Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 188: Vận khí của Du Vận
Đệ Ngũ Khinh Nhu không còn nói tiếp, mà rót một ly rượu, uống một cách từ từ.
Trăng rằm dần dần trôi về đằng tây, trời tĩnh lặng bóng cây cũng bắt đầu chuyển động.
"Ta muốn tự tay viết thư cho Thiết Bổ Thiên để đón gia quyến của Số một trở về" Đệ Ngũ Khinh Nhu uống liên tiếp năm sáu ly rượu, đột nhiên lẳng lặng lên tiếng.
"Việc này… Chưa chắc Thiết Bổ Thiên đã đồng ý" Hàn Bố Sở rùng mình trong lòng, Đệ Ngũ Khinh Nhu đích thân viết thư, đây là một thái độ, cũng chính là tự tay dâng bản thân cho Thiết Bổ Thiên, khiến cho hắn có cơ hội làm nhục.
Như vậy liệu có tổn hại đến uy tín?
"Thiết Bổ Thiên sẽ đồng ý" Đệ Ngũ Khinh Nhu lạnh lùng nói: "Truyền lệnh Đổng Vô Pháp, lệnh hắn trong thời gian ngắn nhất vơi tốc độ nhanh nhất, đại quân tiến công, không từ mọi giá, hạ thủ hai thành quách của Thiết Vân, mở ra cánh cửa Thiết Vân".
"Ta sẽ nói với Thiết Bổ Thiên, nếu như hắn đích thân đưa gia quyến, Đại Triệu sẽ rời khỏi hai thành quách ấy".
Hàn Bố Sở trong lòng rùng mình, nhưng lại không dám nói gì, đây rõ ràng là một quyết định khinh suất trong cơn thinh nộ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, như vậy có thể thây được, cái chết của Số một có sự đả kích lớn như thế nào đến hắn.
"Đây sẽ lần cuối cùng trong đời Đệ Ngũ Khinh Nhu ta làm việc theo cảm tính" Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩng đầu ngước lên nhìn bầu trời, lẳng lặng nói: "Và Số một xứng đáng để ta làm như vậy".
Hàn Bố Sở cuối cùng cũng hiểu ra.
Người mà trong đời Đệ Ngũ Khinh Nhu coi trọng nhất chỉ có Số một, nói cách khác, chỉ có Số một, mới là cho Đệ Ngũ Khinh Nhu không kiềm chế được cảm xúc.
Nhưng Số một đã chết, cho nên quyết định này của Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là sự cáo biệt với chính bản thân mình trước kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một trận đại chiến, không cần biết cả hai nước chết bao nhiêu người, chết những ai thì những người này cũng chỉ là vật tuẫn táng cho huynh đệ Số một của hắn, và cũng là vật tuẫn táng cho Đệ Ngũ Khinh Nhu về quãng mười năm đã qua.
Đệ Ngũ Khinh Nhu sau này càng không có bất kì nhược điểm nào nữa, lần xung động này, nhìn thì giống như khinh suất, nhưng trên thực tế cũng là kinh sợ, hơn nữa, Hàn Bố Sở tin rằng, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định đã có chuẩn bị ở đằng sau.
"Vân Hạc ở thành Thiết Vân không phải là kế lâu dài, nếu như trước khi vết thương của hai vị Vương Tọa chưa kịp hồi phục mà bị tìm ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng được" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện lên men say, nhưng dòng suy nghĩ vẫn còn rất minh mẫn quả quyết nói: "Một trận đại chiến chính là lời cảnh cáo của ta, một bức thư chính là tâm ý của ta, đến lúc đó, đã có Vân Hạc đón gia quyến Số một trở về một cách quang minh chính đại, khắp thiên hạ ai dám cản đường sẽ tiêu diệt người ấy".
Hàn Bố Sở lạnh toát mồ hôi.
"Lẽ nào gia quyến ở bên đấy lại chính là gia quyến thật sự của Số một?" Hàn Bố Sở không thể nào hiểu được, người như Số một lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế.
"Số một trước khi đi, cũng đã đập nồi dìm thuyền." Đệ Ngũ Khinh Nhu trong mắt hiện ra một tia thương cảm: "Ta sẽ đem hậu nhân hắn, nuôi dưỡng thành người cho tốt!"
Hàn Bố Sở im lặng không nói.
Điểm này không một ai có thể ngờ đến, ngay cả Sở Dương cũng không ngờ tới, vợ con của Đường Tâm Thánh ở Thiết Vân quốc lại chính là huyết mạch của hắn.
Người này đúng là một kẻ điên.
Thành Thiết Vân đã hoàn toàn biến thành nồi nước sục sôi.
Nơi nào cũng huyên náo như là hàng chợ.
Không thể không nói, lực lượng quàn chúng vô cùng, trí tuệ quàn chúng cũng vô cùng.
Sau khi mệnh lệnh của Sở Dương vừa hạ xuống, bao vị lão đại của hắc xã hội đã túm lại với nhau bàn bạc, sau đó đã cho ra một biện pháp cực kì ổn thỏa, phân thành Thiết Vân ra là năm mảng đông tây nam bắc trung, lục soát đến tận hang cùng ngõ hẻm, tận từng gia đình.
Sau đó các chức các ti, đuổi những người ngoại tỉnh từ nơi khác đến đang trong ngũ phiến đuổi như đuổi lợn đến bãi đất rộng, sau đó, Thành Tử Ngang đại nhân kết hợp vơi các nha môn trong kinh thành, kiển tra từng nơi một, sau khi kiểm tra thấy ai khả nghi thì trực tiếp bắt về…
Kể từ đó toàn thành bạo phát vô số loạn tử, nhưng quả thực cũng đã tìm ra cũng không ít gian tế, có một số gian tế tố chất không ra gì, sau khi bị bắt sống đã bắt đầu dao động, những người này đã không kiên định lại còn tham sống sợ chết, khẩu phong lại không lấy gì làm kín, vừa nơi bắt đầu đã khai ra đường dây, đồng bọn ở bên ngoài…
Trong quá trình này, lại có thể bắt được một tên Ngân Mã Kỵ Sĩ, đúng thật là dị giáo.
Quân canh gác thành của Thiết Vân cộng thêm quân đội trị an, quân bảo vệ vương thành cũng gần hai mươi vạn người tham gia vào đợt hành động lần này.
Trước mắt đã tìm trong phạm vi đã được hai ngày một đêm, đã thu hẹp được một nửa, bây giờ đã là nửa đêm, nhưng vẫn còn phải tăng ca tăng giờ, đặc biệt là cái bọn hơn một vạn tên côn đồ, chúng cứ như được ăn xuân thùy dược kêu ngao ngáo, tinh thần trăm lần…
Ngay cả hai con mắt của Thành Tử Ngang đều đã đỏ ngầu vì thức đêm, nhưng ba vị lão đại hắc xã hội thì trông vẫn còn rất tinh thần…
"Tình thế ngày càng trở nên ác liệt, nếu như cứ tiếp tục như thế này, e rằng chưa đến ngày thành công thì đã tìm ra nơi này của chúng ta rồi" Trình Vân Thùy Hạc ở trong nơi ẩn nấp lâm thời chau mày, suy tư tìm đối sách.
Âm Vô vì linh ngọc dược lực cường hoành phát tác nên đã khôi phục được ba phần công lực, nhưng Khổng Thương Tâm chỉ hồi phục được không đến ba phần công lực, hai người đang trong tình thế như thế, thì khó mà triển khai được.
Nếu như chỉ có hai người họ thì dễ nói rồi, nhưng hiện tại vấn đề là có năm sáu mươi người, cứ lục soát như thế này thì quả thực mục tiêu quá lớn…
"Cách duy nhất bây giờ là phải xé chẵn ra lẻ" Trình Vân Thùy Hạc nói: "Tất cả mọi người lại phân tán thêm một lần nữa để tránh sự vây bắt của đối phương, cho dù có bắt được thùy trụ cũng không có đủ số người phù hợp, hơn nữa chừng cứ lại không đủ, cho nên sẽ có ngày sẽ phải thả người.
"Vậy không được, như vậy thì lực lượng sẽ bị phân tán, há chẳng phải là đợi làm con mồi hay sao?" Âm Vô nói: "Theo ý kiến của ta, chi bằng chúng ta phá vòng vây…"
"Phá vây?" Trình Vân Thùy Hạc lạnh lùng nói: "Hai mươi vạn đại quân bao vây kín thành, đây lại là kinh thành Thiết Vân, là trái tim của Thiết Vân quốc, ngươi lại muốn bay thẳng một mạch về Đại Triệu chắc?"
"Hãy làm như lời của Trình đại nhân" Khổng Thương Tâm rầu rĩ nói: "Phá vòng vây tuyệt đối không thể được, cứ cho là hoàng tọa cửu cấp, bị bao vây bởi hai mươi vạn đại quân, e rằng cũng vì đánh trận mệt mà chết, huống hồ là chúng ta…"
Trình Vân Thùy Hạc nhíu mày nói: "Ta đây lại dễ, ta là người đọc sách, không biết võ công, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì ta, nhưng những người khác quả thật là… Tuyệt đối sẽ bị rơi vào dạng nghi ngờ trọng điểm, chỉ cần một người thiếu kiên nhẫn là mọi sự đều bị đổ vỡ".
"Nhất là hai người các ngươi… Trên dung mạo quá rõ ràng, hơn nữa lại còn những vết thương chưa lành, một khi bị phát hiện, tình hình sẽ không lợi" Trình Van Thùy Hạc nói: "Nếu như hai vị Vương Tọa không ngại, thì sẽ giấu hai vị vào trong chiếc hầm này…
Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp đồng thời cùng nhau trừng mắt.
Những lời này của Trình Vân Thùy Hạc thực sự là nói cho hai người họ nghe, và cũng chỉ có hai người này tự nâng cao thân phận, khả năng lớn nhất là không kiên nhẫn được.
Hai người họ đều là thân phận Vương Tọa, tôn quý đến nhường nào, sao lại có thể như đám chuột chui lủi mà trốn vào chiếc hầm này? Cho nên hắn mới khéo léo nói trước…
"Chỉ là tạm thời tránh phong thanh…" Trình Vân Thùy Hạc nói.
"Cũng được!". Khổng Thương Tâm nhíu mày: "Ài, lão tử ở Thượng Tam Thiên cũng bị người ta bao vây hang ổ cũng bảy tám năm, ta cũng đã quen rồi…".
"Ta cũng vậy, năm đó vì thích sát, hố phân ta cũng từng trốn rồi…" Âm Vô nín thở, căm phẫn nói.
Trình Vân Thùy Hạc cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm.
Nơi bọn họ trốn cũng chính là nơi trung tâm nhất, cách hoàng cung cũng không xa nữa, cái gọi là bóng tối dưới ngọn đèn chính là đạo lý này đây.
"Mặt khác, ta cũng đã nghĩ cách làm cho Cao Vị Thành ảnh hưởng đến Đỗ Thế Tình, tạo ra một chút hỗn loạn, nhưng như thế nguy hiểm có hơi lớn một chút, Cao Vị Thành có thể… Nhưng không còn quan tâm đến được nữa rồi…" Trình Vân Thùy Hạc cau mày như tự nói, nói đến đây, liền im bặt.
"Xé chẵn ra lẻ, lập tức phân tán, nếu như có thể thông báo tin tức được cho nhau thì một ngày báo một lần, nếu như không được thì cũng không cần miễn cưỡng, tất cả lấy an toàn làm trọng".
Theo mệnh lệnh của Trình Vân Thùy Hạc, năm sáu mươi người đang có mặt lập tức sơ tán chỉ còn lại mười người bảo vệ Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp. Những người này đều là cao thủ, nếu đơn thương hành động, muốn tránh sự vây bắt của những tên binh lính bình thường là điều dễ như trở bàn tay.
Không thể không nói nếu theo sự an bài của Trình Vân Thùy Hạc chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn, hai vị Vương Tọa trong Thiết Vân Thành không bị phát hiện là có thể nắm chắc, tất nhiên là vẫn có tổn thất, nhưng cũng chỉ là mất đi một số ít người, nhưng đại đa phần thực lực vẫn được bảo toàn.
Du Vận là một võ sĩ hơn hai mươi tuổi mong muốn tham gia vào đội quân Bổ Thiên Các đã lâu, nhưng hắn vi tu quá thấp, cửa ải thứ nhât cũng không qua được, trong lúc buồn bã cũng không tham gia vào đợt truy quét vây bắt này, sau khi uống bữa rươuc giải sầu, uống đến nỗi say bí tỉ, sau đó không biết là ngày hay đêm đi ra khỏi quán rượu, chỉ cảm thấy hơi men trào lên, cũng không cần biết là chỗ nào, tìm một nơi có vẻ êm ái nằm phịch xuống, ngáy o o.
Đang lúc ngủ ngon, đột nhiên buồn tiểu làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trong lúc đang nằm, hai con mắt nhắm tịt, hai bàn tay tháo thắt lưng quần, móc thằng nhỏ ra bắt đầu…
Trăng rằm dần dần trôi về đằng tây, trời tĩnh lặng bóng cây cũng bắt đầu chuyển động.
"Ta muốn tự tay viết thư cho Thiết Bổ Thiên để đón gia quyến của Số một trở về" Đệ Ngũ Khinh Nhu uống liên tiếp năm sáu ly rượu, đột nhiên lẳng lặng lên tiếng.
"Việc này… Chưa chắc Thiết Bổ Thiên đã đồng ý" Hàn Bố Sở rùng mình trong lòng, Đệ Ngũ Khinh Nhu đích thân viết thư, đây là một thái độ, cũng chính là tự tay dâng bản thân cho Thiết Bổ Thiên, khiến cho hắn có cơ hội làm nhục.
Như vậy liệu có tổn hại đến uy tín?
"Thiết Bổ Thiên sẽ đồng ý" Đệ Ngũ Khinh Nhu lạnh lùng nói: "Truyền lệnh Đổng Vô Pháp, lệnh hắn trong thời gian ngắn nhất vơi tốc độ nhanh nhất, đại quân tiến công, không từ mọi giá, hạ thủ hai thành quách của Thiết Vân, mở ra cánh cửa Thiết Vân".
"Ta sẽ nói với Thiết Bổ Thiên, nếu như hắn đích thân đưa gia quyến, Đại Triệu sẽ rời khỏi hai thành quách ấy".
Hàn Bố Sở trong lòng rùng mình, nhưng lại không dám nói gì, đây rõ ràng là một quyết định khinh suất trong cơn thinh nộ của Đệ Ngũ Khinh Nhu, như vậy có thể thây được, cái chết của Số một có sự đả kích lớn như thế nào đến hắn.
"Đây sẽ lần cuối cùng trong đời Đệ Ngũ Khinh Nhu ta làm việc theo cảm tính" Đệ Ngũ Khinh Nhu ngẩng đầu ngước lên nhìn bầu trời, lẳng lặng nói: "Và Số một xứng đáng để ta làm như vậy".
Hàn Bố Sở cuối cùng cũng hiểu ra.
Người mà trong đời Đệ Ngũ Khinh Nhu coi trọng nhất chỉ có Số một, nói cách khác, chỉ có Số một, mới là cho Đệ Ngũ Khinh Nhu không kiềm chế được cảm xúc.
Nhưng Số một đã chết, cho nên quyết định này của Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là sự cáo biệt với chính bản thân mình trước kia. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một trận đại chiến, không cần biết cả hai nước chết bao nhiêu người, chết những ai thì những người này cũng chỉ là vật tuẫn táng cho huynh đệ Số một của hắn, và cũng là vật tuẫn táng cho Đệ Ngũ Khinh Nhu về quãng mười năm đã qua.
Đệ Ngũ Khinh Nhu sau này càng không có bất kì nhược điểm nào nữa, lần xung động này, nhìn thì giống như khinh suất, nhưng trên thực tế cũng là kinh sợ, hơn nữa, Hàn Bố Sở tin rằng, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định đã có chuẩn bị ở đằng sau.
"Vân Hạc ở thành Thiết Vân không phải là kế lâu dài, nếu như trước khi vết thương của hai vị Vương Tọa chưa kịp hồi phục mà bị tìm ra thì hậu quả khó mà tưởng tượng được" Trong mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện lên men say, nhưng dòng suy nghĩ vẫn còn rất minh mẫn quả quyết nói: "Một trận đại chiến chính là lời cảnh cáo của ta, một bức thư chính là tâm ý của ta, đến lúc đó, đã có Vân Hạc đón gia quyến Số một trở về một cách quang minh chính đại, khắp thiên hạ ai dám cản đường sẽ tiêu diệt người ấy".
Hàn Bố Sở lạnh toát mồ hôi.
"Lẽ nào gia quyến ở bên đấy lại chính là gia quyến thật sự của Số một?" Hàn Bố Sở không thể nào hiểu được, người như Số một lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế.
"Số một trước khi đi, cũng đã đập nồi dìm thuyền." Đệ Ngũ Khinh Nhu trong mắt hiện ra một tia thương cảm: "Ta sẽ đem hậu nhân hắn, nuôi dưỡng thành người cho tốt!"
Hàn Bố Sở im lặng không nói.
Điểm này không một ai có thể ngờ đến, ngay cả Sở Dương cũng không ngờ tới, vợ con của Đường Tâm Thánh ở Thiết Vân quốc lại chính là huyết mạch của hắn.
Người này đúng là một kẻ điên.
Thành Thiết Vân đã hoàn toàn biến thành nồi nước sục sôi.
Nơi nào cũng huyên náo như là hàng chợ.
Không thể không nói, lực lượng quàn chúng vô cùng, trí tuệ quàn chúng cũng vô cùng.
Sau khi mệnh lệnh của Sở Dương vừa hạ xuống, bao vị lão đại của hắc xã hội đã túm lại với nhau bàn bạc, sau đó đã cho ra một biện pháp cực kì ổn thỏa, phân thành Thiết Vân ra là năm mảng đông tây nam bắc trung, lục soát đến tận hang cùng ngõ hẻm, tận từng gia đình.
Sau đó các chức các ti, đuổi những người ngoại tỉnh từ nơi khác đến đang trong ngũ phiến đuổi như đuổi lợn đến bãi đất rộng, sau đó, Thành Tử Ngang đại nhân kết hợp vơi các nha môn trong kinh thành, kiển tra từng nơi một, sau khi kiểm tra thấy ai khả nghi thì trực tiếp bắt về…
Kể từ đó toàn thành bạo phát vô số loạn tử, nhưng quả thực cũng đã tìm ra cũng không ít gian tế, có một số gian tế tố chất không ra gì, sau khi bị bắt sống đã bắt đầu dao động, những người này đã không kiên định lại còn tham sống sợ chết, khẩu phong lại không lấy gì làm kín, vừa nơi bắt đầu đã khai ra đường dây, đồng bọn ở bên ngoài…
Trong quá trình này, lại có thể bắt được một tên Ngân Mã Kỵ Sĩ, đúng thật là dị giáo.
Quân canh gác thành của Thiết Vân cộng thêm quân đội trị an, quân bảo vệ vương thành cũng gần hai mươi vạn người tham gia vào đợt hành động lần này.
Trước mắt đã tìm trong phạm vi đã được hai ngày một đêm, đã thu hẹp được một nửa, bây giờ đã là nửa đêm, nhưng vẫn còn phải tăng ca tăng giờ, đặc biệt là cái bọn hơn một vạn tên côn đồ, chúng cứ như được ăn xuân thùy dược kêu ngao ngáo, tinh thần trăm lần…
Ngay cả hai con mắt của Thành Tử Ngang đều đã đỏ ngầu vì thức đêm, nhưng ba vị lão đại hắc xã hội thì trông vẫn còn rất tinh thần…
"Tình thế ngày càng trở nên ác liệt, nếu như cứ tiếp tục như thế này, e rằng chưa đến ngày thành công thì đã tìm ra nơi này của chúng ta rồi" Trình Vân Thùy Hạc ở trong nơi ẩn nấp lâm thời chau mày, suy tư tìm đối sách.
Âm Vô vì linh ngọc dược lực cường hoành phát tác nên đã khôi phục được ba phần công lực, nhưng Khổng Thương Tâm chỉ hồi phục được không đến ba phần công lực, hai người đang trong tình thế như thế, thì khó mà triển khai được.
Nếu như chỉ có hai người họ thì dễ nói rồi, nhưng hiện tại vấn đề là có năm sáu mươi người, cứ lục soát như thế này thì quả thực mục tiêu quá lớn…
"Cách duy nhất bây giờ là phải xé chẵn ra lẻ" Trình Vân Thùy Hạc nói: "Tất cả mọi người lại phân tán thêm một lần nữa để tránh sự vây bắt của đối phương, cho dù có bắt được thùy trụ cũng không có đủ số người phù hợp, hơn nữa chừng cứ lại không đủ, cho nên sẽ có ngày sẽ phải thả người.
"Vậy không được, như vậy thì lực lượng sẽ bị phân tán, há chẳng phải là đợi làm con mồi hay sao?" Âm Vô nói: "Theo ý kiến của ta, chi bằng chúng ta phá vòng vây…"
"Phá vây?" Trình Vân Thùy Hạc lạnh lùng nói: "Hai mươi vạn đại quân bao vây kín thành, đây lại là kinh thành Thiết Vân, là trái tim của Thiết Vân quốc, ngươi lại muốn bay thẳng một mạch về Đại Triệu chắc?"
"Hãy làm như lời của Trình đại nhân" Khổng Thương Tâm rầu rĩ nói: "Phá vòng vây tuyệt đối không thể được, cứ cho là hoàng tọa cửu cấp, bị bao vây bởi hai mươi vạn đại quân, e rằng cũng vì đánh trận mệt mà chết, huống hồ là chúng ta…"
Trình Vân Thùy Hạc nhíu mày nói: "Ta đây lại dễ, ta là người đọc sách, không biết võ công, bọn họ sẽ không nghi ngờ gì ta, nhưng những người khác quả thật là… Tuyệt đối sẽ bị rơi vào dạng nghi ngờ trọng điểm, chỉ cần một người thiếu kiên nhẫn là mọi sự đều bị đổ vỡ".
"Nhất là hai người các ngươi… Trên dung mạo quá rõ ràng, hơn nữa lại còn những vết thương chưa lành, một khi bị phát hiện, tình hình sẽ không lợi" Trình Van Thùy Hạc nói: "Nếu như hai vị Vương Tọa không ngại, thì sẽ giấu hai vị vào trong chiếc hầm này…
Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp đồng thời cùng nhau trừng mắt.
Những lời này của Trình Vân Thùy Hạc thực sự là nói cho hai người họ nghe, và cũng chỉ có hai người này tự nâng cao thân phận, khả năng lớn nhất là không kiên nhẫn được.
Hai người họ đều là thân phận Vương Tọa, tôn quý đến nhường nào, sao lại có thể như đám chuột chui lủi mà trốn vào chiếc hầm này? Cho nên hắn mới khéo léo nói trước…
"Chỉ là tạm thời tránh phong thanh…" Trình Vân Thùy Hạc nói.
"Cũng được!". Khổng Thương Tâm nhíu mày: "Ài, lão tử ở Thượng Tam Thiên cũng bị người ta bao vây hang ổ cũng bảy tám năm, ta cũng đã quen rồi…".
"Ta cũng vậy, năm đó vì thích sát, hố phân ta cũng từng trốn rồi…" Âm Vô nín thở, căm phẫn nói.
Trình Vân Thùy Hạc cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm.
Nơi bọn họ trốn cũng chính là nơi trung tâm nhất, cách hoàng cung cũng không xa nữa, cái gọi là bóng tối dưới ngọn đèn chính là đạo lý này đây.
"Mặt khác, ta cũng đã nghĩ cách làm cho Cao Vị Thành ảnh hưởng đến Đỗ Thế Tình, tạo ra một chút hỗn loạn, nhưng như thế nguy hiểm có hơi lớn một chút, Cao Vị Thành có thể… Nhưng không còn quan tâm đến được nữa rồi…" Trình Vân Thùy Hạc cau mày như tự nói, nói đến đây, liền im bặt.
"Xé chẵn ra lẻ, lập tức phân tán, nếu như có thể thông báo tin tức được cho nhau thì một ngày báo một lần, nếu như không được thì cũng không cần miễn cưỡng, tất cả lấy an toàn làm trọng".
Theo mệnh lệnh của Trình Vân Thùy Hạc, năm sáu mươi người đang có mặt lập tức sơ tán chỉ còn lại mười người bảo vệ Khổng Thương Tâm và Âm Vô Pháp. Những người này đều là cao thủ, nếu đơn thương hành động, muốn tránh sự vây bắt của những tên binh lính bình thường là điều dễ như trở bàn tay.
Không thể không nói nếu theo sự an bài của Trình Vân Thùy Hạc chỉ cần không có chuyện ngoài ý muốn, hai vị Vương Tọa trong Thiết Vân Thành không bị phát hiện là có thể nắm chắc, tất nhiên là vẫn có tổn thất, nhưng cũng chỉ là mất đi một số ít người, nhưng đại đa phần thực lực vẫn được bảo toàn.
Du Vận là một võ sĩ hơn hai mươi tuổi mong muốn tham gia vào đội quân Bổ Thiên Các đã lâu, nhưng hắn vi tu quá thấp, cửa ải thứ nhât cũng không qua được, trong lúc buồn bã cũng không tham gia vào đợt truy quét vây bắt này, sau khi uống bữa rươuc giải sầu, uống đến nỗi say bí tỉ, sau đó không biết là ngày hay đêm đi ra khỏi quán rượu, chỉ cảm thấy hơi men trào lên, cũng không cần biết là chỗ nào, tìm một nơi có vẻ êm ái nằm phịch xuống, ngáy o o.
Đang lúc ngủ ngon, đột nhiên buồn tiểu làm cho tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trong lúc đang nằm, hai con mắt nhắm tịt, hai bàn tay tháo thắt lưng quần, móc thằng nhỏ ra bắt đầu…
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ