Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!
Chương 44: Không phải oan gia không gặp mặt
“Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.” Phong Chi Sơ trừng mắt nhìn cô: “Sao vậy, có chuyện gì bí mật không thể nói ra sao?”
“Đương nhiên.” Bối Hiểu Y cười một tiếng, lựa lời nói: “Tớ mở văn phòng thám tử tư mà, cô ấy tìm tớ đương nhiên là nhờ điều tra chuyện bí mật.”
Phong Chi Sơ còn định hỏi tiếp, Sài Vi Vi đã dẫn đầu trách móc: “Được rồi, đừng có nói tới mấy chuyện này nữa. Hiểu Y, cậu có muốn đi Vạn Gia Đăng Hỏa với bọn tớ luôn không?”
“Được!” Bối Hiểu Y gật đầu.
“Vậy bắt đầu thôi, cho xe chạy đi.”
Thấy ánh mắt của Sài Vi Vi, Phong Chi Sơ chỉ có thể gật đầu, lái ô tô hướng Vạn Gia Đăng Hoả chạy đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau khi bước vào quán cà phê, Thích Nghi gọi một cốc cà phê Ý, rồi lập tức mở cái túi lấy xấp tài liệu bên trong ra đọc chăm chú.
“Tiểu thư, cà phê của cô đây.”
Phục vụ đưa cà phê tới đúng lúc cô vừa xem xong tài liệu: “Cậu cho tôi hỏi ở đây có bếp lò không?”
“Sao chứ?”
“Đốt vàng mã thì cần dùng tới bếp lò.” Thích Nghi đưa xấp tài liệu trong tay lên.
“À……” Sau khi sững sờ đi qua, phục vụ gật đầu với cô: “Mời cô qua bên này.”
Thích Nghi đứng dậy, đi theo phục vụ đến khu vực bồn rửa bên cạnh nhà vệ sinh, cô đem tài liệu bỏ vào trong chậu than đốt.
Lúc vừa ra khỏi đó, cô liền đụng phải một thân hình cao ráo đang đứng dựa vào bức tường, anh ta khoanh hai tay trước ngực, đôi con ngươi sâu xa nghiêng đầu nhìn cô: “Có cái gì bí mật đến nổi xem xong phải đốt ngay thế?”
Nhìn đôi mắt trên gương mặt đẹp của anh ta hiện lên ánh sáng lạnh lùng, đôi mày thanh tú của Thích Nghi hơi nhíu lại: “Không liên quan gì tới anh.”
Ngay sau đó, bước chân muốn đi.
“Trần tiểu thư.” Minh Thiếu Viễn đưa tay chặn cô lại, trong hành lang ánh sáng vàng vọt từ đèn trần hắt xuống, đáy mắt anh ta sáng tối lần lượt thay đổi, có cảm giác kỳ dị không nói nên lời: “Cô thật sự cho rằng mình có thể cứu được truyền thông Trung Thiên?”
“Anh đang kinh doanh một cái Ngôi Sao Ngày Mai lớn như vậy, tại sao không đi mà quản lý cho tốt, đằng này lại có suy nghĩ đánh đến truyền thông Trung Thiên chứ?” Bị anh ta ngăn lại, Thích Nghi không hề tức giận, chỉ thản nhiên nở một nụ cười: “Anh thích đánh thì đánh đi, đến lúc đó cũng chưa biết ai chết vào tay ai đâu.”
Ánh mắt Minh Thiếu Viễn bỗng dưng lạnh lẽo.
Thích Nghi đẩy cánh tay anh ta ra: “Minh thiếu gia, nếu có duyên thì hẹn sau này gặp lại.”
Nhìn bóng lưng cô phóng khoáng đi xa, ánh mắt anh ta ngưng trọng, đôi mày rậm nhíu chặt lại.
Sau đó, xoay người liếc mắt về chỗ bồn rửa.
Hồi Ức Chi Đô.
Bốn chữ này, từ lâu đã trở thành điều cấm kị ở Ôn Thành.
Bởi vì, ở thành phố này, bốn chữ kia đại biểu cho sự nguyền rủa cùng tuyệt vọng.
Vì sao hết lần này tới lần khác Trần Thích Nghi lại muốn điều tra về nó?
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lúc Thích Nghi bước ra khỏi quán cà phê thì trời đang đổ mưa to. Chân mày của cô nhăn lại, nhìn tới nhìn lui hai bên, mắt thấy một chiếc taxi đang chạy tới, cô không chút do dự xông ra ngoài.
Cô định đón xe, khó khăn lắm mới có chiếc xe dừng lại, bỗng nhiên bả vai bị một người đẩy ra, một thân hình chạy vượt qua, giành lên xe trước.
Trong lòng Thích Nghi mắng thầm người này không có đạo đức, thì chiếc xe đã nhanh chóng chạy đi xa.
Cô cắn răng, đành lui về chỗ cũ, vô tình một chiếc xe với tốc độ cao chạy đến.
Vũng nước dưới đất bị bắn lên, làm cô ướt hết cả người.
Trong lòng một luồng khí nóng xông lên, Thích Nghi liếc mắt về hướng chiếc xe đang chạy như bay.
“Két---- ----“
Chiếc xe thế mà dừng lại.
Thích Nghi hơi bất ngờ, mắt nhìn về phía chiếc xe, thấy kính cửa sổ hạ xuống, chân không nhịn được bước về phía trước một bước, hơi cuối người xuống, nhìn vào chỗ tài xế.
Cô tưởng người kia dừng xe là muốn nói xin lỗi với cô, thế mà lại thấy vẻ mặt chế nhạo của anh, cùng với âm thanh hả hê truyền tới: “Chà chà, ướt sủng như vậy có cảm giác như thế nào?”
Âm thanh vừa quen vừa lạ.
Nhìn kĩ lại gương mặt của anh, ngay lập tức mặt cô trở nên đen sì.
Đúng là, không phải oan gia không gặp mặt mà.
“Đương nhiên.” Bối Hiểu Y cười một tiếng, lựa lời nói: “Tớ mở văn phòng thám tử tư mà, cô ấy tìm tớ đương nhiên là nhờ điều tra chuyện bí mật.”
Phong Chi Sơ còn định hỏi tiếp, Sài Vi Vi đã dẫn đầu trách móc: “Được rồi, đừng có nói tới mấy chuyện này nữa. Hiểu Y, cậu có muốn đi Vạn Gia Đăng Hỏa với bọn tớ luôn không?”
“Được!” Bối Hiểu Y gật đầu.
“Vậy bắt đầu thôi, cho xe chạy đi.”
Thấy ánh mắt của Sài Vi Vi, Phong Chi Sơ chỉ có thể gật đầu, lái ô tô hướng Vạn Gia Đăng Hoả chạy đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Sau khi bước vào quán cà phê, Thích Nghi gọi một cốc cà phê Ý, rồi lập tức mở cái túi lấy xấp tài liệu bên trong ra đọc chăm chú.
“Tiểu thư, cà phê của cô đây.”
Phục vụ đưa cà phê tới đúng lúc cô vừa xem xong tài liệu: “Cậu cho tôi hỏi ở đây có bếp lò không?”
“Sao chứ?”
“Đốt vàng mã thì cần dùng tới bếp lò.” Thích Nghi đưa xấp tài liệu trong tay lên.
“À……” Sau khi sững sờ đi qua, phục vụ gật đầu với cô: “Mời cô qua bên này.”
Thích Nghi đứng dậy, đi theo phục vụ đến khu vực bồn rửa bên cạnh nhà vệ sinh, cô đem tài liệu bỏ vào trong chậu than đốt.
Lúc vừa ra khỏi đó, cô liền đụng phải một thân hình cao ráo đang đứng dựa vào bức tường, anh ta khoanh hai tay trước ngực, đôi con ngươi sâu xa nghiêng đầu nhìn cô: “Có cái gì bí mật đến nổi xem xong phải đốt ngay thế?”
Nhìn đôi mắt trên gương mặt đẹp của anh ta hiện lên ánh sáng lạnh lùng, đôi mày thanh tú của Thích Nghi hơi nhíu lại: “Không liên quan gì tới anh.”
Ngay sau đó, bước chân muốn đi.
“Trần tiểu thư.” Minh Thiếu Viễn đưa tay chặn cô lại, trong hành lang ánh sáng vàng vọt từ đèn trần hắt xuống, đáy mắt anh ta sáng tối lần lượt thay đổi, có cảm giác kỳ dị không nói nên lời: “Cô thật sự cho rằng mình có thể cứu được truyền thông Trung Thiên?”
“Anh đang kinh doanh một cái Ngôi Sao Ngày Mai lớn như vậy, tại sao không đi mà quản lý cho tốt, đằng này lại có suy nghĩ đánh đến truyền thông Trung Thiên chứ?” Bị anh ta ngăn lại, Thích Nghi không hề tức giận, chỉ thản nhiên nở một nụ cười: “Anh thích đánh thì đánh đi, đến lúc đó cũng chưa biết ai chết vào tay ai đâu.”
Ánh mắt Minh Thiếu Viễn bỗng dưng lạnh lẽo.
Thích Nghi đẩy cánh tay anh ta ra: “Minh thiếu gia, nếu có duyên thì hẹn sau này gặp lại.”
Nhìn bóng lưng cô phóng khoáng đi xa, ánh mắt anh ta ngưng trọng, đôi mày rậm nhíu chặt lại.
Sau đó, xoay người liếc mắt về chỗ bồn rửa.
Hồi Ức Chi Đô.
Bốn chữ này, từ lâu đã trở thành điều cấm kị ở Ôn Thành.
Bởi vì, ở thành phố này, bốn chữ kia đại biểu cho sự nguyền rủa cùng tuyệt vọng.
Vì sao hết lần này tới lần khác Trần Thích Nghi lại muốn điều tra về nó?
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Lúc Thích Nghi bước ra khỏi quán cà phê thì trời đang đổ mưa to. Chân mày của cô nhăn lại, nhìn tới nhìn lui hai bên, mắt thấy một chiếc taxi đang chạy tới, cô không chút do dự xông ra ngoài.
Cô định đón xe, khó khăn lắm mới có chiếc xe dừng lại, bỗng nhiên bả vai bị một người đẩy ra, một thân hình chạy vượt qua, giành lên xe trước.
Trong lòng Thích Nghi mắng thầm người này không có đạo đức, thì chiếc xe đã nhanh chóng chạy đi xa.
Cô cắn răng, đành lui về chỗ cũ, vô tình một chiếc xe với tốc độ cao chạy đến.
Vũng nước dưới đất bị bắn lên, làm cô ướt hết cả người.
Trong lòng một luồng khí nóng xông lên, Thích Nghi liếc mắt về hướng chiếc xe đang chạy như bay.
“Két---- ----“
Chiếc xe thế mà dừng lại.
Thích Nghi hơi bất ngờ, mắt nhìn về phía chiếc xe, thấy kính cửa sổ hạ xuống, chân không nhịn được bước về phía trước một bước, hơi cuối người xuống, nhìn vào chỗ tài xế.
Cô tưởng người kia dừng xe là muốn nói xin lỗi với cô, thế mà lại thấy vẻ mặt chế nhạo của anh, cùng với âm thanh hả hê truyền tới: “Chà chà, ướt sủng như vậy có cảm giác như thế nào?”
Âm thanh vừa quen vừa lạ.
Nhìn kĩ lại gương mặt của anh, ngay lập tức mặt cô trở nên đen sì.
Đúng là, không phải oan gia không gặp mặt mà.
Tác giả :
Nhị Thập Cửu