Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp! - Chương 40-2: Dáng đi của cô rất kỳ lạ! 2
Editor: Sinlly Linh
Beta: Thơ Thơ
Tưởng Đình Kiệt không chút để ý liếc cô một cái, cười như không cười trả lời: "Tôi chỉ tạm thời đặt cô ấy ở cạnh cậu, đến lúc tôi sẽ thu hồi lại."
"!"
Thu hồi là ý tứ gì?
Kỷ Ngôn Tâm không thể tin trợn to mắt, không biết vì sao, cô hiểu được ám chỉ nguy hiểm trong lời nói của Tưởng Đình Kiệt.
Tại sao đột nhiên cô có cảm giác bản thân biến thành vật sở hữu thuộc về Tưởng Đình Kiệt như vậy?
Nhưng mà, Tưởng Đình Kiệt cũng không định giải thích, bước thẳng ra ngoài.
Bạch Ý Ca mang kính râm, lười biếng đuổi theo, đồng thời nói với cô: "Không muốn bị bỏ lại thì chạy nhanh lại đây."
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm mang theo tâm tình không thể hiểu được đi qua. Nhưng mà, cô bước đi rất chậm, nguyên nhân là ngày hôm qua vận động quá độ làm cho eo bị đau.
Ngay lúc này, bước chân Bạch Ý Ca dừng lại nhìn tư thế đi đường của cô, tò mò hỏi: "Cô bị đau eo hay là đau chân vậy? Vì sao tư thế đi đường không thoải mái như vậy?"
"..."
Cố tình nhắc tới chuyện này.
Bỗng chốc, bước chân Tưởng Đình Kiệt đi ở phía trước dừng một chút. Tuy rằng anh không quay đầu lại, nhưng lại có tiếng cười truyền tới.
Anh cười, cười đến nỗi khiến cho Kỷ Ngôn Tâm tức khắc xấu hổ đến đỏ mặt và giận dữ.
"Chuyện này có liên quan đến việc ngày hôm qua cô uống thuốc đúng không?"
Bạch Ý Ca hỏi một câu.
Kết quả, tiếng cười của Tưởng Đình Kiệt càng ngày càng ái muội.
Đáng chết!
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm quả thực muốn bóp chết Bạch Ý Ca. Vốn dĩ cô nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt đã rất xấu hổ, kết quả là hai câu nói của anh lại khiến cho cô càng thêm xấu hổ. Nhưng mà cô không có lời nào để giải thích. Cô biết Tưởng Đình Kiệt sẽ không để ý việc bị Bạch Ý Ca biết ngày hôm qua ở trong xe xảy ra chuyện gì, nhưng cô thì để ý.
"Tôi không có việc gì.."
Cuối cùng, Kỷ Ngôn Tâm chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống không nói.
Trong lòng cô khổ, nhưng cô không thể nói.
Đồng thời, cô yên lặng đuổi theo, làm như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Lúc rời khỏi sảnh lớn công ty, Kỷ Ngôn Tâm nhìn thấy nhân viên an ninh sớm đã dựng nên tường bảo hộ trước cửa. Chính là phòng ngừa fans cuồng mai phục tại công ty và quấy rầy nhóm nghệ sĩ. Đặc biệt là sau khi lịch trình của nghệ sĩ được công khai, ngay lập tức cửa chính tập đoàn Giải Trí Thịnh Thế bị đám người vây quanh. Ngày thường nghệ sĩ đến công ty đều đi cửa hông, lần này công bố hành trình vì để tuyên truyền, khiến cho fans nữ của Bạch Ý Ca đều mất khống chế.
Bên ngoài các nhân viên an ninh làm thành tường bảo hộ. Những fans bám theo ngôi sao tạm thời sẽ không làm ảnh hưởng đến lối ra vào cửa chính của cao ốc.
Từ xa, có thể nghe thấy được các fan điên cuồng hò hét chói tai.
Hơn mười chiếc xe hơi màu đen đều của vệ sĩ, ở giữa là xe Bentley của Tưởng Đình Kiệt.
Giờ phút này, nhân viên công tác đều đã lên xe chuẩn bị hoạt động.
Lúc Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca lên xe. Sự hiện diện của các fan nữ ở đối diện đúng là không thể xem nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ngôn Tâm tận mắt chứng kiến sự nổi tiếng của Bạch Ý Ca.
Sau đó, cô nhìn đến xe của Tưởng Đình Kiệt. Tuy rằng không phải là chiếc xe ngày hôm qua cô bị anh vây hãm hung hăng trừng phạt, nhưng mà không có khác nhau. Trong tiềm thức của cô, nếu lên xe Tưởng Đình Kiệt sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên, Kỷ Ngôn Tâm bước về phía chiếc xe vệ sĩ.
Giây tiếp theo, Bạch Ý Ca tay chân nhanh nhẹn xách phía sau cổ áo Kỷ Ngôn Tâm, ra lệnh: "Lại đây."
"Tôi muốn ngồi xe phía trước."
Kỷ Ngôn Tâm giãy giụa.
Nhưng mà, Bạch Ý Ca vốn không để ý tới nguyên nhân cô giãy giụa. Trực tiếp xách cô đến sau xe, còn bản thân ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Sau khi lên xe, dường như là cả người Kỷ Ngôn Tâm không được tự nhiên. Cô không ngẩng đầu lên, nhưng cô biết tầm mắt Tưởng Đình Kiệt xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn cô. Cô không khống chế được phản ứng xấu hổ của bản thân. Cô càng có thể cảm giác được Tưởng Đình Kiệt đang cười trêu chọc. Vì thế, xấu hổ càng thêm nghiêm trọng.
"Kỷ Ngôn Tâm."
"Hả?"
Vì sao lại kêu tên cô.
Kỷ Ngôn Tâm ngơ ngác.
Tưởng Đình Kiệt lười biếng nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, nhướng mày nói: "Đai an toàn."
Ngay lúc này, tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm không thể tránh khỏi nhìn thẳng anh. Quả nhiên, cô thấy được trong mắt Tưởng Đình Kiệt nồng đậm ý cười ái muội, không hiểu sao cô kìm chế không được gương mặt phiếm hồng. Đồng thời, cô sợ hãi bộ dáng của bản thân sẽ bị Bạch Ý Ca nhìn thấy, yên lặng cúi đầu che dấu.
Nhưng mà, cô cũng không chú ý tới sau khi Bạch Ý Ca lên xe thái độ liền lạnh lùng trầm mặc.
Sau khi xe hơi khởi động, đoàn xe dài thườn thượt đi đến trung tâm thương mại.
Lúc Kỷ Ngôn Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy được có fans lái xe chạy theo. Cô nhịn không được cảm thán nói: "Anh Bạch, fangirl của anh nhiều thật."
Nhưng mà, Bạch Ý Ca cười lạnh một tiếng không trả lời.
Nửa giờ sau.
Đoàn xe chậm rãi ngừng ở trước cửa trung tâm thương mại thành phố.
Còn chưa xuống xe, Kỷ Ngôn Tâm đã bị biển người xung quanh trung tâm thương mại làm cho phát hoảng. Giây tiếp theo, bỗng nhiên cô tiến đến vị trí ghế phụ, nói với Bạch Ý Ca: "Tôi thật sự không nghĩ tới số lượng fans của anh kinh người như thế. Một đội ngũ mê muội hùng mạnh. Đột nhiên tôi cảm thấy có thể làm trợ lý cho anh là một chuyện rất vinh hạnh. Nếu tôi hét một câu trên Weibo, nói không chừng tôi sẽ trực tiếp bị 3000 fans của anh hoàn toàn áp đảo, thật sự rất tuyệt vời!"
"Phải không?"
Toàn bộ hành trình Bạch Ý Ca phản ứng đều rất lãnh đạm.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt sau khi dừng xe nhận được điện thoại của Địch Nhất.
"Cô ấy tới rồi sao? Được, bây giờ tôi tới ngay đây."