Ngạo Mạn Và Biến Đen
Chương 8-1
Lúc tối, Diệp Tỷ cũng nhận được tin tin liền đến thăm bệnh. Anh ta và Trác Diễm là bạn thân lâu năm, không đến thăm bệnh là không có tình nghĩa rồi. Khi anh ta đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, nhìn thấy người đến bệnh viện, ai cũng xách theo hoa tươi và trái cây thì anh mới ý thức được, anh đến thăm bệnh lại là tay không.
Anh ra ngoài bệnh viện mua một giỏ trái cây.
Mà bây giờ cái giỏ trái cây chuẩn bị đưa cho Trác Diễm đã bị anh mở ra, anh lựa ra mấy quả cam, thuận tiện lột vỏ sạch sẽ: “Trác Diễm, mấy ngày trước tớ còn nghe anh tớ nói, mấy ngày nay trong phòng bệnh của bệnh viện rất hồi hộp, phòng bệnh Vip không có người căn bản đã dự định hết mấy tháng trước.”
Anh mà Diệp Tỷ nói chính là Phó Chủ Nhiệm mới Diệp Trưng, cũng là đàn anh của Nguyễn Tương Nam.
Anh ta và Nguyễn Tương Nam đều là quái thai.
Trác Diễm không buồn không vui nói: Là Nguyễn Tương Nam sắp xếp giúp tớ”
“Oa, cũng phải gánh trách nhiệm này, cô ấy cũng đối tốt với anh sao? Tôi còn tưởng rằng hai người không hợp nhau chứ.”
“Nửa đêm cô ấy còn tới đắp chăn cho tôi.”
Diệp Tỷ lại lấy một trái chuối từ tron giỏ trái cây, lột vỏ màu vàng của chuối ra, lại quên bỏ vào trong miệng: “. . . . . .Theo kinh nghiệm của tớ, nhất định là cô ấy yêu thầm cậu.”
“Buổi sáng lại đưa cháo cho tôi, khẩu vị vẫn rất khó.”
“Trước khi cậu tới, cô ấy đưa thư tình cho tôi.” Qủa thật Trác Diễm không nhịn được nữa, “Tôi thấy dòng cuối cùng, phát hiện thư tình không phải cô ấy viết.”
“Còn nữa, ngay từ lúc học đại học, cô đã giúp người lần lượt đưa thư tình cho tôi, thu lệ phí mười ngàn một lần. Cân nặng nhỏ của thân thể tớ, còn có màu sắc và môn thể thao yêu thích, tất cả cô ấy đều biết, cuối cùng lấy giá năm ngàn một cái bán cho người khác!”
Diệp Tỷ há to miệng: “. . . . .Tớ không nghe lầm chứ, cậu vừa mới nói, nhỏ?”
Mặt Trác Diễm không thay đổi trả lời: “Là cậu nghe lầm, tớ không có nói.”
Diệp Tỷ vốn cũng không hỏi nguyên nhân, nghe vậy liền hỏi: “Bất quá cậu vừa nói, cô ấy có thể không yêu thầm cậu, nhưng nhất định không ghét cậu á...., ít nhất khẳng định trình độ cô ấy ghét cậu cũng không tới trình độ nghiêm trọng như vậy —— đúng rồi, bây giờ cậu vẫn ghét cô ấy như thế sao?”
Thật ra thì không thể nói rõ là ghét hay không ghét, có thể chung đụng nhiều năm như vậy, cũng xem là một loại duyên phận. Lúc học Trung học có nhiều bạn học như vậy, người có thể giữ liên lạc cũng không nhiều, mà Nguyễn Tương Nam chính là một trong số đó. Mọi người có chút nhớ tình bạn cũ.
Nhưng là, giảm bớt tâm lý thiếu nợ của anh đối với cô ấy, đù nửa ngày lại là anh tự mình đa tình, thật là làm cho nội tâm anh tức muốn hộc máu.
——không đúng, nên cảm thấy trút được gánh nặng mới đúng.
Một Nguyễn Tương Nam yêu anh so với một Nguyễn Tương Nam là bạn xấu chỉ cùng anh đối nghịch, tựa hồ người sau vẫn tốt hơn một chút.
Mấy ngày nay Nguyễn Tương Nam quả thật bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cuối tuần cô sẽ phải sang Anh làm hạng mục trao đổi, nhưng bây giờ Trác Diễm ngã bệnh làm cô muốn đi chăm sóc, còn có các loại công việc giao tiếp phải làm, hận không được chân lướt như bay, một ngày có bốn mươi tám giờ.
Cô vừa mới đưa cơm trưa cho Trác Diễm, nhìn thấy cô sắc mặt anh liền trầm xuống, giống như cô thiếu anh rất nhiều tiền không trả.
An Nhã cũng sẽ bớt chút thời gian đến bệnh viện một lần, đưa cho anh tài liệu khẩn cấp. Cô nhìn thấy Nguyễn Tương Nam cũng cực kì vui vẻ, kể khổ sau lưng cô: “Trác tổng bắt bẻ khẩu vị như vậy, thức ăn bên ngoài cũng không quen, phòng ăn ở bệnh viện cũng không quen, nếu không có cô đưa cơm, dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không giúp được.”
Nguyễn Tương Nam vừa dặn y tá, vừa cười nói: “Không có việc gì, dù sao thì vài ngày như vậy, ngày mai hoặc ngày kia là có thể xuất hiện.”
Cô ký xong, y tá trưởng lại tìm cô gây phiền toái: “Ừ, tình hình kinh tế của cô còn thiếu tôi vài món đồ phải không? Có nhanh đền bù, đợi cuối tuần cô đi đến địa bàn của giặc Tây, sao tìm được cô.” Cô lại gần Nguyễn Tương Nam, nói bên tai cô: “Nghe nói những người đàn ông ở Anh rất lịch sự, có định mang một người trở về?”
Nguyễn Tương Nam nói: “Tôi lấy thẻ tín dụng đảm bảo, tuyệt đối không có nợ cô gì rồi.” Sau đó lại hạ thấp giọng: “Bắt cóc một người trở về cho cô làm người tình?”
Y tá trưởng nặng nề vỗ lưng cô: “Rất tốt, cô hiểu tôi rất rõ.”
An Nhã che miệng cười, lại thăm dò bước vào phòng bệnh: “Trác tổng, không có chuyện gì, tôi liền đi về?”
Trác Diễm gật đầu, ý là để cho cô nhanh về làm việc.
Ngoài cửa, Nguyễn Tương Nam còn ở ngoài lôi lôi kéo kéo một đám y tá, chủ nhà phía Tây khiếm khuyết, nghe được anh ta có tinh thần nhân ái yêu thương, trực tiếp xuống giường đóng cửa lại.
Cách mười phút, Nguyễn Tương Nam mở cửa đi vào, thấy anh vẫn còn xem văn kiện, tất cả hồ sơ đều là hai phần đồng nhất, một phần đánh dấu đằy ắp hạng mục công việc cần chú ý, một phần còn lại đều trống không.
Nguyễn Tương Nam nghĩ đây là tác phong làm việc của Trác Diễm, nhìn như không hề dự định cử tạ, thật ra thì đã sớm tính toán tốt tất cả.
Cô ngồi xuống, cầm lên mâm trái cây lấy quả táo bắt đầu gọt vỏ, tay của cô trời sinh là tay bác sĩ, ngón tay thon dài, đốt ngón tay cũng không mảnh khảnh quá đáng, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến khung xương đẹp của ngón tay, rất nhanh cô gọt xong một trái táo, lại cắt nó ra, cắt thành phần nhỏ, đặt trong mâm: “Anh ngưng xuống chút, liền ăn một chút trái cây.”
Trác Diễm thấy trên ngón tay của cô có một miếng dán vết thương nhỏ.
Nguyễn Tương Nam chú ý tới ánh mắt của anh, liền giải thích: “Là mấy ngày trước lúc lật viết chuyên nghiệp, chỉ là hoàn hảo mấy ngày nay không có đứng giải phẫu. Trên tay có vết thương không thích hợp làm giải phẫu.”
“Trác Diễm, Tương Nam.” Ngoài cửa đột nhiên có người nói chuyện.
Nguyễn Tương Nam quay đầu lại, chỉ thấy mẹ mình đứng ở ngoài cửa, trên tay bà còn cầm giỏ trái cây và một bó hoa tươi. Bà ấy đí vào phòng bệnh, tất cả các hộc tủ khay trà trên bàn trong phòng bệnh, thậm chí cửa sổ cũng bày đầy hoa tươi và giỏ trái cây. Nguyễn Tương Nam đi tới, nhận lấy bó hoa và giỏ trái cây, đặt giỏ trái cây ở bên tường, lại mở bao bên ngoài bó hoa ra, đổi hoa tươi trong bình.
Anh ra ngoài bệnh viện mua một giỏ trái cây.
Mà bây giờ cái giỏ trái cây chuẩn bị đưa cho Trác Diễm đã bị anh mở ra, anh lựa ra mấy quả cam, thuận tiện lột vỏ sạch sẽ: “Trác Diễm, mấy ngày trước tớ còn nghe anh tớ nói, mấy ngày nay trong phòng bệnh của bệnh viện rất hồi hộp, phòng bệnh Vip không có người căn bản đã dự định hết mấy tháng trước.”
Anh mà Diệp Tỷ nói chính là Phó Chủ Nhiệm mới Diệp Trưng, cũng là đàn anh của Nguyễn Tương Nam.
Anh ta và Nguyễn Tương Nam đều là quái thai.
Trác Diễm không buồn không vui nói: Là Nguyễn Tương Nam sắp xếp giúp tớ”
“Oa, cũng phải gánh trách nhiệm này, cô ấy cũng đối tốt với anh sao? Tôi còn tưởng rằng hai người không hợp nhau chứ.”
“Nửa đêm cô ấy còn tới đắp chăn cho tôi.”
Diệp Tỷ lại lấy một trái chuối từ tron giỏ trái cây, lột vỏ màu vàng của chuối ra, lại quên bỏ vào trong miệng: “. . . . . .Theo kinh nghiệm của tớ, nhất định là cô ấy yêu thầm cậu.”
“Buổi sáng lại đưa cháo cho tôi, khẩu vị vẫn rất khó.”
“Trước khi cậu tới, cô ấy đưa thư tình cho tôi.” Qủa thật Trác Diễm không nhịn được nữa, “Tôi thấy dòng cuối cùng, phát hiện thư tình không phải cô ấy viết.”
“Còn nữa, ngay từ lúc học đại học, cô đã giúp người lần lượt đưa thư tình cho tôi, thu lệ phí mười ngàn một lần. Cân nặng nhỏ của thân thể tớ, còn có màu sắc và môn thể thao yêu thích, tất cả cô ấy đều biết, cuối cùng lấy giá năm ngàn một cái bán cho người khác!”
Diệp Tỷ há to miệng: “. . . . .Tớ không nghe lầm chứ, cậu vừa mới nói, nhỏ?”
Mặt Trác Diễm không thay đổi trả lời: “Là cậu nghe lầm, tớ không có nói.”
Diệp Tỷ vốn cũng không hỏi nguyên nhân, nghe vậy liền hỏi: “Bất quá cậu vừa nói, cô ấy có thể không yêu thầm cậu, nhưng nhất định không ghét cậu á...., ít nhất khẳng định trình độ cô ấy ghét cậu cũng không tới trình độ nghiêm trọng như vậy —— đúng rồi, bây giờ cậu vẫn ghét cô ấy như thế sao?”
Thật ra thì không thể nói rõ là ghét hay không ghét, có thể chung đụng nhiều năm như vậy, cũng xem là một loại duyên phận. Lúc học Trung học có nhiều bạn học như vậy, người có thể giữ liên lạc cũng không nhiều, mà Nguyễn Tương Nam chính là một trong số đó. Mọi người có chút nhớ tình bạn cũ.
Nhưng là, giảm bớt tâm lý thiếu nợ của anh đối với cô ấy, đù nửa ngày lại là anh tự mình đa tình, thật là làm cho nội tâm anh tức muốn hộc máu.
——không đúng, nên cảm thấy trút được gánh nặng mới đúng.
Một Nguyễn Tương Nam yêu anh so với một Nguyễn Tương Nam là bạn xấu chỉ cùng anh đối nghịch, tựa hồ người sau vẫn tốt hơn một chút.
Mấy ngày nay Nguyễn Tương Nam quả thật bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cuối tuần cô sẽ phải sang Anh làm hạng mục trao đổi, nhưng bây giờ Trác Diễm ngã bệnh làm cô muốn đi chăm sóc, còn có các loại công việc giao tiếp phải làm, hận không được chân lướt như bay, một ngày có bốn mươi tám giờ.
Cô vừa mới đưa cơm trưa cho Trác Diễm, nhìn thấy cô sắc mặt anh liền trầm xuống, giống như cô thiếu anh rất nhiều tiền không trả.
An Nhã cũng sẽ bớt chút thời gian đến bệnh viện một lần, đưa cho anh tài liệu khẩn cấp. Cô nhìn thấy Nguyễn Tương Nam cũng cực kì vui vẻ, kể khổ sau lưng cô: “Trác tổng bắt bẻ khẩu vị như vậy, thức ăn bên ngoài cũng không quen, phòng ăn ở bệnh viện cũng không quen, nếu không có cô đưa cơm, dù tôi có ba đầu sáu tay cũng không giúp được.”
Nguyễn Tương Nam vừa dặn y tá, vừa cười nói: “Không có việc gì, dù sao thì vài ngày như vậy, ngày mai hoặc ngày kia là có thể xuất hiện.”
Cô ký xong, y tá trưởng lại tìm cô gây phiền toái: “Ừ, tình hình kinh tế của cô còn thiếu tôi vài món đồ phải không? Có nhanh đền bù, đợi cuối tuần cô đi đến địa bàn của giặc Tây, sao tìm được cô.” Cô lại gần Nguyễn Tương Nam, nói bên tai cô: “Nghe nói những người đàn ông ở Anh rất lịch sự, có định mang một người trở về?”
Nguyễn Tương Nam nói: “Tôi lấy thẻ tín dụng đảm bảo, tuyệt đối không có nợ cô gì rồi.” Sau đó lại hạ thấp giọng: “Bắt cóc một người trở về cho cô làm người tình?”
Y tá trưởng nặng nề vỗ lưng cô: “Rất tốt, cô hiểu tôi rất rõ.”
An Nhã che miệng cười, lại thăm dò bước vào phòng bệnh: “Trác tổng, không có chuyện gì, tôi liền đi về?”
Trác Diễm gật đầu, ý là để cho cô nhanh về làm việc.
Ngoài cửa, Nguyễn Tương Nam còn ở ngoài lôi lôi kéo kéo một đám y tá, chủ nhà phía Tây khiếm khuyết, nghe được anh ta có tinh thần nhân ái yêu thương, trực tiếp xuống giường đóng cửa lại.
Cách mười phút, Nguyễn Tương Nam mở cửa đi vào, thấy anh vẫn còn xem văn kiện, tất cả hồ sơ đều là hai phần đồng nhất, một phần đánh dấu đằy ắp hạng mục công việc cần chú ý, một phần còn lại đều trống không.
Nguyễn Tương Nam nghĩ đây là tác phong làm việc của Trác Diễm, nhìn như không hề dự định cử tạ, thật ra thì đã sớm tính toán tốt tất cả.
Cô ngồi xuống, cầm lên mâm trái cây lấy quả táo bắt đầu gọt vỏ, tay của cô trời sinh là tay bác sĩ, ngón tay thon dài, đốt ngón tay cũng không mảnh khảnh quá đáng, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến khung xương đẹp của ngón tay, rất nhanh cô gọt xong một trái táo, lại cắt nó ra, cắt thành phần nhỏ, đặt trong mâm: “Anh ngưng xuống chút, liền ăn một chút trái cây.”
Trác Diễm thấy trên ngón tay của cô có một miếng dán vết thương nhỏ.
Nguyễn Tương Nam chú ý tới ánh mắt của anh, liền giải thích: “Là mấy ngày trước lúc lật viết chuyên nghiệp, chỉ là hoàn hảo mấy ngày nay không có đứng giải phẫu. Trên tay có vết thương không thích hợp làm giải phẫu.”
“Trác Diễm, Tương Nam.” Ngoài cửa đột nhiên có người nói chuyện.
Nguyễn Tương Nam quay đầu lại, chỉ thấy mẹ mình đứng ở ngoài cửa, trên tay bà còn cầm giỏ trái cây và một bó hoa tươi. Bà ấy đí vào phòng bệnh, tất cả các hộc tủ khay trà trên bàn trong phòng bệnh, thậm chí cửa sổ cũng bày đầy hoa tươi và giỏ trái cây. Nguyễn Tương Nam đi tới, nhận lấy bó hoa và giỏ trái cây, đặt giỏ trái cây ở bên tường, lại mở bao bên ngoài bó hoa ra, đổi hoa tươi trong bình.
Tác giả :
Tô Mịch