NGẠO THẾ ĐAN THẦN
Chương 235: Lòng người khó lường
Đại môn của Thái Vũ môn vừa mở ra, những người nguyên bản rống to này nhất thời an tĩnh lại, sau khi cửa lớn mở ra, một cỗ uy áp tràn tới, làm cho những người kia không khỏi vội vã lùi về sau ra.
Đột nhiên đi ra nhiều người như vậy, hơn nữa mỗi người đều rất mạnh, điều này làm cho trong lòng những người kia không khỏi lo lắng, nếu như Thái Vũ môn không để ý đạo nghĩa gì, giết chết tất cả bọn hắn, gia tộc của bọn họ cũng không có biện pháp gì.
Đại đa số người đến đòi phạt Trầm Tường đều là một ít cao tầng trong gia tộc, trưởng lão cùng tộc trưởng đều có, thực lực của bản thân bọn họ đều ở Chân Võ Cảnh, nhưng bây giờ đối mặt đông đảo Chân truyền đệ tử cường đại của Thái Vũ môn, trong lòng đều không hề có nắm chắc, đồng thời âm thầm kinh thán thực lực của Thái Vũ môn.
Trầm Tường không nghĩ tới Vũ Khai Minh dĩ nhiên gọi tới hai mươi, ba mươi Chân truyền đệ tử, cũng không ít trên Chân Võ Cảnh cửu đoạn, cảnh giới cực hạn cũng có mấy cái, doạ những người kia đến xanh mặt.
Những người này đến đòi phạt Trầm Tường, thấy Đan trưởng lão mang mặt nạ cùng lão giả bạch mi đầu trọc, đều run lẩy bẩy cả linh hồn, nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh, đây là tồn tại đỉnh phong của Thái Vũ môn, mà ở bên cạnh bọn hắn là Trầm Tường.
Ai cũng không nghĩ tới, nhân vật như Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh sẽ thay Trầm Tường ra mặt, điều này làm cho những người kia có chỗ cố kỵ.
- Bọn họ không phải muốn tìm ta sao, có một số việc vẫn là ngay mặt nói rõ ràng hay nhất, ta nhớ được ta cũng không hề giết chết những người kia, tuy rằng những gia hoả kia bị phế, nhưng muốn đi tới nơi này cũng không khó! Bọn họ là người trong cuộc, để cho bọn họ tới đối lập cùng ta, nhìn ra ai sai!
Trầm Tường chắp hai tay sau lưng, bước về phía trước một bước, quét mắt nhìn những người kia, nói một cách lạnh lùng.
- Các ngươi tốt nhất đừng có nói lung tung, người Thần Binh Thiên quốc có thể chứng thực người của các ngươi muốn liên hợp cướp giật đồ vật trong tay Trầm Tường, Trầm Tường ra tay phế bỏ bọn họ cũng là chuyện đương nhiên!
Vũ Khai Minh cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn những người này một chút, làm cho những người này không dám thở mạnh.
Trầm Tường lớn tiếng quát tháo nói:
- Nói đi, tại sao các ngươi không nói chuyện? Trước đó không phải chửi rất mạnh sao? Nói ta là ma đầu, nói ta không để ý đạo nghĩa, nói ta là ác đồ. . . Các ngươi đây chính là nói xấu ta.
Đang khi nói chuyện, sát phạt chi tâm của Trầm Tường theo tâm tình không ổn định, một cỗ sát khí nhất thời dâng trào ra, làm những người kia bỗng nhiên cả kinh, nhanh chóng lùi về phía sau.
- Con cháu Lý gia của chúng ta bị phế kia nói ngươi vô duyên vô cớ động thủ với hắn, hắn cũng không hề cướp giật của ngươi, chỉ là ở lại trên đảo kia muốn tìm kiếm bảo vật.
Một người trung niên hít một hơi, lớn tiếng nói:
- Người Thần Binh Thiên quốc nói cũng không phải là sự thực, ta cảm thấy là ngươi mua chuộc bọn họ.
Những người khác cũng đều nâng lá gan, dồn dập quát to lên.
- Nếu như không phải ngươi vô duyên vô cớ đả thương con cháu chúng ta, chúng ta cũng sẽ không dùng số tiền lớn treo giải thưởng ngươi!
- Chỉ là, Thái Vũ môn các ngươi đừng ỷ vào nhiều người, liền ngang ngược không biết lý lẽ!
- Trầm Tường, ngươi cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!
Trầm Tường hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Các ngươi gọi những gia hỏa bị phế kia tới, ta sẽ cho các ngươi một thuyết pháp thoả mãn.
- Đừng hòng, ngươi phế bỏ bọn họ còn chưa đủ sao? Còn muốn kích thích bọn họ?
Một đại hán quát.
Đám người Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh cũng chỉ là nhìn, bởi vì Trầm Tường từng nói hắn tự mình giải quyết, không cần bọn họ nhúng tay, bọn họ cũng muốn nhìn một chút Tiểu sư thúc này đến cùng sẽ giải quyết thế nào.
Trầm Tường đột nhiên lấy ra một hạt Trúc Cơ đan, nói:
- Đây là một hạt Trúc Cơ đan, chỉ cần các ngươi ai thừa nhận người của mình đã từng muốn cướp đoạt ta, ta liền đưa Trúc Cơ đan này cho hắn.
Những người kia nhất thời yên tĩnh lại, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng bọn họ chưa từng thấy qua Trúc Cơ đan, nhưng cũng ở trong sách gặp gỡ một ít tranh vẽ, cũng biết Trầm Tường từ Lữ gia thắng được ba hạt. Trúc Cơ đan này là giá trị đến mấy chục vạn, cho Phàm Võ Cảnh mười tầng ăn, có thể làm cho một Phàm Võ Cảnh mười tầng bước vào Chân Võ Cảnh, cầm bán đấu giá, năm mươi, sáu mươi vạn cũng không phải vấn đề gì.
Tuy rằng những gia tộc này đều xuất ra được mấy trăm ngàn, nhưng Trúc Cơ đan là đan dược trân quý có tiền cũng không thể mua được, lúc này bọn hắn đều sinh ra mê hoặc rất lớn.
Thấy những người này trầm mặc, Trầm Tường lại lấy ra một hạt Trúc Cơ đan, âm lãnh nở nụ cười:
- Hai hạt, nếu như có người thừa nhận người gia tộc mình là cướp giật ta, ta liền cho hắn hai hạt Trúc Cơ đan, nơi này có nhiều người như vậy chứng minh, ta tuyệt không nuốt lời!
Đan trưởng lão nhìn ra âm thầm cắn răng, vội vàng truyện âm nói cho Trầm Tường:
- Ngươi còn không bằng đem hai hạt Trúc Cơ đan này cho ta, ta giúp ngươi giải quyết!
Trầm Tường đáp lại nói:
- Ta mới không phải loại người chịu thiệt này, tiểu nha đầu ngươi liền xem bản sư thúc giải quyết thế nào đi!
Một trung niên đại hán đột nhiên hô:
- Ta thừa nhận đệ tử gia tộc chúng ta kia đúng là bịa đặt sự thực, giấu gạt ta, vừa nãy ta tự hỏi qua, cảm thấy bên trong lởi của hắn có không ít kẽ hở, đệ tử Thần Binh Thiên quốc làm người chính trực, bọn họ nói hẳn là không sai, xác thực là đệ tử gia tộc chúng ta cướp giật bảo vật của ngươi trước.
Người này làm cho rất nhiều người trong lòng mắng to lên, mới vừa rồi còn một mực chắc chắn là Trầm Tường vô duyên vô cớ giết người bọn hắn, nhưng hiện lại vì hai hạt Trúc Cơ đan, thay đổi một khuôn mặt, bọn họ không nghĩ tới da mặt người này dày như vậy.
Trầm Tường cười cười:
- Nói như ngươi vậy là sẽ không truy cứu ta?
Người kia gật đầu:
- Tuyệt không truy cứu!
Mọi người phế bỏ, lại truy cứu cũng không có thể hảo lên, mà bây giờ hắn tùy tiện nói mấy câu liền có thể thu được hai hạt Trúc Cơ đan, cớ sao không làm?
- Ngươi tên là gì? Để ta nhớ kỹ là gia tộc nào từng nói không truy cứu ta!
Trầm Tường hỏi.
- Ta là Chân Vũ Châu Lý gia Lý Xương, là một trưởng lão Lý gia, ta có thể làm cho Lý gia chắc chắn sẽ không dây dưa vào lúc này.
Trung niên kia lập tức đáp, con mắt nhìn chằm chằm hai hạt Trúc Cơ đan trong tay Trầm Tường.
Trước đó mắng hung nhất chính là người của Lý gia, nhưng hiện tại cái thứ nhất trở mặt cũng là hắn, Trầm Tường đã sớm biết những người này là đến yêu cầu bồi thường, bởi vì hắn có rất nhiều vật trân quý, sớm đã bị những người này theo dõi.
Trầm Tường vì thanh bạch của mình, dùng tiền tài đi giải quyết cũng là chuyện rất bình thường.
Trầm Tường cười dài nói:
- Được, Trúc Cơ đan này cho ngươi, bất quá ngươi tiếp tục lưu lại nơi này.
Hai hạt Trúc Cơ đan đưa tới, giao trong tay cho Lý Xương, điều này làm cho hai tay Lý Xương khẽ run lên, hắn sống lâu như thế, vẫn là lần đầu tiên đụng tới Trúc Cơ đan này, vẫn là một lần hai hạt!
Đột nhiên đi ra nhiều người như vậy, hơn nữa mỗi người đều rất mạnh, điều này làm cho trong lòng những người kia không khỏi lo lắng, nếu như Thái Vũ môn không để ý đạo nghĩa gì, giết chết tất cả bọn hắn, gia tộc của bọn họ cũng không có biện pháp gì.
Đại đa số người đến đòi phạt Trầm Tường đều là một ít cao tầng trong gia tộc, trưởng lão cùng tộc trưởng đều có, thực lực của bản thân bọn họ đều ở Chân Võ Cảnh, nhưng bây giờ đối mặt đông đảo Chân truyền đệ tử cường đại của Thái Vũ môn, trong lòng đều không hề có nắm chắc, đồng thời âm thầm kinh thán thực lực của Thái Vũ môn.
Trầm Tường không nghĩ tới Vũ Khai Minh dĩ nhiên gọi tới hai mươi, ba mươi Chân truyền đệ tử, cũng không ít trên Chân Võ Cảnh cửu đoạn, cảnh giới cực hạn cũng có mấy cái, doạ những người kia đến xanh mặt.
Những người này đến đòi phạt Trầm Tường, thấy Đan trưởng lão mang mặt nạ cùng lão giả bạch mi đầu trọc, đều run lẩy bẩy cả linh hồn, nhất thời ứa ra mồ hôi lạnh, đây là tồn tại đỉnh phong của Thái Vũ môn, mà ở bên cạnh bọn hắn là Trầm Tường.
Ai cũng không nghĩ tới, nhân vật như Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh sẽ thay Trầm Tường ra mặt, điều này làm cho những người kia có chỗ cố kỵ.
- Bọn họ không phải muốn tìm ta sao, có một số việc vẫn là ngay mặt nói rõ ràng hay nhất, ta nhớ được ta cũng không hề giết chết những người kia, tuy rằng những gia hoả kia bị phế, nhưng muốn đi tới nơi này cũng không khó! Bọn họ là người trong cuộc, để cho bọn họ tới đối lập cùng ta, nhìn ra ai sai!
Trầm Tường chắp hai tay sau lưng, bước về phía trước một bước, quét mắt nhìn những người kia, nói một cách lạnh lùng.
- Các ngươi tốt nhất đừng có nói lung tung, người Thần Binh Thiên quốc có thể chứng thực người của các ngươi muốn liên hợp cướp giật đồ vật trong tay Trầm Tường, Trầm Tường ra tay phế bỏ bọn họ cũng là chuyện đương nhiên!
Vũ Khai Minh cười lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn những người này một chút, làm cho những người này không dám thở mạnh.
Trầm Tường lớn tiếng quát tháo nói:
- Nói đi, tại sao các ngươi không nói chuyện? Trước đó không phải chửi rất mạnh sao? Nói ta là ma đầu, nói ta không để ý đạo nghĩa, nói ta là ác đồ. . . Các ngươi đây chính là nói xấu ta.
Đang khi nói chuyện, sát phạt chi tâm của Trầm Tường theo tâm tình không ổn định, một cỗ sát khí nhất thời dâng trào ra, làm những người kia bỗng nhiên cả kinh, nhanh chóng lùi về phía sau.
- Con cháu Lý gia của chúng ta bị phế kia nói ngươi vô duyên vô cớ động thủ với hắn, hắn cũng không hề cướp giật của ngươi, chỉ là ở lại trên đảo kia muốn tìm kiếm bảo vật.
Một người trung niên hít một hơi, lớn tiếng nói:
- Người Thần Binh Thiên quốc nói cũng không phải là sự thực, ta cảm thấy là ngươi mua chuộc bọn họ.
Những người khác cũng đều nâng lá gan, dồn dập quát to lên.
- Nếu như không phải ngươi vô duyên vô cớ đả thương con cháu chúng ta, chúng ta cũng sẽ không dùng số tiền lớn treo giải thưởng ngươi!
- Chỉ là, Thái Vũ môn các ngươi đừng ỷ vào nhiều người, liền ngang ngược không biết lý lẽ!
- Trầm Tường, ngươi cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!
Trầm Tường hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Các ngươi gọi những gia hỏa bị phế kia tới, ta sẽ cho các ngươi một thuyết pháp thoả mãn.
- Đừng hòng, ngươi phế bỏ bọn họ còn chưa đủ sao? Còn muốn kích thích bọn họ?
Một đại hán quát.
Đám người Đan trưởng lão cùng Vũ Khai Minh cũng chỉ là nhìn, bởi vì Trầm Tường từng nói hắn tự mình giải quyết, không cần bọn họ nhúng tay, bọn họ cũng muốn nhìn một chút Tiểu sư thúc này đến cùng sẽ giải quyết thế nào.
Trầm Tường đột nhiên lấy ra một hạt Trúc Cơ đan, nói:
- Đây là một hạt Trúc Cơ đan, chỉ cần các ngươi ai thừa nhận người của mình đã từng muốn cướp đoạt ta, ta liền đưa Trúc Cơ đan này cho hắn.
Những người kia nhất thời yên tĩnh lại, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng bọn họ chưa từng thấy qua Trúc Cơ đan, nhưng cũng ở trong sách gặp gỡ một ít tranh vẽ, cũng biết Trầm Tường từ Lữ gia thắng được ba hạt. Trúc Cơ đan này là giá trị đến mấy chục vạn, cho Phàm Võ Cảnh mười tầng ăn, có thể làm cho một Phàm Võ Cảnh mười tầng bước vào Chân Võ Cảnh, cầm bán đấu giá, năm mươi, sáu mươi vạn cũng không phải vấn đề gì.
Tuy rằng những gia tộc này đều xuất ra được mấy trăm ngàn, nhưng Trúc Cơ đan là đan dược trân quý có tiền cũng không thể mua được, lúc này bọn hắn đều sinh ra mê hoặc rất lớn.
Thấy những người này trầm mặc, Trầm Tường lại lấy ra một hạt Trúc Cơ đan, âm lãnh nở nụ cười:
- Hai hạt, nếu như có người thừa nhận người gia tộc mình là cướp giật ta, ta liền cho hắn hai hạt Trúc Cơ đan, nơi này có nhiều người như vậy chứng minh, ta tuyệt không nuốt lời!
Đan trưởng lão nhìn ra âm thầm cắn răng, vội vàng truyện âm nói cho Trầm Tường:
- Ngươi còn không bằng đem hai hạt Trúc Cơ đan này cho ta, ta giúp ngươi giải quyết!
Trầm Tường đáp lại nói:
- Ta mới không phải loại người chịu thiệt này, tiểu nha đầu ngươi liền xem bản sư thúc giải quyết thế nào đi!
Một trung niên đại hán đột nhiên hô:
- Ta thừa nhận đệ tử gia tộc chúng ta kia đúng là bịa đặt sự thực, giấu gạt ta, vừa nãy ta tự hỏi qua, cảm thấy bên trong lởi của hắn có không ít kẽ hở, đệ tử Thần Binh Thiên quốc làm người chính trực, bọn họ nói hẳn là không sai, xác thực là đệ tử gia tộc chúng ta cướp giật bảo vật của ngươi trước.
Người này làm cho rất nhiều người trong lòng mắng to lên, mới vừa rồi còn một mực chắc chắn là Trầm Tường vô duyên vô cớ giết người bọn hắn, nhưng hiện lại vì hai hạt Trúc Cơ đan, thay đổi một khuôn mặt, bọn họ không nghĩ tới da mặt người này dày như vậy.
Trầm Tường cười cười:
- Nói như ngươi vậy là sẽ không truy cứu ta?
Người kia gật đầu:
- Tuyệt không truy cứu!
Mọi người phế bỏ, lại truy cứu cũng không có thể hảo lên, mà bây giờ hắn tùy tiện nói mấy câu liền có thể thu được hai hạt Trúc Cơ đan, cớ sao không làm?
- Ngươi tên là gì? Để ta nhớ kỹ là gia tộc nào từng nói không truy cứu ta!
Trầm Tường hỏi.
- Ta là Chân Vũ Châu Lý gia Lý Xương, là một trưởng lão Lý gia, ta có thể làm cho Lý gia chắc chắn sẽ không dây dưa vào lúc này.
Trung niên kia lập tức đáp, con mắt nhìn chằm chằm hai hạt Trúc Cơ đan trong tay Trầm Tường.
Trước đó mắng hung nhất chính là người của Lý gia, nhưng hiện tại cái thứ nhất trở mặt cũng là hắn, Trầm Tường đã sớm biết những người này là đến yêu cầu bồi thường, bởi vì hắn có rất nhiều vật trân quý, sớm đã bị những người này theo dõi.
Trầm Tường vì thanh bạch của mình, dùng tiền tài đi giải quyết cũng là chuyện rất bình thường.
Trầm Tường cười dài nói:
- Được, Trúc Cơ đan này cho ngươi, bất quá ngươi tiếp tục lưu lại nơi này.
Hai hạt Trúc Cơ đan đưa tới, giao trong tay cho Lý Xương, điều này làm cho hai tay Lý Xương khẽ run lên, hắn sống lâu như thế, vẫn là lần đầu tiên đụng tới Trúc Cơ đan này, vẫn là một lần hai hạt!
Tác giả :
Tịch Tiểu Tặc