Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu tổng không ngờ cái cậu Trần Thái này lại có chút bản lĩnh, vừa tới đã dám xin phạt rượu, chứng tỏ tửu lượng rất được. Khi bầu không khí đang căng như dây đàn lại dám đứng ra, chứng tỏ có can đảm. Rất biết cách tìm đề tài thích hợp, chứng tỏ có đầu óc.
Ông bất giác thầm lưu ý người này hơn, giờ đã tìm ra được thứ có thể hấp dẫn Ngô lão, cứ thế mà nói thôi.
“Câu thơ ‘hoa đào lưu thủy cá quế mập’ này nghe rất hay, nhưng sao tôi chưa từng thấy bức họa nào vẽ cảnh đó?” Lưu tổng nói đến đây còn cố ý dừng lại, thỉnh giáo Ngô lão, “Ngô lão, ngài là chuyên gia về phương diện này, ngài nói xem liệu bức họa cá quế có đẹp như câu thơ này không.”
Lông mày Ngô lão giãn ra, lại lắc đầu nói: “Vẽ cả ba thứ này thì đúng là không đẹp. Vẽ chung hoa đào và nước chảy thì được rồi, đã đẹp lại càng thêm đẹp nhưng ẩn ý đằng sau lại không hay. Nếu lại thêm cá quế nữa, loại cá này mồm rộng răng nhiều, càng khiến tranh mất đi cái đẹp. Cho nên ba thứ này mà cho vẽ chung sẽ trở nên rất dung tục.”
Ông dừng lại, nhìn thấy mấy người trên bàn đang dùng đũa tre, bất giác cười rộ lên, cầm đũa giơ lên, “Nhưng tranh cá quế thì rất phổ biến, ‘Dương Châu bát quái’(1) mấy người biết không?”
Mọi người vốn có ý định tâng bốc, có người cười nói biết, có người nói không biết. Cuối cùng Tôn Ngọc Mậu lại là người ra mặt, ngồi đọc ra tên của mấy người thuộc Dương Châu bát quái.
Ngô lão cười, “Trong bát quái này, Biên Thọ Dân có một bức “Quyết ngư đồ” (tranh cá quế), vẽ một con cá quế miệng lớn nằm tách khỏi mặt nước, miệng cá hơi mở, nhìn khá buồn cười…”
Mọi người lần này sôi nổi hơn hẳn, ồn ào cười khen lão tiên sinh kiến thức uyên bác.
Người trung niên ban nãy tự biết mình sai nên cũng không tiếp tục khiến người ta chướng mắt, nhân cơ hội tìm cớ đi về trước.
Ngô lão nhìn ông ta đi ra ngoài, chỉ “hừ” một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Lục Tiệm Hành, trầm giọng nói: “Ý của em trai cậu ta rõ rồi, mọi người bàn luận chuyện làm ăn, đương nhiên ai cũng có tính toán riêng của mình. Nhưng mà hành động của cậu ta hôm nay, không gạt cậu, ta rất không hài lòng.”
Lục Tiệm Hành gật đầu: “Cháu cũng vậy, em cháu quả thật quá không đứng đắn.” Giận dữ nói xong, rồi lại lập tức hạ giọng, “Nhưng bình thường nó làm việc rất nghiêm túc, sẽ không khiến người khác thất vọng.”
Ngô lão gật đầu, trầm ngâm chốc lát, lại nói, “Lần này cậu quả thật đã cho ta một nan đề rồi. Nếu không hay là thế này đi, cậu đố ta một câu, ta cũng đố lại cậu một câu, Nếu cậu trả lời đúng thì ta sẽ đáp ứng với đề nghị của cậu, sao nào?”
Lục Tiệm Hành vừa nghe vậy đã biết mình mà không trả lời được coi như thua. Nhưng anh cũng biết đây là Ngô lão đã nể tình rồi, nhất thời cũng chẳng có biện pháp khác, sảng khoái nói: “Được, nghe lời chú.”
Ngô lão hơi đắc ý, vẫn chỉ vào bát cá kia nói: “Trong bát quái, ngoại trừ Biên lão tiên sinh thì còn có một người khác cũng vẽ cá quế. Nếu cậu có thể nói ra là ai, vẽ cái gì, coi như cậu đã qua được câu hỏi này.”
Lục Tiệm Hành mờ mịt, anh đã sớm quên sạch Dương Châu bát quái gồm những ai rồi, làm sao biết ai từng vẽ cái gì.
Anh cau mày, đang lúc tập trung tìm đối sách, bỗng nhìn thoáng qua Trần Thái đang ngồi đối diện ăn uống thoải mái, Lưu tổng và Tôn Ngọc Mậu thì hoàn toàn mang bộ dáng người không liên quan đến chuyện này. Trong đầu anh bỗng lóe ra một ý tưởng, dứt khoát nói: “Nào nào nào, tiếp thu ý kiến quần chúng, ai có thể trả lời được câu này thì sẽ được yêu cầu tôi một thứ.”
Mấy người còn lại vốn đang ngồi coi trò vui nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Tôn Ngọc Mậu vừa nghe thấy thế liền hí hửng, hỏi Lục Tiệm Hành, “Lục tổng, nếu tôi có thể trả lời được thì có được đòi anh nhà hoặc xe không?”
Nào ngờ Lục Tiệm Hành sảng khoái: “Được, không thành vấn đề, mấy người dám đòi thì tôi sẵn sàng cho.”
Anh nói vậy là đã cầm chắc mọi người sẽ không ai làm gì quá đáng. Huống chi câu hỏi thiên về nội dung như thế, học sinh còn đang đi học chưa chắc đã nhớ nổi nữa là mấy người đi làm đã nhiều năm ở đây. Chắc chắn đều là quá sức. Nhưng mà ban nãy Tôn Ngọc Mậu còn kể ra được bát quái gồm những ai, cũng biết đâu…
Lục Tiệm Hành đã chuẩn bị tư tưởng chuyện này không thành. Ai ngờ anh tính tới tính lui, lại cố tình lọt mất Trần Thái.
Trần Thái tối nay uống nhiều nhưng ăn ít, vốn đang ngồi ung dung tranh thủ ăn thêm mấy miếng, vừa nghe thấy anh nói thế, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Cái tên cặn bã Lục Tiệm Hành ngủ với người ta xong vứt bỏ… Y thật sự muốn xem tên này tự làm mình mất mặt. Dĩ nhiên, nếu không nhìn anh ta mất mặt, thì đòi hỏi anh ta ít tài nguyên hay xin một chức vị ngon cũng được lắm.
Tính thế nào cũng là vụ mua bán trăm lợi không một hại.
Những người khác vẫn đang bàn bạc suy nghĩ, Trần Thái uống một hớp, không khách khí chút nào giơ tay lên, “Tôi biết.”
Lục Tiệm Hành hồi hộp trong lòng, có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Trần Thái lấy giấy ăn lau miệng, cười nói: “Lục tổng anh nói phải giữ lời đấy, Ngô lão đang ở đây đó.”
Ngô lão có ấn tượng rất tốt với y, cười gật đầu: “Có thể, ta sẽ làm chứng cho cậu.”
Trần Thái ngày xưa vì cá quế mà ăn không ít trận đòn, cho nên nhớ được khá nhiều kiến thức liên quan đến chuyện này, lần này hiếm khi có cơ hội khoe khoang, lập tức nói, “Ngoại trừ Biên Thọ Dân, còn có Lý Thiện cũng từng vẽ một bức ‘Quyết ngư đồ’.”
Ngô lão kinh ngạc, cười ra vẻ tán thưởng y, ra hiệu Trần Thái tiếp tục.
Trần Thái nói: “Bức họa đó rất sống động, cũng không phải hoa đào nước chảy gì hết, mà là có hành có gừng, bên cạnh còn phối thêm một cành liễu. Vị này còn để lại dòng chữ — ‘hành lớn, gừng non, miệng lớn vây nhỏ ăn ngay mới tươi’.”
Lục Tiệm Hành nhất thời nhìn Trần Thái với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm, cái tên người đại diện nhỏ nhoi này cũng thật lợi hại, hóa ra là người có ăn học?
Anh bên này kinh ngạc, Trần Thái bên kia cũng khoe khoang phát nghiện, y tiếp tục nói: “Đương nhiên ngoại trừ cá quế, ông ấy còn vẽ rất nhiều cá đang bơi, nhưng giống loài khác nhau, lời đề tự cũng không giống nhau…”
Đợi khi cơm nước no nê, mọi người đứng lên ra về, Ngô lão mới không nhịn được vỗ vai Trần Thái cười nói: “Mẹ của cậu là giáo sư sao? Được lắm, rất biết cách dạy con trai.”
Ông cũng nói lời giữ lời, quay sang nói với Lục Tiệm Hành: “Cậu hôm nay được hưởng lợi từ Tiểu Trần, Tiểu Trần là phúc tướng đấy! Còn chuyện về Tiệm Viễn, tối nay ta không có thời gian, hôm nào bảo cậu ta đích thân tới một chuyến đi.”
Lục Tiệm Hành vội vã đáp lại, đợi khi Ngô lão lên xe rời đi mới xoay người lại nhìn Trần Thái.
Trần Thái uống khá nhiều rượu, vẫn chưa tìm được cơ hội để vào WC xả, giờ đang ngà ngà say nên cứ đứng cười ngờ nghệch.
Tôn Ngọc Mậu đứng bên cạnh vừa thương vừa vui mừng, vội vàng nói: “Lục tổng, tôi về trước nhé. Tiểu Trần đi cùng tôi.”
Lục Tiệm Hành do dự một chút, lại nói: “Không cần, để tôi đưa cậu ta về.”
Tôn Ngọc Mậu và Lưu tổng giật nảy cả mình, nghĩ thầm hai người này quen nhau từ bao giờ.
“Để tôi đưa cậu ấy về cũng được, ” Tôn Ngọc Mậu không nhịn được nói, “Lục tổng anh có tiện đường hay không?”
“Tiện đường, ” Lục Tiệm Hành đang có chuyện cần suy nghĩ, vừa gọi điện cho Lục Tiệm Viễn vừa thuận miệng nói: “Chúng tôi ở cùng nhau.”
Cũng đúng lúc anh nói chuyện điện thoại xong, rồi kéo theo Trần Thái lên xe. Tài xế hôm nay chính là anh chàng thư ký lần trước, đối phương thấy Trần Thái uống không ít vội chạy lại đỡ giúp, hỏi liên tiếp: “Không sao chứ, có cần uống thuốc gì không?”
Ai ngờ Trần Thái cũng chẳng nhìn anh ta cái nào, chỉ dán mắt vào Lục Tiệm Hành cười ngây ngô.
Lục Tiệm Hành bị y nhìn mãi đến mức khó hiểu, cho tới tận lúc lên xe, Trần Thái mới đỏ mặt, bất thình lình hỏi anh: “Lục tổng, anh nói lời giữ lời chứ?”
“Giữ.”
Lục Tiệm Hành không ngờ y vẫn còn nhớ chuyện này, gật đầu đầu ý, trong lòng cũng lại hiếu kỳ không biết tên này muốn cái gì? Muốn xin cho Tiểu Soái Soái của cậu ta tiền đồ không lo? Hay là muốn nhà muốn xe muốn khoản tiền kếch sù? Hay muốn một chức vụ cao trong công việc?
Chẳng sao cả! Chuyện nhỏ! Tổng tài anh đây đều có thể thỏa mãn y.
Lục Tiệm Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tràn đầy tự tin gật đầu: “Nói thẳng đi, cậu muốn cái gì?”
Nào ngờ Trần Thái lại ra vẻ ngượng ngùng trực tiếp dựa vào sát thân thể anh, nói sâu xa: “Tôi muốn nó. Tôi muốn ăn thứ cứng rắn…”
Lục Tiệm Hành ngẩn ra một lát mới hiểu y đang nói gì.
“Không được!” Lục Tiệm Hành lập tức đỏ mặt, cự tuyệt ngay tức khắc: “Gì cũng được, nhưng cái này không thỏa mãn được cậu!”
Thư ký ngồi lái xe ở ghế trước không nhịn được nhìn thoáng về phía sau, nghĩ thầm, chao ôi, thật đồi trụy thật táo báo.
Trần Thái vẫn cứ dây dưa, lôi kéo quần áo Lục Tiệm Hành rồi nhìn anh chằm chằm: “Anh định nuốt lời?!”
“Không phải tôi nuốt lời.” Lục Tiệm Hành bị y cọ tới cọ lui cũng dần sinh ra phản ứng, chuyện này là thế nào, cậu quên mất người tình bé nhỏ của cậu rồi sao? Hay là do sức hấp dẫn của tôi quá lớn, khiến cậu sinh ra ý nghĩ quá phận? Trong lòng anh suy nghĩ đến đủ thứ giả thuyết, không nhịn được nói, “Chuyện này là không có đạo đức, là tình yêu bị cấm đoán đấy…”
——————-
Chú thích:
(1) Dương Châu bát quái: Chỉ một nhóm thư họa có tinh thần sáng tạo họat động tại Dương Châu dưới thời vua Càn Long đời Thanh, là đại biểu chính của họa phái Dương Châu.
Phong cách sáng tác và thủ pháp của họ đều có tính cách riêng nhất định, tác phẩm táo bạo dữ dội, đột phá ra ngoài sự trói buộc của hình thức, không bắt chước theo cách “mô phỏng cổ”, có liên hệ gần gũi đến đời sống xã hội.
Tranh “Quyết ngư đồ” của Biên Thọ Dân:
Tranh “Quyết ngư đồ” của Lý Thiện:
——————-
(*) Mình xin được giải thích một chút về đoạn mấy bức họa, cái này theo ý hiểu của cá nhân mình thôi. Nếu có chỗ nào chưa chính xác mọi người cứ góp ý nhé.
Trong nghệ thuật hội họa xưa, hoa đào và dòng nước chảy là hai sự vật thường được các họa sĩ ưa chuộng để vẽ. Bản thân hai thứ này đứng riêng cũng đã rất đẹp, rất trữ tình trong cả văn thơ lẫn hội họa, nhưng khi đứng chung chúng lại mang nghĩa buồn hơn. Đại loại như kiểu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” ấy.
Chương này có nhắc đến con cá quế, nhìn hình minh họa ở chương trước chắc mọi người cũng thấy nó hơi… xấu =)))) Hơn nữa, cá này (như lời Ngô lão nói) có đặc điểm mồm rộng, răng nhiều, như cá trê vậy, nhìn khá dung tục. Thế nên khi đặt chung với hoa đào + dòng nước, sẽ hiện lên rất rõ sự mâu thuẫn dù người vẽ có tài hoa ra sao.
Sự tương phản giữa cá quế và hoa đào + dòng nước rõ rệt như vậy, nhưng Biên Thọ Dân vẫn kết hợp cả 3 với nhau, lại viết thêm câu lạc khoản khá văn thơ, sâu sắc. Điều này càng làm nổi bật sự không hài hòa ở bức tranh của ông.
Còn đối với Lý Thiện, cũng vẫn là tranh cá quế, nhưng ông đã bỏ đi hoa đào và dòng nước, thay vào đó là hành và gừng – hai thứ gia vị thường nấu kèm với cá. Câu lạc khoản của Lý Thiện cũng rất hiện thực, trực tiếp nói đến món ăn chứ không văn vẻ gì cả.
Chương này nhắc đến hai họa sĩ cùng bức họa của mỗi người, chắc chị tác giả chỉ muốn tạo cơ hội cho Tiểu Trần thể hiện trước mặt anh Lục thôi, chứ mình thấy đoạn đó dài dòng mà chẳng liên quan ý, đọc xong bị rối não vc =))))))
À tiện thể mình nói luôn, đây có lẽ là phong cách viết truyện của chị tác giả rồi. Vì bộ này rất nhiều đoạn (là rất nhiều luôn ý nhé) chị viết về vấn đề râu ria, nhân vật ngoài lề nhưng lại viết quá dài dòng, khiến cho mạch truyện thỉnh thoảng lại bị loãng ra và dài lê thê. Dù thực chất, cái đống râu ria đấy có bỏ đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nội dung truyện cả. Ví dụ như đoạn tranh vẽ ở chương này, hay đoạn đối thoại của vợ chồng chị VV ở vài chương trước.
Thế cho nên, mình có một đề nghị thế này, nếu đoạn nào có thể lược bỏ được, mình sẽ lược bớt vừa để tiết kiệm thời gian edit vừa tránh cho mọi người bị rối não. Cuối chương mình sẽ giải thích tóm tắt sơ qua nếu cần như chương này. Suy cho cùng cái mà tất cả chúng ta quan tâm là Tiểu Trần và anh Lục sẽ về chung một nhà ra sao mà nhỉ =)) Mọi người thấy sao?
Còn nếu không đồng ý, mình sẽ dịch nguyên vẹn đầy đủ ra, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian edit hơn và còn có thể khiến các bạn bị rối vì quá nhiều chi tiết.
Lưu tổng không ngờ cái cậu Trần Thái này lại có chút bản lĩnh, vừa tới đã dám xin phạt rượu, chứng tỏ tửu lượng rất được. Khi bầu không khí đang căng như dây đàn lại dám đứng ra, chứng tỏ có can đảm. Rất biết cách tìm đề tài thích hợp, chứng tỏ có đầu óc.
Ông bất giác thầm lưu ý người này hơn, giờ đã tìm ra được thứ có thể hấp dẫn Ngô lão, cứ thế mà nói thôi.
“Câu thơ ‘hoa đào lưu thủy cá quế mập’ này nghe rất hay, nhưng sao tôi chưa từng thấy bức họa nào vẽ cảnh đó?” Lưu tổng nói đến đây còn cố ý dừng lại, thỉnh giáo Ngô lão, “Ngô lão, ngài là chuyên gia về phương diện này, ngài nói xem liệu bức họa cá quế có đẹp như câu thơ này không.”
Lông mày Ngô lão giãn ra, lại lắc đầu nói: “Vẽ cả ba thứ này thì đúng là không đẹp. Vẽ chung hoa đào và nước chảy thì được rồi, đã đẹp lại càng thêm đẹp nhưng ẩn ý đằng sau lại không hay. Nếu lại thêm cá quế nữa, loại cá này mồm rộng răng nhiều, càng khiến tranh mất đi cái đẹp. Cho nên ba thứ này mà cho vẽ chung sẽ trở nên rất dung tục.”
Ông dừng lại, nhìn thấy mấy người trên bàn đang dùng đũa tre, bất giác cười rộ lên, cầm đũa giơ lên, “Nhưng tranh cá quế thì rất phổ biến, ‘Dương Châu bát quái’(1) mấy người biết không?”
Mọi người vốn có ý định tâng bốc, có người cười nói biết, có người nói không biết. Cuối cùng Tôn Ngọc Mậu lại là người ra mặt, ngồi đọc ra tên của mấy người thuộc Dương Châu bát quái.
Ngô lão cười, “Trong bát quái này, Biên Thọ Dân có một bức “Quyết ngư đồ” (tranh cá quế), vẽ một con cá quế miệng lớn nằm tách khỏi mặt nước, miệng cá hơi mở, nhìn khá buồn cười…”
Mọi người lần này sôi nổi hơn hẳn, ồn ào cười khen lão tiên sinh kiến thức uyên bác.
Người trung niên ban nãy tự biết mình sai nên cũng không tiếp tục khiến người ta chướng mắt, nhân cơ hội tìm cớ đi về trước.
Ngô lão nhìn ông ta đi ra ngoài, chỉ “hừ” một tiếng, lúc này mới nhìn về phía Lục Tiệm Hành, trầm giọng nói: “Ý của em trai cậu ta rõ rồi, mọi người bàn luận chuyện làm ăn, đương nhiên ai cũng có tính toán riêng của mình. Nhưng mà hành động của cậu ta hôm nay, không gạt cậu, ta rất không hài lòng.”
Lục Tiệm Hành gật đầu: “Cháu cũng vậy, em cháu quả thật quá không đứng đắn.” Giận dữ nói xong, rồi lại lập tức hạ giọng, “Nhưng bình thường nó làm việc rất nghiêm túc, sẽ không khiến người khác thất vọng.”
Ngô lão gật đầu, trầm ngâm chốc lát, lại nói, “Lần này cậu quả thật đã cho ta một nan đề rồi. Nếu không hay là thế này đi, cậu đố ta một câu, ta cũng đố lại cậu một câu, Nếu cậu trả lời đúng thì ta sẽ đáp ứng với đề nghị của cậu, sao nào?”
Lục Tiệm Hành vừa nghe vậy đã biết mình mà không trả lời được coi như thua. Nhưng anh cũng biết đây là Ngô lão đã nể tình rồi, nhất thời cũng chẳng có biện pháp khác, sảng khoái nói: “Được, nghe lời chú.”
Ngô lão hơi đắc ý, vẫn chỉ vào bát cá kia nói: “Trong bát quái, ngoại trừ Biên lão tiên sinh thì còn có một người khác cũng vẽ cá quế. Nếu cậu có thể nói ra là ai, vẽ cái gì, coi như cậu đã qua được câu hỏi này.”
Lục Tiệm Hành mờ mịt, anh đã sớm quên sạch Dương Châu bát quái gồm những ai rồi, làm sao biết ai từng vẽ cái gì.
Anh cau mày, đang lúc tập trung tìm đối sách, bỗng nhìn thoáng qua Trần Thái đang ngồi đối diện ăn uống thoải mái, Lưu tổng và Tôn Ngọc Mậu thì hoàn toàn mang bộ dáng người không liên quan đến chuyện này. Trong đầu anh bỗng lóe ra một ý tưởng, dứt khoát nói: “Nào nào nào, tiếp thu ý kiến quần chúng, ai có thể trả lời được câu này thì sẽ được yêu cầu tôi một thứ.”
Mấy người còn lại vốn đang ngồi coi trò vui nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Tôn Ngọc Mậu vừa nghe thấy thế liền hí hửng, hỏi Lục Tiệm Hành, “Lục tổng, nếu tôi có thể trả lời được thì có được đòi anh nhà hoặc xe không?”
Nào ngờ Lục Tiệm Hành sảng khoái: “Được, không thành vấn đề, mấy người dám đòi thì tôi sẵn sàng cho.”
Anh nói vậy là đã cầm chắc mọi người sẽ không ai làm gì quá đáng. Huống chi câu hỏi thiên về nội dung như thế, học sinh còn đang đi học chưa chắc đã nhớ nổi nữa là mấy người đi làm đã nhiều năm ở đây. Chắc chắn đều là quá sức. Nhưng mà ban nãy Tôn Ngọc Mậu còn kể ra được bát quái gồm những ai, cũng biết đâu…
Lục Tiệm Hành đã chuẩn bị tư tưởng chuyện này không thành. Ai ngờ anh tính tới tính lui, lại cố tình lọt mất Trần Thái.
Trần Thái tối nay uống nhiều nhưng ăn ít, vốn đang ngồi ung dung tranh thủ ăn thêm mấy miếng, vừa nghe thấy anh nói thế, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Cái tên cặn bã Lục Tiệm Hành ngủ với người ta xong vứt bỏ… Y thật sự muốn xem tên này tự làm mình mất mặt. Dĩ nhiên, nếu không nhìn anh ta mất mặt, thì đòi hỏi anh ta ít tài nguyên hay xin một chức vị ngon cũng được lắm.
Tính thế nào cũng là vụ mua bán trăm lợi không một hại.
Những người khác vẫn đang bàn bạc suy nghĩ, Trần Thái uống một hớp, không khách khí chút nào giơ tay lên, “Tôi biết.”
Lục Tiệm Hành hồi hộp trong lòng, có dự cảm xấu.
Quả nhiên, Trần Thái lấy giấy ăn lau miệng, cười nói: “Lục tổng anh nói phải giữ lời đấy, Ngô lão đang ở đây đó.”
Ngô lão có ấn tượng rất tốt với y, cười gật đầu: “Có thể, ta sẽ làm chứng cho cậu.”
Trần Thái ngày xưa vì cá quế mà ăn không ít trận đòn, cho nên nhớ được khá nhiều kiến thức liên quan đến chuyện này, lần này hiếm khi có cơ hội khoe khoang, lập tức nói, “Ngoại trừ Biên Thọ Dân, còn có Lý Thiện cũng từng vẽ một bức ‘Quyết ngư đồ’.”
Ngô lão kinh ngạc, cười ra vẻ tán thưởng y, ra hiệu Trần Thái tiếp tục.
Trần Thái nói: “Bức họa đó rất sống động, cũng không phải hoa đào nước chảy gì hết, mà là có hành có gừng, bên cạnh còn phối thêm một cành liễu. Vị này còn để lại dòng chữ — ‘hành lớn, gừng non, miệng lớn vây nhỏ ăn ngay mới tươi’.”
Lục Tiệm Hành nhất thời nhìn Trần Thái với cặp mắt khác xưa, nghĩ thầm, cái tên người đại diện nhỏ nhoi này cũng thật lợi hại, hóa ra là người có ăn học?
Anh bên này kinh ngạc, Trần Thái bên kia cũng khoe khoang phát nghiện, y tiếp tục nói: “Đương nhiên ngoại trừ cá quế, ông ấy còn vẽ rất nhiều cá đang bơi, nhưng giống loài khác nhau, lời đề tự cũng không giống nhau…”
Đợi khi cơm nước no nê, mọi người đứng lên ra về, Ngô lão mới không nhịn được vỗ vai Trần Thái cười nói: “Mẹ của cậu là giáo sư sao? Được lắm, rất biết cách dạy con trai.”
Ông cũng nói lời giữ lời, quay sang nói với Lục Tiệm Hành: “Cậu hôm nay được hưởng lợi từ Tiểu Trần, Tiểu Trần là phúc tướng đấy! Còn chuyện về Tiệm Viễn, tối nay ta không có thời gian, hôm nào bảo cậu ta đích thân tới một chuyến đi.”
Lục Tiệm Hành vội vã đáp lại, đợi khi Ngô lão lên xe rời đi mới xoay người lại nhìn Trần Thái.
Trần Thái uống khá nhiều rượu, vẫn chưa tìm được cơ hội để vào WC xả, giờ đang ngà ngà say nên cứ đứng cười ngờ nghệch.
Tôn Ngọc Mậu đứng bên cạnh vừa thương vừa vui mừng, vội vàng nói: “Lục tổng, tôi về trước nhé. Tiểu Trần đi cùng tôi.”
Lục Tiệm Hành do dự một chút, lại nói: “Không cần, để tôi đưa cậu ta về.”
Tôn Ngọc Mậu và Lưu tổng giật nảy cả mình, nghĩ thầm hai người này quen nhau từ bao giờ.
“Để tôi đưa cậu ấy về cũng được, ” Tôn Ngọc Mậu không nhịn được nói, “Lục tổng anh có tiện đường hay không?”
“Tiện đường, ” Lục Tiệm Hành đang có chuyện cần suy nghĩ, vừa gọi điện cho Lục Tiệm Viễn vừa thuận miệng nói: “Chúng tôi ở cùng nhau.”
Cũng đúng lúc anh nói chuyện điện thoại xong, rồi kéo theo Trần Thái lên xe. Tài xế hôm nay chính là anh chàng thư ký lần trước, đối phương thấy Trần Thái uống không ít vội chạy lại đỡ giúp, hỏi liên tiếp: “Không sao chứ, có cần uống thuốc gì không?”
Ai ngờ Trần Thái cũng chẳng nhìn anh ta cái nào, chỉ dán mắt vào Lục Tiệm Hành cười ngây ngô.
Lục Tiệm Hành bị y nhìn mãi đến mức khó hiểu, cho tới tận lúc lên xe, Trần Thái mới đỏ mặt, bất thình lình hỏi anh: “Lục tổng, anh nói lời giữ lời chứ?”
“Giữ.”
Lục Tiệm Hành không ngờ y vẫn còn nhớ chuyện này, gật đầu đầu ý, trong lòng cũng lại hiếu kỳ không biết tên này muốn cái gì? Muốn xin cho Tiểu Soái Soái của cậu ta tiền đồ không lo? Hay là muốn nhà muốn xe muốn khoản tiền kếch sù? Hay muốn một chức vụ cao trong công việc?
Chẳng sao cả! Chuyện nhỏ! Tổng tài anh đây đều có thể thỏa mãn y.
Lục Tiệm Hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tràn đầy tự tin gật đầu: “Nói thẳng đi, cậu muốn cái gì?”
Nào ngờ Trần Thái lại ra vẻ ngượng ngùng trực tiếp dựa vào sát thân thể anh, nói sâu xa: “Tôi muốn nó. Tôi muốn ăn thứ cứng rắn…”
Lục Tiệm Hành ngẩn ra một lát mới hiểu y đang nói gì.
“Không được!” Lục Tiệm Hành lập tức đỏ mặt, cự tuyệt ngay tức khắc: “Gì cũng được, nhưng cái này không thỏa mãn được cậu!”
Thư ký ngồi lái xe ở ghế trước không nhịn được nhìn thoáng về phía sau, nghĩ thầm, chao ôi, thật đồi trụy thật táo báo.
Trần Thái vẫn cứ dây dưa, lôi kéo quần áo Lục Tiệm Hành rồi nhìn anh chằm chằm: “Anh định nuốt lời?!”
“Không phải tôi nuốt lời.” Lục Tiệm Hành bị y cọ tới cọ lui cũng dần sinh ra phản ứng, chuyện này là thế nào, cậu quên mất người tình bé nhỏ của cậu rồi sao? Hay là do sức hấp dẫn của tôi quá lớn, khiến cậu sinh ra ý nghĩ quá phận? Trong lòng anh suy nghĩ đến đủ thứ giả thuyết, không nhịn được nói, “Chuyện này là không có đạo đức, là tình yêu bị cấm đoán đấy…”
——————-
Chú thích:
(1) Dương Châu bát quái: Chỉ một nhóm thư họa có tinh thần sáng tạo họat động tại Dương Châu dưới thời vua Càn Long đời Thanh, là đại biểu chính của họa phái Dương Châu.
Phong cách sáng tác và thủ pháp của họ đều có tính cách riêng nhất định, tác phẩm táo bạo dữ dội, đột phá ra ngoài sự trói buộc của hình thức, không bắt chước theo cách “mô phỏng cổ”, có liên hệ gần gũi đến đời sống xã hội.
Tranh “Quyết ngư đồ” của Biên Thọ Dân:
Tranh “Quyết ngư đồ” của Lý Thiện:
——————-
(*) Mình xin được giải thích một chút về đoạn mấy bức họa, cái này theo ý hiểu của cá nhân mình thôi. Nếu có chỗ nào chưa chính xác mọi người cứ góp ý nhé.
Trong nghệ thuật hội họa xưa, hoa đào và dòng nước chảy là hai sự vật thường được các họa sĩ ưa chuộng để vẽ. Bản thân hai thứ này đứng riêng cũng đã rất đẹp, rất trữ tình trong cả văn thơ lẫn hội họa, nhưng khi đứng chung chúng lại mang nghĩa buồn hơn. Đại loại như kiểu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” ấy.
Chương này có nhắc đến con cá quế, nhìn hình minh họa ở chương trước chắc mọi người cũng thấy nó hơi… xấu =)))) Hơn nữa, cá này (như lời Ngô lão nói) có đặc điểm mồm rộng, răng nhiều, như cá trê vậy, nhìn khá dung tục. Thế nên khi đặt chung với hoa đào + dòng nước, sẽ hiện lên rất rõ sự mâu thuẫn dù người vẽ có tài hoa ra sao.
Sự tương phản giữa cá quế và hoa đào + dòng nước rõ rệt như vậy, nhưng Biên Thọ Dân vẫn kết hợp cả 3 với nhau, lại viết thêm câu lạc khoản khá văn thơ, sâu sắc. Điều này càng làm nổi bật sự không hài hòa ở bức tranh của ông.
Còn đối với Lý Thiện, cũng vẫn là tranh cá quế, nhưng ông đã bỏ đi hoa đào và dòng nước, thay vào đó là hành và gừng – hai thứ gia vị thường nấu kèm với cá. Câu lạc khoản của Lý Thiện cũng rất hiện thực, trực tiếp nói đến món ăn chứ không văn vẻ gì cả.
Chương này nhắc đến hai họa sĩ cùng bức họa của mỗi người, chắc chị tác giả chỉ muốn tạo cơ hội cho Tiểu Trần thể hiện trước mặt anh Lục thôi, chứ mình thấy đoạn đó dài dòng mà chẳng liên quan ý, đọc xong bị rối não vc =))))))
À tiện thể mình nói luôn, đây có lẽ là phong cách viết truyện của chị tác giả rồi. Vì bộ này rất nhiều đoạn (là rất nhiều luôn ý nhé) chị viết về vấn đề râu ria, nhân vật ngoài lề nhưng lại viết quá dài dòng, khiến cho mạch truyện thỉnh thoảng lại bị loãng ra và dài lê thê. Dù thực chất, cái đống râu ria đấy có bỏ đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nội dung truyện cả. Ví dụ như đoạn tranh vẽ ở chương này, hay đoạn đối thoại của vợ chồng chị VV ở vài chương trước.
Thế cho nên, mình có một đề nghị thế này, nếu đoạn nào có thể lược bỏ được, mình sẽ lược bớt vừa để tiết kiệm thời gian edit vừa tránh cho mọi người bị rối não. Cuối chương mình sẽ giải thích tóm tắt sơ qua nếu cần như chương này. Suy cho cùng cái mà tất cả chúng ta quan tâm là Tiểu Trần và anh Lục sẽ về chung một nhà ra sao mà nhỉ =)) Mọi người thấy sao?
Còn nếu không đồng ý, mình sẽ dịch nguyên vẹn đầy đủ ra, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian edit hơn và còn có thể khiến các bạn bị rối vì quá nhiều chi tiết.
Tác giả :
Ngũ Quân