Ngàn Năm - Vạn Năm
Chương 15: Nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân (trung)
Buổi thi tài được chia làm 4 phần cầm kỳ thi họa.
Cầm: từng cá nhân dự thi sẽ đánh một khúc nhạc bản thân ưng ý nhất, kết quả sẽ do thượng thư đại nhân Tề Khanh công bố
Kỳ: đánh cờ, sẽ được xếp thành tổ 2 người một cặp, thi đấu với nhau trong thời gian hạn định, ai bắt được nhiều tù binh của đối phương nhất là thắng. Những người thắng cuộc sẽ tiếp tục thi với nhau cho đến khi có người chiến thắng.
Thi, họa: để tiết kiệm thời gian, hai phần thi này sẽ được gộp chung lại, mỗi người sẽ trong thời gian hạn định vẽ một bức tranh theo chủ đề Hoàng đế đưa ra, đồng thời đề một bài thơ trên đó. Kết quả sẽ do Hoàng đế công bố.
Phần công bố thể lệ đã xong, kế tiếp là những tài nữ, tài tử muốn thể hiện bản thân đều tham dự. Người không đủ khả năng thì lui lại phía sau một vòng, để dành không gian cho những người phía trong, cũng một phần làm giám khảo cho cuộc thi. Do phần thưởng rất hấp dẫn, nên rất đông tài tử, tài nữ tham gia, danh sách cuối cùng cũng chốt hạ ở con số 18. Lúc này Thục Hi quý phi nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Lâm Nhạc muội muội, ta nghe nói muội tài mạo song toàn, đặc biệt thi từ ca xướng cũng là nhất đẳng, hôm trước chỉ mới có dịp nghe muội muội hát mà ta đã cảm thấy hổ thẹn, chỉ mong hôm nay muội tham dự để ta có cơ hội mở rộng tầm mắt”
Lâm Nhạc nhíu mày “tỷ quá lời, đó chẳng qua là muội may mắn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hôm nay những người tham dự đều là nhân tài, muội nào dám múa rìu qua mắt thợ” muốn nàng tham gia cuộc thi vô bổ này, nàng không cần, vả lại bản thân cũng không phải người tài năng gì, thua trước mặt mọi người thì chỉ có nước tìm cái hố mà chui đầu vào, huống chi nàng ta tâng bốc mình lên càng cao thì mình ngã càng đau.
Thục Hi quý phi không bỏ cuộc “Muội khiêm tốn quá, hay là muội chê bọn ta người trần mắt thịt, không xứng đáng để thưởng thức tài nghệ của muội?”
Lâm Nhạc mắng thầm trong lòng nhưng bề ngoài mĩm cười “Tỷ nói vậy thật tội cho muội, muội thật sự không có ý đó” Nàng đang tìm biện pháp từ chối thì Tử Hạo luôn im lặng bỗng lên tiếng “Truyền chỉ của Trẫm, người thắng cuộc trong hội thi lần này có thể tiến cung lập tức phong làm Chiêu Nghi, nếu không thì ngoài yêu cầu lúc nãy, còn được ban thưởng một ngàn lượng vàng, phong làm Kinh thành đệ nhất tài nữ” hắn thực sự muốn đánh cược, cược vị trí bản thân trong lòng nàng.
Ánh mắt chúng nữ tử trong điện bỗng chốc sáng rực, trở thành phi tử hoàng đế là ước mơ của hàng vạn nữ nhân, huống chi bọn họ vừa gặp mặt Hoàng đế tuấn mĩ xuất chúng như thế, khiến xuân tâm thiếu nữ nhộn nhạo, trong lòng ai nấy thầm thề, phải giành cho được phần thắng.
Lâm Nhạc nhìn hắn, chẳng lẽ những tên hoàng đế đều là ngựa giống hay sao, động một chút là phong thành phi tử, thưởng vàng thưởng bạc. Nàng thầm nghiến răng, những người này đang không cho mình đường lui nữa đây mà, nàng mĩm cười trả lời: “vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, muội đành phải tham gia để tránh Hoàng thượng lại có thêm một ái nhân mà quên mất tỉ muội chúng ta” trong lòng thầm mắng…NND…nói trái lương tâm mong là không bị trời phạt. (ToT)
Phần thi đầu tiên: Cầm
Nữ nhân đầu tiên lên đài là một tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, nàng ta vận một bộ váy xanh thiên thanh, có thêu hình hạc trắng đang bay lượn, phiêu diêu nhẹ nhàng. Nhan sắc xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, đôi bàn tay linh hoạt uyển chuyển, một khúc Vấn Hồng Nhan nhẹ nhàng thanh thoát, như khóc lóc như kể lể một số phận nữ nhân. Khúc nhạc kết thúc khiến lòng người thổn thức, mãi một lúc sau mới có tiếng nức nở đâu đó, sau đó là tiếng vỗ tay khắp nơi, một khúc Vấn Hồng Nhan này đã từng làm nên tên tuổi của nàng ta ở khắp kinh thành Tấn Khang – Liễu Nhược Nhi.
Thục Hi quý phi khẽ nhếch môi, Liễu Nhược Nhi là họ hàng xa của nàng, vì gia thếthanh bần, nên cuộc sống trong kinh thành vô cùng chật vật, nhất là họ Liễu kia đời đời đều khó hạ sinh nam nhi, phần đông là nữ nhi nên dù là gia đình có truyền thống học thức nhưng hậu duệ lại khó khăn, nay bỗng có được một nữ nhi nổi danh Tài nữ số một số hai kinh thành, khiến cuộc sống của họ có chút được cải thiện. Liễu Nhược Nhi vốn không vừa mắt chúng nam nữ cùng lứa, trong mắt nàng ta, chỉ có những nam nhân tôn quý mới xứng đáng với nàng. Người có tham vọng như thế, lại tự cao tự đại, vốn là đối tượng lợi dụng tốt nhất. Chỉ cần nàng có biện pháp thắng lợi trong cuộc thi này, đồng thời giúp kế hoạch của nàng thành công thì việc trừ khử nàng ta trong tương lai cực kì dễ dàng.
Những tiết mục sau đó do chịu sức ảnh hưởng quá lớn từ Liễu Nhược Nhi nên đều bị đem ra so sánh, dĩ nhiên là kém xa khiếnmọi người nhàm chán, chỉ mong có tiết mục nào đó có thể sánh ngang với nàng ta. Do là người cuối cùng ghi danh nên Lâm Nhạc cũng là người dự thi cuối cùng. Nàng vốn không rành đàn cổ, nên cũng không nắm chắc phần thắng, huống chi một khúc Vấn Hồng Nhan ban nãy thực sự khiến người kinh diễm. Nàng bước lên đài, vừa ngồi xuống chạm vào dây đàn thì “Đang” một tiếng, một sợi đàn bỗng đứt đoạn, dây đàn vốn bén nhọn, vừa lướt qua da thịt đã khiến tay nàng bị cắt đứt.
“Người đâu truyền ngự y” Tử Hạo đứng dậy, ánh mắt lo lắng truyền chỉ, bước chân nhanh chóng bước xuống cạnh người trước mặt, nhìn thấy màu đỏ chói mắt trên tay nàng, trong lòng hắn đau như dao cắt, hắn hối hận vì đã để nàng tham dự cuộc tranh tài vô bổ này, chỉ vì dục vọng bản thân, vì muốn chứng minh trong lòng nàng có mình. Hắn nâng bàn tay đang chãy máu của nàng, nhẹ nhàng hỏi “Có đau không?”
Lâm Nhạc hoảng hốt nhìn thấy nồng đậm lo lắng trong mắt hắn, là nàng hoa mắt hay sao? “Ta không sao, nhưng có lẽ không đàn được” đúng vậy, ít nhất là bây giờ, nàng không thể dùng một tay đàn, trừ phi là…đúng rồi, ghita của nàng. Ánh mắt nàng sáng lên “Người cho đem cây đàn của ta lên được không? Ta sẽ đàn nó”… Hắn gật đầu, ngay từ ban đầu hắn đã có cảm giác có người đứng trong bóng tối làm điều bất lợi với nàng, muốn bắt rắn thì phải dụ nó ra khỏi hang, nên hắn mới đồng ý cho nàng tham gia hội Vạn Hoa lần này, còn cho phép nàng tham gia thi tài, hắn muốn biết, người kia định làm gì.
Mọi người xung quanh đều tò mò với cây đàn kì lạ mà nàng ôm trong lòng, vốn chưa ai từng thấy cây đàn có thiết kế đặc biệt như thế, như một cái thùng rỗng, có thể phát ra âm thanh hay sao? Chúng nam nữ xung quanh đều tò mò, nàng sẽ đàn như thế nào?
Lâm Nhạc mĩm cười, có thể đàn tranh nàng không đấu lại bọn họ, nhưng sở trường của nàng là đàn ghita, có thể nói nàng chưa từng thua lần nào. Bàn tay nhẹ nhàng lướt, một tay giữ nhịp, tay còn lại như đang múa trên dây đàn. Từng âm thanh trầm bổng cất lên, nàng vừa đàn vừa ngâm.
“Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.
Mưa bụi triền miên, giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng, hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng
Chìm say vào giấc mộng cuồng si
Kiếp này đã không còn tìm kiếm, dung nhan đã mất để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng, cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình…
Thâm tình không hiểu được người tiều tụy, tan biến trong làn mưa mờ khuất”
[Là tự em đa tình]
Tiếng hát như đang nỉ non tâm sự, tiếng đàn nhẹ nhàng phối hợp, từ từ dẫn mọi người xung quanh vào câu chuyện của nàng. Bất giác đâu đó có tiếng khóc, không lớn như đang đè nén, không biết vì thương cho thân phận, hay đồng cảm cho cuộc tình trái ngang, dần dần tiếng khóc càng nhỏ nhẹ, như sợ làm ảnh hưởng đến người đang đánh đàn. Với nàng, tiếng đàn không chỉ đơn giản là nghe để giải sầu, mà còn là tiếng lòng, là những dòng tâm sự muốn giãi bày trước thế nhân. Không gian im lặng chỉ còn tiếng đàn cùng tiếng hát cao vút, đâu đó là tiếng nấc nghẹn ngào.
Âm thanh cuối cùng vang lên, nàng dừng tay trên dây đàn, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đây là một bài hát buồn, thật buồn, mỗi lần hát nàng đều rơi lệ, hôm nay, nàng hát trước mặt rất nhiều người, có lẽ cũng là để một phần khóc thương cho thân phận nữ nhân trong xã hội xưa. Nàng đưa mắt nhìn bóng dáng cao lớn uy vũ, hắn vẫn đang chăm chú dõi theo nàng, mĩm cười.
“Thật khó có thể ngờ, ta vốn đã nghĩ Vấn Hồng Nhan của Liễu tiểu thư đã là nhất đẳng, thì ra Trường Nhạc quý phi mới thực sự là cầm tiên, sử dụng một cây đàn kì lạ cũng có thể tấu nên một khúc động lòng người như thế. Ta nghĩ mọi người đều đồng ý với ta, phần thi đầu tiên, Trường Nhạc quý phi là người chiến thắng” Thượng thư đại nhân dõng dạc nói.
Lâm Nhạc mĩm cười, ôm đàn đi về phía người đang ngồi phía trên cùng. “Ta thắng rồi”
“Làm tốt lắm” hắn nói.
Cầm: từng cá nhân dự thi sẽ đánh một khúc nhạc bản thân ưng ý nhất, kết quả sẽ do thượng thư đại nhân Tề Khanh công bố
Kỳ: đánh cờ, sẽ được xếp thành tổ 2 người một cặp, thi đấu với nhau trong thời gian hạn định, ai bắt được nhiều tù binh của đối phương nhất là thắng. Những người thắng cuộc sẽ tiếp tục thi với nhau cho đến khi có người chiến thắng.
Thi, họa: để tiết kiệm thời gian, hai phần thi này sẽ được gộp chung lại, mỗi người sẽ trong thời gian hạn định vẽ một bức tranh theo chủ đề Hoàng đế đưa ra, đồng thời đề một bài thơ trên đó. Kết quả sẽ do Hoàng đế công bố.
Phần công bố thể lệ đã xong, kế tiếp là những tài nữ, tài tử muốn thể hiện bản thân đều tham dự. Người không đủ khả năng thì lui lại phía sau một vòng, để dành không gian cho những người phía trong, cũng một phần làm giám khảo cho cuộc thi. Do phần thưởng rất hấp dẫn, nên rất đông tài tử, tài nữ tham gia, danh sách cuối cùng cũng chốt hạ ở con số 18. Lúc này Thục Hi quý phi nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Lâm Nhạc muội muội, ta nghe nói muội tài mạo song toàn, đặc biệt thi từ ca xướng cũng là nhất đẳng, hôm trước chỉ mới có dịp nghe muội muội hát mà ta đã cảm thấy hổ thẹn, chỉ mong hôm nay muội tham dự để ta có cơ hội mở rộng tầm mắt”
Lâm Nhạc nhíu mày “tỷ quá lời, đó chẳng qua là muội may mắn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hôm nay những người tham dự đều là nhân tài, muội nào dám múa rìu qua mắt thợ” muốn nàng tham gia cuộc thi vô bổ này, nàng không cần, vả lại bản thân cũng không phải người tài năng gì, thua trước mặt mọi người thì chỉ có nước tìm cái hố mà chui đầu vào, huống chi nàng ta tâng bốc mình lên càng cao thì mình ngã càng đau.
Thục Hi quý phi không bỏ cuộc “Muội khiêm tốn quá, hay là muội chê bọn ta người trần mắt thịt, không xứng đáng để thưởng thức tài nghệ của muội?”
Lâm Nhạc mắng thầm trong lòng nhưng bề ngoài mĩm cười “Tỷ nói vậy thật tội cho muội, muội thật sự không có ý đó” Nàng đang tìm biện pháp từ chối thì Tử Hạo luôn im lặng bỗng lên tiếng “Truyền chỉ của Trẫm, người thắng cuộc trong hội thi lần này có thể tiến cung lập tức phong làm Chiêu Nghi, nếu không thì ngoài yêu cầu lúc nãy, còn được ban thưởng một ngàn lượng vàng, phong làm Kinh thành đệ nhất tài nữ” hắn thực sự muốn đánh cược, cược vị trí bản thân trong lòng nàng.
Ánh mắt chúng nữ tử trong điện bỗng chốc sáng rực, trở thành phi tử hoàng đế là ước mơ của hàng vạn nữ nhân, huống chi bọn họ vừa gặp mặt Hoàng đế tuấn mĩ xuất chúng như thế, khiến xuân tâm thiếu nữ nhộn nhạo, trong lòng ai nấy thầm thề, phải giành cho được phần thắng.
Lâm Nhạc nhìn hắn, chẳng lẽ những tên hoàng đế đều là ngựa giống hay sao, động một chút là phong thành phi tử, thưởng vàng thưởng bạc. Nàng thầm nghiến răng, những người này đang không cho mình đường lui nữa đây mà, nàng mĩm cười trả lời: “vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, muội đành phải tham gia để tránh Hoàng thượng lại có thêm một ái nhân mà quên mất tỉ muội chúng ta” trong lòng thầm mắng…NND…nói trái lương tâm mong là không bị trời phạt. (ToT)
Phần thi đầu tiên: Cầm
Nữ nhân đầu tiên lên đài là một tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, nàng ta vận một bộ váy xanh thiên thanh, có thêu hình hạc trắng đang bay lượn, phiêu diêu nhẹ nhàng. Nhan sắc xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, đôi bàn tay linh hoạt uyển chuyển, một khúc Vấn Hồng Nhan nhẹ nhàng thanh thoát, như khóc lóc như kể lể một số phận nữ nhân. Khúc nhạc kết thúc khiến lòng người thổn thức, mãi một lúc sau mới có tiếng nức nở đâu đó, sau đó là tiếng vỗ tay khắp nơi, một khúc Vấn Hồng Nhan này đã từng làm nên tên tuổi của nàng ta ở khắp kinh thành Tấn Khang – Liễu Nhược Nhi.
Thục Hi quý phi khẽ nhếch môi, Liễu Nhược Nhi là họ hàng xa của nàng, vì gia thếthanh bần, nên cuộc sống trong kinh thành vô cùng chật vật, nhất là họ Liễu kia đời đời đều khó hạ sinh nam nhi, phần đông là nữ nhi nên dù là gia đình có truyền thống học thức nhưng hậu duệ lại khó khăn, nay bỗng có được một nữ nhi nổi danh Tài nữ số một số hai kinh thành, khiến cuộc sống của họ có chút được cải thiện. Liễu Nhược Nhi vốn không vừa mắt chúng nam nữ cùng lứa, trong mắt nàng ta, chỉ có những nam nhân tôn quý mới xứng đáng với nàng. Người có tham vọng như thế, lại tự cao tự đại, vốn là đối tượng lợi dụng tốt nhất. Chỉ cần nàng có biện pháp thắng lợi trong cuộc thi này, đồng thời giúp kế hoạch của nàng thành công thì việc trừ khử nàng ta trong tương lai cực kì dễ dàng.
Những tiết mục sau đó do chịu sức ảnh hưởng quá lớn từ Liễu Nhược Nhi nên đều bị đem ra so sánh, dĩ nhiên là kém xa khiếnmọi người nhàm chán, chỉ mong có tiết mục nào đó có thể sánh ngang với nàng ta. Do là người cuối cùng ghi danh nên Lâm Nhạc cũng là người dự thi cuối cùng. Nàng vốn không rành đàn cổ, nên cũng không nắm chắc phần thắng, huống chi một khúc Vấn Hồng Nhan ban nãy thực sự khiến người kinh diễm. Nàng bước lên đài, vừa ngồi xuống chạm vào dây đàn thì “Đang” một tiếng, một sợi đàn bỗng đứt đoạn, dây đàn vốn bén nhọn, vừa lướt qua da thịt đã khiến tay nàng bị cắt đứt.
“Người đâu truyền ngự y” Tử Hạo đứng dậy, ánh mắt lo lắng truyền chỉ, bước chân nhanh chóng bước xuống cạnh người trước mặt, nhìn thấy màu đỏ chói mắt trên tay nàng, trong lòng hắn đau như dao cắt, hắn hối hận vì đã để nàng tham dự cuộc tranh tài vô bổ này, chỉ vì dục vọng bản thân, vì muốn chứng minh trong lòng nàng có mình. Hắn nâng bàn tay đang chãy máu của nàng, nhẹ nhàng hỏi “Có đau không?”
Lâm Nhạc hoảng hốt nhìn thấy nồng đậm lo lắng trong mắt hắn, là nàng hoa mắt hay sao? “Ta không sao, nhưng có lẽ không đàn được” đúng vậy, ít nhất là bây giờ, nàng không thể dùng một tay đàn, trừ phi là…đúng rồi, ghita của nàng. Ánh mắt nàng sáng lên “Người cho đem cây đàn của ta lên được không? Ta sẽ đàn nó”… Hắn gật đầu, ngay từ ban đầu hắn đã có cảm giác có người đứng trong bóng tối làm điều bất lợi với nàng, muốn bắt rắn thì phải dụ nó ra khỏi hang, nên hắn mới đồng ý cho nàng tham gia hội Vạn Hoa lần này, còn cho phép nàng tham gia thi tài, hắn muốn biết, người kia định làm gì.
Mọi người xung quanh đều tò mò với cây đàn kì lạ mà nàng ôm trong lòng, vốn chưa ai từng thấy cây đàn có thiết kế đặc biệt như thế, như một cái thùng rỗng, có thể phát ra âm thanh hay sao? Chúng nam nữ xung quanh đều tò mò, nàng sẽ đàn như thế nào?
Lâm Nhạc mĩm cười, có thể đàn tranh nàng không đấu lại bọn họ, nhưng sở trường của nàng là đàn ghita, có thể nói nàng chưa từng thua lần nào. Bàn tay nhẹ nhàng lướt, một tay giữ nhịp, tay còn lại như đang múa trên dây đàn. Từng âm thanh trầm bổng cất lên, nàng vừa đàn vừa ngâm.
“Như hoa, như mộng, là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.
Mưa bụi triền miên, giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng, hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng
Chìm say vào giấc mộng cuồng si
Kiếp này đã không còn tìm kiếm, dung nhan đã mất để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui
Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng, cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em vẫn đa tình…
Thâm tình không hiểu được người tiều tụy, tan biến trong làn mưa mờ khuất”
[Là tự em đa tình]
Tiếng hát như đang nỉ non tâm sự, tiếng đàn nhẹ nhàng phối hợp, từ từ dẫn mọi người xung quanh vào câu chuyện của nàng. Bất giác đâu đó có tiếng khóc, không lớn như đang đè nén, không biết vì thương cho thân phận, hay đồng cảm cho cuộc tình trái ngang, dần dần tiếng khóc càng nhỏ nhẹ, như sợ làm ảnh hưởng đến người đang đánh đàn. Với nàng, tiếng đàn không chỉ đơn giản là nghe để giải sầu, mà còn là tiếng lòng, là những dòng tâm sự muốn giãi bày trước thế nhân. Không gian im lặng chỉ còn tiếng đàn cùng tiếng hát cao vút, đâu đó là tiếng nấc nghẹn ngào.
Âm thanh cuối cùng vang lên, nàng dừng tay trên dây đàn, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đây là một bài hát buồn, thật buồn, mỗi lần hát nàng đều rơi lệ, hôm nay, nàng hát trước mặt rất nhiều người, có lẽ cũng là để một phần khóc thương cho thân phận nữ nhân trong xã hội xưa. Nàng đưa mắt nhìn bóng dáng cao lớn uy vũ, hắn vẫn đang chăm chú dõi theo nàng, mĩm cười.
“Thật khó có thể ngờ, ta vốn đã nghĩ Vấn Hồng Nhan của Liễu tiểu thư đã là nhất đẳng, thì ra Trường Nhạc quý phi mới thực sự là cầm tiên, sử dụng một cây đàn kì lạ cũng có thể tấu nên một khúc động lòng người như thế. Ta nghĩ mọi người đều đồng ý với ta, phần thi đầu tiên, Trường Nhạc quý phi là người chiến thắng” Thượng thư đại nhân dõng dạc nói.
Lâm Nhạc mĩm cười, ôm đàn đi về phía người đang ngồi phía trên cùng. “Ta thắng rồi”
“Làm tốt lắm” hắn nói.
Tác giả :
Trúc Lam