Ngạo Thế Huyền Linh Sư
Chương 16: Hóa hình
"Nha đầu, hôm nay thật đúng là nhặt được bảo bối a." Vừa tiến vào phòng , thanh âm hưng phấn của Minh Huyễn liền vang lên.
Ngưng Sương cau mày, có cần khoa trương như vậy không? Cư nhiên có thể khiến Minh Huyễn người mắt cao hơn đầu này hưng phấn như thế, không phải là đã thật sự đào được đồ tốt gì đấy chứ?
Đi theo Minh Huyễn tiến vào Linh Phượng không gian, Ngưng sương nhất thời cả kinh trợn mắt hốc mồm, lúc này, hai hạt châu một trắng một đen đã được khảm vào trên chuôi của Phượng Ngâm Kiếm, nguyên bản ở giữa hai chữ Phượng Ngâm có một đồ án thái cực trong đồ án thái cực có hai cái lỗ trống, hai lỗ trống này lớn nhỏ vừa vặn dung hạ được hai hạt châu này.
Hai hạt châu này cũng đã sớm cởi bỏ tầng sương mù màu xám che chắn lúc trước, lúc này hạt châu màu trắng óng ánh trong suốt, hạt châu màu đen đen bóng mang phong cách cổ xưa, mơ hồ còn có linh lực chạy ở trong đó,
Lúc này từng đạo bạch quang và hắc quang từ trong hai hạt châu chậm rãi chảy ra, ở trên không trung hợp thành làm một thể, huyễn hóa thành một đồ án âm dương thái cực, thông qua chuôi kiếm từ từ chạy lên thân kiếm.
Mà Phượng ngâm lại lâm vào ngủ say, mặc cho Ngưng Sương có gọi thế nào nó cũng không có chút động tĩnh.
Ngưng Sương nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Minh Huyễn, "Ngươi từng nói Phượng Ngâm kiếm có chút thiếu sót, có phải hay không thiếu chính là hai khỏa kiếm nhãn này?"
Ánh mắt Minh Huyễn ngưng trọng thủy chung nhìn chằm chằm Phượng Ngâm kiếm, gật đầu một cái."hẳn là như vậy, về phần Phượng Ngâm kiếm hoàn chính có bao nhiêu uy lực, chỉ sợ không phải ta hay ngươi có thể tưởng tượng được . Chỉ là hiện tại thực lực của ngươi còn quá yếu, sợ rằng sau khi Phượng Ngâm Kiếm tỉnh dậy ngươi không thể khống chế được."
Nếu như phỏng đoán của hắn không sai, thì Phượng Ngâm kiếm hoàn chỉnh hẳn là siêu thần khí, là đồ vật căn bản không thể nào tồn tại ở phiến đại lục này . Nha đầu này, phiền toái trên người thật sự là càng ngày càng nhiều . Tới Đế Quốc học viện ở lại mấy năm, đối với nàng quả thật là có lợi chứ không có hại, nàng vẫn còn là một tiểu hài tử, nàng nên hưởng thụ mấy năm cuộc sống bình yên này.
"Ngươi nếu đã quyết định cùng Nam Cung tiểu tử đồng hành, vậy liền không cần đến huyền khí phi hành rồi, hai ngày này gia tăng tu luyện, nhìn xem có thể đột phá tứ tinh hay không, như vậy rất có trợ giúp cho Xích Viêm cùng Phượng Ngâm thức tỉnh." Sau khi Minh Huyễn cẩn thận kiểm tra Xích Viêm cùng Phượng ngâm, hắn liền đi tu luyện.
Hiện tại Xích Viêm lại biến thành bộ dáng kim đản (quả trứng vàng), chỉ là, lần này kim đản có chút lớn hơn, lúc này, trên vỏ trứng đã hiện đầy những vết nứt tinh mịn, nói nên nó rất nhanh sẽ thức tỉnh.
Sau khi Ngưng Sương bố trí kết giới ở trong phòng, nàng liền tiến vào không gian, hiện tại nàng đã đến tam tinh huyền thánh đỉnh, trong vòng mười ngày đột phá tứ tinh hẳn là không thành vấn đề đi. Huống chi ở chợ đen nàng còn mua được nguyên long tiên cô cùng mộc linh quả dùng để luyện chế cửu chuyển linh lung đan, nàng đã có một lần kinh nghiệm luyện chế thần đan , nàng tin tưởng lần này giống nhau nàng cũng sẽ thành công.
Các bước luyện đan cũng sẽ không bởi vì cấp bậc của đan dược mà xảy ra thay đổi, vẫn là như cũ, chiết xuất, dung hợp và thành đan. Hôm nay tinh thần lực của nàng đã cường đại hơn trước, tỷ lệ luyện đan thành công tự nhiên là cao hơn. Tốn năm ngày thời gian rốt cuộc cũng đến thời điểm thành đan, thu hoạch hơn hai mươi viên thần đan, Ngưng Sương mừng rỡ không nói lên lời.
Cửu chuyển linh lung đan này ngoại trừ có thể xúc tiến người có cấp bậc từ huyền thánh trở lên đột phá, nó còn có một công hiệu thần kỳ khác, chính là cải tử hồi sinh, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, liền vẫn còn có đường sống để quay về.
Có cửu chuyển linh lung đan phụ trợ, Ngưng Sương mất ba ngày để đột phá tứ tinh huyền thánh. Lúc này, chỗ tốt của đại pháp thiên cương ma quyết luyện thể của Mặc Nhiễm liền hiện ra.
Từ thánh giai trở lên mỗi một lần đột phá, đi kèm theo chính là một lần thân thể kinh mạch cải tạo , hai lần trước đột phá nàng là đau đến mồ hôi rơi như mưa, nhưng lần này nàng chỉ cảm thấy hơi trướng đau.
Nghĩ đến Mặc Nhiễm vẫn bị vây ở nơi đó nhận hết hành hạ, lòng của Ngưng Sương liền mơ hồ đau.
Ngưng Sương vừa mới đột phá, thì Phượng Ngâm Kiếm liền thức tỉnh, thay đổi lớn nhất chính là Phượng Ngâm Kiếm hóa hình rồi. Khi thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn xuất hiện ở trước mặt nàng thì Ngưng Sương mừng đến cả ngày không ngậm miệng được.
"Chủ nhân, Phượng ngâm đã ngủ say mười mấy vạn năm rồi, dường như đã quên mất rất nhiều chuyện, làm thế nào bây giờ?"
"Chủ nhân, người ta rất lợi hại, chủ nhân. . . . . ."
Ngưng Sương nhức đầu nhìn Phượng Ngâm kiếm lảm nhảm, nàng lấy tay vỗ trán, ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời ạ, còn tưởng rằng là một người khả ái đáng yêu a, tại sao nàng lại dài dòng như vậy? Chẳng lẽ là do nàng ngủ say quá lâu, nên hiện tại phải dựa vào nói chuyện liên tục để phát tiết một chút sao?."
Hiện tại Phượng Ngâm là một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi, da thịt trắng nõn, hai mắt to tròn, làm cho người ta nhịn không được muốn niết một cái. Kỳ dị nhất chính là đôi mắt của nàng, một bên là màu trắng, mà bên còn lại lại là màu đen. Trong ánh mắt màu trắng lộ ra băng thanh ngọc khiết sáng bóng, trong ánh mắt màu đen lại tản ra u ám quỷ quyệt, giống như thể ánh sáng cùng bóng tối cùng kết hợp làm một vậy.
Quả nhiên không phải người một nhà, thì sẽ không vào chung một cửa, chẳng trách mình có thể trở thành chủ nhân của Phượng Ngâm !
Ngưng Sương thật sự bị Phượng ngâm phiền đến chịu không nổi, mà Minh Huyễn vừa thấy Phượng Ngâm thì liền biến mất không còn bóng dáng, nàng đành phải đem nàng dụ dỗ đến chỗ của Xích Viêm.
"Phượng ngâm, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ Xích Viêm ca ca ra ngoài chơi với ngươi, chủ nhân còn có việc, đi ra ngoài trước." Ngưng Sương không đợi Phượng Ngâm kịp phản ứng liền chạy trốn ra khỏi không gian.
Nàng còn chưa kịp nằm lên giường , trong đầu liền truyền đến tiếng thét chói tai khoa trương của Phượng Ngâm: "A! Chủ Ngân cứu mạng, Xích Viêm ca ca không được."
Ngưng Sương cùng Xích Viêm có khế ước bổn mạng, sinh mạng cùng hưởng, tâm linh tương thông, nên tự nhiên nàng có thể cảm giác được hơi thở của Xích Viêm tuy rằng có một chút suy yếu, nhưng không có gì đáng ngại. Lần trước lúc Xích Viêm trải qua phá xác thì phải chịu rất nhiều thống khổ, nhưng đáng tiếc, Ngưng Sương lại chỉ có thể ở một bên lo lắng suông lần này cũng vậy.
"Phượng ngâm, Xích Viêm ca ca của ngươi không có việc gì, ngươi an tâm chờ một lát là được." Ngưng Sương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại màu vàng của Phượng Ngâm, ngồi ở bên cạnh nàng lẳng lặng nhìn Xích Viêm một lần lại một lần đánh vào vỏ trứng.
Thời gian chờ đợi rất lâu, một hai canh giờ với Ngưng Sương, tựa như đã trải qua nửa thế kỷ vậy.
"Phanh. . ." một tiếng vang thật lớn vang lên, vỏ trứng chia năm xẻ bảy bay ra xung quanh. Sau khi Xích Viêm hóa thành đoàn kim quang hấp thu năng lượng ở vỏ trứng, mới chậm rãi hóa thành một tiểu nam hài khoảng sáu bảy tuổi, hắn mặc một bộ áo bào màu kim sắc, ngũ quan tinh xảo, và đẹp nhất chính là đôi mắt màu vàng. Tựa như có vạn trượng ánh sáng lấp lánh trong đó.
"Sương." Hắn mở mắt ra, hướng Ngưng Sương nhào tới.
"Xích Viêm ca ca." Phượng Ngâm thấy Xích Viêm ngũ quan tuấn tú, mặt mày trong sáng, trong lòng liền vui mừng, thanh âm nói ra so với mật càng còn muốn ngọt hơn.
Xích Viêm lúc này mới chú ý tới tiểu cô nương bên cạnh chủ nhân này, hắn nghi ngờ nhìn nàng.
"Ta tên là Phượng Ngâm."
Tuy rằng Xích Viêm có bộ dáng của một tiểu hài tử nhưng hắn lại có ký ức truyền thừa hơn mười vạn năm , tuy vẫn có chút thiếu hụt không đầy đủ, nhưng cũng không làm trở ngại hắn chín chắn thành thục. Lập tức hắn liền sáng tỏ, tiểu cô nương này chính là Phượng Ngâm kiếm. Thật không nghĩ tới, Phượng Ngâm kiếm lại là siêu thần khí, bởi vì chỉ có siêu thần khí cùng chí tôn thần khí có thể hóa hình thành người.
"Xích Viêm, ngươi cảm thấy như thế nào rồi?" Ngưng Sương vuốt ve mái tóc vàng của Xích Viêm, ân cần hỏi.
Xích Viêm lộ ra một nụ cười cưng chiều, đem bàn tay mềm mại của Ngưng sương để ở trong lòng bàn tay của hắn nói: "Sương, ta đã cường đại hơn rất nhiều, về sau ngươi không cần phải che giấu tài năng như vậy nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Xích Viêm ngạo khí nhướng mày, trong lúc cười nói thản nhiên tự hiển lộ ra một cỗ khí phách nhàn nhạt. Đôi mắt màu vàng lúc nhìn Ngưng Sương lại lộ thêm mấy phần thâm thúy. Hắn chưa có nói, lần này sau khi tiến giai, trong đầu của hắn liền nhiều hơn một chút trí nhớ, trong đó có một đôi mắt, một đôi mắt vô cùng sáng ngời , giống như đôi mắt của Ngưng sương vậy. Mỗi khi trong đầu nổi lên đôi mắt này, thì trái tim của hắn lại đau đớn như bị xé rách, giống như có thứ gì đó rất quan trùng sinh trưởng ở trong lòng hắn đang đục khoét muốn đi ra vậy.
Xích Viêm hành động thân mật khiến khiến Ngưng Sương khẽ cau mày, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên cũng không chán ghét loại thân cận này.
Nhất định là do Xích Viêm trưởng thành quá đẹp, nên mới khiến lòng nàng không trách cứ được , nhất định là vậy! Ngưng Sương tự mình an ủi.
Ngưng Sương cau mày, có cần khoa trương như vậy không? Cư nhiên có thể khiến Minh Huyễn người mắt cao hơn đầu này hưng phấn như thế, không phải là đã thật sự đào được đồ tốt gì đấy chứ?
Đi theo Minh Huyễn tiến vào Linh Phượng không gian, Ngưng sương nhất thời cả kinh trợn mắt hốc mồm, lúc này, hai hạt châu một trắng một đen đã được khảm vào trên chuôi của Phượng Ngâm Kiếm, nguyên bản ở giữa hai chữ Phượng Ngâm có một đồ án thái cực trong đồ án thái cực có hai cái lỗ trống, hai lỗ trống này lớn nhỏ vừa vặn dung hạ được hai hạt châu này.
Hai hạt châu này cũng đã sớm cởi bỏ tầng sương mù màu xám che chắn lúc trước, lúc này hạt châu màu trắng óng ánh trong suốt, hạt châu màu đen đen bóng mang phong cách cổ xưa, mơ hồ còn có linh lực chạy ở trong đó,
Lúc này từng đạo bạch quang và hắc quang từ trong hai hạt châu chậm rãi chảy ra, ở trên không trung hợp thành làm một thể, huyễn hóa thành một đồ án âm dương thái cực, thông qua chuôi kiếm từ từ chạy lên thân kiếm.
Mà Phượng ngâm lại lâm vào ngủ say, mặc cho Ngưng Sương có gọi thế nào nó cũng không có chút động tĩnh.
Ngưng Sương nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Minh Huyễn, "Ngươi từng nói Phượng Ngâm kiếm có chút thiếu sót, có phải hay không thiếu chính là hai khỏa kiếm nhãn này?"
Ánh mắt Minh Huyễn ngưng trọng thủy chung nhìn chằm chằm Phượng Ngâm kiếm, gật đầu một cái."hẳn là như vậy, về phần Phượng Ngâm kiếm hoàn chính có bao nhiêu uy lực, chỉ sợ không phải ta hay ngươi có thể tưởng tượng được . Chỉ là hiện tại thực lực của ngươi còn quá yếu, sợ rằng sau khi Phượng Ngâm Kiếm tỉnh dậy ngươi không thể khống chế được."
Nếu như phỏng đoán của hắn không sai, thì Phượng Ngâm kiếm hoàn chỉnh hẳn là siêu thần khí, là đồ vật căn bản không thể nào tồn tại ở phiến đại lục này . Nha đầu này, phiền toái trên người thật sự là càng ngày càng nhiều . Tới Đế Quốc học viện ở lại mấy năm, đối với nàng quả thật là có lợi chứ không có hại, nàng vẫn còn là một tiểu hài tử, nàng nên hưởng thụ mấy năm cuộc sống bình yên này.
"Ngươi nếu đã quyết định cùng Nam Cung tiểu tử đồng hành, vậy liền không cần đến huyền khí phi hành rồi, hai ngày này gia tăng tu luyện, nhìn xem có thể đột phá tứ tinh hay không, như vậy rất có trợ giúp cho Xích Viêm cùng Phượng Ngâm thức tỉnh." Sau khi Minh Huyễn cẩn thận kiểm tra Xích Viêm cùng Phượng ngâm, hắn liền đi tu luyện.
Hiện tại Xích Viêm lại biến thành bộ dáng kim đản (quả trứng vàng), chỉ là, lần này kim đản có chút lớn hơn, lúc này, trên vỏ trứng đã hiện đầy những vết nứt tinh mịn, nói nên nó rất nhanh sẽ thức tỉnh.
Sau khi Ngưng Sương bố trí kết giới ở trong phòng, nàng liền tiến vào không gian, hiện tại nàng đã đến tam tinh huyền thánh đỉnh, trong vòng mười ngày đột phá tứ tinh hẳn là không thành vấn đề đi. Huống chi ở chợ đen nàng còn mua được nguyên long tiên cô cùng mộc linh quả dùng để luyện chế cửu chuyển linh lung đan, nàng đã có một lần kinh nghiệm luyện chế thần đan , nàng tin tưởng lần này giống nhau nàng cũng sẽ thành công.
Các bước luyện đan cũng sẽ không bởi vì cấp bậc của đan dược mà xảy ra thay đổi, vẫn là như cũ, chiết xuất, dung hợp và thành đan. Hôm nay tinh thần lực của nàng đã cường đại hơn trước, tỷ lệ luyện đan thành công tự nhiên là cao hơn. Tốn năm ngày thời gian rốt cuộc cũng đến thời điểm thành đan, thu hoạch hơn hai mươi viên thần đan, Ngưng Sương mừng rỡ không nói lên lời.
Cửu chuyển linh lung đan này ngoại trừ có thể xúc tiến người có cấp bậc từ huyền thánh trở lên đột phá, nó còn có một công hiệu thần kỳ khác, chính là cải tử hồi sinh, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, liền vẫn còn có đường sống để quay về.
Có cửu chuyển linh lung đan phụ trợ, Ngưng Sương mất ba ngày để đột phá tứ tinh huyền thánh. Lúc này, chỗ tốt của đại pháp thiên cương ma quyết luyện thể của Mặc Nhiễm liền hiện ra.
Từ thánh giai trở lên mỗi một lần đột phá, đi kèm theo chính là một lần thân thể kinh mạch cải tạo , hai lần trước đột phá nàng là đau đến mồ hôi rơi như mưa, nhưng lần này nàng chỉ cảm thấy hơi trướng đau.
Nghĩ đến Mặc Nhiễm vẫn bị vây ở nơi đó nhận hết hành hạ, lòng của Ngưng Sương liền mơ hồ đau.
Ngưng Sương vừa mới đột phá, thì Phượng Ngâm Kiếm liền thức tỉnh, thay đổi lớn nhất chính là Phượng Ngâm Kiếm hóa hình rồi. Khi thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn xuất hiện ở trước mặt nàng thì Ngưng Sương mừng đến cả ngày không ngậm miệng được.
"Chủ nhân, Phượng ngâm đã ngủ say mười mấy vạn năm rồi, dường như đã quên mất rất nhiều chuyện, làm thế nào bây giờ?"
"Chủ nhân, người ta rất lợi hại, chủ nhân. . . . . ."
Ngưng Sương nhức đầu nhìn Phượng Ngâm kiếm lảm nhảm, nàng lấy tay vỗ trán, ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời ạ, còn tưởng rằng là một người khả ái đáng yêu a, tại sao nàng lại dài dòng như vậy? Chẳng lẽ là do nàng ngủ say quá lâu, nên hiện tại phải dựa vào nói chuyện liên tục để phát tiết một chút sao?."
Hiện tại Phượng Ngâm là một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi, da thịt trắng nõn, hai mắt to tròn, làm cho người ta nhịn không được muốn niết một cái. Kỳ dị nhất chính là đôi mắt của nàng, một bên là màu trắng, mà bên còn lại lại là màu đen. Trong ánh mắt màu trắng lộ ra băng thanh ngọc khiết sáng bóng, trong ánh mắt màu đen lại tản ra u ám quỷ quyệt, giống như thể ánh sáng cùng bóng tối cùng kết hợp làm một vậy.
Quả nhiên không phải người một nhà, thì sẽ không vào chung một cửa, chẳng trách mình có thể trở thành chủ nhân của Phượng Ngâm !
Ngưng Sương thật sự bị Phượng ngâm phiền đến chịu không nổi, mà Minh Huyễn vừa thấy Phượng Ngâm thì liền biến mất không còn bóng dáng, nàng đành phải đem nàng dụ dỗ đến chỗ của Xích Viêm.
"Phượng ngâm, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ Xích Viêm ca ca ra ngoài chơi với ngươi, chủ nhân còn có việc, đi ra ngoài trước." Ngưng Sương không đợi Phượng Ngâm kịp phản ứng liền chạy trốn ra khỏi không gian.
Nàng còn chưa kịp nằm lên giường , trong đầu liền truyền đến tiếng thét chói tai khoa trương của Phượng Ngâm: "A! Chủ Ngân cứu mạng, Xích Viêm ca ca không được."
Ngưng Sương cùng Xích Viêm có khế ước bổn mạng, sinh mạng cùng hưởng, tâm linh tương thông, nên tự nhiên nàng có thể cảm giác được hơi thở của Xích Viêm tuy rằng có một chút suy yếu, nhưng không có gì đáng ngại. Lần trước lúc Xích Viêm trải qua phá xác thì phải chịu rất nhiều thống khổ, nhưng đáng tiếc, Ngưng Sương lại chỉ có thể ở một bên lo lắng suông lần này cũng vậy.
"Phượng ngâm, Xích Viêm ca ca của ngươi không có việc gì, ngươi an tâm chờ một lát là được." Ngưng Sương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại màu vàng của Phượng Ngâm, ngồi ở bên cạnh nàng lẳng lặng nhìn Xích Viêm một lần lại một lần đánh vào vỏ trứng.
Thời gian chờ đợi rất lâu, một hai canh giờ với Ngưng Sương, tựa như đã trải qua nửa thế kỷ vậy.
"Phanh. . ." một tiếng vang thật lớn vang lên, vỏ trứng chia năm xẻ bảy bay ra xung quanh. Sau khi Xích Viêm hóa thành đoàn kim quang hấp thu năng lượng ở vỏ trứng, mới chậm rãi hóa thành một tiểu nam hài khoảng sáu bảy tuổi, hắn mặc một bộ áo bào màu kim sắc, ngũ quan tinh xảo, và đẹp nhất chính là đôi mắt màu vàng. Tựa như có vạn trượng ánh sáng lấp lánh trong đó.
"Sương." Hắn mở mắt ra, hướng Ngưng Sương nhào tới.
"Xích Viêm ca ca." Phượng Ngâm thấy Xích Viêm ngũ quan tuấn tú, mặt mày trong sáng, trong lòng liền vui mừng, thanh âm nói ra so với mật càng còn muốn ngọt hơn.
Xích Viêm lúc này mới chú ý tới tiểu cô nương bên cạnh chủ nhân này, hắn nghi ngờ nhìn nàng.
"Ta tên là Phượng Ngâm."
Tuy rằng Xích Viêm có bộ dáng của một tiểu hài tử nhưng hắn lại có ký ức truyền thừa hơn mười vạn năm , tuy vẫn có chút thiếu hụt không đầy đủ, nhưng cũng không làm trở ngại hắn chín chắn thành thục. Lập tức hắn liền sáng tỏ, tiểu cô nương này chính là Phượng Ngâm kiếm. Thật không nghĩ tới, Phượng Ngâm kiếm lại là siêu thần khí, bởi vì chỉ có siêu thần khí cùng chí tôn thần khí có thể hóa hình thành người.
"Xích Viêm, ngươi cảm thấy như thế nào rồi?" Ngưng Sương vuốt ve mái tóc vàng của Xích Viêm, ân cần hỏi.
Xích Viêm lộ ra một nụ cười cưng chiều, đem bàn tay mềm mại của Ngưng sương để ở trong lòng bàn tay của hắn nói: "Sương, ta đã cường đại hơn rất nhiều, về sau ngươi không cần phải che giấu tài năng như vậy nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Xích Viêm ngạo khí nhướng mày, trong lúc cười nói thản nhiên tự hiển lộ ra một cỗ khí phách nhàn nhạt. Đôi mắt màu vàng lúc nhìn Ngưng Sương lại lộ thêm mấy phần thâm thúy. Hắn chưa có nói, lần này sau khi tiến giai, trong đầu của hắn liền nhiều hơn một chút trí nhớ, trong đó có một đôi mắt, một đôi mắt vô cùng sáng ngời , giống như đôi mắt của Ngưng sương vậy. Mỗi khi trong đầu nổi lên đôi mắt này, thì trái tim của hắn lại đau đớn như bị xé rách, giống như có thứ gì đó rất quan trùng sinh trưởng ở trong lòng hắn đang đục khoét muốn đi ra vậy.
Xích Viêm hành động thân mật khiến khiến Ngưng Sương khẽ cau mày, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện mình cư nhiên cũng không chán ghét loại thân cận này.
Nhất định là do Xích Viêm trưởng thành quá đẹp, nên mới khiến lòng nàng không trách cứ được , nhất định là vậy! Ngưng Sương tự mình an ủi.
Tác giả :
Sênh Ca Như Mộng