Ngạo Thiên Cuồng Tôn
Chương 102: Đột biến
Còn có mấy ngày thời gian mới đến thời điểm khí tức di tích dao động, Trần Hạo cũng không muốn lãng phí thời gian, huống chi có thể tìm được di tích hay không chỉ là thử thời vận, Trần Hạo cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao tham bảo kiếm linh cũng nói, hết thảy di tích đều là siêu cấp cao thủ cô đọng phong ấn, mặc dù là hắn cũng không cảm ứng được cửa vào di tích, cái này cần cơ duyên và khí vận.
Cho nên, mục đích chủ yếu của Trần Hạo là lịch lãm, hơn nữa có tham bảo kiếm linh, thu hoạch một ít linh dược cũng không tệ... Nhưng theo Trần Hạo hướng khu vực trung tâm xâm nhập suốt hai canh giờ, nhưng vẫn chưa cảm ứng được khí tức bất cứ yêu thú nào, ngược lại cảm ứng được khí tức không ít người tu luyện, dường như toàn bộ yêu thú đều hư không biến mất, cái này đối với dãy núi Ma Vân mà nói là chuyện cực kỳ kỳ quái...
Bầu trời âm u, mặc dù là ban ngày cũng âm u, tràn ngập một cỗ khí tức áp lực.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Bảy ngày!
Theo thời gian chuyển dời, khu vực này trong phạm vi trăm dặm đã lục đục trào vào vô số cao thủ, mà cỗ khí tức đè nén kia cũng trở nên càng thêm trầm trọng, trên trời mây đen thật dày, cả ngày không thấy ánh mặt trời, làm cho trong lòng mỗi người đều giống như bị đè nặng bởi một ngon núi lớn, tuy thân thể cũng không có bất cứ gì không khỏe, nhưng lại có loại cảm giác không thở nổi.
...Oành đùng đùng... Trong một cái hang núi ẩn nấp, đang trong tu luyện, quanh thân Trần Hạo bỗng nhiên lóng lánh hào quang màu rám nắng rực rỡ, từ trạng thái tu luyện lui ra. Mấy ngày trước, thời điểm không tìm thấy bất cứ linh dược cùng yêu thú nào, Trần Hạo liền tìm tới cái hang này bắt đầu tu luyện. Dù sao cách khí tức di tích xuất hiện còn có mấy ngày thời gian, hắn cũng không muốn lãng phí vô ích ở trong tìm kiếm không có ý nghĩa này, sớm tới tứ phẩm hoàng cấp đỉnh phong, hắn tuy rất muốn thông qua chiến đấu củng cố cảnh giới, nhưng bóng dáng yêu thú cũng không thấy. Mà bây giờ, căn bản không cố ý thúc giục vách ngăn, liền tự nhiên mà vậy bước vào ngũ phẩm hoàng cấp. Ý võ song song thăng cấp.
Nhưng giờ phút này, lại bị ép từ trong trạng thái tu luyện rời khỏi.
Tiếng ầm vang thật lớn, giống như từ sâu trong lòng đất truyền đến, làm cả đại địa cũng đang run rẩy, cái hang cũng xuất hiện tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đá vụn lăn lộn, bụi bặm cuồn cuộn, tựa như muốn sụp đổ.
Cùng lúc đó, cửa hang bừng sáng, bầu trời âm u cả ngày giờ đây lóng lánh ra hào quang rực rỡ!
Vù!
“Ðây là chuyện gì?”
Trần Hạo nhanh như thiểm điện chạy ra khỏi hang, ngẩng đầu nhìn lên xa xa một cột sáng xông lên trời, ánh mắt lóng lánh ra cực độ khiếp sợ.
“Thiên địa linh khí thật nồng hậu! Còn sững sờ làm gì? Ði qua nhìn xem!” Ðúng lúc này, trong đầu Trần Hạo truyền đến dao động kịch liệt, thanh âm tham bảo kiếm linh cũng xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo.
Phành!
Hai chân Trần Hạo đột nhiên bước một bước, giống như đại bàng giương cánh, hóa thành một tia sáng nhanh chóng hướng về cột sáng dần dần tiêu tán chạy như bay.
“Đây là khí tức di tích? Cùng trong sách nhiệm vụ nói hoàn toàn khác nhau! Từ sau khi bước vào khu vực này, tựa như khắp nơi lộ ra quỷ dị...” Trần Hạo vừa nhanh chóng đi tới, vừa ở trong đầu nói.
“Là khí tức di tích! Khí tức di tích này xuất hiện hẳn là đã rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ bị khai quật. Tình huống lần này quỷ dị, đối với các ngươi những người này mà nói, không chừng là chuyện tốt! Ngươi cẩn thận một chút, rất nhiều khí tức mạnh hơn ngươi! Ta có thể cảm ứng ra, không gian dao động trong khu vực này rất kịch liệt...” Tham bảo kiếm linh nói.
“Không gian dao động kịch liệt? Có ý tứ gì?”
“Là đến từ không gian di tích cùng không gian chỗ chúng ta va chạm, nếu ta đoán không sai, di tích này đã tồn tại rất lâu, nhưng trước sau chưa có người đại cơ duyên, đại khí vận đạt được, đã ở bên bờ sụp đổ...”
“Sụp đổ? Ngươi là nói di tích này sắp biến mất?”
“Ừm. Trong trời đất tồn tại rất nhiều di tích, mọi di tích đều là truyền thừa siêu cấp cao thủ lưu lại. Mà những di tích đó đều có cấm chế cùng trận pháp mạnh mẽ chống đỡ. Ví dụ như di tích thành cổ Huyền Hoàng, nó muốn truyền thừa đó là ngũ hành linh căn! Sau khi người đạt được vô tâm linh căn, bảo khố Huyền Hoàng mới có thể mở ra, Huyền Hoàng Hoàn cùng ngũ hành linh kiếm chống đỡ cấm chế sau khi bị ngươi đạt được, Huyền Hoàng di tích cũng liền sụp đổ... Đương nhiên, mặc dù là không có ai đạt được ngũ hành linh căn, Huyền Hoàng di tích cũng sẽ theo thời gian chuyển dời, đạt tới niên hạn của bản thân nó mà sụp đổ. Mà bây giờ, tình huống di tích này, liền có thể là đã đến bên bờ sụp đổ, cho nên mới xuất hiện dị biến như thế...”
“Oành đùng đùng...”
Thanh âm càng thêm khủng bố truyền đến, mặt đất chấn động, dãy núi lay động, vô số đá núi cực lớn cuồn cuộn xuống, tốc độ cột sáng kia tiêu tán tựa như nhanh thêm mấy phần.
Một cỗ khí tức viễn cổ nồng đậm cùng thiên địa linh khí mênh mông, trong phút chốc đem phạm vi trăm dặm đều bao phủ lại.
“Cửa vào di tích có thể sắp mở ra rồi! Mau, không cần giữ lại thực lực nữa, đi qua xem xem!” Tham bảo kiếm linh bỗng nhiên nói.
Trong lòng Trần Hạo khiếp sợ, chớp mắt đội lên đấu lạp màu đen, thúc giục nguyên lực cùng tinh thần lực quanh thân, hai loại năng lượng dung hợp cùng một chỗ, làm Trần Hao kinh hỉ là hắn vừa mới bước vào hoàng cấp ngũ phẩm, trong nháy mắt này, lại cảm giác thoát ly sức hút của trái đất, cả người lăng không bay lên, hóa thành một dải ánh sáng!
Nguyên lực màu rám nắng đã biến thành hào quang màu lam nhạt tượng trưng cho võ đế!
Vù vù vù... Ở cùng lúc Trần Hạo điên cuồng chạy qua, đệ tử thiên tài sớm ở trong phạm vi trung tâm chờ đợi, từng người cũng vẻ mặt khiếp sợ ngóng nhìn cột sáng dần dần tiêu tán, dùng tốc độ nhanh nhất hướng nó tới gần.
Trong đó mười mấy cái bóng người càng là phi hành trên không, hiển nhiên là đã bước vào cảnh giới võ đế hoặc là thất phẩm ý hoàng, nếu không mặc dù tốc độ mau nữa cũng không cách nào hoàn toàn làm được lăng không phi hành!
Trong vài cái bóng người này, rõ ràng có Phương Tình cùng trong đội của nàng tên bát phẩm ý giả kia, cùng với đệ nhất cao thủ Triệu Vân Phi trong đệ tử mới tiến vào hoàng gia Tân Tú đường!
Trừ ba người bọn họ, vài bóng người lăng không phi hành khác thì không phải đệ tử hoàng gia Tân Tú đường. Hiển nhiên là đệ tử thiên tài đến từ ba đại vương quốc khác.
...“Trần Hạo?”
Phương Tình lúc nhìn thấy Trần Hạo,nhất thời có chút kinh ngạc kêu lên.
Trần Hạo mỉm cười, chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Tình. Ở lúc tiếp cận đến phạm vi cột sáng ngoài vài dặm, liền lặng lẽ hạ xuống, tháo đồ đen cùng đấu lạp, thay trang phục hoàng gia Tân Tú đường.
Trần Hạo hiểu rõ nhiệm vụ tìm kiếm cửa vào di tích lần này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ tích ban đầu của quỹ đạo, làm cho toàn bộ người đều đang hướng nơi này hội tụ, xung đột kịch liệt không thể tránh được. Trước kia lúc làm nhiệm vụ này, đệ tử bốn đại vưong quốc đã xung đột không thôi. Nhưng đều là xung đột tiểu đội, nhưng bây giờ toàn bộ người hội tụ đến nơi đây, một khi xảy ra xung đột, tranh đoạt mà nói, đó là đệ tử hoàng gia Tân Tú đường của bốn đại vương quốc cạnh tranh, không đoàn kết với nhau mà nói, khẳng định gặp họa.
Trần Hạo cũng không thể mang theo đấu lạp ra màn. Như vậy mà nói, chỉ sợ sẽ liền bị toàn bộ người của bốn đại vương quốc công kích. Bởi vì nhiệm vụ này, chỉ có đệ tử hoàng gia Tân Tú đưòng của bốn đại vương quốc có thể làm.
Mà tình huống bây giờ cùng Trần Hạo nghĩ giống nhau, mười mấy cao thủ dẫn đầu tới phân biệt rõ ràng đứng thành bốn trận doanh, vây quanh cột sáng đang tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía trận doanh đối phương đều mang theo đối địch.
Mà bốn trận doanh này, vương quốc Trấn Nguyên chỉ có ba người, Phương Tình cùng thiếu niên đội của nàng, cùng với Triệu Vân Phi. Mà ba nước khác, hai cái bốn người, một cái năm người. May mà Triệu Vân Phi nửa năm trước đã là nhất phẩm võ đế, khí tức rõ ràng càng cường đại hơn.
“Ngươi không phải không đến sao?” Phương Tình thấp giọng hỏi.
“Sư tỷ, ta là nói cân nhắc chút... Về sau không tìm được nhiệm vụ thích hợp, liền đã đuổi theo. Nhưng tốc độ các ngươi quá nhanh, ta không đuổi kịp...” Trần Hạo nói: “Đây là tình huống gì?”
“Trận pháp thủ hộ di tích này chỉ sợ là đã đến bên bờ sụp đổ, đối với chúng ta mà nói trái lại là một lần cơ hội, nói không chừng cột sáng này biến mất, di tích liền sẽ mở ra, sư đệ, đợi lát nữa theo chúng ta cùng nhau đi vào, vị này là Liễu Vân Phong, bát phẩm ý đế, là sư huynh thật sự của ngươi. Vị này ngươi hẳn là nhận ra...” Phương Tình sau khi giới thiệu xong Liễu Vân Phong, chỉ chỉ Triệu Vân Phi nói.
Ánh mắt Triệu Vân Phi kiêu căng nhìn thoáng qua Trần Hạo, một bộ tư thái được thế coi thường người ta.
“Không biết” Trần Hạo vốn định nói nhận ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng đó của Triệu Vân Phi, trong lòng lại khinh thường lắc lắc đầu nói.
Triệu Vân Phi khẽ nhíu mày.
“Không phải chứ?” Phương Tình có chút kinh ngạc, nói: “Hắn tên là Triệu Vân Phi, đệ nhất cao thủ lần này của các ngươi. Lần này có thể rất nguy hiểm, chúng ta phải đoàn kết cùng một chỗ...”
“Phương Tình, có hắn hữu dụng sao? Mới tiến vào hoàng cấp không lâu, ngược lại vướng chân vướng tay, cửa vào di tích này một khi mở ra, chỉ có nháy mắt ngắn ngủi, ta cũng không muốn mang cái tha du bình(con ghê, con chồng trước)...”
“Cái này... Trần Hạo tuy tu vi thấp, nhưng lại có thực lực chiến thắng lục phẩm võ hoàng...”
“Lục phẩm võ hoàng? Một thành công lực của ta đã có thể miễu sát, ngươi cảm thấy hữu dụng? Nhìn xem thực lực đối phương! Ði cũng là chịu chết, ta cũng không muốn phân tâm bảo vệ hắn!”
Phương Tình khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên bị một cỗ dao động kỳ dị đánh gãy.
“Tê tê tê...”
Cột sáng càng lúc càng ảm đạm mỏng manh, giờ phút này bỗng nhiên lóng lánh ra từng đạo dao động dạng sóng nước, như là ngưng tụ thành một quả bóng nước đường kính mấy trượng trong suốt.
“Mở rồi, mau! Đi vào!”
Ánh mắt Phương Tình co lại, vội vàng nói, lúc Phương Tình nói, mấy cái bóng người đã nhanh như thiểm điện lao về phía bóng nước, Phương Tình cùng Liễu Vân Phong cũng lập tức trước sau đuổi kịp.
“Mau!”
Trong đầu truyền đến tiếng lo lắng thúc giục của tham bảo kiếm linh, hiển nhiên tham bảo kiếm linh đã cảm ứng được thông đạo này chỉ sợ chỉ duy trì nháy mắt, mà Trần Hạo vẻ mặt lạnh lẽo, lại còn chưa nhúc nhích.
“Dmm!”
Trần Hạo tức giận mắng một tiếng, hai chân đột nhiên bước một bước, cũng lao vào trong bóng nước. Không có cách nào, Trần Hạo cảm thấy rất nghẹn, thế giới này tất cả đều là dùng thực lực nói chuyện. Lời cuồng ngạo kia của Triệu Vân Phi, hắn tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được?
Tê... Trần Hạo ở sau mười mấy bóng người, một người cuối cùng vào trong bóng nước, một cỗ dao động kỳ dị trong phút chốc bao phủ toàn thân, làm cho Trần Hạo cùng với toàn bộ người kinh ngạc là bóng nước này tựa như không phải cửa vào truyền tống, mà là một loại cấm chế cực kỳ cường hãn, bao gồm Trần Hạo ở bên trong, toàn bộ người hầu như ở nháy mắt tiến vào, liền bị một loại lưc lượng hoàn toàn vượt qua nhận biết của bọn họ trói buộc.
Từng người đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, không chút sức phản kháng quay cuồng ở trong đó.
...Vù!
Sau khi Trần Hạo vừa vào trong đó, một bóng người uyển chuyển lăng không phi hành, căn bản không thấy rõ bộ dáng, liền nhanh như thiểm điện, lặng lẽ mau chóng lao vào trong bóng nước.
Nếu bọn người Trần Hạo còn ở bên ngoài mà nói, tất nhiên có thể cảm giác được khí tức bóng người uyển chuyển kia xa xa vượt qua tất cả bọn họ. Chẳng qua giờ phút này, bon họ lại căn bản chưa lưu ý đến bóng người đó tiến vào.
Năng lượng đó hoàn toàn vượt qua nhận biết, hóa thành từng cái xúc tu vô hình xuyên thấu qua lỗ chân lông quanh thân mọi người chui vào trong thân thể, thậm chí ngay cả trong đầu cũng không thể tránh được, không thể kháng cự, mỗi một người, bao gồm bóng người uyển chuyên tiến vào cuối cùng kia cũng lâm vào trong thống khổ cực độ, một loại cảm giác giống như ở trên linh hồn đâm kim, xâm nhập mỗi một tấc, mỗi một cái tế bào toàn thân...
“O a...”
Ngắn ngủn khoảng nửa phút đồng hồ, mười mấy thân hình hầu như cùng lúc kêu ra tiếng sợ hãi, giống như tên bắn từ trong bóng nước hướng bốn phương tám hướng bắn ra, quay cuồng, ước chừng bay ra mấy chục trượng mới ổn định thân hình rơi trên mặt đất.
Oành!
Cùng lúc đó, bóng nước cũng phát ra một tiếng nổ mạnh nặng nề, lập tức tiêu tán vô hình.
Mười mấy thân hình đều là vẻ mặt dại ra, giống như bị rút sạch lực lượng, trên mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm phương hướng bóng nước với xung quanh không có bất cứ gì khác nhau.
Triệu Vân Phi, Phương Tình, Liễu Vân Phong, cùng với mười ba người của ba đại vương quốc khác toàn bộ đều ở đây.
“Trần Hạo đâu?” Khi Phương Tình nhìn chung quanh không thấy Trần Hạo, có chút khiếp sợ nói: “Chẳng 1ẽ hắn...”
“Di tích truyền thừa lựa chọn... Ðiều này sao có thể? Tiểu tử vừa đó tu vi chỉ là hoàng cấp trung phẩm, sao có thể lựa chọn hắn?” Một thiếu niên thiên tài vương quốc Ðại Kiền nhìn tuổi nhiều nhất mười lăm, nhưng khí tức lại rõ ràng đã bước vào cảnh giới võ đế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu nói.
Thiếu niên thiên tài này tên là Di Minh Hạo, tuổi ngoài mười bốn tuổi, tam hoàng tử của vương quốc Ðại Kiền. So với Trần Hạo chỉ lớn hơn không đến một tuổi. Mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, mười ba tuổi đã bước vào võ hoàng, còn chưa đầy mười bốn tuổi đã tấn thăng võ đế, thiên phú cùng ngộ tính tu luyện trăm năm không gặp. Được coi là đệ nhất thiên tài của vương quốc Ðại Kiền. Hơn nữa thay thế huynh trưởng hắn, trở thành thái tử vương quốc Ðại Kiền.
Mặc dù là Trần Hạo tạm thời cũng không thể cùng hắn đánh đồng.
Cho nên, mục đích chủ yếu của Trần Hạo là lịch lãm, hơn nữa có tham bảo kiếm linh, thu hoạch một ít linh dược cũng không tệ... Nhưng theo Trần Hạo hướng khu vực trung tâm xâm nhập suốt hai canh giờ, nhưng vẫn chưa cảm ứng được khí tức bất cứ yêu thú nào, ngược lại cảm ứng được khí tức không ít người tu luyện, dường như toàn bộ yêu thú đều hư không biến mất, cái này đối với dãy núi Ma Vân mà nói là chuyện cực kỳ kỳ quái...
Bầu trời âm u, mặc dù là ban ngày cũng âm u, tràn ngập một cỗ khí tức áp lực.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày... Bảy ngày!
Theo thời gian chuyển dời, khu vực này trong phạm vi trăm dặm đã lục đục trào vào vô số cao thủ, mà cỗ khí tức đè nén kia cũng trở nên càng thêm trầm trọng, trên trời mây đen thật dày, cả ngày không thấy ánh mặt trời, làm cho trong lòng mỗi người đều giống như bị đè nặng bởi một ngon núi lớn, tuy thân thể cũng không có bất cứ gì không khỏe, nhưng lại có loại cảm giác không thở nổi.
...Oành đùng đùng... Trong một cái hang núi ẩn nấp, đang trong tu luyện, quanh thân Trần Hạo bỗng nhiên lóng lánh hào quang màu rám nắng rực rỡ, từ trạng thái tu luyện lui ra. Mấy ngày trước, thời điểm không tìm thấy bất cứ linh dược cùng yêu thú nào, Trần Hạo liền tìm tới cái hang này bắt đầu tu luyện. Dù sao cách khí tức di tích xuất hiện còn có mấy ngày thời gian, hắn cũng không muốn lãng phí vô ích ở trong tìm kiếm không có ý nghĩa này, sớm tới tứ phẩm hoàng cấp đỉnh phong, hắn tuy rất muốn thông qua chiến đấu củng cố cảnh giới, nhưng bóng dáng yêu thú cũng không thấy. Mà bây giờ, căn bản không cố ý thúc giục vách ngăn, liền tự nhiên mà vậy bước vào ngũ phẩm hoàng cấp. Ý võ song song thăng cấp.
Nhưng giờ phút này, lại bị ép từ trong trạng thái tu luyện rời khỏi.
Tiếng ầm vang thật lớn, giống như từ sâu trong lòng đất truyền đến, làm cả đại địa cũng đang run rẩy, cái hang cũng xuất hiện tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đá vụn lăn lộn, bụi bặm cuồn cuộn, tựa như muốn sụp đổ.
Cùng lúc đó, cửa hang bừng sáng, bầu trời âm u cả ngày giờ đây lóng lánh ra hào quang rực rỡ!
Vù!
“Ðây là chuyện gì?”
Trần Hạo nhanh như thiểm điện chạy ra khỏi hang, ngẩng đầu nhìn lên xa xa một cột sáng xông lên trời, ánh mắt lóng lánh ra cực độ khiếp sợ.
“Thiên địa linh khí thật nồng hậu! Còn sững sờ làm gì? Ði qua nhìn xem!” Ðúng lúc này, trong đầu Trần Hạo truyền đến dao động kịch liệt, thanh âm tham bảo kiếm linh cũng xuất hiện ở trong đầu Trần Hạo.
Phành!
Hai chân Trần Hạo đột nhiên bước một bước, giống như đại bàng giương cánh, hóa thành một tia sáng nhanh chóng hướng về cột sáng dần dần tiêu tán chạy như bay.
“Đây là khí tức di tích? Cùng trong sách nhiệm vụ nói hoàn toàn khác nhau! Từ sau khi bước vào khu vực này, tựa như khắp nơi lộ ra quỷ dị...” Trần Hạo vừa nhanh chóng đi tới, vừa ở trong đầu nói.
“Là khí tức di tích! Khí tức di tích này xuất hiện hẳn là đã rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ bị khai quật. Tình huống lần này quỷ dị, đối với các ngươi những người này mà nói, không chừng là chuyện tốt! Ngươi cẩn thận một chút, rất nhiều khí tức mạnh hơn ngươi! Ta có thể cảm ứng ra, không gian dao động trong khu vực này rất kịch liệt...” Tham bảo kiếm linh nói.
“Không gian dao động kịch liệt? Có ý tứ gì?”
“Là đến từ không gian di tích cùng không gian chỗ chúng ta va chạm, nếu ta đoán không sai, di tích này đã tồn tại rất lâu, nhưng trước sau chưa có người đại cơ duyên, đại khí vận đạt được, đã ở bên bờ sụp đổ...”
“Sụp đổ? Ngươi là nói di tích này sắp biến mất?”
“Ừm. Trong trời đất tồn tại rất nhiều di tích, mọi di tích đều là truyền thừa siêu cấp cao thủ lưu lại. Mà những di tích đó đều có cấm chế cùng trận pháp mạnh mẽ chống đỡ. Ví dụ như di tích thành cổ Huyền Hoàng, nó muốn truyền thừa đó là ngũ hành linh căn! Sau khi người đạt được vô tâm linh căn, bảo khố Huyền Hoàng mới có thể mở ra, Huyền Hoàng Hoàn cùng ngũ hành linh kiếm chống đỡ cấm chế sau khi bị ngươi đạt được, Huyền Hoàng di tích cũng liền sụp đổ... Đương nhiên, mặc dù là không có ai đạt được ngũ hành linh căn, Huyền Hoàng di tích cũng sẽ theo thời gian chuyển dời, đạt tới niên hạn của bản thân nó mà sụp đổ. Mà bây giờ, tình huống di tích này, liền có thể là đã đến bên bờ sụp đổ, cho nên mới xuất hiện dị biến như thế...”
“Oành đùng đùng...”
Thanh âm càng thêm khủng bố truyền đến, mặt đất chấn động, dãy núi lay động, vô số đá núi cực lớn cuồn cuộn xuống, tốc độ cột sáng kia tiêu tán tựa như nhanh thêm mấy phần.
Một cỗ khí tức viễn cổ nồng đậm cùng thiên địa linh khí mênh mông, trong phút chốc đem phạm vi trăm dặm đều bao phủ lại.
“Cửa vào di tích có thể sắp mở ra rồi! Mau, không cần giữ lại thực lực nữa, đi qua xem xem!” Tham bảo kiếm linh bỗng nhiên nói.
Trong lòng Trần Hạo khiếp sợ, chớp mắt đội lên đấu lạp màu đen, thúc giục nguyên lực cùng tinh thần lực quanh thân, hai loại năng lượng dung hợp cùng một chỗ, làm Trần Hao kinh hỉ là hắn vừa mới bước vào hoàng cấp ngũ phẩm, trong nháy mắt này, lại cảm giác thoát ly sức hút của trái đất, cả người lăng không bay lên, hóa thành một dải ánh sáng!
Nguyên lực màu rám nắng đã biến thành hào quang màu lam nhạt tượng trưng cho võ đế!
Vù vù vù... Ở cùng lúc Trần Hạo điên cuồng chạy qua, đệ tử thiên tài sớm ở trong phạm vi trung tâm chờ đợi, từng người cũng vẻ mặt khiếp sợ ngóng nhìn cột sáng dần dần tiêu tán, dùng tốc độ nhanh nhất hướng nó tới gần.
Trong đó mười mấy cái bóng người càng là phi hành trên không, hiển nhiên là đã bước vào cảnh giới võ đế hoặc là thất phẩm ý hoàng, nếu không mặc dù tốc độ mau nữa cũng không cách nào hoàn toàn làm được lăng không phi hành!
Trong vài cái bóng người này, rõ ràng có Phương Tình cùng trong đội của nàng tên bát phẩm ý giả kia, cùng với đệ nhất cao thủ Triệu Vân Phi trong đệ tử mới tiến vào hoàng gia Tân Tú đường!
Trừ ba người bọn họ, vài bóng người lăng không phi hành khác thì không phải đệ tử hoàng gia Tân Tú đường. Hiển nhiên là đệ tử thiên tài đến từ ba đại vương quốc khác.
...“Trần Hạo?”
Phương Tình lúc nhìn thấy Trần Hạo,nhất thời có chút kinh ngạc kêu lên.
Trần Hạo mỉm cười, chậm rãi đi tới bên cạnh Phương Tình. Ở lúc tiếp cận đến phạm vi cột sáng ngoài vài dặm, liền lặng lẽ hạ xuống, tháo đồ đen cùng đấu lạp, thay trang phục hoàng gia Tân Tú đường.
Trần Hạo hiểu rõ nhiệm vụ tìm kiếm cửa vào di tích lần này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ tích ban đầu của quỹ đạo, làm cho toàn bộ người đều đang hướng nơi này hội tụ, xung đột kịch liệt không thể tránh được. Trước kia lúc làm nhiệm vụ này, đệ tử bốn đại vưong quốc đã xung đột không thôi. Nhưng đều là xung đột tiểu đội, nhưng bây giờ toàn bộ người hội tụ đến nơi đây, một khi xảy ra xung đột, tranh đoạt mà nói, đó là đệ tử hoàng gia Tân Tú đường của bốn đại vương quốc cạnh tranh, không đoàn kết với nhau mà nói, khẳng định gặp họa.
Trần Hạo cũng không thể mang theo đấu lạp ra màn. Như vậy mà nói, chỉ sợ sẽ liền bị toàn bộ người của bốn đại vương quốc công kích. Bởi vì nhiệm vụ này, chỉ có đệ tử hoàng gia Tân Tú đưòng của bốn đại vương quốc có thể làm.
Mà tình huống bây giờ cùng Trần Hạo nghĩ giống nhau, mười mấy cao thủ dẫn đầu tới phân biệt rõ ràng đứng thành bốn trận doanh, vây quanh cột sáng đang tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía trận doanh đối phương đều mang theo đối địch.
Mà bốn trận doanh này, vương quốc Trấn Nguyên chỉ có ba người, Phương Tình cùng thiếu niên đội của nàng, cùng với Triệu Vân Phi. Mà ba nước khác, hai cái bốn người, một cái năm người. May mà Triệu Vân Phi nửa năm trước đã là nhất phẩm võ đế, khí tức rõ ràng càng cường đại hơn.
“Ngươi không phải không đến sao?” Phương Tình thấp giọng hỏi.
“Sư tỷ, ta là nói cân nhắc chút... Về sau không tìm được nhiệm vụ thích hợp, liền đã đuổi theo. Nhưng tốc độ các ngươi quá nhanh, ta không đuổi kịp...” Trần Hạo nói: “Đây là tình huống gì?”
“Trận pháp thủ hộ di tích này chỉ sợ là đã đến bên bờ sụp đổ, đối với chúng ta mà nói trái lại là một lần cơ hội, nói không chừng cột sáng này biến mất, di tích liền sẽ mở ra, sư đệ, đợi lát nữa theo chúng ta cùng nhau đi vào, vị này là Liễu Vân Phong, bát phẩm ý đế, là sư huynh thật sự của ngươi. Vị này ngươi hẳn là nhận ra...” Phương Tình sau khi giới thiệu xong Liễu Vân Phong, chỉ chỉ Triệu Vân Phi nói.
Ánh mắt Triệu Vân Phi kiêu căng nhìn thoáng qua Trần Hạo, một bộ tư thái được thế coi thường người ta.
“Không biết” Trần Hạo vốn định nói nhận ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng đó của Triệu Vân Phi, trong lòng lại khinh thường lắc lắc đầu nói.
Triệu Vân Phi khẽ nhíu mày.
“Không phải chứ?” Phương Tình có chút kinh ngạc, nói: “Hắn tên là Triệu Vân Phi, đệ nhất cao thủ lần này của các ngươi. Lần này có thể rất nguy hiểm, chúng ta phải đoàn kết cùng một chỗ...”
“Phương Tình, có hắn hữu dụng sao? Mới tiến vào hoàng cấp không lâu, ngược lại vướng chân vướng tay, cửa vào di tích này một khi mở ra, chỉ có nháy mắt ngắn ngủi, ta cũng không muốn mang cái tha du bình(con ghê, con chồng trước)...”
“Cái này... Trần Hạo tuy tu vi thấp, nhưng lại có thực lực chiến thắng lục phẩm võ hoàng...”
“Lục phẩm võ hoàng? Một thành công lực của ta đã có thể miễu sát, ngươi cảm thấy hữu dụng? Nhìn xem thực lực đối phương! Ði cũng là chịu chết, ta cũng không muốn phân tâm bảo vệ hắn!”
Phương Tình khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên bị một cỗ dao động kỳ dị đánh gãy.
“Tê tê tê...”
Cột sáng càng lúc càng ảm đạm mỏng manh, giờ phút này bỗng nhiên lóng lánh ra từng đạo dao động dạng sóng nước, như là ngưng tụ thành một quả bóng nước đường kính mấy trượng trong suốt.
“Mở rồi, mau! Đi vào!”
Ánh mắt Phương Tình co lại, vội vàng nói, lúc Phương Tình nói, mấy cái bóng người đã nhanh như thiểm điện lao về phía bóng nước, Phương Tình cùng Liễu Vân Phong cũng lập tức trước sau đuổi kịp.
“Mau!”
Trong đầu truyền đến tiếng lo lắng thúc giục của tham bảo kiếm linh, hiển nhiên tham bảo kiếm linh đã cảm ứng được thông đạo này chỉ sợ chỉ duy trì nháy mắt, mà Trần Hạo vẻ mặt lạnh lẽo, lại còn chưa nhúc nhích.
“Dmm!”
Trần Hạo tức giận mắng một tiếng, hai chân đột nhiên bước một bước, cũng lao vào trong bóng nước. Không có cách nào, Trần Hạo cảm thấy rất nghẹn, thế giới này tất cả đều là dùng thực lực nói chuyện. Lời cuồng ngạo kia của Triệu Vân Phi, hắn tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được?
Tê... Trần Hạo ở sau mười mấy bóng người, một người cuối cùng vào trong bóng nước, một cỗ dao động kỳ dị trong phút chốc bao phủ toàn thân, làm cho Trần Hạo cùng với toàn bộ người kinh ngạc là bóng nước này tựa như không phải cửa vào truyền tống, mà là một loại cấm chế cực kỳ cường hãn, bao gồm Trần Hạo ở bên trong, toàn bộ người hầu như ở nháy mắt tiến vào, liền bị một loại lưc lượng hoàn toàn vượt qua nhận biết của bọn họ trói buộc.
Từng người đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, không chút sức phản kháng quay cuồng ở trong đó.
...Vù!
Sau khi Trần Hạo vừa vào trong đó, một bóng người uyển chuyển lăng không phi hành, căn bản không thấy rõ bộ dáng, liền nhanh như thiểm điện, lặng lẽ mau chóng lao vào trong bóng nước.
Nếu bọn người Trần Hạo còn ở bên ngoài mà nói, tất nhiên có thể cảm giác được khí tức bóng người uyển chuyển kia xa xa vượt qua tất cả bọn họ. Chẳng qua giờ phút này, bon họ lại căn bản chưa lưu ý đến bóng người đó tiến vào.
Năng lượng đó hoàn toàn vượt qua nhận biết, hóa thành từng cái xúc tu vô hình xuyên thấu qua lỗ chân lông quanh thân mọi người chui vào trong thân thể, thậm chí ngay cả trong đầu cũng không thể tránh được, không thể kháng cự, mỗi một người, bao gồm bóng người uyển chuyên tiến vào cuối cùng kia cũng lâm vào trong thống khổ cực độ, một loại cảm giác giống như ở trên linh hồn đâm kim, xâm nhập mỗi một tấc, mỗi một cái tế bào toàn thân...
“O a...”
Ngắn ngủn khoảng nửa phút đồng hồ, mười mấy thân hình hầu như cùng lúc kêu ra tiếng sợ hãi, giống như tên bắn từ trong bóng nước hướng bốn phương tám hướng bắn ra, quay cuồng, ước chừng bay ra mấy chục trượng mới ổn định thân hình rơi trên mặt đất.
Oành!
Cùng lúc đó, bóng nước cũng phát ra một tiếng nổ mạnh nặng nề, lập tức tiêu tán vô hình.
Mười mấy thân hình đều là vẻ mặt dại ra, giống như bị rút sạch lực lượng, trên mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm phương hướng bóng nước với xung quanh không có bất cứ gì khác nhau.
Triệu Vân Phi, Phương Tình, Liễu Vân Phong, cùng với mười ba người của ba đại vương quốc khác toàn bộ đều ở đây.
“Trần Hạo đâu?” Khi Phương Tình nhìn chung quanh không thấy Trần Hạo, có chút khiếp sợ nói: “Chẳng 1ẽ hắn...”
“Di tích truyền thừa lựa chọn... Ðiều này sao có thể? Tiểu tử vừa đó tu vi chỉ là hoàng cấp trung phẩm, sao có thể lựa chọn hắn?” Một thiếu niên thiên tài vương quốc Ðại Kiền nhìn tuổi nhiều nhất mười lăm, nhưng khí tức lại rõ ràng đã bước vào cảnh giới võ đế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu nói.
Thiếu niên thiên tài này tên là Di Minh Hạo, tuổi ngoài mười bốn tuổi, tam hoàng tử của vương quốc Ðại Kiền. So với Trần Hạo chỉ lớn hơn không đến một tuổi. Mười hai tuổi bắt đầu tu luyện, mười ba tuổi đã bước vào võ hoàng, còn chưa đầy mười bốn tuổi đã tấn thăng võ đế, thiên phú cùng ngộ tính tu luyện trăm năm không gặp. Được coi là đệ nhất thiên tài của vương quốc Ðại Kiền. Hơn nữa thay thế huynh trưởng hắn, trở thành thái tử vương quốc Ðại Kiền.
Mặc dù là Trần Hạo tạm thời cũng không thể cùng hắn đánh đồng.
Tác giả :
Ô Sơn Vân Vũ