệnh.
Trận thứ hai, trận thứ ba, cũng đều ở trong dự đoán của mọi người, thực lực chênh lệch quá cách xa, Nam Môn Dịch cùng Âm Phong Hàn đều nhận thua.
“Tuyển thủ trận thứ tư, Trần Hạo, Ngụy Thần ra sân!” Trọng tài tiếp tục hô.
Vù!
Ðế quốc Tân Tú đường Huyền Vũ điện Ngụy Thần không có bất cứ do dự gì, liền lăng không bay về phía lôi đài. Trần Hạo theo sát sau đó.
Trần Hạo tuy bày ra thực lực mạnh hơn Ngụy Thần, nhưng chênh lệch cũng không cách xa, Ngụy Thần không nhận thua cũng là ở trong tình lý. Thi đấu xếp hạng thập cường có thể nâng cao một cái thứ tự, đạt được ban thưởng cùng vinh dự liền có khác biệt rất lớn, trừ cái đó ra, cũng là cơ hội ở trước mặt toàn bộ cao tầng đế quốc Tuyên Võ mặt mày rạng rỡ. Mặc dù không có hy vọng tấn thăng ngũ cường, chỉ cần có tự tin giữ mạng, ai cũng sẽ liều một phen.
...
“Ngụy Thần cố lên! Ngụy Thần cố lên!”
“Ngụy sư huynh cố lên! Ngụy sư huynh cố lên!”
Ở nháy mắt Ngụy Thần lên đài, diễn võ trường từ hai phương hướng bộc phát ra tiếng hò hét trợ uy. Một chỗ là người gia tộc Ngụy Thần hô lên, một chỗ là người đế quốc Tân Tú đường hô lên.
“Trần Hạo cố lên! Trần Hạo cố lên!”
Ðông Phương Tuấn, Đông Phương Kiếm, Vân Phi Yên bọn người trẻ tuổi thiếu trầm ổn của vương quốc Trấn Nguyên nhất thời cũng không cam yếu thế. Nhưng So sánh với quy mô hầm hố của đối phương thì thật là khó coi chút.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thiếu nữ hơi non nớt lại bỗng nhiên từ trên ghế khách quý cao cao tại thượng truyền đến, thanh âm thanh thúy, không nhìn toàn bộ đại nhân vật tồn tại, lớn mật thúc giục nguyên lực đan điền, mang theo lực xuyên thấu cực kỳ rung động, bao phủ tiếng mọi người hò hét.
“Trần Hạo ca ca! Cố lên! Cố lên!”
Xoạt...
“Không phải chứ?” Bọn người Ðông Phương Tuấn, Vân Phi Yên có chút há hốc miệng, nhất là sau khi nhìn thấy trên ghế khách quý tiểu cô nương xinh đẹp kia, Ðông Phương Tuấn càng là mở to hai mắt nhìn.
“Khụ khụ...” Trên đài chủ tịch, ngồi ngay ngắn chính giữa, đế vương đế quốc nhất thời xấu hổ ho khan một tiếng. Dù là hắn cũng không nghĩ tới con gái bảo bối của hắn lại lúc này làm ra như thế... hành động làm người ta khiếp sợ, kinh ngạc. Càng làm hắn vò đầu là Trần Hạo khi nào quen biết với con gái bảo bối của mình, còn tựa như rất quen thuộc? Ca ca cũng gọi rồi... Cái này quả thực quá không thể tưởng tượng. Tiểu nha đầu này có bao nhiêu ca ca, nó cũng gọi thẳng tên...
Trần Hạo cũng cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương đang ánh mắt sáng ngời, mang theo một cái mỉm cười cười khẽ đáng yêu chăm chú nhìn hắn, mà ở bên người tiểu cô nương, Thư Nhã cười tủm tỉm, đang đưa tay kéo tiểu cô nương đứng lên, Tuyên Dĩnh.
Oành!
Nhưng vào lúc này, kết giới lôi đài nháy mắt bao phủ toàn bộ lôi đài, Trần Hạo cũng thu hồi ánh mắt.
...
“Quỷ tinh linh...” Thư Nhã mang theo một tia cưng chiều đưa tay véo véo khuôn mặt nhỏ hồng nõn nà kia của Tuyên Dĩnh, nói.
“Hì hì... Thư Nhã tỷ tỷ, bây giờ lại nhiều thêm một chút nắm chắc rồi chứ? Tiêu Dĩnh cũng gọi hắn ca ca, hắn nhẫn tâm không đáp ứng sao?” Tiểu Dĩnh giả trang một cái mặt quỷ, cười khẽ nói.
Ðúng lúc này, thanh âm trận đấu bắt đầu của trọng tài truyền ra, ánh mắt hai người nhất thời nhìn về phía lôi đài.
...
Oành!
Thanh âm trọng tài chưa dứt, vẻ mặt ngưng trọng, Ngụy Thần đột nhiên vận hộ thể cương khí, chiến ý điên cuồng tăng vọt, nhanh như thiểm điện lướt về phía Trần Hạo. Mà Trân Hạo cũng ở cùng lúc tới gần.
...
“Thực lực Ngụy Thần hơi hơn Kiếm Phong Lưu nửa bậc, trái lại là có một đường hy vọng! Trừ phi, tiểu tử này còn ẩn tàng thực lực... An bài lão tử cùng Đạm Ðài Liên quyết đấu trước, tất nhiên là đế vương đế quốc chú ý, thật không nghĩ tới, tiểu tử này lại còn cùng quốc vương đế quốc có quan hệ...” Ánh mắt Di Minh Hạo nhìn chằm chằm lôi đài, trong lòng hung tợn thầm nghĩ. Mặc dù là hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến Trần Hạo có thể đi đến một bước này, hơn nữa còn bay lên đến độ cao có thực lực cũng hắn cạnh tranh nhất.
Cùng thời gian, Đạm Ðài Liên cũng là ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm lôi đài, nhíu mày như có chút đăm chiêu.
Trần Hạo căn bản không ngờ tới bởi vì tiểu cô nương hò hét trợ uy một tiếng làm thân phận Trần Hạo phủ lên một chút sắc thái thần bí. Trần Hạo không biết thân phận tiểu cô nương, nhưng Di Minh Hạo cùng Đạm Ðài Liên lại biết. Thiếu nữ được xưng tuyệt đỉnh thiên tài hiếm có của đế quốc Tuyên Võ, ai chẳng biết? Mặc dù là chưa từng gặp, nhưng nhìn thấy bộ dáng tiểu cô nương cùng với khí tức trên người, vị trí chỗ ngồi, liền có thể đoán được.
...
Rầm rầm rầm!
Ngụy Thần một đường cường công, bảo kiếm trong tay đại khai đại hợp, liên tục bổ lẫn đâm, nguyên lực hùng hồn cuồng bạo trào ra, hiển nhiên là muốn ngay từ đầu đã ngăn chặn Trần Hạo, không cho Trần Hạo bất cứ cơ hội nào thi triển tuyệt chiêu.
Kiếm quang huy hoàng cùng với tiếng kiếm ngân thanh thúy cùng tiếng nổ oành đùng đùng, Ngụy Thần càng chiến càng dũng, hộ thể cương khí cũng chậm rãi thu liễm, làm cho da thịt hắn lóng lánh ra hào quang kim loại nhàn nhạt, cùng lúc đó, chiêu kiếm của hắn trở nên càng thêm hung hiểm cuồng bạo.
Nhưng...
Làm mọi người kinh ngạc là ở dưới công kích mãnh liệt như thế, Trần Hạo lại cử trọng nhược khinh, thân hình mơ hồ bất định, ở trong kiếm quang dày đặc sắc bén qua lại, quyền, chưởng, kiếm, ba loại tuyệt học hoàn toàn khác nhau, thần kỳ ở trên người hắn đồng thời diễn dịch. Làm người ta cảm giác hắn không giống như là đang thi đấu, mà như là đang hưởng thụ quá trình thi đấu.
Sư thật quá thực như thế.
Trần Hạo đến bây giờ loại tình trạng này cũng căn bản không cần che giấu cái gì, kiếm kĩ, quyền pháp, chưởng pháp, bộ pháp tuyệt học cổ, Trần Hạo ở trong mỗi lần chiến đấu đều là thật cẩn thận dung nhập đến trong tuyệt học thế giới này, lấy tư thái bình thường bày ra, lực lượng hóa mục nát thành thần kỳ. Mãi cho đến giờ đây, toàn bộ cao thủ đều cho rằng, Trần Hạo là hóa mục nát thành thần kỳ, ở thời cơ thỏa đáng thi triển ra chiêu thức thỏa đáng nhất. Không biết đó là bởi Trần Hạo dung hợp các tuyệt học cổ. Nhưng loại đó, chung quy là đối với Trần Hạo có hạn chế quá lớn.
Mà bây giờ, Trần Hạo không cần cố kỵ người khác nhìn thế nào. Ai còn sẽ chất vấn hắn những cái này là học được nơi nào?
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ