Ngạo Mạn Và Biến Đen
Chương 20
Nguyễn Tương Nam rất nhanh cũng hoàn thành khóa trao đổi ở Anh.
Sáng sớm Trác Diễm mở ra đã thấy hình ảnh mới của cô, mọi góc độ ảnh cuối cùng từ hoa hồng đổi thành tường vi, rốt cuộc cô đối với cây hoa tường vi có bao nhiêu oán niệm.
Nhưng hôm nay lại có không chỗ cùng, cách mấy phút sau, có thông báo tin nhắn, anh mở ra xem, lại là Nguyễn Tương Nam gửi tới: "Gần đây vẫn rất bận rộn sao?"
Trác Diễm nhìn chằm chằm vào mấy chữ nhỏ, nhìn đi nhìn lại mấy lần, khóe miệng cuối cùng nâng lên mỉm cười. Cô rốt cuộc không chịu đựng được phải tới tìm anh trước, cô nhất định phải thua. Dieenndkdan/Lúc bọn anh ở cạnh nhau, kỳ thật cũng giống như đang ở trên thương trường đàm phán chém giết, người không chịu được người kia trước chính là người thua. Tâm tình bất ổn hai tháng liên tục cũng đã có chút khởi sắc, thấy mấy cô thư kí không làm việc đàng hoàng tụ tập thành nhóm trước cửa tám chuyện, anh cũng cảm thấy họ hôm nay không quá đáng ghét.
Trác Diễm đi vào phòng làm việc của mình, mở máy vi tính làm ra bắt đầu xử lý công văn, thuận tiện nhắc An Nhã gọi điện thoại để cô thương lượng thời gian cùng thư ký của Tạ Duẫn Thiệu. Trong mắt anh Tạ Duẫn Thiệu cũng giống như tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Tạ thị trong mắt anh cũng là một miếng thịt béo bở, chỉ cần có cơ hội, anh không ngại một phát nuốt trọn đối phương.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, hơn một giờ đã qua. Anh mới cầm điện thoại di động lên, thong thả ung dung trả lời một câu: "Vẫn như vậy thôi."
Tỏ ra một phong thái lạnh lùng hoàn hảo.
Coi như bọn họ về sau muốn ở cùng nhau, cũng là phải cô thích anh nhiều hơn, anh nói thế nào cũng là một trong số những người đàn ông độc thân hoàng kim, điều kiện tốt lại không có ham mê bất lương, tuyệt đối không thể thất bại.
Nguyễn Tương Nam ngược lại trả lời rất nhanh, vẫn chưa tới một phút đã có tin nhắn mới: "Anh nên chú ý sức khỏe. Nhân tiện nói luôn, tôi sắp trở về."
Trác Diễm lại để điện thoại di động qua một bên, cho đến khi kết thúc toàn bộ công việc buổi sáng, mới ngắn gọn trả lòi tin nhắn trước: "Bao giờ về?"
"Buổi sáng chủ nhật. Thế nào, anh có muốn tới đón tôi không?"
Anh dĩ nhiên không thể nào không tiếp thu được ám hiệu của cô. Trác Diễm trầm ngâm hồi lâu: "Xem tình hình đã, tôi cũng chưa chắc có thời gian rảnh."
"Không có rảnh coi như xong, dù sao giao thông ở sân bay cũng cực kì thuận tiện. Tôi đã mua quà ở Anh, chuẩn bị mang cho anh, cụ thể ngày nào đó nó sẽ đến với anh đúng giờ.”
Tâm tình của Trác Diễm vô cùng vui vẻ thu lại điện thoại.
Gần tới lúc tan tầm, Diệp Tỷ tới tìm anh buổi tối đi chơi bóng, thấy tâm tình anh rõ ràng không tệ liền cười nhạo anh: "Thế nào, Nguyễn tiểu thư nhà cậu muốn về nước rồi, về sau tôi không thể tới tìm cậu chơi đùa nữa có phải không?"
Trác Diễm cởi bộ tây trang nghiêm chỉnh ra áo sơ mi cũng bỏ vào túi đựng quần áo cần giặt của tiệm giặt là, leeequhydonnn thay đồ đi đánh bóng: "Về sau cậu muốn tìm tôi đi chơi, nếu tôi muốn đi. Cô ấy cũng không quản được."
Diệp Tỷ chậc chậc hai tiếng: "Theo đuổi người ta cho bằng được, thì ra cậu có lại có lòng dạ này, may mà tôi không phải phụ nữ, đời tôi không thể yêu phải cậu. Tội lỗi tội lỗi, mệnh Nguyễn tiểu thư thật khổ."
Trác Diễm xoay người nói: "Rất rõ ràng, cô ấy không cần ta theo đuổi là có thể tới tay."
Thật ra thì trước kia anh đã từng hoài nghi rằng Nguyễn Tương Nam có thích anh hay không, ngược lại mỗi một lần cảm thấy chứng cớ xác thật, cô sẽ phủ đầu anh một đòn “đả kích trí mạng”, nhưng thật sự quá nhiều lần có chuyện trùng hợp như vậy? Lần một lần hai còn là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều, thì trở thành cố ý. Anh cũng không phải là đứa trẻ mười tám tuổi đang bất mãn.
Mà lần này cô liên tục ở trên Microblogging đăng ảnh hoa cỏ, cũng là muốn gửi cho anh lời chủ động cầu hòa —— dù sao trước một ngày anh trở về nước bọn họ còn tranh cãi, cô thậm chí còn cho anh một cái tát. Cô nếu cảm thấy chơi đùa như vậy rất được, vậy hãy để cho cô tiếp tục chơi, nhưng là anh sẽ không bao giờ chịu bất kì ảnh hưởng gì nữa.
Một khi nghĩ đến cái điểm mấu chốt này, cả buổi tối có phải đối mặt với ba con trâu cũng đánh trơn tru.
Diệp Tỷ mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, thở mạnh nói: "Hôm nay trạng thái của cậu có hơi tốt quá thì phải, ăn xuân dược hả?"
Trác Diễm cười nói: "Cậu dĩ nhiên không hiểu tâm tình của tôi, tôi cùng với cô ấy nhiều năm như vậy, vẫn luôn không sao thắng nổi, nhưng bây giờ tôi muốn lập tức đòi lại cả vốn lẫn lãi, dĩ nhiên tâm tình tốt." di@en*dyan(lee Mặc dù còn không suy nghĩ kỹ lưỡng, về sau phải có cách thức chung sống như thế nào, tóm lại chắc sẽ không quá tệ.
Anh cũng tự tin có thể kiểm soát được mọi việc.
Một quá trình thuần phục khốn kiếp, cũng có thể cực kỳ thú vị.
Diệp Tỷ lắc đầu một cái: "Tôi thật sự không hiểu. Không phải anh em muốn cố ý phá đám cậu, cậu không cảm thấy ý nghĩ của cậu thật sự quá phức tạp sao? Thực tế chính là cậu thích cô ấy, hiển nhiên cô ấy cũng thích cậu, sau đó vui vẻ ở bên nhau không phải tốt hay sao? Coi như trong tương lai một ngày kia thật sự cảm thấy không hợp, vẫn là có thể làm bạn bè."
Trác Diễm nói: "Đó là cậu không biết Nguyễn Tương Nam, tôi nghĩ kỹ rồi nếu tôi bình tâm hòa khí cùng cô ấy chung đụng, nhất định cô ấy đè đầu tôi khắp nơi, vẫn luôn là như vậy. Không muốn bị cô ấy áp chế không cựa nổi mình, sẽ phải có chiến lược ứng chiến.”
Diệp tỷ quả thật bị anh xoay chóng mặt: "Được rồi được rồi, xem như tôi chưa nói qua những lời vừa rồi, tôi là không hiểu được suy nghĩ của mấy người các cậu, tư tưởng thế nào cũng phức tạp như vậy."
Buổi sáng chủ nhật, anh đúng giờ đến sân bay, chuyến bay quốc tế bình thường sẽ không đến trễ, anh đến chuyến bay đã hạ xuống rồi mới từ trong nhà xe đi tới đại sảnh của sân bay.
Chủ nhật tới người du lịch cũng rất nhiều, đoàn hướng dẫn du lịch nhận người du lịch rối rít giơ bảng hiệu chờ ở lối đi an toàn.
Trác Diễm đợi trong chốc lát, liền thấy nhóm du khách đầu tiên qua cửa kiểm an ninh đi tới, Nguyễn Tương Nam cũng đột nhiên ở trong đó. Dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, rất nhanh liền nghe thấy âm thanh chút kinh ngạc của cô ở bên tai vang lên: "Trác Diễm, không phải là anh bảo hôm nay không rảnh sao?"
Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đứng ở trước mặt mình, mặc một bộ váy màu xanh đậm dệt kim hở cổ, tay áo hơi phồng lên, lộ ra cổ tay trắng muốt, màu xanh lá cây đặc biệt thích hợp với cô. Nguyễn Tương Nam mỉm cười nói: "Ừm, anh thật ra khong phải đến đón tôi ?"
Trác Diễm cách hàng rào kim loại cùng cô đối diện nhau, phía sau lữ khách rối rít đi qua bên người cô. Thời điểm anh nhìn vừa nhìn thấy cô, loại cảm giác đó có chút không tốt lắm, giống như tế bào khô cạn mấy tháng đột nhiên lại hút đủ dưỡng khí, thế giới đẹp đẽ hiện ra, (lee^qu.donnn), khiến anh sinh ra một loại thế giới mà bối cảnh màu sắc đều có cảm giác rực rỡ. Anh khống chế nét mặt của mình xong, cực kỳ dè dặt trả lời: "Tôi tới đón hộ khách, chỉ là thuận tiện cho cô đi cùng theo một đường cũng không phải là không thể."
Nguyễn Tương Nam lại cúi đầu nở nụ cười: "Anh có thể không cần nghiêm túc như vậy hay không , dù gì dáng dấp đẹp trai cũng như vậy, cười nhiều không tốt sao?"
"Quà cô nói tặng tôi đâu?"
Nguyễn Tương Nam từ lối đi đi ra, cúi đầu lục trong túi một lúc, lấy ra một cái hộp nhỏ: "Tôi biết anh không thiếu thốn cái gì, nên chọn cái này."
Trác Diễm nhìn một chút trên cái hộp lo¬go, là khuy tay áo Armani, khuy tay áo nhãn hiệu này là phiên bản số lượng hạn chế, trong tủ treo quần áo chỗ anh ở đều có rất nhiều cái như vậy, nhưng mà đối với loại người Nguyễn Tương Nam mà nói, chịu tiêu số tiền này mua quà, cũng coi là khó có thể: "Cám ơn."
Anh bỏ cái hộp vào trong túi, anh nhìn cô trong chốc lát, rồi lại có chút trầm mặc.
Nguyễn Tương Nam lại không nhịn được cười nói: "Anh hôm nay làm cao vậy? Trước kia chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy." Mặc dù là cô đang nói lời oán trách, nhưng mà giọng nói lại như đang làm nũng, để cho anh không khỏi có điểm tinh thần xáo trộn.
Trác Diễm duy trì dáng đứng cao lớn, định nói, chợt nghe có người nói bên cạnh: "Tương Nam, thì ra đây là nguyên nhân cô ra sớm à? Đều là người này nhất định lái xe, lại lái chậm như vậy, tôi đã sớm nói để Diệp chủ nhiệm nói."
Sống lưng Trác Diễm cứng đờ.
Chỉ thấy Nguyễn Tương Nam chạy tới hai bước, ôm người phụ nữa vừa nói chuyện kia một cái: "Tôi rất nhớ cô cùng các y tá. . . . . ."
Y tá trưởng là đẩy cô ra: "Tôi không nhớ cô chút nào hết, lúc không có cô sẽ không nhân thêm phiền phức cho tôi, không biết có bao nhiêu phần vui vẻ."
"Tại sao như vậy?" Nguyễn Tương Nam cau mày, "Làm người không thể ăn ở hai lòng như vậy, mặc dù chị ngoài miệng nói không muốn, thật ra thì trong lòng cực kỳ thành thực."
Y tá trưởng hiển nhiên bị cô chọc cười: "Cái người này nói năng lộn xộn gì vây?”
Trác Diễm xoay người, chỉ thấy cô mỉm cười, cùng đám đồng nghiệp trong bệnh viện kia chuyên tâm hàn huyên, ngôn ngữ lại không mất đi sự thân thiết, da.nlze. tuyệt đối không phải là cái chuyện làm qua loa cho xong....anh chưa bao giờ biết nhân duyên của cô lại tốt như vậy, trong trường hợp này cảm giác quá mức không khỏe, không phải anh muốn thấy.
Cuối cùng đi lên trước chính là Diệp Trưng, anh mặc quần áo bình thường, nốt ruồi lệ khóe mắt kia càng làm cho dung mạo của anh tăng thêm phần quyến rũ mê hoặc, anh có chút lười biếng mở miệng: "Tất cả mọi người đều muốn đên đón em, nên tôi dẫn bọn họ tới. Nhưng muốn ôn chuyện vẫn nên đổi địa điểm thì hơn.”
Nguyễn Tương Nam xoay người, hướng về phía Trác Diễm nói: "Vậy chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
". . . . . . Được, hẹn gặp lại."
"Trác Diễm?" Diệp trưng quay đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ "Anh tới đây làm gì?" , "Anh cũng tới đón cô ấy sao?"
Nguyễn Tương Nam thay anh trả lời: "Anh ấy tới đón khách hàng."
"Tới đón khách? Thì ra là như vậy." Diệp Trưng trước khi đi còn nhìn anh cười cười sâu xa.
Cái kiểu cười có chút xấu xa đó quả thật khiến Trác Diễm nội thương, nhưng là để cho anh thực sự nội thương, Nguyễn Tương Nam thứ người như thế lại có quan hệ không tệ với bạn bè đồng nghiệp, thậm chí bọn họ còn tới sân bay đón cô, mà cô cũng cũng không chút nào mà lưu luyến đi theo bọn họ.
Anh xuống gara để xe, toàn bộ tâm tình lúc đầu đều đã bị phá hỏng, lấy một hộp thuốc từ trong vali ra, đốt một điếu, chất nicotin khiến cho tâm tình đen tối trong anh có thể bình phục một chút. Anh dập mẩu thuốc lá, lái xe về trung cư.
Anh đẩy cửa đi vào, quả thật sinh ra ỹ nghĩa có phải mình đi nhầm chỗ hay không.
Chỉ thấy trong phòng khách để ba rương hành lý nhỏ, cái rương này đều vẫn là mở ra, đồ vật bên trong ném đến khắp nơi. Phòng cất video audio thì truyền ra từng tràng âm thanh của trò chơi chém giết, anh đi tới cửa, chỉ thấy Diệp Tỷ nằm vắt vẻo ở trên ghế sa lon, nhấn game controller tạch tạch.
Diệp Tỷ nhìn anh một cái, dùng giọng cổ nơi: "Diễm diễm ca ca, người ta bị người trong nhà đuổi ra ngoài..., liền lập tức tới tìm huynh nương tựa, ngàn vạn lần hãy thu nhận đệ."
Trác Diễm mặt không chút thay đổi nói: "Bị đuổi ra ngoài?"
"Đúng vậy, đúng vậy, " Diệp Tỷ để game controller xuống, đổi thành giọng điệu bình thường, "Cậu không phải không biết gần nhà ta khốc liệt đến mức nào, chị tôi đang đòi ly hôn với ông tỷ phủ kia, trước kia tất cả mọi người nói bọn họ rất xứng đôi quả thật chính là kết hợp dâu tây với sữa tươi vậy, nhưng ta cảm thấy bọn họ có vấn đề."
Chồng của chị Diệp là người điều hành Tạ Thị Tạ Duẫn Thiệu.
Nếu là đặt ở tình trạng bình thường, anh đối với tin tức này nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Đáng tiếc hôm nay anh hoàn toàn không có cái tâm tình này.
Diệp Tỷ nghiêng đầu nhìn anh một hồi, chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Cậu không phải là đi đón cô ấy sao? Chẳng lẽ máy bay tới trễ? Tại sao không có màn sau?"
Nói đến đây Trác Diễm liền phát bực, nhưng nguyên nhân căn bản không thể nói ra khỏi miệng, anh cũng không tin Nguyễn Tương Nam không nhìn ra anh nói đến đón khach hàng là một lý do, người khách hàng nào đáng giá anh đang cuối tuần lễ nghỉ đến sân bay tự mình đón người?
"Tôi tới dọn dẹp ít đồ đã." .qu;ydo/nn Trác Diễm suy nghĩ một chút, nhắc nhở anh một câu, "Bên trong hộp danh thiếp màu đen có số điện thoại quản lý tòa nhà, cậu gọi điện thoại cho họ, mỗi ngày họ để nấu cơm và dọn dẹp phòng."
Diệp Tỷ lập tức lộ ra vẻ mặt đã hiểu, phất tay một cái: "Yên tâm, tôi sẽ không đem mình chết đói. Cậu có muốn vui vẻ chơi đùa, muốn kích tình như lửa?"
Trác Diễm ở trong lòng khẽ nguyền rủa một câu, xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo rồi ôm một loạt quần áo xuống, nhét vào trong rương hành lí. Còn kích tình như lửa, anh hiện tại chỉ có lòng tràn đầy lửa giận cũng không biết làm như thế nào phát tiết.
Sáng sớm Trác Diễm mở ra đã thấy hình ảnh mới của cô, mọi góc độ ảnh cuối cùng từ hoa hồng đổi thành tường vi, rốt cuộc cô đối với cây hoa tường vi có bao nhiêu oán niệm.
Nhưng hôm nay lại có không chỗ cùng, cách mấy phút sau, có thông báo tin nhắn, anh mở ra xem, lại là Nguyễn Tương Nam gửi tới: "Gần đây vẫn rất bận rộn sao?"
Trác Diễm nhìn chằm chằm vào mấy chữ nhỏ, nhìn đi nhìn lại mấy lần, khóe miệng cuối cùng nâng lên mỉm cười. Cô rốt cuộc không chịu đựng được phải tới tìm anh trước, cô nhất định phải thua. Dieenndkdan/Lúc bọn anh ở cạnh nhau, kỳ thật cũng giống như đang ở trên thương trường đàm phán chém giết, người không chịu được người kia trước chính là người thua. Tâm tình bất ổn hai tháng liên tục cũng đã có chút khởi sắc, thấy mấy cô thư kí không làm việc đàng hoàng tụ tập thành nhóm trước cửa tám chuyện, anh cũng cảm thấy họ hôm nay không quá đáng ghét.
Trác Diễm đi vào phòng làm việc của mình, mở máy vi tính làm ra bắt đầu xử lý công văn, thuận tiện nhắc An Nhã gọi điện thoại để cô thương lượng thời gian cùng thư ký của Tạ Duẫn Thiệu. Trong mắt anh Tạ Duẫn Thiệu cũng giống như tiểu tử không biết trời cao đất rộng. Tạ thị trong mắt anh cũng là một miếng thịt béo bở, chỉ cần có cơ hội, anh không ngại một phát nuốt trọn đối phương.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, hơn một giờ đã qua. Anh mới cầm điện thoại di động lên, thong thả ung dung trả lời một câu: "Vẫn như vậy thôi."
Tỏ ra một phong thái lạnh lùng hoàn hảo.
Coi như bọn họ về sau muốn ở cùng nhau, cũng là phải cô thích anh nhiều hơn, anh nói thế nào cũng là một trong số những người đàn ông độc thân hoàng kim, điều kiện tốt lại không có ham mê bất lương, tuyệt đối không thể thất bại.
Nguyễn Tương Nam ngược lại trả lời rất nhanh, vẫn chưa tới một phút đã có tin nhắn mới: "Anh nên chú ý sức khỏe. Nhân tiện nói luôn, tôi sắp trở về."
Trác Diễm lại để điện thoại di động qua một bên, cho đến khi kết thúc toàn bộ công việc buổi sáng, mới ngắn gọn trả lòi tin nhắn trước: "Bao giờ về?"
"Buổi sáng chủ nhật. Thế nào, anh có muốn tới đón tôi không?"
Anh dĩ nhiên không thể nào không tiếp thu được ám hiệu của cô. Trác Diễm trầm ngâm hồi lâu: "Xem tình hình đã, tôi cũng chưa chắc có thời gian rảnh."
"Không có rảnh coi như xong, dù sao giao thông ở sân bay cũng cực kì thuận tiện. Tôi đã mua quà ở Anh, chuẩn bị mang cho anh, cụ thể ngày nào đó nó sẽ đến với anh đúng giờ.”
Tâm tình của Trác Diễm vô cùng vui vẻ thu lại điện thoại.
Gần tới lúc tan tầm, Diệp Tỷ tới tìm anh buổi tối đi chơi bóng, thấy tâm tình anh rõ ràng không tệ liền cười nhạo anh: "Thế nào, Nguyễn tiểu thư nhà cậu muốn về nước rồi, về sau tôi không thể tới tìm cậu chơi đùa nữa có phải không?"
Trác Diễm cởi bộ tây trang nghiêm chỉnh ra áo sơ mi cũng bỏ vào túi đựng quần áo cần giặt của tiệm giặt là, leeequhydonnn thay đồ đi đánh bóng: "Về sau cậu muốn tìm tôi đi chơi, nếu tôi muốn đi. Cô ấy cũng không quản được."
Diệp Tỷ chậc chậc hai tiếng: "Theo đuổi người ta cho bằng được, thì ra cậu có lại có lòng dạ này, may mà tôi không phải phụ nữ, đời tôi không thể yêu phải cậu. Tội lỗi tội lỗi, mệnh Nguyễn tiểu thư thật khổ."
Trác Diễm xoay người nói: "Rất rõ ràng, cô ấy không cần ta theo đuổi là có thể tới tay."
Thật ra thì trước kia anh đã từng hoài nghi rằng Nguyễn Tương Nam có thích anh hay không, ngược lại mỗi một lần cảm thấy chứng cớ xác thật, cô sẽ phủ đầu anh một đòn “đả kích trí mạng”, nhưng thật sự quá nhiều lần có chuyện trùng hợp như vậy? Lần một lần hai còn là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều, thì trở thành cố ý. Anh cũng không phải là đứa trẻ mười tám tuổi đang bất mãn.
Mà lần này cô liên tục ở trên Microblogging đăng ảnh hoa cỏ, cũng là muốn gửi cho anh lời chủ động cầu hòa —— dù sao trước một ngày anh trở về nước bọn họ còn tranh cãi, cô thậm chí còn cho anh một cái tát. Cô nếu cảm thấy chơi đùa như vậy rất được, vậy hãy để cho cô tiếp tục chơi, nhưng là anh sẽ không bao giờ chịu bất kì ảnh hưởng gì nữa.
Một khi nghĩ đến cái điểm mấu chốt này, cả buổi tối có phải đối mặt với ba con trâu cũng đánh trơn tru.
Diệp Tỷ mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, thở mạnh nói: "Hôm nay trạng thái của cậu có hơi tốt quá thì phải, ăn xuân dược hả?"
Trác Diễm cười nói: "Cậu dĩ nhiên không hiểu tâm tình của tôi, tôi cùng với cô ấy nhiều năm như vậy, vẫn luôn không sao thắng nổi, nhưng bây giờ tôi muốn lập tức đòi lại cả vốn lẫn lãi, dĩ nhiên tâm tình tốt." di@en*dyan(lee Mặc dù còn không suy nghĩ kỹ lưỡng, về sau phải có cách thức chung sống như thế nào, tóm lại chắc sẽ không quá tệ.
Anh cũng tự tin có thể kiểm soát được mọi việc.
Một quá trình thuần phục khốn kiếp, cũng có thể cực kỳ thú vị.
Diệp Tỷ lắc đầu một cái: "Tôi thật sự không hiểu. Không phải anh em muốn cố ý phá đám cậu, cậu không cảm thấy ý nghĩ của cậu thật sự quá phức tạp sao? Thực tế chính là cậu thích cô ấy, hiển nhiên cô ấy cũng thích cậu, sau đó vui vẻ ở bên nhau không phải tốt hay sao? Coi như trong tương lai một ngày kia thật sự cảm thấy không hợp, vẫn là có thể làm bạn bè."
Trác Diễm nói: "Đó là cậu không biết Nguyễn Tương Nam, tôi nghĩ kỹ rồi nếu tôi bình tâm hòa khí cùng cô ấy chung đụng, nhất định cô ấy đè đầu tôi khắp nơi, vẫn luôn là như vậy. Không muốn bị cô ấy áp chế không cựa nổi mình, sẽ phải có chiến lược ứng chiến.”
Diệp tỷ quả thật bị anh xoay chóng mặt: "Được rồi được rồi, xem như tôi chưa nói qua những lời vừa rồi, tôi là không hiểu được suy nghĩ của mấy người các cậu, tư tưởng thế nào cũng phức tạp như vậy."
Buổi sáng chủ nhật, anh đúng giờ đến sân bay, chuyến bay quốc tế bình thường sẽ không đến trễ, anh đến chuyến bay đã hạ xuống rồi mới từ trong nhà xe đi tới đại sảnh của sân bay.
Chủ nhật tới người du lịch cũng rất nhiều, đoàn hướng dẫn du lịch nhận người du lịch rối rít giơ bảng hiệu chờ ở lối đi an toàn.
Trác Diễm đợi trong chốc lát, liền thấy nhóm du khách đầu tiên qua cửa kiểm an ninh đi tới, Nguyễn Tương Nam cũng đột nhiên ở trong đó. Dáng vẻ có chút mất kiên nhẫn, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, rất nhanh liền nghe thấy âm thanh chút kinh ngạc của cô ở bên tai vang lên: "Trác Diễm, không phải là anh bảo hôm nay không rảnh sao?"
Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô đứng ở trước mặt mình, mặc một bộ váy màu xanh đậm dệt kim hở cổ, tay áo hơi phồng lên, lộ ra cổ tay trắng muốt, màu xanh lá cây đặc biệt thích hợp với cô. Nguyễn Tương Nam mỉm cười nói: "Ừm, anh thật ra khong phải đến đón tôi ?"
Trác Diễm cách hàng rào kim loại cùng cô đối diện nhau, phía sau lữ khách rối rít đi qua bên người cô. Thời điểm anh nhìn vừa nhìn thấy cô, loại cảm giác đó có chút không tốt lắm, giống như tế bào khô cạn mấy tháng đột nhiên lại hút đủ dưỡng khí, thế giới đẹp đẽ hiện ra, (lee^qu.donnn), khiến anh sinh ra một loại thế giới mà bối cảnh màu sắc đều có cảm giác rực rỡ. Anh khống chế nét mặt của mình xong, cực kỳ dè dặt trả lời: "Tôi tới đón hộ khách, chỉ là thuận tiện cho cô đi cùng theo một đường cũng không phải là không thể."
Nguyễn Tương Nam lại cúi đầu nở nụ cười: "Anh có thể không cần nghiêm túc như vậy hay không , dù gì dáng dấp đẹp trai cũng như vậy, cười nhiều không tốt sao?"
"Quà cô nói tặng tôi đâu?"
Nguyễn Tương Nam từ lối đi đi ra, cúi đầu lục trong túi một lúc, lấy ra một cái hộp nhỏ: "Tôi biết anh không thiếu thốn cái gì, nên chọn cái này."
Trác Diễm nhìn một chút trên cái hộp lo¬go, là khuy tay áo Armani, khuy tay áo nhãn hiệu này là phiên bản số lượng hạn chế, trong tủ treo quần áo chỗ anh ở đều có rất nhiều cái như vậy, nhưng mà đối với loại người Nguyễn Tương Nam mà nói, chịu tiêu số tiền này mua quà, cũng coi là khó có thể: "Cám ơn."
Anh bỏ cái hộp vào trong túi, anh nhìn cô trong chốc lát, rồi lại có chút trầm mặc.
Nguyễn Tương Nam lại không nhịn được cười nói: "Anh hôm nay làm cao vậy? Trước kia chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy." Mặc dù là cô đang nói lời oán trách, nhưng mà giọng nói lại như đang làm nũng, để cho anh không khỏi có điểm tinh thần xáo trộn.
Trác Diễm duy trì dáng đứng cao lớn, định nói, chợt nghe có người nói bên cạnh: "Tương Nam, thì ra đây là nguyên nhân cô ra sớm à? Đều là người này nhất định lái xe, lại lái chậm như vậy, tôi đã sớm nói để Diệp chủ nhiệm nói."
Sống lưng Trác Diễm cứng đờ.
Chỉ thấy Nguyễn Tương Nam chạy tới hai bước, ôm người phụ nữa vừa nói chuyện kia một cái: "Tôi rất nhớ cô cùng các y tá. . . . . ."
Y tá trưởng là đẩy cô ra: "Tôi không nhớ cô chút nào hết, lúc không có cô sẽ không nhân thêm phiền phức cho tôi, không biết có bao nhiêu phần vui vẻ."
"Tại sao như vậy?" Nguyễn Tương Nam cau mày, "Làm người không thể ăn ở hai lòng như vậy, mặc dù chị ngoài miệng nói không muốn, thật ra thì trong lòng cực kỳ thành thực."
Y tá trưởng hiển nhiên bị cô chọc cười: "Cái người này nói năng lộn xộn gì vây?”
Trác Diễm xoay người, chỉ thấy cô mỉm cười, cùng đám đồng nghiệp trong bệnh viện kia chuyên tâm hàn huyên, ngôn ngữ lại không mất đi sự thân thiết, da.nlze. tuyệt đối không phải là cái chuyện làm qua loa cho xong....anh chưa bao giờ biết nhân duyên của cô lại tốt như vậy, trong trường hợp này cảm giác quá mức không khỏe, không phải anh muốn thấy.
Cuối cùng đi lên trước chính là Diệp Trưng, anh mặc quần áo bình thường, nốt ruồi lệ khóe mắt kia càng làm cho dung mạo của anh tăng thêm phần quyến rũ mê hoặc, anh có chút lười biếng mở miệng: "Tất cả mọi người đều muốn đên đón em, nên tôi dẫn bọn họ tới. Nhưng muốn ôn chuyện vẫn nên đổi địa điểm thì hơn.”
Nguyễn Tương Nam xoay người, hướng về phía Trác Diễm nói: "Vậy chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
". . . . . . Được, hẹn gặp lại."
"Trác Diễm?" Diệp trưng quay đầu, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ "Anh tới đây làm gì?" , "Anh cũng tới đón cô ấy sao?"
Nguyễn Tương Nam thay anh trả lời: "Anh ấy tới đón khách hàng."
"Tới đón khách? Thì ra là như vậy." Diệp Trưng trước khi đi còn nhìn anh cười cười sâu xa.
Cái kiểu cười có chút xấu xa đó quả thật khiến Trác Diễm nội thương, nhưng là để cho anh thực sự nội thương, Nguyễn Tương Nam thứ người như thế lại có quan hệ không tệ với bạn bè đồng nghiệp, thậm chí bọn họ còn tới sân bay đón cô, mà cô cũng cũng không chút nào mà lưu luyến đi theo bọn họ.
Anh xuống gara để xe, toàn bộ tâm tình lúc đầu đều đã bị phá hỏng, lấy một hộp thuốc từ trong vali ra, đốt một điếu, chất nicotin khiến cho tâm tình đen tối trong anh có thể bình phục một chút. Anh dập mẩu thuốc lá, lái xe về trung cư.
Anh đẩy cửa đi vào, quả thật sinh ra ỹ nghĩa có phải mình đi nhầm chỗ hay không.
Chỉ thấy trong phòng khách để ba rương hành lý nhỏ, cái rương này đều vẫn là mở ra, đồ vật bên trong ném đến khắp nơi. Phòng cất video audio thì truyền ra từng tràng âm thanh của trò chơi chém giết, anh đi tới cửa, chỉ thấy Diệp Tỷ nằm vắt vẻo ở trên ghế sa lon, nhấn game controller tạch tạch.
Diệp Tỷ nhìn anh một cái, dùng giọng cổ nơi: "Diễm diễm ca ca, người ta bị người trong nhà đuổi ra ngoài..., liền lập tức tới tìm huynh nương tựa, ngàn vạn lần hãy thu nhận đệ."
Trác Diễm mặt không chút thay đổi nói: "Bị đuổi ra ngoài?"
"Đúng vậy, đúng vậy, " Diệp Tỷ để game controller xuống, đổi thành giọng điệu bình thường, "Cậu không phải không biết gần nhà ta khốc liệt đến mức nào, chị tôi đang đòi ly hôn với ông tỷ phủ kia, trước kia tất cả mọi người nói bọn họ rất xứng đôi quả thật chính là kết hợp dâu tây với sữa tươi vậy, nhưng ta cảm thấy bọn họ có vấn đề."
Chồng của chị Diệp là người điều hành Tạ Thị Tạ Duẫn Thiệu.
Nếu là đặt ở tình trạng bình thường, anh đối với tin tức này nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Đáng tiếc hôm nay anh hoàn toàn không có cái tâm tình này.
Diệp Tỷ nghiêng đầu nhìn anh một hồi, chợt nghĩ đến một vấn đề quan trọng: "Cậu không phải là đi đón cô ấy sao? Chẳng lẽ máy bay tới trễ? Tại sao không có màn sau?"
Nói đến đây Trác Diễm liền phát bực, nhưng nguyên nhân căn bản không thể nói ra khỏi miệng, anh cũng không tin Nguyễn Tương Nam không nhìn ra anh nói đến đón khach hàng là một lý do, người khách hàng nào đáng giá anh đang cuối tuần lễ nghỉ đến sân bay tự mình đón người?
"Tôi tới dọn dẹp ít đồ đã." .qu;ydo/nn Trác Diễm suy nghĩ một chút, nhắc nhở anh một câu, "Bên trong hộp danh thiếp màu đen có số điện thoại quản lý tòa nhà, cậu gọi điện thoại cho họ, mỗi ngày họ để nấu cơm và dọn dẹp phòng."
Diệp Tỷ lập tức lộ ra vẻ mặt đã hiểu, phất tay một cái: "Yên tâm, tôi sẽ không đem mình chết đói. Cậu có muốn vui vẻ chơi đùa, muốn kích tình như lửa?"
Trác Diễm ở trong lòng khẽ nguyền rủa một câu, xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo rồi ôm một loạt quần áo xuống, nhét vào trong rương hành lí. Còn kích tình như lửa, anh hiện tại chỉ có lòng tràn đầy lửa giận cũng không biết làm như thế nào phát tiết.
Tác giả :
Tô Mịch