Ngầm Mê Muội
Chương 22
Editor: Chuối
Khi Lục Giai Ân nhận điện thoại từ chị gái, đối với việc tới nhà Tần Hiếu Tắc làm khách phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Nhưng cô không ngờ rằng, vừa mới từ chối chị gái xong, ngay lúc sau La Hàm lại gọi điện tới.
Da đầu Lục Giai Ân tê rần, nhận điện thoại rồi chào hỏi.
La Hàm cũng không nói lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, mời cô đến nhà ăn tối.
Lục Giai Ân do dự một lúc, nói mình hôm nay có việc.
Giọng La Hàm nhẹ nhàng: “Buổi triển lãm nghệ thuật vừa rồi tổ chức khá gấp rút, nên dì không có thời gian trò chuyện với con, nhân dịp này dì cũng muốn tâm sự với con nhiều một chút.”
“Dì La, con…”
Không phải Lục Giai Ân không muốn gặp La Hàm, nhưng cô sợ Tần Hiếu Tắc sẽ không vui khi thấy cô.
Với lại có nhiều người như vậy, cô cũng không muốn làm chuyện gì quá khó coi trước mặt mọi người.
“Trường con như thế nào chẳng lẽ dì còn không rõ sao?” La Hàm cười: “Chúng ta chỉ ăn cơm thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của con đâu. Nếu thời gian quá gấp rút, dì sẽ nói Hiếu Tắc đến đón con.”
Học viện Mỹ thuật Bình Thành nổi tiếng là dễ dãi và tùy tiện, nên việc ra ngoài ăn một bữa cơm là chuyện không thành vấn đề.
Lục Giai Ân vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu dì!”
Cô thở phào, không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Con có thể tự đi được, cảm ơn dì La.”
Nghĩ lại, cô và Tần Hiếu Tắc đã hơn một tháng không liên lạc rồi.
Chắc anh sẽ không để ý đâu nhỉ?
Cúp điện thoại, Lục Giai Ân gửi tin nhắn cho chị gái, hẹn cô ấy cùng lấy xe và đi đến đó.
Đúng 10:30 sáng, Lục Giai Ân xuất hiện tại địa điểm đã hẹn.
Mùa thu cây cỏ đều đã ngả vàng, hôm nay trời nắng khá đẹp, làm cho cả người liền trở nên ấm áp hẳn lên.
Một lát sau, chiếc MINI màu hồng nhạt của Lục Giai Ngọc cũng đã xuất hiện.
Sau khi lên xe, Lục Giai Ngọc nhìn em gái, nhướng mày: “Em đi được thật sao?”
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao mà.”
Lục Giai Ngọc cười khẽ: “Em thì không sao đấy, nhưng không biết cái người kia có sao không.”
Trưởng bối hai bên không ai biết gì về chuyện bạn trai cũ và bạn gái cũ gặp lại nhau.
Có một loại cảm giác phấn khích không thể lý giải được.
Lục Giai Ngọc biết cô không nên nghĩ như vậy, nhưng cô thật sự rất tò mò cảnh hai người gặp nhau, thậm chí bây giờ cũng đang rất mong chờ.
…Chậc, thú vị rồi đây.
Khi Lục Giai Ân nghe những lời này của Lục Giai Ngọc, cô không thể không nhìn chị mình, vẻ mặt có chút do dự.
“Chị cũng cho rằng Tần Hiếu Tắc sẽ không vui sao…”
Lục Giai Ngọc cười “haha” hai tiếng: “Yên tâm đi, chị sẽ bảo kê em.”
Khi hai người đến nhà của Tần Hiếu Tắc, vợ chồng Lục Bình Dao đã tới rồi, họ đang ngồi trên sô pha trò chuyện với vợ chồng Tần Bỉnh.
Lục Giai Ân liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Tần Hiếu Tắc, trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút.
Sau khi chào hỏi các trưởng bối, Lục Giai Ân bị La Hàm kêu đi.
La Hàm đưa Lục Giai Ân đến phòng vẽ tranh của mình.
Phòng vẽ tranh của La Hàm rất lớn, phong cách trang trí mang vẻ cổ xưa, trang nhã tựa như một ngôi nhà. Ngoại trừ những bức tranh được treo trên tường là của bà, còn có một số bức tranh nổi tiếng hoặc ít nổi hơn từ các bộ sưu tập của nhiều họa sĩ khác nhau.
Lục Giai Ân đã từng đến phòng vẽ tranh này trước đây, nhưng lần này khi bước vào, cô lập tức bị thu hút bởi một bức tranh chân dung mới được treo lên trên tường.
Bức tranh vẽ một cô gái rất trẻ và xinh đẹp, chiếc váy dài màu đỏ ôm lấy thân hình duyên dáng, trên người đeo trang sức lộng lẫy, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, giữa chân mày còn có một nốt ruồi chu sa. Cô gái ăn mặc lộng lẫy và xinh đẹp, thế nhưng nét mặt lại rất đau thương.
La Hàm thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh này, cười hỏi: “Con thích nó sao?”
Lục Giai Ân gật đầu, không nhịn được cảm thán: “Thật sự rất có sức cuốn hút.”
Trang phục lộng lẫy và nét mặt đau thương đã tạo tác động vào thị giác rất mãnh liệt dưới góc độ ánh sáng.
La Hàm nói: “Ừ, bức tranh này tên là“ Cô dâu ””.
Lục Giai Ân hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn La Hàm: “Cô dâu sao?”
La Hàm gật đầu.
Lục Giai Ân mím môi, tỏ vẻ đã hiểu.
“Dì rất vui khi con thích bức tranh này. Lúc trước dì cũng thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
La Hàm không khỏi thở dài: “Nghệ thuật không chỉ thể hiện cái đẹp, nó cũng có sinh mệnh.”
Lục Giai Ân nhẹ giọng đồng ý: “Đúng vậy.”
Một họa sĩ không chỉ vẽ tranh, cô có thể phản ánh hiện thực, có thể ghi lại cuộc sống và cũng có thể thể hiện suy nghĩ và cảm xúc.
Chẳng phải các nền văn hóa trên thế giới trở nên phong phú là do các loại hình nghệ thuật từ trong nước đến ngoài nước được truyền lại từ đời này sang đời khác sao?
Lục Giai Ân rất tự hào khi mình có thể biểu đạt một điều gì đó thông qua cọ vẽ.
Nếu sau này có thể ở lại đây làm một công việc nhỏ bé thôi, cô cũng cảm thấy rất vinh dự rồi.
La Hàm và Lục Giai Ân trò chuyện một hồi về nghệ thuật trong nước lẫn ngoài nước, sau đó lại hỏi cô về kế hoạch phát triển trong tương lai.
Lục Giai Ân không nói hết, chỉ nói rằng cô sẽ nộp đơn xin nhập học trước.
La Hàm lấy điện thoại ra, mở Wechat lên, gửi cho Lục Giai Ân một danh thiếp: “À, dì nhớ rồi, con có nói sẽ nộp đơn xin nhập học.”
“Đây là con trai của bạn dì, đang là nghiên cứu sinh ngành thanh nhạc ở Milan. Dì nghĩ người trẻ tuổi các con có thể chung chủ đề nói chuyện. Dì sẽ nói chuyện với mẹ cậu ấy. Nếu sau này có gì thắc mắc, con có thể liên hệ với cậu ấy.”
Thấy La Hàm nhiệt tình như vậy, Lục Giai Ân vừa mừng vừa lo, vội vàng cảm ơn: “Con cảm ơn dì.”
“Không có việc gì” La Hàm cười, nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lục Giai Ân gật đầu, cùng La Hàm đi về nhà.
Trong phòng ăn, những người khác đã ngồi vào bàn, chỉ còn chờ bọn họ đến.
Ở đầu bàn, các vị trưởng bối ngồi đối diện với nhau, Lục Giai Ngọc và Tần Hiếu Tắc đều ngồi bên cạnh cha mẹ.
Liếc mắt một cái, Lục Giai Ân đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Tần Hiếu Tắc.
Anh chỉ mặc mỗi bộ đồ thể thao màu đen, lười biếng dựa người vào ghế, tay đặt lên bàn, đang cùng Lục Giai Ngọc ngồi đối diện nói gì đó.
Lục Giai Ân bước đến, ngồi bên cạnh chị mình, chéo hướng với Tần Hiếu Tắc.
Thấy cô đi tới, Tần Hiếu Tắc Tiếu chỉ hơi nhướng mi rồi nhanh chóng hạ xuống.
Lục Giai Ân cũng rũ mắt, yên lặng chờ ăn cơm.
Đột nhiên, cô nghe thấy La Hàm khẽ hô một tiếng.
“Cánh tay của con bị làm sao vậy?”
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên, thấy La Hàm đang nắm cánh tay phải của Tần Hiếu Tắc, cẩn thận kiểm tra.
Tay áo bị kéo lên, trên cánh tay nhẵn nhụi mơ hồ có thể thấy những vết cào màu đỏ.
Giọng nói của La Hàm thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Hiếu Tắc chống tay trái lên trán, không thèm bận tâm nói: “Con bị mèo cào.”
Tim Lục Giai Ân nhảy lên, lông mày bất giác nhíu lại.
Anh bị Tứ Tứ cào sao?
Với tính tình của Tần Hiếu Tắc, anh sẽ không đánh Tứ Tứ chứ?
Lục Giai Ân ngây ngốc nhìn cánh tay của anh, nghe thấy giọng nói của La Hàm: “Con nuôi mèo hoang sao?”
Bà hơi lo lắng: “Con có cần đi bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh không?”
“Mèo con nuôi, không có chuyện gì đâu.” Tần Hiếu Tắc thu tay lại, thúc giục: “Mau ăn cơm đi.”
Anh nâng ly rượu hướng về phía vợ chồng Lục Bình Dao, lễ phép nói: “Chú dì, trước hết con kính hai người một ly.”
Tần Hiếu Tắc lễ phép như thế này đối với Lục Giai Ân quả thật có chút lạ lẫm.
Thì ra trước mặt những trưởng bối xa lạ, sự kiêu ngạo của anh sẽ thu lại bớt.
Tề Bảo Châu cười, khen ngợi: “Hiếu Tắc quả thật ngày càng hiểu chuyện rồi.”
“Không có đâu, tính tình vẫn bướng bỉnh y như trước đây.” La Hàm cười: “Con gái vẫn ngoan hơn.”
Lục Giai Ân cúi đầu nghe hai người mẹ khách sáo khen lẫn nhau, cảm giác được đối diện vẫn luôn có ánh mắt không thể bỏ qua đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu lên, Tần Hiếu Tắc lập tức quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Lục Giai Ân thấy tròng mắt anh đỏ ngầu, có lẽ không nghỉ ngơi được tốt.
Chắc lại đi bar rồi, cô nghĩ thầm.
Nếu như vẫn còn đang hẹn hò, hành vi bây giờ của Tần Hiếu Tắc là điển hình của việc “cần được quan tâm”, nhưng hiện tại hai người bọn họ đã chia tay rồi chẳng phải sao?
Mặc kệ anh có nghỉ ngơi đủ hay không, việc này chẳng liên quan gì đến cô.
Hơn nữa anh cũng nói, cô đừng để ý đến anh.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Giai Ân không nhìn anh nữa, yên lặng ăn xong cơm.
Lục Giai Ngọc ngồi đối diện với Tần Hiếu Tắc, thu lại hết toàn bộ biểu cảm của hai người, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung. Cô cảm thấy rất thú vị.
Xem ra người không thể buông tay chính là vị thiếu gia kiêu ngạo này.
Thú vị! Thật thú vị!
“Tần Hiếu Tắc.” Lục Giai Ngọc gọi một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ vậy?”
Vừa rồi, cô phát hiện mắt của Tần Hiếu Tắc đỏ ngầu, mặt cũng có chút đỏ.
Vừa dứt lời, mọi người trên bàn đều nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc cau mày nhìn Lục Giai Ngọc, còn chưa kịp nói, thì tay La Hàm đã đặt lên mặt của anh.
“Sao lại nóng thế này!” La Hàm sợ hãi: “Con bị sốt phải không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Tần Hiếu Tắc kéo thay La Hàm xuống, ậm ờ “Dạ” một tiếng.
“Thằng nhóc này!” La Hàm nhất thời không biết phải nói gì.
Sau vài giây lại liên tục truy hỏi: “Sốt bao nhiêu độ? Con uống thuốc chưa? Sao lại bị sốt? Bị cảm lạnh phải không?”
Tần Hiếu Tắc tùy tiện gắp một miếng thịt, giọng nói tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Con không biết.”
La Hàm nóng nảy, vội vàng kêu dì giúp việc mang nhiệt kế đến.
Tần Hiếu Tắc bất đắc dĩ lấy nhiệt kế đo.
– 38,7 độ.
“Con không sao đâu.” Anh cau mày, cảm thấy không nhất thiết phải làm phiền mẹ mình.
“Thật sự không sao chứ?” La Hàm nghiêm túc: “Con ăn cho xong đi, rồi mẹ đưa đi bệnh viện khám thử.”
Tần Hiếu Tắc “Dạ” một tiếng.
Lạc Hàm thở dài: “Con chỉ đối phó qua loa với mẹ, lúc ăn cơm xong đến cái bóng cũng không thấy đâu.”
Tề Bảo Châu nở nụ cười: “Không sao, ăn cơm xong nhờ Giai Ngọc đưa thằng bé đi bệnh viện là được rồi.”
Lục Giai Ngọc sửng sốt hai giây, nhìn em gái mình rồi lại nhìn Tần Hiếu Tắc.
Hai người đều cúi đầu xuống, một ánh mắt cũng không cho cô.
Tề Bảo Châu huých tay con gái: “Dù sao, chiều nay con cũng không bận việc gì. Đưa Tần Hiếu Tắc đến bệnh viện khám đi.”
Tần Tiếu nâng mắt nhìn về phía đối diện, đáy mắt đen như vực sâu, tựa như đang chờ phản ứng của cô.
Lục Giai Ân cũng ngẩng đầu, vội vàng nói: “Đừng lo lắng cho em, cứ đưa em đến ga tàu điện ngầm là được rồi.”
Các vị trưởng bối đều có mặt ở đây, Lục Giai Ngọc hoàn toàn không thể từ chối Tần Hiếu Tắc, đành phải đồng ý.
*
Sau bữa ăn, mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của Tần Hiếu Tắc, thúc giục mấy người trẻ tuổi đi nhanh lên.
Ra khỏi cửa, Lục Giai Ngọc bấm chìa khóa khởi động xe, quay đầu lại nhìn hai người phía sau.
“Này, tôi hỏi anh lần cuối, thật sự muốn tôi đưa đến bệnh viện?”
Tần Hiếu Tắc “ hừ ” một tiếng, khóe miệng giật giật: “Nếu không thì đi đâu?”
Lục Giai Ân không có cảm giác gì đối với cuộc trò chuyện của hai người, tự mình mở cửa ghế phụ, yên lặng ngồi lên xe.
Lục Giai Ngọc liếc mắt nhìn động tác của em gái, thể hiện sự khinh thường đối với Tần Hiếu Tắc, cũng đi theo mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Tần Hiếu Tắc mệt mỏi ngồi lên xe, ngồi phía sau Lục Giai Ngọc.
Anh dựa lưng vào thành ghế, duỗi thẳng hai chân về phía trước, ánh mắt nóng bỏng rơi thẳng vào người đang ngồi trên ghế phó lái, Lục Giai Ân.
Đã hơn một tháng không gặp, anh không hề che giấu ánh mắt tham lam của mình.
Hôm nay Lục Giai Ân mặc một chiếc áo len màu mơ nhạt cùng một chiếc váy dài màu xanh xám, khoác thêm chiếc áo măng tô cùng màu. Tóc cô dài ra hơn một chút, nhẹ nhàng thả sau lưng. Cô đặt tay lên váy, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cả người nhìn trông vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành.
Hôm nay thời tiết rất tốt, một lượng lớn ánh nắng ấm áp tràn vào cửa sổ xe, chiếu lên làn da một bên mặt của cô, khiến nó trở nên gần như trong suốt.
Từ góc độ của Tần Hiếu Tắc, anh có thể nhìn thấy nửa bên mặt cùng đôi tai nhỏ trắng nõn của Lục Giai Ân.
Anh xoa cái trán sưng đau, trái tim đập dữ dội từng chút từng chút một.
Hơn một tháng không gặp, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Giai Ân, anh vậy mà muốn ôm cô, hôn cô, muốn cùng cô thân mật khăng khít như trước đây, muốn cô nhìn anh, muốn nghe những lời quan tâm của cô dành cho anh…
…Nhớ cô đến phát điên.
Lục Giai Ngọc liếc nhìn Tần Hiếu Tắc từ kính chiếu hậu, lại nhìn đứa em gái trầm lặng của mình.
Cô cau mày hỏi: “Tần Hiếu Tắc, cậu bị bệnh thật à?”
Sao bị sốt rồi mà người này cũng không thể tém lại một chút chứ?
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc không thay đổi: “Cô không thấy tôi đo nhiệt độ sao?”
Lục Giai Ngọc hô “dừng” một tiếng, không nói gì nữa.
Lục Giai Ân nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, siết chặt lòng bàn tay.
“Chị ơi, cho em xuống giao lộ phía trước đi. Em sẽ ngồi tàu điện ngầm về trường.”
Hai người họ phải đến bệnh viện, không cần thiết phải tiễn mình.
Lục Giai Ngọc sửng sốt: “Để chị đưa em về trường trước đã.”
“Không cần đâu. Hôm nay cuối tuần, chị đưa em đi có thể sẽ bị kẹt xe, nên em đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn. Hai người mau đến bệnh viện đi.” Lục Giai Ân vội vàng từ chối.
Tần Hiếu Tắc nói không muốn cô cùng anh ở chung một chỗ. Tốt hơn hết cô nên về sớm.
Lục Giai Ngọc lại liếc nhìn kính chiếu hậu.
Vẻ thờ ơ ban đầu của Tần Hiếu Tắc biến mất, khóe môi mím chặt, hai mắt nóng như lửa đốt.
Lời đến khóe miệng lại sửa đi, Lục Giai Ngọc nói: “Được rồi, vậy em chú ý an toàn, chừng nào đến trường rồi báo với chị một tiếng.”
Cô tấp xe, đậu xe bên vỉa hè.
Lục Giai Ân xuống xe và nói tạm biệt chị gái. Trong một thoáng do dự, cô liếc nhìn hàng ghế phía sau.
Tần Hiếu Tắc dựa người vào ghế, mặt đỏ ửng lên vì sốt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, không nhìn ra được biểu cảm của anh.
Tim Lục Giai Ân nhảy dựng khi nhớ lời anh nói lúc trước, không cần để ý đến anh và lần tan rã trong không vui.
Hai chữ “Tạm biệt” không thể cất thành lời, cô khẽ gật đầu, thậm chí hành động đối với Tần Hiếu Tắc vừa rồi còn chẳng thể coi là gật đầu.
Tần Hiếu Tắc không có phản ứng, ánh mắt vẫn như trước, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, môi mím lại gần như thành một đường thẳng.
Lục Giai Ân không nhìn anh nữa, vội vàng quay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
*
Tần Hiếu Tắc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lục Giai Ân dần biến mất, chưa từng có giây phút nào như bây giờ anh nhận ra được một điều rất rõ ràng…
Bọn họ thật sự chia tay rồi.
Ngay cả sự quan tâm thông thường cùng lời tạm biệt, Lục Giai Ân cũng không có.
Vốn dĩ, trong phút chốc ánh mắt cô không rời khỏi anh, vậy mà khi xuống xe thậm chí nửa giây cũng không muốn nhìn anh.
Lúc trước khi anh tắm nước lạnh cô đã lo lắng cuống quýt cả lên, bây giờ ngay cả sốt anh cũng bị rồi, thế mà cô cũng không thèm quan tâm.
Đến một câu tạm biệt, cô cũng không có, cứ thế rời đi thật vội vàng, không một chút lưu luyến.
Nhịp tim Tần Hiếu Tắc đập thật mạnh, lồng ngực như bị chặn lại.
Đột nhiên ở phía trước giọng nói của Lục Giai Ngọc vang lên: “Rốt cuộc anh có đi bệnh viện không?”
Tần Hiếu Tắc ngước mắt, nhìn cô hai giây trong kính chiếu hậu.
Đầu lưỡi áp vào hàm trên, anh cười khẽ: “Đi chứ, tại sao lại không đi?”
Lục Giai Ngọc thở dài, bất đắc dĩ khởi động xe lên.
“Phục anh luôn, thật sự coi tôi là tài xế đấy à.”
Vào một bệnh viện gần đó, Lục Giai Ngọc đậu xe, cùng Tần Hiếu Tắc đi khám.
Sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ cho Tần Hiếu Tắc truyền nước.
Lục Giai Ngọc ngồi chờ bên cạnh, rảnh rỗi nghịch điện thoại, nhàm chán muốn chết.
Thấy Tần Hiếu Tắc bị châm kim, cô nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp hình.
Tấn Hiếu Tắc cau mày nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”
Vẻ mặt Lục Giai Ngọc thể hiện vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là chụp ảnh làm bằng chứng. Để ba mẹ khỏi vu oan cho tôi không đưa anh đi bệnh viện.”
Tần Hiếu Tắc “à” một tiếng, đuổi cô: “Cô đi đi.”
Lục Giai Ngọc hoàn toàn không muốn ở trong bệnh viện, nghe vậy thật sự rất mừng: “Thật hả? Anh không cần tôi canh cái bình này sao?”
Tần Hiếu Tắc từ từ nhắm mắt lại, trong cổ họng bật ra hai chữ: “Không cần.”
Đầu óc anh mê man, đến nói chuyện cũng lười nói.
Lục Giai Ngọc cầm túi xách đứng dậy, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh muốn em gái tôi ở đây với anh đúng không?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mi nhìn cô một cái, không nói gì.
Lục Giai Ngọc lại ngồi xuống: “Đừng có chối.”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thấy Tần Hiếu Tắc ngông cuồng, ngạo mạn như vậy lại có ngày hôm nay.
Đặc biệt là ánh mắt chính trực của anh khi đang ngồi trong xe, nó thực sự rất buồn cười.
Lục Giai Ngọc nhịn không được đóng vai người chị gái tri kỷ, cúi đầu loay hoay với bộ móng mới làm.
“Con người mà, lúc ốm đau luôn mong đợi được người mình yêu quan tâm và chăm sóc, chuyện này tôi hiểu.”
“Thật đáng tiếc, em gái tôi chia tay với anh mất rồi…”
Đầu Tần Hiếu Tắc ong ong, gân xanh trên trán nổi lên.
Anh nghiêng đầu cau mày, trực tiếp ngắt lời cô: “Cô nói xong chưa? Đi mau đi!”
Anh thật sự không biết tại sao mình lại cùng Lục Giai Ngọc đến bệnh viện.
Có lẽ trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng Lục Giai Ngọc sẽ nói cho Lục Giai Ân biết về tình hình của anh, để anh có thể liên lạc với cô nhiều hơn một chút.
Nhưng hôm nay nghe giọng điệu hả hê của Lục Giai Ngọc, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
“Anh nghĩ tôi muốn ở lại đây sao?” Lục Giai Ngọc hất mái tóc xoăn dài ra sau, bước đi không thèm quay đầu lại.
Nghe tiếng giày cao gót xa dần, Tần Hiếu Tắc nhắm mắt lại.
Lục Giai Ngọc nói không sai, anh thật sự rất muốn Lục Giai Ân đến đây.
Chợp mắt được một lát, Tần Hiếu Tắc mở điện thoại, tìm ảnh đại diện của Lục Giai Ân, bấm vào.
Hình đại diện WeChat của Lục Giai Ân là hình tranh vẽ của cô, một cô bé mặc bộ quần áo màu đỏ, nhìn khá giống bức tranh hình đứa trẻ chúc Tết hay được treo vào dịp năm mới.
Trước đây, anh đã từng hỏi Lục Giai Ân tại sao lại để hình này, Lục Giai Ân nói rằng đó là bức vẽ khi cô còn bé. Bởi vì bà ngoại của cô đặc biệt thích bức ảnh này, nên bà liền lấy bức tranh đó làm ảnh đại diện, để khi mở Wechat lên bà có thể thấy cô ngay.
Tần Hiếu Tắc im lặng nhìn ảnh đại diện một lúc, rồi quay lại giao diện trò chuyện giữa hai người.
Lịch sử trò chuyện lần cuối dừng lại vào ngày anh uống say mèm, đến nay đã gần hai tháng.
Tin nhắn cuối cùng là tin Lục Giai Ân nhắc nhở anh sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.
Lướt lên một chút, rất nhanh liền đến đoạn tin nhắn ngày Lục Giai Ân phát sốt.
Q: [?]
Ân: [Không có việc gì đâu, em gửi nhầm.]
Trước đoạn tin nhắn này, có một hàng chữ nhỏ màu xám “Ân đã thu hồi tin nhắn”.
Thời gian là 10 giờ sáng.
Nghĩ lại, chắc lúc đó cô đang phát sốt, phải truyền nước.
Thật sự là gửi nhầm sao?
Nếu không phải gửi nhầm, vậy cô ấy muốn nói gì với mình chứ?
Tần Hiếu Tắc nhìn giao diện cuộc trò chuyện, rất khó để không đoán già đoán non những chuyện có khả năng xảy ra.
“Con người mà, lúc ốm đau luôn mong đợi được người mình yêu quan tâm và chăm sóc…” Lời nói của Lục Giai Ngọc lại vang lên bên tai anh.
Tần Hiếu Tắc cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Xung quanh có không ít các cô gái trẻ đến truyền nước, đa số bên cạnh đều có bạn trai chăm sóc. Rất nhiều cô gái nhắm mắt lại, nép vào lòng của nửa kia, vẻ mặt mỏi mệt.
Trái tim Tần Hiếu Tắc đột nhiên trở nên nặng nề.
Anh chậm chạp phát hiện ra, mình là bạn trai, nhưng lại chưa từng làm cho Lục Giai Ân được chuyện gì.
Từ lúc quen biết nhau đến nay, Lục Giai Ân đã rất độc lập.
Khác với vẻ ngoài yếu ớt và ít nói, khả năng tự chủ và khả năng tự thân vận động của cô rất cao.
Sau này quen nhau, cô cũng chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Yêu cầu duy nhất của cô là đến xem anh chơi bóng.
Bản thân anh cũng không có kinh nghiệm yêu đương, gặp gỡ Lục Giai Ân, anh thoải mái hưởng thụ sự nuông chiều và dịu dàng của cô.
Lục Giai Ân dường như vẫn luôn đứng phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ nghĩ, Lục Giai Ân sẽ nói điều gì đó như “Không thích.”
Tần Hiếu Tắc ngây người nhìn cặp đôi đối diện.
Mãi cho đến khi người con trai không thoải mái nhìn về phía anh nhiều lần, anh mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu.
Anh cúi đầu nhìn lại tin nhắn đã thu hồi.
Anh không khỏi nghĩ: Lúc đó, có phải Lục Giai Ân rất thất vọng hay không?
–
Khi Lục Giai Ân nhận điện thoại từ chị gái, đối với việc tới nhà Tần Hiếu Tắc làm khách phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Nhưng cô không ngờ rằng, vừa mới từ chối chị gái xong, ngay lúc sau La Hàm lại gọi điện tới.
Da đầu Lục Giai Ân tê rần, nhận điện thoại rồi chào hỏi.
La Hàm cũng không nói lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề, mời cô đến nhà ăn tối.
Lục Giai Ân do dự một lúc, nói mình hôm nay có việc.
Giọng La Hàm nhẹ nhàng: “Buổi triển lãm nghệ thuật vừa rồi tổ chức khá gấp rút, nên dì không có thời gian trò chuyện với con, nhân dịp này dì cũng muốn tâm sự với con nhiều một chút.”
“Dì La, con…”
Không phải Lục Giai Ân không muốn gặp La Hàm, nhưng cô sợ Tần Hiếu Tắc sẽ không vui khi thấy cô.
Với lại có nhiều người như vậy, cô cũng không muốn làm chuyện gì quá khó coi trước mặt mọi người.
“Trường con như thế nào chẳng lẽ dì còn không rõ sao?” La Hàm cười: “Chúng ta chỉ ăn cơm thôi, sẽ không làm chậm trễ thời gian của con đâu. Nếu thời gian quá gấp rút, dì sẽ nói Hiếu Tắc đến đón con.”
Học viện Mỹ thuật Bình Thành nổi tiếng là dễ dãi và tùy tiện, nên việc ra ngoài ăn một bữa cơm là chuyện không thành vấn đề.
Lục Giai Ân vội vàng từ chối: “Không, không cần đâu dì!”
Cô thở phào, không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Con có thể tự đi được, cảm ơn dì La.”
Nghĩ lại, cô và Tần Hiếu Tắc đã hơn một tháng không liên lạc rồi.
Chắc anh sẽ không để ý đâu nhỉ?
Cúp điện thoại, Lục Giai Ân gửi tin nhắn cho chị gái, hẹn cô ấy cùng lấy xe và đi đến đó.
Đúng 10:30 sáng, Lục Giai Ân xuất hiện tại địa điểm đã hẹn.
Mùa thu cây cỏ đều đã ngả vàng, hôm nay trời nắng khá đẹp, làm cho cả người liền trở nên ấm áp hẳn lên.
Một lát sau, chiếc MINI màu hồng nhạt của Lục Giai Ngọc cũng đã xuất hiện.
Sau khi lên xe, Lục Giai Ngọc nhìn em gái, nhướng mày: “Em đi được thật sao?”
Lục Giai Ân gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao mà.”
Lục Giai Ngọc cười khẽ: “Em thì không sao đấy, nhưng không biết cái người kia có sao không.”
Trưởng bối hai bên không ai biết gì về chuyện bạn trai cũ và bạn gái cũ gặp lại nhau.
Có một loại cảm giác phấn khích không thể lý giải được.
Lục Giai Ngọc biết cô không nên nghĩ như vậy, nhưng cô thật sự rất tò mò cảnh hai người gặp nhau, thậm chí bây giờ cũng đang rất mong chờ.
…Chậc, thú vị rồi đây.
Khi Lục Giai Ân nghe những lời này của Lục Giai Ngọc, cô không thể không nhìn chị mình, vẻ mặt có chút do dự.
“Chị cũng cho rằng Tần Hiếu Tắc sẽ không vui sao…”
Lục Giai Ngọc cười “haha” hai tiếng: “Yên tâm đi, chị sẽ bảo kê em.”
Khi hai người đến nhà của Tần Hiếu Tắc, vợ chồng Lục Bình Dao đã tới rồi, họ đang ngồi trên sô pha trò chuyện với vợ chồng Tần Bỉnh.
Lục Giai Ân liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Tần Hiếu Tắc, trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút.
Sau khi chào hỏi các trưởng bối, Lục Giai Ân bị La Hàm kêu đi.
La Hàm đưa Lục Giai Ân đến phòng vẽ tranh của mình.
Phòng vẽ tranh của La Hàm rất lớn, phong cách trang trí mang vẻ cổ xưa, trang nhã tựa như một ngôi nhà. Ngoại trừ những bức tranh được treo trên tường là của bà, còn có một số bức tranh nổi tiếng hoặc ít nổi hơn từ các bộ sưu tập của nhiều họa sĩ khác nhau.
Lục Giai Ân đã từng đến phòng vẽ tranh này trước đây, nhưng lần này khi bước vào, cô lập tức bị thu hút bởi một bức tranh chân dung mới được treo lên trên tường.
Bức tranh vẽ một cô gái rất trẻ và xinh đẹp, chiếc váy dài màu đỏ ôm lấy thân hình duyên dáng, trên người đeo trang sức lộng lẫy, làn da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, giữa chân mày còn có một nốt ruồi chu sa. Cô gái ăn mặc lộng lẫy và xinh đẹp, thế nhưng nét mặt lại rất đau thương.
La Hàm thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bức tranh này, cười hỏi: “Con thích nó sao?”
Lục Giai Ân gật đầu, không nhịn được cảm thán: “Thật sự rất có sức cuốn hút.”
Trang phục lộng lẫy và nét mặt đau thương đã tạo tác động vào thị giác rất mãnh liệt dưới góc độ ánh sáng.
La Hàm nói: “Ừ, bức tranh này tên là“ Cô dâu ””.
Lục Giai Ân hít vào một hơi, kinh ngạc nhìn La Hàm: “Cô dâu sao?”
La Hàm gật đầu.
Lục Giai Ân mím môi, tỏ vẻ đã hiểu.
“Dì rất vui khi con thích bức tranh này. Lúc trước dì cũng thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
La Hàm không khỏi thở dài: “Nghệ thuật không chỉ thể hiện cái đẹp, nó cũng có sinh mệnh.”
Lục Giai Ân nhẹ giọng đồng ý: “Đúng vậy.”
Một họa sĩ không chỉ vẽ tranh, cô có thể phản ánh hiện thực, có thể ghi lại cuộc sống và cũng có thể thể hiện suy nghĩ và cảm xúc.
Chẳng phải các nền văn hóa trên thế giới trở nên phong phú là do các loại hình nghệ thuật từ trong nước đến ngoài nước được truyền lại từ đời này sang đời khác sao?
Lục Giai Ân rất tự hào khi mình có thể biểu đạt một điều gì đó thông qua cọ vẽ.
Nếu sau này có thể ở lại đây làm một công việc nhỏ bé thôi, cô cũng cảm thấy rất vinh dự rồi.
La Hàm và Lục Giai Ân trò chuyện một hồi về nghệ thuật trong nước lẫn ngoài nước, sau đó lại hỏi cô về kế hoạch phát triển trong tương lai.
Lục Giai Ân không nói hết, chỉ nói rằng cô sẽ nộp đơn xin nhập học trước.
La Hàm lấy điện thoại ra, mở Wechat lên, gửi cho Lục Giai Ân một danh thiếp: “À, dì nhớ rồi, con có nói sẽ nộp đơn xin nhập học.”
“Đây là con trai của bạn dì, đang là nghiên cứu sinh ngành thanh nhạc ở Milan. Dì nghĩ người trẻ tuổi các con có thể chung chủ đề nói chuyện. Dì sẽ nói chuyện với mẹ cậu ấy. Nếu sau này có gì thắc mắc, con có thể liên hệ với cậu ấy.”
Thấy La Hàm nhiệt tình như vậy, Lục Giai Ân vừa mừng vừa lo, vội vàng cảm ơn: “Con cảm ơn dì.”
“Không có việc gì” La Hàm cười, nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lục Giai Ân gật đầu, cùng La Hàm đi về nhà.
Trong phòng ăn, những người khác đã ngồi vào bàn, chỉ còn chờ bọn họ đến.
Ở đầu bàn, các vị trưởng bối ngồi đối diện với nhau, Lục Giai Ngọc và Tần Hiếu Tắc đều ngồi bên cạnh cha mẹ.
Liếc mắt một cái, Lục Giai Ân đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của Tần Hiếu Tắc.
Anh chỉ mặc mỗi bộ đồ thể thao màu đen, lười biếng dựa người vào ghế, tay đặt lên bàn, đang cùng Lục Giai Ngọc ngồi đối diện nói gì đó.
Lục Giai Ân bước đến, ngồi bên cạnh chị mình, chéo hướng với Tần Hiếu Tắc.
Thấy cô đi tới, Tần Hiếu Tắc Tiếu chỉ hơi nhướng mi rồi nhanh chóng hạ xuống.
Lục Giai Ân cũng rũ mắt, yên lặng chờ ăn cơm.
Đột nhiên, cô nghe thấy La Hàm khẽ hô một tiếng.
“Cánh tay của con bị làm sao vậy?”
Lục Giai Ân ngẩng đầu lên, thấy La Hàm đang nắm cánh tay phải của Tần Hiếu Tắc, cẩn thận kiểm tra.
Tay áo bị kéo lên, trên cánh tay nhẵn nhụi mơ hồ có thể thấy những vết cào màu đỏ.
Giọng nói của La Hàm thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Hiếu Tắc chống tay trái lên trán, không thèm bận tâm nói: “Con bị mèo cào.”
Tim Lục Giai Ân nhảy lên, lông mày bất giác nhíu lại.
Anh bị Tứ Tứ cào sao?
Với tính tình của Tần Hiếu Tắc, anh sẽ không đánh Tứ Tứ chứ?
Lục Giai Ân ngây ngốc nhìn cánh tay của anh, nghe thấy giọng nói của La Hàm: “Con nuôi mèo hoang sao?”
Bà hơi lo lắng: “Con có cần đi bệnh viện tiêm vacxin phòng bệnh không?”
“Mèo con nuôi, không có chuyện gì đâu.” Tần Hiếu Tắc thu tay lại, thúc giục: “Mau ăn cơm đi.”
Anh nâng ly rượu hướng về phía vợ chồng Lục Bình Dao, lễ phép nói: “Chú dì, trước hết con kính hai người một ly.”
Tần Hiếu Tắc lễ phép như thế này đối với Lục Giai Ân quả thật có chút lạ lẫm.
Thì ra trước mặt những trưởng bối xa lạ, sự kiêu ngạo của anh sẽ thu lại bớt.
Tề Bảo Châu cười, khen ngợi: “Hiếu Tắc quả thật ngày càng hiểu chuyện rồi.”
“Không có đâu, tính tình vẫn bướng bỉnh y như trước đây.” La Hàm cười: “Con gái vẫn ngoan hơn.”
Lục Giai Ân cúi đầu nghe hai người mẹ khách sáo khen lẫn nhau, cảm giác được đối diện vẫn luôn có ánh mắt không thể bỏ qua đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu lên, Tần Hiếu Tắc lập tức quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Lục Giai Ân thấy tròng mắt anh đỏ ngầu, có lẽ không nghỉ ngơi được tốt.
Chắc lại đi bar rồi, cô nghĩ thầm.
Nếu như vẫn còn đang hẹn hò, hành vi bây giờ của Tần Hiếu Tắc là điển hình của việc “cần được quan tâm”, nhưng hiện tại hai người bọn họ đã chia tay rồi chẳng phải sao?
Mặc kệ anh có nghỉ ngơi đủ hay không, việc này chẳng liên quan gì đến cô.
Hơn nữa anh cũng nói, cô đừng để ý đến anh.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Giai Ân không nhìn anh nữa, yên lặng ăn xong cơm.
Lục Giai Ngọc ngồi đối diện với Tần Hiếu Tắc, thu lại hết toàn bộ biểu cảm của hai người, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung. Cô cảm thấy rất thú vị.
Xem ra người không thể buông tay chính là vị thiếu gia kiêu ngạo này.
Thú vị! Thật thú vị!
“Tần Hiếu Tắc.” Lục Giai Ngọc gọi một tiếng, cười tủm tỉm hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ vậy?”
Vừa rồi, cô phát hiện mắt của Tần Hiếu Tắc đỏ ngầu, mặt cũng có chút đỏ.
Vừa dứt lời, mọi người trên bàn đều nhìn về phía Tần Hiếu Tắc.
Tần Hiếu Tắc cau mày nhìn Lục Giai Ngọc, còn chưa kịp nói, thì tay La Hàm đã đặt lên mặt của anh.
“Sao lại nóng thế này!” La Hàm sợ hãi: “Con bị sốt phải không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Tần Hiếu Tắc kéo thay La Hàm xuống, ậm ờ “Dạ” một tiếng.
“Thằng nhóc này!” La Hàm nhất thời không biết phải nói gì.
Sau vài giây lại liên tục truy hỏi: “Sốt bao nhiêu độ? Con uống thuốc chưa? Sao lại bị sốt? Bị cảm lạnh phải không?”
Tần Hiếu Tắc tùy tiện gắp một miếng thịt, giọng nói tỏ vẻ không có vấn đề gì: “Con không biết.”
La Hàm nóng nảy, vội vàng kêu dì giúp việc mang nhiệt kế đến.
Tần Hiếu Tắc bất đắc dĩ lấy nhiệt kế đo.
– 38,7 độ.
“Con không sao đâu.” Anh cau mày, cảm thấy không nhất thiết phải làm phiền mẹ mình.
“Thật sự không sao chứ?” La Hàm nghiêm túc: “Con ăn cho xong đi, rồi mẹ đưa đi bệnh viện khám thử.”
Tần Hiếu Tắc “Dạ” một tiếng.
Lạc Hàm thở dài: “Con chỉ đối phó qua loa với mẹ, lúc ăn cơm xong đến cái bóng cũng không thấy đâu.”
Tề Bảo Châu nở nụ cười: “Không sao, ăn cơm xong nhờ Giai Ngọc đưa thằng bé đi bệnh viện là được rồi.”
Lục Giai Ngọc sửng sốt hai giây, nhìn em gái mình rồi lại nhìn Tần Hiếu Tắc.
Hai người đều cúi đầu xuống, một ánh mắt cũng không cho cô.
Tề Bảo Châu huých tay con gái: “Dù sao, chiều nay con cũng không bận việc gì. Đưa Tần Hiếu Tắc đến bệnh viện khám đi.”
Tần Tiếu nâng mắt nhìn về phía đối diện, đáy mắt đen như vực sâu, tựa như đang chờ phản ứng của cô.
Lục Giai Ân cũng ngẩng đầu, vội vàng nói: “Đừng lo lắng cho em, cứ đưa em đến ga tàu điện ngầm là được rồi.”
Các vị trưởng bối đều có mặt ở đây, Lục Giai Ngọc hoàn toàn không thể từ chối Tần Hiếu Tắc, đành phải đồng ý.
*
Sau bữa ăn, mọi người đều lo lắng cho sức khỏe của Tần Hiếu Tắc, thúc giục mấy người trẻ tuổi đi nhanh lên.
Ra khỏi cửa, Lục Giai Ngọc bấm chìa khóa khởi động xe, quay đầu lại nhìn hai người phía sau.
“Này, tôi hỏi anh lần cuối, thật sự muốn tôi đưa đến bệnh viện?”
Tần Hiếu Tắc “ hừ ” một tiếng, khóe miệng giật giật: “Nếu không thì đi đâu?”
Lục Giai Ân không có cảm giác gì đối với cuộc trò chuyện của hai người, tự mình mở cửa ghế phụ, yên lặng ngồi lên xe.
Lục Giai Ngọc liếc mắt nhìn động tác của em gái, thể hiện sự khinh thường đối với Tần Hiếu Tắc, cũng đi theo mở cửa, ngồi vào ghế lái.
Tần Hiếu Tắc mệt mỏi ngồi lên xe, ngồi phía sau Lục Giai Ngọc.
Anh dựa lưng vào thành ghế, duỗi thẳng hai chân về phía trước, ánh mắt nóng bỏng rơi thẳng vào người đang ngồi trên ghế phó lái, Lục Giai Ân.
Đã hơn một tháng không gặp, anh không hề che giấu ánh mắt tham lam của mình.
Hôm nay Lục Giai Ân mặc một chiếc áo len màu mơ nhạt cùng một chiếc váy dài màu xanh xám, khoác thêm chiếc áo măng tô cùng màu. Tóc cô dài ra hơn một chút, nhẹ nhàng thả sau lưng. Cô đặt tay lên váy, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cả người nhìn trông vừa ngoan ngoãn vừa hiền lành.
Hôm nay thời tiết rất tốt, một lượng lớn ánh nắng ấm áp tràn vào cửa sổ xe, chiếu lên làn da một bên mặt của cô, khiến nó trở nên gần như trong suốt.
Từ góc độ của Tần Hiếu Tắc, anh có thể nhìn thấy nửa bên mặt cùng đôi tai nhỏ trắng nõn của Lục Giai Ân.
Anh xoa cái trán sưng đau, trái tim đập dữ dội từng chút từng chút một.
Hơn một tháng không gặp, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lục Giai Ân, anh vậy mà muốn ôm cô, hôn cô, muốn cùng cô thân mật khăng khít như trước đây, muốn cô nhìn anh, muốn nghe những lời quan tâm của cô dành cho anh…
…Nhớ cô đến phát điên.
Lục Giai Ngọc liếc nhìn Tần Hiếu Tắc từ kính chiếu hậu, lại nhìn đứa em gái trầm lặng của mình.
Cô cau mày hỏi: “Tần Hiếu Tắc, cậu bị bệnh thật à?”
Sao bị sốt rồi mà người này cũng không thể tém lại một chút chứ?
Ánh mắt Tần Hiếu Tắc không thay đổi: “Cô không thấy tôi đo nhiệt độ sao?”
Lục Giai Ngọc hô “dừng” một tiếng, không nói gì nữa.
Lục Giai Ân nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, siết chặt lòng bàn tay.
“Chị ơi, cho em xuống giao lộ phía trước đi. Em sẽ ngồi tàu điện ngầm về trường.”
Hai người họ phải đến bệnh viện, không cần thiết phải tiễn mình.
Lục Giai Ngọc sửng sốt: “Để chị đưa em về trường trước đã.”
“Không cần đâu. Hôm nay cuối tuần, chị đưa em đi có thể sẽ bị kẹt xe, nên em đi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn. Hai người mau đến bệnh viện đi.” Lục Giai Ân vội vàng từ chối.
Tần Hiếu Tắc nói không muốn cô cùng anh ở chung một chỗ. Tốt hơn hết cô nên về sớm.
Lục Giai Ngọc lại liếc nhìn kính chiếu hậu.
Vẻ thờ ơ ban đầu của Tần Hiếu Tắc biến mất, khóe môi mím chặt, hai mắt nóng như lửa đốt.
Lời đến khóe miệng lại sửa đi, Lục Giai Ngọc nói: “Được rồi, vậy em chú ý an toàn, chừng nào đến trường rồi báo với chị một tiếng.”
Cô tấp xe, đậu xe bên vỉa hè.
Lục Giai Ân xuống xe và nói tạm biệt chị gái. Trong một thoáng do dự, cô liếc nhìn hàng ghế phía sau.
Tần Hiếu Tắc dựa người vào ghế, mặt đỏ ửng lên vì sốt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, không nhìn ra được biểu cảm của anh.
Tim Lục Giai Ân nhảy dựng khi nhớ lời anh nói lúc trước, không cần để ý đến anh và lần tan rã trong không vui.
Hai chữ “Tạm biệt” không thể cất thành lời, cô khẽ gật đầu, thậm chí hành động đối với Tần Hiếu Tắc vừa rồi còn chẳng thể coi là gật đầu.
Tần Hiếu Tắc không có phản ứng, ánh mắt vẫn như trước, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, môi mím lại gần như thành một đường thẳng.
Lục Giai Ân không nhìn anh nữa, vội vàng quay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
*
Tần Hiếu Tắc nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lục Giai Ân dần biến mất, chưa từng có giây phút nào như bây giờ anh nhận ra được một điều rất rõ ràng…
Bọn họ thật sự chia tay rồi.
Ngay cả sự quan tâm thông thường cùng lời tạm biệt, Lục Giai Ân cũng không có.
Vốn dĩ, trong phút chốc ánh mắt cô không rời khỏi anh, vậy mà khi xuống xe thậm chí nửa giây cũng không muốn nhìn anh.
Lúc trước khi anh tắm nước lạnh cô đã lo lắng cuống quýt cả lên, bây giờ ngay cả sốt anh cũng bị rồi, thế mà cô cũng không thèm quan tâm.
Đến một câu tạm biệt, cô cũng không có, cứ thế rời đi thật vội vàng, không một chút lưu luyến.
Nhịp tim Tần Hiếu Tắc đập thật mạnh, lồng ngực như bị chặn lại.
Đột nhiên ở phía trước giọng nói của Lục Giai Ngọc vang lên: “Rốt cuộc anh có đi bệnh viện không?”
Tần Hiếu Tắc ngước mắt, nhìn cô hai giây trong kính chiếu hậu.
Đầu lưỡi áp vào hàm trên, anh cười khẽ: “Đi chứ, tại sao lại không đi?”
Lục Giai Ngọc thở dài, bất đắc dĩ khởi động xe lên.
“Phục anh luôn, thật sự coi tôi là tài xế đấy à.”
Vào một bệnh viện gần đó, Lục Giai Ngọc đậu xe, cùng Tần Hiếu Tắc đi khám.
Sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ cho Tần Hiếu Tắc truyền nước.
Lục Giai Ngọc ngồi chờ bên cạnh, rảnh rỗi nghịch điện thoại, nhàm chán muốn chết.
Thấy Tần Hiếu Tắc bị châm kim, cô nhanh chóng giơ điện thoại lên chụp hình.
Tấn Hiếu Tắc cau mày nhìn cô: “Cô làm gì vậy?”
Vẻ mặt Lục Giai Ngọc thể hiện vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là chụp ảnh làm bằng chứng. Để ba mẹ khỏi vu oan cho tôi không đưa anh đi bệnh viện.”
Tần Hiếu Tắc “à” một tiếng, đuổi cô: “Cô đi đi.”
Lục Giai Ngọc hoàn toàn không muốn ở trong bệnh viện, nghe vậy thật sự rất mừng: “Thật hả? Anh không cần tôi canh cái bình này sao?”
Tần Hiếu Tắc từ từ nhắm mắt lại, trong cổ họng bật ra hai chữ: “Không cần.”
Đầu óc anh mê man, đến nói chuyện cũng lười nói.
Lục Giai Ngọc cầm túi xách đứng dậy, trước khi đi đột nhiên quay đầu lại, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Anh muốn em gái tôi ở đây với anh đúng không?”
Tần Hiếu Tắc nhướng mi nhìn cô một cái, không nói gì.
Lục Giai Ngọc lại ngồi xuống: “Đừng có chối.”
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thấy Tần Hiếu Tắc ngông cuồng, ngạo mạn như vậy lại có ngày hôm nay.
Đặc biệt là ánh mắt chính trực của anh khi đang ngồi trong xe, nó thực sự rất buồn cười.
Lục Giai Ngọc nhịn không được đóng vai người chị gái tri kỷ, cúi đầu loay hoay với bộ móng mới làm.
“Con người mà, lúc ốm đau luôn mong đợi được người mình yêu quan tâm và chăm sóc, chuyện này tôi hiểu.”
“Thật đáng tiếc, em gái tôi chia tay với anh mất rồi…”
Đầu Tần Hiếu Tắc ong ong, gân xanh trên trán nổi lên.
Anh nghiêng đầu cau mày, trực tiếp ngắt lời cô: “Cô nói xong chưa? Đi mau đi!”
Anh thật sự không biết tại sao mình lại cùng Lục Giai Ngọc đến bệnh viện.
Có lẽ trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng Lục Giai Ngọc sẽ nói cho Lục Giai Ân biết về tình hình của anh, để anh có thể liên lạc với cô nhiều hơn một chút.
Nhưng hôm nay nghe giọng điệu hả hê của Lục Giai Ngọc, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.
“Anh nghĩ tôi muốn ở lại đây sao?” Lục Giai Ngọc hất mái tóc xoăn dài ra sau, bước đi không thèm quay đầu lại.
Nghe tiếng giày cao gót xa dần, Tần Hiếu Tắc nhắm mắt lại.
Lục Giai Ngọc nói không sai, anh thật sự rất muốn Lục Giai Ân đến đây.
Chợp mắt được một lát, Tần Hiếu Tắc mở điện thoại, tìm ảnh đại diện của Lục Giai Ân, bấm vào.
Hình đại diện WeChat của Lục Giai Ân là hình tranh vẽ của cô, một cô bé mặc bộ quần áo màu đỏ, nhìn khá giống bức tranh hình đứa trẻ chúc Tết hay được treo vào dịp năm mới.
Trước đây, anh đã từng hỏi Lục Giai Ân tại sao lại để hình này, Lục Giai Ân nói rằng đó là bức vẽ khi cô còn bé. Bởi vì bà ngoại của cô đặc biệt thích bức ảnh này, nên bà liền lấy bức tranh đó làm ảnh đại diện, để khi mở Wechat lên bà có thể thấy cô ngay.
Tần Hiếu Tắc im lặng nhìn ảnh đại diện một lúc, rồi quay lại giao diện trò chuyện giữa hai người.
Lịch sử trò chuyện lần cuối dừng lại vào ngày anh uống say mèm, đến nay đã gần hai tháng.
Tin nhắn cuối cùng là tin Lục Giai Ân nhắc nhở anh sau này đừng uống nhiều như vậy nữa.
Lướt lên một chút, rất nhanh liền đến đoạn tin nhắn ngày Lục Giai Ân phát sốt.
Q: [?]
Ân: [Không có việc gì đâu, em gửi nhầm.]
Trước đoạn tin nhắn này, có một hàng chữ nhỏ màu xám “Ân đã thu hồi tin nhắn”.
Thời gian là 10 giờ sáng.
Nghĩ lại, chắc lúc đó cô đang phát sốt, phải truyền nước.
Thật sự là gửi nhầm sao?
Nếu không phải gửi nhầm, vậy cô ấy muốn nói gì với mình chứ?
Tần Hiếu Tắc nhìn giao diện cuộc trò chuyện, rất khó để không đoán già đoán non những chuyện có khả năng xảy ra.
“Con người mà, lúc ốm đau luôn mong đợi được người mình yêu quan tâm và chăm sóc…” Lời nói của Lục Giai Ngọc lại vang lên bên tai anh.
Tần Hiếu Tắc cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Xung quanh có không ít các cô gái trẻ đến truyền nước, đa số bên cạnh đều có bạn trai chăm sóc. Rất nhiều cô gái nhắm mắt lại, nép vào lòng của nửa kia, vẻ mặt mỏi mệt.
Trái tim Tần Hiếu Tắc đột nhiên trở nên nặng nề.
Anh chậm chạp phát hiện ra, mình là bạn trai, nhưng lại chưa từng làm cho Lục Giai Ân được chuyện gì.
Từ lúc quen biết nhau đến nay, Lục Giai Ân đã rất độc lập.
Khác với vẻ ngoài yếu ớt và ít nói, khả năng tự chủ và khả năng tự thân vận động của cô rất cao.
Sau này quen nhau, cô cũng chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Yêu cầu duy nhất của cô là đến xem anh chơi bóng.
Bản thân anh cũng không có kinh nghiệm yêu đương, gặp gỡ Lục Giai Ân, anh thoải mái hưởng thụ sự nuông chiều và dịu dàng của cô.
Lục Giai Ân dường như vẫn luôn đứng phía sau anh, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ nghĩ, Lục Giai Ân sẽ nói điều gì đó như “Không thích.”
Tần Hiếu Tắc ngây người nhìn cặp đôi đối diện.
Mãi cho đến khi người con trai không thoải mái nhìn về phía anh nhiều lần, anh mới nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu.
Anh cúi đầu nhìn lại tin nhắn đã thu hồi.
Anh không khỏi nghĩ: Lúc đó, có phải Lục Giai Ân rất thất vọng hay không?
–
Tác giả :
Đào Hoà Chi