Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 183: Thú huyết sôi sục
Có thể tay không xé toạc cơ thể Ma thú bậc năm? Trong lòng Lăng Tiêu rùng mình, thực lực này quả thực quá phi thường. Ma thú bậc năm có thể sánh ngang với Ma Kiếm Sư của nhân loại, thậm chí đại đa số Ma thú bậc năm còn mạnh hơn cả Ma Kiếm Sư! Nếu đã vậy, đại hán kêu là Tần Cách này lại có thực lực của Kiếm Tông sao?
Trong lòng Lăng Tiêu vừa động, nhớ tới bộ dạng mười phần lo lắng của Đại Tế Ti, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây thật sự là thực lực mạnh mẽ của thú nhân?" Bởi vì Lăng Tiêu phát hiện vài thú nhân đầu bóng loáng phía sau Tần Cách, thực lực tuy rằng không như Tần Cách, nhưng xem ra cũng không kém bao nhiêu. Nếu như có đến cả trăm cao thủ như thế này thì lời Đại Tế Ti muốn báo thù xem ra là thật rồi!
Một trăm cao thủ Kiếm Tông? Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh thêm mấy lần, nhưng ngẫm lại, việc này căn bản là không có khả năng, nếu có thực lực như vậy thì Đại Tế Ti đã sớm báo thù rồi. Tin rằng không có một môn phái hay thế gia nào có thể chống lại một kích cùng lúc của cả trăm cao thủ Kiếm Tông như thế. Tuy nhiên, một bộ tộc thú nhân nhỏ mà có sáu gã cao thủ Kiếm Tông đã làm cho người ta phải kinh hãi rồi.
Ánh mắt Tần Cách lạnh lẽo, nhìn thiếu niên nhân loại này, khinh thường nói:
- Sao nào? Không dám sao? " Cường giả" nhân loại?
Lời lẽ của hắn đầy trào phúng và khinh thường. Ánh mắt mấy đại hán thú nhân đầu trọc lóc trầm mặc đứng sau Tần Cách nhìn Lăng Tiêu hơn nửa cũng là khinh thường và thương hại.
Đột nhiên, trên đầu họ vang lên một tiếng nói thản nhiên của nữ nhân:
- Tần Cách, hắn là khách nhân của ta!
Tần Cách sửng sốt một chút, xoay người bước đi, được vài bước hắn lại quay người lại, nói rất nhỏ:
- Tiểu tử nhân loại yếu đuối, xem như ngươi may mắn!
- Đứng lại!
Lăng Tiêu nhìn bóng dáng của Tần Cách, lạnh nhạt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thân hình cực lớn của Tần Cách dừng lại trong giây lát, xoay đầu lại, quệt miệng nói:
- Sao nào, Đại Tế Ti cho ngươi chỗ dựa, ngươi mới dám trống giong cờ mở sao? Tỉnh tỉnh lại đi, tiểu tử nhân loại đáng thương, ta không có hứng thú với ngươi!
Ngoài miệng nói không hứng thú, khi quay lưng lại với Lăng Tiêu, cơ mặt của Tần Cách lại giật giật.
Từ thần thái và lời nói của Tần Cách, Lăng Tiêu nhận thấy hận ý của Đại thống lĩnh thú nhân này với mình rất sâu đậm. Lăng Tiêu thực muốn giáo huấn hắn một chút. Bị một thú nhân khinh thường thì Lăng Tiêu chưa từng trải qua, cho nên không cần nói tới tức giận đã thấy đơn giản là cần phải giáo huấn hắn.
- Đổi địa phương đi, ta đánh với ngươi!
Trên người Lăng Tiêu bỗng nhiên bốc lên chiến ý hừng hực, trong giây lát đã cuốn khắp bốn phía, cây cối chung quanh run rẩy! Lá cây ào ào rụng xuống, chim chóc trên cây bị kinh động đều vỗ cánh phành phạch bay đi!
Tần Cách và vài thú nhân, thậm chí cả tộc trưởng báo nhân Lạp Mỗ cũng bị khí thế này đẩy lùi về phía sau vài bước. Vẻ mặt Tần Cách nhìn Lăng Tiêu đã không còn ý tứ khinh miệt như trước nữa. Hắn hồ nghi suy nghĩ, vóc dáng của tiểu tử nhân loại này nhỏ như thế, sao lại có thể xuất hiện khí thế mãnh liệt như vậy?
Đại Tế Ti đứng trên sân thượng không hề nói một câu nào, tuy rằng nàng không hiểu biết Lăng Tiêu, nhưng nàng cũng biết một ít, người thanh niên này chẳng hề ngu ngốc một chút nào!
Khẽ thở dài một tiếng, nàng xoay người lại quay về phòng nhỏ của mình. Tần Cách vì sao lại gây phiền toái với Lăng Tiêu, trong tâm nàng phi thường rõ ràng, cũng không cảm thấy Tần Cách có gì không tốt, chỉ có điều, người thanh niên này không thể chết trong tay Tần Cách được! Cho nên, Đại Tế Ti vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Không được gây tai nạn chết người!
Tần Cách mặt mày cau có, răng nanh lộ ra, hơi bất mãn nói lầm bầm vài tiếng. Vừa nãy Lăng Tiêu phát ra khí thế mãnh liệt như thế đã khiến Tần Cách nổi lên sát tâm, giờ nghe thấy lời của Đại Tế Ti rõ ràng che chở cho tiểu tử nhân loại này, thầm nghĩ:" Đại Tế Ti bảo không được gây chết người, vậy thì ta để lại cho ngươi một hơi thở."
Thân là Đại thống lĩnh của bộ lạc thú nhân nơi đầm lầy Penzias, Tần Cách chính là đệ nhất cao thủ của cả bộ tộc!
Chính vì có Tần Cách mới khiến cho ma thú hùng mạnh cũng không dám chạy tới vùng rừng rậm nơi đây. Mỗi khi ngửi thấy mùi của Tần Cách, đại đa số thú dữ đều phải lui binh.
Đương nhiên, cũng có một số ít Ma thú bậc cao quật cường, kết quả là đều chết trong tay Tần Cách!
Hắn quả thực đã từng xé toác cả một con Ma thú bậc năm, đó là một con Tiểu Ác Ma đầm lầy bậc năm. Con Ác Ma này trốn dưới đầm lầy sâu ba thước, định phục kích Tần Cách đi ngang qua. Thân hình cao lớn cường tráng của Tần Cách khiến nó cảm thấy, một bữa tối thịnh soạn đang ở trước mặt.
Năng lực ẩn nấp dưới bùn của con tiểu Ác Ma này khá mạnh, cho nên, dù là cường giả như Tần Cách cũng không thể cảm thấy được. Bởi vậy, trong nháy mắt Tiểu Ác Ma đầm lầy đã vọt tới trước Tần Cách, mở thật to cái miệng lớn như cái chậu máu của nó hung hăng cắn Tần Cách.
Tiểu Ác Ma đầm lầy cũng là một Ma thú thông minh giảo hoạt, nó biết phần eo thú nhân khá yếu, chỉ cần nó một nhát cắn xuống, cho dù không khiến thú nhân này đứt làm hai đoạn thì cũng có thể cắn chết hắn! Đến lúc đó, cả cái tên tiểu thú nhân hoàn toàn là món ngon của mình rồi.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, hai cánh tay mạnh mẽ của Tần Cách hoành ngang che hai bên hông, hai tay chặn cái miệng hiểm độc của Tiểu Ác Ma đầm lầy lại. Răng nanh sắc bén lâp tức xuyên thấu bàn tay Tần Cách. Cảm nhận được dòng máu tươi mới, Tiểu Ác ma càng thêm điên cuồng, nó càng gia tăng thêm sức mạnh, muốn kéo thú nhân này xuống đầm lầy, khiến hắn chết vì ngạt!
Mà đau đớn kịch liệt cũng khiến hổ đầu nhân Tần Cách phát điên, không ngờ lại không thèm để ý đến hai tay bị xuyên thủng, phát động cuồng tính, giữ chặt quai hàm Tiểu Ác Ma mở ra. Hắn thoát ra được không nói, mà sau khi thoát ra được, hắn còn tiếp tục dùng lực, xé rách quai hàm của con Ma thú!
Sau đó hắn dùng tay không, hung hăng đánh xuống Tiểu Ác Ma đầm lầy nửa chết nửa sống, không ngờ, ngay đến cả nguyên tố công kích cũng chưa dùng đến, Ma thú bậc năm đó đã bị đánh chết!
Mà thực lực của Tần Các ngày đó còn kém một ít so với hiện tại.
Tộc trưởng báo nhân Lạp Mỗ vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích với Lăng Tiêu:
- Cường giả nhân loại, ngươi thấy vòng răng nanh trên cổ Đại thống lĩnh không? Đó chính là răng nanh của con Tiểu Ác Ma đầm lầy đó.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, gật gật đầu, nói:
- Lạp Mỗ tộc trưởng, ngài cứ yên tâm, ta sẽ không có việc gì đâu, cảm ơn ngài!
Lạp Mỗ khom người hành lễ với Lăng Tiêu:
- Cường giả nhân loại tôn kính, ngài là người tốt nhất! Nếu không có ngài, Báo nhân tộc lần này sẽ tổn thất thảm trọng, cho nên, ngài chính là ân nhân của Báo nhân tộc! Lạp Mỗ đương nhiên không hy vọng ngài gặp chuyện không may!
Lăng Tiêu ân một tiếng, đi theo Tần Cách tới một khu đất trống lớn, chừng vài trăm thước vuông, chung quanh đều là tường cao lớn. Nếu không bay lên trời thì không thể nhìn hết tình hình nơi này.
Mà thần kỳ ở chỗ, vây quanh bãi đất trống dựng thẳng hơn mười cột thủy tinh đăng, chiếu sáng nơi này như ban ngày!
Lăng Tiêu giờ mới chú ý tới, trên tay của đại hán Tần Cách có các loại hoa văn kỳ dị, nhìn kỹ dường như là do tự nhiên, không phải vẽ lên. Lăng Tiêu nghĩ lại một chút, dường như hoa văn đó hơi giống với hoa văn trên tấm da hổ mà mình từng gặp qua!
Mà những đại hán trọc đầu bên cạnh Tần Cách cũng có hoa văn như thế khiến Lăng Tiêu cảm thấy hơi kỳ quái.
Chung quanh sân mới rồi còn lạnh tanh, giờ mấy người vừa đến bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thú nhân. Lăng Tiêu giờ mới nhìn thấy hình dáng của Hổ đầu nhân. Bộ lông màu vàng trên mặt khá dài, lỗ tai nhọn nhọn hướng lên trên, tức thì bị lông mao bao trùm, thoạt nhìn thì Tần Cách khá khác biệt so với các thú nhân khác.
Nếu Tần Cách mà đến thế giới nhân loại thì nhiều lắm, người ta cũng chỉ cho rằng, người này quả thực là cao to quá! Căn bản chẳng ai ngờ được đây lại là một thú nhân cả!
Các thú nhân nhìn Tần Cách đầy vẻ tôn kính, tất cả đều cúi đầu thi lễ, còn ánh mắt nhìn Lăng Tiêu thì lại chẳng chút kính nể. Họ phần lớn đều không hiểu vì sao lại cho một nhân loại đi vào địa phương này!
Chẳng lẽ, nhân loại yếu nhược từ lúc nào lại có được tư cách động thủ với thú nhân?
Sau chốc lát công phu, sân bãi chung quanh đã tụ tập đông đảo thú nhân. Tin tức Đại thủ lĩnh tự thân động thủ với tiểu tử nhân loại đã truyền ra ngoài, gần như tất cả thú nhân đều muốn đi xem náo nhiệt.
Lăng Tiêu còn thấy được những ánh mắt điên cuồng, và một đám trẻ đang rụt rè đứng giữa sân. Lăng Tiêu mỉm cười an ủi chúng, không để ý chút nào đến những tiếng gầm rú đe dọa xung quanh.
Tần Cách mạnh mẽ giơ cao cánh tay tráng kiện, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, trên mặt Tần Cách lộ vẻ tươi cười vừa lòng, ngạo nghễ nói:
- Nhân loại này là cường giả không tồi. Hắn là khách nhân của Đại Tế Ti!
- A!
Những thú nhân chung quanh đồng loạt phát ra tiếng kinh hô. Mặc dù phần lớn trong số họ đều không nói được ngôn ngữ nhân loại, nhưng cũng có thể nghe hiểu!
Đối với họ, Đại Tế Ti có uy vọng còn cao hơn so với thống lĩnh! Bởi vì từ khi có Đại Tế Ti, so với trước đây, cuộc sống của họ khác biệt như trời và đất. Cho nên, khi nghe nói đây là khách nhân của Đại Tế Ti, ánh mắt của rất nhiều thú nhân đã trở nên dịu đi nhiều.
- Tuy nhiên, ta không phục cường giả nhân loại này!
Tần Cách lớn tiếng nói:
- Cho nên, ta muốn đây đánh một trận với cường giả nhân loại! Hãy nhìn xem, là thú nhân chúng ta hùng mạnh, hay là cường giả của nhân loại mạnh hơn!
- Gầm!
Những thú nhân phía dưới liên tiếp rống lên giận dữ, cho dù là khách quý của Đại Tế Ti, nhưng nếu Đại thống lĩnh Tần Cách tỏ vẻ không phục, sẽ phải chịu sự khinh thường của cả thú tộc. Chuyện như vậy là không thể dễ dàng tha thứ được!
Các thú nhân đầu óc đơn giản, phương thức phân biệt yêu và ghét, cũng đơn giản đến kinh người.
- Gầm…!
Tần Cách bỗng nhiên mạnh mẽ gầm rú vài tiếng, tiếng gầm truyền thật xa trong đêm, dường như không khí xung quanh cũng bị chấn ngược trở ra.
- Gầm…!
- Gầm…!
Các thú nhân chung quanh dường như thú huyết sôi trào, điền cuồng gầm rú!
Trong lòng Lăng Tiêu vừa động, nhớ tới bộ dạng mười phần lo lắng của Đại Tế Ti, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ đây thật sự là thực lực mạnh mẽ của thú nhân?" Bởi vì Lăng Tiêu phát hiện vài thú nhân đầu bóng loáng phía sau Tần Cách, thực lực tuy rằng không như Tần Cách, nhưng xem ra cũng không kém bao nhiêu. Nếu như có đến cả trăm cao thủ như thế này thì lời Đại Tế Ti muốn báo thù xem ra là thật rồi!
Một trăm cao thủ Kiếm Tông? Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh thêm mấy lần, nhưng ngẫm lại, việc này căn bản là không có khả năng, nếu có thực lực như vậy thì Đại Tế Ti đã sớm báo thù rồi. Tin rằng không có một môn phái hay thế gia nào có thể chống lại một kích cùng lúc của cả trăm cao thủ Kiếm Tông như thế. Tuy nhiên, một bộ tộc thú nhân nhỏ mà có sáu gã cao thủ Kiếm Tông đã làm cho người ta phải kinh hãi rồi.
Ánh mắt Tần Cách lạnh lẽo, nhìn thiếu niên nhân loại này, khinh thường nói:
- Sao nào? Không dám sao? " Cường giả" nhân loại?
Lời lẽ của hắn đầy trào phúng và khinh thường. Ánh mắt mấy đại hán thú nhân đầu trọc lóc trầm mặc đứng sau Tần Cách nhìn Lăng Tiêu hơn nửa cũng là khinh thường và thương hại.
Đột nhiên, trên đầu họ vang lên một tiếng nói thản nhiên của nữ nhân:
- Tần Cách, hắn là khách nhân của ta!
Tần Cách sửng sốt một chút, xoay người bước đi, được vài bước hắn lại quay người lại, nói rất nhỏ:
- Tiểu tử nhân loại yếu đuối, xem như ngươi may mắn!
- Đứng lại!
Lăng Tiêu nhìn bóng dáng của Tần Cách, lạnh nhạt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Thân hình cực lớn của Tần Cách dừng lại trong giây lát, xoay đầu lại, quệt miệng nói:
- Sao nào, Đại Tế Ti cho ngươi chỗ dựa, ngươi mới dám trống giong cờ mở sao? Tỉnh tỉnh lại đi, tiểu tử nhân loại đáng thương, ta không có hứng thú với ngươi!
Ngoài miệng nói không hứng thú, khi quay lưng lại với Lăng Tiêu, cơ mặt của Tần Cách lại giật giật.
Từ thần thái và lời nói của Tần Cách, Lăng Tiêu nhận thấy hận ý của Đại thống lĩnh thú nhân này với mình rất sâu đậm. Lăng Tiêu thực muốn giáo huấn hắn một chút. Bị một thú nhân khinh thường thì Lăng Tiêu chưa từng trải qua, cho nên không cần nói tới tức giận đã thấy đơn giản là cần phải giáo huấn hắn.
- Đổi địa phương đi, ta đánh với ngươi!
Trên người Lăng Tiêu bỗng nhiên bốc lên chiến ý hừng hực, trong giây lát đã cuốn khắp bốn phía, cây cối chung quanh run rẩy! Lá cây ào ào rụng xuống, chim chóc trên cây bị kinh động đều vỗ cánh phành phạch bay đi!
Tần Cách và vài thú nhân, thậm chí cả tộc trưởng báo nhân Lạp Mỗ cũng bị khí thế này đẩy lùi về phía sau vài bước. Vẻ mặt Tần Cách nhìn Lăng Tiêu đã không còn ý tứ khinh miệt như trước nữa. Hắn hồ nghi suy nghĩ, vóc dáng của tiểu tử nhân loại này nhỏ như thế, sao lại có thể xuất hiện khí thế mãnh liệt như vậy?
Đại Tế Ti đứng trên sân thượng không hề nói một câu nào, tuy rằng nàng không hiểu biết Lăng Tiêu, nhưng nàng cũng biết một ít, người thanh niên này chẳng hề ngu ngốc một chút nào!
Khẽ thở dài một tiếng, nàng xoay người lại quay về phòng nhỏ của mình. Tần Cách vì sao lại gây phiền toái với Lăng Tiêu, trong tâm nàng phi thường rõ ràng, cũng không cảm thấy Tần Cách có gì không tốt, chỉ có điều, người thanh niên này không thể chết trong tay Tần Cách được! Cho nên, Đại Tế Ti vừa đi vừa thản nhiên nói:
- Không được gây tai nạn chết người!
Tần Cách mặt mày cau có, răng nanh lộ ra, hơi bất mãn nói lầm bầm vài tiếng. Vừa nãy Lăng Tiêu phát ra khí thế mãnh liệt như thế đã khiến Tần Cách nổi lên sát tâm, giờ nghe thấy lời của Đại Tế Ti rõ ràng che chở cho tiểu tử nhân loại này, thầm nghĩ:" Đại Tế Ti bảo không được gây chết người, vậy thì ta để lại cho ngươi một hơi thở."
Thân là Đại thống lĩnh của bộ lạc thú nhân nơi đầm lầy Penzias, Tần Cách chính là đệ nhất cao thủ của cả bộ tộc!
Chính vì có Tần Cách mới khiến cho ma thú hùng mạnh cũng không dám chạy tới vùng rừng rậm nơi đây. Mỗi khi ngửi thấy mùi của Tần Cách, đại đa số thú dữ đều phải lui binh.
Đương nhiên, cũng có một số ít Ma thú bậc cao quật cường, kết quả là đều chết trong tay Tần Cách!
Hắn quả thực đã từng xé toác cả một con Ma thú bậc năm, đó là một con Tiểu Ác Ma đầm lầy bậc năm. Con Ác Ma này trốn dưới đầm lầy sâu ba thước, định phục kích Tần Cách đi ngang qua. Thân hình cao lớn cường tráng của Tần Cách khiến nó cảm thấy, một bữa tối thịnh soạn đang ở trước mặt.
Năng lực ẩn nấp dưới bùn của con tiểu Ác Ma này khá mạnh, cho nên, dù là cường giả như Tần Cách cũng không thể cảm thấy được. Bởi vậy, trong nháy mắt Tiểu Ác Ma đầm lầy đã vọt tới trước Tần Cách, mở thật to cái miệng lớn như cái chậu máu của nó hung hăng cắn Tần Cách.
Tiểu Ác Ma đầm lầy cũng là một Ma thú thông minh giảo hoạt, nó biết phần eo thú nhân khá yếu, chỉ cần nó một nhát cắn xuống, cho dù không khiến thú nhân này đứt làm hai đoạn thì cũng có thể cắn chết hắn! Đến lúc đó, cả cái tên tiểu thú nhân hoàn toàn là món ngon của mình rồi.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, hai cánh tay mạnh mẽ của Tần Cách hoành ngang che hai bên hông, hai tay chặn cái miệng hiểm độc của Tiểu Ác Ma đầm lầy lại. Răng nanh sắc bén lâp tức xuyên thấu bàn tay Tần Cách. Cảm nhận được dòng máu tươi mới, Tiểu Ác ma càng thêm điên cuồng, nó càng gia tăng thêm sức mạnh, muốn kéo thú nhân này xuống đầm lầy, khiến hắn chết vì ngạt!
Mà đau đớn kịch liệt cũng khiến hổ đầu nhân Tần Cách phát điên, không ngờ lại không thèm để ý đến hai tay bị xuyên thủng, phát động cuồng tính, giữ chặt quai hàm Tiểu Ác Ma mở ra. Hắn thoát ra được không nói, mà sau khi thoát ra được, hắn còn tiếp tục dùng lực, xé rách quai hàm của con Ma thú!
Sau đó hắn dùng tay không, hung hăng đánh xuống Tiểu Ác Ma đầm lầy nửa chết nửa sống, không ngờ, ngay đến cả nguyên tố công kích cũng chưa dùng đến, Ma thú bậc năm đó đã bị đánh chết!
Mà thực lực của Tần Các ngày đó còn kém một ít so với hiện tại.
Tộc trưởng báo nhân Lạp Mỗ vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích với Lăng Tiêu:
- Cường giả nhân loại, ngươi thấy vòng răng nanh trên cổ Đại thống lĩnh không? Đó chính là răng nanh của con Tiểu Ác Ma đầm lầy đó.
Lăng Tiêu thản nhiên cười, gật gật đầu, nói:
- Lạp Mỗ tộc trưởng, ngài cứ yên tâm, ta sẽ không có việc gì đâu, cảm ơn ngài!
Lạp Mỗ khom người hành lễ với Lăng Tiêu:
- Cường giả nhân loại tôn kính, ngài là người tốt nhất! Nếu không có ngài, Báo nhân tộc lần này sẽ tổn thất thảm trọng, cho nên, ngài chính là ân nhân của Báo nhân tộc! Lạp Mỗ đương nhiên không hy vọng ngài gặp chuyện không may!
Lăng Tiêu ân một tiếng, đi theo Tần Cách tới một khu đất trống lớn, chừng vài trăm thước vuông, chung quanh đều là tường cao lớn. Nếu không bay lên trời thì không thể nhìn hết tình hình nơi này.
Mà thần kỳ ở chỗ, vây quanh bãi đất trống dựng thẳng hơn mười cột thủy tinh đăng, chiếu sáng nơi này như ban ngày!
Lăng Tiêu giờ mới chú ý tới, trên tay của đại hán Tần Cách có các loại hoa văn kỳ dị, nhìn kỹ dường như là do tự nhiên, không phải vẽ lên. Lăng Tiêu nghĩ lại một chút, dường như hoa văn đó hơi giống với hoa văn trên tấm da hổ mà mình từng gặp qua!
Mà những đại hán trọc đầu bên cạnh Tần Cách cũng có hoa văn như thế khiến Lăng Tiêu cảm thấy hơi kỳ quái.
Chung quanh sân mới rồi còn lạnh tanh, giờ mấy người vừa đến bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thú nhân. Lăng Tiêu giờ mới nhìn thấy hình dáng của Hổ đầu nhân. Bộ lông màu vàng trên mặt khá dài, lỗ tai nhọn nhọn hướng lên trên, tức thì bị lông mao bao trùm, thoạt nhìn thì Tần Cách khá khác biệt so với các thú nhân khác.
Nếu Tần Cách mà đến thế giới nhân loại thì nhiều lắm, người ta cũng chỉ cho rằng, người này quả thực là cao to quá! Căn bản chẳng ai ngờ được đây lại là một thú nhân cả!
Các thú nhân nhìn Tần Cách đầy vẻ tôn kính, tất cả đều cúi đầu thi lễ, còn ánh mắt nhìn Lăng Tiêu thì lại chẳng chút kính nể. Họ phần lớn đều không hiểu vì sao lại cho một nhân loại đi vào địa phương này!
Chẳng lẽ, nhân loại yếu nhược từ lúc nào lại có được tư cách động thủ với thú nhân?
Sau chốc lát công phu, sân bãi chung quanh đã tụ tập đông đảo thú nhân. Tin tức Đại thủ lĩnh tự thân động thủ với tiểu tử nhân loại đã truyền ra ngoài, gần như tất cả thú nhân đều muốn đi xem náo nhiệt.
Lăng Tiêu còn thấy được những ánh mắt điên cuồng, và một đám trẻ đang rụt rè đứng giữa sân. Lăng Tiêu mỉm cười an ủi chúng, không để ý chút nào đến những tiếng gầm rú đe dọa xung quanh.
Tần Cách mạnh mẽ giơ cao cánh tay tráng kiện, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, trên mặt Tần Cách lộ vẻ tươi cười vừa lòng, ngạo nghễ nói:
- Nhân loại này là cường giả không tồi. Hắn là khách nhân của Đại Tế Ti!
- A!
Những thú nhân chung quanh đồng loạt phát ra tiếng kinh hô. Mặc dù phần lớn trong số họ đều không nói được ngôn ngữ nhân loại, nhưng cũng có thể nghe hiểu!
Đối với họ, Đại Tế Ti có uy vọng còn cao hơn so với thống lĩnh! Bởi vì từ khi có Đại Tế Ti, so với trước đây, cuộc sống của họ khác biệt như trời và đất. Cho nên, khi nghe nói đây là khách nhân của Đại Tế Ti, ánh mắt của rất nhiều thú nhân đã trở nên dịu đi nhiều.
- Tuy nhiên, ta không phục cường giả nhân loại này!
Tần Cách lớn tiếng nói:
- Cho nên, ta muốn đây đánh một trận với cường giả nhân loại! Hãy nhìn xem, là thú nhân chúng ta hùng mạnh, hay là cường giả của nhân loại mạnh hơn!
- Gầm!
Những thú nhân phía dưới liên tiếp rống lên giận dữ, cho dù là khách quý của Đại Tế Ti, nhưng nếu Đại thống lĩnh Tần Cách tỏ vẻ không phục, sẽ phải chịu sự khinh thường của cả thú tộc. Chuyện như vậy là không thể dễ dàng tha thứ được!
Các thú nhân đầu óc đơn giản, phương thức phân biệt yêu và ghét, cũng đơn giản đến kinh người.
- Gầm…!
Tần Cách bỗng nhiên mạnh mẽ gầm rú vài tiếng, tiếng gầm truyền thật xa trong đêm, dường như không khí xung quanh cũng bị chấn ngược trở ra.
- Gầm…!
- Gầm…!
Các thú nhân chung quanh dường như thú huyết sôi trào, điền cuồng gầm rú!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi