Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 394: Bích Du Cung thăm Tam Hoàng: Gương)
Bởi vì Tam Tiêu đã là người của "Trương" gia, lại đã chọn Tiêu Dao Tiên Phủ là nhà mới, cho nên không gieo trồng khỏa Bồ Đề Linh Thụ Chủng Tử lấy được từ Chuẩn Đề đạo nhân trên Tam Tiên Đảo, trực tiếp dùng cho Tiêu Dao Tiên Phủ. Tiêu Dao Tiên Phủ "đời trước" là Đại Dư Tiên Sơn quả không hổ danh là một trong ngũ đại tiên sơn, truyền thuyết là do năm ngón tay Bàn Cổ biến thành, linh khí sung túc vô cùng. Khỏa mầm mống Bồ Đề Linh Thụ kia của Chuẩn Đề đạo nhân vừa được trồng xuống, lập tức sinh trưởng với tốc độ kinh người thành đại thụ che trời, Trương Tử Tinh dựa theo phương pháp Chuẩn Đề truyền thụ thúc dục linh thụ, linh thụ nhất thời rơi rụng ra vô số mầm mống chung quanh, tái sinh ra vô số khỏa linh thụ, dựa theo tâm ý chủ nhân, theo phương vị đã được chỉ định lan tràn ra bốn phía, toàn bộ đất đai trên tiểu đảo được che kín biến thành rừng Bồ Đề, loại linh thụ này thần kỳ vô cùng, không chỉ có diệu dụng kỳ dị, có thể ngăn cản người xâm nhập, còn có thể trừ bách độc, chỉ cần khỏa linh thụ ở trung ương hoàn hảo không tổn hao gì, thì có thể tái sinh vô hạn.
Có rừng cây Bồ Đề và Thái Thanh Kỳ Môn được Lão Tử ban tặng, Tiêu Dao Tiên Phủ có thể nói là phòng hộ chu toàn, Trương Tử Tinh cũng hoàn toàn yên lòng, sau khi lưu lại Tiêu Dao Tiên Phủ mấy ngày, cuối cùng cũng quyết định rời đi, trở về Triều Ca. Bởi vì thương thế Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu đã gần khôi phục, linh khí cung cấp nơi trung tâm tiên phủ rất có lợi cho nguyên thần hấp thu, tốc độ phục hồi tăng nhanh, nếu có chút cơ duyên, thậm chí còn có thể khiến cho nguyên thần lực càng thêm tinh tiến, do đó trong họa lại được phúc. Cho nên Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu tuy không muốn rời khỏi Trương Tử Tinh, nhưng vẫn là nghe theo ý kiến Vân Tiêu, lưu lại Tiêu Dao Tiên Phủ tu luyện, tạm thời ở trong Thanh Loan Đấu Khuyết của Long Cát Công Chúa. Còn Vân Tiêu vẫn cần song tu trị thương với Trương Tử Tinh, cho nên lần này cùng Trương Tử Tinh, Long Cát Công Chúa quay về Triều Ca. Đám người Khương Văn Sắc, Dương Cửu cùng Hoàng Phi Yến thật vất vả trông mong Trương Tử Tinh đến đây, nay lại phải chia lìa, trong lòng quả thực thương cảm, nhịn không được rơi lệ. Trong lòng Trương Tử Tinh cũng áy náy khôn nguôi, Vân Tiêu ở một bên khuyên nhủ tam nữ: "Hiện giờ tu vi đã là Kim Đan Kỳ, có thể trường sinh, so với trăm ngàn năm, mấy năm trước mắt cũng không tính là gì. Vẫn còn nhiều thời gian, trước mắt tan nữ chỉ cần tu luyện, tương lai có thể gặp lại." Khương Văn Sắc là người biết đạo lý, biết lời Vân Tiêu nói có lý. Nhịn không rơi nước mắt, khuyên bảo hai vị hoàng muội, Vân Tiêu cũng hướng Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu dặn dò một phen, ngày thường các nàng rảnh rỗi nên ở chung cùng tam nữ, ở phương diện tu luyện có thể chỉ điểm một phần. Nhị nữ biết hiện giờ đã là người một nhà. Tất nhiên là vui vẻ nghe lời.
Trương Tử Tinh sau khi cùng Vân Tiêu, Long Cát Công Chúa trở lại Triều Ca, liền hướng Thương Thanh Quân nói ra việc Tiêu Dao Tiên Phủ. Tuy rằng Thương Thanh Quân không có nói rõ, nhưng Trương Tử Tinh nhìn ra được, nàng cũng rất muốn đi Tiên Phủ tham quan. Thương Thanh Quân là nữ tử đầu tiên hắn "Tự do luyến ái", cho nên trong lòng hắn giữ vị trí cực kỳ trọng yếu. Tiểu Thanh nhi đã có ước nguyện, tiên sinh tất nhiên là phải trăm phương nghìn kế thỏa mãn. Trương Tử Tinh lúc này chủ động đề xuất lần tới nhất định mang nàng đến đó, Thương Thanh Quân thấy phu quân hiểu ý mình như thế, trong lòng vô cùng vui mừng. Tuy đã là "Lão phu lão thê" nhưng nụ cười xinh đẹp động lòng người kia vẫn làm cho Trương Tử Tinh vô cùng động tâm, ý định tốt đẹp trong lòng không tự chủ được "Tiến hóa" thành tà niệm trong đầu.
Lại qua một đoạn thời gian, Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu rất nhanh đã song tu đến giai đoạn cuối cùng. Từ lần trước ở Tiêu Dao Tiên Sơn Trương Tử Tinh xác nhận quyết tâm nguyện bỏ quyền thế cùng nhóm thê tử quy ẩn, thái độ Vân Tiêu đối với hắn cũng có biến chuyển rất lớn. Từ chổ dường như xa cách, dần dần trở nên tình đầu ý hợp, theo tiến độ tiến hành song tu, cảm tính hai người cũng ngày càng tăng. Cho dù không có việc chữa thương thì quan hệ nam nữ cuối cùng cũng sẽ xuôi chèo mát mái.
Ngay tại thời điểm "Mấu chốt" Viên Hồng bỗng nhiên "Không thích hợp" chạy đến Triều Ca. Nói là sư phụ Khổng Tuyên cùng đám người đã trở lại Bích Du Cung, Thông Thiên Giáo Chủ đặc biệt thỉnh Trương Tử Tinh tới đó một chuyến. Vốn Trương Tử Tinh vẫn lo lắng an nguy của Tam Hoàng, hiện giờ nghe thấy tin tức này, nhanh chóng hỏi Viên Hồng, Khổng Tuyên và Hình Thiên có bình yên vô sự hay không. Viên Hồng trả lời rằng, sáu người trở lại Bích Du Cung, lập tức bắt đầu bế quan, trừ Thông Thiên Giáo Chủ ra, tất cả môn nhân đều không biết tình huống cụ thể trong đó.
Bế quan? Phải chăng bị trọng thương? Bằng không như thế nào lại như thế? Trương Tử Tinh nghĩ thế, không khỏi lo lắng, lập tức động thân, cùng Viên Hồng đi tới Bích Du Cung. Vân Tiêu biết được việc này, tự nghĩ tam tỷ muội đã cùng Trương Tử Tinh kết làm đạo lữ, cũng muốn hướng sư tôn cùng huynh trưởng báo cáo, lập tức đề xuất đi cùng Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh đáp ứng xong, ba người đồng thời đi tới Vô Danh Tiên Sơn. Sau khi tới Tử chi Nhai, Viên Hồng dẫn Trương Tử Tinh vào Bích Du Cung, Vân Tiêu biết sư tôn Thông Thiên Giáo Chủ cùng Trương Tử Tinh tất có chuyện bí mật quan trọng cần thương lượng, cho nên cũng không đi theo cùng, mà lập tức đi tìm huynh trưởng Triệu Công Minh. Có lẽ là do mệnh lệnh của Thông Thiên Giáo Chủ, dọc đường đều không nhìn thấy môn nhân tụ tập như thường ngày, sau khi tới Bích Du Cung, Viên Hồng hướng Thông Thiên Giáo Chủ phục mệnh, sau đó rời khỏi cung.
Thong Thiên Giáo Chủ bảo Thủy Hỏa Đồng Tử bên mình lui ra, đóng cửa cung lại, trong đại điện chỉ còn hai người Trương Tử Tinh cùng Thông Thiên Giáo Chủ mà thôi. Thông Thiên Giáo Chủ đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, trong mắt xẹt qua dị sắc, nói: "Bệ hạ, tu vi của người lại tụt tới chân tiên thượng giai. Không biết lực lượng có gì biến hóa?"
Đối với Thông Thiên Giáo Chủ, Trương Tử Tinh cũng không cần thiết phải giấu diếm, nói: "Tại hạ cũng không biết cụ thể như thế nào, phỏng chừng trên dưới huyền tiên hạ giai, nếu thi triển tứ linh chi quyết, uy lực có thể trên trung giai. Đúng rồi, thánh nhân, xin hỏi tình trạng huynh đệ ta cùng Đa Bảo đạo hữu, ba vị Thánh Hoàng như thế nào?
Trương Tử Tinh cơ bản phỏng đoán dựa theo những lời Khổng Tuyên nói ngày đó, Khổng Tuyên từng nói, khi thần thông Càn Khôn đại thành, ít nhất cũng là huyền tiên trung giai, đến lúc đó có thể đem Tiêu Dao Tiên Phủ thu vào bên trong "Càn Khôn" của bản thân, hiện giờ hắn vẫn không thể làm được, cho nên nhận định lực lượng thực tế của bản thân phải thấp hơn huyền tiên trung giai.
"Bệ hạ không cần nóng vội, bọn họ cũng không có chuyện gì, một lúc nữa là có thể gặp được." Thông Thiên Giáo Chủ đánh giá hắn một chút rồi hỏi: "Bệ hạ lĩnh ngộ Hãm Tiên Kiếm Khí như thế nào rồi?"
Trương Tử Tinh mỉm cười: "Nhận được tín nhiệm của giáo chủ, truyền thụ kiếm ý, gần đây đã có chút thành tựu."
Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ thần quang chợt lóe, tâm niệm chuyền động, trước người Trương Tử Tinh nhất thời xuất hiện một thanh cổ kiếm, lơ lửng trong không trung, đúng là Hãm Tiên Kiếm.
"Bệ hạ, có thể thử dùng kiếm một lần."
Khi Trương Tử Tinh cầm lấy Hãm Tiên Kiếm, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác kỳ dị huyết nhục tương liên truyền đến, giống như Hãm Tiên Kiếm nguyên bản chính là một bộ phận của hắn vậy, so với cảm giác hoảng sợ lần trước khi bị Hãm Tiên Kiếm hấp dẫn hoàn toàn bất đồng. Hắn dung hợp Thái Cực Tiên Bí Quyết cùng Hãm Tiên Kiếm ý, Hãm Tiên Kiếm nhất thời phát ra quang mang mông lung, Trương Tử Tinh tùy ý vũ động vài cái, chỉ cảm thấy cảm giác cùng Định Thương Kiếm hoàn toàn bất đồng, không chỉ tùy tâm mà động, còn có thể nhân kiếm hợp nhất. Tiêu hao một ít lực lượng có thể phát huy ra uy lực to lớn gấp mấy lần. Thông Thiên Giáo Chủ nhìn thấy mông lung khí trên Hãm Tiên Kiếm, trên mặt xẹt qua sợ hãi lẫn vui mừng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, cũng không động thân. Liền ngồi xếp bằng hướng Trương Tử Tinh điểm tới. Trương Tử Tinh cảm giác thanh sắc trường kiếm tuy còn ở xa chính mình, nhưng lại phát ra thanh quang sắc bén vô cùng. Thánh nhân ra tay, quả nhiên bất phàm, cường độ kiếm khí này. Bình sinh Trương Tử Tinh chưa thấy bao giờ. Nếu là chịu đựng, cho dù là vô thượng ma thể. Chỉ sợ cũng tứ phân ngũ liệt.
"Thông Thiên đại ca à lại còn muốn thử ta ư?Van ngươi đừng có làm thật, chẳng may làm mất 1 số bộ phận quan trọng (cái này không cần phải nói ),ngay cả tiên pháp cũng không chữa trị được, như vậy chẳng lẽ ba vị nữ đồ nhi của lão phải sống cô quả cả đời sao?"
Trương Tử Tinh ngầm nói thầm. Cũng không dám chậm trễ, đem Hãm Tiên Kiếm Khí sở ngộ được thi triển ra. Chỉ thấy mông lung khí dần dần biến mất, mà trước người lại xuất hiện một không gian kỳ dị vặn vẹo, tựa hồ là mông lung lực dung nhập vào bên trong không gian. Thanh quang sau khi tiến vào không gian vặn vẹo kia, tựa hồ bị hàng nghìn lưỡi kiếm vô hình phân liệt, cuối cùng rơi rụng thành hàng nghìn hàng vạn điểm thanh quang, bắn lại hướng Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ đối với vạn điểm thanh quang kia cũng không kinh ngạc, thanh quang kia còn chưa tới gần, đã biến mất vô hình. Thông Thiên Giáo Chủ lộ vẻ khen ngợi, gật đầu, trường kiếm màu xanh lại lăng không điểm đến. Trương Tử Tinh cảm giác áp lực chợt tăng cường gấp trăm ngàn lần. Hãm Tiên Kiếm trong tay còn nặng hơn mười tòa núi lớn. Tiên lực cùng kiếm khí cơ hồ bị áp chế tới mức thấp nhất, kiếm thể lập tức trở nên ngưng trệ, chậm chạp hẳn ra. Bỗng nhiên, vẻ khen ngợi trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ biến thành kinh dị, tuy kiếm thế của Trương Tử Tinh ngưng trệ chậm lại, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng huyền bí, đem uy lực thanh sắc kiếm khí ép xuống dưới,hơn nữa cũng hướng về phía hắn.Tay Thông Thiên giáo chủ rung lên 1 cái,kiếm khí phản hồi lại 1 lần nữa quang mang đại thịnh,hướng Hãm Tiên Kiếm Khí va chạm,một trận chấn chộng nhẹ qua đi,không gian mông lung kia cảm giác gần như bị vỡ vụn lại khôi phục lại bình thường. Trương Tử Tinh cầm lấy Hãm Tiên Kiếm, ngực phập phồng dữ dội, giống như hao lực quá lớn.
Tuy rằng Thông Thiên Giáo Chủ lấy Thanh Bình Kiếm phá vỡ Hãm Tiên Kiếm Khí của Trương Tử Tinh, trên mặt lại lộ ra vẻ tán thưởng từ đáy lòng: "Giỏi cho một nhân giới thiên tử, trong thời gian ngắn ngủi, có thể ngộ đến trình độ như thế. Ngay cả vị nghĩa đệ Khổng Tuyên kia, cũng không thể bằng. Tư chất như thế, khiến cho kẻ gọi là kỳ tài như ta cũng xấu hổ vô cùng."
Trương Tử Tinh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, mượn cơ hội nhanh chóng hồi phục tiên lực đang hỗn loạn trong cơ thể: vị lão đại này mỗi lần "Khảo hạch" chính là không hề có dấu hiệu động thủ, nhưng thực sự ra tay ngoan độc, sau lại nói vài câu khen ngợi, làm cho người ta có khổ cũng không nói nên lời. Bất quá lời khen ngợi này từ miệng thánh nhân, nghe ra vẫn tính là một sự hưởng thụ.
Mới vừa rồi kiếm thứ nhất còn có thể tiếp, có Hãm Tiên Kiếm nơi tay, Hãm Tiên kiếm khí uy lực bội tăng, thành công trong việc hóa giải Thanh Bình kiếm khí và ép ngược về. Nhưng uy lực của kiếm thứ hai thực khủng bố vô cùng, cơ hồ làm kiếm thế hỏng mất, nếu không có hắn vận ra Thanh Tâm bí quyết, tiến vào "Không minh" chi cảnh, toàn lực dùng Thái Cực tiên bí quyết thúc dục Hãm Tiên kiếm khí, lấy tâm ngự khí, lấy khí quán thân, dùng kỹ xảo bốn lạng bạt ngàn cân, cuối cùng đem cỗ kiếm khí đáng sợ của Thanh Bình kiếm miễn cưỡng dẫn đi, nhưng đến kiếm thứ ba thì quá mạnh, rốt cuộc cũng không ngăn được, kiếm thế cuối cùng bị tan rã.
Thông Thiên Giáo Chủ biết hắn hao lực quá lớn, chờ cho hắn bình phục xong, tay đưa ra, thu lại Hãm Tiên Kiếm. Trương Tử Tinh trơ mắt nhìn Hãm Tiên Kiếm còn chưa kịp ấm tay đã bị Thông Thiên Giáo Chủ thu lại, không khỏi âm thầm khinh bỉ vị thánh nhân này keo kiệt. Thông Thiên Giáo Chủ tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, khen: "Tiến cảnh bệ hạ kinh người, vẫn tiếp tục như này, thêm một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ ngay cả đại đệ tử của ta cũng không phải là đối thủ của người."
Thêm một đoạn thời gian? Lời này thật có chút dụ hoặc . . . . . . Trương Tử Tinh cũng không có tâm tình đề ý đến việc này, một lòng muốn hỏi tình trạng đám người Khổng Tuyên, nào biết Thông Thiên Giáo Chủ chỉ là một bộ dáng không nhanh không chậm, nói: " Bệ hạ, tu vi tiến cảnh người không giống thường nhân, bề ngoài cảnh giới dường như tụt lùi, thực tế lực lượng lại tinh tiến, thật sự hiếm thấy trên đời. Theo bần đạo xem ra, người cùng Vãng Sinh Liên Thai cùng Ngũ Sắc luyện hóa một chỗ, kết hợp với lực lượng bản thân, sinh ra dị biến mà thành. Nếu là cảnh giới bình thường, bần đạo còn có thể chỉ điểm, nhưng cảnh giới bệ hạ lại là nghịch phản cảnh giới, cũng với tiên nhân bình thường cực kỳ khác biệt, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân tìm hiểu. Chỉ có thể biết trước chính là, cảnh giới càng tụt lùi, càng khó khăn. Hôm nay bệ hạ là chân tiên thượng giai, sau lại dần dần lui tới luyện hư, hóa anh, kim đan, ngưng nguyên, trúc cơ kỳ. Án theo tình trạng bệ hạ bây giờ, nếu có thể lui về cảnh giới thường nhân, trở về nguyên trạng, thần thông đại thành. Đến lúc đó chỉ sợ còn thể đạt tới siêu việt huyền tiên cảnh giới cũng không chừng.Nói không chừng đến lúc đó lực lượng chỉ sợ đạt tới cảnh giới siêu việt huyền tiên".
Lời này khiến cho Trương Tử Tinh chú ý: "Siêu việt huyền tiên? Có thể đạt tới cảnh giới thánh nhân hay không?"
Thông Thiên Giáo Chủ mỉm cười, không trả lời thẳng vào vấn đề: "Đường lớn ba nghìn, đều có thể tới Hỗn Nguyên. Chỉ cần có đại cơ duyên, bất luận cách nào cũng đều có thể tới được cảnh giới thánh nhân. Tuy nói là như thế, từ xưa đến nay, thành công cũng chỉ có sáu người mà thôi. Có thể nghĩ. Tuy rằng cảnh giới càng về sau càng gian nan nhưng cũng không được thối chí, nhưng cũng không thể vội vã. Đương thế mỗi tu luyện giả đều một lòng theo đuổi lực lượng, tu luyện giả dù có trăm, ngàn vạn năm tu vi tích lũy, thủy chung cũng không thể đến cảnh giới tối cao. Lại không biết, Đại thành chi cảnh khó nhất là minh ngộ, còn hơn ngàn vạn lần khổ tu. Có khi lên được không hơn một lần đốn ngộ".
Trương Tử Tinh biết Thông Thiên Giáo Chủ đang chỉ điểm hắn, ghi nhớ trong lòng, nghĩ đến khi đó bản thân cùng Vân Tiêu "Ước hội", đột nhiên tâm tình khai ngộ, khiến cảnh giới lại "Lui về phía sau." Không khỏi gật đầu, nói: "Đa tạ giáo chủ chỉ điểm. Chỉ là cảnh giới của ta quả thực không giống bình thường, cho dù ta cấp bách thế nào, cũng không biết như thế nào rút lui".
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài: "Lấy tâm trí bệ hạ, chỉ cần bảo trì tâm trí bình thường, tiến cảnh sẽ không thành vấn đề. Lần này bệ hạ đúng là dùng hảo kể, có thể khiến cho Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo trở mặt thành thù, thực lực Xiển Giáo cũng yếu bớt không ít. Chẳng qua, Tây Phương Giáo kia, có được lực lượng của Xiển Giáo cùng giáo ta, ngày càng phát triển lớn mạnh, chỉ sợ ngày sau còn có ẩn hoạn."
Trương Tử Tinh đem kế sách bản thân mượn đại thừa, tiểu thừa hai loại tư tưởng nhằm phân liệt nội bộ Tây Phương Giáo nói ra. Thông Thiên Giáo Chủ nghe được trong mắt thần quang đại thịnh. Thật lâu sau mới vừa thở dài vừa nói: "Giờ phút này ta mới biết trí giả đáng sợ như thế nào, dĩ nhiên ngay cả thánh nhân cũng không thoát được mưu tính! May mắn là bệ hạ cùng giáo ta là bạn không phải địch. Nếu không cho dù là Triệt Giáo Ta đều . . . . . . !"
Trương Tử Tinh mỉm cuời nói: "Giáo chủ quá khen, nếu không vì thiên cơ điên đảo, thánh nhân tiên nhân không thể tiên đoán, như thế nào có thể dễ dàng thành công như vậy? Vô luận dùng kế nào, cuối cùng vẫn phải lây thực lực để thắng, nếu không sẽ uổng phí tâm cơ, cũng chỉ như là người may áo mà thôi!"
Thông Thiên Giáo Chủ gật gật đầu, thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, nói: "Bệ hạ đứng ngồi không yên như thế, chắc là lo lắng cho hai vị huynh đệ kết nghĩa. Cũng được, giờ phút này không chừng ba người đã chữa thương cho Tam Hoàng xong. Bệ hạ tự mình đi đến phía sau Tri Diễn Hiên, thì có thể gặp lại."
Chữa thương? Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Ba vị thánh hoàng như thế nào bị thương? Thương thế như thế nào?"
Trên mặt Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra vẻ ngưng trọng: "Ba vị Thánh Hoàng vì người, vì thiên hạ chúng sinh thực trả giá rất nhiều, lần này không tiếc mạo hiểm tánh mạng, mặc dù được việc nhưng lực lượng tổn hao nhiều, khiến mọi người khâm phục. Bệ hạ, hy vọng người không phụ kỳ vọng của ba người họ đối với người".
Trương Tử Tinh mặc dù không rõ nội tình, nhưng thấy Thông Thiên Giáo Chủ thận trọng nói vậy, nên cũng nghiêm túc gật đầu, cáo từ hướng Tri Diễn Hiên mà đi.
Dọc đường trống không, tịnh không có một ai, sắp đi đên Tri Diễn Hiên, thì phía trước có một người, đúng là Đa Bảo Đạo Nhân. Trương Tử Tinh vội vàng tiến ra đón: "Đa Bảo đạo hữu. từ khi chúng ta chia tay vẫn khỏe chứ?"
Nào biết Đa Bảo Đạo Nhân sắc mặt cổ quái nhìn hắn một cái, nói: "Bệ hạ còn muốn giấu diếm ta đến khi nào? Không thể tưởng được, ngày xưa ở Triều Ca chứng kiến phàm gian thái tử, hôm nay lại là đạo hữu thân mang đại thần thông! Trách không được ngươi cùng Khổng Tuyên có quan hệ xâu xa như vây! Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Trong lòng Trương Tử Tinh biết nhất định là Thông Thiên Giáo Chủ hoặc Tam Hoàng đã nói cho Đa Bảo Đạo Nhân thân phận chính mình, bất quá hắn cũng không tính dấu Đa Bảo Đạo Nhân thêm nữa, bởi vỉ tương lai trong Tru Tiên Trận, bốn người còn cần đồng tâm hiệp lực, công ngực cường địch, tự nhiên cần thẳng thắn thành thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Đạo hữu, bí ẩn đó, ở trong có nỗi khổ, lừa gạt đạo hữu, thỉnh xin thứ lỗi. Năm đó được người ban thưởng Tứ Bảo Chi Đức, ta đến nay vẫn chưa từng quên." Trương Tử Tinh cười nói: "Chỉ cần đạo hữu không chê ta là người thế tục, giao ước năm đó, vẫn hữu hiệu như cũ, nếu đạo hữu nguyện dời pháp giá đến Triều Ca gặp gỡ, tất nhất định bày tiệc thiết đãi."
" Bày tiệc tiếp đãi" đúng là lời năm đó Trương Tử Tinh ở Đông Giao nói với Đa Bảo Đạo Nhân, trong lòng Đa Bảo Đạo Nhân đối với hắn vốn đã có hảo cảm, thấy hắn vẫn như cũ thái độ không hề câu nệ, vẫn như trước xưng hô là đạo hữu, lập tức lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói: "Đã như thế, ngày sau tự sẽ đến chỗ của đạo hữu!"
Trương Tử Tinh nhìn hắn một cái, lúc này hai người đồng thời vỗ tay cười to, Trương Tử Tinh vội hỏi tình hình Khổng Tuyên, Đa Bảo Đạo Nhân lắc đầu nói: "Khổng tước kia xưa nay mạng lớn, sao lại có chuyện gì? Chỉ là ba vị thánh hoàng còn có lo ngại . . . . . . Giờ ta phải vào trong cung hướng sư tôn phục mệnh, mời bệ hạ hướng hiên trung mà đi, rốt cuộc có thể gặp được."
Trương Tử Tinh lần thứ hai nghe được Tam Hoàng có trở ngại, nghĩ đến ngày xưa ba vị Thánh Hoàng rất quan tâm, còn cứu tánh mạng hắn, trong lòng cũng không khỏi lo lăng, sau khi cùng Đa Bảo nói lời từ biệt, cước bộ cũng khẩn trương hơn. Đi vào trong Tri Diễn Hiên, chỉ thấy Khổng Tuyên cùng Hình Thiên ở trong xong ngồi xếp bằng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Khổng Tuyên cảm ứng được có người đến, vừa thấy nguyên là huynh trương, nhanh chóng cùng Hình Thiên đứng dậy, nghênh đón.
"Nhị đệ, Tam đệ!" Trương Tử Tinh cẩn thận nhìn Khổng Tuyên cùng Hình, phát giác thần khí hai người sung túc, quả nhiên không việc gì, nhất thời yên tâm không ít: "Lân này các người đi đến bí địa kia, vi huynh rất lo lắng, hiện giờ thấy hai người các ngươi vô sự, thật là vui mừng."
"Chỗ kia tuy rằng hung hiểm, nhưng có Hà Đồ Lạc Thư ở đó, hợp lực sáu người, thoát ra cũng không phài là việc khó." Khổng Tuyên nói xong, trên mặt lộ ra vẻ ưu tư, "Chẳng qua, ba vị Thánh hoàng . . . . . . "
Trong lòng Trương Tử Tinh căng thẳng, hỏi: "Ba vị Thánh Hoàng bệ hạ như thế nào?"
Khổng Tuyên đang muốn mở miệng, chợt nghe bên trong lầu các truyền đến thanh âm của Phục Hi "Bệ hạ đã tới? Mời vào Ốc Nhất Tự."
Trương Tử Tinh lo lăng an nguy Tam Hoàng, nhanh chóng hướng lầu các đi đến. Đi vào bên trong, chỉ thấy Tam Hoàng đang ngồi trên bồ đoàn, mà ba cái bồ đoàn ở trung tâm, có một cái bệ kỳ quái, trên mặt đều đồng dạng như nhau. Vật này hình dáng như cái roi, chất liệu giống như gỗ lại không phải gỗ, có hai mươi mốt mặt, mỗi mặt có bốn đạo phù ấn, tổng cộng tám mưoi bốn đạo phù ấn.
Có rừng cây Bồ Đề và Thái Thanh Kỳ Môn được Lão Tử ban tặng, Tiêu Dao Tiên Phủ có thể nói là phòng hộ chu toàn, Trương Tử Tinh cũng hoàn toàn yên lòng, sau khi lưu lại Tiêu Dao Tiên Phủ mấy ngày, cuối cùng cũng quyết định rời đi, trở về Triều Ca. Bởi vì thương thế Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu đã gần khôi phục, linh khí cung cấp nơi trung tâm tiên phủ rất có lợi cho nguyên thần hấp thu, tốc độ phục hồi tăng nhanh, nếu có chút cơ duyên, thậm chí còn có thể khiến cho nguyên thần lực càng thêm tinh tiến, do đó trong họa lại được phúc. Cho nên Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu tuy không muốn rời khỏi Trương Tử Tinh, nhưng vẫn là nghe theo ý kiến Vân Tiêu, lưu lại Tiêu Dao Tiên Phủ tu luyện, tạm thời ở trong Thanh Loan Đấu Khuyết của Long Cát Công Chúa. Còn Vân Tiêu vẫn cần song tu trị thương với Trương Tử Tinh, cho nên lần này cùng Trương Tử Tinh, Long Cát Công Chúa quay về Triều Ca. Đám người Khương Văn Sắc, Dương Cửu cùng Hoàng Phi Yến thật vất vả trông mong Trương Tử Tinh đến đây, nay lại phải chia lìa, trong lòng quả thực thương cảm, nhịn không được rơi lệ. Trong lòng Trương Tử Tinh cũng áy náy khôn nguôi, Vân Tiêu ở một bên khuyên nhủ tam nữ: "Hiện giờ tu vi đã là Kim Đan Kỳ, có thể trường sinh, so với trăm ngàn năm, mấy năm trước mắt cũng không tính là gì. Vẫn còn nhiều thời gian, trước mắt tan nữ chỉ cần tu luyện, tương lai có thể gặp lại." Khương Văn Sắc là người biết đạo lý, biết lời Vân Tiêu nói có lý. Nhịn không rơi nước mắt, khuyên bảo hai vị hoàng muội, Vân Tiêu cũng hướng Quỳnh Tiêu cùng Bích Tiêu dặn dò một phen, ngày thường các nàng rảnh rỗi nên ở chung cùng tam nữ, ở phương diện tu luyện có thể chỉ điểm một phần. Nhị nữ biết hiện giờ đã là người một nhà. Tất nhiên là vui vẻ nghe lời.
Trương Tử Tinh sau khi cùng Vân Tiêu, Long Cát Công Chúa trở lại Triều Ca, liền hướng Thương Thanh Quân nói ra việc Tiêu Dao Tiên Phủ. Tuy rằng Thương Thanh Quân không có nói rõ, nhưng Trương Tử Tinh nhìn ra được, nàng cũng rất muốn đi Tiên Phủ tham quan. Thương Thanh Quân là nữ tử đầu tiên hắn "Tự do luyến ái", cho nên trong lòng hắn giữ vị trí cực kỳ trọng yếu. Tiểu Thanh nhi đã có ước nguyện, tiên sinh tất nhiên là phải trăm phương nghìn kế thỏa mãn. Trương Tử Tinh lúc này chủ động đề xuất lần tới nhất định mang nàng đến đó, Thương Thanh Quân thấy phu quân hiểu ý mình như thế, trong lòng vô cùng vui mừng. Tuy đã là "Lão phu lão thê" nhưng nụ cười xinh đẹp động lòng người kia vẫn làm cho Trương Tử Tinh vô cùng động tâm, ý định tốt đẹp trong lòng không tự chủ được "Tiến hóa" thành tà niệm trong đầu.
Lại qua một đoạn thời gian, Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu rất nhanh đã song tu đến giai đoạn cuối cùng. Từ lần trước ở Tiêu Dao Tiên Sơn Trương Tử Tinh xác nhận quyết tâm nguyện bỏ quyền thế cùng nhóm thê tử quy ẩn, thái độ Vân Tiêu đối với hắn cũng có biến chuyển rất lớn. Từ chổ dường như xa cách, dần dần trở nên tình đầu ý hợp, theo tiến độ tiến hành song tu, cảm tính hai người cũng ngày càng tăng. Cho dù không có việc chữa thương thì quan hệ nam nữ cuối cùng cũng sẽ xuôi chèo mát mái.
Ngay tại thời điểm "Mấu chốt" Viên Hồng bỗng nhiên "Không thích hợp" chạy đến Triều Ca. Nói là sư phụ Khổng Tuyên cùng đám người đã trở lại Bích Du Cung, Thông Thiên Giáo Chủ đặc biệt thỉnh Trương Tử Tinh tới đó một chuyến. Vốn Trương Tử Tinh vẫn lo lắng an nguy của Tam Hoàng, hiện giờ nghe thấy tin tức này, nhanh chóng hỏi Viên Hồng, Khổng Tuyên và Hình Thiên có bình yên vô sự hay không. Viên Hồng trả lời rằng, sáu người trở lại Bích Du Cung, lập tức bắt đầu bế quan, trừ Thông Thiên Giáo Chủ ra, tất cả môn nhân đều không biết tình huống cụ thể trong đó.
Bế quan? Phải chăng bị trọng thương? Bằng không như thế nào lại như thế? Trương Tử Tinh nghĩ thế, không khỏi lo lắng, lập tức động thân, cùng Viên Hồng đi tới Bích Du Cung. Vân Tiêu biết được việc này, tự nghĩ tam tỷ muội đã cùng Trương Tử Tinh kết làm đạo lữ, cũng muốn hướng sư tôn cùng huynh trưởng báo cáo, lập tức đề xuất đi cùng Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh đáp ứng xong, ba người đồng thời đi tới Vô Danh Tiên Sơn. Sau khi tới Tử chi Nhai, Viên Hồng dẫn Trương Tử Tinh vào Bích Du Cung, Vân Tiêu biết sư tôn Thông Thiên Giáo Chủ cùng Trương Tử Tinh tất có chuyện bí mật quan trọng cần thương lượng, cho nên cũng không đi theo cùng, mà lập tức đi tìm huynh trưởng Triệu Công Minh. Có lẽ là do mệnh lệnh của Thông Thiên Giáo Chủ, dọc đường đều không nhìn thấy môn nhân tụ tập như thường ngày, sau khi tới Bích Du Cung, Viên Hồng hướng Thông Thiên Giáo Chủ phục mệnh, sau đó rời khỏi cung.
Thong Thiên Giáo Chủ bảo Thủy Hỏa Đồng Tử bên mình lui ra, đóng cửa cung lại, trong đại điện chỉ còn hai người Trương Tử Tinh cùng Thông Thiên Giáo Chủ mà thôi. Thông Thiên Giáo Chủ đánh giá Trương Tử Tinh một hồi, trong mắt xẹt qua dị sắc, nói: "Bệ hạ, tu vi của người lại tụt tới chân tiên thượng giai. Không biết lực lượng có gì biến hóa?"
Đối với Thông Thiên Giáo Chủ, Trương Tử Tinh cũng không cần thiết phải giấu diếm, nói: "Tại hạ cũng không biết cụ thể như thế nào, phỏng chừng trên dưới huyền tiên hạ giai, nếu thi triển tứ linh chi quyết, uy lực có thể trên trung giai. Đúng rồi, thánh nhân, xin hỏi tình trạng huynh đệ ta cùng Đa Bảo đạo hữu, ba vị Thánh Hoàng như thế nào?
Trương Tử Tinh cơ bản phỏng đoán dựa theo những lời Khổng Tuyên nói ngày đó, Khổng Tuyên từng nói, khi thần thông Càn Khôn đại thành, ít nhất cũng là huyền tiên trung giai, đến lúc đó có thể đem Tiêu Dao Tiên Phủ thu vào bên trong "Càn Khôn" của bản thân, hiện giờ hắn vẫn không thể làm được, cho nên nhận định lực lượng thực tế của bản thân phải thấp hơn huyền tiên trung giai.
"Bệ hạ không cần nóng vội, bọn họ cũng không có chuyện gì, một lúc nữa là có thể gặp được." Thông Thiên Giáo Chủ đánh giá hắn một chút rồi hỏi: "Bệ hạ lĩnh ngộ Hãm Tiên Kiếm Khí như thế nào rồi?"
Trương Tử Tinh mỉm cười: "Nhận được tín nhiệm của giáo chủ, truyền thụ kiếm ý, gần đây đã có chút thành tựu."
Trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ thần quang chợt lóe, tâm niệm chuyền động, trước người Trương Tử Tinh nhất thời xuất hiện một thanh cổ kiếm, lơ lửng trong không trung, đúng là Hãm Tiên Kiếm.
"Bệ hạ, có thể thử dùng kiếm một lần."
Khi Trương Tử Tinh cầm lấy Hãm Tiên Kiếm, chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác kỳ dị huyết nhục tương liên truyền đến, giống như Hãm Tiên Kiếm nguyên bản chính là một bộ phận của hắn vậy, so với cảm giác hoảng sợ lần trước khi bị Hãm Tiên Kiếm hấp dẫn hoàn toàn bất đồng. Hắn dung hợp Thái Cực Tiên Bí Quyết cùng Hãm Tiên Kiếm ý, Hãm Tiên Kiếm nhất thời phát ra quang mang mông lung, Trương Tử Tinh tùy ý vũ động vài cái, chỉ cảm thấy cảm giác cùng Định Thương Kiếm hoàn toàn bất đồng, không chỉ tùy tâm mà động, còn có thể nhân kiếm hợp nhất. Tiêu hao một ít lực lượng có thể phát huy ra uy lực to lớn gấp mấy lần. Thông Thiên Giáo Chủ nhìn thấy mông lung khí trên Hãm Tiên Kiếm, trên mặt xẹt qua sợ hãi lẫn vui mừng, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh, cũng không động thân. Liền ngồi xếp bằng hướng Trương Tử Tinh điểm tới. Trương Tử Tinh cảm giác thanh sắc trường kiếm tuy còn ở xa chính mình, nhưng lại phát ra thanh quang sắc bén vô cùng. Thánh nhân ra tay, quả nhiên bất phàm, cường độ kiếm khí này. Bình sinh Trương Tử Tinh chưa thấy bao giờ. Nếu là chịu đựng, cho dù là vô thượng ma thể. Chỉ sợ cũng tứ phân ngũ liệt.
"Thông Thiên đại ca à lại còn muốn thử ta ư?Van ngươi đừng có làm thật, chẳng may làm mất 1 số bộ phận quan trọng (cái này không cần phải nói ),ngay cả tiên pháp cũng không chữa trị được, như vậy chẳng lẽ ba vị nữ đồ nhi của lão phải sống cô quả cả đời sao?"
Trương Tử Tinh ngầm nói thầm. Cũng không dám chậm trễ, đem Hãm Tiên Kiếm Khí sở ngộ được thi triển ra. Chỉ thấy mông lung khí dần dần biến mất, mà trước người lại xuất hiện một không gian kỳ dị vặn vẹo, tựa hồ là mông lung lực dung nhập vào bên trong không gian. Thanh quang sau khi tiến vào không gian vặn vẹo kia, tựa hồ bị hàng nghìn lưỡi kiếm vô hình phân liệt, cuối cùng rơi rụng thành hàng nghìn hàng vạn điểm thanh quang, bắn lại hướng Thông Thiên Giáo Chủ. Thông Thiên Giáo Chủ đối với vạn điểm thanh quang kia cũng không kinh ngạc, thanh quang kia còn chưa tới gần, đã biến mất vô hình. Thông Thiên Giáo Chủ lộ vẻ khen ngợi, gật đầu, trường kiếm màu xanh lại lăng không điểm đến. Trương Tử Tinh cảm giác áp lực chợt tăng cường gấp trăm ngàn lần. Hãm Tiên Kiếm trong tay còn nặng hơn mười tòa núi lớn. Tiên lực cùng kiếm khí cơ hồ bị áp chế tới mức thấp nhất, kiếm thể lập tức trở nên ngưng trệ, chậm chạp hẳn ra. Bỗng nhiên, vẻ khen ngợi trong mắt Thông Thiên Giáo Chủ biến thành kinh dị, tuy kiếm thế của Trương Tử Tinh ngưng trệ chậm lại, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng huyền bí, đem uy lực thanh sắc kiếm khí ép xuống dưới,hơn nữa cũng hướng về phía hắn.Tay Thông Thiên giáo chủ rung lên 1 cái,kiếm khí phản hồi lại 1 lần nữa quang mang đại thịnh,hướng Hãm Tiên Kiếm Khí va chạm,một trận chấn chộng nhẹ qua đi,không gian mông lung kia cảm giác gần như bị vỡ vụn lại khôi phục lại bình thường. Trương Tử Tinh cầm lấy Hãm Tiên Kiếm, ngực phập phồng dữ dội, giống như hao lực quá lớn.
Tuy rằng Thông Thiên Giáo Chủ lấy Thanh Bình Kiếm phá vỡ Hãm Tiên Kiếm Khí của Trương Tử Tinh, trên mặt lại lộ ra vẻ tán thưởng từ đáy lòng: "Giỏi cho một nhân giới thiên tử, trong thời gian ngắn ngủi, có thể ngộ đến trình độ như thế. Ngay cả vị nghĩa đệ Khổng Tuyên kia, cũng không thể bằng. Tư chất như thế, khiến cho kẻ gọi là kỳ tài như ta cũng xấu hổ vô cùng."
Trương Tử Tinh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, mượn cơ hội nhanh chóng hồi phục tiên lực đang hỗn loạn trong cơ thể: vị lão đại này mỗi lần "Khảo hạch" chính là không hề có dấu hiệu động thủ, nhưng thực sự ra tay ngoan độc, sau lại nói vài câu khen ngợi, làm cho người ta có khổ cũng không nói nên lời. Bất quá lời khen ngợi này từ miệng thánh nhân, nghe ra vẫn tính là một sự hưởng thụ.
Mới vừa rồi kiếm thứ nhất còn có thể tiếp, có Hãm Tiên Kiếm nơi tay, Hãm Tiên kiếm khí uy lực bội tăng, thành công trong việc hóa giải Thanh Bình kiếm khí và ép ngược về. Nhưng uy lực của kiếm thứ hai thực khủng bố vô cùng, cơ hồ làm kiếm thế hỏng mất, nếu không có hắn vận ra Thanh Tâm bí quyết, tiến vào "Không minh" chi cảnh, toàn lực dùng Thái Cực tiên bí quyết thúc dục Hãm Tiên kiếm khí, lấy tâm ngự khí, lấy khí quán thân, dùng kỹ xảo bốn lạng bạt ngàn cân, cuối cùng đem cỗ kiếm khí đáng sợ của Thanh Bình kiếm miễn cưỡng dẫn đi, nhưng đến kiếm thứ ba thì quá mạnh, rốt cuộc cũng không ngăn được, kiếm thế cuối cùng bị tan rã.
Thông Thiên Giáo Chủ biết hắn hao lực quá lớn, chờ cho hắn bình phục xong, tay đưa ra, thu lại Hãm Tiên Kiếm. Trương Tử Tinh trơ mắt nhìn Hãm Tiên Kiếm còn chưa kịp ấm tay đã bị Thông Thiên Giáo Chủ thu lại, không khỏi âm thầm khinh bỉ vị thánh nhân này keo kiệt. Thông Thiên Giáo Chủ tỏ ý bảo hắn ngồi xuống, khen: "Tiến cảnh bệ hạ kinh người, vẫn tiếp tục như này, thêm một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ ngay cả đại đệ tử của ta cũng không phải là đối thủ của người."
Thêm một đoạn thời gian? Lời này thật có chút dụ hoặc . . . . . . Trương Tử Tinh cũng không có tâm tình đề ý đến việc này, một lòng muốn hỏi tình trạng đám người Khổng Tuyên, nào biết Thông Thiên Giáo Chủ chỉ là một bộ dáng không nhanh không chậm, nói: " Bệ hạ, tu vi tiến cảnh người không giống thường nhân, bề ngoài cảnh giới dường như tụt lùi, thực tế lực lượng lại tinh tiến, thật sự hiếm thấy trên đời. Theo bần đạo xem ra, người cùng Vãng Sinh Liên Thai cùng Ngũ Sắc luyện hóa một chỗ, kết hợp với lực lượng bản thân, sinh ra dị biến mà thành. Nếu là cảnh giới bình thường, bần đạo còn có thể chỉ điểm, nhưng cảnh giới bệ hạ lại là nghịch phản cảnh giới, cũng với tiên nhân bình thường cực kỳ khác biệt, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân tìm hiểu. Chỉ có thể biết trước chính là, cảnh giới càng tụt lùi, càng khó khăn. Hôm nay bệ hạ là chân tiên thượng giai, sau lại dần dần lui tới luyện hư, hóa anh, kim đan, ngưng nguyên, trúc cơ kỳ. Án theo tình trạng bệ hạ bây giờ, nếu có thể lui về cảnh giới thường nhân, trở về nguyên trạng, thần thông đại thành. Đến lúc đó chỉ sợ còn thể đạt tới siêu việt huyền tiên cảnh giới cũng không chừng.Nói không chừng đến lúc đó lực lượng chỉ sợ đạt tới cảnh giới siêu việt huyền tiên".
Lời này khiến cho Trương Tử Tinh chú ý: "Siêu việt huyền tiên? Có thể đạt tới cảnh giới thánh nhân hay không?"
Thông Thiên Giáo Chủ mỉm cười, không trả lời thẳng vào vấn đề: "Đường lớn ba nghìn, đều có thể tới Hỗn Nguyên. Chỉ cần có đại cơ duyên, bất luận cách nào cũng đều có thể tới được cảnh giới thánh nhân. Tuy nói là như thế, từ xưa đến nay, thành công cũng chỉ có sáu người mà thôi. Có thể nghĩ. Tuy rằng cảnh giới càng về sau càng gian nan nhưng cũng không được thối chí, nhưng cũng không thể vội vã. Đương thế mỗi tu luyện giả đều một lòng theo đuổi lực lượng, tu luyện giả dù có trăm, ngàn vạn năm tu vi tích lũy, thủy chung cũng không thể đến cảnh giới tối cao. Lại không biết, Đại thành chi cảnh khó nhất là minh ngộ, còn hơn ngàn vạn lần khổ tu. Có khi lên được không hơn một lần đốn ngộ".
Trương Tử Tinh biết Thông Thiên Giáo Chủ đang chỉ điểm hắn, ghi nhớ trong lòng, nghĩ đến khi đó bản thân cùng Vân Tiêu "Ước hội", đột nhiên tâm tình khai ngộ, khiến cảnh giới lại "Lui về phía sau." Không khỏi gật đầu, nói: "Đa tạ giáo chủ chỉ điểm. Chỉ là cảnh giới của ta quả thực không giống bình thường, cho dù ta cấp bách thế nào, cũng không biết như thế nào rút lui".
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài: "Lấy tâm trí bệ hạ, chỉ cần bảo trì tâm trí bình thường, tiến cảnh sẽ không thành vấn đề. Lần này bệ hạ đúng là dùng hảo kể, có thể khiến cho Xiển Giáo cùng Tây Phương Giáo trở mặt thành thù, thực lực Xiển Giáo cũng yếu bớt không ít. Chẳng qua, Tây Phương Giáo kia, có được lực lượng của Xiển Giáo cùng giáo ta, ngày càng phát triển lớn mạnh, chỉ sợ ngày sau còn có ẩn hoạn."
Trương Tử Tinh đem kế sách bản thân mượn đại thừa, tiểu thừa hai loại tư tưởng nhằm phân liệt nội bộ Tây Phương Giáo nói ra. Thông Thiên Giáo Chủ nghe được trong mắt thần quang đại thịnh. Thật lâu sau mới vừa thở dài vừa nói: "Giờ phút này ta mới biết trí giả đáng sợ như thế nào, dĩ nhiên ngay cả thánh nhân cũng không thoát được mưu tính! May mắn là bệ hạ cùng giáo ta là bạn không phải địch. Nếu không cho dù là Triệt Giáo Ta đều . . . . . . !"
Trương Tử Tinh mỉm cuời nói: "Giáo chủ quá khen, nếu không vì thiên cơ điên đảo, thánh nhân tiên nhân không thể tiên đoán, như thế nào có thể dễ dàng thành công như vậy? Vô luận dùng kế nào, cuối cùng vẫn phải lây thực lực để thắng, nếu không sẽ uổng phí tâm cơ, cũng chỉ như là người may áo mà thôi!"
Thông Thiên Giáo Chủ gật gật đầu, thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, nói: "Bệ hạ đứng ngồi không yên như thế, chắc là lo lắng cho hai vị huynh đệ kết nghĩa. Cũng được, giờ phút này không chừng ba người đã chữa thương cho Tam Hoàng xong. Bệ hạ tự mình đi đến phía sau Tri Diễn Hiên, thì có thể gặp lại."
Chữa thương? Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi, hỏi: "Ba vị thánh hoàng như thế nào bị thương? Thương thế như thế nào?"
Trên mặt Thông Thiên Giáo Chủ lộ ra vẻ ngưng trọng: "Ba vị Thánh Hoàng vì người, vì thiên hạ chúng sinh thực trả giá rất nhiều, lần này không tiếc mạo hiểm tánh mạng, mặc dù được việc nhưng lực lượng tổn hao nhiều, khiến mọi người khâm phục. Bệ hạ, hy vọng người không phụ kỳ vọng của ba người họ đối với người".
Trương Tử Tinh mặc dù không rõ nội tình, nhưng thấy Thông Thiên Giáo Chủ thận trọng nói vậy, nên cũng nghiêm túc gật đầu, cáo từ hướng Tri Diễn Hiên mà đi.
Dọc đường trống không, tịnh không có một ai, sắp đi đên Tri Diễn Hiên, thì phía trước có một người, đúng là Đa Bảo Đạo Nhân. Trương Tử Tinh vội vàng tiến ra đón: "Đa Bảo đạo hữu. từ khi chúng ta chia tay vẫn khỏe chứ?"
Nào biết Đa Bảo Đạo Nhân sắc mặt cổ quái nhìn hắn một cái, nói: "Bệ hạ còn muốn giấu diếm ta đến khi nào? Không thể tưởng được, ngày xưa ở Triều Ca chứng kiến phàm gian thái tử, hôm nay lại là đạo hữu thân mang đại thần thông! Trách không được ngươi cùng Khổng Tuyên có quan hệ xâu xa như vây! Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Trong lòng Trương Tử Tinh biết nhất định là Thông Thiên Giáo Chủ hoặc Tam Hoàng đã nói cho Đa Bảo Đạo Nhân thân phận chính mình, bất quá hắn cũng không tính dấu Đa Bảo Đạo Nhân thêm nữa, bởi vỉ tương lai trong Tru Tiên Trận, bốn người còn cần đồng tâm hiệp lực, công ngực cường địch, tự nhiên cần thẳng thắn thành thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Đạo hữu, bí ẩn đó, ở trong có nỗi khổ, lừa gạt đạo hữu, thỉnh xin thứ lỗi. Năm đó được người ban thưởng Tứ Bảo Chi Đức, ta đến nay vẫn chưa từng quên." Trương Tử Tinh cười nói: "Chỉ cần đạo hữu không chê ta là người thế tục, giao ước năm đó, vẫn hữu hiệu như cũ, nếu đạo hữu nguyện dời pháp giá đến Triều Ca gặp gỡ, tất nhất định bày tiệc thiết đãi."
" Bày tiệc tiếp đãi" đúng là lời năm đó Trương Tử Tinh ở Đông Giao nói với Đa Bảo Đạo Nhân, trong lòng Đa Bảo Đạo Nhân đối với hắn vốn đã có hảo cảm, thấy hắn vẫn như cũ thái độ không hề câu nệ, vẫn như trước xưng hô là đạo hữu, lập tức lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu nói: "Đã như thế, ngày sau tự sẽ đến chỗ của đạo hữu!"
Trương Tử Tinh nhìn hắn một cái, lúc này hai người đồng thời vỗ tay cười to, Trương Tử Tinh vội hỏi tình hình Khổng Tuyên, Đa Bảo Đạo Nhân lắc đầu nói: "Khổng tước kia xưa nay mạng lớn, sao lại có chuyện gì? Chỉ là ba vị thánh hoàng còn có lo ngại . . . . . . Giờ ta phải vào trong cung hướng sư tôn phục mệnh, mời bệ hạ hướng hiên trung mà đi, rốt cuộc có thể gặp được."
Trương Tử Tinh lần thứ hai nghe được Tam Hoàng có trở ngại, nghĩ đến ngày xưa ba vị Thánh Hoàng rất quan tâm, còn cứu tánh mạng hắn, trong lòng cũng không khỏi lo lăng, sau khi cùng Đa Bảo nói lời từ biệt, cước bộ cũng khẩn trương hơn. Đi vào trong Tri Diễn Hiên, chỉ thấy Khổng Tuyên cùng Hình Thiên ở trong xong ngồi xếp bằng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Khổng Tuyên cảm ứng được có người đến, vừa thấy nguyên là huynh trương, nhanh chóng cùng Hình Thiên đứng dậy, nghênh đón.
"Nhị đệ, Tam đệ!" Trương Tử Tinh cẩn thận nhìn Khổng Tuyên cùng Hình, phát giác thần khí hai người sung túc, quả nhiên không việc gì, nhất thời yên tâm không ít: "Lân này các người đi đến bí địa kia, vi huynh rất lo lắng, hiện giờ thấy hai người các ngươi vô sự, thật là vui mừng."
"Chỗ kia tuy rằng hung hiểm, nhưng có Hà Đồ Lạc Thư ở đó, hợp lực sáu người, thoát ra cũng không phài là việc khó." Khổng Tuyên nói xong, trên mặt lộ ra vẻ ưu tư, "Chẳng qua, ba vị Thánh hoàng . . . . . . "
Trong lòng Trương Tử Tinh căng thẳng, hỏi: "Ba vị Thánh Hoàng bệ hạ như thế nào?"
Khổng Tuyên đang muốn mở miệng, chợt nghe bên trong lầu các truyền đến thanh âm của Phục Hi "Bệ hạ đã tới? Mời vào Ốc Nhất Tự."
Trương Tử Tinh lo lăng an nguy Tam Hoàng, nhanh chóng hướng lầu các đi đến. Đi vào bên trong, chỉ thấy Tam Hoàng đang ngồi trên bồ đoàn, mà ba cái bồ đoàn ở trung tâm, có một cái bệ kỳ quái, trên mặt đều đồng dạng như nhau. Vật này hình dáng như cái roi, chất liệu giống như gỗ lại không phải gỗ, có hai mươi mốt mặt, mỗi mặt có bốn đạo phù ấn, tổng cộng tám mưoi bốn đạo phù ấn.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh