Ngàn Vạn Lần Yêu Em
Chương 43
Muốn gì nữa đây trời? Đừng có nói là cho người bắt tôi lại rồi gọi chị Chu Phí đến "xử" tôi nha? Thôi hết đường "chuồn" đi rồi, làm sao đây? Làm sao đây?
- đại thiếu gia, ngài mặc kệ con nhỏ dơ bẩn ấy đi, chúng ta...
- cô biến ra ngoài đi! Thân thể tôi , cô nghĩ mình đủ sạch để chạm vào à? - hắn đẩy Tương Dạ ngã xuống sàn nhà, không quên tay chỉnh cúc áo trên người.
- đại thiếu gia, ngài...
Tương Dạ không thể kiềm chế được, lập tức tiến đến chỗ tôi, một tay tát thẳng vào mặt tôi như trút được cơn giận. Tôi muốn chạy thẳng ra ngoài , nhưng Tương Dạ đã tiến đến khóa trái cánh cửa. Rồi xoay người nhìn về hắn
- để xem mày còn ra ngoài khua tay múa mép nữa hay không?
- tôi xin lỗi...thật sự tôi không cố ý...tôi...
- chẳng qua là do con hồ ly tinh này mà ra. Ngài đừng quên ngài còn phải có con để nối dõi, người làm chuyện đó là em, là em đó ngài biết không?
Hắn bật chợt cười gian xảo. Vuốt mái tóc sang một bên, tay nhấp bật lửa lên chăm điếu xì-gà, phì phà ra làn khói trắng.
- cô muốn có con với tôi đến thế?
- đại thiếu gia, ngài cũng biết câu trả lời rồi - Tương Dạ định tiến lại gần hơn với hắn, cô ấy vuốt ve lấy đôi vai to lớn của hắn mà không ngần ngại.
- nhưng tiếc là tinh trùng của tôi không dư để cho cô làm việc đó! Biến!
Hắn chỉ tay thẳng ra cửa, mắt nhìn đanh thép, dứt khoát. Không day dưa hay đợi chờ kiên nhẫn. Chẵng cần bàn đến, Tương Dạ nhặt lấy chiếc áo khoác mỏng trên sàn nhà rồi vùng vằn đi ra ngoài.
- tất cả là tại mày! Con nhỏ không biết thân phận mình ở đâu! Còn ngài, em vẫn chờ ngài thay đổi ý định trong đầu!
Nhân tiện đó, tôi cũng tính đến con đường rời đi. Phải nhẹ nhàng và hết sức nhẹ nhàng....
- nhớ tôi hay sao? - hắn cầm lấy cổ tay tôi rồi cất giọng
Làm giật cả mình. Tự dưng vừa thấy ngồi đằng đó, bây giờ lại đứng sừng sững ngay đây. Tim tôi như muốn nhảy thót ra bên ngoài vì sự "nhát ma" này từ hắn.
- tôi xin phép ra ngoài, phòng của đại thiếu gia không có quần áo để cần vệ sinh. - tôi vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống
- vậy thì lấy quần áo trên người tôi xuống đi!
Hắn vô liêm sĩ và bỉ ổi đến mức độ đó là cùng. Nghĩ sao việc này phải nhờ đến tôi? Mà không được, quần áo trên người đang mặc, lại muốn cởi ra đi giặc? Thần kinh sao?
- tôi ra ngoài đây, đại thiếu gia ngài nghĩ ngơi đi.
Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, hắn đã nhấc bỗng tôi lên rồi bế tôi trên tay đi về phía chiếc giường. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi vùng vẩy, cự tuyệt, đánh mạnh vào người hắn, nhưng hình như vô tác dụng.
Hắn đặt tôi xuống, im lặng nhìn tôi. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi, vẫn còn cảm giác ê ẩm lúc nãy. Tôi cố né tránh, thật sự tôi đang cố hết sức mình đây.
- đau đúng không? Sao ngốc vậy? - hắn hỏi
Hắn đi đến mở ra một chiếc bông chấm thuốc rồi thoa lên mặt tôi. Cái cảm giác dịu dàng này từ hắn khiến tôi chẳng thể nào không chấp nhận được. Sự ân cần này, cái chạm tay này....
- đại thiếu gia, nhưng mà...
- yên tâm. Anh sẽ không làm gì tổn hại đến em đâu.
Nghe hắn nói như vậy, tôi tin là thật, nhưng nữa thật nữa mơ cơ. Thấy ly nước trên bàn, tôi lướt qua người hắn, uống cho tỉnh. Nào ngờ, tôi là một đứa dị ứng với rượu vang loại nặng, nên chỉ cần uống hết một ly, đầu tôi đã có chút choáng váng, không xác định được đâu là phương hướng nữa.
- Lâm Thể Hy, em.... - hắn gọi tên tôi theo cái nhìn thân mật
Đầu óc tôi đang bềnh bồng, say sưa thế này nên cứ như trong giấc mơ của chính tôi vậy. Hình như tôi đang mơ, đúng rồi. Cơ bản mọi người thường làm những gì mình muốn trong giấc mơ mà, phải không?
Tôi nhìn hắn rồi chủ động ghì hắn xuống dưới người mình. Trong mơ nhưng sao hơi thở của chúng tôi chân thật vậy?
- em dị ứng với rượu sao còn uống?
Tôi mặc kệ lời hắn nói, đây là giấc mơ của tôi, tôi thích làm gì tôi làm, việc gì cản được tôi cơ chứ?
Cứ như được làm chính mình, nghe con tim mình mách bảo. Tôi đặt nụ hôn trên môi hắn. Là tôi chủ động trong việc này. Việc hôn của tôi bị hắn trỉ trích khá nhiều lần, dù là vậy nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm đến.
Tôi cảm nhận được sự đáp lại nhiệt tình từ phía hắn. Hắn mạnh bạo hơn, chiếc lưỡi thoăn thoắt chiếm lấy tôi.
- là em bắt anh phải làm chuyện này!
Hắn lật chuyển tình hình. Chúng tôi cởi sạch quần áo trên người ra, chẳng ai còn mảnh vải đủ che thân. Cơ thể hắn cuồn cuộn hiện trong "mơ" một cách rất chân - thật.
Màn dạo đầu như nuốt chửng lấy cơ thể tôi bởi "kỉ thuật" rành rọt của hắn. Hắn mơn trớn cơ thể tôi như món đồ chơi nhào nặn. Hai chân tôi dang rộng ra, chờ đợi một thứ gì đó sẽ bù đắp được khoảng trống bấy lâu nay.
Tôi quấn lấy tấm vai rộng, ghì chặt vào nó. Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp, đôi lúc lại như không còn thở nỗi. "Khoảng trống" của tôi được lấp đầy, sự va chạm giữa hai cá thể mãnh liệt hơn tôi nghĩ.
Tôi bắt đầu những tiếng rên từng cơn, cứ mỗi nhịp lên xuống là không ngừng bấu víu lấy hắn, thỏ thẻ vào tai những tiếng nấc nghẹn.
Một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó chúng tôi chẳng rời nhau được. Tôi nghiện mùi trên cơ thể hắn là thật. Hắn hành hạ cơ thể tôi như một cách tra tấn đương đại. Một dòng nước ấm bên dưới khiến người tôi rùng mình, co rút lại. Sự căng thẵng cũng tan đi, mồ hôi sau cuộc chiến vật vã ướt đẫm, tôi thiếp vào giấc mộng lúc nào không hay.
- đại thiếu gia, ngài mặc kệ con nhỏ dơ bẩn ấy đi, chúng ta...
- cô biến ra ngoài đi! Thân thể tôi , cô nghĩ mình đủ sạch để chạm vào à? - hắn đẩy Tương Dạ ngã xuống sàn nhà, không quên tay chỉnh cúc áo trên người.
- đại thiếu gia, ngài...
Tương Dạ không thể kiềm chế được, lập tức tiến đến chỗ tôi, một tay tát thẳng vào mặt tôi như trút được cơn giận. Tôi muốn chạy thẳng ra ngoài , nhưng Tương Dạ đã tiến đến khóa trái cánh cửa. Rồi xoay người nhìn về hắn
- để xem mày còn ra ngoài khua tay múa mép nữa hay không?
- tôi xin lỗi...thật sự tôi không cố ý...tôi...
- chẳng qua là do con hồ ly tinh này mà ra. Ngài đừng quên ngài còn phải có con để nối dõi, người làm chuyện đó là em, là em đó ngài biết không?
Hắn bật chợt cười gian xảo. Vuốt mái tóc sang một bên, tay nhấp bật lửa lên chăm điếu xì-gà, phì phà ra làn khói trắng.
- cô muốn có con với tôi đến thế?
- đại thiếu gia, ngài cũng biết câu trả lời rồi - Tương Dạ định tiến lại gần hơn với hắn, cô ấy vuốt ve lấy đôi vai to lớn của hắn mà không ngần ngại.
- nhưng tiếc là tinh trùng của tôi không dư để cho cô làm việc đó! Biến!
Hắn chỉ tay thẳng ra cửa, mắt nhìn đanh thép, dứt khoát. Không day dưa hay đợi chờ kiên nhẫn. Chẵng cần bàn đến, Tương Dạ nhặt lấy chiếc áo khoác mỏng trên sàn nhà rồi vùng vằn đi ra ngoài.
- tất cả là tại mày! Con nhỏ không biết thân phận mình ở đâu! Còn ngài, em vẫn chờ ngài thay đổi ý định trong đầu!
Nhân tiện đó, tôi cũng tính đến con đường rời đi. Phải nhẹ nhàng và hết sức nhẹ nhàng....
- nhớ tôi hay sao? - hắn cầm lấy cổ tay tôi rồi cất giọng
Làm giật cả mình. Tự dưng vừa thấy ngồi đằng đó, bây giờ lại đứng sừng sững ngay đây. Tim tôi như muốn nhảy thót ra bên ngoài vì sự "nhát ma" này từ hắn.
- tôi xin phép ra ngoài, phòng của đại thiếu gia không có quần áo để cần vệ sinh. - tôi vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống
- vậy thì lấy quần áo trên người tôi xuống đi!
Hắn vô liêm sĩ và bỉ ổi đến mức độ đó là cùng. Nghĩ sao việc này phải nhờ đến tôi? Mà không được, quần áo trên người đang mặc, lại muốn cởi ra đi giặc? Thần kinh sao?
- tôi ra ngoài đây, đại thiếu gia ngài nghĩ ngơi đi.
Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa, hắn đã nhấc bỗng tôi lên rồi bế tôi trên tay đi về phía chiếc giường. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi vùng vẩy, cự tuyệt, đánh mạnh vào người hắn, nhưng hình như vô tác dụng.
Hắn đặt tôi xuống, im lặng nhìn tôi. Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tôi, vẫn còn cảm giác ê ẩm lúc nãy. Tôi cố né tránh, thật sự tôi đang cố hết sức mình đây.
- đau đúng không? Sao ngốc vậy? - hắn hỏi
Hắn đi đến mở ra một chiếc bông chấm thuốc rồi thoa lên mặt tôi. Cái cảm giác dịu dàng này từ hắn khiến tôi chẳng thể nào không chấp nhận được. Sự ân cần này, cái chạm tay này....
- đại thiếu gia, nhưng mà...
- yên tâm. Anh sẽ không làm gì tổn hại đến em đâu.
Nghe hắn nói như vậy, tôi tin là thật, nhưng nữa thật nữa mơ cơ. Thấy ly nước trên bàn, tôi lướt qua người hắn, uống cho tỉnh. Nào ngờ, tôi là một đứa dị ứng với rượu vang loại nặng, nên chỉ cần uống hết một ly, đầu tôi đã có chút choáng váng, không xác định được đâu là phương hướng nữa.
- Lâm Thể Hy, em.... - hắn gọi tên tôi theo cái nhìn thân mật
Đầu óc tôi đang bềnh bồng, say sưa thế này nên cứ như trong giấc mơ của chính tôi vậy. Hình như tôi đang mơ, đúng rồi. Cơ bản mọi người thường làm những gì mình muốn trong giấc mơ mà, phải không?
Tôi nhìn hắn rồi chủ động ghì hắn xuống dưới người mình. Trong mơ nhưng sao hơi thở của chúng tôi chân thật vậy?
- em dị ứng với rượu sao còn uống?
Tôi mặc kệ lời hắn nói, đây là giấc mơ của tôi, tôi thích làm gì tôi làm, việc gì cản được tôi cơ chứ?
Cứ như được làm chính mình, nghe con tim mình mách bảo. Tôi đặt nụ hôn trên môi hắn. Là tôi chủ động trong việc này. Việc hôn của tôi bị hắn trỉ trích khá nhiều lần, dù là vậy nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm đến.
Tôi cảm nhận được sự đáp lại nhiệt tình từ phía hắn. Hắn mạnh bạo hơn, chiếc lưỡi thoăn thoắt chiếm lấy tôi.
- là em bắt anh phải làm chuyện này!
Hắn lật chuyển tình hình. Chúng tôi cởi sạch quần áo trên người ra, chẳng ai còn mảnh vải đủ che thân. Cơ thể hắn cuồn cuộn hiện trong "mơ" một cách rất chân - thật.
Màn dạo đầu như nuốt chửng lấy cơ thể tôi bởi "kỉ thuật" rành rọt của hắn. Hắn mơn trớn cơ thể tôi như món đồ chơi nhào nặn. Hai chân tôi dang rộng ra, chờ đợi một thứ gì đó sẽ bù đắp được khoảng trống bấy lâu nay.
Tôi quấn lấy tấm vai rộng, ghì chặt vào nó. Hơi thở của tôi càng lúc càng gấp gáp, đôi lúc lại như không còn thở nỗi. "Khoảng trống" của tôi được lấp đầy, sự va chạm giữa hai cá thể mãnh liệt hơn tôi nghĩ.
Tôi bắt đầu những tiếng rên từng cơn, cứ mỗi nhịp lên xuống là không ngừng bấu víu lấy hắn, thỏ thẻ vào tai những tiếng nấc nghẹn.
Một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó chúng tôi chẳng rời nhau được. Tôi nghiện mùi trên cơ thể hắn là thật. Hắn hành hạ cơ thể tôi như một cách tra tấn đương đại. Một dòng nước ấm bên dưới khiến người tôi rùng mình, co rút lại. Sự căng thẵng cũng tan đi, mồ hôi sau cuộc chiến vật vã ướt đẫm, tôi thiếp vào giấc mộng lúc nào không hay.
Tác giả :
Hảo Diệp Ân