Ngạo Kiếm Lăng Vân
Chương 141: Cảnh giới không tịch
Thiên địa linh khí tràn ngập trong Đại lục, ở mắt Lăng Tiêu, nếu như không thể lợi dụng nó tiến hành tu luyện, điều đó cũng thuộc về hành vi phí phạm nghiêm trọng.
Trải qua ba ngày tu luyện, Lăng Tiêu xem xét lạitoàn bộ kinh mạch trong thân thể một lần nữa, rồi đưa thiên địa linh khí vào trong đan điền. Tuy rằng thân thể này đã tẩy tủy nhờ vào Trúc Cơ đan, khiến cho kinh mạch trong thân thể cực kỳ thoải mái, nhưng vì tính chất tiên thiên còn thiếu, nên so với thân thể kiếp trước của Lăng Tiêu thì kém quá xa. Bởi vậy, trong lúc tu luyện Lăng Tiêu cũng rất cẩn thận, một chút qua loa cũng không có, trải qua thiên địa linh khí dưỡng nuôi lâu như vậy, rốt cục cũng làm cho kinh mạch của Lăng Tiêu kiên cố hẳn lên. Đọc Truyện Online
Lăng Tiêu đứng lên, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một cảm giác tự nhiên hài hòa, nhìn thấy thế thì sắc mặt Xuân Lan đang ửng đỏ, cảm thấy một loại hương vị tự nhiên trên người thiếu gia càng ngày càng đậm. Tuy rằng trong lòng nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, bởi vì nếu thiếu gia muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói cho các nàng biết. Các nàng chính là hai người thân cận nhất của thiếu gia.
- Thiếu gia, phủ đệ này quá lớn, chúng ta có nên đi mua một ít hạ nhân về hầu hạ hay không ?
Xuân Lan nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên, chuyện này cô cùng với Thu Nguyệt quyết định là được rồi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Xuân Lan:
- Sau này những chuyện trong nhà, hai người cứ tự xử lý.
Nói xong hắn xoay người đi ra cửa, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, Xuân Lan si dại một lúc, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ tươi cười, cảm giác vô cùng hạnh phúc, còn có thị nữ của gia đình quý tộc nào có được hạnh phúc như nàng cùng Thu Nguyệt không? Mình phải nhanh chóng đem tin tức tốt này nói cho Thu Nguyệt. Hì ... Cho dù sau này có chủ mẫu, sợ rằng cũng không dám xem thường các nàng. Dẫu sao, tất cả Lăng phủ này, đều hoàn toàn nằm ở trong tay các nàng!
Có thành tựu rồi!
Lăng Tiêu đi ra cửa, toàn bộ bên trong hậu viện trống rỗng không có một bóng người. Ánh nắng buổi chiều đã không còn chói mắt, nhưng trong không khí tràn ngập hương vị khô nóng thổi lên một luồng gió nhẹ, rừng cây trong hậu viện phát ra tiếng vang sàn sạt. Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy những giống cây quý hiếm bên trong lâm viên, khoảng cách mỗi một đoạn thì sẽ có ghế tựa để nghỉ ngơi. Hơn phân nửa ghế tựa kia đều dùng rễ cây khổng lồ chạm khắc thành, dường như cùng với lâm viên này hòa hợp thành một thể, phối hợp một cách tự nhiên. Nó thể hiện ra một loại âm điệu mang đầy vẻ xa hoa.
Lăng Tiêu tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: Sau đó phải triển khai vấn đề.
Vốn hắn nghĩ: Sau khi đã đi đến đất phong, thì sẽ một lòng tu luyện, đem chuyện bên ngoài giao cho người khác. Hiện tại hắn nghĩ đến ý tưởng đó thì thấy mình hết sức ngây thơ. Đầu tiên, thành Penzias là đất phong của hắn, vậy cũng đại biểu cho trong phạm vi trăm dặm của toàn bộ Penzias, đều là lãnh thổ của Lăng Tiêu. Cùng với việc hưởng thụ hết thảy đặc quyền cùng ưu đãi mà vùng lãnh thổ này mang đến cho hắn, Lăng Tiêu cũng chịu trách nhiệm hết thảy nghĩa vụ trên vùng lãnh thổ này!
Nhưng một sự việc thực tại bày ra trước mắt Lăng Tiêu, hắn căn bản là không hiểu được việc quản lý như thế nào.
Lúc này mà nói dường như có chút xấu hổ, nhưng đó cũng là sự thật. Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới cô bé có thiên phú kinh doanh cực tốt, Hoàng Phủ Nguyệt tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ. Nếu mình có thể có một cô gái như thế đến đây giúp mình quản lý đất phong thì tin rằng mình có thể thoải mái được rồi?
Thật không ngờ, trong Quán rượu của Kẻ mạo hiểm ngoài ngàn dặm của thị trấn Ô Thản, Hoàng phủ tiểu thư một tay chống một bên má, tay còn lại thì có chút nhàm chán gõ lên mặt bàn, chiếc miệng nhỏ nhắn màu đỏ nhếch lên, con ngươi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấp nháy nói:
- Cái gã thần bí kia, không ngờ lâu rồi cũng không có xuất hiện.
- Tùng bá bá, ngài nghĩ tên kia rốt cuộc là người nào vậy?
Hoàng Phủ Thương Tùng vốn phải ở phòng đấu giá Hoàng Phủ tại đế đô, mà lại xuất hiện ở bên trong Quán rượu của Kẻ mạo hiểm, hiện tại đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ sẫm trong chén rượu trong suốt, nhắm mắt lại ra vẻ hết sức say mê, tán thưởng nói:
- Tay nghề phối rượu của tiểu thư thật sự càng ngày càng cao minh! Thật không biết tiểu thư làm được như thế nào. Những suy nghĩ thần kì hiếm có trong đầu của tiểu thư, quả thực làm cho người ta thán phục!
- Thương Tùng bá bá!
Hoàng Phủ Nguyệt thoáng giận nói một câu, nheo mày, có vẻ rất bất đắc dĩ nói:
- Con cũng không thích tiểu tử kia, chỉ là rất ngạc nhiên thôi, Hắn rốt cuộc là ai chứ?
Hoàng Phủ Thương Tùng nhẹ thở dài một hơi, ông đã sống nhiều năm như vậy, cũng đã trải qua vô số chuyện, nên ánh mắt rất sâu sắc. Cho dù tiểu thư không thích tiểu tử kia, nhưng ít nhất hứng thú với hắn nhất định rất sâu!
Tuy nhiên ai cũng có thời gian thoải mái với lễ mừng năm mới, Hoàng Phủ Thương Tùng cố gắng nhớ lại vẻ đơn giản lúc mình còn trẻ, cũng giống như lúc tiểu thư lớn thế này, cũng đang làm cái gì đâu, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ cảm giác rất đơn thuần, cuộc sống rất tốt đẹp. Nhẹ thở dài một hơi, bỏ qua cho ý niệm nhớ lại trong đầu.
Tiểu thư tuyệt đối không nên cùng gã tiểu tử xấu xa kia phát sinh và xuất hiện bất cứ chuyện gì! Nàng là hy vọng hiện tại và trong tương lai của gia tộc Hoàng Phủ! Mặc dù tiểu tử kia thoạt nhìn quả thật không tồi, nhưng hắn không thích hợp với tiểu thư!
- Lúc trước, Tam công tử Lăng Tiêu của Lăng gia, lại ủy thác chúng ta tìm cho hắn không ít thảo dược, hơn nữa hắn cũng đột phá Thiên Mạch, trở thành một người duy nhất đột phá người bị Thiên Mạch trong vài trăm năm gần đây! Những người khác không phải trong thời gian dài cả đời làm người bị Thiên Mạch, bao gồm Khang Tư Thản tể tướng vĩ đại của chúng ta. Kỳ thật ta cũng không có dũng khí, tuy nhiên thứ như dũng khí này, rất nhiều lúc cũng có một mặt ngốc khác. Ta cũng có nghe nói qua vài loại thuốc tắm xông phá kinh mạch, nhưng kết quả họ đều chết.
Hoàng Phủ Thương Tùng nói với vẻ mặt bình thản, lúc nhắc đến Khang Tư Thản tể tướng trên mặt ông cũng không có vẻ tôn kính bao nhiêu. Bởi vì thanh danh lớn nhất của Khang Tư Thản đến từ dân gian. Ở giai cấp quý tộc, tuy rằng ngoài miệng của tất cả quý tộc đều nói với Khang Tư Thản tể tướng với vẻ tôn kính, nhưng ở trong lòng họ cũng hận không thể nói ra.
Chết đấy!
Bởi vì cả cuộc đời Khang Tư Thản, tuyệt đại đa số thời gian chủ yếu cũng lo lắng làm sao cho bình dân kiếm lời. Cho nên, hắn là người trước nay chưa từng có trong đế quốc, tể tướng vĩ đại!
- Tam công tử của Lăng gia?
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Nguyệt có hơn vài phần tò mò, ngẩng đầu, nhẹ nhàng duỗi thắt lưng, giống như một con mèo lười biếng:
- Gần đây con nghe đồn về hắn cũng rất nhiều. Dường như, hắn cũng là người rất thú vị đây!
- Đúng vậy tiểu thư, ta đến đề nghị với tiểu thư, có thể đi phía nam du ngoạn một vòng, nghe nói thị trường nô lệ trong thành Penzias, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tinh linh đấy!
Để tiểu thư có thể quên đi gã đàn ông thần bí kia, Hoàng Phủ Thương Tùng tận hết sức để chuyển lực chú ý của nàng:
- Tiểu thư không phải rất tò mò đối với tinh linh sao? Nếu gặp may mắn, người có thể gặp được. Kỳ thật, trong vương công đại thần có rất nhiều thân phận quí tộc, cũng có nuôi dưỡng tinh linh, chẳng qua là người bình thường khó gặp thôi.
Khi Hoàng Phủ Nguyệt nghe được hai chữ " nuôi dưỡng " này, nhíu mày, tuy nhiên nàng cũng không nói gì. Đây vốn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Đám quý tộc, chính là một giai cấp lập ra quy tắc hưởng thụ đặc quyền, bao nhiêu thế hệ của gia tộc mình liều mạng cố gắng, cũng không phải chỉ là một cái thân phận quý tộc sao?
Chỉ tiếc là, thân phận giàu có này, hạn chế thật lớn giấc mộng bọn họ muốn trở thành quý tộc. Tuy rằng đám quý tộc cũng có sản nghiệp của chính mình, nhưng họ chưa từng tự mình đi quản lý, điều đó sẽ vứt bỏ thân phận quý tộc.
- Một đám xảo trá!
Hoàng Phủ Nguyệt nghiến răng trong lòng thầm mắng, ngoài miệng nói:
- Đi phía nam? Tốt! Đúng lúc, con lâu lắm rồi không nhìn xem biển lớn!
Hoàng Phủ Thương Tùng nói:
- Tiểu thư, người dường như cho tới bây giờ chưa thấy qua biển lớn chứ ?
- Hì hì, người ta nhìn thấy ở trên sách, không được sao?
Lăng Tiêu ngồi ở chỗ này, bất giác như đi vào cõi thần tiên xa xăm, thần hồn xuất khiếu, thông thường tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, đó là sau Nguyên Anh kỳ mới có thể có thần thông đó. Cho nên, Lăng Tiêu như đi vào cõi thần tiên xa xăm, chẳng qua là linh đài lâm vào trạng thái không tịch, bất tư, bất diệt, không tưởng, bất niệm, đạt tới cảnh giới đạo tâm hợp nhất, rất tốt đối tu luyện tâm tình.
Chạng vạng hơi lạnh thổi lên, Lăng Tiêu mới hồi phục tinh thần lại, kiểm tra tâm tình của mình một chút, Lăng Tiêu mừng rỡ, vô tình tu luyện trong buổi chiều, không ngờ khiến cho tâm tình của mình trực tiếp tăng lên tới kim đan trung kỳ!
Ở Tu Chân Giới tâm tình tu luyện là khó nhất, nhưng ở nơi này lại nhiều lần đột phá. Thực lực, dù sao mình chỉ cần cố gắng tu luyện, chung quy sẽ có một ngày nào đó tăng lên, nhưng thứ như đạo tâm này, nói ra thì huyền diệu khó giải thích, có khả năng ngàn năm không thông, tu vi tiến triển chậm chạp, cuối cùng là chết ở đây. Nhưng mà cũng có khả năng một khi thấu triệt hiểu ra, từ nay một bước lên mây!
Đôi mắt Lăng Tiêu chợt ngưng, hai luồng hào quang như thực chất từ trong mắt bắn ra, nháy mắt hai mắt Lăng Tiêu lại có thể phát ra hào quang làm cho người ta không dám nhìn gần, may mà thoáng chốc liền tự động biến mất.
Lăng Tiêu chợt vung tay, Tế Liễu kiếm trống rỗng xuất hiện ở trong tay, một trong những chỗ tốt của tinh thần lực cường đại chính là có thể dùng trữ vật nhẫn làm theo ý mình!
Trên thân Tế Liễu kiếm vạch ra một đạo kiếm quang, chỉ dài hơn một thước, dường như còn không dài bằng kiếm quang của Đại Kiếm Sư bậc ba. Nhưng nếu như nhìn tỉ mỉ, liền phát hiện, đạo kiếm quang này của Lăng Tiêu là hào quang lờ mờ trắng như tuyết! Nó không giống như bất kỳ một loại kiếm khí nào đã biết ở trên đại lục!
Kiếm khí này, chính là thiên địa linh khí thúc đẩy phát động ra, uy lực tự nhiên cũng không giống.
Kiếm trong tay Lăng Tiêu run lên, nhịp bước dưới chân linh hoạt nhanh nhẹn, chung quanh thân thể lập tức tràn ngập loại kiếm khí trắng như tuyết này, dần dần nó bị Lăng Tiêu múa ra một đạo khí tràng, tất cả thực vật trong phạm vị mười mấy thước, mọi thứ đều theo kiếm Lăng Tiêu múa mà động, khiến cho Xuân Lan định chạy tới chuẩn bị nhắc nhở Lăng Tiêu dự tiệc liền trợn mắt há hốc mồm, đứng ở nơi rất xa quan sát.
Những thực vật này, đặt biệt là những bông hoa nhỏ nhu nhược, mà lại không có một đóa hoa nào bởi vì sự mạnh mẽ không thể sánh nổi của kiếm khí Lăng Tiêu mà rơi xuống một vùng lá cây!
Đây ... Còn là kiếm khí sao?
Xuân Lan trông thấy, không ngờ nàng kìm lòng không được cũng nhẹ nhàng múa theo, trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, động tác mỗi một chiêu mỗi một thức, toàn bộ đều là Ngọc Nữ kiếm kỹ mà Lăng Tiêu truyền cho nàng, vừa mới bắt đầu còn theo không kịp tiết tấu của Lăng Tiêu một chút, dần dần, càng phát ra thuần thục hơn. Ở nơi xa nhìn lại, nàng tựa như một vũ nữ tuyệt sắc đang nhẹ nhàng múa, cả người nàng lại giống như là muốn dung nhập vào bên trong hoàn cảnh chung quanh!
Lúc này Lăng Tiêu đã sớm dừng lại, nhìn Xuân Lan múa, khóe miệng nổi lên một ít vẻ cười ôn hòa. Nha đầu kia, lại là một thân thể tu luyện rất tốt! Không ngờ nàng có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới không tịch đến mức như thế!
Xem ra, khi có thời gian ta nên bồi dưỡng nàng tốt hơn một chút!
Lăng Tiêu nghĩ.
Trải qua ba ngày tu luyện, Lăng Tiêu xem xét lạitoàn bộ kinh mạch trong thân thể một lần nữa, rồi đưa thiên địa linh khí vào trong đan điền. Tuy rằng thân thể này đã tẩy tủy nhờ vào Trúc Cơ đan, khiến cho kinh mạch trong thân thể cực kỳ thoải mái, nhưng vì tính chất tiên thiên còn thiếu, nên so với thân thể kiếp trước của Lăng Tiêu thì kém quá xa. Bởi vậy, trong lúc tu luyện Lăng Tiêu cũng rất cẩn thận, một chút qua loa cũng không có, trải qua thiên địa linh khí dưỡng nuôi lâu như vậy, rốt cục cũng làm cho kinh mạch của Lăng Tiêu kiên cố hẳn lên. Đọc Truyện Online
Lăng Tiêu đứng lên, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một cảm giác tự nhiên hài hòa, nhìn thấy thế thì sắc mặt Xuân Lan đang ửng đỏ, cảm thấy một loại hương vị tự nhiên trên người thiếu gia càng ngày càng đậm. Tuy rằng trong lòng nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, bởi vì nếu thiếu gia muốn nói, thì tự nhiên sẽ nói cho các nàng biết. Các nàng chính là hai người thân cận nhất của thiếu gia.
- Thiếu gia, phủ đệ này quá lớn, chúng ta có nên đi mua một ít hạ nhân về hầu hạ hay không ?
Xuân Lan nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên, chuyện này cô cùng với Thu Nguyệt quyết định là được rồi.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Xuân Lan:
- Sau này những chuyện trong nhà, hai người cứ tự xử lý.
Nói xong hắn xoay người đi ra cửa, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, Xuân Lan si dại một lúc, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một vẻ tươi cười, cảm giác vô cùng hạnh phúc, còn có thị nữ của gia đình quý tộc nào có được hạnh phúc như nàng cùng Thu Nguyệt không? Mình phải nhanh chóng đem tin tức tốt này nói cho Thu Nguyệt. Hì ... Cho dù sau này có chủ mẫu, sợ rằng cũng không dám xem thường các nàng. Dẫu sao, tất cả Lăng phủ này, đều hoàn toàn nằm ở trong tay các nàng!
Có thành tựu rồi!
Lăng Tiêu đi ra cửa, toàn bộ bên trong hậu viện trống rỗng không có một bóng người. Ánh nắng buổi chiều đã không còn chói mắt, nhưng trong không khí tràn ngập hương vị khô nóng thổi lên một luồng gió nhẹ, rừng cây trong hậu viện phát ra tiếng vang sàn sạt. Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy những giống cây quý hiếm bên trong lâm viên, khoảng cách mỗi một đoạn thì sẽ có ghế tựa để nghỉ ngơi. Hơn phân nửa ghế tựa kia đều dùng rễ cây khổng lồ chạm khắc thành, dường như cùng với lâm viên này hòa hợp thành một thể, phối hợp một cách tự nhiên. Nó thể hiện ra một loại âm điệu mang đầy vẻ xa hoa.
Lăng Tiêu tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc: Sau đó phải triển khai vấn đề.
Vốn hắn nghĩ: Sau khi đã đi đến đất phong, thì sẽ một lòng tu luyện, đem chuyện bên ngoài giao cho người khác. Hiện tại hắn nghĩ đến ý tưởng đó thì thấy mình hết sức ngây thơ. Đầu tiên, thành Penzias là đất phong của hắn, vậy cũng đại biểu cho trong phạm vi trăm dặm của toàn bộ Penzias, đều là lãnh thổ của Lăng Tiêu. Cùng với việc hưởng thụ hết thảy đặc quyền cùng ưu đãi mà vùng lãnh thổ này mang đến cho hắn, Lăng Tiêu cũng chịu trách nhiệm hết thảy nghĩa vụ trên vùng lãnh thổ này!
Nhưng một sự việc thực tại bày ra trước mắt Lăng Tiêu, hắn căn bản là không hiểu được việc quản lý như thế nào.
Lúc này mà nói dường như có chút xấu hổ, nhưng đó cũng là sự thật. Lăng Tiêu bỗng nhiên nhớ tới cô bé có thiên phú kinh doanh cực tốt, Hoàng Phủ Nguyệt tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ. Nếu mình có thể có một cô gái như thế đến đây giúp mình quản lý đất phong thì tin rằng mình có thể thoải mái được rồi?
Thật không ngờ, trong Quán rượu của Kẻ mạo hiểm ngoài ngàn dặm của thị trấn Ô Thản, Hoàng phủ tiểu thư một tay chống một bên má, tay còn lại thì có chút nhàm chán gõ lên mặt bàn, chiếc miệng nhỏ nhắn màu đỏ nhếch lên, con ngươi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấp nháy nói:
- Cái gã thần bí kia, không ngờ lâu rồi cũng không có xuất hiện.
- Tùng bá bá, ngài nghĩ tên kia rốt cuộc là người nào vậy?
Hoàng Phủ Thương Tùng vốn phải ở phòng đấu giá Hoàng Phủ tại đế đô, mà lại xuất hiện ở bên trong Quán rượu của Kẻ mạo hiểm, hiện tại đang nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ sẫm trong chén rượu trong suốt, nhắm mắt lại ra vẻ hết sức say mê, tán thưởng nói:
- Tay nghề phối rượu của tiểu thư thật sự càng ngày càng cao minh! Thật không biết tiểu thư làm được như thế nào. Những suy nghĩ thần kì hiếm có trong đầu của tiểu thư, quả thực làm cho người ta thán phục!
- Thương Tùng bá bá!
Hoàng Phủ Nguyệt thoáng giận nói một câu, nheo mày, có vẻ rất bất đắc dĩ nói:
- Con cũng không thích tiểu tử kia, chỉ là rất ngạc nhiên thôi, Hắn rốt cuộc là ai chứ?
Hoàng Phủ Thương Tùng nhẹ thở dài một hơi, ông đã sống nhiều năm như vậy, cũng đã trải qua vô số chuyện, nên ánh mắt rất sâu sắc. Cho dù tiểu thư không thích tiểu tử kia, nhưng ít nhất hứng thú với hắn nhất định rất sâu!
Tuy nhiên ai cũng có thời gian thoải mái với lễ mừng năm mới, Hoàng Phủ Thương Tùng cố gắng nhớ lại vẻ đơn giản lúc mình còn trẻ, cũng giống như lúc tiểu thư lớn thế này, cũng đang làm cái gì đâu, nhưng như thế nào cũng nghĩ không ra, chỉ cảm giác rất đơn thuần, cuộc sống rất tốt đẹp. Nhẹ thở dài một hơi, bỏ qua cho ý niệm nhớ lại trong đầu.
Tiểu thư tuyệt đối không nên cùng gã tiểu tử xấu xa kia phát sinh và xuất hiện bất cứ chuyện gì! Nàng là hy vọng hiện tại và trong tương lai của gia tộc Hoàng Phủ! Mặc dù tiểu tử kia thoạt nhìn quả thật không tồi, nhưng hắn không thích hợp với tiểu thư!
- Lúc trước, Tam công tử Lăng Tiêu của Lăng gia, lại ủy thác chúng ta tìm cho hắn không ít thảo dược, hơn nữa hắn cũng đột phá Thiên Mạch, trở thành một người duy nhất đột phá người bị Thiên Mạch trong vài trăm năm gần đây! Những người khác không phải trong thời gian dài cả đời làm người bị Thiên Mạch, bao gồm Khang Tư Thản tể tướng vĩ đại của chúng ta. Kỳ thật ta cũng không có dũng khí, tuy nhiên thứ như dũng khí này, rất nhiều lúc cũng có một mặt ngốc khác. Ta cũng có nghe nói qua vài loại thuốc tắm xông phá kinh mạch, nhưng kết quả họ đều chết.
Hoàng Phủ Thương Tùng nói với vẻ mặt bình thản, lúc nhắc đến Khang Tư Thản tể tướng trên mặt ông cũng không có vẻ tôn kính bao nhiêu. Bởi vì thanh danh lớn nhất của Khang Tư Thản đến từ dân gian. Ở giai cấp quý tộc, tuy rằng ngoài miệng của tất cả quý tộc đều nói với Khang Tư Thản tể tướng với vẻ tôn kính, nhưng ở trong lòng họ cũng hận không thể nói ra.
Chết đấy!
Bởi vì cả cuộc đời Khang Tư Thản, tuyệt đại đa số thời gian chủ yếu cũng lo lắng làm sao cho bình dân kiếm lời. Cho nên, hắn là người trước nay chưa từng có trong đế quốc, tể tướng vĩ đại!
- Tam công tử của Lăng gia?
Trong giọng nói của Hoàng Phủ Nguyệt có hơn vài phần tò mò, ngẩng đầu, nhẹ nhàng duỗi thắt lưng, giống như một con mèo lười biếng:
- Gần đây con nghe đồn về hắn cũng rất nhiều. Dường như, hắn cũng là người rất thú vị đây!
- Đúng vậy tiểu thư, ta đến đề nghị với tiểu thư, có thể đi phía nam du ngoạn một vòng, nghe nói thị trường nô lệ trong thành Penzias, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện tinh linh đấy!
Để tiểu thư có thể quên đi gã đàn ông thần bí kia, Hoàng Phủ Thương Tùng tận hết sức để chuyển lực chú ý của nàng:
- Tiểu thư không phải rất tò mò đối với tinh linh sao? Nếu gặp may mắn, người có thể gặp được. Kỳ thật, trong vương công đại thần có rất nhiều thân phận quí tộc, cũng có nuôi dưỡng tinh linh, chẳng qua là người bình thường khó gặp thôi.
Khi Hoàng Phủ Nguyệt nghe được hai chữ " nuôi dưỡng " này, nhíu mày, tuy nhiên nàng cũng không nói gì. Đây vốn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé. Đám quý tộc, chính là một giai cấp lập ra quy tắc hưởng thụ đặc quyền, bao nhiêu thế hệ của gia tộc mình liều mạng cố gắng, cũng không phải chỉ là một cái thân phận quý tộc sao?
Chỉ tiếc là, thân phận giàu có này, hạn chế thật lớn giấc mộng bọn họ muốn trở thành quý tộc. Tuy rằng đám quý tộc cũng có sản nghiệp của chính mình, nhưng họ chưa từng tự mình đi quản lý, điều đó sẽ vứt bỏ thân phận quý tộc.
- Một đám xảo trá!
Hoàng Phủ Nguyệt nghiến răng trong lòng thầm mắng, ngoài miệng nói:
- Đi phía nam? Tốt! Đúng lúc, con lâu lắm rồi không nhìn xem biển lớn!
Hoàng Phủ Thương Tùng nói:
- Tiểu thư, người dường như cho tới bây giờ chưa thấy qua biển lớn chứ ?
- Hì hì, người ta nhìn thấy ở trên sách, không được sao?
Lăng Tiêu ngồi ở chỗ này, bất giác như đi vào cõi thần tiên xa xăm, thần hồn xuất khiếu, thông thường tu luyện đến Xuất Khiếu kỳ, đó là sau Nguyên Anh kỳ mới có thể có thần thông đó. Cho nên, Lăng Tiêu như đi vào cõi thần tiên xa xăm, chẳng qua là linh đài lâm vào trạng thái không tịch, bất tư, bất diệt, không tưởng, bất niệm, đạt tới cảnh giới đạo tâm hợp nhất, rất tốt đối tu luyện tâm tình.
Chạng vạng hơi lạnh thổi lên, Lăng Tiêu mới hồi phục tinh thần lại, kiểm tra tâm tình của mình một chút, Lăng Tiêu mừng rỡ, vô tình tu luyện trong buổi chiều, không ngờ khiến cho tâm tình của mình trực tiếp tăng lên tới kim đan trung kỳ!
Ở Tu Chân Giới tâm tình tu luyện là khó nhất, nhưng ở nơi này lại nhiều lần đột phá. Thực lực, dù sao mình chỉ cần cố gắng tu luyện, chung quy sẽ có một ngày nào đó tăng lên, nhưng thứ như đạo tâm này, nói ra thì huyền diệu khó giải thích, có khả năng ngàn năm không thông, tu vi tiến triển chậm chạp, cuối cùng là chết ở đây. Nhưng mà cũng có khả năng một khi thấu triệt hiểu ra, từ nay một bước lên mây!
Đôi mắt Lăng Tiêu chợt ngưng, hai luồng hào quang như thực chất từ trong mắt bắn ra, nháy mắt hai mắt Lăng Tiêu lại có thể phát ra hào quang làm cho người ta không dám nhìn gần, may mà thoáng chốc liền tự động biến mất.
Lăng Tiêu chợt vung tay, Tế Liễu kiếm trống rỗng xuất hiện ở trong tay, một trong những chỗ tốt của tinh thần lực cường đại chính là có thể dùng trữ vật nhẫn làm theo ý mình!
Trên thân Tế Liễu kiếm vạch ra một đạo kiếm quang, chỉ dài hơn một thước, dường như còn không dài bằng kiếm quang của Đại Kiếm Sư bậc ba. Nhưng nếu như nhìn tỉ mỉ, liền phát hiện, đạo kiếm quang này của Lăng Tiêu là hào quang lờ mờ trắng như tuyết! Nó không giống như bất kỳ một loại kiếm khí nào đã biết ở trên đại lục!
Kiếm khí này, chính là thiên địa linh khí thúc đẩy phát động ra, uy lực tự nhiên cũng không giống.
Kiếm trong tay Lăng Tiêu run lên, nhịp bước dưới chân linh hoạt nhanh nhẹn, chung quanh thân thể lập tức tràn ngập loại kiếm khí trắng như tuyết này, dần dần nó bị Lăng Tiêu múa ra một đạo khí tràng, tất cả thực vật trong phạm vị mười mấy thước, mọi thứ đều theo kiếm Lăng Tiêu múa mà động, khiến cho Xuân Lan định chạy tới chuẩn bị nhắc nhở Lăng Tiêu dự tiệc liền trợn mắt há hốc mồm, đứng ở nơi rất xa quan sát.
Những thực vật này, đặt biệt là những bông hoa nhỏ nhu nhược, mà lại không có một đóa hoa nào bởi vì sự mạnh mẽ không thể sánh nổi của kiếm khí Lăng Tiêu mà rơi xuống một vùng lá cây!
Đây ... Còn là kiếm khí sao?
Xuân Lan trông thấy, không ngờ nàng kìm lòng không được cũng nhẹ nhàng múa theo, trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, động tác mỗi một chiêu mỗi một thức, toàn bộ đều là Ngọc Nữ kiếm kỹ mà Lăng Tiêu truyền cho nàng, vừa mới bắt đầu còn theo không kịp tiết tấu của Lăng Tiêu một chút, dần dần, càng phát ra thuần thục hơn. Ở nơi xa nhìn lại, nàng tựa như một vũ nữ tuyệt sắc đang nhẹ nhàng múa, cả người nàng lại giống như là muốn dung nhập vào bên trong hoàn cảnh chung quanh!
Lúc này Lăng Tiêu đã sớm dừng lại, nhìn Xuân Lan múa, khóe miệng nổi lên một ít vẻ cười ôn hòa. Nha đầu kia, lại là một thân thể tu luyện rất tốt! Không ngờ nàng có thể dễ dàng tiến vào cảnh giới không tịch đến mức như thế!
Xem ra, khi có thời gian ta nên bồi dưỡng nàng tốt hơn một chút!
Lăng Tiêu nghĩ.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi