Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 228: Sở ngự tọa? Sở đại ca!
Một lát sau, cỗ khí tức kia rốt cuộc cũng tiêu tán. Sắc mặt Sở Dương không đổi, mỉm cười nhìn Tiểu Lộc cô nương đang ngồi trước mặt, thản nhiên nói: "Ta có thể vào không?"
"Ngại quá, Sở công tử, đây là hộ vệ của ta. Hắn có chút mẫn cảm… Ha ha, mời vào, mời ngồi!" Tiểu Lộc cô nương đứng lên, tỏ vẻ xin lỗi.
Dáng người vị Tiểu Lộc cô nương này khá đẹp, bất quá khuôn mặt lại chỉ là dung mạo thượng đẳng, tuyệt đối không tính là tuyệt thế mỹ nữ. Nhưng ở trên người nàng, lại có một loại khí chất điềm hòa kỳ lạ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy nàng, trong lòng lại không tự chủ được mà an tĩnh trở lại.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí là nói chuyện, hoặc là khẽ động lông mày, đều tràn đầy khí chất ôn nhu. Mọi người, chỉ cần nhìn thấy nàng, cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng nhất định đều giống nhau!
Ôn nhu!
Chính là ôn nhu!
"Tiểu Lộc cô nương quả nhiên là kỳ nữ nhân gian! Không hổ là cầm tuyệt!" Ánh mắt Sở Dương bình thản, tràn đầy ý tán thưởng. Nhưng thần sắc lại nghiêm nghị, tuyệt không có ý lỗ mãng. Thật sự là ca ngợi từ tận đáy lòng, không khiến người ta có cảm giác nịnh nọt.
Lần này tới đàm phán, quá mức kiêu ngạo, tất bất thành! Nếu là nịnh nọt, lại càng bất thành!
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa đúng, mới là vương đạo!
'Sở ngự tọa quả nhiên là Sở ngự tọa!" Tiểu Lộc cô nương cười ha hả, tràn đầy thâm ý.
"Cô nương quả nhiên cao nhân!" Sở Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Với thực lực của Tuyệt Sắc lâu, nếu như không biết thân phận thật sự của mình, đó mới là kỳ quặc.
Giống như đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nghi trận của Sở Dương tạo ra chỉ có thể mê hoặc người bình thường, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, tuyệt đối sẽ không thể mê hoặc được Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Ưu thế của mình chính là khoảng cách!
Khoảng cách quá xa, Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không thể tự mình tới để đối phó ta được. Nếu như vị trị của Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như Tuyệt Sắc lâu, Sở Dương tuyệt đối tin tưởng, cho dù mình có một vạn cái mạng, kết cục cũng sẽ sớm biến thành thi thể!
"Ngự tọa tới đây, nhất định có chuyện quan trọng." Tiểu Lộc cô nương nhẹ nhàng châm trà, ôn nhu nói: "Bất quá, bất kể có chuyện gì quan trọng, chúng ta trước tiên cứ nói vấn đề âm luật."
Nàng thản nhiên cười, nói: " Ba vấn đề của ngự tọa, đã nói lên mong đợi trong lòng tiểu nữ. Nếu ngự tọa không thể giải quyết được, chỉ sợ bất kể là chuyện gì, cũng không thể thành được."
Sở Dương cười ha ha, nói: "Điểm này, ta đã sớm định liệu rồi. Bất quá, thật đúng là không thể tưởng được, một vị cô nương ôn nhu như cô, lại có thể cường thế như vậy!"
Tiểu Lộc cô nương mím môi cười: "Cường thế hơn nữa... cũng không thể sánh bằng Sở diêm vương hung danh hiển hách."
"Ha ha...." Sở Dương cũng cười.
"Xin hỏi ngự tọa. Vấn đề thứ nhất, nên giải quyết thế nào?" Đối với vấn đề này, Tiểu Lộc cô nương có chút nóng vội: "Chính là vấn đề nửa khúc. Nửa khúc còn lại làm sao mới có thể phổ được?"
"Vấn đề này, rất dễ trả lời, mà cũng rất khó trả lời! Theo cá nhân ta mà nói, Tiểu Lộc cô nương vĩnh viễn không thể sáng tác hạ khúc mới là chuyện tốt." Sở Dương thoáng nhíu mày, cẩn thận nói.
"Ồ? Vì sao vậy?" Tiểu Lộc cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại, khó hiểu hỏi.
"Thế nào là luân hồi? Từ sinh tới chết, rồi lại từ chết tới sinh, mới xem như một vòng luân hồi!" Sở Dương thận trọng nói: "Luân hồi chính là sinh tử! Cô nương ngươi...."
"Ta chưa chết lần nào...." Tiểu Lộc cô nương rơi vào trầm tư: "Nếu như chưa từng chết, thì không thể nào sáng tác một khúc luân hồi đầy đủ! Bởi vì ta căn bản không biết nó rốt cuộc có cảm giác gì... cho nên, sáng tác không ra. Nhưng... nếu ta chết rồi... ha ha, chết rồi thì làm sao sáng tác được nữa?"
"Cho nên, thủ khúc luân hồi này, sẽ vĩnh viễn không thể xuất sao?" Trong thật sâu ánh mắt Tiểu Lộc cô nương, hiện lên một tia không cam lòng.
"Sống hay chết... cũng không phải chỉ có tử vong mới có thể ngộ...." Sở Dương khẽ nói. Hắn vừa mới nói xong, cỗ khí tức lăng lệ vừa rồi lại xuất hiện, trong chút chốc, Sở Dương chỉ cảm thấy miệng mũi cứng ngắc, không thể nói chuyện, không thể hít thở.
Người trong bóng tối kia, rõ ràng không muốn để hắn nói ra!
Trong mắt Tiểu Lộc cô nương chợt lóe lên thần quang, tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nói: "Một khi đã vậy, luân hồi... không có cũng được! Sở ngự tọa, chúng ta tiếp tục vấn đề thứ hai."
Cỗ khí tức kia lập tức biến mất.
Sở Dương trong lòng cười khổ, vị Tiểu Lộc cô nương này đúng là người thông minh tuyệt đỉnh. Mình tuy chưa nói ra hết, nhưng nàng đã hiểu được ý tứ của mình. Tuy ngươi nọ ngăn cản mình, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tuy ngoài miệng Tiểu Lộc cô nương nói buông bỏ, nhưng thần sắc trong mắt lại nói cho Sở Dương biết, nàng tuyệt đối không bỏ cuộc!
Đó là một loại cuồng nhiệt đối với cực hạn âm nhạc!
"Vấn đề thứ hai, chính là vấn đề hỉ nộ ái ố trong khúc nhạc." Tiểu Lộc cô nương cau mày nói: "Ta càng nghĩ, càng có cảm giác những lời này của Sở ngự tọa có chút.... không đúng."
"Ồ?"
"Nhạc khúc, đơn thuần là biểu đạt một loại cảm xúc, nếu là nhạc khúc bi thương, cho thêm một chút vui vẻ vào, thì chẳng phải giống như một vò rượu ngon, lại pha thêm một chén dấm chua! Mất đi tính thuần khiết của nhạc khúc.... Mà nhạc khúc hoan hỉ cũng thế." Tiểu Lộc cô nương nhíu mày nói.
"Không phải! Tiểu Lộc cô nương nói như vậy, mười phần sai." Sở Dương nặng nề nói.
"Ồ? Làm sao lại sai mười phần?" Tiểu Lộc cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại.
"Nhạc khúc, chỉ đơn thuần biểu đạt một loại cảm xúc, sẽ rơi xuống tiểu thừa!" Sở Dương mỉm cười, nói lên lý luận của Mạc Khinh Vũ kiếp trước.
Mạc Khinh Vũ không khinh vũ, cũng không khinh ca, nhưng âm luật của nàng lại không thua bất cứ kẻ nào đương thời! Hoàn toàn trái ngược chính là, bởi vì cuộc đời Mạc Khinh Vũ quá mức phức tạp, cũng quá mức bi thương, cho nên cảm ngộ đối với nhân sinh của Mạc Khinh Vũ, lại càng sâu sắc. Nguồn:
Cho nen đối với thể ngộ âm luật, cũng cực kỳ nhân tính hóa.
Mà lý luận này, chính là sau khi Mạc Khinh Vũ suy tư hồi lâu, mới đột nhiên ngộ ra. Tiểu Lộc cô nương tuy thân là cầm tuyệt, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, làm sao từng trải qua khổ đau như Mạc Khinh Vũ?
"Một khúc nhạc, không phải là biểu đạt một loại tình cảm, mà là đang dùng một phương thức khác, thuật lại một câu chuyện cũ! Mà theo ta đánh đàn, người nghe sẽ được ảm thụ cái hỉ nộ ái ố, thăng trầm trong câu chuyện đó."
Sở Dương khẽ nói: "Ngươi không cần mở miệng nói gì cả, cũng không cần giới thiệu về câu chuyện đó làm gì, nhưng ngươi lại có thể khiến cho bất cứ ngươi nào nghe được thủ khúc, đều hiểu được những cảm xúc tương ngộ, ly biệt, phẫn nộ, bi thương, tử vong của ngươi...."
"Khiến người nghe có thể dựa vào lý giải của mình, nói ra toàn bộ câu chuyện!"
Tiểu Lộc cô nương ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc, đang thầm suy ngẫm mỗi một câu nói của Sở Dương, từng chữ một. Cái loại thần thái cung kính này, chỉ khi đối diện với sư phụ mình, mới chân chính xuát hiện trên dung mạo cầm tuyệt.
Nhưng giờ phút này, Tiểu Lộc cô nương cảm thấy được, vị Sở ngự tọa trước mặt so với mình còn nhỏ tuổi hơn, lại đáng được đối đãi như vậy!
Những lời hắn tuy, vừa nghe qua thì thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy ảo diệu vô cùng. Nhưng nếu muốn đạt tới cảnh giới như hắn nói, thì mình còn phải cố gắng biết bao nhiêu nữa?
"Nhưng mỗi một chữ đều là chữ trong lòng, lòng người bất đồng, ta làm sao có thể khiến bọn họ kể ra được câu chuyện mà ta muốn biểu đạt?"
"Đương nhiên là bất đồng. Người khác nhau, những gì trải qua khác nhau, tâm cảnh cũng bất đồng! Một câu chuyện cũ, để cho một người viết có thể là bi thương, nhưng đổi lại là một người khác lại có thể là trưởng thành, lại đổi một người khác, lại sẽ biến thành hài hước vui vẻ, sau đó lại đổi, thậm chí lại biến thành vương triều hưng suy...."
Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Cũng có người viết ra nhạt như nước ốc, nhưng cũng có người viết ra, khiến cho người ta phải suy nghĩ trầm tư, cũng có người viết như triều dâng dậy sóng."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, truyện thế gian, vạn biến không rời một điểm!" Sở Dương thản nhiên nói: "Một câu chuyện cũ, cho dù đổi một vạn người viết, nhưng căn bản... vẫn là câu chuyện cũ. Không có gì thay đổi!"
"Ta nghĩ, ta hiểu được một chút...." Tiểu Lộc cô nương trầm tư, khẽ gật đầu.
"Âm nhạc đạt tới cực hạn, là có thẻ khống chế hỉ nộ ái ố một người. Khi ngươi muốn người đó khóc, hắn sẽ khóc! Ngươi muốn người đó cười, hắn sẽ không tự chủ được mà lộ ra ý cười. Biến hóa đa đoan, tất cả đều do một ý niệm của ngươi!"
"Mà ngươi hiện giờ được xưng là cầm tuyệt, nhưng khoảng cách tới cảnh giới đó... hẳn là...." Sở Dương thở ra một hơi thật dài, nói: "... Còn một khoảng cách rất xa... không thể chạm tới!"
"Đúng!" Tiểu Lộc cô nương cung kính rót trà cho Sở Dương: "Vẫn xin Sở đại ca thỉnh giáo nhiều hơn."
Haiz, xưng hô từ Sở ngự tọa tới Sở đại ca, đây là một chuyển biến cực lớn, cũng là thay đổi thái độc căn bản! Điều này đại biểu rằng, vị cầm tuyệt này đã bị thuyết phục.
"Không cần khách khí. Ta cũng hi vọng, ta có thể lưu lại chút dấu vết trên đường leo tới đỉnh phong của một cầm thủ thiên phú siêu tuyệt." Sở Dương thản nhiên nói: "Phải biết rằng, đó cũng là vinh quang vô thượng của ta!"
Tiểu Lộc cô nương khẽ cười rộ lên: "Sở đại ca đúng là.... biết rõ ràng là khen tặng ta... nhưng vẫn khiến cho tiểu muội lâng lâng lên."
Sở Dương cười ha ha, lại chợt như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ... ngươi bây giờ còn cần khen tặng sao?"
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười hiểu ý.
"Trên phương diện âm luật, Sở đại ca cũng rất am hiểu a?" Tiểu Lộc cô nương tủm tỉm cười, nói: "Không biết tiểu muội có cái phúc khí, nghe Sở đại ca đàn một khúc không?"
Sở Dương lập tức choáng váng, vuốt vuốt mũi cười khổ: "A Lộc ngươi lại đâm trúng chỗ đau của ta, khiến đại ca ta xấu hổ cùng. Ta chỉ là người lý luận suông, động miệng còn được, chứ nếu để ta lên sâu khấu... khụ khụ, ngươi nên đau lòng cho cây đàn của mình đi...."
"Ha ha...." Tiểu Lộc cô nương cười rộ lên. Sở Dương nói như vậy chẳng khác nào thuận đà nhận luôn vị muội muội này. Hơn nữa lại dùng khẩu khí bất đắc dĩ gọi "A Lộc". Cách xưng hô này chỉ có người thân cận mới có thể gọi. Cho nên trong lúc vô tình, hắn lại kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Hơn nữa, lại không khiến Tiểu Lộc cô nương cảm thấy phản cảm. Ngược lại, phối hợp với sắc mặt xấu hổ bất đắc dĩ của hắn, còn khiến người ta cảm thấy đáng yêu thân thiết.
"Một khi đã vậy, ta sẽ không làm khó Sở Dương ca ca nữa." Tiểu Lộc cô nương khẽ trừng mắt, cười tủm tỉm nói.
Vừa nghe tới bốn chữ Sở Dương ca ca, Sở Dương đột nhiên nhớ tới Mạc Khinh Vũ, nhớ tới Mạc Khinh Vũ bộ dáng đáng yêu gọi mình Sở Dương ca ca, nhịn không được lại lộ ra một ý cười ấm áp, tràn ngập cảm tình nói: "Tiểu muội muội thật là ngoan."
"Ngại quá, Sở công tử, đây là hộ vệ của ta. Hắn có chút mẫn cảm… Ha ha, mời vào, mời ngồi!" Tiểu Lộc cô nương đứng lên, tỏ vẻ xin lỗi.
Dáng người vị Tiểu Lộc cô nương này khá đẹp, bất quá khuôn mặt lại chỉ là dung mạo thượng đẳng, tuyệt đối không tính là tuyệt thế mỹ nữ. Nhưng ở trên người nàng, lại có một loại khí chất điềm hòa kỳ lạ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy nàng, trong lòng lại không tự chủ được mà an tĩnh trở lại.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí là nói chuyện, hoặc là khẽ động lông mày, đều tràn đầy khí chất ôn nhu. Mọi người, chỉ cần nhìn thấy nàng, cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng nhất định đều giống nhau!
Ôn nhu!
Chính là ôn nhu!
"Tiểu Lộc cô nương quả nhiên là kỳ nữ nhân gian! Không hổ là cầm tuyệt!" Ánh mắt Sở Dương bình thản, tràn đầy ý tán thưởng. Nhưng thần sắc lại nghiêm nghị, tuyệt không có ý lỗ mãng. Thật sự là ca ngợi từ tận đáy lòng, không khiến người ta có cảm giác nịnh nọt.
Lần này tới đàm phán, quá mức kiêu ngạo, tất bất thành! Nếu là nịnh nọt, lại càng bất thành!
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa đúng, mới là vương đạo!
'Sở ngự tọa quả nhiên là Sở ngự tọa!" Tiểu Lộc cô nương cười ha hả, tràn đầy thâm ý.
"Cô nương quả nhiên cao nhân!" Sở Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Với thực lực của Tuyệt Sắc lâu, nếu như không biết thân phận thật sự của mình, đó mới là kỳ quặc.
Giống như đối đầu với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nghi trận của Sở Dương tạo ra chỉ có thể mê hoặc người bình thường, nhưng trong lòng vẫn hiểu được, tuyệt đối sẽ không thể mê hoặc được Đệ Ngũ Khinh Nhu.
Ưu thế của mình chính là khoảng cách!
Khoảng cách quá xa, Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không thể tự mình tới để đối phó ta được. Nếu như vị trị của Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như Tuyệt Sắc lâu, Sở Dương tuyệt đối tin tưởng, cho dù mình có một vạn cái mạng, kết cục cũng sẽ sớm biến thành thi thể!
"Ngự tọa tới đây, nhất định có chuyện quan trọng." Tiểu Lộc cô nương nhẹ nhàng châm trà, ôn nhu nói: "Bất quá, bất kể có chuyện gì quan trọng, chúng ta trước tiên cứ nói vấn đề âm luật."
Nàng thản nhiên cười, nói: " Ba vấn đề của ngự tọa, đã nói lên mong đợi trong lòng tiểu nữ. Nếu ngự tọa không thể giải quyết được, chỉ sợ bất kể là chuyện gì, cũng không thể thành được."
Sở Dương cười ha ha, nói: "Điểm này, ta đã sớm định liệu rồi. Bất quá, thật đúng là không thể tưởng được, một vị cô nương ôn nhu như cô, lại có thể cường thế như vậy!"
Tiểu Lộc cô nương mím môi cười: "Cường thế hơn nữa... cũng không thể sánh bằng Sở diêm vương hung danh hiển hách."
"Ha ha...." Sở Dương cũng cười.
"Xin hỏi ngự tọa. Vấn đề thứ nhất, nên giải quyết thế nào?" Đối với vấn đề này, Tiểu Lộc cô nương có chút nóng vội: "Chính là vấn đề nửa khúc. Nửa khúc còn lại làm sao mới có thể phổ được?"
"Vấn đề này, rất dễ trả lời, mà cũng rất khó trả lời! Theo cá nhân ta mà nói, Tiểu Lộc cô nương vĩnh viễn không thể sáng tác hạ khúc mới là chuyện tốt." Sở Dương thoáng nhíu mày, cẩn thận nói.
"Ồ? Vì sao vậy?" Tiểu Lộc cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại, khó hiểu hỏi.
"Thế nào là luân hồi? Từ sinh tới chết, rồi lại từ chết tới sinh, mới xem như một vòng luân hồi!" Sở Dương thận trọng nói: "Luân hồi chính là sinh tử! Cô nương ngươi...."
"Ta chưa chết lần nào...." Tiểu Lộc cô nương rơi vào trầm tư: "Nếu như chưa từng chết, thì không thể nào sáng tác một khúc luân hồi đầy đủ! Bởi vì ta căn bản không biết nó rốt cuộc có cảm giác gì... cho nên, sáng tác không ra. Nhưng... nếu ta chết rồi... ha ha, chết rồi thì làm sao sáng tác được nữa?"
"Cho nên, thủ khúc luân hồi này, sẽ vĩnh viễn không thể xuất sao?" Trong thật sâu ánh mắt Tiểu Lộc cô nương, hiện lên một tia không cam lòng.
"Sống hay chết... cũng không phải chỉ có tử vong mới có thể ngộ...." Sở Dương khẽ nói. Hắn vừa mới nói xong, cỗ khí tức lăng lệ vừa rồi lại xuất hiện, trong chút chốc, Sở Dương chỉ cảm thấy miệng mũi cứng ngắc, không thể nói chuyện, không thể hít thở.
Người trong bóng tối kia, rõ ràng không muốn để hắn nói ra!
Trong mắt Tiểu Lộc cô nương chợt lóe lên thần quang, tựa hồ hiểu ra điều gì đó, nói: "Một khi đã vậy, luân hồi... không có cũng được! Sở ngự tọa, chúng ta tiếp tục vấn đề thứ hai."
Cỗ khí tức kia lập tức biến mất.
Sở Dương trong lòng cười khổ, vị Tiểu Lộc cô nương này đúng là người thông minh tuyệt đỉnh. Mình tuy chưa nói ra hết, nhưng nàng đã hiểu được ý tứ của mình. Tuy ngươi nọ ngăn cản mình, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tuy ngoài miệng Tiểu Lộc cô nương nói buông bỏ, nhưng thần sắc trong mắt lại nói cho Sở Dương biết, nàng tuyệt đối không bỏ cuộc!
Đó là một loại cuồng nhiệt đối với cực hạn âm nhạc!
"Vấn đề thứ hai, chính là vấn đề hỉ nộ ái ố trong khúc nhạc." Tiểu Lộc cô nương cau mày nói: "Ta càng nghĩ, càng có cảm giác những lời này của Sở ngự tọa có chút.... không đúng."
"Ồ?"
"Nhạc khúc, đơn thuần là biểu đạt một loại cảm xúc, nếu là nhạc khúc bi thương, cho thêm một chút vui vẻ vào, thì chẳng phải giống như một vò rượu ngon, lại pha thêm một chén dấm chua! Mất đi tính thuần khiết của nhạc khúc.... Mà nhạc khúc hoan hỉ cũng thế." Tiểu Lộc cô nương nhíu mày nói.
"Không phải! Tiểu Lộc cô nương nói như vậy, mười phần sai." Sở Dương nặng nề nói.
"Ồ? Làm sao lại sai mười phần?" Tiểu Lộc cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại.
"Nhạc khúc, chỉ đơn thuần biểu đạt một loại cảm xúc, sẽ rơi xuống tiểu thừa!" Sở Dương mỉm cười, nói lên lý luận của Mạc Khinh Vũ kiếp trước.
Mạc Khinh Vũ không khinh vũ, cũng không khinh ca, nhưng âm luật của nàng lại không thua bất cứ kẻ nào đương thời! Hoàn toàn trái ngược chính là, bởi vì cuộc đời Mạc Khinh Vũ quá mức phức tạp, cũng quá mức bi thương, cho nên cảm ngộ đối với nhân sinh của Mạc Khinh Vũ, lại càng sâu sắc. Nguồn:
Cho nen đối với thể ngộ âm luật, cũng cực kỳ nhân tính hóa.
Mà lý luận này, chính là sau khi Mạc Khinh Vũ suy tư hồi lâu, mới đột nhiên ngộ ra. Tiểu Lộc cô nương tuy thân là cầm tuyệt, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, làm sao từng trải qua khổ đau như Mạc Khinh Vũ?
"Một khúc nhạc, không phải là biểu đạt một loại tình cảm, mà là đang dùng một phương thức khác, thuật lại một câu chuyện cũ! Mà theo ta đánh đàn, người nghe sẽ được ảm thụ cái hỉ nộ ái ố, thăng trầm trong câu chuyện đó."
Sở Dương khẽ nói: "Ngươi không cần mở miệng nói gì cả, cũng không cần giới thiệu về câu chuyện đó làm gì, nhưng ngươi lại có thể khiến cho bất cứ ngươi nào nghe được thủ khúc, đều hiểu được những cảm xúc tương ngộ, ly biệt, phẫn nộ, bi thương, tử vong của ngươi...."
"Khiến người nghe có thể dựa vào lý giải của mình, nói ra toàn bộ câu chuyện!"
Tiểu Lộc cô nương ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc, đang thầm suy ngẫm mỗi một câu nói của Sở Dương, từng chữ một. Cái loại thần thái cung kính này, chỉ khi đối diện với sư phụ mình, mới chân chính xuát hiện trên dung mạo cầm tuyệt.
Nhưng giờ phút này, Tiểu Lộc cô nương cảm thấy được, vị Sở ngự tọa trước mặt so với mình còn nhỏ tuổi hơn, lại đáng được đối đãi như vậy!
Những lời hắn tuy, vừa nghe qua thì thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu cẩn thận suy ngẫm, lại cảm thấy ảo diệu vô cùng. Nhưng nếu muốn đạt tới cảnh giới như hắn nói, thì mình còn phải cố gắng biết bao nhiêu nữa?
"Nhưng mỗi một chữ đều là chữ trong lòng, lòng người bất đồng, ta làm sao có thể khiến bọn họ kể ra được câu chuyện mà ta muốn biểu đạt?"
"Đương nhiên là bất đồng. Người khác nhau, những gì trải qua khác nhau, tâm cảnh cũng bất đồng! Một câu chuyện cũ, để cho một người viết có thể là bi thương, nhưng đổi lại là một người khác lại có thể là trưởng thành, lại đổi một người khác, lại sẽ biến thành hài hước vui vẻ, sau đó lại đổi, thậm chí lại biến thành vương triều hưng suy...."
Sở Dương nhẹ nhàng nói: "Cũng có người viết ra nhạt như nước ốc, nhưng cũng có người viết ra, khiến cho người ta phải suy nghĩ trầm tư, cũng có người viết như triều dâng dậy sóng."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, truyện thế gian, vạn biến không rời một điểm!" Sở Dương thản nhiên nói: "Một câu chuyện cũ, cho dù đổi một vạn người viết, nhưng căn bản... vẫn là câu chuyện cũ. Không có gì thay đổi!"
"Ta nghĩ, ta hiểu được một chút...." Tiểu Lộc cô nương trầm tư, khẽ gật đầu.
"Âm nhạc đạt tới cực hạn, là có thẻ khống chế hỉ nộ ái ố một người. Khi ngươi muốn người đó khóc, hắn sẽ khóc! Ngươi muốn người đó cười, hắn sẽ không tự chủ được mà lộ ra ý cười. Biến hóa đa đoan, tất cả đều do một ý niệm của ngươi!"
"Mà ngươi hiện giờ được xưng là cầm tuyệt, nhưng khoảng cách tới cảnh giới đó... hẳn là...." Sở Dương thở ra một hơi thật dài, nói: "... Còn một khoảng cách rất xa... không thể chạm tới!"
"Đúng!" Tiểu Lộc cô nương cung kính rót trà cho Sở Dương: "Vẫn xin Sở đại ca thỉnh giáo nhiều hơn."
Haiz, xưng hô từ Sở ngự tọa tới Sở đại ca, đây là một chuyển biến cực lớn, cũng là thay đổi thái độc căn bản! Điều này đại biểu rằng, vị cầm tuyệt này đã bị thuyết phục.
"Không cần khách khí. Ta cũng hi vọng, ta có thể lưu lại chút dấu vết trên đường leo tới đỉnh phong của một cầm thủ thiên phú siêu tuyệt." Sở Dương thản nhiên nói: "Phải biết rằng, đó cũng là vinh quang vô thượng của ta!"
Tiểu Lộc cô nương khẽ cười rộ lên: "Sở đại ca đúng là.... biết rõ ràng là khen tặng ta... nhưng vẫn khiến cho tiểu muội lâng lâng lên."
Sở Dương cười ha ha, lại chợt như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ... ngươi bây giờ còn cần khen tặng sao?"
Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười hiểu ý.
"Trên phương diện âm luật, Sở đại ca cũng rất am hiểu a?" Tiểu Lộc cô nương tủm tỉm cười, nói: "Không biết tiểu muội có cái phúc khí, nghe Sở đại ca đàn một khúc không?"
Sở Dương lập tức choáng váng, vuốt vuốt mũi cười khổ: "A Lộc ngươi lại đâm trúng chỗ đau của ta, khiến đại ca ta xấu hổ cùng. Ta chỉ là người lý luận suông, động miệng còn được, chứ nếu để ta lên sâu khấu... khụ khụ, ngươi nên đau lòng cho cây đàn của mình đi...."
"Ha ha...." Tiểu Lộc cô nương cười rộ lên. Sở Dương nói như vậy chẳng khác nào thuận đà nhận luôn vị muội muội này. Hơn nữa lại dùng khẩu khí bất đắc dĩ gọi "A Lộc". Cách xưng hô này chỉ có người thân cận mới có thể gọi. Cho nên trong lúc vô tình, hắn lại kéo gần lại khoảng cách giữa hai người.
Hơn nữa, lại không khiến Tiểu Lộc cô nương cảm thấy phản cảm. Ngược lại, phối hợp với sắc mặt xấu hổ bất đắc dĩ của hắn, còn khiến người ta cảm thấy đáng yêu thân thiết.
"Một khi đã vậy, ta sẽ không làm khó Sở Dương ca ca nữa." Tiểu Lộc cô nương khẽ trừng mắt, cười tủm tỉm nói.
Vừa nghe tới bốn chữ Sở Dương ca ca, Sở Dương đột nhiên nhớ tới Mạc Khinh Vũ, nhớ tới Mạc Khinh Vũ bộ dáng đáng yêu gọi mình Sở Dương ca ca, nhịn không được lại lộ ra một ý cười ấm áp, tràn ngập cảm tình nói: "Tiểu muội muội thật là ngoan."
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ