Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 405: Bát Cảnh Cung quần thánh luận thế: Gương)
Sau khi quang mang chói mắt kia tan đi, ngọn núi Ngưng Chân động kia đã sụp đổ hoàn toàn, ngay cả những ngọn núi lớn như Thương Sơn cũng thiệt hại nghiêm trọng. Kỳ tú thắng cảnh vừa nhìn thấy khi trước đã không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại một đoạn núi hoang, cháy khô một mảnh, có thể thấy Lục Áp tự bạo có uy lực khủng bố như thế nào.
Khi tử sát khí kia vừa bay ra ngoài trời, Bích Tiêu trong lòng khẽ động, lập tức xuất ra một cái bình nhỏ, ném lên không trung, thu nạp được không ít. Trương Tử Tinh nhìn cảnh tan hoang trước mắt, diện mạo toàn bộ không còn giống Thương Sơn, không khỏi thở dài: trong thế giới này, ngày sau cho dù còn có mười đại động thiên, cũng không còn tên Thương sơn nữa.
Vẫn Tiêu bỗng nhiên nhíu mày, con ngươi mầu lam hóa thành đen, nhìn về phương xa, cả kinh nói:
- Lục Áp kia vậy mà chạy thoát!
Trương Tử Tinh cùng Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu đều chấn động: Mới vừa rồi Lục Áp không phải tự bạo sao?
- Hắn đã trốn xa, lấy nhãn lực của thiếp cũng khó có thể thấy được
Vân Tiêu thở dài, chỉ vào một cây đoản trượng đang phát ra quang mang nhàn nhạt trên không trung,
- Vừa rồi bạo liệt, là vật ấy mà thôi, Lục Áp mượn lực bạo tạc của vật ấy, phá giam cầm thuật của thiếp, cũng dùng bí thuật mượn lực viễn độn đi mất.
- Cây trượng này lại có uy lực thật không ngờ!
Trương Tử Tinh thu hồi cửu đỉnh, bay lên trời, chộp lấy vật đó, nhưng lại chộp vào khoảng không. Chỉ thấy hình ảnh đoản trượng dần dần mờ đi, cuối cùng rơi rụng thành vô số quang điểm, mơ hồ giống như hình ảnh một con chim kỳ dị, rồi biến mất không thấy.
Quỳnh Tiêu thấy điểu hình này, lộ ra vẻ trầm tư:
- Hay đây là Nhật diệu trượng? Đáng tiếc, đã tan thành mây khói.
Vân Tiêu cùng Bích Tiêu nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, Trương Tử Tinh chính là kẻ xuyên qua thời không không có hộ tịch, tất nhiên là đối với "Lịch sử" thế giới này không đủ rõ ràng, vẻ mặt mù mờ.
Theo Quỳnh Tiêu giới thiệu, Nhật diệu trượng này là một trong hai đại pháp bảo của Yêu đế Đế Tuấn, uy lực kinh người. Đế Tuấn thập phần yêu thích, thường xuyên cầm trong tay. Sau khi Đế Tuấn cũng Hi Hòa Tiên Tử kết hợp liền đem Nhật diệu trượng này đưa cho Hi Hòa Tiên Tử. Trong Yêu ma đại chiến, Đế Tuấn bỏ mình, vị thê tử Hi Hòa cũng mất mạng, Nhật Diệu trượng này cũng mất tích theo, không ngờ giờ lại rơi vào tay Lục Áp.
Quỳnh Tiêu suy nghĩ một trận bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói:
- Tương truyền Hi Hòa đã đem Nhật diệu chi trượng cho đứa con trai độc nhất phòng thân, mà người Lục Áp mang hỏa diễm lực rất mạnh, người lại mang Nhật diệu trượng, chẳng lẽ với yêu tộc thái tử ngày xưa may mắn thoát được có liên quan? Hay là là cùng một người ?
- Yêu tộc thái tử?
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ. Ngày đó hắn ở Mai Sơn đổ đấu với Lục Áp, từng nói hắn là Hỗn Nguyên đạo, mà Thông Thiên Giáo Chủ cũng đề cập qua, Lục Áp là Ly hỏa tinh từ thái cổ. Nếu luận tuổi tác bối phận, Lục Áp hẳn là so với yêu tộc thái tử do Hi Hòa tiên tử sinh phải lớn hơn nhiều lắm, như thế nào có thể là cùng một người?
Trương Tử Tinh quả thật cũng không có tâm tình gì đi tìm tòi nghiên cứu loại thượng cổ "bí sử" này,vốn lần này tưởng là nắm chắc tiêu diệt được Lục Áp, lại để hắn đào tẩu mất, lấy cá tính Lục Áp, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trong nguyên tác Lục Áp được xem như một cao nhân thần bí số một số hai, dưới Kim Giao Tiễn cùng Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên cũng có thể dễ dàng bỏ chạy, hiện giờ xem ra, quả nhiên không dễ dàng giải quyết. Lần sau nếu lại có cơ hội, nhất định sẽ thi triển toàn lực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt mối họa này.
Cũng may hiện giờ thực lực Trương Tử Tinh đã có thể dễ dàng tiêu diệt Lục Áp, mà pháp bảo duy nhất còn lại của Lục Áp là Trảm tiên phi đao đối với hắn lại không có tác dụng gì, cho nên cũng không cần nôn nóng, chỉ là càng thêm quyết tâm đưa Lục Áp lên bảng Phong Thần.
Vị Huyền Ẩn tán nhân kia bị Lục Áp thi pháp nhiều ngày, tiên lực đã cực độ suy kiệt. Sau khi phục dụng đan dược của Vân Tiêu vẫn như cũ không chuyển biến tốt, hôn mê bất tỉnh. Trương Tử Tinh thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Tiêu liền xuất ra một viên Càn Khôn Phản Sinh đan, giao cho Vân Tiêu. Vân Tiêu nghe thấy tên Càn Khôn Phản Sinh Đan, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, tiệp nhận, lấy tiên lực hỗ trợ Huyền Ẩn tán nhân hấp thụ dược lực.
Hạm Chi Tiên lấy dược tài ở Côn Lôn chế linh đan này quả nhiên thần hiệu, không bao lâu, trên mặt Huyền Ẩn tán nhân dần hiện lên vẻ hồng nhuận, rốt cục cũng tỉnh lại.
Huyền Ẩn tán nhân ngờ ngợ nhớ là mình bị một đạo nhân lùn bắt, hiện giờ nhìn thấy trước mắt là những nam nữ xa lạ, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho đến khi Vân Tiêu nói ra thân phận, mới biết vị tiên tử mắt xanh tướng mạo xinh đẹp này đúng là bạn cũ của mình.
Sau khi nghe Vân Tiêu thuật lại những chuyện đã xảy ra, Huyền Ẩn tán nhân nhìn Thương Sơn tổn hại nghiêm trọng cảm thấy sợ hãi trong lòng, cảm khái không thôi, lại tạ ơn cứu mạng của bốn người.
Ngưng Chân động đã không còn tử sát khí, Huyền Ẩn tán nhân quả thật không cần lo lắng giẫm lên vết xe đổ, nhưng vẫn phải tìm một động phủ khác. Vị Huyền Ẩn tán nhân này khi biết được vị Tiêu Dao Tử cả tu vi lẫn tướng mạo đều cực kì bình thường này đã đồng thời cưới Tam Tiêu nương nương nương, trong lòng thắc mắc một phen, nào biết tính cách Tiêu Dao Tử này "Hướng nội", làm như không muốn nhiều lời, Huyền Ẩn tán nhân không khỏi càng thêm tò mò. Trương Tử Tinh nói còn có chuyện quan trọng, không thể ở lâu, cũng không cùng vị tán nhân này nói chuyện, mang theo Tam Tiêu ly khai khỏi Thương Sơn.
Trên đường quay về Triều Ca, Bích Tiêu trêu đùa:
- Phu quân, Huyền Ẩn tán nhân cũng là một vị mỹ nữ, vì sao chàng vội vàng rời đi ? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ?
Trương Tử Tinh vừa nghe, mắt trợn trắng: Đầu tiên rõ ràng là ngươi nói sợ ta cùng vị nữ nhân kia có gút mắt, hiện giờ ta thành thuật, lại bị nói thành trong lòng có quỷ?
Vân Tiêu thấy bộ dáng tức giận của Trương Tử Tinh, hiểu được tâm sự hắn, mỉm cười, Quỳnh Tiêu tâm tư minh bạch, cố ý bỏ thêm một câu:
- Phu quân, hiện giờ Huyền Ẩn tán nhân vừa lúc động phủ bị hủy, không chỗ dung thân. Không bằng chúng ta quay đầu lại một chuyến, thuận tiện đem nàng đi Đông hải Tiêu Dao Tiên Phủ?
Bích Tiêu gật đầu không ngừng:
- Đúng vậy! Điều này ứng với câu nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.
- Hay cho Bích Tiêu nàng, biết rõ phu quân không hề có ý này, vẫn còn làm như thế!
Trương Tử Tinh cách không kéo Bích Tiêu qua, khi đánh lên kiều đồn thập phần co dãn của nàng vài cái vang lên" Ba ba", ngay trên lưng long mã chấp hành "Gia pháp", Bích Tiêu cũng không "Trả thù" giống như bình thường, mà sắc mặt lại ửng đỏ mặc hắn làm gì thì làm.
Trương Tử Tinh thấy thần thái kiều mỵ trên mặt Bích Tiêu, trong lòng nảy lên một trận thú huyết sôi trào, thiếu chút nữa xúc động "Hành quyết tại chỗ", cùng Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu cười đùa, bốn người rốt cục cũng về tới Triều Ca.
Cùng lúc đó, trong Bát Cảnh Cung, lục thánh đương thời là Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân cùng Nữ Oa nương nương đang tề tụ thương nghị chuyện quan trọng.
Từ năm lục thánh thương nghị việc phong thần tới nay, đây là lần đầu tiên sáu vị Hỗn Nguyên thánh nhân tề tụ, địa điểm lựa chọn là ở Bát Cảnh Cung, trong đó cũng ẩn chứa huyền cơ. Lần này lục thánh gặp nhau, chính là vì thảo luận sát kiếp trong nhân giới, trong đó tam giáo là Thông Thiên Giáo Chủ Triệt Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn Xiển Giáo, Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân Tây Phương Giáo cơ hồ đối địch. Cho nên lần "Hội nghị" này ở địa điểm khác đều không thích hợp. Lão Tử là đại sư huynh của Ngyên Thủy cùng Thông Thiên, tư cách lớn nhất. Vì được mọi người kính trọng, cho nên chọn thương nghị ở Bát Cảnh Cung, ba phương đều không dị nghị. Trong lục thánh, mặc dù có chút ân oán, nhưng lúc này vẫn tỏ vẻ bình thường
Sau khi chư thánh ngồi vào chỗ của mình. Lão Tử mở miệng trước tiên:
- Theo thỉnh cầu của nhị sư đệ cùng hai vị đạo hữu Tây Phương Giáo, đặc biệt mời Nữ Oa nương nương cùng tam sư đệ đến đây, cùng thương nghị đại sự.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Hiếm khi chư vị đạo hữu tề tụ như thế, hôm nay vừa lúc thương nghị chuyện sát kiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu mày nói:
- Trong sát kiếp, đều có số trời, không cần chúng ta khuấy động. Còn thương thương nghị nữa?
Tiếp Dẫn đạo nhân mở miệng nói:
- Thông Thiên đạo hữu, không biết đã nghe chuyện ước định nhân giới chi chiến giữa Thương Chu hay chưa?
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói:
- Ta tất nhiên là có nghe, chẳng qua lời ấy rất buồn cười, sát kiếp là xu thế của thiên đạo, chẳng qua mượn chiến tranh nhân giới ứng kiếp mà thôi, vì sao bởi vậy mà chấm dứt? Lần này cho dù Tây Chu thắng lợi diệt Thương, cũng tất là họa chiến tranh không ngừng, cho đến khi sát kiếp hoàn toàn chấm dứt mới thôi.
Chư thánh biết Thông Thiên Giáo Chủ nói như vậy cũng không phải hư ngôn, mà với cục diện "Họa chiến tranh không ngừng" đối với những người có liên hệ ích lợi trực tiếp với Tây Chu như Nguyên Thủy Thiên Tôn hay Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề mà nói, đều không muốn chứng kiến.
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu nói:
- Lời tam sư đệ cực kì chí lý. Chính là vì nguyên nhân đấy, ta mới thỉnh đại sư huynh yêu cầu chư vị đến đây, thương lượng việc này.
Tiếp Dẫn đạo nhân nói:
- Chư vị đạo hữu, trước tiên thương nghị việc nhân giới. Cuộc chiến giữa Trụ vương cùng Vũ Vương Cơ Phát, là do con người tạo nên, vì thế, nên cấm dùng hết thảy đạo thuật cùng tiên pháp, cũng thỉnh cấm các môn nhân không được tham chiến, thuần tùy dùng phương thức quyết chiến của nhân giới, một phen phân định thắng bại. Chư vị nghĩ như thế nào?
Thông Thiên Giáo Chủ hờ hững nói:
- Việc nhân giới. Nếu bởi vì con người mà ra, thì phân thiên địa vị giai có tác dụng gì? Tam giáo chúng ta có nhiều người chờ ứng kiếp. Trong chiến sự ở nhân giới cũng tổn thương không ít, đó là thuận theo thế của sát kiếp. Nếu chỉ thuần tùy là chiến sự nhân giới, thì há có thể thượng bảng ghi sổ? Đến lúc đó tất nhiên là lại tái sinh chiến họa! Hay đây là ý nguyện của ba người ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Tam sư đệ sai rồi! Chúng ta đều không muốn sát kiếp kéo dài, mà muốn cùng chiến sự ở nhân giới đồng thời chấm dứt, để tránh tái sinh chiến loạn, khiến chúng sinh gặp nạn.
Lão Tử gật đầu khen hay:
- Lời ấy của nhị sư đệ thực tiện, sát kiếp mượn cuộc chiến Thương Chu mà sinh, cũng cùng cuộc chiến Thương Chu mà chấm dứt. Không nên kéo dài hoặc tái sinh gì cả, đó cũng là thiên đạo.
Tây Phương nhị thánh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều cùng một chủ ý, tất nhiên là sẽ không phản đối, Nữ Oa nương nương cũng tỏ vẻ đồng ý.
Thông Thiên Giáo Chủ thấy năm vị thánh nhân đều đồng ý, ở phương diện này cũng không tiếp tục trì hoãn, hỏi:
- Nếu cuộc chiến nhân giới, để mặc con người, thì sát kiếp như thế nào kết thúc?
Chuẩn Đề đạo nhân nói:
- Ý định chúng là là ở nhân giới, cấm tất cả tiên thuật của phàm nhân, thuần túy chỉ dùng nhân tộc chấm dứt chiến tranh, cũng có thể làm cho song phương thắng bại đều tâm phục khẩu phục, điều này cũng là bên trong tình lý. Theo bần đạo xem xét, không ngại đáp ứng điều này. Ở nhân giới cấm dùng đạo thuật, cũng không được cử môn nhân tham chiến, phân ra nhân, tiên chi chiến, nhân giới chi chiến vừa xong, huyền đạo chi chiến cũng theo đó mà kết thúc, vừa hợp ứng số trời.
- Nhân tiên chi chiến làm sao mà phân biệt đây?
Lão Tử lộ vẻ trầm ngâm, giống như đang tự hỏi về một vấn đề bất khả thi vậy.
Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra vẻ bất mãn:
- Nguyên lai hai giáo đã sớm có chủ ý này! Hai giáo các ngươi vẫn ngầm trợ giúp Tây Chu, mà Triệt Giáo ta có nhiều môn nhân ở Đại Thương, song phương bởi vậy mà cũng có không ít tranh đấu, Tây Chu bại nhiều thắng ít, nhìn qua cũng biết bên cường bên nhược. Nếu y theo đề nghị này, cấm dùng đạo thuật, Đại Thương chẳng lẽ không phải bỏ điểm mạnh của mình, lấy điểm yếu mà nghênh địch sao, làm thế nào mà thắng được Tây Chu? Đến lúc đó Tây Chu đánh bại nhà Thương, tất nhiên là thỏa mãn tâm ý hai giáo các người, vậy chỗ đứng của giáo ta ở đâu? Đề nghị này tuyệt đối không được!
- Tam sư đệ, ngươi như thế nào chấp nhất như vậy?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài:
- Năm đó chư vị đạo hữu từng ở Tử Tiêu Cung cho là, Đại Thượng cực thịnh mà suy, Tây Chu có thánh chủ ứng kiếp xuất thế, khiến Chu hưng Thương diệt, mượn việc này trọng liệt thần đạo, ứng với số trời. Trong đại thế của thiên đạo, huyền đạo, nhân đạo, cho dù là thánh nhân như ta với ngươi, cũng vô pháp can thiệp. Triệt Giáo ngươi tương trợ Đại Thương, cũng là vì ứng với sát kiếp, không thể nghịch thiên mà làm. Chu hưng Thương diệt là đại thế của thiên đạo, không thể sửa đổi, nếu mà ngươi sinh tâm hiếu thắng, cố ý phái môn hạ trợ giúp thiên tử Trụ vương thảo phạt Cơ Phát, cho dù đạt được thắng lợi nhất thời. Cũng chỉ làm sát kiếp kéo dài thêm mười năm thậm chí là mấy trăm năm, chiến họa thương vong kéo dài, cuối cùng cũng không thể cứu vãn sự suy tàn của Đại Thương.
Ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn là rất rõ ràng: ngươi nếu tiếp tục trợ giúp Đại Thương, nhiều nhất bất quá là đem thời gian chiến tranh kéo dài mà thôi, uổng công mà tổn hao thực lực, năm đó lục thánh tính ra kết quả "Thương diệt Chu hưng" vẫn sẽ không thay đổi. Ngươi uổng công làm tổn hại thực lực của tam giáo mà thôi.
Nữ Oa nương nương mở miệng nói:
- Thông Thiên đạo huynh, nếu quả thật là như thế thì sẽ khiến sinh linh đồ thán, thật là không đáng, xin cân nhắc cẩn thận.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói:
- Nương nương có điều không biết, vị nhị sư huynh của ta rất nhiều mưu kế, đã sớm thu Khương Tử Nha là người lo việc phong thần làm môn hạ. Lại dặn dò bỏ Thương đầu Chu, chiếm hết tiên cơ, cuối cùng nếu Tây Chu thắng lợi, Xiển Giáo hắn tự nhiên độc chiếm số mệnh, hậu thế hưng vượng.
Lão Tử thở dài nói:
- Tam sư đệ, ngươi với ta đều là thánh nhân. Đều là thân thể vạn kiếp bất diệt, sớm đã phải hiểu thấu sinh diệt tuần hoàn, cần gì phải nhất thời chấp mê?
- Đại sư huynh, ngươi với ta mặc dù là đồng môn, nhưng đạo có khác biệt, đạo của đại sư huynh, thanh tĩnh vô vi, mà đạo của ta, là đạo xuất thế. Càng thêm môn nhân đông đảo, lần sát kiếp này, giáo ta cùng hai giáo kia cũng có không ít nhân quả, tất nhiên là không thể ngồi xem.
Tiêp Dẫn đạo nhân nói:
- Thông Thiên đạo hữu nói không sai, tam giáo ta trong đó có chút gút mắt ân oán, mượn lúc này chấm dứt, trước tiên kết thúc nhân quả, thứ hai là ứng với sát kiếp.
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói:
- Tây Phương Giáo ngươi năm đó ở Nam Hải mượn danh Côn Lôn tinh ngọc, khiến giáo ta cùng Xiển Giáo tranh đấu, lại xui khiến Khuyển Nhung xâm lược phía đông. Đồng thời ngầm trợ giúp Tây Kỳ. Ý đồ nhằm thuận lợi đôi bề . . . . . Cũng được, hiện giờ đơn giản kết thúc đi!
Chẩn Đề đạo nhân nghe thấy việc ở Nam Hải. Nói xen vào:
- Đã vì sát kiếp mà đến, tự nhiên là tuần hoàn của sát kiếp. Ở trong nhân giới, giáo ta cùng Xiển Giáo đứng ở phía Tây Chu, mà Triệt Giáo ngươi tương trợ Đại Thương. Cuộc chiến hiện giờ, đồng dạng ứng với Triệt Giáo ngươi đối địch với hai giáo ta.
Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ thần quang đại thịnh, nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Nhị sư huynh, hay là ngươi cũng có ý này?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn giống như là không nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ mang theo ánh mắt khó chịu, thản nhiên nói một câu:
- Lẽ ra nên như vậy.
Ánh mắt Thông Thiên Giáo Chủ liếc qua Lão Tử, hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận nói:
- Nguyên Thủy! Ngươi và ta là sư huynh đệ đồng môn học nghệ, mặc dù nói có khúc mắt, trong sát kiếp là đối địch, cuối cùng cũng cùng nguồn gốc. Ngày xưa học trò ngươi là Nhiên Đăng bỏ giáo mà đi, ngươi bị Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn gây khó khắn, là ta niệm tình đồng môn không nhớ thù cũ đi tương trợ. Ta ngày đó từng nói, hai nhà chúng ta nội đấu, cùng ngoại nhân bất đồng. Hiện giờ ngươi lại dẫn ngoại nhân đến đánh ta, chẳng lẽ không phải là đánh người một nhà.
Ngày đó tình hình tứ thánh tranh đấu Lão Tử cũng ở đó, không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được hai chữ "Nhiên Đăng", thần quang hơi lướt qua trong mắt, nhưng sắc mặt không biến đổi chút nào, nói:
- Ngươi và ta có tình đồng môn là tư, sát kiếp thiên đạo là chuyện công, sao lại vì việc tư mà quên việc công? Lần này giáo ta cùng Tây Phương Giáo đấu với Triệt Giáo là hợp với thế trời.
Thông Thiên Giáo Chủ đứng lên, cười giận nói:
- Hay cho một cái vì tư bỏ công! Ba người các ngươi sớm đã cấu kết, cần gì phải có việc thương nghị ngày hôm nay?
Lão Tử thấy Thông Thiên Giáo Chủ có ý phẩy tay áo bỏ đi, vội vàng mở miệng nói:
- Tam sư đệ bình tĩnh lại đã, nhị sư đệ thuơng nghị việc này mặc dù vô tình, nhưng không vô lý. Lần này trận chiến giữa tiên nhân, bên trong có chứa nhân quả ân oán, đúng lúc chấm dứt rõ ràng. Đến lúc đó Huyền giới cùng nhân giới phân tranh cũng kết thúc, thiên đạo trọng liệt, những người ứng kiếp lên bảng phong thần, cũng là một hồi đại công đức.
Nữ Oa nương nương gật đầu nói:
- Lý đạo huynh nói phải, lần này giải sát kiếp nhân quả. Sau khi sát kiếp kết thúc, các vị đạo huynh có Hỗn Nguyên thân cũng không thể có gút mắt nữa.
Trên thực tế, Thông Thiên Giáo Chủ cùng Trương Tử Tinh đã sớm dự đoán được. Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo bởi vì lợi ích mà tạm thời liên hợp, đối phó Triệt Giáo. Lần này chẳng qua chỉ là kế lạt mềm buộc chặt mà thôi, để khiến Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo đối với cuộc chiến nhân giới không có nghi ngờ. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn thân phận là nhị sư huynh, mà không hề tỏ vẻ xấu hổ khi dẫn ngoại nhân đánh đồng môn của mình, thực khiến Thông Thiên Giáo Chủ tức giận, cơ hồ muốn ngay tại đó trở mặt, nhưng dù sao hắn cũng là Hỗn Nguyên thánh nhân, tu vi tinh thâm, lại được Lão Tử cũng Nữ Oa khuyên bảo, mới bình tĩnh lại, nói:
- Hiện giờ xem ra, ba người các ngươi đã hạ quyết tâm hợp lực chèn ép giáo ta. Đã tránh cũng không thể tránh, như thế nào có thể lùi bước? Lấy thực lực giáo ta, ngay cả các ngươi liên hợp, cũng có sức để liều mạng! Các ngươi muốn tranh đấu như thế nào, cứ nói ra, giáo ta đều chấp nhận được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có nóng lòng nói ra phương thức tranh đấu của Huyền Đạo, bởi vì loại thắng bại này đối với Xiển Giáo mà nói cũng không phải là mấu chốt, mà trước tiên vẫn đem cuộc chiến nhân giới xác định, lập tức nói:
- Nói như thế, cuộc chiến nhân giới, đều do người phàm. Các vị còn dị nghị gì không?
Lão Tử bỗng nhiên nhớ tới ngày đó khi Trương Tử Tinh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn giằng co, từng hứng mình đề xuất qua yêu cầu "Việc nhân giới, đều để người nhân giới", không khỏi trầm ngâm không nói: hiện giờ tình thế xem ra, chẳng lẽ không phải là hợp tâm ý vị thiên tử kia? Lấy trí tuệ mưu kế cùng quyết đoán của thiên tử nhà Trụ, trong cuộc chiến nhân giới này còn có nội tình gì không muốn người khác biết ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy chư thánh tỏ vẻ đồng ý, chỉ có Lão Tử lộ ra vẻ nghi ngờ, lập tức truyền âm nói:
- Đại sư huynh vì sao chần chờ? Chẳng lẽ là việc của Tiêu Dao Tửu kia?
Lão Tử cả kinh: Hay là nhị sư đệ đã biết được thân phận đích thực của Tiêu Dao Tử? Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng nhín thấy trong mắt Lão Tử có dị sắc, tự cho là đoán đúng, lại truyền âm nói:
- Tiêu Dao Tử được đại sư huynh coi trọng như vậy, không chỉ tự mình đến tương trợ, lại còn được chỉ dẫn thu được chí bảo cửu đỉnh, người này thân có đủ chí tôn hoàng giả khí, chẳng lẽ là dòng dõi của Hạ Vũ? Mặc dù không biết đại sư huynh có dụng ý gì, nhưng Thương diệt Chu hưng chính là số trời đã định, Đại sư huynh cần gì phải uổng phí tâm cơ?
Lúc này Lão Tử mới biết vị Nhị sư đệ này có điều hiểu lầm, nếu nói "Hiểu lầm", chẳng qua cũng chỉ là một loại "Hoài nghi". Từ lần trước Tiêu Dao Tử lấy ngọc phù triệu hắn giải vây đến nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đem hoài nghi này chôn dấu dưới đáy lòng, cho tới thời khắc mấu chốt quyết định, không muốn sinh biến, cuối cùng nhịn không được nói ra.
Lão Tử liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái thật sâu, thở dài một tiếng, mỉm cười lắc đầu :
- Bần đạo cũng không dị nghị.
Nguyên Thủy Thiên Tôn yên lòng, cũng không để ý Lão Tử mỉm cười đầy thâm ý
Khi tử sát khí kia vừa bay ra ngoài trời, Bích Tiêu trong lòng khẽ động, lập tức xuất ra một cái bình nhỏ, ném lên không trung, thu nạp được không ít. Trương Tử Tinh nhìn cảnh tan hoang trước mắt, diện mạo toàn bộ không còn giống Thương Sơn, không khỏi thở dài: trong thế giới này, ngày sau cho dù còn có mười đại động thiên, cũng không còn tên Thương sơn nữa.
Vẫn Tiêu bỗng nhiên nhíu mày, con ngươi mầu lam hóa thành đen, nhìn về phương xa, cả kinh nói:
- Lục Áp kia vậy mà chạy thoát!
Trương Tử Tinh cùng Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu đều chấn động: Mới vừa rồi Lục Áp không phải tự bạo sao?
- Hắn đã trốn xa, lấy nhãn lực của thiếp cũng khó có thể thấy được
Vân Tiêu thở dài, chỉ vào một cây đoản trượng đang phát ra quang mang nhàn nhạt trên không trung,
- Vừa rồi bạo liệt, là vật ấy mà thôi, Lục Áp mượn lực bạo tạc của vật ấy, phá giam cầm thuật của thiếp, cũng dùng bí thuật mượn lực viễn độn đi mất.
- Cây trượng này lại có uy lực thật không ngờ!
Trương Tử Tinh thu hồi cửu đỉnh, bay lên trời, chộp lấy vật đó, nhưng lại chộp vào khoảng không. Chỉ thấy hình ảnh đoản trượng dần dần mờ đi, cuối cùng rơi rụng thành vô số quang điểm, mơ hồ giống như hình ảnh một con chim kỳ dị, rồi biến mất không thấy.
Quỳnh Tiêu thấy điểu hình này, lộ ra vẻ trầm tư:
- Hay đây là Nhật diệu trượng? Đáng tiếc, đã tan thành mây khói.
Vân Tiêu cùng Bích Tiêu nghe vậy đều cảm thấy kinh ngạc, Trương Tử Tinh chính là kẻ xuyên qua thời không không có hộ tịch, tất nhiên là đối với "Lịch sử" thế giới này không đủ rõ ràng, vẻ mặt mù mờ.
Theo Quỳnh Tiêu giới thiệu, Nhật diệu trượng này là một trong hai đại pháp bảo của Yêu đế Đế Tuấn, uy lực kinh người. Đế Tuấn thập phần yêu thích, thường xuyên cầm trong tay. Sau khi Đế Tuấn cũng Hi Hòa Tiên Tử kết hợp liền đem Nhật diệu trượng này đưa cho Hi Hòa Tiên Tử. Trong Yêu ma đại chiến, Đế Tuấn bỏ mình, vị thê tử Hi Hòa cũng mất mạng, Nhật Diệu trượng này cũng mất tích theo, không ngờ giờ lại rơi vào tay Lục Áp.
Quỳnh Tiêu suy nghĩ một trận bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nói:
- Tương truyền Hi Hòa đã đem Nhật diệu chi trượng cho đứa con trai độc nhất phòng thân, mà người Lục Áp mang hỏa diễm lực rất mạnh, người lại mang Nhật diệu trượng, chẳng lẽ với yêu tộc thái tử ngày xưa may mắn thoát được có liên quan? Hay là là cùng một người ?
- Yêu tộc thái tử?
Trương Tử Tinh lộ ra vẻ nghi ngờ. Ngày đó hắn ở Mai Sơn đổ đấu với Lục Áp, từng nói hắn là Hỗn Nguyên đạo, mà Thông Thiên Giáo Chủ cũng đề cập qua, Lục Áp là Ly hỏa tinh từ thái cổ. Nếu luận tuổi tác bối phận, Lục Áp hẳn là so với yêu tộc thái tử do Hi Hòa tiên tử sinh phải lớn hơn nhiều lắm, như thế nào có thể là cùng một người?
Trương Tử Tinh quả thật cũng không có tâm tình gì đi tìm tòi nghiên cứu loại thượng cổ "bí sử" này,vốn lần này tưởng là nắm chắc tiêu diệt được Lục Áp, lại để hắn đào tẩu mất, lấy cá tính Lục Áp, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trong nguyên tác Lục Áp được xem như một cao nhân thần bí số một số hai, dưới Kim Giao Tiễn cùng Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên cũng có thể dễ dàng bỏ chạy, hiện giờ xem ra, quả nhiên không dễ dàng giải quyết. Lần sau nếu lại có cơ hội, nhất định sẽ thi triển toàn lực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt mối họa này.
Cũng may hiện giờ thực lực Trương Tử Tinh đã có thể dễ dàng tiêu diệt Lục Áp, mà pháp bảo duy nhất còn lại của Lục Áp là Trảm tiên phi đao đối với hắn lại không có tác dụng gì, cho nên cũng không cần nôn nóng, chỉ là càng thêm quyết tâm đưa Lục Áp lên bảng Phong Thần.
Vị Huyền Ẩn tán nhân kia bị Lục Áp thi pháp nhiều ngày, tiên lực đã cực độ suy kiệt. Sau khi phục dụng đan dược của Vân Tiêu vẫn như cũ không chuyển biến tốt, hôn mê bất tỉnh. Trương Tử Tinh thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Tiêu liền xuất ra một viên Càn Khôn Phản Sinh đan, giao cho Vân Tiêu. Vân Tiêu nghe thấy tên Càn Khôn Phản Sinh Đan, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, tiệp nhận, lấy tiên lực hỗ trợ Huyền Ẩn tán nhân hấp thụ dược lực.
Hạm Chi Tiên lấy dược tài ở Côn Lôn chế linh đan này quả nhiên thần hiệu, không bao lâu, trên mặt Huyền Ẩn tán nhân dần hiện lên vẻ hồng nhuận, rốt cục cũng tỉnh lại.
Huyền Ẩn tán nhân ngờ ngợ nhớ là mình bị một đạo nhân lùn bắt, hiện giờ nhìn thấy trước mắt là những nam nữ xa lạ, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho đến khi Vân Tiêu nói ra thân phận, mới biết vị tiên tử mắt xanh tướng mạo xinh đẹp này đúng là bạn cũ của mình.
Sau khi nghe Vân Tiêu thuật lại những chuyện đã xảy ra, Huyền Ẩn tán nhân nhìn Thương Sơn tổn hại nghiêm trọng cảm thấy sợ hãi trong lòng, cảm khái không thôi, lại tạ ơn cứu mạng của bốn người.
Ngưng Chân động đã không còn tử sát khí, Huyền Ẩn tán nhân quả thật không cần lo lắng giẫm lên vết xe đổ, nhưng vẫn phải tìm một động phủ khác. Vị Huyền Ẩn tán nhân này khi biết được vị Tiêu Dao Tử cả tu vi lẫn tướng mạo đều cực kì bình thường này đã đồng thời cưới Tam Tiêu nương nương nương, trong lòng thắc mắc một phen, nào biết tính cách Tiêu Dao Tử này "Hướng nội", làm như không muốn nhiều lời, Huyền Ẩn tán nhân không khỏi càng thêm tò mò. Trương Tử Tinh nói còn có chuyện quan trọng, không thể ở lâu, cũng không cùng vị tán nhân này nói chuyện, mang theo Tam Tiêu ly khai khỏi Thương Sơn.
Trên đường quay về Triều Ca, Bích Tiêu trêu đùa:
- Phu quân, Huyền Ẩn tán nhân cũng là một vị mỹ nữ, vì sao chàng vội vàng rời đi ? Chẳng lẽ là trong lòng có quỷ?
Trương Tử Tinh vừa nghe, mắt trợn trắng: Đầu tiên rõ ràng là ngươi nói sợ ta cùng vị nữ nhân kia có gút mắt, hiện giờ ta thành thuật, lại bị nói thành trong lòng có quỷ?
Vân Tiêu thấy bộ dáng tức giận của Trương Tử Tinh, hiểu được tâm sự hắn, mỉm cười, Quỳnh Tiêu tâm tư minh bạch, cố ý bỏ thêm một câu:
- Phu quân, hiện giờ Huyền Ẩn tán nhân vừa lúc động phủ bị hủy, không chỗ dung thân. Không bằng chúng ta quay đầu lại một chuyến, thuận tiện đem nàng đi Đông hải Tiêu Dao Tiên Phủ?
Bích Tiêu gật đầu không ngừng:
- Đúng vậy! Điều này ứng với câu nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng.
- Hay cho Bích Tiêu nàng, biết rõ phu quân không hề có ý này, vẫn còn làm như thế!
Trương Tử Tinh cách không kéo Bích Tiêu qua, khi đánh lên kiều đồn thập phần co dãn của nàng vài cái vang lên" Ba ba", ngay trên lưng long mã chấp hành "Gia pháp", Bích Tiêu cũng không "Trả thù" giống như bình thường, mà sắc mặt lại ửng đỏ mặc hắn làm gì thì làm.
Trương Tử Tinh thấy thần thái kiều mỵ trên mặt Bích Tiêu, trong lòng nảy lên một trận thú huyết sôi trào, thiếu chút nữa xúc động "Hành quyết tại chỗ", cùng Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu cười đùa, bốn người rốt cục cũng về tới Triều Ca.
Cùng lúc đó, trong Bát Cảnh Cung, lục thánh đương thời là Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân cùng Nữ Oa nương nương đang tề tụ thương nghị chuyện quan trọng.
Từ năm lục thánh thương nghị việc phong thần tới nay, đây là lần đầu tiên sáu vị Hỗn Nguyên thánh nhân tề tụ, địa điểm lựa chọn là ở Bát Cảnh Cung, trong đó cũng ẩn chứa huyền cơ. Lần này lục thánh gặp nhau, chính là vì thảo luận sát kiếp trong nhân giới, trong đó tam giáo là Thông Thiên Giáo Chủ Triệt Giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn Xiển Giáo, Chuẩn Đề đạo nhân cùng Tiếp Dẫn đạo nhân Tây Phương Giáo cơ hồ đối địch. Cho nên lần "Hội nghị" này ở địa điểm khác đều không thích hợp. Lão Tử là đại sư huynh của Ngyên Thủy cùng Thông Thiên, tư cách lớn nhất. Vì được mọi người kính trọng, cho nên chọn thương nghị ở Bát Cảnh Cung, ba phương đều không dị nghị. Trong lục thánh, mặc dù có chút ân oán, nhưng lúc này vẫn tỏ vẻ bình thường
Sau khi chư thánh ngồi vào chỗ của mình. Lão Tử mở miệng trước tiên:
- Theo thỉnh cầu của nhị sư đệ cùng hai vị đạo hữu Tây Phương Giáo, đặc biệt mời Nữ Oa nương nương cùng tam sư đệ đến đây, cùng thương nghị đại sự.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Hiếm khi chư vị đạo hữu tề tụ như thế, hôm nay vừa lúc thương nghị chuyện sát kiếp. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thông Thiên Giáo Chủ nhíu mày nói:
- Trong sát kiếp, đều có số trời, không cần chúng ta khuấy động. Còn thương thương nghị nữa?
Tiếp Dẫn đạo nhân mở miệng nói:
- Thông Thiên đạo hữu, không biết đã nghe chuyện ước định nhân giới chi chiến giữa Thương Chu hay chưa?
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói:
- Ta tất nhiên là có nghe, chẳng qua lời ấy rất buồn cười, sát kiếp là xu thế của thiên đạo, chẳng qua mượn chiến tranh nhân giới ứng kiếp mà thôi, vì sao bởi vậy mà chấm dứt? Lần này cho dù Tây Chu thắng lợi diệt Thương, cũng tất là họa chiến tranh không ngừng, cho đến khi sát kiếp hoàn toàn chấm dứt mới thôi.
Chư thánh biết Thông Thiên Giáo Chủ nói như vậy cũng không phải hư ngôn, mà với cục diện "Họa chiến tranh không ngừng" đối với những người có liên hệ ích lợi trực tiếp với Tây Chu như Nguyên Thủy Thiên Tôn hay Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề mà nói, đều không muốn chứng kiến.
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu nói:
- Lời tam sư đệ cực kì chí lý. Chính là vì nguyên nhân đấy, ta mới thỉnh đại sư huynh yêu cầu chư vị đến đây, thương lượng việc này.
Tiếp Dẫn đạo nhân nói:
- Chư vị đạo hữu, trước tiên thương nghị việc nhân giới. Cuộc chiến giữa Trụ vương cùng Vũ Vương Cơ Phát, là do con người tạo nên, vì thế, nên cấm dùng hết thảy đạo thuật cùng tiên pháp, cũng thỉnh cấm các môn nhân không được tham chiến, thuần tùy dùng phương thức quyết chiến của nhân giới, một phen phân định thắng bại. Chư vị nghĩ như thế nào?
Thông Thiên Giáo Chủ hờ hững nói:
- Việc nhân giới. Nếu bởi vì con người mà ra, thì phân thiên địa vị giai có tác dụng gì? Tam giáo chúng ta có nhiều người chờ ứng kiếp. Trong chiến sự ở nhân giới cũng tổn thương không ít, đó là thuận theo thế của sát kiếp. Nếu chỉ thuần tùy là chiến sự nhân giới, thì há có thể thượng bảng ghi sổ? Đến lúc đó tất nhiên là lại tái sinh chiến họa! Hay đây là ý nguyện của ba người ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:
- Tam sư đệ sai rồi! Chúng ta đều không muốn sát kiếp kéo dài, mà muốn cùng chiến sự ở nhân giới đồng thời chấm dứt, để tránh tái sinh chiến loạn, khiến chúng sinh gặp nạn.
Lão Tử gật đầu khen hay:
- Lời ấy của nhị sư đệ thực tiện, sát kiếp mượn cuộc chiến Thương Chu mà sinh, cũng cùng cuộc chiến Thương Chu mà chấm dứt. Không nên kéo dài hoặc tái sinh gì cả, đó cũng là thiên đạo.
Tây Phương nhị thánh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn đều cùng một chủ ý, tất nhiên là sẽ không phản đối, Nữ Oa nương nương cũng tỏ vẻ đồng ý.
Thông Thiên Giáo Chủ thấy năm vị thánh nhân đều đồng ý, ở phương diện này cũng không tiếp tục trì hoãn, hỏi:
- Nếu cuộc chiến nhân giới, để mặc con người, thì sát kiếp như thế nào kết thúc?
Chuẩn Đề đạo nhân nói:
- Ý định chúng là là ở nhân giới, cấm tất cả tiên thuật của phàm nhân, thuần túy chỉ dùng nhân tộc chấm dứt chiến tranh, cũng có thể làm cho song phương thắng bại đều tâm phục khẩu phục, điều này cũng là bên trong tình lý. Theo bần đạo xem xét, không ngại đáp ứng điều này. Ở nhân giới cấm dùng đạo thuật, cũng không được cử môn nhân tham chiến, phân ra nhân, tiên chi chiến, nhân giới chi chiến vừa xong, huyền đạo chi chiến cũng theo đó mà kết thúc, vừa hợp ứng số trời.
- Nhân tiên chi chiến làm sao mà phân biệt đây?
Lão Tử lộ vẻ trầm ngâm, giống như đang tự hỏi về một vấn đề bất khả thi vậy.
Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra vẻ bất mãn:
- Nguyên lai hai giáo đã sớm có chủ ý này! Hai giáo các ngươi vẫn ngầm trợ giúp Tây Chu, mà Triệt Giáo ta có nhiều môn nhân ở Đại Thương, song phương bởi vậy mà cũng có không ít tranh đấu, Tây Chu bại nhiều thắng ít, nhìn qua cũng biết bên cường bên nhược. Nếu y theo đề nghị này, cấm dùng đạo thuật, Đại Thương chẳng lẽ không phải bỏ điểm mạnh của mình, lấy điểm yếu mà nghênh địch sao, làm thế nào mà thắng được Tây Chu? Đến lúc đó Tây Chu đánh bại nhà Thương, tất nhiên là thỏa mãn tâm ý hai giáo các người, vậy chỗ đứng của giáo ta ở đâu? Đề nghị này tuyệt đối không được!
- Tam sư đệ, ngươi như thế nào chấp nhất như vậy?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thở dài:
- Năm đó chư vị đạo hữu từng ở Tử Tiêu Cung cho là, Đại Thượng cực thịnh mà suy, Tây Chu có thánh chủ ứng kiếp xuất thế, khiến Chu hưng Thương diệt, mượn việc này trọng liệt thần đạo, ứng với số trời. Trong đại thế của thiên đạo, huyền đạo, nhân đạo, cho dù là thánh nhân như ta với ngươi, cũng vô pháp can thiệp. Triệt Giáo ngươi tương trợ Đại Thương, cũng là vì ứng với sát kiếp, không thể nghịch thiên mà làm. Chu hưng Thương diệt là đại thế của thiên đạo, không thể sửa đổi, nếu mà ngươi sinh tâm hiếu thắng, cố ý phái môn hạ trợ giúp thiên tử Trụ vương thảo phạt Cơ Phát, cho dù đạt được thắng lợi nhất thời. Cũng chỉ làm sát kiếp kéo dài thêm mười năm thậm chí là mấy trăm năm, chiến họa thương vong kéo dài, cuối cùng cũng không thể cứu vãn sự suy tàn của Đại Thương.
Ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn là rất rõ ràng: ngươi nếu tiếp tục trợ giúp Đại Thương, nhiều nhất bất quá là đem thời gian chiến tranh kéo dài mà thôi, uổng công mà tổn hao thực lực, năm đó lục thánh tính ra kết quả "Thương diệt Chu hưng" vẫn sẽ không thay đổi. Ngươi uổng công làm tổn hại thực lực của tam giáo mà thôi.
Nữ Oa nương nương mở miệng nói:
- Thông Thiên đạo huynh, nếu quả thật là như thế thì sẽ khiến sinh linh đồ thán, thật là không đáng, xin cân nhắc cẩn thận.
Thông Thiên Giáo Chủ lắc đầu nói:
- Nương nương có điều không biết, vị nhị sư huynh của ta rất nhiều mưu kế, đã sớm thu Khương Tử Nha là người lo việc phong thần làm môn hạ. Lại dặn dò bỏ Thương đầu Chu, chiếm hết tiên cơ, cuối cùng nếu Tây Chu thắng lợi, Xiển Giáo hắn tự nhiên độc chiếm số mệnh, hậu thế hưng vượng.
Lão Tử thở dài nói:
- Tam sư đệ, ngươi với ta đều là thánh nhân. Đều là thân thể vạn kiếp bất diệt, sớm đã phải hiểu thấu sinh diệt tuần hoàn, cần gì phải nhất thời chấp mê?
- Đại sư huynh, ngươi với ta mặc dù là đồng môn, nhưng đạo có khác biệt, đạo của đại sư huynh, thanh tĩnh vô vi, mà đạo của ta, là đạo xuất thế. Càng thêm môn nhân đông đảo, lần sát kiếp này, giáo ta cùng hai giáo kia cũng có không ít nhân quả, tất nhiên là không thể ngồi xem.
Tiêp Dẫn đạo nhân nói:
- Thông Thiên đạo hữu nói không sai, tam giáo ta trong đó có chút gút mắt ân oán, mượn lúc này chấm dứt, trước tiên kết thúc nhân quả, thứ hai là ứng với sát kiếp.
Thông Thiên Giáo Chủ cười lạnh nói:
- Tây Phương Giáo ngươi năm đó ở Nam Hải mượn danh Côn Lôn tinh ngọc, khiến giáo ta cùng Xiển Giáo tranh đấu, lại xui khiến Khuyển Nhung xâm lược phía đông. Đồng thời ngầm trợ giúp Tây Kỳ. Ý đồ nhằm thuận lợi đôi bề . . . . . Cũng được, hiện giờ đơn giản kết thúc đi!
Chẩn Đề đạo nhân nghe thấy việc ở Nam Hải. Nói xen vào:
- Đã vì sát kiếp mà đến, tự nhiên là tuần hoàn của sát kiếp. Ở trong nhân giới, giáo ta cùng Xiển Giáo đứng ở phía Tây Chu, mà Triệt Giáo ngươi tương trợ Đại Thương. Cuộc chiến hiện giờ, đồng dạng ứng với Triệt Giáo ngươi đối địch với hai giáo ta.
Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ thần quang đại thịnh, nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn: "Nhị sư huynh, hay là ngươi cũng có ý này?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn giống như là không nhìn thấy Thông Thiên Giáo Chủ mang theo ánh mắt khó chịu, thản nhiên nói một câu:
- Lẽ ra nên như vậy.
Ánh mắt Thông Thiên Giáo Chủ liếc qua Lão Tử, hướng Nguyên Thủy Thiên Tôn cả giận nói:
- Nguyên Thủy! Ngươi và ta là sư huynh đệ đồng môn học nghệ, mặc dù nói có khúc mắt, trong sát kiếp là đối địch, cuối cùng cũng cùng nguồn gốc. Ngày xưa học trò ngươi là Nhiên Đăng bỏ giáo mà đi, ngươi bị Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn gây khó khắn, là ta niệm tình đồng môn không nhớ thù cũ đi tương trợ. Ta ngày đó từng nói, hai nhà chúng ta nội đấu, cùng ngoại nhân bất đồng. Hiện giờ ngươi lại dẫn ngoại nhân đến đánh ta, chẳng lẽ không phải là đánh người một nhà.
Ngày đó tình hình tứ thánh tranh đấu Lão Tử cũng ở đó, không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe được hai chữ "Nhiên Đăng", thần quang hơi lướt qua trong mắt, nhưng sắc mặt không biến đổi chút nào, nói:
- Ngươi và ta có tình đồng môn là tư, sát kiếp thiên đạo là chuyện công, sao lại vì việc tư mà quên việc công? Lần này giáo ta cùng Tây Phương Giáo đấu với Triệt Giáo là hợp với thế trời.
Thông Thiên Giáo Chủ đứng lên, cười giận nói:
- Hay cho một cái vì tư bỏ công! Ba người các ngươi sớm đã cấu kết, cần gì phải có việc thương nghị ngày hôm nay?
Lão Tử thấy Thông Thiên Giáo Chủ có ý phẩy tay áo bỏ đi, vội vàng mở miệng nói:
- Tam sư đệ bình tĩnh lại đã, nhị sư đệ thuơng nghị việc này mặc dù vô tình, nhưng không vô lý. Lần này trận chiến giữa tiên nhân, bên trong có chứa nhân quả ân oán, đúng lúc chấm dứt rõ ràng. Đến lúc đó Huyền giới cùng nhân giới phân tranh cũng kết thúc, thiên đạo trọng liệt, những người ứng kiếp lên bảng phong thần, cũng là một hồi đại công đức.
Nữ Oa nương nương gật đầu nói:
- Lý đạo huynh nói phải, lần này giải sát kiếp nhân quả. Sau khi sát kiếp kết thúc, các vị đạo huynh có Hỗn Nguyên thân cũng không thể có gút mắt nữa.
Trên thực tế, Thông Thiên Giáo Chủ cùng Trương Tử Tinh đã sớm dự đoán được. Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo bởi vì lợi ích mà tạm thời liên hợp, đối phó Triệt Giáo. Lần này chẳng qua chỉ là kế lạt mềm buộc chặt mà thôi, để khiến Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo đối với cuộc chiến nhân giới không có nghi ngờ. Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn thân phận là nhị sư huynh, mà không hề tỏ vẻ xấu hổ khi dẫn ngoại nhân đánh đồng môn của mình, thực khiến Thông Thiên Giáo Chủ tức giận, cơ hồ muốn ngay tại đó trở mặt, nhưng dù sao hắn cũng là Hỗn Nguyên thánh nhân, tu vi tinh thâm, lại được Lão Tử cũng Nữ Oa khuyên bảo, mới bình tĩnh lại, nói:
- Hiện giờ xem ra, ba người các ngươi đã hạ quyết tâm hợp lực chèn ép giáo ta. Đã tránh cũng không thể tránh, như thế nào có thể lùi bước? Lấy thực lực giáo ta, ngay cả các ngươi liên hợp, cũng có sức để liều mạng! Các ngươi muốn tranh đấu như thế nào, cứ nói ra, giáo ta đều chấp nhận được.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có nóng lòng nói ra phương thức tranh đấu của Huyền Đạo, bởi vì loại thắng bại này đối với Xiển Giáo mà nói cũng không phải là mấu chốt, mà trước tiên vẫn đem cuộc chiến nhân giới xác định, lập tức nói:
- Nói như thế, cuộc chiến nhân giới, đều do người phàm. Các vị còn dị nghị gì không?
Lão Tử bỗng nhiên nhớ tới ngày đó khi Trương Tử Tinh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn giằng co, từng hứng mình đề xuất qua yêu cầu "Việc nhân giới, đều để người nhân giới", không khỏi trầm ngâm không nói: hiện giờ tình thế xem ra, chẳng lẽ không phải là hợp tâm ý vị thiên tử kia? Lấy trí tuệ mưu kế cùng quyết đoán của thiên tử nhà Trụ, trong cuộc chiến nhân giới này còn có nội tình gì không muốn người khác biết ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy chư thánh tỏ vẻ đồng ý, chỉ có Lão Tử lộ ra vẻ nghi ngờ, lập tức truyền âm nói:
- Đại sư huynh vì sao chần chờ? Chẳng lẽ là việc của Tiêu Dao Tửu kia?
Lão Tử cả kinh: Hay là nhị sư đệ đã biết được thân phận đích thực của Tiêu Dao Tử? Nguyên Thủy Thiên Tôn thoáng nhín thấy trong mắt Lão Tử có dị sắc, tự cho là đoán đúng, lại truyền âm nói:
- Tiêu Dao Tử được đại sư huynh coi trọng như vậy, không chỉ tự mình đến tương trợ, lại còn được chỉ dẫn thu được chí bảo cửu đỉnh, người này thân có đủ chí tôn hoàng giả khí, chẳng lẽ là dòng dõi của Hạ Vũ? Mặc dù không biết đại sư huynh có dụng ý gì, nhưng Thương diệt Chu hưng chính là số trời đã định, Đại sư huynh cần gì phải uổng phí tâm cơ?
Lúc này Lão Tử mới biết vị Nhị sư đệ này có điều hiểu lầm, nếu nói "Hiểu lầm", chẳng qua cũng chỉ là một loại "Hoài nghi". Từ lần trước Tiêu Dao Tử lấy ngọc phù triệu hắn giải vây đến nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn đem hoài nghi này chôn dấu dưới đáy lòng, cho tới thời khắc mấu chốt quyết định, không muốn sinh biến, cuối cùng nhịn không được nói ra.
Lão Tử liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái thật sâu, thở dài một tiếng, mỉm cười lắc đầu :
- Bần đạo cũng không dị nghị.
Nguyên Thủy Thiên Tôn yên lòng, cũng không để ý Lão Tử mỉm cười đầy thâm ý
Tác giả :
Điểm Tinh Linh