Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 5 - Chương 4
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Từ khi bắt đầu cùng Lăng Tử Hàn chính thức quan hệ tới nay, cũng hơn 5 năm rồi, nhưng Lăng Nghị trong mắt anh, thì chỉ có hai thân phận là Boss cùng cha của Lăng Tử Hàn ra, bản thân anh không hề có ý nghĩ sẽ có quan hệ gì với “Boss” sáng chói đó. Suy nghĩ một chút, anh ngẩng đầu lên nhìn Đồng Duyệt, có chút ngại ngùng: “Con không quen, cũng không dám.”
Đồng Duyệt buồn cười: “Vì sao các con ai cũng sợ ổng như thế cơ chứ? Kỳ thực ổng không có gì đáng sợ cả, ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng nữa là.”
Vệ Thiên Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ một hồi, cũng có chút hoang mang: “Đúng vậy, cho tới giờ ông ấy chưa mắng ai, nhưng chúng con ai cũng sợ cả, toàn bộ hệ thống Quốc An hơn 100.000 người, ngoại trừ Tử Hàn ra, không ai không sợ ông ấy. Bất quá, tất cả chúng con ai cũng yêu quý ông ấy, nếu muốn đem sinh mạng mình ra bảo vệ cho ông ấy, chúng con đều không do dự.”
“Việc này chú tin.” Đồng Duyệt mỉm cười. “Nếu vậy, Thiên Vũ, có thể giúp chú một việc không, coi như cũng là giúp ổng.”
“Chuyện gì?” Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu. “Chú cứ việc nói.”
Đồng Duyệt chậm rãi nói: “Chú muốn có con của Tử Hàn.”
Vệ Thiên Vũ quá sợ hãi: “Gì cơ? Có … có được không? Hệ thống sinh sản của em ấy không phải bị hủy rồi sao? Còn nữa, về mặt pháp luật, em ấy chưa kết hôn …”
“Con nghe chú nói hết đã.” Đồng Duyệt bình tĩnh khoát tay áo. “Hệ thống sinh sản của nó tuy rằng bị hủy, nhưng tinh trùng trong người nó vẫn hoạt động bình thường, bọn chú có thể dùng chút mưu mẹo lấy ra được. Đó là điều đầu tiên. Thứ hai, căn cứ vào đơn xin của bọn chú, các phương diện liên quan đều đặc biệt cho phép, dù Tử Hàn kết hôn hay chưa, đều có thể có con của mình.”
Vệ Thiên Vũ nghi hoặc nhìn hắn: “Chú Đồng, các chú muốn con của em ấy để làm gì?”
“Con đừng hiểu lầm.” Đồng Duyệt thở dài. “Chú không phải Antinogen, con đừng xem chú như tên cuồng khoa học máu lạnh kia. Nếu con đồng ý, sau khi đứa bé ra đời, con có thể tự mình nuôi dưỡng nó. Nếu con thấy khó, thì chú sẽ đưa bé đến Thượng Hải, giao cho em gái chú nuôi. Bọn chú chỉ hy vọng có thể định kỳ quan sát quá trình phát triển của bé, không có ý định đem bé làm thí nghiệm, lại càng không sắp đặt cuộc sống của bé. Bé sẽ lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, con cùng Tử Hàn đều cha của bé, sẽ không có gì thay đổi được việc đó. Đối với việc nuôi dưỡng bé, bọn chú tuyệt đối không nhúng tay vào.”
“À.” Lúc này Vệ Thiên Vũ mới thả lỏng. Anh ngưng thần suy nghĩ một hồi, nghĩ rằng nếu có thể có con của Lăng Tử Hàn, liền kích động. Một lát sau, nụ cười của anh dần biến mất: “Chú Đồng, chuyện này con rất tán thành, thế nhưng, với Tử Hàn thì sao, chúng ta không biết được. Việc này phải thông qua sự đồng ý của em ấy, con không thể tự quyết được.”
Đồng Duyệt nhìn màn hình máy vi tính, suy tư chốc lát, thẳng thắn mà nói: “Thiên Vũ, hồi trước chú cũng từng nói qua việc này với Tử Hàn, nhưng nó kiên trì không chịu. Chú cũng có nói qua với cha nó, ổng cũng không đồng ý việc dùng mệnh lệnh hành chính ép buộc Tử Hàn. Thế nhưng, Tử Hàn hiện tại là bệnh nhân, nên trong một số vấn đề cá nhân có cái nhìn hơi cực đoan, đứng trên cương vị là bác sĩ, chú cho rằng tâm lý của nó có vấn đề. Bởi vậy, chú mới thương lượng với con, chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành.”
Vệ Thiên Vũ giật mình, có chút khó xử: “Chú Đồng, con biết chú nói có lý, nhưng, chuyện lớn như vậy, chú muốn con giấu Tử Hàn, tự mình thay em ấy quyết định, thực sự làm khó con rồi. Con không muốn Tử Hàn đau lòng, không muốn em ấy hiểu lầm con bất kì chuyện gì.”
Đồng Duyệt chuyên chú nhìn anh một hồi, thở dài: “Vậy được rồi, việc này cứ để chú.”
Vệ Thiên Vũ nhíu mày: “Chú Đồng, chú vẫn muốn gạt Tử Hàn sao?”
Đồng Duyệt nói: “Tổ chuyên gia bọn chú hy vọng Tử Hàn có thể có con. Nhà tâm lý cho rằng, đâu cũng là một cách trị liệu tâm lý cho nó, rất khả năng sẽ có hiệu quả. Ngoài ra, chú nghĩ cha nó cũng hy vọng nó có con. Thiên Vũ, lẽ nào con không muốn?”
“Tất nhiên là con muốn.” Vệ Thiên Vũ cuống cả lên. Anh suy nghĩ chốc lát, rốt cục hạ quyết tâm. “Được rồi, chú Đồng, chú cứ làm đi. Chờ khi bé ra đời, con sẽ nuôi bé.”
“Vậy là tốt rồi. Có con nuôi bé thì không còn gì tốt hơn, chú rất yên tâm.” Đồng Duyệt thoả mãn gật đầu, thái độ chuyên nghiệp hỏi anh. “Thiên Vũ, hiện tại hai đứa có quan hệ hay không?”
Mặt Vệ Thiên Vũ có chút đỏ.
Nét mặt Đồng Duyệt nghiêm túc: “Thiên Vũ, chú đang dùng thân phận là một bác sĩ hỏi con. Con cũng biết, hiện tại dù bất kì sự biến đổi nào trong cuộc sống của hai đứa cũng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của Tử Hàn, có thể có ảnh hưởng tốt, cũng có thể có ảnh hưởng xấu, bọn chú cần phải xem xét cẩn thận.”
“Vâng, con biết.” Vệ Thiên Vũ gật đầu, lúng túng một lát, mới cố lấy dũng khí nói ra. “Thỉnh thoảng bọn con cũng có.”
Đồng Duyệt mỉm cười: “Bắt đầu từ lúc nào?”
“Cũng được nửa năm rồi.” Vệ Thiên Vũ lúc này khôi phục lại sự bình tĩnh. “Ngay từ đầu là do Tử Hàn kiên trì muốn thử một lần, con biết tâm ý của em ấy, em ấy không muốn con ở bên cạnh em ấy phải chịu ủy khuất, nên lúc đầu con cũng phản đối. Nhưng sau đó em ấy cứ kiên trì, nên sau đó chúng con có làm. Bất quá, lần nào con cũng rất cẩn thận.”
“Rất tốt.” Đồng Duyệt vui mừng. “Nếu vậy có thể thấy rõ, về mặt tâm lý có thể thấy nó đã khá hơn trước. Vậy nói chú biết, nó có cao trào không? Là cảm giác thế nào?”
Vệ Thiên Vũ lắc đầu: “Em ấy không có hứng thú làm tình như người thường. Nói thẳng ra thì em ấy không có khoái cảm, cũng không có cao trào. Nhưng em ấy nói em ấy vẫn cảm nhận được sự ấm áp, như có một luồng nước nóng lan tràn toàn bộ cả người, cảm thấy rất thoải mái, khiến em ấy ngủ rất ngon. Đây cũng là nguyên nhân con đồng ý làm tình với em ấy.”
“Vậy sao? Ấm áp?” Đồng Duyệt trầm tư. “Loại cảm giác này … rất kỳ lạ …”
Vệ Thiên Vũ thấy hắn tự hỏi, không có quấy rối hắn.
Không lâu sau, máy vi tính trên bàn vang lên tiếng. Đồng Duyệt nhìn màn hình, mỉm cười nói: “Kiểm tra của Tử Hàn đã xong hết rồi, tình hình rất tốt, so với lần trước không có thay đổi gì nhiều. Nói chung, cũng là những lời đó, chú ý tĩnh dưỡng, đúng hạn uống thuốc, đúng hạn đến bệnh viện kiểm tra, còn nữa, không được để quá quá mệt mỏi, lại không được để bản thân bị thương.”
“Con hiểu.” Vệ Thiên Vũ nghe thấy bệnh tình của Lăng Tử Hàn không có chuyển biến xấu, thấy thoải mái. “Vậy, chú Đồng, con ra ngoài trước.”
“Được.” Đồng Duyệt tiễn anh, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ đối chiếu phân tích sự thay đổi hệ thần kinh của Lăng Tử Hàn.
Vệ Thiên Vũ đi xuống lầu một, liền thấy Lăng Tử Hàn đang ngồi xe lăn yên lặng nhìn sân.
Ánh nắng mặt trời tháng năm xúc động lòng người, hòn non bộ phun làn nước trong, tản ra một cầu vòng rất đẹp. Trên sân cỏ có vài đóa hoa nở rộ, thỉnh thoảng có vài con bướm bay tới bay lui. Toàn bộ thế giới đều bừng bừng sinh sống, khiến toàn bộ bác sĩ y tá qua lại không ngớt cũng thấy vui vẻ hơn. Chỉ có Lăng Tử Hàn bàng quan, trái tim cậu dường như không ở trong thế giới này, chung quanh cậu đều là bức tường vô hình, tách cậu ra hẳn mọi người, những người đó đi qua cậu đều theo bản năng tránh ra, không ai tiến tới hỏi thăm hay quan tâm tới cậu.
Vệ Thiên Vũ đã sớm cảm nhận được, lúc này cũng không nói thêm cái gì, nét mặt trở nên ôn hòa, trong mắt cũng có nét cười ấm áp. Anh từ tốn bước lên chỗ cậu, tiến tới phía sau Lăng Tử Hàn, ôn hòa hỏi: “Kiểm tra xong hết rồi à?”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn liền thong dong đứng dậy. “Chúng ta cùng đi đến Bộ đi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ biết dựa theo quy trình công tác bây giờ cậu phải đến Bộ để báo cáo lần công tác này, vì vậy đưa xe đến thẳng “Thứu tháp”.
HẾT CHAP 04
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Vệ Thiên Vũ hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. Từ khi bắt đầu cùng Lăng Tử Hàn chính thức quan hệ tới nay, cũng hơn 5 năm rồi, nhưng Lăng Nghị trong mắt anh, thì chỉ có hai thân phận là Boss cùng cha của Lăng Tử Hàn ra, bản thân anh không hề có ý nghĩ sẽ có quan hệ gì với “Boss” sáng chói đó. Suy nghĩ một chút, anh ngẩng đầu lên nhìn Đồng Duyệt, có chút ngại ngùng: “Con không quen, cũng không dám.”
Đồng Duyệt buồn cười: “Vì sao các con ai cũng sợ ổng như thế cơ chứ? Kỳ thực ổng không có gì đáng sợ cả, ngay cả nói chuyện cũng không lớn tiếng nữa là.”
Vệ Thiên Vũ cắn cắn môi, suy nghĩ một hồi, cũng có chút hoang mang: “Đúng vậy, cho tới giờ ông ấy chưa mắng ai, nhưng chúng con ai cũng sợ cả, toàn bộ hệ thống Quốc An hơn 100.000 người, ngoại trừ Tử Hàn ra, không ai không sợ ông ấy. Bất quá, tất cả chúng con ai cũng yêu quý ông ấy, nếu muốn đem sinh mạng mình ra bảo vệ cho ông ấy, chúng con đều không do dự.”
“Việc này chú tin.” Đồng Duyệt mỉm cười. “Nếu vậy, Thiên Vũ, có thể giúp chú một việc không, coi như cũng là giúp ổng.”
“Chuyện gì?” Vệ Thiên Vũ lập tức gật đầu. “Chú cứ việc nói.”
Đồng Duyệt chậm rãi nói: “Chú muốn có con của Tử Hàn.”
Vệ Thiên Vũ quá sợ hãi: “Gì cơ? Có … có được không? Hệ thống sinh sản của em ấy không phải bị hủy rồi sao? Còn nữa, về mặt pháp luật, em ấy chưa kết hôn …”
“Con nghe chú nói hết đã.” Đồng Duyệt bình tĩnh khoát tay áo. “Hệ thống sinh sản của nó tuy rằng bị hủy, nhưng tinh trùng trong người nó vẫn hoạt động bình thường, bọn chú có thể dùng chút mưu mẹo lấy ra được. Đó là điều đầu tiên. Thứ hai, căn cứ vào đơn xin của bọn chú, các phương diện liên quan đều đặc biệt cho phép, dù Tử Hàn kết hôn hay chưa, đều có thể có con của mình.”
Vệ Thiên Vũ nghi hoặc nhìn hắn: “Chú Đồng, các chú muốn con của em ấy để làm gì?”
“Con đừng hiểu lầm.” Đồng Duyệt thở dài. “Chú không phải Antinogen, con đừng xem chú như tên cuồng khoa học máu lạnh kia. Nếu con đồng ý, sau khi đứa bé ra đời, con có thể tự mình nuôi dưỡng nó. Nếu con thấy khó, thì chú sẽ đưa bé đến Thượng Hải, giao cho em gái chú nuôi. Bọn chú chỉ hy vọng có thể định kỳ quan sát quá trình phát triển của bé, không có ý định đem bé làm thí nghiệm, lại càng không sắp đặt cuộc sống của bé. Bé sẽ lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, con cùng Tử Hàn đều cha của bé, sẽ không có gì thay đổi được việc đó. Đối với việc nuôi dưỡng bé, bọn chú tuyệt đối không nhúng tay vào.”
“À.” Lúc này Vệ Thiên Vũ mới thả lỏng. Anh ngưng thần suy nghĩ một hồi, nghĩ rằng nếu có thể có con của Lăng Tử Hàn, liền kích động. Một lát sau, nụ cười của anh dần biến mất: “Chú Đồng, chuyện này con rất tán thành, thế nhưng, với Tử Hàn thì sao, chúng ta không biết được. Việc này phải thông qua sự đồng ý của em ấy, con không thể tự quyết được.”
Đồng Duyệt nhìn màn hình máy vi tính, suy tư chốc lát, thẳng thắn mà nói: “Thiên Vũ, hồi trước chú cũng từng nói qua việc này với Tử Hàn, nhưng nó kiên trì không chịu. Chú cũng có nói qua với cha nó, ổng cũng không đồng ý việc dùng mệnh lệnh hành chính ép buộc Tử Hàn. Thế nhưng, Tử Hàn hiện tại là bệnh nhân, nên trong một số vấn đề cá nhân có cái nhìn hơi cực đoan, đứng trên cương vị là bác sĩ, chú cho rằng tâm lý của nó có vấn đề. Bởi vậy, chú mới thương lượng với con, chỉ cần con đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành.”
Vệ Thiên Vũ giật mình, có chút khó xử: “Chú Đồng, con biết chú nói có lý, nhưng, chuyện lớn như vậy, chú muốn con giấu Tử Hàn, tự mình thay em ấy quyết định, thực sự làm khó con rồi. Con không muốn Tử Hàn đau lòng, không muốn em ấy hiểu lầm con bất kì chuyện gì.”
Đồng Duyệt chuyên chú nhìn anh một hồi, thở dài: “Vậy được rồi, việc này cứ để chú.”
Vệ Thiên Vũ nhíu mày: “Chú Đồng, chú vẫn muốn gạt Tử Hàn sao?”
Đồng Duyệt nói: “Tổ chuyên gia bọn chú hy vọng Tử Hàn có thể có con. Nhà tâm lý cho rằng, đâu cũng là một cách trị liệu tâm lý cho nó, rất khả năng sẽ có hiệu quả. Ngoài ra, chú nghĩ cha nó cũng hy vọng nó có con. Thiên Vũ, lẽ nào con không muốn?”
“Tất nhiên là con muốn.” Vệ Thiên Vũ cuống cả lên. Anh suy nghĩ chốc lát, rốt cục hạ quyết tâm. “Được rồi, chú Đồng, chú cứ làm đi. Chờ khi bé ra đời, con sẽ nuôi bé.”
“Vậy là tốt rồi. Có con nuôi bé thì không còn gì tốt hơn, chú rất yên tâm.” Đồng Duyệt thoả mãn gật đầu, thái độ chuyên nghiệp hỏi anh. “Thiên Vũ, hiện tại hai đứa có quan hệ hay không?”
Mặt Vệ Thiên Vũ có chút đỏ.
Nét mặt Đồng Duyệt nghiêm túc: “Thiên Vũ, chú đang dùng thân phận là một bác sĩ hỏi con. Con cũng biết, hiện tại dù bất kì sự biến đổi nào trong cuộc sống của hai đứa cũng sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình của Tử Hàn, có thể có ảnh hưởng tốt, cũng có thể có ảnh hưởng xấu, bọn chú cần phải xem xét cẩn thận.”
“Vâng, con biết.” Vệ Thiên Vũ gật đầu, lúng túng một lát, mới cố lấy dũng khí nói ra. “Thỉnh thoảng bọn con cũng có.”
Đồng Duyệt mỉm cười: “Bắt đầu từ lúc nào?”
“Cũng được nửa năm rồi.” Vệ Thiên Vũ lúc này khôi phục lại sự bình tĩnh. “Ngay từ đầu là do Tử Hàn kiên trì muốn thử một lần, con biết tâm ý của em ấy, em ấy không muốn con ở bên cạnh em ấy phải chịu ủy khuất, nên lúc đầu con cũng phản đối. Nhưng sau đó em ấy cứ kiên trì, nên sau đó chúng con có làm. Bất quá, lần nào con cũng rất cẩn thận.”
“Rất tốt.” Đồng Duyệt vui mừng. “Nếu vậy có thể thấy rõ, về mặt tâm lý có thể thấy nó đã khá hơn trước. Vậy nói chú biết, nó có cao trào không? Là cảm giác thế nào?”
Vệ Thiên Vũ lắc đầu: “Em ấy không có hứng thú làm tình như người thường. Nói thẳng ra thì em ấy không có khoái cảm, cũng không có cao trào. Nhưng em ấy nói em ấy vẫn cảm nhận được sự ấm áp, như có một luồng nước nóng lan tràn toàn bộ cả người, cảm thấy rất thoải mái, khiến em ấy ngủ rất ngon. Đây cũng là nguyên nhân con đồng ý làm tình với em ấy.”
“Vậy sao? Ấm áp?” Đồng Duyệt trầm tư. “Loại cảm giác này … rất kỳ lạ …”
Vệ Thiên Vũ thấy hắn tự hỏi, không có quấy rối hắn.
Không lâu sau, máy vi tính trên bàn vang lên tiếng. Đồng Duyệt nhìn màn hình, mỉm cười nói: “Kiểm tra của Tử Hàn đã xong hết rồi, tình hình rất tốt, so với lần trước không có thay đổi gì nhiều. Nói chung, cũng là những lời đó, chú ý tĩnh dưỡng, đúng hạn uống thuốc, đúng hạn đến bệnh viện kiểm tra, còn nữa, không được để quá quá mệt mỏi, lại không được để bản thân bị thương.”
“Con hiểu.” Vệ Thiên Vũ nghe thấy bệnh tình của Lăng Tử Hàn không có chuyển biến xấu, thấy thoải mái. “Vậy, chú Đồng, con ra ngoài trước.”
“Được.” Đồng Duyệt tiễn anh, sau đó mới ngồi xuống, bắt đầu tỉ mỉ đối chiếu phân tích sự thay đổi hệ thần kinh của Lăng Tử Hàn.
Vệ Thiên Vũ đi xuống lầu một, liền thấy Lăng Tử Hàn đang ngồi xe lăn yên lặng nhìn sân.
Ánh nắng mặt trời tháng năm xúc động lòng người, hòn non bộ phun làn nước trong, tản ra một cầu vòng rất đẹp. Trên sân cỏ có vài đóa hoa nở rộ, thỉnh thoảng có vài con bướm bay tới bay lui. Toàn bộ thế giới đều bừng bừng sinh sống, khiến toàn bộ bác sĩ y tá qua lại không ngớt cũng thấy vui vẻ hơn. Chỉ có Lăng Tử Hàn bàng quan, trái tim cậu dường như không ở trong thế giới này, chung quanh cậu đều là bức tường vô hình, tách cậu ra hẳn mọi người, những người đó đi qua cậu đều theo bản năng tránh ra, không ai tiến tới hỏi thăm hay quan tâm tới cậu.
Vệ Thiên Vũ đã sớm cảm nhận được, lúc này cũng không nói thêm cái gì, nét mặt trở nên ôn hòa, trong mắt cũng có nét cười ấm áp. Anh từ tốn bước lên chỗ cậu, tiến tới phía sau Lăng Tử Hàn, ôn hòa hỏi: “Kiểm tra xong hết rồi à?”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn liền thong dong đứng dậy. “Chúng ta cùng đi đến Bộ đi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ biết dựa theo quy trình công tác bây giờ cậu phải đến Bộ để báo cáo lần công tác này, vì vậy đưa xe đến thẳng “Thứu tháp”.
HẾT CHAP 04
Mục lục
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết