Ngân Thỏ Kỳ Duyên
Chương 23: Tâm động gang tấc
Tâm động gang tấc
“Chậm đã!” Tuyết Cầu cả kinh hét to một tiếng, ngăn lại Huyền Mặc, trong lòng thấy kỳ lạ vì sao hai người họ nói chuyện mà Vân Cảnh và Khô Vinh ở trong phòng cách đó không xa lại như chẳng nghe thấy câu nào vậy, ngủ còn say hơn cả bình thường nữa.
“Ha ha, may là Huyền Mặc cho thêm một tầng cách âm giữa hai ta nên chẳng sợ gì bị tiếng to của ngươi đánh thức” Huyền Mặc điểm mũi của Tuyết Cầu vô cùng thân thiết, cười giảo hoạt dị thường.
Hồ ly … Cứu mạng a, lúc này nàng coi như gặp hạn hoàn toàn rồi! Hóa ra tên yêu nghiệt này đã sớm lên kế hoạch tất cả, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng thật sự phải rời khỏi Vân Cảnh bị bắt tới nương tựa vào tên yêu nghiệt Huyền Mặc này sao? Trong lòng thoảng qua tia đau đớn, nàng coi mình chưa từng bao giờ rời khỏi Vân Cảnh, nàng coi như đã thành thói quen có hắn ở bên, nếu cả cuộc đời này không thấy thì phải làm sao.
Tuyết Cầu biết hiện giờ không muốn biết những điều này lúc này, lập tức để bản thân mình đình chỉ nỗi nhớ nhung đó, lập tức nghĩ tới một vấn đề, “Đợi chút! Ngươi sao biết ta ở trong này?”
“Cái này được gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ đó, Tiểu Cầu nhi và Huyền mặc hữu duyên, dĩ nheien đi đâu thì đều có thể bị Huyền Mặc gặp phải thôi, ha ha” Huyền Mặc ôm siết lấy Tuyết Cầu vào lòng, mùi hoa, nước thơm, người say, lòng say.
“Ta nói nghiêm chỉnh nhé, ngươi đừng có xả chút chuyện mơ hồ tới người ta” Tuyết Cầu mất kiên nhẫn đẩy mạnh Huyền Mặc ra.
“Tốt, thực ra là ta tới nhận thuộc hạ của ta, Tiểu Cầu Nhi chắc là không biết rồi, Thanh Phong vốn là người tộc Thanh Loan, lần này thả hắn trở về thăm nhà, khà khà” Huyền Mặc cười xoa xoa đầu tóc ngắn của Tuyết Cầu, cảm xúc mềm mại tốt lắm, tất cả điều này không dừng lại được.
Tuyết Cầu nghe hắn nói vậy mới nhớ lại, trước đó vài ngày trên tiệc thọ yến kia người tùy tùng thanh tú có tên Thanh Phong dâng Thất Thải Hàn Linh Thiền lên, hóa ra lại là bộ tộc Thanh Loan, chẳng hiểu tịa sao lại trở thành thuộc hạ của tộc giao long chứ.
Huyền Mặc đột nhiên cười thần bí, hạ thấp giọng xuất thì thào bên tai Tuyết Cầu, “Nên nói cũng nói rồi, không nên nói cũng đã nói, Tiểu Cầu Nhi, kẻ phá hỏng không khí cũng tới rồi. Lần sau gặp lại Huyền Mặc, Huyền Mặc chắc chắn sẽ tự mình dẫn ngươi về, trước đó, tha cho ngươi một mạng” Nói xong, hắn hôn trộm lên môi thơm của Tuyết Cầu đang không có phản ứng gì một cái, rồi mới sung sướng cười cười nhìn bóng hình đứng cách đó không xa, thân hình nhoáng một cái biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Tuyết Cầu khẽ nhếch miệng chẳng rõ Huyền Mặc này dễ dàng rời đi thế nào, không rõ vì sao hắn vô duyên vô cớ cắn miệng nàng. Điều không rõ này còn chưa nghĩ cẩn thận, khuôn mặt tuấn tú của Vân Cảnh thẹn quá hóa giận đã xuất hiện ở trước mặt nàng rồi.
“Ta cũng không biết nàng còn có liên quan tới tộc trưởng Huyền Mặc của tộc Giao long nữa đó!” Lúc trước Vân Cảnh ngủ trong nhà, giấc ngủ hắn vốn rất mỏng manh, bỗng dưng tỉnh lại, phát hiện bên người thiếu mất con thủ vốn ngủ say bất tỉnh cả buổi tối, không phát hiện hoảng hồn, lập tức ra khỏi phòng tìm kiếm. Cũng đang đẩy cửa thì thấy nàng và Huyền Mặc đang thân mật ôm hôn nhau, tức giận trong lòng dâng lên dĩ nhiên không nói cũng biết.
“Ban đầu ta cũng cảm thấy lạ, sen bảy màu nằm chính giữa Dao Trì Côn Lôn, ngoại trừ thi triển pháp thuật thì nàng lúc đó không có khả năng tự dưng xuất hiện đột ngột ở đó, nghĩ đến cũng đúng là hắn giúp cho nàng rồi. Tuyết Nhi, Cảnh nhớ được lúc mới gặp nàng lúc ấy, nàng nói là do cái tên thần nhân Jesu gì đó cho nàng ăn Kim Phong Ngọc Lộ, vậy Jesu đó đích thực là Huyền Mặc rồi, nàng chắc hẳn đã sớm biết trước hắn rồi đúng không?” Sắc mặt Vân Cảnh nhăn nhó khó coi, đôi mắt bạc trở nên phát lạnh, sợ nghe được một tiếng phải từ Tuyết Cầu.
“Đương nhiên là không biết rồi! Vân, huynh đừng có nghĩ lung tung nữa, Jesu và Huyền mặc không liên quan gì đến nhau đâu! Tuyết Nhi không thích cái tên yêu nghiệt kia, Tuyết Nhi sợ hắn lắm” Tuyết Cầu đáng thương tội nghiệp nhìn Vân Cảnh, hiểu hiện của Vân Cảnh đúng thật là đáng sợ, khiến trái tim nàng cũng run rẩy theo. Trời ơi, trí nhớ Vân Cảnh kia cũng tốt quá đi, vẫn còn băn khoăn tới chuyện Jesu kia, nhưng chẳng qua là nàng thuận miệng nói linh tinh thôi mà, lại khiến cho hắn đem Jesu liên quan một chỗ với Huyền Mặc.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tuyết Cầu ôm lấy eo Vân Cảnh, cũng hóa giải ngay cơn tức nhất thời của hắn. Vân Cảnh bất đắc dĩ thở dài, ôm Tuyết CẦu vào trong phòng ấm áp, dưới ánh nến phát hiện môi hồng của nàng hơi sưng đỏ, vừa hận vừa lấy tay không tự chủ xoa môi nàng.
“Vân…” Tuyết Cầu bị Vân Cảnh sờ mềm nhẹ lây nhiễm, không kìm lòng được thì thào gọi tên của hắn, sau một giây lại bị Vân CẢnh lấy môi bịt chặt. Cả đêm hai lần gặp phải, được hai mĩ nam gắn bó như môi với răng, sợ cũng chỉ có mình Tuyết Cầu thấy tủi thân mà thôi.
Nàng có thể đẩy Huyền Mặc ra, cũng không dám đẩy Vân Cảnh, sợ hắn vừa hận bản thân mình. Mà Vân Cảnh mang chút cảm giác môi mỏng là dịu dàng áp trên môi hồng của Tuyết Cầu, không có Huyền Mặc bá đạo xâm lược, lại có thể khiến nàng nổi lên cảm động vô hạn.
Trên môi truyền tới ngọt ngào nhè nhẹ thuộc về Vân Cảnh, hơi giống bánh ngọt Quế Hoa, khiến con tim Tuyết Cầu thấy ngưa ngứa, không kìm lòng nổi mở cái miệng nhỏ nhắn ra, khẽ liếm môi Vân Cảnh, đôi mắt mang theo ý nghịch ngợm cười cười.
Mà hành động đó, cũng đúng là sự dụ hoặc cự độ với |Vân Cảnh, lập tức liền đem nụ hôn lướt nhẹ biến thành nụ hôn yêu đầu lưỡi cuốn nhau, tuy kỹ thuật hơi ngây ngô, nhưng ứng phó với Tuyết Cầu thì dư dả.
Mà Tuyết CẦu trực tiếp biến thành biến cố này không rõ ý tưởng cứ mở to trừng mắt, bị nụ hôn ngập tình yêu của Vân Cảnh tác động, trái tim bỗng nổi lên tia gợn sóng. Nàng không thích Huyền Mặc đụng vào, lại cùng mừng vì sự thâm tình của |Vân Cảnh mà bất giác lún mình vào.
Vân Cảnh sống hơn một ngàn năm, dù chưa yêu bao giờ cũng biết chuyện xảy ra giữa đôi tình nhân là gì. Hiện giờ tự mình trải qua thực tiễn, vừa thấy vui sướng dẫn tới sung sướng. Đợi hôn xong, thấy Tuyết CẦu không xấu hổ không bực bội, cứ ngây ngốc nhìn hắn thì nổi lên lòng trìu mến hơn.
“Vân..” Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh không tức giận nữa, ánh mắt bạc vốn sắc lạnh, giờ phút này cũng dịu dàng, lúc này mới yên tâm mở giọng mềm yếu, ‘Ta hình như hơi có chút thích huynh đó”
Lời vừa nói ra, Vân Cảnh đang tức giận bỗng tan thành mây khói, chỉ còn lại cười bất đắc dĩ, hóa ra Tuyết Nhi của hắn giờ mới thích hắn chút ít. Mà thôi, chỉ cần thích là được. Hóa ra Tuyết CẦu chưa bao giờ mở miệng nói câu thích Vân Cảnh, chẳng trách khiến Vân Cảnh tự ngộ nhận là yêu đơn phương Tuyết Cầu. Hắn nào biết thực ra từ lúc trước ngày nào cũng tích lũy dần, Tuyết Cầu dĩ nhiên đã biến từ tình cảm tốt đẹp chuyển thành thích và ỷ lại hắn. Đều là người ngốc này, chuyện tình cảm thì cứ như sương bên bờ hồ, mơ hồ rồi mãi cũng hiểu ra.
Hôm sau Tuyết Cầu trước khi rời đi Thanh Khâu đã một mình đi tìm Thanh Thương, mà Khô vinh và Vân Cảnh đi đi theo bị nàng cự tuyệt. Vân Cảnh hơi lo lắng chút, dù sao hôm qua Thanh Thương còn suýt lấy mạng Tuyết Cầu. Mãi cho tới Khi Tuyết Cầu ra khỏi hành cung Đan Hoa, bay vọt vào lòng Vân Cảnh thì lúc này trái tim thấp thỏm của hắn mới buông xuống.
Trên đường về Xích Nguyên, Vân Cảnh như vô tình song thực ra để ý hỏi Tuyết CẦu bên cạnh, “Tuyết Nhi lúc trước nói gì với tộc trưởng Thanh Thương vậy?”
“Bảo điển bình ổn chiến hỏa tình yêu thôi” Tuyết Cầu kiêu ngạo khịt khịt mũi, lại nhìn chút tay đang nắm chặt tay Vân Cảnh, cười vui vẻ đáp.
“Con thỏ ngốc nói mê sảng rồi” Khô vinh khinh thường phì ra nói, lại nhìn thấy Tuyết Cầu và Vân Cảnh quan hệ thân mật hơn trước, cũng càng muốn châm chọc khiêu khích tuyết Cầu mãi.
BA người cứ cãi nhau sau khi trở vè Xích Nguyên, lập tức được mời vào hành cung Xích Linh. Gặp lại Phượng Cửu, Tuyết Cầu cười cười thần bí với hắn, lại khôi phục bản tính cũ, kêu gào muốn đi gặp Dứa Thơm. Chỉ là Vân CẢnh sao dám thả nàng một mình đi gặp Phượng Lê chứ, Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh không chịu thả người mới yên lặng rúc vào bên cạnh hắn, không tranh cãi ầm ĩ nữa.
“Phượng Vương, tộc trưởng Thanh Thương tộc Thanh Loan nhờ Vân Cảnh chuyển lời, nếu muốn cầu hòa thì bản thân Phượng Vương tự mình tới Thanh Khâu, đám còn lại hắn không muốn gặp. Vân Cảnh dù chưa thể khuyên được tộc trưởng Thanh Thương, nhưng cũng hiểu được Phượng Vương nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, nếu có thể không đánh mà hóa giải được chuyện này, Vân Cảnh cho rằng có thể làm được”
“Phượng Cửu châm chước, đã làm Nhị điện hạ phí tâm rồi, ngày mai là con gái của Phượng Triển thúc, Hoàng Lâm dục hỏa niết bàn, là ngày trưởng thành ngàn năm, toàn bộ tộc Phượng Hoàng ta đều phải tụ họp ở từ đường. Nhị điện hạ nếu có ý, có thể ở lại cùng tham dự” Phượng Cửu nghe được tên của Thanh Thương, đầu tiên là vẻ mặt ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười khéo léo chnuyển đề tài tới chuyện ngày mai.
Vân Cảnh từng nghe qua, Phượng hoàng nếu muốn trưởng thành thì phải tự thu thập hương mộc để tự thiêu rồi sống lại, sau khi thành niên năm trăm năm thì lại phải tuần hoàn lặp lại một lần. Chỉ là nghi thức quan trọng nhất là lần đầu, có rất nhiều Phượng Hoàng vị thành niên trong lúc niết bàn mà chết. Mà niết bàn sống lại, thì càng mưa to gió lớn hơn, âm thành này càng thanh, thần pháp càng cao, pháp lực thăng tiến. Chỉ là có rất ít người ngoại tộc có thể nhìn thấy cảnh rầm rộ thế này, mà họ lại vinh hạnh được Phượng Cửu mời, nên Vân Cảnh hơi chút kinh sợ.
“Nếu vậy, Vân Cảnh cũng không từ chối, đa tạ ý tốt của Phượng Vương, vậy lại làm phiền thêm hai ngày nữa rồi” Vân Cảnh xoa cằm nói cảm ơn, chẳng trách mà cha con hắn trải qua độ tán này khiến khí độ làm người của Phượng Vương tăng thêm, quả thật là vương giả nổi bật.
Còn Tuyết Cầu đứng cạnh cũng không bình tĩnh hơn Vân Cảnh là bao, ngàn năm có một sự kiện chim chỏ tự thiêu, mà toàn bộ chim to về tề tựu cùng nhau, nếu toàn bộ ném trong biển lửa, mùi thịt thơm nức bốn phía, sống mơ mơ màng màng. Nghĩ đi nghĩ lại thì bất giác Tuyết Cầu nở nụ cười tươi, khiến thị vệ đứng bên đồng loạt run lên. Hóa ra thừa dịp hôm qua không có Tuyết Cầu, Phượng Lê và bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết cô gái áo trắng nhìn có vẻ nhu nhược, thực ra là kẻ thích ăn thịt kinh ngươi, là bảo bối thích ăn thịt nhất. Mà trong mắt nàng ta, toàn bộ vật sống chỉ có đồ ăn là đồ ăn, bị nàng nhìn trúng, e rằng chẳng trốn được vận mệnh bị ăn thịt.
Vân Cảnh thấy Phượng Vương chẳng đả động gì thêm về chuyện phì Di, liền cáo từ, mang Tuyết Cầu có bộ mặt khát khao ăn trở về nhà nghỉ, tuyệt đối không để nàng có cơ hội chạy loạn khắp nơi.
“Chậm đã!” Tuyết Cầu cả kinh hét to một tiếng, ngăn lại Huyền Mặc, trong lòng thấy kỳ lạ vì sao hai người họ nói chuyện mà Vân Cảnh và Khô Vinh ở trong phòng cách đó không xa lại như chẳng nghe thấy câu nào vậy, ngủ còn say hơn cả bình thường nữa.
“Ha ha, may là Huyền Mặc cho thêm một tầng cách âm giữa hai ta nên chẳng sợ gì bị tiếng to của ngươi đánh thức” Huyền Mặc điểm mũi của Tuyết Cầu vô cùng thân thiết, cười giảo hoạt dị thường.
Hồ ly … Cứu mạng a, lúc này nàng coi như gặp hạn hoàn toàn rồi! Hóa ra tên yêu nghiệt này đã sớm lên kế hoạch tất cả, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng thật sự phải rời khỏi Vân Cảnh bị bắt tới nương tựa vào tên yêu nghiệt Huyền Mặc này sao? Trong lòng thoảng qua tia đau đớn, nàng coi mình chưa từng bao giờ rời khỏi Vân Cảnh, nàng coi như đã thành thói quen có hắn ở bên, nếu cả cuộc đời này không thấy thì phải làm sao.
Tuyết Cầu biết hiện giờ không muốn biết những điều này lúc này, lập tức để bản thân mình đình chỉ nỗi nhớ nhung đó, lập tức nghĩ tới một vấn đề, “Đợi chút! Ngươi sao biết ta ở trong này?”
“Cái này được gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ đó, Tiểu Cầu nhi và Huyền mặc hữu duyên, dĩ nheien đi đâu thì đều có thể bị Huyền Mặc gặp phải thôi, ha ha” Huyền Mặc ôm siết lấy Tuyết Cầu vào lòng, mùi hoa, nước thơm, người say, lòng say.
“Ta nói nghiêm chỉnh nhé, ngươi đừng có xả chút chuyện mơ hồ tới người ta” Tuyết Cầu mất kiên nhẫn đẩy mạnh Huyền Mặc ra.
“Tốt, thực ra là ta tới nhận thuộc hạ của ta, Tiểu Cầu Nhi chắc là không biết rồi, Thanh Phong vốn là người tộc Thanh Loan, lần này thả hắn trở về thăm nhà, khà khà” Huyền Mặc cười xoa xoa đầu tóc ngắn của Tuyết Cầu, cảm xúc mềm mại tốt lắm, tất cả điều này không dừng lại được.
Tuyết Cầu nghe hắn nói vậy mới nhớ lại, trước đó vài ngày trên tiệc thọ yến kia người tùy tùng thanh tú có tên Thanh Phong dâng Thất Thải Hàn Linh Thiền lên, hóa ra lại là bộ tộc Thanh Loan, chẳng hiểu tịa sao lại trở thành thuộc hạ của tộc giao long chứ.
Huyền Mặc đột nhiên cười thần bí, hạ thấp giọng xuất thì thào bên tai Tuyết Cầu, “Nên nói cũng nói rồi, không nên nói cũng đã nói, Tiểu Cầu Nhi, kẻ phá hỏng không khí cũng tới rồi. Lần sau gặp lại Huyền Mặc, Huyền Mặc chắc chắn sẽ tự mình dẫn ngươi về, trước đó, tha cho ngươi một mạng” Nói xong, hắn hôn trộm lên môi thơm của Tuyết Cầu đang không có phản ứng gì một cái, rồi mới sung sướng cười cười nhìn bóng hình đứng cách đó không xa, thân hình nhoáng một cái biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Tuyết Cầu khẽ nhếch miệng chẳng rõ Huyền Mặc này dễ dàng rời đi thế nào, không rõ vì sao hắn vô duyên vô cớ cắn miệng nàng. Điều không rõ này còn chưa nghĩ cẩn thận, khuôn mặt tuấn tú của Vân Cảnh thẹn quá hóa giận đã xuất hiện ở trước mặt nàng rồi.
“Ta cũng không biết nàng còn có liên quan tới tộc trưởng Huyền Mặc của tộc Giao long nữa đó!” Lúc trước Vân Cảnh ngủ trong nhà, giấc ngủ hắn vốn rất mỏng manh, bỗng dưng tỉnh lại, phát hiện bên người thiếu mất con thủ vốn ngủ say bất tỉnh cả buổi tối, không phát hiện hoảng hồn, lập tức ra khỏi phòng tìm kiếm. Cũng đang đẩy cửa thì thấy nàng và Huyền Mặc đang thân mật ôm hôn nhau, tức giận trong lòng dâng lên dĩ nhiên không nói cũng biết.
“Ban đầu ta cũng cảm thấy lạ, sen bảy màu nằm chính giữa Dao Trì Côn Lôn, ngoại trừ thi triển pháp thuật thì nàng lúc đó không có khả năng tự dưng xuất hiện đột ngột ở đó, nghĩ đến cũng đúng là hắn giúp cho nàng rồi. Tuyết Nhi, Cảnh nhớ được lúc mới gặp nàng lúc ấy, nàng nói là do cái tên thần nhân Jesu gì đó cho nàng ăn Kim Phong Ngọc Lộ, vậy Jesu đó đích thực là Huyền Mặc rồi, nàng chắc hẳn đã sớm biết trước hắn rồi đúng không?” Sắc mặt Vân Cảnh nhăn nhó khó coi, đôi mắt bạc trở nên phát lạnh, sợ nghe được một tiếng phải từ Tuyết Cầu.
“Đương nhiên là không biết rồi! Vân, huynh đừng có nghĩ lung tung nữa, Jesu và Huyền mặc không liên quan gì đến nhau đâu! Tuyết Nhi không thích cái tên yêu nghiệt kia, Tuyết Nhi sợ hắn lắm” Tuyết Cầu đáng thương tội nghiệp nhìn Vân Cảnh, hiểu hiện của Vân Cảnh đúng thật là đáng sợ, khiến trái tim nàng cũng run rẩy theo. Trời ơi, trí nhớ Vân Cảnh kia cũng tốt quá đi, vẫn còn băn khoăn tới chuyện Jesu kia, nhưng chẳng qua là nàng thuận miệng nói linh tinh thôi mà, lại khiến cho hắn đem Jesu liên quan một chỗ với Huyền Mặc.
Tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tuyết Cầu ôm lấy eo Vân Cảnh, cũng hóa giải ngay cơn tức nhất thời của hắn. Vân Cảnh bất đắc dĩ thở dài, ôm Tuyết CẦu vào trong phòng ấm áp, dưới ánh nến phát hiện môi hồng của nàng hơi sưng đỏ, vừa hận vừa lấy tay không tự chủ xoa môi nàng.
“Vân…” Tuyết Cầu bị Vân Cảnh sờ mềm nhẹ lây nhiễm, không kìm lòng được thì thào gọi tên của hắn, sau một giây lại bị Vân CẢnh lấy môi bịt chặt. Cả đêm hai lần gặp phải, được hai mĩ nam gắn bó như môi với răng, sợ cũng chỉ có mình Tuyết Cầu thấy tủi thân mà thôi.
Nàng có thể đẩy Huyền Mặc ra, cũng không dám đẩy Vân Cảnh, sợ hắn vừa hận bản thân mình. Mà Vân Cảnh mang chút cảm giác môi mỏng là dịu dàng áp trên môi hồng của Tuyết Cầu, không có Huyền Mặc bá đạo xâm lược, lại có thể khiến nàng nổi lên cảm động vô hạn.
Trên môi truyền tới ngọt ngào nhè nhẹ thuộc về Vân Cảnh, hơi giống bánh ngọt Quế Hoa, khiến con tim Tuyết Cầu thấy ngưa ngứa, không kìm lòng nổi mở cái miệng nhỏ nhắn ra, khẽ liếm môi Vân Cảnh, đôi mắt mang theo ý nghịch ngợm cười cười.
Mà hành động đó, cũng đúng là sự dụ hoặc cự độ với |Vân Cảnh, lập tức liền đem nụ hôn lướt nhẹ biến thành nụ hôn yêu đầu lưỡi cuốn nhau, tuy kỹ thuật hơi ngây ngô, nhưng ứng phó với Tuyết Cầu thì dư dả.
Mà Tuyết CẦu trực tiếp biến thành biến cố này không rõ ý tưởng cứ mở to trừng mắt, bị nụ hôn ngập tình yêu của Vân Cảnh tác động, trái tim bỗng nổi lên tia gợn sóng. Nàng không thích Huyền Mặc đụng vào, lại cùng mừng vì sự thâm tình của |Vân Cảnh mà bất giác lún mình vào.
Vân Cảnh sống hơn một ngàn năm, dù chưa yêu bao giờ cũng biết chuyện xảy ra giữa đôi tình nhân là gì. Hiện giờ tự mình trải qua thực tiễn, vừa thấy vui sướng dẫn tới sung sướng. Đợi hôn xong, thấy Tuyết CẦu không xấu hổ không bực bội, cứ ngây ngốc nhìn hắn thì nổi lên lòng trìu mến hơn.
“Vân..” Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh không tức giận nữa, ánh mắt bạc vốn sắc lạnh, giờ phút này cũng dịu dàng, lúc này mới yên tâm mở giọng mềm yếu, ‘Ta hình như hơi có chút thích huynh đó”
Lời vừa nói ra, Vân Cảnh đang tức giận bỗng tan thành mây khói, chỉ còn lại cười bất đắc dĩ, hóa ra Tuyết Nhi của hắn giờ mới thích hắn chút ít. Mà thôi, chỉ cần thích là được. Hóa ra Tuyết CẦu chưa bao giờ mở miệng nói câu thích Vân Cảnh, chẳng trách khiến Vân Cảnh tự ngộ nhận là yêu đơn phương Tuyết Cầu. Hắn nào biết thực ra từ lúc trước ngày nào cũng tích lũy dần, Tuyết Cầu dĩ nhiên đã biến từ tình cảm tốt đẹp chuyển thành thích và ỷ lại hắn. Đều là người ngốc này, chuyện tình cảm thì cứ như sương bên bờ hồ, mơ hồ rồi mãi cũng hiểu ra.
Hôm sau Tuyết Cầu trước khi rời đi Thanh Khâu đã một mình đi tìm Thanh Thương, mà Khô vinh và Vân Cảnh đi đi theo bị nàng cự tuyệt. Vân Cảnh hơi lo lắng chút, dù sao hôm qua Thanh Thương còn suýt lấy mạng Tuyết Cầu. Mãi cho tới Khi Tuyết Cầu ra khỏi hành cung Đan Hoa, bay vọt vào lòng Vân Cảnh thì lúc này trái tim thấp thỏm của hắn mới buông xuống.
Trên đường về Xích Nguyên, Vân Cảnh như vô tình song thực ra để ý hỏi Tuyết CẦu bên cạnh, “Tuyết Nhi lúc trước nói gì với tộc trưởng Thanh Thương vậy?”
“Bảo điển bình ổn chiến hỏa tình yêu thôi” Tuyết Cầu kiêu ngạo khịt khịt mũi, lại nhìn chút tay đang nắm chặt tay Vân Cảnh, cười vui vẻ đáp.
“Con thỏ ngốc nói mê sảng rồi” Khô vinh khinh thường phì ra nói, lại nhìn thấy Tuyết Cầu và Vân Cảnh quan hệ thân mật hơn trước, cũng càng muốn châm chọc khiêu khích tuyết Cầu mãi.
BA người cứ cãi nhau sau khi trở vè Xích Nguyên, lập tức được mời vào hành cung Xích Linh. Gặp lại Phượng Cửu, Tuyết Cầu cười cười thần bí với hắn, lại khôi phục bản tính cũ, kêu gào muốn đi gặp Dứa Thơm. Chỉ là Vân CẢnh sao dám thả nàng một mình đi gặp Phượng Lê chứ, Tuyết Cầu thấy Vân Cảnh không chịu thả người mới yên lặng rúc vào bên cạnh hắn, không tranh cãi ầm ĩ nữa.
“Phượng Vương, tộc trưởng Thanh Thương tộc Thanh Loan nhờ Vân Cảnh chuyển lời, nếu muốn cầu hòa thì bản thân Phượng Vương tự mình tới Thanh Khâu, đám còn lại hắn không muốn gặp. Vân Cảnh dù chưa thể khuyên được tộc trưởng Thanh Thương, nhưng cũng hiểu được Phượng Vương nhất định sẽ lấy đại cục làm trọng, nếu có thể không đánh mà hóa giải được chuyện này, Vân Cảnh cho rằng có thể làm được”
“Phượng Cửu châm chước, đã làm Nhị điện hạ phí tâm rồi, ngày mai là con gái của Phượng Triển thúc, Hoàng Lâm dục hỏa niết bàn, là ngày trưởng thành ngàn năm, toàn bộ tộc Phượng Hoàng ta đều phải tụ họp ở từ đường. Nhị điện hạ nếu có ý, có thể ở lại cùng tham dự” Phượng Cửu nghe được tên của Thanh Thương, đầu tiên là vẻ mặt ngẩn ra, rồi lập tức mỉm cười khéo léo chnuyển đề tài tới chuyện ngày mai.
Vân Cảnh từng nghe qua, Phượng hoàng nếu muốn trưởng thành thì phải tự thu thập hương mộc để tự thiêu rồi sống lại, sau khi thành niên năm trăm năm thì lại phải tuần hoàn lặp lại một lần. Chỉ là nghi thức quan trọng nhất là lần đầu, có rất nhiều Phượng Hoàng vị thành niên trong lúc niết bàn mà chết. Mà niết bàn sống lại, thì càng mưa to gió lớn hơn, âm thành này càng thanh, thần pháp càng cao, pháp lực thăng tiến. Chỉ là có rất ít người ngoại tộc có thể nhìn thấy cảnh rầm rộ thế này, mà họ lại vinh hạnh được Phượng Cửu mời, nên Vân Cảnh hơi chút kinh sợ.
“Nếu vậy, Vân Cảnh cũng không từ chối, đa tạ ý tốt của Phượng Vương, vậy lại làm phiền thêm hai ngày nữa rồi” Vân Cảnh xoa cằm nói cảm ơn, chẳng trách mà cha con hắn trải qua độ tán này khiến khí độ làm người của Phượng Vương tăng thêm, quả thật là vương giả nổi bật.
Còn Tuyết Cầu đứng cạnh cũng không bình tĩnh hơn Vân Cảnh là bao, ngàn năm có một sự kiện chim chỏ tự thiêu, mà toàn bộ chim to về tề tựu cùng nhau, nếu toàn bộ ném trong biển lửa, mùi thịt thơm nức bốn phía, sống mơ mơ màng màng. Nghĩ đi nghĩ lại thì bất giác Tuyết Cầu nở nụ cười tươi, khiến thị vệ đứng bên đồng loạt run lên. Hóa ra thừa dịp hôm qua không có Tuyết Cầu, Phượng Lê và bọn họ nói chuyện với nhau, mới biết cô gái áo trắng nhìn có vẻ nhu nhược, thực ra là kẻ thích ăn thịt kinh ngươi, là bảo bối thích ăn thịt nhất. Mà trong mắt nàng ta, toàn bộ vật sống chỉ có đồ ăn là đồ ăn, bị nàng nhìn trúng, e rằng chẳng trốn được vận mệnh bị ăn thịt.
Vân Cảnh thấy Phượng Vương chẳng đả động gì thêm về chuyện phì Di, liền cáo từ, mang Tuyết Cầu có bộ mặt khát khao ăn trở về nhà nghỉ, tuyệt đối không để nàng có cơ hội chạy loạn khắp nơi.
Tác giả :
Tiếu Vũ