Ngạo Kiều Nữ Thần Nghịch Tập Đi
Chương 158: Nói chuyện điện thoại
Edit: Hoàng Đan
——————————
Chương 158: Nói chuyện điện thoại
Tiêu Diễn cùng Tiêu Hoằng Nghị cùng đứng ở nơi đó đều không nói gì, chẳng qua là khi nhìn Đường Tịch, trong đầu Tiêu Hoằng Nghị đều là bộ dạng rụt rè của Tiêu Nhu ngày đầu tiên về đến nhà.
Cô lúc này, thật sự không giống là con gái mình, cô vừa xuất hiện, liền đem toàn bộ cục diện đảo lộn. Vốn là bọn họ ở trên hành lang bệnh viện tranh luận ko nghỉ với Tiêu Nhu. Sau đó, xuất hiện thêm hai lão già khóc lóc om sòm, lại phải đưa vào tay bọn họ mấy triệu làm phí sinh hoạt, hoặc là đền bù cho Tiêu Cấm Ninh phí tổn thất tinh thần.
Nhưng sau đó, cô xuất hiện, không cần tốn bao nhiêu khí lực, thậm chí chỉ cần mấy câu nói liền vạch trần chân tướng sự việc mấy chục năm trước. Tiểu Như đã phải cố gắng chịu đựng mấy chục năm qua, nhưng lại không phải là con gái của hai người hèn hạ kia. Bao nhiêu năm không nghi ngờ gì nhưng nay được câu nói của con gái mình làm sáng tỏ.
Sau đó lại dùng mấy câu nói, liền đem Tiêu Cấm Ninh cùng bà ngoại gây chuyện kia đưa đến cục cảnh sát. Thậm chí cũng không cần đi đến cục cảnh sát làm ghi chép, bọn họ cứ như vậy bị mang đi.
Bây giờ, bản thân lại muốn tự mình điều tra ra chân tướng việc năm đó mình bị ôm nhầm đi. Đúng vậy, trên đời không có trùng hợp nhiều như vậy, làm gì có chuyện không cẩn thận liền đem hài tử ôm sai. Trừ phi là có người trăm phương ngàn kế muốn hoán đổi hai đứa bé, nếu không bệnh viện đâu dễ dàng để mắc sai lầm đâu!
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tiêu Hoằng Nghị tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Đường Tịch, thấp thỏm hỏi, ”Tiêu Nhu, ý con là nói, năm đó là có người cố ý ôm con đi sao? Mục đích là để cho Tiêu Cấm Ninh tới Tiêu gia hưởng phúc?”
Đường Tịch nhìn Tiêu Hoằng Nghị, nhíu mày, lời nói thật giống là một người thân, người này rốt cuộc cũng thông minh lên một chút, nhưng là cuối cùng cô cũng chẳng nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, ừ một tiếng, “Không sai, đây chính là lí do con phải tìm được Lâm Giảo.”
Ngay đúng lúc này, bỗng nhiêm một tiếng chuông vang lên, Lâm Nhược Chí nghe được tiếng chuông, cả người giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại ra, Đường Tịch nhìn về phía Tiêu Diễn, đang đứng cách Lâm Nhược Chí gần nhất, “Cướp điện thoại!”
Tiêu Diễn ngay tại lúc Đường Tịch nói ra, liền trong nháy mắt làm ra hành động. Anh đoạt lấy điện thoại di động của Lâm Nhược Chí, Đường Tịch hỏi, “Là ai?”
“Con gái, chắc là Lâm Giảo!” thanh âm của Tiêu Diễn không có chút tình cảm nào. Đối với tiểu di này, một chút hảo cảm anh cũng không có, thích đánh bài bạc, không làm việc, lúc trước bọn họ khi về nhà còn có thể thấy co ta đối với cha mình ‘Lấy lòng’.
Đường Tịch ừ một tiếng, để cho Tiêu Sái mang Lâm Nhược Chí đi ra ngoài, mới để cho Tiêu Diễn nghe điện thoại, điện thoại vừa kết nối được liền truyền tới âm thanh Lâm Giảo không nhịn được, “Ba, mọi ngươi đang làm gì thế, sao mãi không nghe điện thoại?”
“Sự tình thế nào rồi? Bọn họ có đồng ý cho Cấm Ninh tiền không? Định cho bao nhiêu?”
“Bọn họ hại Cấm Ninh thảm như vậy, các người nhất định không thể mềm lòng, nếu như bọn họ nói không, các người liền nhẫn nại không đi, con không tin họ dám đem các ngươi đuổi ra ngoài. Ba có nghe con nói không?”
Đường Tịch mím môi rồi lấy điện thoại di động, trầm thấp ừ một tiếng. Lâm Giảo nghe được bên này trả lời, lại nói, “Còn có, nếu như bọn họ thực sự đem các người đuổi ra ngoài, hai người liền đi báo cảnh sát, nói Lâm Như gả cho người có tiền nên không thèm quan tâm, xem bọn hắn sợ hay không. Người có tiền đều sĩ diện. Các người nhẫn nại thêm mấy ngày, tiền liền không đến tay được sao?”
Đường Tịch lại ừ một tiếng, bên kia Lâm Giảo hài lòng cười, “Được rồi được rồi, không nói nữa, con bên này còn có chút chuyện, các ngươi hảo hảo tại thành phố A đợi a, nếu như Lâm Như không muốn đưa tiền, các ngươi cứ dùng biện pháp cũ là tốt nha, tắt đây.”
Đường Tịch nghe được đối phương cúp điện thoại, đem hít một hơi thật sâu, ném điện thoại di động cho Tiêu Cảnh, “Xác định vị trí!”
Hề Lạc Hiền một mực nghe điện thoại quả thật đã bị chọc giận, bà không thể tin được, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trời!! Trên thế giới sao lại có thể có thứ người như vậy! Bọn họ làm bao nhiêu chuyện xấu đối với Tiểu Như, bây giờ còn nghĩ muốn lừa gạt tiểu Như sao! Thật là không biết xấu hổ!”
Đường Tịch cười một tiếng, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ. Cô nhìn điện thoại di động, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Không việc gì, cái này con đã ghi âm, về sau lên tòa, có thể làm chứng cớ bọn họ vơ vét tài sản Tiêu gia.”
Nhìn đồng hồ nói, “Thời gian cũng không còn sớm, mọi ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” nhìn Tiêu Cảnh một cái, “Tam ca, làm phiền anh tìm người thu xếp cho Lâm lão, đừng cho ông ta gọi điện cho ai cũng đừng phải chịu khổ.”
Tiêu Cảnh ừ một tiếng, nhìn cô, “Không quay về?”
Đường Tịch gật đầu, quay đầu nhìn Tiêu Diễn cùng Tiêu Hoằng Nghị một cái, hé miệng nói, “Công ty nhất định còn có chuyện chờ mọi người xử lý, tất cả xử lý chuyện của mình đi, còn lại để em giải quyết.”
Tiêu Hoằng Nghị nhìn Tiêu Diễn một cái, “Con trở về công ty xử lý chuyện của công ty đi, cha cùng em con ở chỗ này chờ mẹ con tỉnh lại.”
Tiêu Diễn nhìn Đường Tịch một cái, gật đầu rời đi.
Đoàn người xuống lầu, Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh mang theo Lâm Nhược Chí rời đi, Tiêu Diễn cũng đi công ty, Lưu Thừa Vũ cùng Hề Lạc Hiền đi theo Tiêu Hoằng Nghị cùng Đường Tịch xuống lầu vào khu phòng bệnh VIP.
Mấy người ngồi ở trên hành lang, Hề Lạc Hiền vẫn nhìn Đường Tịch, một hồi lâu mới lên tiếng, “Con và Tiêu Nhu trong miêu tả của mẹ con rất khác nhau, nhưng lại giống trong tưởng tượng của dì như đúc. Tiểu Như và con lúc còn trẻ tính khí như thế, cái gì đều giống nhau, chẳng qua là con thông minh hơn.”
Đường Tịch nhíu nhíu mày, cười một tiếng với Hề Lạc Hiền “Thật sao? Cảm ơn.”
Lưu Thừa Vũ ở một bên nhìn Đường Tịch, trong mắt tất cả đều là nhu tình, hắn nhẹ nói nói, “Tiểu Nhu vẫn luôn thông minh, đẹp đẽ. Con còn nhớ lần đầu tiên gặp Tiểu Nhu, em chính là như vậy hào quang đoạt người, bất kể là ở địa phương nào. Trong đám người đó, nổi bật nhất chắc chắn là em rồi!”
Đường Tịch nhíu mày, cũng không nói lời nào. Tiêu Hoằng Nghị ngồi một bên nghe được Lưu Thừa Vũ ủng hộ Đường Tịch, trong lòng lại có định đoạt. Lúc trước Lưu Thừa Vũ mặc dù đối với Tiêu Cấm Ninh tốt, nhưng cũng không lấy lòng như bây giờ!
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thảo luận. Tiêu Hoằng Nghị nhìn về phía Đường Tịch, suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi, “Những người đó con định xử lý như thế nào?”
Đường Tịch nhíu mày nhìn Tiêu Hoằng Nghị, Tiêu Hoằng Nghị nói tiếp, “Nếu như Đào Diễm cùng Lâm Nhược Chí thật sự là thủ phạm năm đó, đã đem con cùng Tiêu Cấm Ninh trao đổi, con định xử lý như thế nào?”
Đường Tịch buồn cười nhìn Tiêu Hoằng Nghị, nhếch miệng lên tạo thành một đường cong giễu cợt, “Cái này không phải là con nên hỏi Tiêu chủ tịch sao? Người bọn họ hoán đổi là con gái của ba, giờ định xử lý như thế nào? Muốn đối với bọn họ cảm tạ ân đức sao?”
Tiêu Hoằng Nghị bị Đường Tịch hỏi ngược lại, trong nhất thời có chút lúng túng. Nhưng là ông biết Tiêu Nhu nói vậy cũng không phải lỗi của cô, bởi vì chuyện cô bị đánh tráo, quả thực là lỗi của những cha mẹ như bọn họ.
——————————
Chương 158: Nói chuyện điện thoại
Tiêu Diễn cùng Tiêu Hoằng Nghị cùng đứng ở nơi đó đều không nói gì, chẳng qua là khi nhìn Đường Tịch, trong đầu Tiêu Hoằng Nghị đều là bộ dạng rụt rè của Tiêu Nhu ngày đầu tiên về đến nhà.
Cô lúc này, thật sự không giống là con gái mình, cô vừa xuất hiện, liền đem toàn bộ cục diện đảo lộn. Vốn là bọn họ ở trên hành lang bệnh viện tranh luận ko nghỉ với Tiêu Nhu. Sau đó, xuất hiện thêm hai lão già khóc lóc om sòm, lại phải đưa vào tay bọn họ mấy triệu làm phí sinh hoạt, hoặc là đền bù cho Tiêu Cấm Ninh phí tổn thất tinh thần.
Nhưng sau đó, cô xuất hiện, không cần tốn bao nhiêu khí lực, thậm chí chỉ cần mấy câu nói liền vạch trần chân tướng sự việc mấy chục năm trước. Tiểu Như đã phải cố gắng chịu đựng mấy chục năm qua, nhưng lại không phải là con gái của hai người hèn hạ kia. Bao nhiêu năm không nghi ngờ gì nhưng nay được câu nói của con gái mình làm sáng tỏ.
Sau đó lại dùng mấy câu nói, liền đem Tiêu Cấm Ninh cùng bà ngoại gây chuyện kia đưa đến cục cảnh sát. Thậm chí cũng không cần đi đến cục cảnh sát làm ghi chép, bọn họ cứ như vậy bị mang đi.
Bây giờ, bản thân lại muốn tự mình điều tra ra chân tướng việc năm đó mình bị ôm nhầm đi. Đúng vậy, trên đời không có trùng hợp nhiều như vậy, làm gì có chuyện không cẩn thận liền đem hài tử ôm sai. Trừ phi là có người trăm phương ngàn kế muốn hoán đổi hai đứa bé, nếu không bệnh viện đâu dễ dàng để mắc sai lầm đâu!
Nghĩ đến khả năng nào đó, Tiêu Hoằng Nghị tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Đường Tịch, thấp thỏm hỏi, ”Tiêu Nhu, ý con là nói, năm đó là có người cố ý ôm con đi sao? Mục đích là để cho Tiêu Cấm Ninh tới Tiêu gia hưởng phúc?”
Đường Tịch nhìn Tiêu Hoằng Nghị, nhíu mày, lời nói thật giống là một người thân, người này rốt cuộc cũng thông minh lên một chút, nhưng là cuối cùng cô cũng chẳng nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu, ừ một tiếng, “Không sai, đây chính là lí do con phải tìm được Lâm Giảo.”
Ngay đúng lúc này, bỗng nhiêm một tiếng chuông vang lên, Lâm Nhược Chí nghe được tiếng chuông, cả người giật mình, nhanh chóng lấy điện thoại ra, Đường Tịch nhìn về phía Tiêu Diễn, đang đứng cách Lâm Nhược Chí gần nhất, “Cướp điện thoại!”
Tiêu Diễn ngay tại lúc Đường Tịch nói ra, liền trong nháy mắt làm ra hành động. Anh đoạt lấy điện thoại di động của Lâm Nhược Chí, Đường Tịch hỏi, “Là ai?”
“Con gái, chắc là Lâm Giảo!” thanh âm của Tiêu Diễn không có chút tình cảm nào. Đối với tiểu di này, một chút hảo cảm anh cũng không có, thích đánh bài bạc, không làm việc, lúc trước bọn họ khi về nhà còn có thể thấy co ta đối với cha mình ‘Lấy lòng’.
Đường Tịch ừ một tiếng, để cho Tiêu Sái mang Lâm Nhược Chí đi ra ngoài, mới để cho Tiêu Diễn nghe điện thoại, điện thoại vừa kết nối được liền truyền tới âm thanh Lâm Giảo không nhịn được, “Ba, mọi ngươi đang làm gì thế, sao mãi không nghe điện thoại?”
“Sự tình thế nào rồi? Bọn họ có đồng ý cho Cấm Ninh tiền không? Định cho bao nhiêu?”
“Bọn họ hại Cấm Ninh thảm như vậy, các người nhất định không thể mềm lòng, nếu như bọn họ nói không, các người liền nhẫn nại không đi, con không tin họ dám đem các ngươi đuổi ra ngoài. Ba có nghe con nói không?”
Đường Tịch mím môi rồi lấy điện thoại di động, trầm thấp ừ một tiếng. Lâm Giảo nghe được bên này trả lời, lại nói, “Còn có, nếu như bọn họ thực sự đem các người đuổi ra ngoài, hai người liền đi báo cảnh sát, nói Lâm Như gả cho người có tiền nên không thèm quan tâm, xem bọn hắn sợ hay không. Người có tiền đều sĩ diện. Các người nhẫn nại thêm mấy ngày, tiền liền không đến tay được sao?”
Đường Tịch lại ừ một tiếng, bên kia Lâm Giảo hài lòng cười, “Được rồi được rồi, không nói nữa, con bên này còn có chút chuyện, các ngươi hảo hảo tại thành phố A đợi a, nếu như Lâm Như không muốn đưa tiền, các ngươi cứ dùng biện pháp cũ là tốt nha, tắt đây.”
Đường Tịch nghe được đối phương cúp điện thoại, đem hít một hơi thật sâu, ném điện thoại di động cho Tiêu Cảnh, “Xác định vị trí!”
Hề Lạc Hiền một mực nghe điện thoại quả thật đã bị chọc giận, bà không thể tin được, nghiến răng nghiến lợi nói, “Trời!! Trên thế giới sao lại có thể có thứ người như vậy! Bọn họ làm bao nhiêu chuyện xấu đối với Tiểu Như, bây giờ còn nghĩ muốn lừa gạt tiểu Như sao! Thật là không biết xấu hổ!”
Đường Tịch cười một tiếng, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ. Cô nhìn điện thoại di động, ngoắc ngoắc khóe miệng, “Không việc gì, cái này con đã ghi âm, về sau lên tòa, có thể làm chứng cớ bọn họ vơ vét tài sản Tiêu gia.”
Nhìn đồng hồ nói, “Thời gian cũng không còn sớm, mọi ngươi về nghỉ ngơi trước đi.” nhìn Tiêu Cảnh một cái, “Tam ca, làm phiền anh tìm người thu xếp cho Lâm lão, đừng cho ông ta gọi điện cho ai cũng đừng phải chịu khổ.”
Tiêu Cảnh ừ một tiếng, nhìn cô, “Không quay về?”
Đường Tịch gật đầu, quay đầu nhìn Tiêu Diễn cùng Tiêu Hoằng Nghị một cái, hé miệng nói, “Công ty nhất định còn có chuyện chờ mọi người xử lý, tất cả xử lý chuyện của mình đi, còn lại để em giải quyết.”
Tiêu Hoằng Nghị nhìn Tiêu Diễn một cái, “Con trở về công ty xử lý chuyện của công ty đi, cha cùng em con ở chỗ này chờ mẹ con tỉnh lại.”
Tiêu Diễn nhìn Đường Tịch một cái, gật đầu rời đi.
Đoàn người xuống lầu, Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh mang theo Lâm Nhược Chí rời đi, Tiêu Diễn cũng đi công ty, Lưu Thừa Vũ cùng Hề Lạc Hiền đi theo Tiêu Hoằng Nghị cùng Đường Tịch xuống lầu vào khu phòng bệnh VIP.
Mấy người ngồi ở trên hành lang, Hề Lạc Hiền vẫn nhìn Đường Tịch, một hồi lâu mới lên tiếng, “Con và Tiêu Nhu trong miêu tả của mẹ con rất khác nhau, nhưng lại giống trong tưởng tượng của dì như đúc. Tiểu Như và con lúc còn trẻ tính khí như thế, cái gì đều giống nhau, chẳng qua là con thông minh hơn.”
Đường Tịch nhíu nhíu mày, cười một tiếng với Hề Lạc Hiền “Thật sao? Cảm ơn.”
Lưu Thừa Vũ ở một bên nhìn Đường Tịch, trong mắt tất cả đều là nhu tình, hắn nhẹ nói nói, “Tiểu Nhu vẫn luôn thông minh, đẹp đẽ. Con còn nhớ lần đầu tiên gặp Tiểu Nhu, em chính là như vậy hào quang đoạt người, bất kể là ở địa phương nào. Trong đám người đó, nổi bật nhất chắc chắn là em rồi!”
Đường Tịch nhíu mày, cũng không nói lời nào. Tiêu Hoằng Nghị ngồi một bên nghe được Lưu Thừa Vũ ủng hộ Đường Tịch, trong lòng lại có định đoạt. Lúc trước Lưu Thừa Vũ mặc dù đối với Tiêu Cấm Ninh tốt, nhưng cũng không lấy lòng như bây giờ!
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thảo luận. Tiêu Hoằng Nghị nhìn về phía Đường Tịch, suy nghĩ một chút, trầm giọng hỏi, “Những người đó con định xử lý như thế nào?”
Đường Tịch nhíu mày nhìn Tiêu Hoằng Nghị, Tiêu Hoằng Nghị nói tiếp, “Nếu như Đào Diễm cùng Lâm Nhược Chí thật sự là thủ phạm năm đó, đã đem con cùng Tiêu Cấm Ninh trao đổi, con định xử lý như thế nào?”
Đường Tịch buồn cười nhìn Tiêu Hoằng Nghị, nhếch miệng lên tạo thành một đường cong giễu cợt, “Cái này không phải là con nên hỏi Tiêu chủ tịch sao? Người bọn họ hoán đổi là con gái của ba, giờ định xử lý như thế nào? Muốn đối với bọn họ cảm tạ ân đức sao?”
Tiêu Hoằng Nghị bị Đường Tịch hỏi ngược lại, trong nhất thời có chút lúng túng. Nhưng là ông biết Tiêu Nhu nói vậy cũng không phải lỗi của cô, bởi vì chuyện cô bị đánh tráo, quả thực là lỗi của những cha mẹ như bọn họ.
Tác giả :
Mộng Lạc Thính Điệp