Ngắm Một Trời Xuân
Chương 11
Lén lút bám theo hoàng đế vào võ lăng, vừa mới tới nơi chúng ta đã nghe phải một tin như sét đánh bên tai…
Mai Tố Tân Đại tướng quân quá hạn một tháng vẫn chưa về…. hắn muốn kết….hôn ……
" Lạc Tiên, ngươi tạm thời cứ tránh ở khách điểm này đừng đi ra ngoài, ta đến phủ tướng quân tra xét một chút, để xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra " Ngỡ ngàng ban đầu đã qua đi, ta và Tư Không Xạ Nguyệt hai kẻ ngoài cuộc đều rất nhanh đã tỉnh táo lại, không giống cái người nào đó ở gian phòng hảo hạng cách vách, đập chén đập bát chửi người đánh chó đủ cả, điên cuồng rủa xả kẻ bội tình bạc nghĩa nào đó. Khó khắn lắm mới có lúc âm thanh hỗn độn ầm ĩ ở phòng bên cạnh ngừng lại, Tư Không Xạ Nguyệt trầm sắc mặt phân phó mấy câu, lấy một cái nón có mành đen che đi dung nhan tuấn tú rồi nhanh chòng rời khỏi phòng.
Nàng rời đi đã ba ngày, ta chỉ biết nhìn cửa phòng đóng im ỉm không ai đoái hoài, ta còn hoài nghi có phải ta cùng cái người ngày ngày mua rượu điên cuồng ca hát ở phòng cách vách là số vợ chồng đồng cam cộng khổ hay không nữa. Hỏng bét nhất là nhỡ may…. ‘hắn’ của hắn cùng ‘nàng’ của ta, tình cũ quay về, củi khô lửa cháy, âm dương điều hòa, quay về chính đạo, cùng nhau sánh bước a. Với ta thì cũng không hẳn là cái gì to tát. Ta cũng không thích nữ nhân, đối với Tư Không Xạ Nguyệt cùng lắm dừng lại ở tình nghĩa tỉ muội thôi, nàng đi rồi ta lại càng thoải mái, thiên hạ rộng lớn thế này, chẳng nhẽ ta lại không chốn dung thân?
Chính là…. Tư Không Xạ Nguyệt, ngươi bỏ trốn, ta quả thực không ngăn cản được…
Nhưng mà tiền một đồng cũng không để lại cho ta… Thật quá mức vô tình đi….
Ôm bung đói lăn qua lộn lại nhìn đến ví tiền rỗng tuếch.
Ta nghiến răng nghiến lợi ra vẻ thoải mái, nhẹ nhàng đuổi tiểu nhị của khách điểm lên hỏi dùng cơm ra ngoài. Ta còn đang thê thảm lăn lộn trên giường, tính toán dùng giấc ngủ bảo tồn sinh mạng thì từ phòng cách vách vốn hai ngày nay yên lặng lại nổi lên tiếng rít gào, muốn coi như không nghe thấy cũng khó…
" Cút! Cút hết cho ta!! Ngươi nghĩ ngươi là ai, dám đánh đồng với Mai khanh của ta?! Cút hêt! "
" Bệ hạ… Ta thật lòng với người mà… Mai tướng quân hắn phụ thánh ân, nhưng ta tuyệt đối là toàn tâm toàn ý với Hoàng… "
" Cút! Trừ bỏ Mai khanh ai ta cũng không cần! Ai bảo ngươi tới? Ai cho phép ngươi vào đây? Đều cút hết cho ta!!!! "
" A a …. "
Một hồi náo loạn điên cuồng qua đi, kết thúc bằng tiếng sập cửa thật lớn, rồi lại yên lặng.
Vừa nghe tiếng người kia gào thét giận dữ, lại nghe giọng nữ nhân xa lạ đầy hờn dỗi, ta có chút bồn chồn không yên…
Thân phận của Hoàng thượng hẳn phải là quốc gia cơ mật, kẻ nào dám tùy tiện tiết lộ?!
Còn có nữ nhân kia ở đâu ra? Hoàng thượng lại có vẻ như biết nàng, nàng còn biết bí mật giữa hắn và Mai Tố Tân?
Mà quan trọng nhất là ~ Hoàng thượng kia trời sinh mắt hoa đào, trời đã định hắn là một cái tên si tình oán phu, hơn nữa lại chỉ yêu đàn ông!
Giống như là hưởng ứng dự đoán của ta, năm canh giờ sau khi nữ nhân kia rời đi, có tới bảy tên tiểu quan được cải trang thành thị vệ tiến vào. Phòng kế bên sau đó liên tục tràn đến những tiếng rên rỉ dâm đãng, ta nghẹn họng trân trối nhìn qua khe cửa thấy bọn họ một đám đi vào rồi lại bị khiêng ra…
Ây nhaa…. Ta biết bị người vứt bỏ quả thực rất phiền não rất kích động, cho dù là thiên tử khác hẳn với thường nhân, thế nhưng mà đại chiến bảy hồi, làm cho đám nam hài xinh đẹp yếu ớt trong tay ánh mắt đều tan rã, thân thể tê liệt, thất thần để người ôm ra ngoài…
Hoàng thượng a~ Ngươi thất tình đi tự sát người ta còn hiểu được… Tự sát cái kiểu ‘tinh tẫn nhân vong’ như thế này rất là mất mặt đó biết không….
Cuối cùng nhìn thấy nam hài thứ bảy dư vị còn chưa tan, toàn thân co rút bị thị vệ ôm từ trên giường ra ngoài, ta còn chưa kịp vui sướng khi nhìn người gặp họa, đã nghe thấy tiếng rầy la của Hoàng thượng " Không được! Không đủ…. Toàn một lũ vô dụng! Chưa được hai lần đã ngất! Quả nhiên không phải người võ công cao cường như hắn thì không được…. Ta chỉ cần hắn!…. "
Ta ở bên này mờ mịt xòe tay ra đếm, phát hiện mười ngón tay trắng mảnh khảnh là không đủ dùng a~
Tổng cộng bảy người, mỗi người hai lần…. Hoàng thượng a~ Khâm phục của bản cung với người giờ giống như đào sông vậy, giống như Hoàng Hà tràn ra không dứt….
Khó trách võ công cao cường như Mai tướng quân cũng muốn bỏ chạy…. Quả nhiên là gần của như gần hổ, không phải ai cũng đủ khả năng nha….
Lần đầu khi biết Hoàng thượng thích chính là nam sắc, ta trong lòng khấp khởi mừng thầm hoa chân múa tay vì quãng đời còn lại của mình mà vui vẻ, lại nghe trong lời nói có cái thay đổi, tai bay vạ gió bay vào người qua đường giáp….
" Ngươi! Mau dẫn người tới nữa cho ta! "
" Chủ tử! Võ lăng này không lớn, tiểu quan trong thành chỉ có chừng đó thôi…. được người sủng hạnh xong đều đã hôn mê cả rồi… trong khoảng thời gian ngắn sợ là không thê tìm được người… "
" Hỗn trướng! Ta nói dẫn người thì mau dẫn người đến! "
" Cái này… "
" Ngu dốt! Thiên hạ này là đất của ta, người ở đây là dân hay khách đều là của ta! Ta lâm hạnh vài người còn cần hỏi ý kiến ai hay sao? Cách vách không phải có một người sao? Còn không mau đem áo trắng anh tuấn đó trói lại cho ta?! "
" Dạ! Thần tuân chỉ! "
" Không phải nha… " Cái này gọi là minh đạo làm vua đó hả? Thiên hạ là giường vua, dân hay khách đều là vương luyến?
Ta á khẩu ngồi xổm ở góc giường. Ta còn đang nghĩ, áo trắng nam tử trong lời hắn là Tư Không Xạ Nguyệt, mà Xạ Nguyệt và ta lại ở cùng phòng, mà giờ này nàng lại không có ở đây thì ta….
Cửa phòng bị mạnh mẽ đạp mở ra….
Mai Tố Tân Đại tướng quân quá hạn một tháng vẫn chưa về…. hắn muốn kết….hôn ……
" Lạc Tiên, ngươi tạm thời cứ tránh ở khách điểm này đừng đi ra ngoài, ta đến phủ tướng quân tra xét một chút, để xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra " Ngỡ ngàng ban đầu đã qua đi, ta và Tư Không Xạ Nguyệt hai kẻ ngoài cuộc đều rất nhanh đã tỉnh táo lại, không giống cái người nào đó ở gian phòng hảo hạng cách vách, đập chén đập bát chửi người đánh chó đủ cả, điên cuồng rủa xả kẻ bội tình bạc nghĩa nào đó. Khó khắn lắm mới có lúc âm thanh hỗn độn ầm ĩ ở phòng bên cạnh ngừng lại, Tư Không Xạ Nguyệt trầm sắc mặt phân phó mấy câu, lấy một cái nón có mành đen che đi dung nhan tuấn tú rồi nhanh chòng rời khỏi phòng.
Nàng rời đi đã ba ngày, ta chỉ biết nhìn cửa phòng đóng im ỉm không ai đoái hoài, ta còn hoài nghi có phải ta cùng cái người ngày ngày mua rượu điên cuồng ca hát ở phòng cách vách là số vợ chồng đồng cam cộng khổ hay không nữa. Hỏng bét nhất là nhỡ may…. ‘hắn’ của hắn cùng ‘nàng’ của ta, tình cũ quay về, củi khô lửa cháy, âm dương điều hòa, quay về chính đạo, cùng nhau sánh bước a. Với ta thì cũng không hẳn là cái gì to tát. Ta cũng không thích nữ nhân, đối với Tư Không Xạ Nguyệt cùng lắm dừng lại ở tình nghĩa tỉ muội thôi, nàng đi rồi ta lại càng thoải mái, thiên hạ rộng lớn thế này, chẳng nhẽ ta lại không chốn dung thân?
Chính là…. Tư Không Xạ Nguyệt, ngươi bỏ trốn, ta quả thực không ngăn cản được…
Nhưng mà tiền một đồng cũng không để lại cho ta… Thật quá mức vô tình đi….
Ôm bung đói lăn qua lộn lại nhìn đến ví tiền rỗng tuếch.
Ta nghiến răng nghiến lợi ra vẻ thoải mái, nhẹ nhàng đuổi tiểu nhị của khách điểm lên hỏi dùng cơm ra ngoài. Ta còn đang thê thảm lăn lộn trên giường, tính toán dùng giấc ngủ bảo tồn sinh mạng thì từ phòng cách vách vốn hai ngày nay yên lặng lại nổi lên tiếng rít gào, muốn coi như không nghe thấy cũng khó…
" Cút! Cút hết cho ta!! Ngươi nghĩ ngươi là ai, dám đánh đồng với Mai khanh của ta?! Cút hêt! "
" Bệ hạ… Ta thật lòng với người mà… Mai tướng quân hắn phụ thánh ân, nhưng ta tuyệt đối là toàn tâm toàn ý với Hoàng… "
" Cút! Trừ bỏ Mai khanh ai ta cũng không cần! Ai bảo ngươi tới? Ai cho phép ngươi vào đây? Đều cút hết cho ta!!!! "
" A a …. "
Một hồi náo loạn điên cuồng qua đi, kết thúc bằng tiếng sập cửa thật lớn, rồi lại yên lặng.
Vừa nghe tiếng người kia gào thét giận dữ, lại nghe giọng nữ nhân xa lạ đầy hờn dỗi, ta có chút bồn chồn không yên…
Thân phận của Hoàng thượng hẳn phải là quốc gia cơ mật, kẻ nào dám tùy tiện tiết lộ?!
Còn có nữ nhân kia ở đâu ra? Hoàng thượng lại có vẻ như biết nàng, nàng còn biết bí mật giữa hắn và Mai Tố Tân?
Mà quan trọng nhất là ~ Hoàng thượng kia trời sinh mắt hoa đào, trời đã định hắn là một cái tên si tình oán phu, hơn nữa lại chỉ yêu đàn ông!
Giống như là hưởng ứng dự đoán của ta, năm canh giờ sau khi nữ nhân kia rời đi, có tới bảy tên tiểu quan được cải trang thành thị vệ tiến vào. Phòng kế bên sau đó liên tục tràn đến những tiếng rên rỉ dâm đãng, ta nghẹn họng trân trối nhìn qua khe cửa thấy bọn họ một đám đi vào rồi lại bị khiêng ra…
Ây nhaa…. Ta biết bị người vứt bỏ quả thực rất phiền não rất kích động, cho dù là thiên tử khác hẳn với thường nhân, thế nhưng mà đại chiến bảy hồi, làm cho đám nam hài xinh đẹp yếu ớt trong tay ánh mắt đều tan rã, thân thể tê liệt, thất thần để người ôm ra ngoài…
Hoàng thượng a~ Ngươi thất tình đi tự sát người ta còn hiểu được… Tự sát cái kiểu ‘tinh tẫn nhân vong’ như thế này rất là mất mặt đó biết không….
Cuối cùng nhìn thấy nam hài thứ bảy dư vị còn chưa tan, toàn thân co rút bị thị vệ ôm từ trên giường ra ngoài, ta còn chưa kịp vui sướng khi nhìn người gặp họa, đã nghe thấy tiếng rầy la của Hoàng thượng " Không được! Không đủ…. Toàn một lũ vô dụng! Chưa được hai lần đã ngất! Quả nhiên không phải người võ công cao cường như hắn thì không được…. Ta chỉ cần hắn!…. "
Ta ở bên này mờ mịt xòe tay ra đếm, phát hiện mười ngón tay trắng mảnh khảnh là không đủ dùng a~
Tổng cộng bảy người, mỗi người hai lần…. Hoàng thượng a~ Khâm phục của bản cung với người giờ giống như đào sông vậy, giống như Hoàng Hà tràn ra không dứt….
Khó trách võ công cao cường như Mai tướng quân cũng muốn bỏ chạy…. Quả nhiên là gần của như gần hổ, không phải ai cũng đủ khả năng nha….
Lần đầu khi biết Hoàng thượng thích chính là nam sắc, ta trong lòng khấp khởi mừng thầm hoa chân múa tay vì quãng đời còn lại của mình mà vui vẻ, lại nghe trong lời nói có cái thay đổi, tai bay vạ gió bay vào người qua đường giáp….
" Ngươi! Mau dẫn người tới nữa cho ta! "
" Chủ tử! Võ lăng này không lớn, tiểu quan trong thành chỉ có chừng đó thôi…. được người sủng hạnh xong đều đã hôn mê cả rồi… trong khoảng thời gian ngắn sợ là không thê tìm được người… "
" Hỗn trướng! Ta nói dẫn người thì mau dẫn người đến! "
" Cái này… "
" Ngu dốt! Thiên hạ này là đất của ta, người ở đây là dân hay khách đều là của ta! Ta lâm hạnh vài người còn cần hỏi ý kiến ai hay sao? Cách vách không phải có một người sao? Còn không mau đem áo trắng anh tuấn đó trói lại cho ta?! "
" Dạ! Thần tuân chỉ! "
" Không phải nha… " Cái này gọi là minh đạo làm vua đó hả? Thiên hạ là giường vua, dân hay khách đều là vương luyến?
Ta á khẩu ngồi xổm ở góc giường. Ta còn đang nghĩ, áo trắng nam tử trong lời hắn là Tư Không Xạ Nguyệt, mà Xạ Nguyệt và ta lại ở cùng phòng, mà giờ này nàng lại không có ở đây thì ta….
Cửa phòng bị mạnh mẽ đạp mở ra….
Tác giả :
Tiêu