Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất
Chương 4-3
“Ê, đợi tôi với!”
Văn Hiểu bước nhanh đuổi theo.
Thằng cha này rốt cuộc đang làm cái gì! Đầu tiên là kỳ quái khó hiểu nhìn hắn nửa ngày, sau đó lại nói một đống lời kỳ quái khó hiểu, sau đó lại kỳ quái khó hiểu chạy đi liền đi!
Tất cả căn bản đều là kỳ quái khó hiểu!
“Này, đừng đi nhanh như vậy, được không?”
Hắn kêu lên một lần nữa, lúc này vừa mới đến một cái góc cua ngã tư, hắn căn bản không có cẩn thận nhìn tình trạng đường đi, cứ vậy mà thẳng một mạch đuổi đến phía trước.
Khóe mắt cảm thụ được chùm ánh sáng cường liệt của đèn xe, Trác Lập Phàm mạnh quay đầu nhìn, tim gan cơ hồ cứng đờ!
Một chiếc xe hàng ầm ầm chạy tới, đang xông đến phía Văn Hiểu đứng ở giữa đường!
“Cẩn thận!”
Y rống một tiếng to hơn, xông mạnh qua phía hắn, một phát đè hắn xuống, gắng sức lăn đi.
Xe hàng phi tốc xẹt qua bên tai, tiếng gió sắc bén đi cùng với cát đá rất nhỏ, tát mạnh đến đôi má, một trận đau đớn nóng hừng hực.
Nhưng chúng đều không là cái gì cả. Y ôm lấy cả thân thể trong lòng, chặt chẽ ôm lấy, chặt đến cơ hồ muốn khảm nhập vào trong ***g ngực mình. Rất sợ một chút lỏng tay, hắn liền sẽ biến mất từ trong lòng y.
Bầu trời đêm yên tĩnh, mặt đường lạnh lẽo.
Hai nam nhân, sít sao nằm dán vào nhau ở đầu đường lúc nửa đêm.
“Em sao rồi?” Hơn nửa ngày, y mới buông hắn ra, chầm chậm ngồi dậy.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng đã thả lỏng xuống đôi chút.
“Sao không nói chuyện? Có bị thương ở đâu không?”
Nhìn bộ dạng hắn cúi đầu không nói, y bắt đầu lo lắng muốn chết, hai bàn tay vỗ về toàn thân hắn. Hồn nhiên không ý thức rằng, mặc dù y không có áp té hắn trên mặt đất, nhưng vẫn là ngồi trên mặt đất, giam hắn ở trong lòng, hai người vô cùng ái muội thiếp cùng một chỗ.
“Tôi không sao hết, thế nhưng má của anh…” Hai bàn tay hơi lạnh phủ lên xương gò má trái của y, Văn Hiểu nhíu mày nhìn y, “Có chút máu… và còn… mắt kính cũng vỡ rồi.”
Mắt kính đã bị quẳng hư, nằm trên mặt đường rất khó coi.
“Không sao cả.”
Độ cận thị của y không nặng, đối với thị giác hằng ngày cũng không trở ngại quá lớn.
Hết thảy đều không sao cả, chỉ cần hắn không có chuyện gì.
“Nhưng mà nhìn như vậy, lại càng giống anh hồi nhỏ.”
Văn Hiểu ngắm nghía y từ trên xuống dưới. Trác Lập Phàm bỏ mắt kính xuống, chính xác là nhìn có bất đồng rất lớn với bình thường, dường như biến thành một người khác vậy.
“Xem bộ anh dường như bị dọa sợ rồi…”
Văn Hiểu im lặng nhìn kỹ y hồi lâu, đột nhiên cúi người xuống, chủ động dựa vào ***g ngực y, đặt tay phải của mình vào lòng bàn tay trái y.
“Anh vẫn đang phát run.”
Thanh âm thấp nhu giống như thở dài.
Trác Lập Phàm nắm chặt bàn tay mềm mại này, tựa như bắt lấy một gốc rơm cứu mạng duy nhất lềnh bềnh giữa biển rộng mênh mang.
Dịu dàng ôm lấy, dưới ánh đèn đường ảm đạm, giữa đêm cuối mùa thu.
Không có một người qua đường nào, chỉ có hắn cùng y.
Vị đạo quen thuộc mà thân mật, xúc giác quen thuộc mà thân mật…
“Em cười cái gì?”
Cảm giác chàng trai đang vùi vào ***g ngực mình hơi hơi run rẩy đôi vai, cùng với thanh âm trầm buồn, Trác Lập Phàm không nhịn được hỏi.
Mất hồi lâu, run rẩy bình tĩnh xuống. Văn Hiểu cuối cùng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thế nhưng không có một chút tiếu ý.
“Anh lại đang đùa bỡn tôi sao?”
Văn Hiểu thẳng tắp nhìn y, dường như muốn từ hai mắt y, nhìn thấu linh hồn y.
Nếu như có thể, hắn hận không thể mổ tim gan tên đàn ông trước mắt này ra, tự tay đào tim y ra nhìn một cái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Rõ ràng ban đầu chính là một khuôn mặt lạnh băng như chẳng có chuyện gì, vì cái gì bây giờ khẩn trương muốn chết?” Hắn bắt đầu trách hỏi y.
Trầm mặc hồi lâu, Trác Lập Phàm mới nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi vẫn luôn rất rất quan tâm em.”
Nội tâm sâu thẳm của y, bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
“Quan tâm tôi?” Khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, “Anh con mẹ nó chỉ là đang phóng thí!” Văn Hiểu một phát đẩy y ra, đứng mạnh lên.
Hai ngọn lửa sáng ngời tiên diễm, hừng hực bốc lên trong đôi mắt sâu thẳm.
Mờ tối trước bình minh, đêm, phá lệ thanh lãnh.
“Chuyện gì cũng có cái hạn độ! Trác Lập Phàm!” Văn Hiểu nắm chặt hai tay, “Vì cái gì cứ luôn dùng nhãn thần như vậy nhìn tôi? Tôi có chỗ nào không đúng với anh sao?
“Lúc đó là anh không giữ chữ tín! Là anh nói không giữ lời! Là anh vứt bỏ tôi trước! Là anh một tiếng không nói liền rời khỏi tôi!”
“Hết thảy đó, chẳng lẽ không đều là anh làm sao? Lúc đó đi được quyết tuyệt như vậy, bây giờ vì cái gì lại muốn trở về? Vì cái gì!”
Mỗi một câu mỗi một chữ, đều giống từng khối khối đá tảng từ đỉnh núi ngã nhào xuống.
Lặp lại không ngừng, giận dữ bốn phía…
Trác Lập Phàm nhìn Văn Hiểu đang hoàn toàn bộc phát, không thể nói lại. Ngoại trừ trầm mặc, y không cách nào có bất kì hồi đáp gì.
Văn Hiểu trút giận một hơi, “Ai có thể cho tôi biết, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra… Tôi không rõ, tôi thực sự không rõ. Vì cái gì anh phải đột nhiên rời khỏi tôi?”
“Chúng ta rõ ràng đã tốt đến như vậy, thế nhưng, vì cái gì lúc đó anh lại đột nhiên kéo đến một nữ sinh, còn nói với tôi cô ta là bạn gái anh.”
“Ngày anh đi đó, chúng ta mặc dù ồn một trận, tôi giận quá mới nói ghét anh, nhưng ngày hôm sau tôi liền hối hận. Tôi thực sự không muốn mất đi anh. Sau đó tôi đến tìm anh, nhưng phát hiện anh đã ngồi trên xe đi mất, tôi cứ đuổi theo vẫn đuổi theo, nhưng thế nào cũng đuổi không kịp, còn ngã một cú, sau đó tôi đã khóc trọn một ngày.”
“Vốn tôi còn cho rằng anh là đang đùa tôi thôi, tất cả đều không phải sự thật. Hôm sau giờ đi học, anh sẽ lại cười đứng ngoài cửa bắt chuyện với tôi, sau đó chúng ta vẫn như trước giờ, cùng nhau đi học. Sau đó tôi cuối cùng cũng ý thức được rằng anh đã thực sự đi rồi, mà cũng sẽ không trở về nữa. Tôi cứ thế mà đau lòng, khóc rất lâu, mới tiếp thu được sự thật anh không còn ở đây.”
Văn Hiểu nhìn nam nhân trước mắt thật sâu, giọt lệ hơi hơi chuyển ở viền mắt.
“Nhưng thôi hiện tại đã chẳng sao rồi, tôi đã kiên cường nhiều hơn so với trước đây rồi, cũng không còn là đứa con nít suốt ngày chạy theo sau mông anh. Anh có lãnh đạm với tôi thế nào cũng được hết, tôi hoàn toàn có thể thừa nhận…”
Thanh âm dần dần thấp xuống, hòa lẫn tiếng khóc nức nở cơ hồ nhỏ không thể nghe.
Nói đến một lúc sau, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì. Chỉ là mở miệng như thế, phun ra mấy lời nói chẳng có ý nghĩa; những lời nói từng lặp đi lặp lại dằn vặt hắn trong ký ức, những mảnh vỡ vụn vặt từng đả kích hắn; những lời thương tổn chính mình, cũng thương tổn y, cuối cùng khiến cho lưỡng bại câu thương.
Không nên như vậy!
Không nên là như vậy!
Thật không dễ dàng mới gặp lại y lần nữa, dù cho yểm nhĩ đạo linh* lẫn nhau, giả vờ là bạn bè tốt cũng được, dù sao thì hắn đã giả lâu như vậy, chính là không nên thế này!
Hối hận tuôn trào trong lòng, hắn đột nhiên che miệng, nhưng che không kín tình tự của bản thân, cũng quản không được nước mắt của mình.
Có hơi thở quen thuộc dần dần đến gần…
Một đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng phủ lên đôi má, lau đi vệt nước mắt đầy trên mặt hắn.
Hắn cứng ngắc cả người, nín thở không động đậy lấy một cái.
Kỳ vọng, thừa nhận, đợi chờ… Mặt y hướng về hắn càng lúc càng gần, đường nét anh tuấn nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh… Hắn nghe thấy vị thuốc lá nhàn nhạt truyền tới trong hơi thở y…
Tim gan khẩn trương đến sắp ngừng đập rồi!
Hai mắt chầm chậm nhắm lại…
Ngay lúc Trác Lập Phàm cúi người xuống, trước mắt đột nhiên lướt qua vô số khuôn mặt, khuôn mặt người mẹ đỏ bừng lớn tiếng ồn ào, khuôn mặt cha gầy gò tái nhợt, hấp hối, thân thể gầy như que củi, khuôn mặt cười trẻ thơ khả ái của hắn, biểu tình bất khuất quật cường, đôi mắt ướt át ngấn lệ khi chạy đuổi theo mình…
Trong lòng một trận đau đớn, giống như bị móng vuốt của con mèo hung hăng cào. Y nghiêng mặt qua, cách đôi môi mềm mại của hắn chỉ có nửa gang.
Y cùng hắn sát vai lướt qua.
“Thật xin lỗi.”
Cùng với thanh âm trầm thấp và bước chân rời đi từ trong gió truyền tới, Văn Hiểu chậm rãi mở mắt nhẹ nhàng.Nam nhân trước mắt đã đi xa.
Đèn đêm chiếu vào trên người y, kéo ra bóng tối thật dài.
Hắn im lặng nhìn tấm lưng kia, cắn răng một cái, đi theo. Nhưng không có đi cạnh bên người, vẫn luôn luôn giữ một chút khoảng cách.
Chỉ là một chút khoảng cách như vậy, nhưng là khoảng cách xa xôi nhất trên đời.
===chap4 end===
* yểm nhĩ đạo linh: che tai trộm chuông, ý kiểu như tự lừ a mình dối người để làm gì đó
Văn Hiểu bước nhanh đuổi theo.
Thằng cha này rốt cuộc đang làm cái gì! Đầu tiên là kỳ quái khó hiểu nhìn hắn nửa ngày, sau đó lại nói một đống lời kỳ quái khó hiểu, sau đó lại kỳ quái khó hiểu chạy đi liền đi!
Tất cả căn bản đều là kỳ quái khó hiểu!
“Này, đừng đi nhanh như vậy, được không?”
Hắn kêu lên một lần nữa, lúc này vừa mới đến một cái góc cua ngã tư, hắn căn bản không có cẩn thận nhìn tình trạng đường đi, cứ vậy mà thẳng một mạch đuổi đến phía trước.
Khóe mắt cảm thụ được chùm ánh sáng cường liệt của đèn xe, Trác Lập Phàm mạnh quay đầu nhìn, tim gan cơ hồ cứng đờ!
Một chiếc xe hàng ầm ầm chạy tới, đang xông đến phía Văn Hiểu đứng ở giữa đường!
“Cẩn thận!”
Y rống một tiếng to hơn, xông mạnh qua phía hắn, một phát đè hắn xuống, gắng sức lăn đi.
Xe hàng phi tốc xẹt qua bên tai, tiếng gió sắc bén đi cùng với cát đá rất nhỏ, tát mạnh đến đôi má, một trận đau đớn nóng hừng hực.
Nhưng chúng đều không là cái gì cả. Y ôm lấy cả thân thể trong lòng, chặt chẽ ôm lấy, chặt đến cơ hồ muốn khảm nhập vào trong ***g ngực mình. Rất sợ một chút lỏng tay, hắn liền sẽ biến mất từ trong lòng y.
Bầu trời đêm yên tĩnh, mặt đường lạnh lẽo.
Hai nam nhân, sít sao nằm dán vào nhau ở đầu đường lúc nửa đêm.
“Em sao rồi?” Hơn nửa ngày, y mới buông hắn ra, chầm chậm ngồi dậy.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng đã thả lỏng xuống đôi chút.
“Sao không nói chuyện? Có bị thương ở đâu không?”
Nhìn bộ dạng hắn cúi đầu không nói, y bắt đầu lo lắng muốn chết, hai bàn tay vỗ về toàn thân hắn. Hồn nhiên không ý thức rằng, mặc dù y không có áp té hắn trên mặt đất, nhưng vẫn là ngồi trên mặt đất, giam hắn ở trong lòng, hai người vô cùng ái muội thiếp cùng một chỗ.
“Tôi không sao hết, thế nhưng má của anh…” Hai bàn tay hơi lạnh phủ lên xương gò má trái của y, Văn Hiểu nhíu mày nhìn y, “Có chút máu… và còn… mắt kính cũng vỡ rồi.”
Mắt kính đã bị quẳng hư, nằm trên mặt đường rất khó coi.
“Không sao cả.”
Độ cận thị của y không nặng, đối với thị giác hằng ngày cũng không trở ngại quá lớn.
Hết thảy đều không sao cả, chỉ cần hắn không có chuyện gì.
“Nhưng mà nhìn như vậy, lại càng giống anh hồi nhỏ.”
Văn Hiểu ngắm nghía y từ trên xuống dưới. Trác Lập Phàm bỏ mắt kính xuống, chính xác là nhìn có bất đồng rất lớn với bình thường, dường như biến thành một người khác vậy.
“Xem bộ anh dường như bị dọa sợ rồi…”
Văn Hiểu im lặng nhìn kỹ y hồi lâu, đột nhiên cúi người xuống, chủ động dựa vào ***g ngực y, đặt tay phải của mình vào lòng bàn tay trái y.
“Anh vẫn đang phát run.”
Thanh âm thấp nhu giống như thở dài.
Trác Lập Phàm nắm chặt bàn tay mềm mại này, tựa như bắt lấy một gốc rơm cứu mạng duy nhất lềnh bềnh giữa biển rộng mênh mang.
Dịu dàng ôm lấy, dưới ánh đèn đường ảm đạm, giữa đêm cuối mùa thu.
Không có một người qua đường nào, chỉ có hắn cùng y.
Vị đạo quen thuộc mà thân mật, xúc giác quen thuộc mà thân mật…
“Em cười cái gì?”
Cảm giác chàng trai đang vùi vào ***g ngực mình hơi hơi run rẩy đôi vai, cùng với thanh âm trầm buồn, Trác Lập Phàm không nhịn được hỏi.
Mất hồi lâu, run rẩy bình tĩnh xuống. Văn Hiểu cuối cùng ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt thế nhưng không có một chút tiếu ý.
“Anh lại đang đùa bỡn tôi sao?”
Văn Hiểu thẳng tắp nhìn y, dường như muốn từ hai mắt y, nhìn thấu linh hồn y.
Nếu như có thể, hắn hận không thể mổ tim gan tên đàn ông trước mắt này ra, tự tay đào tim y ra nhìn một cái, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Rõ ràng ban đầu chính là một khuôn mặt lạnh băng như chẳng có chuyện gì, vì cái gì bây giờ khẩn trương muốn chết?” Hắn bắt đầu trách hỏi y.
Trầm mặc hồi lâu, Trác Lập Phàm mới nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi vẫn luôn rất rất quan tâm em.”
Nội tâm sâu thẳm của y, bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
“Quan tâm tôi?” Khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, “Anh con mẹ nó chỉ là đang phóng thí!” Văn Hiểu một phát đẩy y ra, đứng mạnh lên.
Hai ngọn lửa sáng ngời tiên diễm, hừng hực bốc lên trong đôi mắt sâu thẳm.
Mờ tối trước bình minh, đêm, phá lệ thanh lãnh.
“Chuyện gì cũng có cái hạn độ! Trác Lập Phàm!” Văn Hiểu nắm chặt hai tay, “Vì cái gì cứ luôn dùng nhãn thần như vậy nhìn tôi? Tôi có chỗ nào không đúng với anh sao?
“Lúc đó là anh không giữ chữ tín! Là anh nói không giữ lời! Là anh vứt bỏ tôi trước! Là anh một tiếng không nói liền rời khỏi tôi!”
“Hết thảy đó, chẳng lẽ không đều là anh làm sao? Lúc đó đi được quyết tuyệt như vậy, bây giờ vì cái gì lại muốn trở về? Vì cái gì!”
Mỗi một câu mỗi một chữ, đều giống từng khối khối đá tảng từ đỉnh núi ngã nhào xuống.
Lặp lại không ngừng, giận dữ bốn phía…
Trác Lập Phàm nhìn Văn Hiểu đang hoàn toàn bộc phát, không thể nói lại. Ngoại trừ trầm mặc, y không cách nào có bất kì hồi đáp gì.
Văn Hiểu trút giận một hơi, “Ai có thể cho tôi biết, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra… Tôi không rõ, tôi thực sự không rõ. Vì cái gì anh phải đột nhiên rời khỏi tôi?”
“Chúng ta rõ ràng đã tốt đến như vậy, thế nhưng, vì cái gì lúc đó anh lại đột nhiên kéo đến một nữ sinh, còn nói với tôi cô ta là bạn gái anh.”
“Ngày anh đi đó, chúng ta mặc dù ồn một trận, tôi giận quá mới nói ghét anh, nhưng ngày hôm sau tôi liền hối hận. Tôi thực sự không muốn mất đi anh. Sau đó tôi đến tìm anh, nhưng phát hiện anh đã ngồi trên xe đi mất, tôi cứ đuổi theo vẫn đuổi theo, nhưng thế nào cũng đuổi không kịp, còn ngã một cú, sau đó tôi đã khóc trọn một ngày.”
“Vốn tôi còn cho rằng anh là đang đùa tôi thôi, tất cả đều không phải sự thật. Hôm sau giờ đi học, anh sẽ lại cười đứng ngoài cửa bắt chuyện với tôi, sau đó chúng ta vẫn như trước giờ, cùng nhau đi học. Sau đó tôi cuối cùng cũng ý thức được rằng anh đã thực sự đi rồi, mà cũng sẽ không trở về nữa. Tôi cứ thế mà đau lòng, khóc rất lâu, mới tiếp thu được sự thật anh không còn ở đây.”
Văn Hiểu nhìn nam nhân trước mắt thật sâu, giọt lệ hơi hơi chuyển ở viền mắt.
“Nhưng thôi hiện tại đã chẳng sao rồi, tôi đã kiên cường nhiều hơn so với trước đây rồi, cũng không còn là đứa con nít suốt ngày chạy theo sau mông anh. Anh có lãnh đạm với tôi thế nào cũng được hết, tôi hoàn toàn có thể thừa nhận…”
Thanh âm dần dần thấp xuống, hòa lẫn tiếng khóc nức nở cơ hồ nhỏ không thể nghe.
Nói đến một lúc sau, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc đang nói cái gì. Chỉ là mở miệng như thế, phun ra mấy lời nói chẳng có ý nghĩa; những lời nói từng lặp đi lặp lại dằn vặt hắn trong ký ức, những mảnh vỡ vụn vặt từng đả kích hắn; những lời thương tổn chính mình, cũng thương tổn y, cuối cùng khiến cho lưỡng bại câu thương.
Không nên như vậy!
Không nên là như vậy!
Thật không dễ dàng mới gặp lại y lần nữa, dù cho yểm nhĩ đạo linh* lẫn nhau, giả vờ là bạn bè tốt cũng được, dù sao thì hắn đã giả lâu như vậy, chính là không nên thế này!
Hối hận tuôn trào trong lòng, hắn đột nhiên che miệng, nhưng che không kín tình tự của bản thân, cũng quản không được nước mắt của mình.
Có hơi thở quen thuộc dần dần đến gần…
Một đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng phủ lên đôi má, lau đi vệt nước mắt đầy trên mặt hắn.
Hắn cứng ngắc cả người, nín thở không động đậy lấy một cái.
Kỳ vọng, thừa nhận, đợi chờ… Mặt y hướng về hắn càng lúc càng gần, đường nét anh tuấn nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh… Hắn nghe thấy vị thuốc lá nhàn nhạt truyền tới trong hơi thở y…
Tim gan khẩn trương đến sắp ngừng đập rồi!
Hai mắt chầm chậm nhắm lại…
Ngay lúc Trác Lập Phàm cúi người xuống, trước mắt đột nhiên lướt qua vô số khuôn mặt, khuôn mặt người mẹ đỏ bừng lớn tiếng ồn ào, khuôn mặt cha gầy gò tái nhợt, hấp hối, thân thể gầy như que củi, khuôn mặt cười trẻ thơ khả ái của hắn, biểu tình bất khuất quật cường, đôi mắt ướt át ngấn lệ khi chạy đuổi theo mình…
Trong lòng một trận đau đớn, giống như bị móng vuốt của con mèo hung hăng cào. Y nghiêng mặt qua, cách đôi môi mềm mại của hắn chỉ có nửa gang.
Y cùng hắn sát vai lướt qua.
“Thật xin lỗi.”
Cùng với thanh âm trầm thấp và bước chân rời đi từ trong gió truyền tới, Văn Hiểu chậm rãi mở mắt nhẹ nhàng.Nam nhân trước mắt đã đi xa.
Đèn đêm chiếu vào trên người y, kéo ra bóng tối thật dài.
Hắn im lặng nhìn tấm lưng kia, cắn răng một cái, đi theo. Nhưng không có đi cạnh bên người, vẫn luôn luôn giữ một chút khoảng cách.
Chỉ là một chút khoảng cách như vậy, nhưng là khoảng cách xa xôi nhất trên đời.
===chap4 end===
* yểm nhĩ đạo linh: che tai trộm chuông, ý kiểu như tự lừ a mình dối người để làm gì đó
Tác giả :
Bạch Vân