Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa
Chương 20: Quà tặng của cô
Đầu Lăng Chân rất nặng nề, hồi lâu sau cô cũng không phản ứng với ý trong lời nói của anh, nhưng trong tiềm thức cũng cảm thấy một câu cảm ơn của mình cũng chẳng có lòng gì cả.
Dù sao Ngụy Tỷ giúp cô ân tình lớn như thế, còn cho cô một phòng làm việc, rất nhiều thứ mà cô không thể tính toán giá trị được, nhưng cũng biết không phải chỉ một câu cảm ơn nhẹ nhàng thì có thể cho qua.
Ngụy Tỷ hơi dùng sức nắm chặt tay cô, Lăng Chân vỗ vỗ tay anh bảo anh buông ra, đầu óc cô từ từ suy nghĩ mà nói: "Vậy... Tôi cho anh một món quà nhé."
Ngón tay của Ngụy Tỷ hơi buông ra một chút, nhưng không thả hẳn ra mà nhích lại gần cô, ánh mắt có vẻ cân nhắc: "Quà gì?"
"... Tạm thời..." Lăng Chân bị anh làm cho lui về phía sau một chút, sờ gương mặt nóng lên của mình: "Chưa nghĩ ra, nhưng mà tôi sẽ không để anh chịu thiệt."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Ngụy Tỷ nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
Không biết có phải vì uống rượu hay không mà Lăng Chân cảm thấy hơi nóng.
Hơn nữa, dường như không khí trong xe rất kì lạ, trong vô hình khí thế trên người Ngụy Tỷ mang theo vẻ áp bức, khiến cho cô đang choáng váng đầu óc cũng cảm thấy được sự bất an khó hiểu.
Tức giận sao? Dường như cũng không giống...
Chẳng lẽ là thấy cô quá miễn cưỡng rồi?
Yên lặng như thế một lát, Lăng Chân không chịu nổi không khí này nữa, dường như che mặt xin tha: "Không còn chuyện gì thì chúng ta có thể trở về nhà đi ngủ không, tôi buồn ngủ quá."
Cô mới mở miệng, bỗng nhiên bầu không khí mơ hồ bị phá tan, câu cuối có vẻ mềm mại lại run rẩy.
Ngụy Tỷ cụp mắt xuống, cô sợ hãi.
Mấy giây sau, rốt cuộc Ngụy Tỷ cũng lui về, khí thế bức người khi nãy cũng thu lại, cuối cùng cũng buông tha cô.
"Vậy sau này còn uống rượu nữa không?"
Lăng Chân vừa buồn ngủ lại hơi sợ hãi, che nửa gương mặt lộ ra đôi mắt trong như nước: "Không uống không uống nữa."
"Không." Ngụy Tỷ lại đưa người qua, mở cửa xe cho cô: "Cô có thể uống."
"... Khi có tôi ở đó."
___
Ngày hôm sau, Lăng Chân tỏ ý sau này dù có ai ở đó thì cô cũng không uống nữa.
Rượu ở nhân gian thật ngọt nhưng ai ngờ hậu quả lại lớn như thế, thật sự kém xa rượu ngon ở tiên giới. Lăng Chân khẽ xoa đầu rất lâu mới tỉnh táo lại, mặc đồ ngủ ra khỏi phòng.
Ngụy Tỷ đã đến công ty, trên bàn để lại điểm tâm cho cô, có bánh dứa nướng và cà phê đã pha, bánh bao hấp, sủi cảo và đậu hũ nấu bày đầy cả bàn.
Lăng Chân: "..." Xin hỏi cô là lợn bị chăn nuôi à.
Nhưng mà trái lại cô có thể cảm nhận được Ngụy Tỷ đối với cô tốt hơn trước kia. Mặc dù tính tình của Ngụy Tỷ vẫn không tốt lắm nhưng thái độ đối với cô từ lúc xem thường ban đầu đến bây giờ lại thân thiết như có như không, vẫn có chút khác biệt.
Từ lúc xuyên sách đến nay, nữ phụ chốt thí vẫn cẩn thận trấn an nhân vật phản diện tốt xấu gì cũng có chút thành quả.
Qua tuần thì <> sẽ bắt đầu quay, địa điểm quay phim là ở thành phố điện ảnh B. Trong khoảng thời gian này cô không có chuyện gì làm nên học thuộc kịch bản, thu dọn xong lần này thì đi ra ngoài chỉ cần xách theo hành lý là đủ.
Ăn điểm tâm xong, Lăng Chân bỏ phần còn lại vào tủ lạnh, dọn bàn. Sau đó cô chọn bộ quần áo đi ra ngoài đón xe đi đến cửa hành.
Cô đã nói muốn tặng quà cho Ngụy Tỷ vậy thì phải chọn lựa một chút, cô không muốn mạo hiểm với lão đại.
Lần trước cô chọn quà cho Ngụy Tỷ là lúc mới xuyên qua không bao lâu, chỉ đơn giản là muốn khơi gợi lòng tốt của lão đại mà giữ được mạng nên cuối cùng mua hai quyển sách học nấu canh gà. Bây giờ nhớ lại, Lăng Chân cảm thấy hiệu quả vẫn rất tốt.
Lần này mua quà vẫn rất đau đầu, bỏ tiền thì Ngụy Tỷ cũng chưa chắc sẽ thích, mua vài thứ đồ lại không thể hiện được thành ý. Lăng Chân đi dạo một vòng cũng không thu hoạch được gì, cô ngồi trên ghế dài của khu nghỉ ngơi trong trung tâm thương mại tập trung suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui bỗng lóe lên ánh sáng, cô quyết định hỏi thẳng Ngụy Tỷ thiếu gì là được! Đương nhiên không thể hỏi thẳng anh ấy.
...
Trong phòng họp cấp cao của Khánh Tỷ, quản lí chi nhánh đang báo cáo dự án cuối cùng của năm nay.
Người đàn ông ngồi ghế da chính giữa mặc đồ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi bỏ hai nút không cài, vẫn có vẻ nghiêm túc và anh tuấn. Ngồi dưới tay anh là Triệu Ngạn đang vô cùng chăm chú mà xem hình ảnh trên màn hình chiếu.
Bỗng nhiên di động trong tay anh ta sáng lên một cái.
Ban đầu Triệu Ngạn chỉ tùy tiện nhìn lướt qua nhưng lại vô tình nhìn thấy người gửi đến, lập tức sửng sốt.
A?
"Tiếp theo, trọng điểm đầu tư quý này của chúng ta vẫn là phim giải trí và phim..." Người đang nói chính là Hạ Tịch, tóc xoăn của cô ta xõa vai, môi đỏ xinh đẹp, thần thái tự tin chuyên nghiệp vô cùng mê người. "Trước mắt, trải qua khảo sát và phân tích và số liệu, kịch bản có giá trị đầu tư nhất là <>, bộ này là phim thần tượng..."
Ngụy Tỷ nhìn vào bảng báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Ngạn liếc mắt nhìn anh, trong lòng tự nhủ hai người này chơi trò tình ái gì đây? Anh cầm điện thoại di động lên trả lời: "Chị dâu nhỏ, chuyện gì thế? [Nhe răng]"
Tối hôm qua khi ăn cơm Lăng Chân đã add Wechat của Triệu Ngạn, không ngờ hôm nay lại dùng đến. Cô nhắn một câu "Đang bận sao?", sau đó khi chờ anh ta trả lời thì cô mua một ly trà sữa.
Sau khi Triệu Ngạn trả lời thì Lăng Chân cầm điện thoại nhắn một tin: "Có chuyện muốn hỏi ý cậu một chút..."
Triệu Ngạn: "Chị nói đi [Đáng sợ quá]"
Nhìn có vẻ như đang bận vậy?
Tốc độ gõ chữ của Lăng Chân rất chậm, gõ từng chữ rất tập trung: "Đúng thế, tôi muốn mua quà tặng Ngụy Tỷ nhưng không biết mua gì, nên mới hỏi cậu một chút."
Vừa nhắn xong thì nhân viên cửa hàng kêu lên:
"Số 0256, trà Ô long xong rồi!"
Lăng Chân vội vàng ngẩng đầu đi đến quầy hàng lấy trà sữa. Lần này một tay đang bận không thể đánh chữ được nên đành phải đổi thành giọng nói gửi qua.
Triệu Ngạn giả vờ xem màn hình lớn, Hà Tịch đang phân tích cho Ngụy Tỷ và các vị quản lý ưu thế của bộ phim <> này. Anh ta vừa gật đầu, vừa mở khung chat Wechat ra.
Nhưng anh ta cũng không biết tin nhắn mới nhất là giọng nói, ngón tay vừa chạm thì giọng nói vang lên, một giọng nữ bỗng nhiên vang lên trong phòng họp:
"À giống như... Trong văn phòng các anh có thiếu cái gì không?"
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Giọng nói kia dịu dàng mà trong trẻo, cho dù dính tạp âm nhưng nghe vào cũng khiến cho người ta chấn động.
Nhưng đáng sợ nhất là giọng nói này sao quen tai như thế?
Cả phòng họp dường như có thể nghe được tiếng kim rơi, bọn họ nhìn Triệu Ngạn với vẻ thương hại.
Ánh mắt Triệu Ngạn đờ đẫn, sắc mặt xám ngoét. Anh ta ngẩng đầu, quản lý Lưu ở đối diện nhìn anh với ánh mắt bảo trọng, Triệu Ngạn từ từ quay đầu đối mặt với ánh mắt của người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ngụy Tỷ nhìn anh ta giống như nhìn người chết, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, nhưng vẻ tàn nhẫn bốc lên trong đôi mắt đen nhánh: "Cô ấy tìm cậu có chuyện gì?"
Mồ hôi của Triệu Ngạn rơi như mưa: "Ngụy tổng, sếp, anh nghe tôi giải thích!"
Sau khi Lăng Chân nhắn xong tin này thì hồi lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời, cô cảm thấy hơi kì lạ. Đợi đến lúc cô ung dung chậm rãi uống hết trà sữa thì mới có tin nhắn trả lời.
"Không thiếu gì cả, cô cứ tùy tiện mua. Còn nữa..."
"Sếp nói, chuyện như thế này thì lần này hãy hỏi thẳng anh ấy, đừng hỏi người khác."
Lăng Chân: "?"
Sao cô lại cảm thấy giọng điệu này là lạ, không giống với phong cách nhắn tin của Triệu Ngạn.
Hơn nữa anh ta cũng chẳng làm được gì cả, sao có thể hỏi thẳng người được tặng quà chứ? Chuyện này còn gì mà ngạc nhiên nữa.
Cô suy nghĩ: "Vậy hôm nay Ngụy tổng của anh vẫn ở công ty sao? Hôm nay có thể đưa quà qua không?"
Triệu Ngạn: "Có."
Triệu Ngạn: "Chị dâu, vừa rồi tôi mới bị sai đi ra ngoài, chị hỏi người khác đi! Có duyên gặp lại! [Khóc lớn]
Lăng Chân: "???"
Nhưng mà mặc dù Triệu Ngạn không giúp đỡ được gì nhưng cuối cùng Lăng Chân cũng nghĩ ra nên tặng cái gì rồi. Trước đó cô có đến văn phòng của Ngụy Tỷ, cảm thấy tổng thể gọn gàng nhưng không có sức sống.
Lăng Chân quyết định xoay người đi vào một cửa hàng hoa rất to.
Chủ cửa hàng là một người trẻ tuổi, chuông gió ở cửa vang lên một tiếng thì có một cô gái trẻ tuổi có vóc dáng xinh đẹp, đeo khẩu trang đi vào. Mặc dù cô gái đeo khẩu trang che nửa gương mặt nhưng đôi mắt lộ ra ngoài cũng vô cùng đẹp.
Đôi mắt của chủ của hàng hoa tỏa sáng, nhiệt tình giới thiệu: "Cô gái mua hoa không? Hôm nay hoa Dạ Lan Hương và hoa Diên Vĩ đều rất tươi."
Lăng Chân cười đôi mắt khẽ cong lên, lắc đầu, ngón tay trắng nõn chỉ vào góc khuất nên cửa tiệm hoa.
"Tôi muốn cái kia."
Trong văn phòng tổng giám đốc Khánh Tỷ, Ngụy Tỷ ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã gần đến giờ tan ca, tầng mười bảy lần lượt có người rời đi.
Còn chưa tới...
Có người nói hôm nay sẽ đến tặng quà.
Sau một lúc, cửa văn phòng bị gõ, Ngụy Tỷ giương mắt lên: "Vào đi."
Cữa mở ra, không phải người trong tưởng tượng. Hà Tịch và mấy quản lý cấp cao kia đứng ở cửa, cười nhìn qua: "Ngụy tổng, hôm nay em họ tôi khai trương nhà hàng, bảo chúng ta đến chúc mừng, anh có muốn đi cùng không?"
Hôm nay cô mặc váy đỏ ôm sát gợi cảm phác họa ra dáng người nóng bỏng, thấy mấy quản lý cấp cao đều có vẻ thèm thuồng.
Ngụy Tỷ không biểu lộ gì, cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa: "Mọi người đi đi."
Hà Tịch cắn cắn môi, giọng nói dịu dàng: "Anh nể mặt đi, bởi vì anh thích món ăn Nhật Bản nên tôi mới muốn mời anh đó."
Đám người đều muốn giúp người đẹp nên hùa theo nói: "Ngụy tổng, anh nhìn xem hôm nay quản lý Hà ăn mặc đẹp như thế, anh hãy nể mặt cô ấy mà qua ngồi chút được không?"
Ngụy Tỷ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lạnh nhạt không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, cửa thang máy "Ting ting" mở ra.
Một bảo vệ của công ty ôm một thùng lớn, thở hồng hộc đem đến ngoài phòng làm việc: "Ngụy tổng, có kiện hàng của anh."
Ngụy Tỷ nhướng đuôi lông mày: "Đưa vào đi."
Trong phút chốc đám người cũng không để ý đến chuyện mời, đều rất tò mò nhìn kiện hàng to lớn này là cái gì.
Anh chàng bảo vệ đưa đến chỗ trống trong văn phòng lấy một con dao nhỏ mở băng keo bịt kín ra, mùi cỏ cây xuất hiện.
Ngụy Tỷ đi lên trước, vẻ mặt có vẻ suy nghĩ.
Thùng giấy này là được bọc lên, sau khi mở ra thì trải phẳng trên đất. Cuối cùng lần này anh cũng thấy rõ trong kiện hàng là cái gì.
Đó là một chậu cây to, xanh biếc, tràn đầy sức sống... Cây Phú Quý!
Ngụy Tỷ nhìn chằm chằm bồn cây này, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Đầu óc của Hà Tịch nhạy bén, nhớ tới giọng nói trong buổi họp ban chiều kia, lập tức biết được đây là món quà Lăng Chân tặng cho Ngụy Tỷ.
Cô che miệng bật cười một tiếng: "Đây là ai đưa cho Ngụy tổng thế? Ánh mắt nhìn giống như nhà giàu mới nổi quá đi, cũng không hợp với phong cách trong văn phòng của Ngụy tổng."
Những quản lý cấp cao khác đều cảm thấy kỳ lạ, mặc dù đưa cây Phú Quý có ngụ ý rất tốt nhưng mà khí thế của Ngụy tổng bọn họ quá mạnh, quá xung đột với cây này rồi!
Ngụy Tỷ không nói gì, nhìn chằm chằm vào bồn cây một lúc, bỗng nhiên bật cười.
Đám người:?
Sau đó chỉ thấy Ngụy tổng cúi người, hai tay đặt lên bồn sứ, hơi dùng sức ôm lấy bồn cây Phú Quý kia.
Sau đó anh ôm bồn cây đến cạnh bàn làm việc, đặt ở nơi bắt mắt nhất.
Đám người:???
Sắc mặt của Hà Tịch khó coi, níu mép váy đỏ của mình, sau đó nở nụ cười gượng: "Cây này để ở đây cũng có ý may mắn. Vậy nếu Ngụy tổng không còn việc gì nữa thì đi cùng mọi người đi?"
Ngụy Tỷ không nói chuyện, cúi đầu nhìn điện thoại, có người nhắn tin cho anh.
"Anh nhận được quà chưa? Thích không [Ngượng ngùng] cây kia rất có linh khí, sẽ chiêu tài cho anh đấy! Ở nhà tôi có nấu một bàn ăn, chờ anh về ăn."
Ngụy Tỷ cong môi, cầm áo khoác âu phục đặt trên ghế, cầm chìa khóa xe lên.
Hà Tịch nở nụ cười: "Chúng ta đi sao?"
Ngụy Tỷ nhanh chân rời đi: "Tôi về nhà ăn cơm."
Về đến nhà, trong phòng bếp có mùi thơm thoang thoảng.
Lăng Chân buộc tạp dề, cầm muôi lớn đang nấu canh. Gần đây tài nấu nướng của cô đã tiến bộ hơn một chút, đã có thể nấu được một bàn thức ăn.
Lăng Chân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu cười cười: "Anh trở về rồi à?"
Ngụy Tỷ đi vào phòng bếp, tựa ở cạnh cửa khoanh tay nhìn cô.
Một bên mặt của Lăng Chân rất đẹp, cái trán trơn bóng mà đầy đặn, mũi nhỏ chóp mũi xinh đẹp, môi rất đẹp. Tạp dề trên người cô cũng màu đỏ, sau lưng buộc dây lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, cũng tạo thành đường cong ngực bụng.
Trông vô cùng mê người.
Ngụy Tỷ nhìn cô, nhớ tới Hà Tịch mặc váy đỏ được người ta khen ngợi.
Nhưng trong mắt anh thì không đẹp bằng chiếc tạp dề này.
Lăng Chân nhìn lửa, lúc này canh đã nấu gần xong. Cô múc muỗng nhỏ, thổi nhẹ, quay người đưa tay đưa cho Ngụy Tỷ: "Anh nếm thử không?"
Bỗng nhiên cô đi đến gần, trên người thơm mùi cơm chín đặc biệt tràn vào mũi anh.
Bộ ngực ưỡn cao và vòng eo mỏng manh đang ở trước mắt, cổ trơn bóng mềm mại, cảnh đẹp sâu thẳm bị ngăn lại ở dưới cổ áo.
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, bỗng dưng cổ họng căng thẳng.
Lăng Chân cũng không biết, tới gần một chút đút vào môi anh: "Thấy uống được không?"
Ngụy Tỷ khẽ mở miệng: "... Đẹp mắt."
Lăng Chân: "Cái gì đẹp?"
Nồi canh của cô sao?
Ngụy Tỷ cúi đầu xuống, giọng nói có vẻ trầm ngâm: "Cô."
Dù sao Ngụy Tỷ giúp cô ân tình lớn như thế, còn cho cô một phòng làm việc, rất nhiều thứ mà cô không thể tính toán giá trị được, nhưng cũng biết không phải chỉ một câu cảm ơn nhẹ nhàng thì có thể cho qua.
Ngụy Tỷ hơi dùng sức nắm chặt tay cô, Lăng Chân vỗ vỗ tay anh bảo anh buông ra, đầu óc cô từ từ suy nghĩ mà nói: "Vậy... Tôi cho anh một món quà nhé."
Ngón tay của Ngụy Tỷ hơi buông ra một chút, nhưng không thả hẳn ra mà nhích lại gần cô, ánh mắt có vẻ cân nhắc: "Quà gì?"
"... Tạm thời..." Lăng Chân bị anh làm cho lui về phía sau một chút, sờ gương mặt nóng lên của mình: "Chưa nghĩ ra, nhưng mà tôi sẽ không để anh chịu thiệt."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Ngụy Tỷ nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì.
Không biết có phải vì uống rượu hay không mà Lăng Chân cảm thấy hơi nóng.
Hơn nữa, dường như không khí trong xe rất kì lạ, trong vô hình khí thế trên người Ngụy Tỷ mang theo vẻ áp bức, khiến cho cô đang choáng váng đầu óc cũng cảm thấy được sự bất an khó hiểu.
Tức giận sao? Dường như cũng không giống...
Chẳng lẽ là thấy cô quá miễn cưỡng rồi?
Yên lặng như thế một lát, Lăng Chân không chịu nổi không khí này nữa, dường như che mặt xin tha: "Không còn chuyện gì thì chúng ta có thể trở về nhà đi ngủ không, tôi buồn ngủ quá."
Cô mới mở miệng, bỗng nhiên bầu không khí mơ hồ bị phá tan, câu cuối có vẻ mềm mại lại run rẩy.
Ngụy Tỷ cụp mắt xuống, cô sợ hãi.
Mấy giây sau, rốt cuộc Ngụy Tỷ cũng lui về, khí thế bức người khi nãy cũng thu lại, cuối cùng cũng buông tha cô.
"Vậy sau này còn uống rượu nữa không?"
Lăng Chân vừa buồn ngủ lại hơi sợ hãi, che nửa gương mặt lộ ra đôi mắt trong như nước: "Không uống không uống nữa."
"Không." Ngụy Tỷ lại đưa người qua, mở cửa xe cho cô: "Cô có thể uống."
"... Khi có tôi ở đó."
___
Ngày hôm sau, Lăng Chân tỏ ý sau này dù có ai ở đó thì cô cũng không uống nữa.
Rượu ở nhân gian thật ngọt nhưng ai ngờ hậu quả lại lớn như thế, thật sự kém xa rượu ngon ở tiên giới. Lăng Chân khẽ xoa đầu rất lâu mới tỉnh táo lại, mặc đồ ngủ ra khỏi phòng.
Ngụy Tỷ đã đến công ty, trên bàn để lại điểm tâm cho cô, có bánh dứa nướng và cà phê đã pha, bánh bao hấp, sủi cảo và đậu hũ nấu bày đầy cả bàn.
Lăng Chân: "..." Xin hỏi cô là lợn bị chăn nuôi à.
Nhưng mà trái lại cô có thể cảm nhận được Ngụy Tỷ đối với cô tốt hơn trước kia. Mặc dù tính tình của Ngụy Tỷ vẫn không tốt lắm nhưng thái độ đối với cô từ lúc xem thường ban đầu đến bây giờ lại thân thiết như có như không, vẫn có chút khác biệt.
Từ lúc xuyên sách đến nay, nữ phụ chốt thí vẫn cẩn thận trấn an nhân vật phản diện tốt xấu gì cũng có chút thành quả.
Qua tuần thì <
Ăn điểm tâm xong, Lăng Chân bỏ phần còn lại vào tủ lạnh, dọn bàn. Sau đó cô chọn bộ quần áo đi ra ngoài đón xe đi đến cửa hành.
Cô đã nói muốn tặng quà cho Ngụy Tỷ vậy thì phải chọn lựa một chút, cô không muốn mạo hiểm với lão đại.
Lần trước cô chọn quà cho Ngụy Tỷ là lúc mới xuyên qua không bao lâu, chỉ đơn giản là muốn khơi gợi lòng tốt của lão đại mà giữ được mạng nên cuối cùng mua hai quyển sách học nấu canh gà. Bây giờ nhớ lại, Lăng Chân cảm thấy hiệu quả vẫn rất tốt.
Lần này mua quà vẫn rất đau đầu, bỏ tiền thì Ngụy Tỷ cũng chưa chắc sẽ thích, mua vài thứ đồ lại không thể hiện được thành ý. Lăng Chân đi dạo một vòng cũng không thu hoạch được gì, cô ngồi trên ghế dài của khu nghỉ ngơi trong trung tâm thương mại tập trung suy nghĩ.
Nghĩ tới nghĩ lui bỗng lóe lên ánh sáng, cô quyết định hỏi thẳng Ngụy Tỷ thiếu gì là được! Đương nhiên không thể hỏi thẳng anh ấy.
...
Trong phòng họp cấp cao của Khánh Tỷ, quản lí chi nhánh đang báo cáo dự án cuối cùng của năm nay.
Người đàn ông ngồi ghế da chính giữa mặc đồ vest màu đen, bên trong mặc áo sơ mi bỏ hai nút không cài, vẫn có vẻ nghiêm túc và anh tuấn. Ngồi dưới tay anh là Triệu Ngạn đang vô cùng chăm chú mà xem hình ảnh trên màn hình chiếu.
Bỗng nhiên di động trong tay anh ta sáng lên một cái.
Ban đầu Triệu Ngạn chỉ tùy tiện nhìn lướt qua nhưng lại vô tình nhìn thấy người gửi đến, lập tức sửng sốt.
A?
"Tiếp theo, trọng điểm đầu tư quý này của chúng ta vẫn là phim giải trí và phim..." Người đang nói chính là Hạ Tịch, tóc xoăn của cô ta xõa vai, môi đỏ xinh đẹp, thần thái tự tin chuyên nghiệp vô cùng mê người. "Trước mắt, trải qua khảo sát và phân tích và số liệu, kịch bản có giá trị đầu tư nhất là <
Ngụy Tỷ nhìn vào bảng báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc.
Triệu Ngạn liếc mắt nhìn anh, trong lòng tự nhủ hai người này chơi trò tình ái gì đây? Anh cầm điện thoại di động lên trả lời: "Chị dâu nhỏ, chuyện gì thế? [Nhe răng]"
Tối hôm qua khi ăn cơm Lăng Chân đã add Wechat của Triệu Ngạn, không ngờ hôm nay lại dùng đến. Cô nhắn một câu "Đang bận sao?", sau đó khi chờ anh ta trả lời thì cô mua một ly trà sữa.
Sau khi Triệu Ngạn trả lời thì Lăng Chân cầm điện thoại nhắn một tin: "Có chuyện muốn hỏi ý cậu một chút..."
Triệu Ngạn: "Chị nói đi [Đáng sợ quá]"
Nhìn có vẻ như đang bận vậy?
Tốc độ gõ chữ của Lăng Chân rất chậm, gõ từng chữ rất tập trung: "Đúng thế, tôi muốn mua quà tặng Ngụy Tỷ nhưng không biết mua gì, nên mới hỏi cậu một chút."
Vừa nhắn xong thì nhân viên cửa hàng kêu lên:
"Số 0256, trà Ô long xong rồi!"
Lăng Chân vội vàng ngẩng đầu đi đến quầy hàng lấy trà sữa. Lần này một tay đang bận không thể đánh chữ được nên đành phải đổi thành giọng nói gửi qua.
Triệu Ngạn giả vờ xem màn hình lớn, Hà Tịch đang phân tích cho Ngụy Tỷ và các vị quản lý ưu thế của bộ phim <
Nhưng anh ta cũng không biết tin nhắn mới nhất là giọng nói, ngón tay vừa chạm thì giọng nói vang lên, một giọng nữ bỗng nhiên vang lên trong phòng họp:
"À giống như... Trong văn phòng các anh có thiếu cái gì không?"
Phòng họp lặng ngắt như tờ.
Giọng nói kia dịu dàng mà trong trẻo, cho dù dính tạp âm nhưng nghe vào cũng khiến cho người ta chấn động.
Nhưng đáng sợ nhất là giọng nói này sao quen tai như thế?
Cả phòng họp dường như có thể nghe được tiếng kim rơi, bọn họ nhìn Triệu Ngạn với vẻ thương hại.
Ánh mắt Triệu Ngạn đờ đẫn, sắc mặt xám ngoét. Anh ta ngẩng đầu, quản lý Lưu ở đối diện nhìn anh với ánh mắt bảo trọng, Triệu Ngạn từ từ quay đầu đối mặt với ánh mắt của người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa.
Ngụy Tỷ nhìn anh ta giống như nhìn người chết, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, nhưng vẻ tàn nhẫn bốc lên trong đôi mắt đen nhánh: "Cô ấy tìm cậu có chuyện gì?"
Mồ hôi của Triệu Ngạn rơi như mưa: "Ngụy tổng, sếp, anh nghe tôi giải thích!"
Sau khi Lăng Chân nhắn xong tin này thì hồi lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời, cô cảm thấy hơi kì lạ. Đợi đến lúc cô ung dung chậm rãi uống hết trà sữa thì mới có tin nhắn trả lời.
"Không thiếu gì cả, cô cứ tùy tiện mua. Còn nữa..."
"Sếp nói, chuyện như thế này thì lần này hãy hỏi thẳng anh ấy, đừng hỏi người khác."
Lăng Chân: "?"
Sao cô lại cảm thấy giọng điệu này là lạ, không giống với phong cách nhắn tin của Triệu Ngạn.
Hơn nữa anh ta cũng chẳng làm được gì cả, sao có thể hỏi thẳng người được tặng quà chứ? Chuyện này còn gì mà ngạc nhiên nữa.
Cô suy nghĩ: "Vậy hôm nay Ngụy tổng của anh vẫn ở công ty sao? Hôm nay có thể đưa quà qua không?"
Triệu Ngạn: "Có."
Triệu Ngạn: "Chị dâu, vừa rồi tôi mới bị sai đi ra ngoài, chị hỏi người khác đi! Có duyên gặp lại! [Khóc lớn]
Lăng Chân: "???"
Nhưng mà mặc dù Triệu Ngạn không giúp đỡ được gì nhưng cuối cùng Lăng Chân cũng nghĩ ra nên tặng cái gì rồi. Trước đó cô có đến văn phòng của Ngụy Tỷ, cảm thấy tổng thể gọn gàng nhưng không có sức sống.
Lăng Chân quyết định xoay người đi vào một cửa hàng hoa rất to.
Chủ cửa hàng là một người trẻ tuổi, chuông gió ở cửa vang lên một tiếng thì có một cô gái trẻ tuổi có vóc dáng xinh đẹp, đeo khẩu trang đi vào. Mặc dù cô gái đeo khẩu trang che nửa gương mặt nhưng đôi mắt lộ ra ngoài cũng vô cùng đẹp.
Đôi mắt của chủ của hàng hoa tỏa sáng, nhiệt tình giới thiệu: "Cô gái mua hoa không? Hôm nay hoa Dạ Lan Hương và hoa Diên Vĩ đều rất tươi."
Lăng Chân cười đôi mắt khẽ cong lên, lắc đầu, ngón tay trắng nõn chỉ vào góc khuất nên cửa tiệm hoa.
"Tôi muốn cái kia."
Trong văn phòng tổng giám đốc Khánh Tỷ, Ngụy Tỷ ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Đã gần đến giờ tan ca, tầng mười bảy lần lượt có người rời đi.
Còn chưa tới...
Có người nói hôm nay sẽ đến tặng quà.
Sau một lúc, cửa văn phòng bị gõ, Ngụy Tỷ giương mắt lên: "Vào đi."
Cữa mở ra, không phải người trong tưởng tượng. Hà Tịch và mấy quản lý cấp cao kia đứng ở cửa, cười nhìn qua: "Ngụy tổng, hôm nay em họ tôi khai trương nhà hàng, bảo chúng ta đến chúc mừng, anh có muốn đi cùng không?"
Hôm nay cô mặc váy đỏ ôm sát gợi cảm phác họa ra dáng người nóng bỏng, thấy mấy quản lý cấp cao đều có vẻ thèm thuồng.
Ngụy Tỷ không biểu lộ gì, cúi đầu nhìn đồng hồ lần nữa: "Mọi người đi đi."
Hà Tịch cắn cắn môi, giọng nói dịu dàng: "Anh nể mặt đi, bởi vì anh thích món ăn Nhật Bản nên tôi mới muốn mời anh đó."
Đám người đều muốn giúp người đẹp nên hùa theo nói: "Ngụy tổng, anh nhìn xem hôm nay quản lý Hà ăn mặc đẹp như thế, anh hãy nể mặt cô ấy mà qua ngồi chút được không?"
Ngụy Tỷ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lạnh nhạt không kiên nhẫn.
Đúng lúc này, cửa thang máy "Ting ting" mở ra.
Một bảo vệ của công ty ôm một thùng lớn, thở hồng hộc đem đến ngoài phòng làm việc: "Ngụy tổng, có kiện hàng của anh."
Ngụy Tỷ nhướng đuôi lông mày: "Đưa vào đi."
Trong phút chốc đám người cũng không để ý đến chuyện mời, đều rất tò mò nhìn kiện hàng to lớn này là cái gì.
Anh chàng bảo vệ đưa đến chỗ trống trong văn phòng lấy một con dao nhỏ mở băng keo bịt kín ra, mùi cỏ cây xuất hiện.
Ngụy Tỷ đi lên trước, vẻ mặt có vẻ suy nghĩ.
Thùng giấy này là được bọc lên, sau khi mở ra thì trải phẳng trên đất. Cuối cùng lần này anh cũng thấy rõ trong kiện hàng là cái gì.
Đó là một chậu cây to, xanh biếc, tràn đầy sức sống... Cây Phú Quý!
Ngụy Tỷ nhìn chằm chằm bồn cây này, vẻ mặt hơi nghi hoặc.
Đầu óc của Hà Tịch nhạy bén, nhớ tới giọng nói trong buổi họp ban chiều kia, lập tức biết được đây là món quà Lăng Chân tặng cho Ngụy Tỷ.
Cô che miệng bật cười một tiếng: "Đây là ai đưa cho Ngụy tổng thế? Ánh mắt nhìn giống như nhà giàu mới nổi quá đi, cũng không hợp với phong cách trong văn phòng của Ngụy tổng."
Những quản lý cấp cao khác đều cảm thấy kỳ lạ, mặc dù đưa cây Phú Quý có ngụ ý rất tốt nhưng mà khí thế của Ngụy tổng bọn họ quá mạnh, quá xung đột với cây này rồi!
Ngụy Tỷ không nói gì, nhìn chằm chằm vào bồn cây một lúc, bỗng nhiên bật cười.
Đám người:?
Sau đó chỉ thấy Ngụy tổng cúi người, hai tay đặt lên bồn sứ, hơi dùng sức ôm lấy bồn cây Phú Quý kia.
Sau đó anh ôm bồn cây đến cạnh bàn làm việc, đặt ở nơi bắt mắt nhất.
Đám người:???
Sắc mặt của Hà Tịch khó coi, níu mép váy đỏ của mình, sau đó nở nụ cười gượng: "Cây này để ở đây cũng có ý may mắn. Vậy nếu Ngụy tổng không còn việc gì nữa thì đi cùng mọi người đi?"
Ngụy Tỷ không nói chuyện, cúi đầu nhìn điện thoại, có người nhắn tin cho anh.
"Anh nhận được quà chưa? Thích không [Ngượng ngùng] cây kia rất có linh khí, sẽ chiêu tài cho anh đấy! Ở nhà tôi có nấu một bàn ăn, chờ anh về ăn."
Ngụy Tỷ cong môi, cầm áo khoác âu phục đặt trên ghế, cầm chìa khóa xe lên.
Hà Tịch nở nụ cười: "Chúng ta đi sao?"
Ngụy Tỷ nhanh chân rời đi: "Tôi về nhà ăn cơm."
Về đến nhà, trong phòng bếp có mùi thơm thoang thoảng.
Lăng Chân buộc tạp dề, cầm muôi lớn đang nấu canh. Gần đây tài nấu nướng của cô đã tiến bộ hơn một chút, đã có thể nấu được một bàn thức ăn.
Lăng Chân nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu cười cười: "Anh trở về rồi à?"
Ngụy Tỷ đi vào phòng bếp, tựa ở cạnh cửa khoanh tay nhìn cô.
Một bên mặt của Lăng Chân rất đẹp, cái trán trơn bóng mà đầy đặn, mũi nhỏ chóp mũi xinh đẹp, môi rất đẹp. Tạp dề trên người cô cũng màu đỏ, sau lưng buộc dây lộ ra chiếc eo nhỏ nhắn, cũng tạo thành đường cong ngực bụng.
Trông vô cùng mê người.
Ngụy Tỷ nhìn cô, nhớ tới Hà Tịch mặc váy đỏ được người ta khen ngợi.
Nhưng trong mắt anh thì không đẹp bằng chiếc tạp dề này.
Lăng Chân nhìn lửa, lúc này canh đã nấu gần xong. Cô múc muỗng nhỏ, thổi nhẹ, quay người đưa tay đưa cho Ngụy Tỷ: "Anh nếm thử không?"
Bỗng nhiên cô đi đến gần, trên người thơm mùi cơm chín đặc biệt tràn vào mũi anh.
Bộ ngực ưỡn cao và vòng eo mỏng manh đang ở trước mắt, cổ trơn bóng mềm mại, cảnh đẹp sâu thẳm bị ngăn lại ở dưới cổ áo.
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, bỗng dưng cổ họng căng thẳng.
Lăng Chân cũng không biết, tới gần một chút đút vào môi anh: "Thấy uống được không?"
Ngụy Tỷ khẽ mở miệng: "... Đẹp mắt."
Lăng Chân: "Cái gì đẹp?"
Nồi canh của cô sao?
Ngụy Tỷ cúi đầu xuống, giọng nói có vẻ trầm ngâm: "Cô."
Tác giả :
Triệu Sử Giác