Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 391: Tiêu Dao chiến Dương Tiễn: Gương)
Trương Tử Tinh trình bày sơ lược cho Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù một ít quan điểm cơ bản của Đại Thừa phật giáo đời sau. Ba người vốn đã có tâm theo tây phương đạo, nhưng vẫn đang còn thuộc giai đoạn sơ cấp. Mà loại giai đoạn này lại là giai đoạn tiếp nhận và học tập sự vật mới dễ dàng nhất, nghe được những luận điểm tuyệt diệu ở một tầm cao hơn so với những quan điểm của Chuẩn Đề thánh nhân nên trong lòng tràn ngập thán phục, lại dụng tâm hiểu được nhiều vấn đề mới.
Từ Hàng chân nhân lúc này mới biết vì sao lúc trước Chuẩn Đề đạo nhân muốn dụ dỗ Tiêu Dao Tử này làm tam giáo chủ, địch ý trong lòng dần dần tan biến, tự đáy lòng dâng lên niềm khâm phục.
Trương Tử Tinh lấy ra ba cuốn Đạo thư (1) bao gồm những tinh hoa tư tưởng về Đại Thừa phật giáo , đưa cho Từ Hàng ba người tìm hiểu, còn bỏ công giải thích thêm thế nào gọi là "tư tửong Bồ Tát" với ba vị Bồ Tát "Tương lai" này.
(1)Đạo thư: chắc tác giả chơi chữ chổ này, Đạo thư có thể hiểu là sách Đạo nhưng cũng có thể hiểu là sách này bị tên Trương Tử Tinh dở chiêu "Di hoa tiếp mộc", thuận tay dắt dê biến của người ta thành của mình
Tư tưởng Bồ Tát là tư tưởng đặc sắc nhất của Đại Thừa Phật giáo. Cái gọi là Bồ Tát, tức là phải lập lời thề vĩ đại, phải cứu độ hết thảy chúng sinh thoát ly bể khổ , từ đó người tu hành Phật giáo đạt được hoàn toàn giải thoát. Đại thừa Phật tử lấy giai đoạn Thích Ca Mâu Ni trước khi thành Phật, tức ở giai đoạn tu thành Bồ Tát làm tấm gương tu hành của chính mình , bởi vậy Đại Thừa Phật tử chủ trương có thể ở nhà tu hành, cũng không nhấn mạnh nhất định phải giống Tiểu Thừa Phật tử muốn xuất gia tu hành, đây cũng chính là một trong những sự khác nhau chủ yếu giữa Đại Thừa và Tiểu Thừa.
Thế giới của Đại thừa Phật giáo có rất nhiều Bồ Tát, trong đó đứng đầu chính là Địa Tạng, Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền tứ đại Bồ Tát. Hiện giờ Trương Tử Tinh ở trước mặt tam đại Bồ Tát tương lai mà giảng tư tưởng Bồ Tát, ý nghĩa về mặt nào đó cũng xem như là "Múa búa trước cửa Lỗ Ban" .
Trương Tử Tinh vẻ mặt nghiêm nghị nói:
"Ba vị đạo hữu, đây là thư (sách) mang tinh hoa sở ngộ suốt đời của ta với Phật pháp, ngay cả Chuẩn Đề thánh nhân ngày đó xem cũng phải thừa nhận. Nếu ba vị một lòng hướng đến thì coi như là cùng chung chí hướng, ta rất sẳn lòng chịu bêu xấu mà tặng cho ba vị. Các vị cứ thử nghiên cứu thư (sách) này một phen, nếu có chút thành tựu thì hãy đến Tây Phương Giáo một chuyến, cầu kiến Chuẩn Đề thánh nhân. Sau khi gặp được Chuẩn Đề thì nói rõ là muốn dâng lên ba cuốn thư (sách), và cũng nguyện bái làm môn hạ của Chuẩn Đề thánh nhân. nhưng chỉ chuyên tu Bồ Tát, trừ Chuẩn Đề đạo nhân ra thì không chịu sự khống chế của giáo chủ hoặc tam giáo chủ, nếu không đồng ý thì sẽ cắt đứt quan hệ với Tây Phương Giáo."
"Chuẩn Đề thánh nhân gặp ba vị tinh thông tinh hoa Phật pháp , lại có tư chất phi phàm, tất sẽ đáp ứng. Từ đó, ba vị đạo hữu cứ an tâm mà làm môn hạ của Chuẩn Đề thánh nhân. Cứ chuyên tâm tu luyện không cần phải lo lắng về Nhiên Đăng đạo nhân. Trên con đường cầu vô thượng phật đạo này mà tự mình thoát khỏi sinh tử, dẫn dắt vô lượng chúng sinh cùng thoát khỏi sinh tử khổ hải, cực dịch bị người tiếp nhận, nếu có thể truyền bá giáo lí uyên thâm này cho các tín đồ , thanh danh của ba vị Bồ Tát sẽ đạt được cũng như Phật pháp thần thông còn hơn xa Nhiên Đăng kia, mặc cho hắn có cái hư vị tam giáo chủ thì cũng chỉ có thể biết khóc tu tu mà chẳng làm được gì thôi."
Từ Hàng chân nhân tam tiên vừa nghe đến đó, trong mắt sáng ngời, nhìn ba cuốn đạo thư trong tay, vội vàng tạ ơn Trương Tử Tinh. Từ Hàng chân nhân nói:
"Đạo hữu thật là cao thượng, lấy ơn báo oán, tặng ba cuốn đại đạo này. Ba người chúng ta ghi nhớ trong lòng, lỗi lầm ngày đó trên Tam Tiên Đảo ta đã biết sai rồi. Mong đạo hữu lượng thứ. Ta nguyện trọn đời này không dám cùng đạo hữu là địch, ngày sau nếu có chút cơ duyên, ta vẫn mong được báo đáp đại ân. Nhưng mà nếu Chuẩn Đề thánh nhân hỏi lai lịch của đạo thư này, ta sẽ trả lời như thế nào?"
Trương Tử Tinh nghe được Từ Hàng chân nhân thành tâm nói lời cảm tạ, trong lòng thầm nghĩ: "ra sức đánh người ta một hồi, kết quả người ta lại còn phải đến mà ngàn ân vạn tạ, sự tình như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt nhỉ."
Hắn trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Ba cuốn sách này là do ta có duyên mà lĩnh ngộ từ một bộ thiên thư, "hữu duyên khởi vô tự tính, hết thảy pháp vô ngã". Thiên thư này hiện đang ở trong tay Chuẩn Đề đạo nhân. . Nếu hắn hỏi xuất xứ ba cuốn đạo thư, có thể trả lời thực, chỉ cần ngày sau thay ta chuyển lời tới vị thánh nhân đó, cầu Tây Phương giáo một điều mà thôi."
Tam tiên nghe đến"Hữu duyên khởi vô tự tính, hết thảy pháp vô ngã" , chỉ cảm thấy tuyệt diệu vô cùng, còn lại thì cũng là không rõ ý là gì, nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng. Mà Trương Tử Tinh nói như vậy một là để lạt mềm buộc chặt, mê hoặc Chuẩn Đề, để tránh khi cấp một cái nhân tình gây ra sinh nghi, hai là có quan hệ đến một kế hoạch phát triển cực kỳ trọng yếu sau này.
Từ Hàng chân nhân đáp ứng xong thì đột nhiên hỏi một câu:
"Ngày đó trên Tam Tiên Đảo, đạo hữu từng nói vạn pháp giai không quan tự tại (2), xin hỏi như thế nào mới có thể trở thành Quan Âm?"
(2) vạn pháp giai không quan tự tại: Nhất pháp bất lập, vạn pháp giai không.( Một pháp chẳng lập, mọi sự đều không.) nghĩa là buông bỏ mọi sự mới trở thành Quan Âm được
Trương Tử Tinh sửng sốt, không nghĩ tới Từ Hàng chân nhân quả nhiên rất có "Tuệ căn" : cũng được, thừa lúc "Bằng cấp" của ngươi không cao, tranh thủ làm thầy Quan Thế Âm Bồ Tát một lát cũng có nhiều cái thú vị
"Chữ quan là ly cảnh ý. Ly tam giới chi cảnh, ly lục trần chi cảnh, ly nhân thiên chi cảnh, cũng ly trước mắt chi cảnh, mà xem tâm chính mình, xem tâm tắc không lòng dạ nào, tâm khoảng không cảnh tịch, hết thảy pháp như huyễn như hóa, khiến cho hết thảy pháp đắc tự tại!"
Trương Tử Tinh giải thích hết rồi lại bỏ thêm một câu:
"Những giải thích này thì từ trong ba cuốn đạo thư kia, ba vị có thể tự lĩnh ngộ một phen, cứ nghiền ngẫm sẽ giải đáp được những nghi vấn. Nhưng ba vị tu nhớ lấy, đạo này tu trì tuy có hàng vạn hàng nghìn pháp môn, nhưng chung quy một cái. Đều không phải là vi thành Phật mà học phật, cũng phải vì đắc đạo mới đi tu đạo, nhân vô ngã, pháp vô ngã, tự mình tìm lấy cảnh giới của mình."
Từ Hàng chân nhân tam tiên nghe được hắn giải thích như vậy chỉ cảm thấy trong lòng chợt mở rộng, nghe càng lúc càng mừng rỡ, với ba cuốn đạo thư kia càng tin tưởng, không nghi ngờ. Ba người nóng lòng quay về động phủ lĩnh ngộ phần tâm đắc vừa rồi và ba cuốn đạo thư. Sau khi nhận lấy pháp bảo Trương Tử Tinh trả, lại bái tạ lần nữa rồi cáo từ mà đi.
Đám người Tam Tiêu và Long Cát Công Chúa thấy sau khi phu quân thu hồi Tử la mê chướng, tam tiên Xiển Giáo kia lại cung kính hành lễ rời đi, kết thúc trong hòa khí thì không khỏi thấy vô cùng kỳ lạ. Lần này Trương Tử Tinh lấy thân phận "Thần côn" thổi phồng một trận, nhưng lại làm cho việc này được xử lý nhẹ nhàng, khiến cho kế hoạch kia cũng thuận lợi có thể thực hiện được, thì tất nhiên là rất đắc ý.
Sau khi Trương Tử Tinh tiễn bước tam tiên, trở về bên cạnh Tam Tiêu và Long Cát Công Chúa, nhìn thấy biểu tình sùng bái trên mặt phụ tử Ngao Quảng và Ma cô tiên tử, thì liền làm ra một bộ dáng cao nhân, không hề sợ vinh nhục.
Bích Tiêu ở một bên nhỏ giọng nói thầm:
"Còn giả bộ nữa à, ngay cả ánh mắt cũng cười đắc ý như vậy kìa!"
Đến ngay cả Long Cát Công Chúa nghe vậy, cũng nhịn không được hé miệng mỉm cười. Trương Tử Tinh dù sao da mặt cũng dày liền làm như không nghe thấy.
Ngao Quảng do không biết vị quốc sư này chính là vị sư tôn bất lương kia của con mình, liền cảm kích Trương Tử Tinh mãi không thôi. Hôm nay nếu không có vị quốc sư đại nhân này thì chỉ sợ là toàn bộ Đông hải gặp đại họa. Ngao Bính và Ma cô tiên tử cũng tiến lại, dùng đại lễ chào vị "Sư môn trưởng bối" này. Trương Tử Tinh thầm nghĩ chuyện của Ngao Bính ngày hôm nay thực là hắn trước kia vô ý đạo diễn sắp xếp, hiện giờ có thể thành toàn cho Ngao Bính và vị "Ma cô" tiên tử xinh đẹp này một đoạn nhân duyên thì coi như cũng là kết cục tốt đẹp.
Ngao Quảng vì để bày tỏ lòng biết ơn, bèn mời năm người đến Thuỷ Tinh Cung làm khách, cũng nói rõ muốn được hậu tạ. Trương Tử Tinh nghĩ đến chuyện căn cứ ở Đông hải và Đại dư tiên sơn, có ý muốn để Khương Văn Sắc, Dương Cửu và Hoàng Phi Yến cùng sum vầy một chỗ nên từ chối ý tốt của Long Vương, chỉ nói là Thiên tử chính là huynh trưởng của mình, nhờ Ngao Quảng chiếu cố hành cung bí mật của Thiên tử nhiều hơn, nếu có chuyện gì thì lập tức thông báo về Triều Ca. Ngao Quảng dĩ nhiên là hồ hởi đáp ứng ngay. Nguồn:
Ngao Quảng có sở trường hiểu suy nghĩ của người khác, thấy Trương Tử Tinh và tứ nữ làm như không có nhã hứng thì không dám quấy nhiễu, biết điều dẫn Ngao Bính và Ma cô tiên tử cáo lui quay về trong biển. Ngao Quảng mới vừa ly khai thì Trương Tử Tinh lập tức lộ ra vẻ đắc ý đè nén lâu ngày, bắt đầu khoe khoang "biểu hiện xuất sắc" của mình vừa rồi, chỉ thiếu nước cởi quần áo tạo dáng trước mặt mấy vị mỹ nữ mà thôi, gồng cơ cho nổi bắp thịt, làm cho chúng nữ cười duyên không thôi. Vân Tiêu biết vị chuẩn phu quân này cố ý đùa như vậy để làm cho mấy tỷ muội mình vui vẻ thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, nhìn Trương Tử Tinh với ánh mắt mang đầy tình ý.
Ngay khi Trương Tử Tinh cùng mọi người chuẩn bị rời đi thì từ chân trời truyền đến một tiếng hét to:
"Tiêu Dao Tử chớ chạy!"
Chỉ thấy một đạo kim quang như điện xẹt bay tới, hóa thành một người, lơ lửng giữa không trung. Người này đầu đội Phiến vân quan, mặc thủ hợp phục, đai lụa ma hài, tướng mạo anh tuấn, trong tay nắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, đúng là Dương Tiễn.
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vung lên, chỉ Trương Tử Tinh phía xa, quát:
"Tiêu Dao Tử! Ngươi quả nhiên ở đây! Hôm nay ta phải vì sư phụ mà báo thù, lấy tính mệnh của ngươi!"
Ngày đó, Băng Tuyết từng báo cáo về chuyện Dương Tiễn và Nhiên Đăng đại chiến, Trương Tử Tinh biết Dương Tiễn gần đây có được kỳ ngộ nào đó, thực lực đại tiến, nhưng hắn cũng không phải là Nhiên Đăng, làm sao lại phải e ngại, lập tức cười lạnh nói:
"Thì ra là ngươi! Ngươi có gì bản lĩnh gì mà dám khoác lác như thế!"
Khi song phương đối diện thì vừa lúc một đạo hoàng quang bay tới, đứng phía sau Dương Tiễn, đúng là Hoàng Long chân nhân đang thở hổn hển.
Hoàng Long chân nhân lúc trước ở Kim Hà Động kêu gào hô hoán, rốt cục cũng kinh động đến Dương Tiễn đang bế quan. Hoàng Long chân nhân là bằng hữu tốt của Ngọc Đỉnh Chân Nhân nên Dương Tiễn rất kính trọng . Ra khỏi động, sau khi gặp Hoàng Long chân nhân, nghe được tin Tiêu Dao Tử ở Thuỷ tinh cung tại khu hải vực Đông Hải thì nhất thời cừu hận trong tim dâng lên, cũng không đợi Hoàng Long chân nhân nói xong, lập tức một đường bay thật nhanh nhắm thẳng hướng Đông Hải.
Hoàng Long chân nhân độn quang vốn cũng không chậm, nhưng so với Dương Tiễn thì lại kém một đoạn, đã dùng đến tốc độ cao nhất mà vẫn rớt lại phía sau không ít. Hắn không thấy Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng pháp Thiên tôn ba người thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, hỏi:
"Tiêu Dao Tử! Ba vị đạo huynh kia của ta chạy đi đâu? Hẳn là gặp độc thủ của ngươi phải không?"
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
"Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù ba người tài nghệ không bằng người, sau cùng đã bị ta đánh bại, rồi tự xét lại chuyện vừa qua, nói rõ chuyện Đông hải ngày hôm nay nguyên bản chính là ngươi ỷ thế hiếp người, ba người bọn hắn chính là niệm tình đồng môn mà đến, kì thực thấy hổ thẹn trong lòng. Ta thấy ba người này thành khẩn liền tha cho trở về núi. Bình tĩnh mà xét, Ma cô tiên tử và ngươi không có duyên, chuyện "Âm dương thư" chính là nhân quả tuần hoàn, vật quy nguyên chủ, không có gì là không phải, chính ngươi cũng trong lòng hiểu rõ. Lần này, ngươi vì thể diện của mình mà muốn tàn hại toàn bộ Đông Hải, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề. Nghe nói tân nhậm tam giáo chủ Nhiên Đăng đạo nhân của Tây Phương Giáo hận ngươi thấu xương, tuyên bố nếu ai được bắt ngươi đem đến thì sẽ có hậu tạ. Nếu ngươi còn không biết hối cải, ta liền phá huỷ Thương lan long châu, bắt ngươi lại, mang cho Nhiên Đăng đạo nhân kia xử trí!"
Hoàng Long chân nhân nghe hắn nói Từ Hàng tam tiên nhận sai rời đi, trong lòng cực kỳ không tin, đến sau nghe được nửa chừng thì không khỏi rùng mình một cái. Nhiên Đăng đạo nhân lần này quỷ kế bại lộ, bỏ giáo mà đi, bị thánh nhân đuổi giết, đều là hắn một tay tạo thành. Nếu Tiêu Dao Tử thực sự phá huỷ long châu rồi mang hắn giao cho Nhiên Đăng đạo nhân thì quả đúng là sống không bằng chết.
Dương Tiễn nghe hắn nói đến Nhiên Đăng đạo nhân thì hừ lạnh nói:
"Đó là kẻ bỏ giáo phản nghịch, có gì mà phải sợ! Hôm nay gặp nhau ở đây, dù muốn hay không , nếu không phải ngươi chết, thì ta mất mạng!"
Dương Tiễn cũng không nói nhiều, cử Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, hùng hổ bay nhanh đến. Bích Tiêu phía sau Trương Tử Tinh tức giận Dương Tiễn không nghe thanh minh, liền động tay, quát:
"Hạng người vô lễ, xem đây!"
Bích Tiêu nói xong một câu, một đạo quang hoa đã rời khỏi tay, thế đi hết sức nhanh chóng đánh vào giữa ngực Dương Tiễn. Cỗ lực lượng này cực kỳ lớn, với tu vi của Dương Tiễn vậy mà vẫn bị đánh cho bay ngược ra ngoài, rơi xuống biển.
Pháp bảo này vốn là Bích Tiêu mới luyện thành. Lần này một kích đắc thủ, hiển nhiên là rất là cao hứng, thu quang hoa kia trở về, thì ra đó là một cái thước ngắn dường như được làm kim loại lại vừa không phải kim loại. Hoàng Long chân nhân vừa thấy vật ấy, chấn động:
"Càn Khôn thước! Chẳng lẽ các ngươi thực sự có cấu kết cùng phản nghịch Nhiên Đăng kia?"
Trương Tử Tinh trong lòng vừa động, đang muốn nói lên vài câu, Bích Tiêu cũng không đếm xỉa liền hừ lạnh một tiếng:
"Nhiên Đăng đạo nhân là cái gì vậy, ai cùng hắn có cấu kết ? Càn Khôn thước này là chính là có từ lần trước khi Nhiên Đăng nhân lúc Tam Tiên Đảo bọn ta gặp khó khăn, sau đó bị bên ta thu được. Nếu như ngươi lại dám không nói lý, ta cũng lập tức cho ngươi nếm thử chút lợi hại!"
Trương Tử Tinh vốn đang nghĩ muốn mượn đề tài nói chuyện của mình để phát triển, nghe thấy Bích Tiêu ngắt lời như thế thì không khỏi âm thầm cười khổ: vị lão bà đại nhân này cái gì cũng tốt, chính là quá mức ngay thẳng, không biết dùng một chút xảo trá. . . . . .
Hoàng Long chân nhân biết uy lực của Càn Khôn thước thì lo lắng an nguy của Dương Tiễn, đang muốn tìm kiếm trong biển, chỉ thấy kim quang chợt lóe, Dương Tiễn lại hiện ra trước mắt, toàn thân, bao gồm cả phần ngực trúng chiêu, đúng là cũng không mảy may tổn hao gì.
Dương Tiễn trong mắt ánh lên hàn quang, dừng lại trên Càn Khôn thước trong tay Bích Tiêu, điềm nhiên nói:
"Pháp bảo bực này lại há có thể làm khó dễ được ta? Đã ban cho một thước rồi, không bao lâu sẽ hoàn trả gấp bội."
Trương Tử Tinh giận dữ, phi thân tiến lên, trong mắt sát ý đại thịnh, quát:
"Dương Tiễn! Ngươi tính cái gì vậy, lại đi uy hiếp thê tử của ta, khi nãy bản thân ta nghĩ muốn thả ngươi một con đường sống, hiện giờ ngươi đã không biết sống chết như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi!"
Dương Tiễn cũng không so miệng lưỡi lợi hại cùng hắn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay nhàn nhạt tỏa ra kim mang, trong phút chốc lại biến hóa thành ba ngọn, hoặc chém, hoặc đâm, hoặc xỉa, đánh thẳng đến Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh không tránh không được, kim kiếm trong tay vẽ ra một đạo hồ quang, hất văng ba ngọn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, tiên lực chấn động, nhất thời có hai thanh dập nát, mà thanh đao thật kia dù không bị sứt mẻ nhưng cũng khiến hai tay Dương Tiễn rung bần bật, suýt nữa đao rời khỏi tay.
Dương Tiễn chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, âm thầm kinh hãi. Hắn gần đây được Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm, công lực có phần tăng tiến. Nhưng chưa từng ngờ tới Tiêu Dao Tử lợi hại như vậy, trong lòng nhất thời thu hồi ý khinh thường , thi triển tiên lực huyền diệu của Huyền công và Cửu Chuyển Huyền Công hợp nhất , trên mặt hiện lên vẻ nghỉêm túc, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay rung lên, lại công tới.
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trên binh khí của Dương Tiễn truyền đến tiên lực thập phần cường đại, mỗi một kích, lực lượng tựa hồ đều lớn kinh người, hơn nữa lại còn nhẹ nhàng, vận chuyển như ý, cũng không ỷ mạnh. Thế nhưng, loại lực lượng có cường độ thế này lại còn hơn xa so với Từ Hàng chân nhân tam tiên hợp lực lúc trước. Xem ra Dương Tiễn quả thật có vốn để mà kiêu ngạo. Trương Tử Tinh trong lòng ngạc nhiên lẫn kinh hãi, bèn cố ý bẻ gãy nhuệ khí của Dương Tiễn, tăng cường tiên lực trên Định Thương Kiếm, nhưng lại không hề sử dụng tiên quyết, lấy cứng chọi cứng với đối phương.
Trong tiếng kim thiết giao kích, thân hình Dương Tiễn không ngừng lui về phía sau, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ hoảng sợ, kiếm vốn là vật nhẹ nhàng, Tiêu Dao Tử lấy bảo kiếm đón đỡ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của mình, lại còn làm cho chính mình liên tiếp lui về phía sau! Từ sau khi Huyền công và Cửu Chuyển Huyền Công hợp nhất, có sử dụng đan dược và được Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm , Dương Tiễn đã lập kỳ tích đột phá cảnh giới Kim tiên thăng cấp Huyền tiên, Cửu cửu hợp nhất huyền công cũng đã đạt cảnh giới đại thành. Bên ngoài thì có Huyền công kim cương thân, bên trong có Cửu chuyển tiên thức, nội ngoại kiêm tu, dung hợp nhất thể, toàn thân so với binh khí cường đại còn muốn mạnh hơn, huyền tiên bình thường cũng không phải là địch thủ. Lúc này nếu gặp mặt Nhiên Đăng đạo nhân, Dương Tiễn tuyệt đối dễ dàng nắm chắc phần thắng.
Mà lúc này, Tiêu Dao Tử lại thể hiện thực lực làm cho Dương Tiễn khó có thể tin nổi. Ngày đó Tiêu Dao Tử là mượn trận pháp lợi hại mà đánh bại Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng Quảng Thành Tử, thực lực đơn giản cũng chỉ là kim tiên cảnh giới thôi. Mà hắn hiện giờ tu vi lại thụt lùi khác thường, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là chân tiên cảnh giới, nhưng lực lượng thể hiện ra còn đáng sợ hơn so với huyền tiên bình thường nhiều lắm! Đây là có chuyện gì? Hay là hắn che dấu thực lực?
Cổ tay Trương Tử Tinh run lên, một cỗ lực lượng đánh bay Dương Tiễn đi vài thước, cười lạnh một tiếng:
"Ngươi tuy có tiến bộ, nhưng cũng chỉ đến thế này mà thôi. Hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
Nói xong, Định Thương Kiếm trong tay Trương Tử Tinh huyễn hóa thành một vầng sáng lan đến, vây Dương Tiễn vào giữa, không gian nơi có toàn bộ thân ảnh của Dương Tiễn đều trở nên mông lung. Hoàng Long chân nhân vừa thấy chiêu này, nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.
Đây đúng là chiêu mà mới vừa rồi Trương Tử Tinh đã sử dụng, một mình đánh bại ba người, Hãm Tiên Kiếm Khí!
Dương Tiễn gặp phải đối phương có kiếm thế biến đổi, không gian chung quanh đột nhiên vặn vẹo, âm thầm cảnh giác, vận tiên lực ra, bảo vệ toàn thân. Nào ngờ không gian kia có lực lượng quỷ dị lạ thường, tiên lực hộ thân càng lúc càng bị mài mòn đi, cả người đều có cảm giác như bị sa vào vũng lầy. Dương Tiễn hét lớn một tiếng, tiên lực đột nhiên tăng vọt, trên người toát ra hỏa diễm mãnh liệt, ngoài vàng trong trắng, lửa cháy rừng rực, lực của kiếm kia chịu ảnh hưởng của ngọn lửa, dần dần suy yếu. Dương Tiễn đang muốn phá vây thoát ra, nào biết đâu rằng lực lượng của kiếm thế lại xảy ra dị biến lần nữa, lấy một loại tiết tấu kỳ dị làm tiêu tan lực lượng của hỏa diễm, khiến cho hỏa diễm ảm đạm đi không ít, áp lực xung quanh lại tăng lên.
Dương Tiễn cả kinh không dám coi thường, kim ngọc thần diễm của mình là bí thuật do Nguyên Thủy Thiên Tôn mới truyền cho, dung hợp bản thể cửu hợp lực thành chân hỏa nên cường độ tăng lên mấy lần, có công có thủ, so với thần thông của Khánh vân liên hoa thì có diệu dụng khác. Cho dù pháp bảo bình thường gặp kim sắc hỏa diễm này cũng sẽ bị nóng chảy, hiện giờ không ngờ không địch lại này lực lượng của kiếm thế quỷ dị này!
Trên thực tế, Trương Tử Tinh cũng không ngờ tới ngọn lửa hộ thân của Dương Tiễn lại có lực phản kháng cường đại như vậy, cũng may đúng lúc sức mạnh của hắn tăng lên, đã ổn định được Hãm Tiên Kiếm Khí. Nhưng mà sau đó không lâu, Trương Tử Tinh bắt đầu cảm giác được tiên lực bắt đầu có phần thiếu hụt, nghĩ đến phân phó của Thông Thiên Giáo Chủ, hắn cảm thấy sáng tỏ: Thông Thiên Giáo Chủ ban thưởng bốn đạo kiếm ý với mục đích là vì làm cho bốn người lĩnh ngộ bốn loại kiếm khí, đến lúc có thể tự nhiên sử dụng Tru Tiên tứ kiếm phát huy uy lực cường đại. Tuy rằng Định Thương Kiếm là dung hợp Hiên Viên Kiếm phệ phách biến thành, phẩm chất phi phàm, nhưng dù sao cũng không phải là Hãm Tiên Kiếm chân chính. Bởi vì Hãm Tiên Kiếm là tiên thiên tứ khí ngưng tụ lại, cực kỳ đặc thù, nên nếu không lấy bản thể Hãm Tiên Kiếm phát ra, uy lực tự nhiên sẽ yếu hơn rất nhiều, hơn nữa tiên lực hao phí cũng cực kỳ nhiều.
Trương Tử Tinh lấy Thái Cực tiên quyết dung hợp Hãm Tiên Kiếm Khí, cho nên"Lực hãm" phải hơn xa người bình thường, nhưng vẫn có giới hạn. Mới rồi hắn cậy vào kiếm khí này đánh bại tam đại sĩ sau đó lại đụng độ với kim ngọc thần diễm của Dương Tiễn quá mãnh liệt cho nên khó tránh khỏi tình cảnh thiếu lực. Trương Tử Tinh thi triển Hãm Tiên Kiếm Khí chủ ý chính là muốn thông qua thực chiến tiến thêm một bước thuần thục và tinh luyện, hiện giờ mắt thấy phải vượt qua cực hạn, tất nhiên là không cần miễn cưỡng làm gì.
Hãm Tiên Kiếm Khí này chính là một loại pháp môn mà Trương Tử Tinh mới học được mà thôi, hắn ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Nữ Oa nương nương ba trăm năm, hoàn toàn hấp thu lục phẩm liên thai (đài sen) và Ngũ Sắc Tinh Thạch, cũng làm cho căn nguyên thần thông trở nên linh hoạt, hoàn mỹ hơn, còn lĩnh ngộ được không ít diệu dụng mới. Hiện giờ gặp phải địch nhân Dương Tiễn này thực lực không kém, vừa lúc có thể thử uy lực một lần.
Từ Hàng chân nhân lúc này mới biết vì sao lúc trước Chuẩn Đề đạo nhân muốn dụ dỗ Tiêu Dao Tử này làm tam giáo chủ, địch ý trong lòng dần dần tan biến, tự đáy lòng dâng lên niềm khâm phục.
Trương Tử Tinh lấy ra ba cuốn Đạo thư (1) bao gồm những tinh hoa tư tưởng về Đại Thừa phật giáo , đưa cho Từ Hàng ba người tìm hiểu, còn bỏ công giải thích thêm thế nào gọi là "tư tửong Bồ Tát" với ba vị Bồ Tát "Tương lai" này.
(1)Đạo thư: chắc tác giả chơi chữ chổ này, Đạo thư có thể hiểu là sách Đạo nhưng cũng có thể hiểu là sách này bị tên Trương Tử Tinh dở chiêu "Di hoa tiếp mộc", thuận tay dắt dê biến của người ta thành của mình
Tư tưởng Bồ Tát là tư tưởng đặc sắc nhất của Đại Thừa Phật giáo. Cái gọi là Bồ Tát, tức là phải lập lời thề vĩ đại, phải cứu độ hết thảy chúng sinh thoát ly bể khổ , từ đó người tu hành Phật giáo đạt được hoàn toàn giải thoát. Đại thừa Phật tử lấy giai đoạn Thích Ca Mâu Ni trước khi thành Phật, tức ở giai đoạn tu thành Bồ Tát làm tấm gương tu hành của chính mình , bởi vậy Đại Thừa Phật tử chủ trương có thể ở nhà tu hành, cũng không nhấn mạnh nhất định phải giống Tiểu Thừa Phật tử muốn xuất gia tu hành, đây cũng chính là một trong những sự khác nhau chủ yếu giữa Đại Thừa và Tiểu Thừa.
Thế giới của Đại thừa Phật giáo có rất nhiều Bồ Tát, trong đó đứng đầu chính là Địa Tạng, Quan Âm, Văn Thù và Phổ Hiền tứ đại Bồ Tát. Hiện giờ Trương Tử Tinh ở trước mặt tam đại Bồ Tát tương lai mà giảng tư tưởng Bồ Tát, ý nghĩa về mặt nào đó cũng xem như là "Múa búa trước cửa Lỗ Ban" .
Trương Tử Tinh vẻ mặt nghiêm nghị nói:
"Ba vị đạo hữu, đây là thư (sách) mang tinh hoa sở ngộ suốt đời của ta với Phật pháp, ngay cả Chuẩn Đề thánh nhân ngày đó xem cũng phải thừa nhận. Nếu ba vị một lòng hướng đến thì coi như là cùng chung chí hướng, ta rất sẳn lòng chịu bêu xấu mà tặng cho ba vị. Các vị cứ thử nghiên cứu thư (sách) này một phen, nếu có chút thành tựu thì hãy đến Tây Phương Giáo một chuyến, cầu kiến Chuẩn Đề thánh nhân. Sau khi gặp được Chuẩn Đề thì nói rõ là muốn dâng lên ba cuốn thư (sách), và cũng nguyện bái làm môn hạ của Chuẩn Đề thánh nhân. nhưng chỉ chuyên tu Bồ Tát, trừ Chuẩn Đề đạo nhân ra thì không chịu sự khống chế của giáo chủ hoặc tam giáo chủ, nếu không đồng ý thì sẽ cắt đứt quan hệ với Tây Phương Giáo."
"Chuẩn Đề thánh nhân gặp ba vị tinh thông tinh hoa Phật pháp , lại có tư chất phi phàm, tất sẽ đáp ứng. Từ đó, ba vị đạo hữu cứ an tâm mà làm môn hạ của Chuẩn Đề thánh nhân. Cứ chuyên tâm tu luyện không cần phải lo lắng về Nhiên Đăng đạo nhân. Trên con đường cầu vô thượng phật đạo này mà tự mình thoát khỏi sinh tử, dẫn dắt vô lượng chúng sinh cùng thoát khỏi sinh tử khổ hải, cực dịch bị người tiếp nhận, nếu có thể truyền bá giáo lí uyên thâm này cho các tín đồ , thanh danh của ba vị Bồ Tát sẽ đạt được cũng như Phật pháp thần thông còn hơn xa Nhiên Đăng kia, mặc cho hắn có cái hư vị tam giáo chủ thì cũng chỉ có thể biết khóc tu tu mà chẳng làm được gì thôi."
Từ Hàng chân nhân tam tiên vừa nghe đến đó, trong mắt sáng ngời, nhìn ba cuốn đạo thư trong tay, vội vàng tạ ơn Trương Tử Tinh. Từ Hàng chân nhân nói:
"Đạo hữu thật là cao thượng, lấy ơn báo oán, tặng ba cuốn đại đạo này. Ba người chúng ta ghi nhớ trong lòng, lỗi lầm ngày đó trên Tam Tiên Đảo ta đã biết sai rồi. Mong đạo hữu lượng thứ. Ta nguyện trọn đời này không dám cùng đạo hữu là địch, ngày sau nếu có chút cơ duyên, ta vẫn mong được báo đáp đại ân. Nhưng mà nếu Chuẩn Đề thánh nhân hỏi lai lịch của đạo thư này, ta sẽ trả lời như thế nào?"
Trương Tử Tinh nghe được Từ Hàng chân nhân thành tâm nói lời cảm tạ, trong lòng thầm nghĩ: "ra sức đánh người ta một hồi, kết quả người ta lại còn phải đến mà ngàn ân vạn tạ, sự tình như vậy tự nhiên là càng nhiều càng tốt nhỉ."
Hắn trong lòng mặc dù nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
"Ba cuốn sách này là do ta có duyên mà lĩnh ngộ từ một bộ thiên thư, "hữu duyên khởi vô tự tính, hết thảy pháp vô ngã". Thiên thư này hiện đang ở trong tay Chuẩn Đề đạo nhân. . Nếu hắn hỏi xuất xứ ba cuốn đạo thư, có thể trả lời thực, chỉ cần ngày sau thay ta chuyển lời tới vị thánh nhân đó, cầu Tây Phương giáo một điều mà thôi."
Tam tiên nghe đến"Hữu duyên khởi vô tự tính, hết thảy pháp vô ngã" , chỉ cảm thấy tuyệt diệu vô cùng, còn lại thì cũng là không rõ ý là gì, nhưng vẫn nhớ kỹ trong lòng. Mà Trương Tử Tinh nói như vậy một là để lạt mềm buộc chặt, mê hoặc Chuẩn Đề, để tránh khi cấp một cái nhân tình gây ra sinh nghi, hai là có quan hệ đến một kế hoạch phát triển cực kỳ trọng yếu sau này.
Từ Hàng chân nhân đáp ứng xong thì đột nhiên hỏi một câu:
"Ngày đó trên Tam Tiên Đảo, đạo hữu từng nói vạn pháp giai không quan tự tại (2), xin hỏi như thế nào mới có thể trở thành Quan Âm?"
(2) vạn pháp giai không quan tự tại: Nhất pháp bất lập, vạn pháp giai không.( Một pháp chẳng lập, mọi sự đều không.) nghĩa là buông bỏ mọi sự mới trở thành Quan Âm được
Trương Tử Tinh sửng sốt, không nghĩ tới Từ Hàng chân nhân quả nhiên rất có "Tuệ căn" : cũng được, thừa lúc "Bằng cấp" của ngươi không cao, tranh thủ làm thầy Quan Thế Âm Bồ Tát một lát cũng có nhiều cái thú vị
"Chữ quan là ly cảnh ý. Ly tam giới chi cảnh, ly lục trần chi cảnh, ly nhân thiên chi cảnh, cũng ly trước mắt chi cảnh, mà xem tâm chính mình, xem tâm tắc không lòng dạ nào, tâm khoảng không cảnh tịch, hết thảy pháp như huyễn như hóa, khiến cho hết thảy pháp đắc tự tại!"
Trương Tử Tinh giải thích hết rồi lại bỏ thêm một câu:
"Những giải thích này thì từ trong ba cuốn đạo thư kia, ba vị có thể tự lĩnh ngộ một phen, cứ nghiền ngẫm sẽ giải đáp được những nghi vấn. Nhưng ba vị tu nhớ lấy, đạo này tu trì tuy có hàng vạn hàng nghìn pháp môn, nhưng chung quy một cái. Đều không phải là vi thành Phật mà học phật, cũng phải vì đắc đạo mới đi tu đạo, nhân vô ngã, pháp vô ngã, tự mình tìm lấy cảnh giới của mình."
Từ Hàng chân nhân tam tiên nghe được hắn giải thích như vậy chỉ cảm thấy trong lòng chợt mở rộng, nghe càng lúc càng mừng rỡ, với ba cuốn đạo thư kia càng tin tưởng, không nghi ngờ. Ba người nóng lòng quay về động phủ lĩnh ngộ phần tâm đắc vừa rồi và ba cuốn đạo thư. Sau khi nhận lấy pháp bảo Trương Tử Tinh trả, lại bái tạ lần nữa rồi cáo từ mà đi.
Đám người Tam Tiêu và Long Cát Công Chúa thấy sau khi phu quân thu hồi Tử la mê chướng, tam tiên Xiển Giáo kia lại cung kính hành lễ rời đi, kết thúc trong hòa khí thì không khỏi thấy vô cùng kỳ lạ. Lần này Trương Tử Tinh lấy thân phận "Thần côn" thổi phồng một trận, nhưng lại làm cho việc này được xử lý nhẹ nhàng, khiến cho kế hoạch kia cũng thuận lợi có thể thực hiện được, thì tất nhiên là rất đắc ý.
Sau khi Trương Tử Tinh tiễn bước tam tiên, trở về bên cạnh Tam Tiêu và Long Cát Công Chúa, nhìn thấy biểu tình sùng bái trên mặt phụ tử Ngao Quảng và Ma cô tiên tử, thì liền làm ra một bộ dáng cao nhân, không hề sợ vinh nhục.
Bích Tiêu ở một bên nhỏ giọng nói thầm:
"Còn giả bộ nữa à, ngay cả ánh mắt cũng cười đắc ý như vậy kìa!"
Đến ngay cả Long Cát Công Chúa nghe vậy, cũng nhịn không được hé miệng mỉm cười. Trương Tử Tinh dù sao da mặt cũng dày liền làm như không nghe thấy.
Ngao Quảng do không biết vị quốc sư này chính là vị sư tôn bất lương kia của con mình, liền cảm kích Trương Tử Tinh mãi không thôi. Hôm nay nếu không có vị quốc sư đại nhân này thì chỉ sợ là toàn bộ Đông hải gặp đại họa. Ngao Bính và Ma cô tiên tử cũng tiến lại, dùng đại lễ chào vị "Sư môn trưởng bối" này. Trương Tử Tinh thầm nghĩ chuyện của Ngao Bính ngày hôm nay thực là hắn trước kia vô ý đạo diễn sắp xếp, hiện giờ có thể thành toàn cho Ngao Bính và vị "Ma cô" tiên tử xinh đẹp này một đoạn nhân duyên thì coi như cũng là kết cục tốt đẹp.
Ngao Quảng vì để bày tỏ lòng biết ơn, bèn mời năm người đến Thuỷ Tinh Cung làm khách, cũng nói rõ muốn được hậu tạ. Trương Tử Tinh nghĩ đến chuyện căn cứ ở Đông hải và Đại dư tiên sơn, có ý muốn để Khương Văn Sắc, Dương Cửu và Hoàng Phi Yến cùng sum vầy một chỗ nên từ chối ý tốt của Long Vương, chỉ nói là Thiên tử chính là huynh trưởng của mình, nhờ Ngao Quảng chiếu cố hành cung bí mật của Thiên tử nhiều hơn, nếu có chuyện gì thì lập tức thông báo về Triều Ca. Ngao Quảng dĩ nhiên là hồ hởi đáp ứng ngay. Nguồn:
Ngao Quảng có sở trường hiểu suy nghĩ của người khác, thấy Trương Tử Tinh và tứ nữ làm như không có nhã hứng thì không dám quấy nhiễu, biết điều dẫn Ngao Bính và Ma cô tiên tử cáo lui quay về trong biển. Ngao Quảng mới vừa ly khai thì Trương Tử Tinh lập tức lộ ra vẻ đắc ý đè nén lâu ngày, bắt đầu khoe khoang "biểu hiện xuất sắc" của mình vừa rồi, chỉ thiếu nước cởi quần áo tạo dáng trước mặt mấy vị mỹ nữ mà thôi, gồng cơ cho nổi bắp thịt, làm cho chúng nữ cười duyên không thôi. Vân Tiêu biết vị chuẩn phu quân này cố ý đùa như vậy để làm cho mấy tỷ muội mình vui vẻ thì trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác ấm áp, nhìn Trương Tử Tinh với ánh mắt mang đầy tình ý.
Ngay khi Trương Tử Tinh cùng mọi người chuẩn bị rời đi thì từ chân trời truyền đến một tiếng hét to:
"Tiêu Dao Tử chớ chạy!"
Chỉ thấy một đạo kim quang như điện xẹt bay tới, hóa thành một người, lơ lửng giữa không trung. Người này đầu đội Phiến vân quan, mặc thủ hợp phục, đai lụa ma hài, tướng mạo anh tuấn, trong tay nắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, đúng là Dương Tiễn.
Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao vung lên, chỉ Trương Tử Tinh phía xa, quát:
"Tiêu Dao Tử! Ngươi quả nhiên ở đây! Hôm nay ta phải vì sư phụ mà báo thù, lấy tính mệnh của ngươi!"
Ngày đó, Băng Tuyết từng báo cáo về chuyện Dương Tiễn và Nhiên Đăng đại chiến, Trương Tử Tinh biết Dương Tiễn gần đây có được kỳ ngộ nào đó, thực lực đại tiến, nhưng hắn cũng không phải là Nhiên Đăng, làm sao lại phải e ngại, lập tức cười lạnh nói:
"Thì ra là ngươi! Ngươi có gì bản lĩnh gì mà dám khoác lác như thế!"
Khi song phương đối diện thì vừa lúc một đạo hoàng quang bay tới, đứng phía sau Dương Tiễn, đúng là Hoàng Long chân nhân đang thở hổn hển.
Hoàng Long chân nhân lúc trước ở Kim Hà Động kêu gào hô hoán, rốt cục cũng kinh động đến Dương Tiễn đang bế quan. Hoàng Long chân nhân là bằng hữu tốt của Ngọc Đỉnh Chân Nhân nên Dương Tiễn rất kính trọng . Ra khỏi động, sau khi gặp Hoàng Long chân nhân, nghe được tin Tiêu Dao Tử ở Thuỷ tinh cung tại khu hải vực Đông Hải thì nhất thời cừu hận trong tim dâng lên, cũng không đợi Hoàng Long chân nhân nói xong, lập tức một đường bay thật nhanh nhắm thẳng hướng Đông Hải.
Hoàng Long chân nhân độn quang vốn cũng không chậm, nhưng so với Dương Tiễn thì lại kém một đoạn, đã dùng đến tốc độ cao nhất mà vẫn rớt lại phía sau không ít. Hắn không thấy Từ Hàng chân nhân, Phổ Hiền chân nhân và Văn Thù Quảng pháp Thiên tôn ba người thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, hỏi:
"Tiêu Dao Tử! Ba vị đạo huynh kia của ta chạy đi đâu? Hẳn là gặp độc thủ của ngươi phải không?"
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
"Từ Hàng, Phổ Hiền, Văn Thù ba người tài nghệ không bằng người, sau cùng đã bị ta đánh bại, rồi tự xét lại chuyện vừa qua, nói rõ chuyện Đông hải ngày hôm nay nguyên bản chính là ngươi ỷ thế hiếp người, ba người bọn hắn chính là niệm tình đồng môn mà đến, kì thực thấy hổ thẹn trong lòng. Ta thấy ba người này thành khẩn liền tha cho trở về núi. Bình tĩnh mà xét, Ma cô tiên tử và ngươi không có duyên, chuyện "Âm dương thư" chính là nhân quả tuần hoàn, vật quy nguyên chủ, không có gì là không phải, chính ngươi cũng trong lòng hiểu rõ. Lần này, ngươi vì thể diện của mình mà muốn tàn hại toàn bộ Đông Hải, có thể nói là nghiệp chướng nặng nề. Nghe nói tân nhậm tam giáo chủ Nhiên Đăng đạo nhân của Tây Phương Giáo hận ngươi thấu xương, tuyên bố nếu ai được bắt ngươi đem đến thì sẽ có hậu tạ. Nếu ngươi còn không biết hối cải, ta liền phá huỷ Thương lan long châu, bắt ngươi lại, mang cho Nhiên Đăng đạo nhân kia xử trí!"
Hoàng Long chân nhân nghe hắn nói Từ Hàng tam tiên nhận sai rời đi, trong lòng cực kỳ không tin, đến sau nghe được nửa chừng thì không khỏi rùng mình một cái. Nhiên Đăng đạo nhân lần này quỷ kế bại lộ, bỏ giáo mà đi, bị thánh nhân đuổi giết, đều là hắn một tay tạo thành. Nếu Tiêu Dao Tử thực sự phá huỷ long châu rồi mang hắn giao cho Nhiên Đăng đạo nhân thì quả đúng là sống không bằng chết.
Dương Tiễn nghe hắn nói đến Nhiên Đăng đạo nhân thì hừ lạnh nói:
"Đó là kẻ bỏ giáo phản nghịch, có gì mà phải sợ! Hôm nay gặp nhau ở đây, dù muốn hay không , nếu không phải ngươi chết, thì ta mất mạng!"
Dương Tiễn cũng không nói nhiều, cử Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, hùng hổ bay nhanh đến. Bích Tiêu phía sau Trương Tử Tinh tức giận Dương Tiễn không nghe thanh minh, liền động tay, quát:
"Hạng người vô lễ, xem đây!"
Bích Tiêu nói xong một câu, một đạo quang hoa đã rời khỏi tay, thế đi hết sức nhanh chóng đánh vào giữa ngực Dương Tiễn. Cỗ lực lượng này cực kỳ lớn, với tu vi của Dương Tiễn vậy mà vẫn bị đánh cho bay ngược ra ngoài, rơi xuống biển.
Pháp bảo này vốn là Bích Tiêu mới luyện thành. Lần này một kích đắc thủ, hiển nhiên là rất là cao hứng, thu quang hoa kia trở về, thì ra đó là một cái thước ngắn dường như được làm kim loại lại vừa không phải kim loại. Hoàng Long chân nhân vừa thấy vật ấy, chấn động:
"Càn Khôn thước! Chẳng lẽ các ngươi thực sự có cấu kết cùng phản nghịch Nhiên Đăng kia?"
Trương Tử Tinh trong lòng vừa động, đang muốn nói lên vài câu, Bích Tiêu cũng không đếm xỉa liền hừ lạnh một tiếng:
"Nhiên Đăng đạo nhân là cái gì vậy, ai cùng hắn có cấu kết ? Càn Khôn thước này là chính là có từ lần trước khi Nhiên Đăng nhân lúc Tam Tiên Đảo bọn ta gặp khó khăn, sau đó bị bên ta thu được. Nếu như ngươi lại dám không nói lý, ta cũng lập tức cho ngươi nếm thử chút lợi hại!"
Trương Tử Tinh vốn đang nghĩ muốn mượn đề tài nói chuyện của mình để phát triển, nghe thấy Bích Tiêu ngắt lời như thế thì không khỏi âm thầm cười khổ: vị lão bà đại nhân này cái gì cũng tốt, chính là quá mức ngay thẳng, không biết dùng một chút xảo trá. . . . . .
Hoàng Long chân nhân biết uy lực của Càn Khôn thước thì lo lắng an nguy của Dương Tiễn, đang muốn tìm kiếm trong biển, chỉ thấy kim quang chợt lóe, Dương Tiễn lại hiện ra trước mắt, toàn thân, bao gồm cả phần ngực trúng chiêu, đúng là cũng không mảy may tổn hao gì.
Dương Tiễn trong mắt ánh lên hàn quang, dừng lại trên Càn Khôn thước trong tay Bích Tiêu, điềm nhiên nói:
"Pháp bảo bực này lại há có thể làm khó dễ được ta? Đã ban cho một thước rồi, không bao lâu sẽ hoàn trả gấp bội."
Trương Tử Tinh giận dữ, phi thân tiến lên, trong mắt sát ý đại thịnh, quát:
"Dương Tiễn! Ngươi tính cái gì vậy, lại đi uy hiếp thê tử của ta, khi nãy bản thân ta nghĩ muốn thả ngươi một con đường sống, hiện giờ ngươi đã không biết sống chết như vậy, ta liền thành toàn cho ngươi!"
Dương Tiễn cũng không so miệng lưỡi lợi hại cùng hắn, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay nhàn nhạt tỏa ra kim mang, trong phút chốc lại biến hóa thành ba ngọn, hoặc chém, hoặc đâm, hoặc xỉa, đánh thẳng đến Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh không tránh không được, kim kiếm trong tay vẽ ra một đạo hồ quang, hất văng ba ngọn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ra, tiên lực chấn động, nhất thời có hai thanh dập nát, mà thanh đao thật kia dù không bị sứt mẻ nhưng cũng khiến hai tay Dương Tiễn rung bần bật, suýt nữa đao rời khỏi tay.
Dương Tiễn chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, âm thầm kinh hãi. Hắn gần đây được Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm, công lực có phần tăng tiến. Nhưng chưa từng ngờ tới Tiêu Dao Tử lợi hại như vậy, trong lòng nhất thời thu hồi ý khinh thường , thi triển tiên lực huyền diệu của Huyền công và Cửu Chuyển Huyền Công hợp nhất , trên mặt hiện lên vẻ nghỉêm túc, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay rung lên, lại công tới.
Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy trên binh khí của Dương Tiễn truyền đến tiên lực thập phần cường đại, mỗi một kích, lực lượng tựa hồ đều lớn kinh người, hơn nữa lại còn nhẹ nhàng, vận chuyển như ý, cũng không ỷ mạnh. Thế nhưng, loại lực lượng có cường độ thế này lại còn hơn xa so với Từ Hàng chân nhân tam tiên hợp lực lúc trước. Xem ra Dương Tiễn quả thật có vốn để mà kiêu ngạo. Trương Tử Tinh trong lòng ngạc nhiên lẫn kinh hãi, bèn cố ý bẻ gãy nhuệ khí của Dương Tiễn, tăng cường tiên lực trên Định Thương Kiếm, nhưng lại không hề sử dụng tiên quyết, lấy cứng chọi cứng với đối phương.
Trong tiếng kim thiết giao kích, thân hình Dương Tiễn không ngừng lui về phía sau, trong mắt rốt cục lộ ra vẻ hoảng sợ, kiếm vốn là vật nhẹ nhàng, Tiêu Dao Tử lấy bảo kiếm đón đỡ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao của mình, lại còn làm cho chính mình liên tiếp lui về phía sau! Từ sau khi Huyền công và Cửu Chuyển Huyền Công hợp nhất, có sử dụng đan dược và được Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ điểm , Dương Tiễn đã lập kỳ tích đột phá cảnh giới Kim tiên thăng cấp Huyền tiên, Cửu cửu hợp nhất huyền công cũng đã đạt cảnh giới đại thành. Bên ngoài thì có Huyền công kim cương thân, bên trong có Cửu chuyển tiên thức, nội ngoại kiêm tu, dung hợp nhất thể, toàn thân so với binh khí cường đại còn muốn mạnh hơn, huyền tiên bình thường cũng không phải là địch thủ. Lúc này nếu gặp mặt Nhiên Đăng đạo nhân, Dương Tiễn tuyệt đối dễ dàng nắm chắc phần thắng.
Mà lúc này, Tiêu Dao Tử lại thể hiện thực lực làm cho Dương Tiễn khó có thể tin nổi. Ngày đó Tiêu Dao Tử là mượn trận pháp lợi hại mà đánh bại Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng Quảng Thành Tử, thực lực đơn giản cũng chỉ là kim tiên cảnh giới thôi. Mà hắn hiện giờ tu vi lại thụt lùi khác thường, thoạt nhìn chẳng qua chỉ là chân tiên cảnh giới, nhưng lực lượng thể hiện ra còn đáng sợ hơn so với huyền tiên bình thường nhiều lắm! Đây là có chuyện gì? Hay là hắn che dấu thực lực?
Cổ tay Trương Tử Tinh run lên, một cỗ lực lượng đánh bay Dương Tiễn đi vài thước, cười lạnh một tiếng:
"Ngươi tuy có tiến bộ, nhưng cũng chỉ đến thế này mà thôi. Hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!"
Nói xong, Định Thương Kiếm trong tay Trương Tử Tinh huyễn hóa thành một vầng sáng lan đến, vây Dương Tiễn vào giữa, không gian nơi có toàn bộ thân ảnh của Dương Tiễn đều trở nên mông lung. Hoàng Long chân nhân vừa thấy chiêu này, nhất thời lộ ra vẻ khẩn trương.
Đây đúng là chiêu mà mới vừa rồi Trương Tử Tinh đã sử dụng, một mình đánh bại ba người, Hãm Tiên Kiếm Khí!
Dương Tiễn gặp phải đối phương có kiếm thế biến đổi, không gian chung quanh đột nhiên vặn vẹo, âm thầm cảnh giác, vận tiên lực ra, bảo vệ toàn thân. Nào ngờ không gian kia có lực lượng quỷ dị lạ thường, tiên lực hộ thân càng lúc càng bị mài mòn đi, cả người đều có cảm giác như bị sa vào vũng lầy. Dương Tiễn hét lớn một tiếng, tiên lực đột nhiên tăng vọt, trên người toát ra hỏa diễm mãnh liệt, ngoài vàng trong trắng, lửa cháy rừng rực, lực của kiếm kia chịu ảnh hưởng của ngọn lửa, dần dần suy yếu. Dương Tiễn đang muốn phá vây thoát ra, nào biết đâu rằng lực lượng của kiếm thế lại xảy ra dị biến lần nữa, lấy một loại tiết tấu kỳ dị làm tiêu tan lực lượng của hỏa diễm, khiến cho hỏa diễm ảm đạm đi không ít, áp lực xung quanh lại tăng lên.
Dương Tiễn cả kinh không dám coi thường, kim ngọc thần diễm của mình là bí thuật do Nguyên Thủy Thiên Tôn mới truyền cho, dung hợp bản thể cửu hợp lực thành chân hỏa nên cường độ tăng lên mấy lần, có công có thủ, so với thần thông của Khánh vân liên hoa thì có diệu dụng khác. Cho dù pháp bảo bình thường gặp kim sắc hỏa diễm này cũng sẽ bị nóng chảy, hiện giờ không ngờ không địch lại này lực lượng của kiếm thế quỷ dị này!
Trên thực tế, Trương Tử Tinh cũng không ngờ tới ngọn lửa hộ thân của Dương Tiễn lại có lực phản kháng cường đại như vậy, cũng may đúng lúc sức mạnh của hắn tăng lên, đã ổn định được Hãm Tiên Kiếm Khí. Nhưng mà sau đó không lâu, Trương Tử Tinh bắt đầu cảm giác được tiên lực bắt đầu có phần thiếu hụt, nghĩ đến phân phó của Thông Thiên Giáo Chủ, hắn cảm thấy sáng tỏ: Thông Thiên Giáo Chủ ban thưởng bốn đạo kiếm ý với mục đích là vì làm cho bốn người lĩnh ngộ bốn loại kiếm khí, đến lúc có thể tự nhiên sử dụng Tru Tiên tứ kiếm phát huy uy lực cường đại. Tuy rằng Định Thương Kiếm là dung hợp Hiên Viên Kiếm phệ phách biến thành, phẩm chất phi phàm, nhưng dù sao cũng không phải là Hãm Tiên Kiếm chân chính. Bởi vì Hãm Tiên Kiếm là tiên thiên tứ khí ngưng tụ lại, cực kỳ đặc thù, nên nếu không lấy bản thể Hãm Tiên Kiếm phát ra, uy lực tự nhiên sẽ yếu hơn rất nhiều, hơn nữa tiên lực hao phí cũng cực kỳ nhiều.
Trương Tử Tinh lấy Thái Cực tiên quyết dung hợp Hãm Tiên Kiếm Khí, cho nên"Lực hãm" phải hơn xa người bình thường, nhưng vẫn có giới hạn. Mới rồi hắn cậy vào kiếm khí này đánh bại tam đại sĩ sau đó lại đụng độ với kim ngọc thần diễm của Dương Tiễn quá mãnh liệt cho nên khó tránh khỏi tình cảnh thiếu lực. Trương Tử Tinh thi triển Hãm Tiên Kiếm Khí chủ ý chính là muốn thông qua thực chiến tiến thêm một bước thuần thục và tinh luyện, hiện giờ mắt thấy phải vượt qua cực hạn, tất nhiên là không cần miễn cưỡng làm gì.
Hãm Tiên Kiếm Khí này chính là một loại pháp môn mà Trương Tử Tinh mới học được mà thôi, hắn ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Nữ Oa nương nương ba trăm năm, hoàn toàn hấp thu lục phẩm liên thai (đài sen) và Ngũ Sắc Tinh Thạch, cũng làm cho căn nguyên thần thông trở nên linh hoạt, hoàn mỹ hơn, còn lĩnh ngộ được không ít diệu dụng mới. Hiện giờ gặp phải địch nhân Dương Tiễn này thực lực không kém, vừa lúc có thể thử uy lực một lần.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh