Ngang Nhau
Chương 20
Mấy đêm chưa từng yên giấc, mặc dù thân thể cường tráng như Thẩm Triệt, cũng có chút chống đỡ không nổi.
Liên tiếp mấy ngày, thân thể Tiêu Thanh Ngạn lúc tốt lúc kém, thỉnh thoảng phát lạnh hoặc sốt cao, Ninh Giang chỉ nói đây là hiện tượng bình thường khi độc tố trong cơ thể Tiêu Thanh Ngạn luân phiên phát tác. Thẩm Triệt nghe nói trong lòng hối hận càng sâu, lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Thanh Ngạn chống chọi với đau đớn, bồi hồi tại quỷ môn quan.
Trong khi Tiêu Thanh Ngạn ngủ mê man còn lẩm bẩm.
Không bao giờ muốn làm Tiêu Thanh Ngạn.
Cũng không nói hắn sẽ không yêu Thẩm Triệt, chỉ là không bao giờ muốn làm Tiêu Thanh Ngạn. Chỉ vì một ngày hắn còn là Tiêu Thanh Ngạn, hắn vẫn yêu Thẩm Triệt. Trừ phi, luân hồi chuyển thế, hắn không bao giờ là Tiêu Thanh Ngạn nữa.
Trái tim Thẩm Triệt đau nhói.
Sau nửa đêm, Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại.
Thẩm Triệt đang bưng chén thuốc vào phòng, nhìn thấy hắn tỉnh dậy, thân thể chấn động, suýt nữa làm đổ chén thuốc.
“Ngươi đã tỉnh.”
Tiêu Thanh Ngạn đau đến cắn răng, liếm liếm môi hơi khô nứt.
Thẩm Triệt cho hắn uống một chút nước, rồi dìu hắn dậy uống thuốc. Hai người không hề nói một câu, trong phòng chỉ có ánh nến.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không sao.”
Giọng nói Tiêu Thanh Ngạn khàn khàn trầm thấp, dứt lời liền nhắm mắt lại.
Tim Thẩm Triệt loạn nhịp mà nhìn hắn một hồi, giơ tay sờ trán hắn, cảm thấy nhiệt độ bình thường, Thẩm Triệt mới yên tâm, gục xuống bàn liền ngủ thiếp đi.
Khi Thẩm Triệt ngủ, Tiêu Thanh Ngạn liền mở mắt ra.
Gian phòng rất quen thuộc, mùi vị cũng rất quen thuộc.
Đến từ Thẩm Triệt, đến từ đáy lòng sâu sắc nhất của hắn.
Tiêu Thanh Ngạn hạ mắt xuống, nếu như Thẩm Triệt ngẩng đầu lên, sẽ thấy con mắt đen kịt óng ánh luôn nhìn hắn, bây giờ đã ảm đạm tối tăm.
Tiêu Thanh Ngạn gặp một giấc mộng đáng sợ.
Trong mộng, hắn đi qua cầu Nại Hà, gặp được Mạnh Bà, uống xong một chén canh Mạnh Bà không có mùi vị gì.
Hắn bước vào luân hồi, một tia ánh sáng chợt lóe lên, hắn phát hiện mình đứng trên một đường phố rộn ràng.
Dòng người tấp nập, mọi thứ đều vô cùng xa lạ.
Hắn không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì, không biết mình là ai.
Bỗng nhiên có người nắm chặt tay hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác, hắn không thể trả lời câu hỏi này, hắn không biết mình là ai.
Hắn quay đầu lại, thấy rõ người kéo tay hắn.
“Thẩm Triệt…”
Hắn bật thốt lên, không chút do dự.
Ngực bỗng nhiên đau xót.
Tiêu Thanh Ngạn cứ như vậy giật mình tỉnh lại.
Hắn có chút trào phúng mà nghĩ, cho dù ở trong mơ, cho dù quên mất bản thân là ai, cũng không hề quên Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt ngủ bên cạnh bàn một hồi liền tỉnh dậy, giúp Tiêu Thanh Ngạn lau rửa thân thể, rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Trên cổ tay cổ chân Tiêu Thanh Ngạn đều được Ninh Giang đắp thảo dược rồi băng bó lại, trên người đều là vết thương, Thẩm Triệt xử lý hết sức cẩn thận.
“A Ngạn, xin lỗi.” Thẩm Triệt nhẹ nhàng tháo ra băng gạc, lấy xuống thảo dược đã hết hiệu lực, ngón tay đụng bàn tay Tiêu Thanh Ngạn, hắn bị đau, nhẹ nhàng co rụt lại, ngón tay vô lực run rẩy.
Bàn tay Thẩm Triệt cũng cứng đờ, “Xin lỗi.”
Tiêu Thanh Ngạn rũ mắt, lông mi che khuất con ngươi, không thấy rõ thần sắc.
“Ngươi không cần xin lỗi.” Tiêu Thanh Ngạn bởi vì đau mà giọng nói có chút run run, “Đều do ta làm, không trách ngươi.”
“Lục Lẫm hắn… Đã đi rồi.”
Tiêu Thanh Ngạn không hề trả lời, tâm tình cũng không phập phồng chút nào, chỉ nhìn Thẩm Triệt chằm chằm, giống như nghe thấy, cũng giống như không nghe.
“Ninh Giang đã đưa thư đến Dược Vương cốc, tìm cách giải độc cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta nhất định — “
“Thẩm đại hiệp.” Tiêu Thanh Ngạn ngắt ngang hắn, “Ta đói.”
Thẩm Triệt vội vàng nói: “Được, ta sẽ lấy cho ngươi một chút thức ăn.”
Tiêu Thanh Ngạn thấy hắn rời đi, thần sắc có chút ảm đạm, cắn cắn môi, nhẹ nhàng giật giật chân. Cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, Tiêu Thanh Ngạn thở dài, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không đi được.
Hắn thấy Thẩm Triệt cách mình gần như vậy.
Nhưng cũng không dám đến gần.
Thẩm Triệt cảm thấy, Tiêu Thanh Ngạn trở nên thật biết điều.
Nghe lời ăn cơm uống thuốc, cũng nghe lời nghỉ ngơi.
Nhưng lại cảm thấy, hắn tựa hồ không hề tức giận.
Thẩm Triệt đem nhuyễn tháp đặt ở trong sân, khí trời trở nên ấm áp, cây đào nhỏ cũng đã đâm chồi nảy lộc. Thẩm Triệt ôm Tiêu Thanh Ngạn đến nhuyễn tháp, đắp lên chăn mỏng, “Trước đây ngươi rất thích nơi này.”
Tiêu Thanh Ngạn hấp háy mắt, nhìn Thẩm Triệt đứng dưới tán cây, y phục huyền sắc, vai rộng lưng hẹp, ngọc thụ lâm phong. Hắn không khỏi cong lên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn cành lá xanh um.
Chợt nhớ tới cành cây gãy đoạn lá rụng đầy đất kia.
Đáy lòng liền đau nhói, nghiêng đầu, không chịu nhìn nữa.
Hắn bỗng nhiên có chút sợ.
“Thẩm Triệt.” Tiêu Thanh Ngạn trầm thấp mà mở miệng, “Mang ta về phòng đi.”
“Sao vậy?”
Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, không chịu nhiều lời.
Thẩm Triệt rất muốn hỏi hỏi Tiêu Thanh Ngạn, trong lòng có tính toán gì, muốn nói xin lỗi với hắn, muốn cùng hắn tỏ rõ cõi lòng, muốn nói bản thân hối hận với những gì mình đã làm.
Chỉ tiếc Tiêu Thanh Ngạn chẳng hề cho hắn cơ hội như vậy.
Hắn nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn an tĩnh ngồi trong phòng, lại cảm thấy hắn có chút xa cách mình.
Vết thương Tiêu Thanh Ngạn khôi phục rất chậm, hắn cũng không hề sốt ruột, giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
“Ba.”
Cái muỗng lần thứ ba rớt vào trong chén, cháo nóng bắn lên, Thẩm Triệt cả kinh, vội vàng buông xuống chén cháo, lau đi vết cháo trên tay Tiêu Thanh Ngạn. “Có nóng không?”
“Không.” Tiêu Thanh Ngạn cúi đầu nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc, dùng sức quá độ khiến cho bàn tay của hắn run rẩy. Thẩm Triệt nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của hắn, an ủi: “Chúng ta không luyện nữa, ta đút ngươi ăn.”
Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác, muốn rút tay về, lại giống như lưu luyến nhiệt độ của Thẩm Triệt, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Thẩm Triệt cảm thấy Tiêu Thanh Ngạn không có chống cự, liền nhẹ nhàng xoa bóp đốt ngón tay của hắn một chút, “Không vội, Ninh Giang nói, vết thương của ngươi có chút nặng, từ từ thôi.”
Tiêu Thanh Ngạn gật gật đầu, ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống muỗng cháo Thẩm Triệt đưa tới.
Không chống cự, không ỷ lại, không chấp nhận.
Thẩm Triệt lại phát hiện, thời gian Tiêu Thanh Ngạn thanh tỉnh ngày càng ngắn.
Thường thường tuy không chịu nói nhiều, tinh thần cũng hơi hoảng hốt, nhưng hắn đều thanh tỉnh, mấy ngày nay lại trở nên lười biếng. Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mà mặt trời còn chưa xuống núi thì đã ngủ mê man rồi.
Mà khi tỉnh táo, hầu như là ngồi ngẩn người trong phòng, hay là nhìn xa xăm, giống như không có gì có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn.
Thẩm Triệt cảm thấy, hắn tựa hồ không còn hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.
Bao gồm sinh hoạt, bao gồm sinh mệnh.
Hắn không quan tâm có thể sống bao lâu, cũng không đến sân viện ngắm nhìn cây đào nhỏ mà hắn đã từng tâm tâm niệm niệm.
Thẩm Triệt dẹp hết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày ở bên cạnh hắn, cho dù là khi hắn ngủ mê man, cũng ngồi ở bên cạnh nhìn.
Hắn bắt đầu sợ mất đi Tiêu Thanh Ngạn.
Liên tiếp mấy ngày, thân thể Tiêu Thanh Ngạn lúc tốt lúc kém, thỉnh thoảng phát lạnh hoặc sốt cao, Ninh Giang chỉ nói đây là hiện tượng bình thường khi độc tố trong cơ thể Tiêu Thanh Ngạn luân phiên phát tác. Thẩm Triệt nghe nói trong lòng hối hận càng sâu, lại không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Thanh Ngạn chống chọi với đau đớn, bồi hồi tại quỷ môn quan.
Trong khi Tiêu Thanh Ngạn ngủ mê man còn lẩm bẩm.
Không bao giờ muốn làm Tiêu Thanh Ngạn.
Cũng không nói hắn sẽ không yêu Thẩm Triệt, chỉ là không bao giờ muốn làm Tiêu Thanh Ngạn. Chỉ vì một ngày hắn còn là Tiêu Thanh Ngạn, hắn vẫn yêu Thẩm Triệt. Trừ phi, luân hồi chuyển thế, hắn không bao giờ là Tiêu Thanh Ngạn nữa.
Trái tim Thẩm Triệt đau nhói.
Sau nửa đêm, Tiêu Thanh Ngạn tỉnh lại.
Thẩm Triệt đang bưng chén thuốc vào phòng, nhìn thấy hắn tỉnh dậy, thân thể chấn động, suýt nữa làm đổ chén thuốc.
“Ngươi đã tỉnh.”
Tiêu Thanh Ngạn đau đến cắn răng, liếm liếm môi hơi khô nứt.
Thẩm Triệt cho hắn uống một chút nước, rồi dìu hắn dậy uống thuốc. Hai người không hề nói một câu, trong phòng chỉ có ánh nến.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta không sao.”
Giọng nói Tiêu Thanh Ngạn khàn khàn trầm thấp, dứt lời liền nhắm mắt lại.
Tim Thẩm Triệt loạn nhịp mà nhìn hắn một hồi, giơ tay sờ trán hắn, cảm thấy nhiệt độ bình thường, Thẩm Triệt mới yên tâm, gục xuống bàn liền ngủ thiếp đi.
Khi Thẩm Triệt ngủ, Tiêu Thanh Ngạn liền mở mắt ra.
Gian phòng rất quen thuộc, mùi vị cũng rất quen thuộc.
Đến từ Thẩm Triệt, đến từ đáy lòng sâu sắc nhất của hắn.
Tiêu Thanh Ngạn hạ mắt xuống, nếu như Thẩm Triệt ngẩng đầu lên, sẽ thấy con mắt đen kịt óng ánh luôn nhìn hắn, bây giờ đã ảm đạm tối tăm.
Tiêu Thanh Ngạn gặp một giấc mộng đáng sợ.
Trong mộng, hắn đi qua cầu Nại Hà, gặp được Mạnh Bà, uống xong một chén canh Mạnh Bà không có mùi vị gì.
Hắn bước vào luân hồi, một tia ánh sáng chợt lóe lên, hắn phát hiện mình đứng trên một đường phố rộn ràng.
Dòng người tấp nập, mọi thứ đều vô cùng xa lạ.
Hắn không biết phải đi đâu, không biết phải làm gì, không biết mình là ai.
Bỗng nhiên có người nắm chặt tay hắn, hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác, hắn không thể trả lời câu hỏi này, hắn không biết mình là ai.
Hắn quay đầu lại, thấy rõ người kéo tay hắn.
“Thẩm Triệt…”
Hắn bật thốt lên, không chút do dự.
Ngực bỗng nhiên đau xót.
Tiêu Thanh Ngạn cứ như vậy giật mình tỉnh lại.
Hắn có chút trào phúng mà nghĩ, cho dù ở trong mơ, cho dù quên mất bản thân là ai, cũng không hề quên Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt ngủ bên cạnh bàn một hồi liền tỉnh dậy, giúp Tiêu Thanh Ngạn lau rửa thân thể, rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Trên cổ tay cổ chân Tiêu Thanh Ngạn đều được Ninh Giang đắp thảo dược rồi băng bó lại, trên người đều là vết thương, Thẩm Triệt xử lý hết sức cẩn thận.
“A Ngạn, xin lỗi.” Thẩm Triệt nhẹ nhàng tháo ra băng gạc, lấy xuống thảo dược đã hết hiệu lực, ngón tay đụng bàn tay Tiêu Thanh Ngạn, hắn bị đau, nhẹ nhàng co rụt lại, ngón tay vô lực run rẩy.
Bàn tay Thẩm Triệt cũng cứng đờ, “Xin lỗi.”
Tiêu Thanh Ngạn rũ mắt, lông mi che khuất con ngươi, không thấy rõ thần sắc.
“Ngươi không cần xin lỗi.” Tiêu Thanh Ngạn bởi vì đau mà giọng nói có chút run run, “Đều do ta làm, không trách ngươi.”
“Lục Lẫm hắn… Đã đi rồi.”
Tiêu Thanh Ngạn không hề trả lời, tâm tình cũng không phập phồng chút nào, chỉ nhìn Thẩm Triệt chằm chằm, giống như nghe thấy, cũng giống như không nghe.
“Ninh Giang đã đưa thư đến Dược Vương cốc, tìm cách giải độc cho ngươi. Ngươi yên tâm, ta nhất định — “
“Thẩm đại hiệp.” Tiêu Thanh Ngạn ngắt ngang hắn, “Ta đói.”
Thẩm Triệt vội vàng nói: “Được, ta sẽ lấy cho ngươi một chút thức ăn.”
Tiêu Thanh Ngạn thấy hắn rời đi, thần sắc có chút ảm đạm, cắn cắn môi, nhẹ nhàng giật giật chân. Cảm giác đau nhói từ mắt cá chân truyền đến, Tiêu Thanh Ngạn thở dài, chỉ sợ trong nhất thời sẽ không đi được.
Hắn thấy Thẩm Triệt cách mình gần như vậy.
Nhưng cũng không dám đến gần.
Thẩm Triệt cảm thấy, Tiêu Thanh Ngạn trở nên thật biết điều.
Nghe lời ăn cơm uống thuốc, cũng nghe lời nghỉ ngơi.
Nhưng lại cảm thấy, hắn tựa hồ không hề tức giận.
Thẩm Triệt đem nhuyễn tháp đặt ở trong sân, khí trời trở nên ấm áp, cây đào nhỏ cũng đã đâm chồi nảy lộc. Thẩm Triệt ôm Tiêu Thanh Ngạn đến nhuyễn tháp, đắp lên chăn mỏng, “Trước đây ngươi rất thích nơi này.”
Tiêu Thanh Ngạn hấp háy mắt, nhìn Thẩm Triệt đứng dưới tán cây, y phục huyền sắc, vai rộng lưng hẹp, ngọc thụ lâm phong. Hắn không khỏi cong lên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn cành lá xanh um.
Chợt nhớ tới cành cây gãy đoạn lá rụng đầy đất kia.
Đáy lòng liền đau nhói, nghiêng đầu, không chịu nhìn nữa.
Hắn bỗng nhiên có chút sợ.
“Thẩm Triệt.” Tiêu Thanh Ngạn trầm thấp mà mở miệng, “Mang ta về phòng đi.”
“Sao vậy?”
Tiêu Thanh Ngạn lắc đầu một cái, không chịu nhiều lời.
Thẩm Triệt rất muốn hỏi hỏi Tiêu Thanh Ngạn, trong lòng có tính toán gì, muốn nói xin lỗi với hắn, muốn cùng hắn tỏ rõ cõi lòng, muốn nói bản thân hối hận với những gì mình đã làm.
Chỉ tiếc Tiêu Thanh Ngạn chẳng hề cho hắn cơ hội như vậy.
Hắn nhìn thấy Tiêu Thanh Ngạn an tĩnh ngồi trong phòng, lại cảm thấy hắn có chút xa cách mình.
Vết thương Tiêu Thanh Ngạn khôi phục rất chậm, hắn cũng không hề sốt ruột, giống như mọi chuyện không liên quan tới mình.
“Ba.”
Cái muỗng lần thứ ba rớt vào trong chén, cháo nóng bắn lên, Thẩm Triệt cả kinh, vội vàng buông xuống chén cháo, lau đi vết cháo trên tay Tiêu Thanh Ngạn. “Có nóng không?”
“Không.” Tiêu Thanh Ngạn cúi đầu nhìn bàn tay quấn đầy băng gạc, dùng sức quá độ khiến cho bàn tay của hắn run rẩy. Thẩm Triệt nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của hắn, an ủi: “Chúng ta không luyện nữa, ta đút ngươi ăn.”
Tiêu Thanh Ngạn ngơ ngác, muốn rút tay về, lại giống như lưu luyến nhiệt độ của Thẩm Triệt, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Thẩm Triệt cảm thấy Tiêu Thanh Ngạn không có chống cự, liền nhẹ nhàng xoa bóp đốt ngón tay của hắn một chút, “Không vội, Ninh Giang nói, vết thương của ngươi có chút nặng, từ từ thôi.”
Tiêu Thanh Ngạn gật gật đầu, ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống muỗng cháo Thẩm Triệt đưa tới.
Không chống cự, không ỷ lại, không chấp nhận.
Thẩm Triệt lại phát hiện, thời gian Tiêu Thanh Ngạn thanh tỉnh ngày càng ngắn.
Thường thường tuy không chịu nói nhiều, tinh thần cũng hơi hoảng hốt, nhưng hắn đều thanh tỉnh, mấy ngày nay lại trở nên lười biếng. Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, mà mặt trời còn chưa xuống núi thì đã ngủ mê man rồi.
Mà khi tỉnh táo, hầu như là ngồi ngẩn người trong phòng, hay là nhìn xa xăm, giống như không có gì có thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn.
Thẩm Triệt cảm thấy, hắn tựa hồ không còn hứng thú với bất cứ thứ gì nữa.
Bao gồm sinh hoạt, bao gồm sinh mệnh.
Hắn không quan tâm có thể sống bao lâu, cũng không đến sân viện ngắm nhìn cây đào nhỏ mà hắn đã từng tâm tâm niệm niệm.
Thẩm Triệt dẹp hết tất cả mọi chuyện, mỗi ngày ở bên cạnh hắn, cho dù là khi hắn ngủ mê man, cũng ngồi ở bên cạnh nhìn.
Hắn bắt đầu sợ mất đi Tiêu Thanh Ngạn.
Tác giả :
Hỉ Biệt Bất Tương Phùng