Ngao Du Giang Hồ
Quyển 3 - Chương 19
Nước chảy (nhất)
Gia Luật Cảnh nằm trên giường ba ngày, đầu heo mới chậm rãi khôi phục thành soái ca. Mức độ cứng cỏi của hắn có thể so sánh với mức độ háo sắc, vừa tỉnh lại đã không an phận, dùng bàn tay đã bị băng bó thành giò heo để sờ Liên Y.
“Nàng không sao chứ?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Liên Y nhẹ nhàng cầm bàn tay háo sắc của hắn, nhưng không buông ra, chỉ lặng lẽ nắm trong tay. Mấy ngày nay cơ hồ nàng không ăn không ngủ, nhìn cực kỳ tiều tụy, thấy hắn tỉnh lại thì không nén được nữa, mắt ứa lệ, nhưng trên mặt lại tươi tỉnh như hoa.
“Ta rất khỏe, ngươi mới không khỏe.” Nàng thì thào nói, dùng tay lau nước mắt.
Gia Luật Cảnh nhếch miệng cười, nhất thời động đến vết thương trên mặt, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
“Có nhớ ta đã nói gì với nàng không? Nữ tử phải văn nhã, đừng vũ đao lộng thương. Gặp những chuyện này, nam nhân sẽ là kẻ xuất đầu lộ diện, nếu không thì nàng sẽ coi ta là gì? Là gánh nặng sao?” Hắn tỏ ra mạnh mẽ, chững chạc đàng hoàng mà nói.
Liên Y đỏ mặt, chậm rãi buông tay hắn, nói nhỏ: “Ngươi muốn ăn gì không? Ta đi làm cho ngươi… À, mấy người chủ tử cũng đến đây, Trạch Tú đại thúc lấy thuốc dán cho ngươi, chứ nếu chỉ trông vào thuốc mà đại phu kê cho thì ngươi không thể nào bình phục nhanh như vậy được.”
Gia Luật Cảnh nhất thời mừng như điên: “Hảo huynh đệ cũng đến đây?”
Hắn định xuống giường đi tìm, ai ngờ vừa động thân đã đau kêu cha gọi mẹ, chỉ đành vô lực nằm xuống. Liên Y vội vàng đứng lên đi gọi bọn Tiểu Man tới, Trạch Tú nghiêm mặt tiến vào nhìn thoáng qua một cái, quay đầu định đi, Gia Luật Cảnh liền giơ tay ra giữ, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Liên Y vội vàng đỡ hắn.
Hắn vội la lên: “Hảo huynh đệ! Đừng đi! Lần này là ngươi đã cứu ta. Ta tình nguyện cả đời đi theo ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ngươi… Ngươi đừng đi!”
Trạch Tú sao có thể để ý đến hắn, đi hai bước, chợt thấy tay áo bị túm lại, là Liên Y, nàng nhìn hắn đầy cầu xin.
Hắn hơi nheo mắt, đành phải quay lại, đi đến bên giường, vạch chăn lên, nói: “Để ta xem thương thế của ngươi thế nào, thay thuốc.”
Gia Luật Cảnh vội vàng định cởi quần, Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Ngươi cởi quần làm gì? Vết thương đều ở thân trên.”
Vẻ mặt hắn đầy cầu xin: “Hảo huynh đệ, chân ta đau, dù gì ngươi cũng xem giúp ta một chút.”
Nói xong liền cởi quần, lộ ra hai chân trần, Tiểu Man sợ tới mức vội chạy ra ngoài, nàng không nên nhìn nam nhân trần truồng. Liên Y đỏ bừng mặt nhưng không rời đi, chỉ tới gần, nhẹ hỏi: “Cần ta giúp gì không?”
Trạch Tú mở băng vải ra, quan sát miệng vết thương, nói: “Ngươi đi lấy băng vải sạch đến đây.”
Nói xong hắn liền lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc mỡ lên người Gia Luật Cảnh. Thuốc mỡ này chuyên trị các vết thương ngoài da, các vết bầm tím, cho nên lúc mới xoa lên sẽ càng đau hơn. Gia Luật Cảnh nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trạch Tú, trông mong cho hắn xoa thuốc lâu lâu một chút, nào có cảm thấy đau, chỉ hận vết thương trên người còn chưa đủ nhiều.
Bôi thuốc đến vùng thắt lưng, Trạch Tú đột nhiên dừng tay, nhướng mày nhìn giữa hai chân hắn, giống như giận dữ. Gia Luật bắt lấy tay hắn, thở dốc nói: “Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ… Ta nhìn thấy ngươi liền như vậy, ngươi coi như thương xót ta một lần, chỉ một lần thôi…”
Trạch Tú hất tay hắn ra, cười lạnh một tiếng, thực muốn đạp chết tên vô lại này, rốt cuộc vẫn nín nhịn, xoay người bỏ đi, không thèm để ý hắn đang kêu như heo bị chọc tiết ở phía sau. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Liên Y đã mang băng vải tới, kinh ngạc nhìn mình, hắn nói: “Ngươi băng bó cho hắn đi.”
Liên Y hoàn hồn, gật đầu đi vào. Trạch Tú đột nhiên nói: “Ngươi vờ ngớ ngẩn cũng phải có mức độ thôi, hắn đã như vậy ngươi vẫn còn vờ đến bao giờ!”
Liên Y cười đến tái nhợt, liên tục gật đầu. Trạch Tú không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng cảm thấy mình như sắp khóc, hấp hấp cái mũi, nàng chậm rãi đi đến bên giường, Gia Luật Cảnh vẫn còn để chân trần, thần thái khổ sở không chịu nổi, thấy nàng đi đến liền vội vàng kêu lên: “Tiểu Liên Y, mau tới đây… Ta biết, chỉ có ngươi tốt nhất, giờ ta đã hiểu rồi!”
Nàng kéo chăn che chân hắn lại, cầm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng lộn xộn, miệng vết thương sẽ toác ra đấy.” Nàng lấy băng vải cẩn thận băng bó vết thương lại cho hắn.
Gia Luật lầu bầu một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, sờ tay nàng, thấp giọng nói: “Liên Y, ngươi đối với ta thật tốt. Chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.”
Gương mặt tái nhợt của Liên Y lại đỏ lên, nàng cúi đầu ngập ngừng không nói nên lời. Gia Luật Cảnh mặc lại quần xong mới nói: “Ta sẽ không khinh mạn ngươi, vì ta biết ngươi rất tốt. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Liên Y nhẹ nhàng cười, rốt cục trên mặt cũng có một tia huyết sắc.
***
Từ nhỏ Tiểu Man đã sinh sống nơi biên thùy, thứ mà nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là núi cao sông băng, hoặc là sa mạc, còn dòng Hoàng Hà mênh mông rộng lớn này thì là lần đầu tiên nàng thấy, đặc biệt mỗi khi có thuyền đến, cần phải có người kéo thuyền, buộc thuyền, tiếng hô to rõ, bốn phía nước chảy cuồn cuộn, trời xanh mênh mang, quả thực khiến lòng người rộng mở.
Nơi nàng thích nhất chính là đầu thuyền, nếu không có việc gì nàng sẽ đứng nơi đó nhìn ra xung quanh, khiến cho tất cả những thủy thủ đều quen mặt nàng chỉ cần nhắc tới cô nương mắt to là ai cũng biết đó là nàng.
“Hiện tại chúng ta đang ở đất Tống sao?” Tiểu Man úp người vào sát lan can trên mũi thuyền, nhìn xuống phía dưới.
Trạch Tú đang lau kiếm bên cạnh, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lùi lại phía sau một chút, nếu ngã xuống sẽ không có ai cứu đâu. Giờ đúng là đang ở đất Tống, tuy nhiên còn chưa lên bờ được.”
Tiểu Man có chút cảm khái, nàng cũng coi như là người Tống một nửa, từ trước tới giờ ngoài việc thỉnh thoảng cũng nói tiếng phổ thông thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi vào ranh giới Tống triều. Nàng cầm lên một nắm sỏi nhỏ, ném vào trong nước, làm nổi lên một mạt hoa nước.
“Lạ thật, không phải nàng chưa từng ngồi thuyền sao? Làm sao tinh thần lại tốt, không chút nào khổ sở như vậy?”
Trạch Tú dùng ánh mắt nhìn dã thú để nhìn nàng, khả năng thích ứng của người này tuyệt đối là thiên hạ vô song, đi thuyền cũng vui vẻ như vậy, sinh bệnh cũng thế, không cái gì có thể khiến nàng suy sụp, chỉ mệt mỏi héo hon hai ngày là có thể tiếp tục rạng rỡ thần khí. So sánh với nàng, Liên Y và Gia Luật Cảnh căn bản không đáng nhắc tới. Từ lúc bắt đầu lên thuyền, bọn họ đã phun, và vẫn phun cho tới bây giờ, cả hai người đều mặt cắt không còn giọt máu.
Màn che khoang thuyền đột nhiên bị vén lên, Liên Y chống vách thuyền, run rẩy đi ra, sắc mặt xanh rớt như tàu lá chuối, thấp giọng nói: “Chủ tử. Trạch Tú đại thúc… Còn thuốc không? Hắn nói nếu như còn tiếp tục nôn, hắn sẽ nhảy xuống sông, chết đi còn tốt hơn!”
Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Vậy thì mời hắn nhảy sông đi, chết được tiêu sái một chút.”
Liên Y che miệng, lại nôn vài cái, gian nan nói: “Nhưng… ta cũng không chịu nổi… Trạch Tú đại thúc, khi nào thì lên bờ?”
Trạch Tú lấy bình thuốc trong ngực áo ra đưa cho nàng: “Cầm lấy, lúc thấy khó chịu thì uống hai viên. Còn hai ngày nữa mới lên bờ, cố nhịn đi.”
Liên Y vội vàng gật đầu, kết quả là động tác này khiến nàng không nhịn được, liền vọt tới bên thuyền phun một chuyến, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, hơn nửa ngày không đứng lên được. Tiểu Man đành phải đỡ nàng vào trong khoang thuyền, chọt nghe Trạch Tú nói: “Tiện thể nhắn tên Vương gia Khiết Đan kia, đất Tống không giống như đất Liêu, nếu không muốn chết thì thu liễm một chút, người Tống không thích người Khiết Đan.”
Hai ngày sau rốt cục đã tới Đức Châu, Trạch Tú cũng rốt cục phát hiện lời dặn dò kia đối với Gia Luật Cảnh căn bản là vào tai trái ra tai phải. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vốn không biết hai chữ “thu liễm” viết như thế nào.
Vừa vào khách điếm một lát, hắn đã phục trang ngăn nắp chỉn chu, quả nhiên là đồ công tử mặt hoa da phấn, trong tay lại còn cầm cây quạt, hắn tươi cười gõ cửa phòng Tiểu Man. Liên Y ra mở cửa, nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì đứng sững.
“Tiểu Liên Y, ca ca đưa ngươi đi một nơi rất vui.” Bên hông hắn đeo một túi tiền tinh xảo, tay nhẹ nhàng vỗ lên, ngả ngớn vô cùng.
Liên Y lui lại vài bước: “Không, không… Ta không đi. Ngươi cũng đừng chạy loạn, ngươi là người Khiết Đan, bọn họ không thích ngươi đâu.”
Gia Luật Cảnh cười nói: “Bọn họ có thích ta hay không, ta không cần biết, chỉ cần tiểu Liên Y của ta mến ta là được. Trước kia ta đã từng tới Đức Châu này rồi, rất quen thuộc, ngươi yên tâm, sẽ không lạc đâu.”
Liên Y do dự nhìn sang Tiểu Man, Gia Luật Cảnh lại nói: “Cô nương, ngươi cũng đi cùng đi, nhiều người mới vui.”
Tiểu Man đang đói dính ruột, xua tay nói: “Ta không đi, các ngươi đi chơi đi, ta đi kiếm cái gì ăn đã.”
Gia Luật Cảnh nắm bả vai Liên Y, đi vài bước, cười nói: “Trên đường đi đã mất rất nhiều thứ, cũng may là bảo bối này vẫn còn. Hôm nay hãy xem ta kiếm một ngàn lượng bạc trắng về cho các ngươi.”
Tiểu Man vừa nghe thấy hai chữ bạc trắng thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy? Ta cũng đi!”
Gia Luật Cảnh mở tay ra, trong đó là bốn con xúc xắc tinh xảo, hắn nắm chặt tay lại, nhướng mi cười nói: “Tới sòng bạc! Sao, có gan đi cùng không?”
Tiểu Man vội gật đầu: “Tốt, tốt, đi!”
Nàng vội vàng nắm tay áo Gia Luật Cảnh định đi xuống lầu, đúng lúc đó Trạch Tú lại đi lên, nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng liền nhíu mày hỏi: “Nàng lại muốn làm gì?”
Nàng hớn hở mặt mày: “Tới sòng bạc. Gia Luật Cảnh nói có thể kiếm được một ngàn lượng bạc.”
Trạch Tú liếc nhìn Gia Luật Cảnh, hắn cười thập phần đáng khinh: “Hảo huynh đệ, ngươi cũng đi cùng đi, nhưng ta chỉ sợ ngươi không đổ được xúc xắc mà còn gán mất tấm thân xinh đẹp kia!”
Trạch Tú nhướng mày, cười lạnh: “Tốt, vậy thì đi!”
Đổ xúc xắc, Tiểu Man không biết, nhưng sòng bạc có điểm tốt là chỉ cần ngươi có tiền thì mặc kệ ngươi là nam hay nữ, là hoàng đế hay kẻ ăn mày, nó đều mở rộng cửa đón chào ngươi.
Gia Luật Cảnh quen thuộc đi vào, “phạch” một tiếng mở quạt ra, phong lưu phóng khoáng đi tới, lập tức có người chạy tới, vẻ mặt tươi cười tiếp đón, hắn liền đưa tay ra ngăn: “Không cần, chúng ta tự đi, không lên lầu.”
Tiểu Man nhìn xung quanh, nơi này thối hoắc, rượu thối, mồ hôi thối, miệng thối, loạn cào cào. Trong đại sảnh toàn là đầu người, tiếng kêu la, chửi bậy liên tục không ngừng. Lần đầu tiên nàng đến đây, không biết phải làm thế nào, chợt thấy Gia Luật Cảnh thu quạt lại, đi tới một cái bàn không quá đông người, tươi cười nhìn khách chơi bạc đổ ba mươi lượng bạc, nghe hắn mắng chửi ầm ĩ, đột nhiên nói: “Thủ pháp dở tệ, về nhà mà bế con đi, ai lại không biết xấu hổ mà tới đây bài bạc.”
Tất cả mọi người ở bàn đó lập tức quay đầu lại, cũng không quá ngạc nhiên. Những kẻ kiêu ngạo đầy rẫy trong các sòng bạc, nhưng thường những kẻ đó lại chính là những kẻ thua nhiều nhất. Người áo xanh kia cũng cười nói: “Vị công tử này có muốn đổ một phen?”
Gia Luật Cảnh cầm xúc xắc của mình: “Ta chỉ dùng xúc xắc của mình.”
Người kia gật đầu nói: “Được, có thể thấy được là người chuyên nghiệp. Mời công tử đi trước.”
Gia Luật Cảnh nói; “Ngươi trước.”
Người kia cũng không từ chối, thả mười lượng bạc lên, Gia Luật Cảnh lấy ra một thỏi bạc để lên bàn. Người kia chắp tay, cổ tay xoay chuyển, lắc, lật, xoay, cuối cùng thả xuống một chiếc bát gốm trắng lớn, bốn viên xúc xắc quay tròn nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại, mọi người ở đó đều trầm trồ: “Khá lắm, mãn bàn tinh!”
Tiểu Man không hiểu gì, chỉ thấy thủ pháp của người kia cực kỳ lão luyện, thấy mọi người đều khen hay liền quay đầu hỏi Trạch Tú: “Là thua hay thắng?”
Hắn lắc đầu nói; “Gia Luật Cảnh còn chưa chơi mà, tuy nhiên muốn thắng thì cũng phải ném được điểm cao hơn so với mãn bàn tinh kia, chỉ sợ có chút khó khăn.”
Vậy thì có khác gì thua! Tiểu Man không khỏi khẩn trương, ai ngờ Gia Luật Cảnh lại mặt không đỏ, tâm không nhảy, cầm xúc xắc thổi một hơi, mỉm cười, cổ tay xoay chuyển, liền đổ xúc xắc vào bát, bốn viên xúc xắc cũng xoay tròn nửa ngày, một viên dừng lại, bốn điểm, viên thứ hai, cũng bốn điểm, viên thứ ba lại cũng bốn điểm. Mọi người trên bàn nhìn viên xúc xắc cuối cùng, đồng thanh hô to: “Bốn! Bốn! Bốn!”
Tiểu Man vươn dài cô nhìn, thấy viên xúc xắc kia quay thật lâu mới dừng lại, mặt trên quả nhiên là bốn điểm. Sắc mặt người kia biến hóa vi diệu, rốt cục vẫn đẩy bạc tới trước mặt Gia Luật Cảnh, cười nói: “Công tử quả nhiên lợi hại, mãn viên xuân áp đảo mãn bàn tinh, ta thua!”
Gia Luật Cảnh đắc ý, nhận lấy mười lượng bạc kia, đột nhiên thở dài một hơi: “Quá ít, biết thế đã đặt nhiều hơn, mãn viên xuân đổi lấy mười lượng bạc, thực không đáng nha!”
Tiểu Man vẫn mờ mịt không hiểu, quay đầu định hỏi Trạch Tú thì đã thấy hắn một mình đem bạc đến một bàn khác. Nàng vội chạy tới xem, bàn này cũng đầy những quân bài, tiếng kêu la không ngừng, Trạch Tú thắng hai lần cũng chỉ kiếm được mười mấy lạng bạc.
Nàng đang thấy hứng thú thì chợt thấy phía sau ồn ào náo động, liền quay đầu lại nhìn, thấy một đám người đang vây quanh Liên Y, nàng vội vàng định qua thì thấy Gia Luật Cảnh đã đột nhiên chen vào đám người, kêu lên: “Các người đổ bài cửu, cũng không phải đưa ra chí tôn bảo, chỉ là thắng ba điểm mà lại vô liêm sỉ đòi người khác đem thân ra trả sao?”
Mọi người lại ồn ào lên, một người trong đó nói: “Là vị cô nương này tự đồng ý, nếu nàng thua sẽ đem thân hầu ta, không tin thì ngươi cứ hỏi nàng, ta không nói sai đâu.”
Liên Y vò góc áo, cắn môi không nói. Gia Luật Cảnh cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, rốt cục sao lại thế này, nói cho ta nghe xem.”
Nàng nhẹ giọng nói; “Ta đang đứng xem thì vị đại gia này bảo ta đổ cùng hắn một ván, nói rằng nếu ta thắng hắn, toàn bộ số bạc này sẽ cho ta, ta nói ta không đổ vì không có tiền, hắn liền nói ta không có tiền thì còn có người. Sau đó đưa xúc xắc cho ta, ta ném lại cho hắn thì hắn lại hô lên là ta được ba điểm, sau đó lại tự mình đổ, nói là thắng ta, cho nên ta phải về nhà cùng hắn.”
Buồn cười! Tiểu Man sốt ruột, định xông lên lý luận, Trạch Tú đã giữ nàng lại: “Nàng đừng đến. Gia Luật Cảnh là cao thủ vụ này, cứ nhìn xem hắn giải vây như thế nào.”
Gia Luật Cảnh nhướng mi, cười nói; “Ngươi chính là chơi xấu, cô nương nhà người ta đã nói là không đổ, ngươi lại sử trá, quả nhiên là cực kỳ đê tiện!”
Người kia bỏ xúc xắc lên bàn: “Ngươi muốn thế nào? Dùng sức sao? Hay là chúng ta cược một ván, nếu ngươi thắng, cô nương này sẽ là của ngươi; nếu ngươi thua, tất cả bạc trên người ngươi sẽ là của ta!”
Gia Luật Cảnh vỗ vỗ cây quạt trên tay: “Vẫn còn giở trò? Ta thắng, cô nương và bạc của ngươi đều về ta, ngươi thắng, tất cả là của ngươi, có gan đổ không?”
Người kia cười lạnh: “Được, bắt đầu!”
Gia Luật Cảnh nằm trên giường ba ngày, đầu heo mới chậm rãi khôi phục thành soái ca. Mức độ cứng cỏi của hắn có thể so sánh với mức độ háo sắc, vừa tỉnh lại đã không an phận, dùng bàn tay đã bị băng bó thành giò heo để sờ Liên Y.
“Nàng không sao chứ?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Liên Y nhẹ nhàng cầm bàn tay háo sắc của hắn, nhưng không buông ra, chỉ lặng lẽ nắm trong tay. Mấy ngày nay cơ hồ nàng không ăn không ngủ, nhìn cực kỳ tiều tụy, thấy hắn tỉnh lại thì không nén được nữa, mắt ứa lệ, nhưng trên mặt lại tươi tỉnh như hoa.
“Ta rất khỏe, ngươi mới không khỏe.” Nàng thì thào nói, dùng tay lau nước mắt.
Gia Luật Cảnh nhếch miệng cười, nhất thời động đến vết thương trên mặt, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt.
“Có nhớ ta đã nói gì với nàng không? Nữ tử phải văn nhã, đừng vũ đao lộng thương. Gặp những chuyện này, nam nhân sẽ là kẻ xuất đầu lộ diện, nếu không thì nàng sẽ coi ta là gì? Là gánh nặng sao?” Hắn tỏ ra mạnh mẽ, chững chạc đàng hoàng mà nói.
Liên Y đỏ mặt, chậm rãi buông tay hắn, nói nhỏ: “Ngươi muốn ăn gì không? Ta đi làm cho ngươi… À, mấy người chủ tử cũng đến đây, Trạch Tú đại thúc lấy thuốc dán cho ngươi, chứ nếu chỉ trông vào thuốc mà đại phu kê cho thì ngươi không thể nào bình phục nhanh như vậy được.”
Gia Luật Cảnh nhất thời mừng như điên: “Hảo huynh đệ cũng đến đây?”
Hắn định xuống giường đi tìm, ai ngờ vừa động thân đã đau kêu cha gọi mẹ, chỉ đành vô lực nằm xuống. Liên Y vội vàng đứng lên đi gọi bọn Tiểu Man tới, Trạch Tú nghiêm mặt tiến vào nhìn thoáng qua một cái, quay đầu định đi, Gia Luật Cảnh liền giơ tay ra giữ, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Liên Y vội vàng đỡ hắn.
Hắn vội la lên: “Hảo huynh đệ! Đừng đi! Lần này là ngươi đã cứu ta. Ta tình nguyện cả đời đi theo ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi! Ngươi… Ngươi đừng đi!”
Trạch Tú sao có thể để ý đến hắn, đi hai bước, chợt thấy tay áo bị túm lại, là Liên Y, nàng nhìn hắn đầy cầu xin.
Hắn hơi nheo mắt, đành phải quay lại, đi đến bên giường, vạch chăn lên, nói: “Để ta xem thương thế của ngươi thế nào, thay thuốc.”
Gia Luật Cảnh vội vàng định cởi quần, Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Ngươi cởi quần làm gì? Vết thương đều ở thân trên.”
Vẻ mặt hắn đầy cầu xin: “Hảo huynh đệ, chân ta đau, dù gì ngươi cũng xem giúp ta một chút.”
Nói xong liền cởi quần, lộ ra hai chân trần, Tiểu Man sợ tới mức vội chạy ra ngoài, nàng không nên nhìn nam nhân trần truồng. Liên Y đỏ bừng mặt nhưng không rời đi, chỉ tới gần, nhẹ hỏi: “Cần ta giúp gì không?”
Trạch Tú mở băng vải ra, quan sát miệng vết thương, nói: “Ngươi đi lấy băng vải sạch đến đây.”
Nói xong hắn liền lấy hộp thuốc ra, bôi thuốc mỡ lên người Gia Luật Cảnh. Thuốc mỡ này chuyên trị các vết thương ngoài da, các vết bầm tím, cho nên lúc mới xoa lên sẽ càng đau hơn. Gia Luật Cảnh nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trạch Tú, trông mong cho hắn xoa thuốc lâu lâu một chút, nào có cảm thấy đau, chỉ hận vết thương trên người còn chưa đủ nhiều.
Bôi thuốc đến vùng thắt lưng, Trạch Tú đột nhiên dừng tay, nhướng mày nhìn giữa hai chân hắn, giống như giận dữ. Gia Luật bắt lấy tay hắn, thở dốc nói: “Hảo huynh đệ, hảo huynh đệ… Ta nhìn thấy ngươi liền như vậy, ngươi coi như thương xót ta một lần, chỉ một lần thôi…”
Trạch Tú hất tay hắn ra, cười lạnh một tiếng, thực muốn đạp chết tên vô lại này, rốt cuộc vẫn nín nhịn, xoay người bỏ đi, không thèm để ý hắn đang kêu như heo bị chọc tiết ở phía sau. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Liên Y đã mang băng vải tới, kinh ngạc nhìn mình, hắn nói: “Ngươi băng bó cho hắn đi.”
Liên Y hoàn hồn, gật đầu đi vào. Trạch Tú đột nhiên nói: “Ngươi vờ ngớ ngẩn cũng phải có mức độ thôi, hắn đã như vậy ngươi vẫn còn vờ đến bao giờ!”
Liên Y cười đến tái nhợt, liên tục gật đầu. Trạch Tú không nói gì nữa, đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng cảm thấy mình như sắp khóc, hấp hấp cái mũi, nàng chậm rãi đi đến bên giường, Gia Luật Cảnh vẫn còn để chân trần, thần thái khổ sở không chịu nổi, thấy nàng đi đến liền vội vàng kêu lên: “Tiểu Liên Y, mau tới đây… Ta biết, chỉ có ngươi tốt nhất, giờ ta đã hiểu rồi!”
Nàng kéo chăn che chân hắn lại, cầm lấy tay hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng lộn xộn, miệng vết thương sẽ toác ra đấy.” Nàng lấy băng vải cẩn thận băng bó vết thương lại cho hắn.
Gia Luật lầu bầu một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, sờ tay nàng, thấp giọng nói: “Liên Y, ngươi đối với ta thật tốt. Chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.”
Gương mặt tái nhợt của Liên Y lại đỏ lên, nàng cúi đầu ngập ngừng không nói nên lời. Gia Luật Cảnh mặc lại quần xong mới nói: “Ta sẽ không khinh mạn ngươi, vì ta biết ngươi rất tốt. Sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
Liên Y nhẹ nhàng cười, rốt cục trên mặt cũng có một tia huyết sắc.
***
Từ nhỏ Tiểu Man đã sinh sống nơi biên thùy, thứ mà nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là núi cao sông băng, hoặc là sa mạc, còn dòng Hoàng Hà mênh mông rộng lớn này thì là lần đầu tiên nàng thấy, đặc biệt mỗi khi có thuyền đến, cần phải có người kéo thuyền, buộc thuyền, tiếng hô to rõ, bốn phía nước chảy cuồn cuộn, trời xanh mênh mang, quả thực khiến lòng người rộng mở.
Nơi nàng thích nhất chính là đầu thuyền, nếu không có việc gì nàng sẽ đứng nơi đó nhìn ra xung quanh, khiến cho tất cả những thủy thủ đều quen mặt nàng chỉ cần nhắc tới cô nương mắt to là ai cũng biết đó là nàng.
“Hiện tại chúng ta đang ở đất Tống sao?” Tiểu Man úp người vào sát lan can trên mũi thuyền, nhìn xuống phía dưới.
Trạch Tú đang lau kiếm bên cạnh, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lùi lại phía sau một chút, nếu ngã xuống sẽ không có ai cứu đâu. Giờ đúng là đang ở đất Tống, tuy nhiên còn chưa lên bờ được.”
Tiểu Man có chút cảm khái, nàng cũng coi như là người Tống một nửa, từ trước tới giờ ngoài việc thỉnh thoảng cũng nói tiếng phổ thông thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi vào ranh giới Tống triều. Nàng cầm lên một nắm sỏi nhỏ, ném vào trong nước, làm nổi lên một mạt hoa nước.
“Lạ thật, không phải nàng chưa từng ngồi thuyền sao? Làm sao tinh thần lại tốt, không chút nào khổ sở như vậy?”
Trạch Tú dùng ánh mắt nhìn dã thú để nhìn nàng, khả năng thích ứng của người này tuyệt đối là thiên hạ vô song, đi thuyền cũng vui vẻ như vậy, sinh bệnh cũng thế, không cái gì có thể khiến nàng suy sụp, chỉ mệt mỏi héo hon hai ngày là có thể tiếp tục rạng rỡ thần khí. So sánh với nàng, Liên Y và Gia Luật Cảnh căn bản không đáng nhắc tới. Từ lúc bắt đầu lên thuyền, bọn họ đã phun, và vẫn phun cho tới bây giờ, cả hai người đều mặt cắt không còn giọt máu.
Màn che khoang thuyền đột nhiên bị vén lên, Liên Y chống vách thuyền, run rẩy đi ra, sắc mặt xanh rớt như tàu lá chuối, thấp giọng nói: “Chủ tử. Trạch Tú đại thúc… Còn thuốc không? Hắn nói nếu như còn tiếp tục nôn, hắn sẽ nhảy xuống sông, chết đi còn tốt hơn!”
Trạch Tú lạnh nhạt nói: “Vậy thì mời hắn nhảy sông đi, chết được tiêu sái một chút.”
Liên Y che miệng, lại nôn vài cái, gian nan nói: “Nhưng… ta cũng không chịu nổi… Trạch Tú đại thúc, khi nào thì lên bờ?”
Trạch Tú lấy bình thuốc trong ngực áo ra đưa cho nàng: “Cầm lấy, lúc thấy khó chịu thì uống hai viên. Còn hai ngày nữa mới lên bờ, cố nhịn đi.”
Liên Y vội vàng gật đầu, kết quả là động tác này khiến nàng không nhịn được, liền vọt tới bên thuyền phun một chuyến, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, hơn nửa ngày không đứng lên được. Tiểu Man đành phải đỡ nàng vào trong khoang thuyền, chọt nghe Trạch Tú nói: “Tiện thể nhắn tên Vương gia Khiết Đan kia, đất Tống không giống như đất Liêu, nếu không muốn chết thì thu liễm một chút, người Tống không thích người Khiết Đan.”
Hai ngày sau rốt cục đã tới Đức Châu, Trạch Tú cũng rốt cục phát hiện lời dặn dò kia đối với Gia Luật Cảnh căn bản là vào tai trái ra tai phải. Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn vốn không biết hai chữ “thu liễm” viết như thế nào.
Vừa vào khách điếm một lát, hắn đã phục trang ngăn nắp chỉn chu, quả nhiên là đồ công tử mặt hoa da phấn, trong tay lại còn cầm cây quạt, hắn tươi cười gõ cửa phòng Tiểu Man. Liên Y ra mở cửa, nhìn thấy bộ dáng này của hắn thì đứng sững.
“Tiểu Liên Y, ca ca đưa ngươi đi một nơi rất vui.” Bên hông hắn đeo một túi tiền tinh xảo, tay nhẹ nhàng vỗ lên, ngả ngớn vô cùng.
Liên Y lui lại vài bước: “Không, không… Ta không đi. Ngươi cũng đừng chạy loạn, ngươi là người Khiết Đan, bọn họ không thích ngươi đâu.”
Gia Luật Cảnh cười nói: “Bọn họ có thích ta hay không, ta không cần biết, chỉ cần tiểu Liên Y của ta mến ta là được. Trước kia ta đã từng tới Đức Châu này rồi, rất quen thuộc, ngươi yên tâm, sẽ không lạc đâu.”
Liên Y do dự nhìn sang Tiểu Man, Gia Luật Cảnh lại nói: “Cô nương, ngươi cũng đi cùng đi, nhiều người mới vui.”
Tiểu Man đang đói dính ruột, xua tay nói: “Ta không đi, các ngươi đi chơi đi, ta đi kiếm cái gì ăn đã.”
Gia Luật Cảnh nắm bả vai Liên Y, đi vài bước, cười nói: “Trên đường đi đã mất rất nhiều thứ, cũng may là bảo bối này vẫn còn. Hôm nay hãy xem ta kiếm một ngàn lượng bạc trắng về cho các ngươi.”
Tiểu Man vừa nghe thấy hai chữ bạc trắng thì hai mắt tỏa sáng, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy? Ta cũng đi!”
Gia Luật Cảnh mở tay ra, trong đó là bốn con xúc xắc tinh xảo, hắn nắm chặt tay lại, nhướng mi cười nói: “Tới sòng bạc! Sao, có gan đi cùng không?”
Tiểu Man vội gật đầu: “Tốt, tốt, đi!”
Nàng vội vàng nắm tay áo Gia Luật Cảnh định đi xuống lầu, đúng lúc đó Trạch Tú lại đi lên, nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng liền nhíu mày hỏi: “Nàng lại muốn làm gì?”
Nàng hớn hở mặt mày: “Tới sòng bạc. Gia Luật Cảnh nói có thể kiếm được một ngàn lượng bạc.”
Trạch Tú liếc nhìn Gia Luật Cảnh, hắn cười thập phần đáng khinh: “Hảo huynh đệ, ngươi cũng đi cùng đi, nhưng ta chỉ sợ ngươi không đổ được xúc xắc mà còn gán mất tấm thân xinh đẹp kia!”
Trạch Tú nhướng mày, cười lạnh: “Tốt, vậy thì đi!”
Đổ xúc xắc, Tiểu Man không biết, nhưng sòng bạc có điểm tốt là chỉ cần ngươi có tiền thì mặc kệ ngươi là nam hay nữ, là hoàng đế hay kẻ ăn mày, nó đều mở rộng cửa đón chào ngươi.
Gia Luật Cảnh quen thuộc đi vào, “phạch” một tiếng mở quạt ra, phong lưu phóng khoáng đi tới, lập tức có người chạy tới, vẻ mặt tươi cười tiếp đón, hắn liền đưa tay ra ngăn: “Không cần, chúng ta tự đi, không lên lầu.”
Tiểu Man nhìn xung quanh, nơi này thối hoắc, rượu thối, mồ hôi thối, miệng thối, loạn cào cào. Trong đại sảnh toàn là đầu người, tiếng kêu la, chửi bậy liên tục không ngừng. Lần đầu tiên nàng đến đây, không biết phải làm thế nào, chợt thấy Gia Luật Cảnh thu quạt lại, đi tới một cái bàn không quá đông người, tươi cười nhìn khách chơi bạc đổ ba mươi lượng bạc, nghe hắn mắng chửi ầm ĩ, đột nhiên nói: “Thủ pháp dở tệ, về nhà mà bế con đi, ai lại không biết xấu hổ mà tới đây bài bạc.”
Tất cả mọi người ở bàn đó lập tức quay đầu lại, cũng không quá ngạc nhiên. Những kẻ kiêu ngạo đầy rẫy trong các sòng bạc, nhưng thường những kẻ đó lại chính là những kẻ thua nhiều nhất. Người áo xanh kia cũng cười nói: “Vị công tử này có muốn đổ một phen?”
Gia Luật Cảnh cầm xúc xắc của mình: “Ta chỉ dùng xúc xắc của mình.”
Người kia gật đầu nói: “Được, có thể thấy được là người chuyên nghiệp. Mời công tử đi trước.”
Gia Luật Cảnh nói; “Ngươi trước.”
Người kia cũng không từ chối, thả mười lượng bạc lên, Gia Luật Cảnh lấy ra một thỏi bạc để lên bàn. Người kia chắp tay, cổ tay xoay chuyển, lắc, lật, xoay, cuối cùng thả xuống một chiếc bát gốm trắng lớn, bốn viên xúc xắc quay tròn nửa ngày, cuối cùng cũng dừng lại, mọi người ở đó đều trầm trồ: “Khá lắm, mãn bàn tinh!”
Tiểu Man không hiểu gì, chỉ thấy thủ pháp của người kia cực kỳ lão luyện, thấy mọi người đều khen hay liền quay đầu hỏi Trạch Tú: “Là thua hay thắng?”
Hắn lắc đầu nói; “Gia Luật Cảnh còn chưa chơi mà, tuy nhiên muốn thắng thì cũng phải ném được điểm cao hơn so với mãn bàn tinh kia, chỉ sợ có chút khó khăn.”
Vậy thì có khác gì thua! Tiểu Man không khỏi khẩn trương, ai ngờ Gia Luật Cảnh lại mặt không đỏ, tâm không nhảy, cầm xúc xắc thổi một hơi, mỉm cười, cổ tay xoay chuyển, liền đổ xúc xắc vào bát, bốn viên xúc xắc cũng xoay tròn nửa ngày, một viên dừng lại, bốn điểm, viên thứ hai, cũng bốn điểm, viên thứ ba lại cũng bốn điểm. Mọi người trên bàn nhìn viên xúc xắc cuối cùng, đồng thanh hô to: “Bốn! Bốn! Bốn!”
Tiểu Man vươn dài cô nhìn, thấy viên xúc xắc kia quay thật lâu mới dừng lại, mặt trên quả nhiên là bốn điểm. Sắc mặt người kia biến hóa vi diệu, rốt cục vẫn đẩy bạc tới trước mặt Gia Luật Cảnh, cười nói: “Công tử quả nhiên lợi hại, mãn viên xuân áp đảo mãn bàn tinh, ta thua!”
Gia Luật Cảnh đắc ý, nhận lấy mười lượng bạc kia, đột nhiên thở dài một hơi: “Quá ít, biết thế đã đặt nhiều hơn, mãn viên xuân đổi lấy mười lượng bạc, thực không đáng nha!”
Tiểu Man vẫn mờ mịt không hiểu, quay đầu định hỏi Trạch Tú thì đã thấy hắn một mình đem bạc đến một bàn khác. Nàng vội chạy tới xem, bàn này cũng đầy những quân bài, tiếng kêu la không ngừng, Trạch Tú thắng hai lần cũng chỉ kiếm được mười mấy lạng bạc.
Nàng đang thấy hứng thú thì chợt thấy phía sau ồn ào náo động, liền quay đầu lại nhìn, thấy một đám người đang vây quanh Liên Y, nàng vội vàng định qua thì thấy Gia Luật Cảnh đã đột nhiên chen vào đám người, kêu lên: “Các người đổ bài cửu, cũng không phải đưa ra chí tôn bảo, chỉ là thắng ba điểm mà lại vô liêm sỉ đòi người khác đem thân ra trả sao?”
Mọi người lại ồn ào lên, một người trong đó nói: “Là vị cô nương này tự đồng ý, nếu nàng thua sẽ đem thân hầu ta, không tin thì ngươi cứ hỏi nàng, ta không nói sai đâu.”
Liên Y vò góc áo, cắn môi không nói. Gia Luật Cảnh cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng sợ, rốt cục sao lại thế này, nói cho ta nghe xem.”
Nàng nhẹ giọng nói; “Ta đang đứng xem thì vị đại gia này bảo ta đổ cùng hắn một ván, nói rằng nếu ta thắng hắn, toàn bộ số bạc này sẽ cho ta, ta nói ta không đổ vì không có tiền, hắn liền nói ta không có tiền thì còn có người. Sau đó đưa xúc xắc cho ta, ta ném lại cho hắn thì hắn lại hô lên là ta được ba điểm, sau đó lại tự mình đổ, nói là thắng ta, cho nên ta phải về nhà cùng hắn.”
Buồn cười! Tiểu Man sốt ruột, định xông lên lý luận, Trạch Tú đã giữ nàng lại: “Nàng đừng đến. Gia Luật Cảnh là cao thủ vụ này, cứ nhìn xem hắn giải vây như thế nào.”
Gia Luật Cảnh nhướng mi, cười nói; “Ngươi chính là chơi xấu, cô nương nhà người ta đã nói là không đổ, ngươi lại sử trá, quả nhiên là cực kỳ đê tiện!”
Người kia bỏ xúc xắc lên bàn: “Ngươi muốn thế nào? Dùng sức sao? Hay là chúng ta cược một ván, nếu ngươi thắng, cô nương này sẽ là của ngươi; nếu ngươi thua, tất cả bạc trên người ngươi sẽ là của ta!”
Gia Luật Cảnh vỗ vỗ cây quạt trên tay: “Vẫn còn giở trò? Ta thắng, cô nương và bạc của ngươi đều về ta, ngươi thắng, tất cả là của ngươi, có gan đổ không?”
Người kia cười lạnh: “Được, bắt đầu!”
Tác giả :
Thập Tứ Lang