Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 293: Lạc Bảo Kim tiền hiển kỳ công
Trương Tử Tinh thu được cô em gái tuyền linh này trong lòng vui vẻ, đang muốn phát tín hiệu báo cho Hình Thiên và Tào Bảo thì đụng phải bọn người Kiều Khôn.
Với tu vi và thần thông của Trương Tử Tinh hiện nay vốn đã không để Kiều Khôn vào trong mắt nhưng đối với đạo nhân lùn bên cạnh hắn lại không dám có chút lơ là nào – Lục Áp! Tên lùn này đúng là âm hồn bất tán, đến đâu cũng đều gặp phải hắn!
Trương Tử Tinh hiểu rõ tu vi Lục Áp hơn xa bản thân mà tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt nếu cứ liều đánh với hắn tuyệt đối không phải là đối thủ còn có thể liên lụy đến Vân, Thanh Nhi và Tiêu Thăng. Hi vọng duy nhất chính là gọi Hình Thiên đến kịp mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trương Tử Tinh trong tiên thức dặn dò Vân và Tiêu Thăng, để hai người bảo vệ Thanh Nhi nếu có cơ hội phải lập tức bỏ chạy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười cao giọng nói: "Lục đạo hữu, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (đời người nơi đâu cũng gặp gỡ) nhỉ! Lần trước sau khi chia tay ở Đại Dư tiên sơn vẫn luôn tưởng niệm, không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp được đạo hữu, bần đạo trong lòng rất là vui mừng."
Lục Áp trong mắt lóe lên tinh quang cũng cười lớn nói: "Hay cho câu nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Lời này của đạo hữu thật hợp lòng ta, từ lần trước ở tiên sơn ta đối với đạo hữu cũng rất là tưởng niệm đó!"
Kiều Khôn vốn dẫn Lục Áp đến để giải quyết Tiêu Dao Tử không ngờ đến khi hai người gặp mặt lại chào hỏi nhiệt tình như bạn cũ không nén được thấy thầm thấy hoài nghi. Hắn nghĩ đến vừa rồi Trương Duy còn bẩm báo một việc khác, ánh mắt lập tức rơi lên người Trương Thanh Nhi, xác nhận một hồi lập tức lộ ra vẻ tham lam. Trương Thanh Nhi cảm nhận được dị sắc trong ánh mắt Kiều Khôn, trong lòng sợ hãi lập tức nấp vào sau lưng Vân. Vân không hề chú ý đến tình huống của Thanh Nhi mà nhìn chằm chằm vào Lục Áp, khi nghĩ đến đạo sĩ lùn này lần trước thiếu chút nữa đã làm hại đến tỷ tỷ Tụ Doanh và Tiêu Dao ca ca cặp mắt thiếu chút nữa phun ra lửa, chỉ thẳng mặt Lục Áp quát: "Tên đạo nhân lùn nhà ngươi! Lần trước thiếu chút nữa hạ độc thủ hại đến ca ca tỷ tỷ ta, hôm nay đến đây lại có ý đồ xấu xa gì?"
Lục Áp nghe Vân gọi hắn là "đạo nhân lùn" vẻ tức giận vừa hiện ra đã ẩn đi, nhìn thấy Trọng Thiên xích trong tay nàng khẽ nhíu mày hỏi: "Vị tiểu đạo hữu này vừa mở miệng đã muốn hại người, không biết là môn hạ của ai?"
Vẻ ngấp nghé của Kiều Khôn đối với Trương Thanh Nhi bị Trương Tử Tinh nhìn thấy hết, trong lòng biết Kiều Khôn nhận ra Trương Thanh Nhi là tuyền linh lập tức lên tiếng trả lời trước: "Với nhãn lực của Lục đạo hữu chẳng nhẽ lại không nhận ra Trọng Thiên xích và Ngũ Sắc Yên Nghê? Hai vị muội muội này của ta đều là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung, đạo hữu hà tất đã biết rồi còn cố hỏi?"
Lục Áp vốn hoài nghi thân phận của Vân, sau khi nhận được chứng thực gật gật đầu tự suy xét sẽ không vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Nữ Oa nương nương cho nên cũng không để sự vô lễ của Vân trong lòng, chỉ là đối với Tiêu Dao Tử càng thêm hoài nghi. Bên người tên Tiêu Dao Tử này dường như đều không phải là nhân vật tầm thường, hoặc chính là đệ tử đắc ý của thánh nhân Triệt Giáo, hoặc là huynh đệ huyền tiên thượng giai đỉnh phong, như hôm nay hai cô bé mặc dù không nhìn không hợp mắt này cũng là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung!
Kiều Khôn vừa nghe tuyền linh mình vất vả tìm kiếm vậy mà đã bái làm môn hạ của Nữ Oa nương nương lại nhìn thấy Lục Áp gật đầu xác nhận trong lòng lập tức nguội lạnh hơn nửa. Trương Tử Tinh nói như vậy cũng là vì an toàn của Vân và Thanh Nhi, lát nữa thực sự phải cùng đánh với Lục Áp chỉ sợ bản thân còn khó giữ nổi càng không nói đến chiếu cố hai vị tiểu muội muội rồi. Còn như Tiêu Thăng, đã mang cái danh đệ tử của mình cũng chẳng có cách nào sửa lại, chỉ có thể dặn dò hắn tự mình cẩn thận mà thôi.
Trương Tử Tinh cố ý hỏi một câu: "Lục đạo hữu hôm nay đến thế này không biết có việc gì?"
"Đạo hữu không cần làm bộ nữa, nếu có thể giao ra Hỗn Độn thạch ......" Lục Áp lộ ra vẻ cười thâm trầm, lời còn chưa dứt đã thấy đột nhiên thấy Tiêu Dao Tử đã bất ngờ đánh đến.
Đó là một luồng hoa khói ngũ sắc theo cái vung tay của Tiêu Dao Tử dữ tợn lao đến, ầm một tiếng nổ bung ra nhưng lại không hề có nửa điểm uy hiếp nào. Lục Áp không hề biết đó là đạn tín hiệu để thông báo cho Hình Thiên, chỉ thầm nghĩ người này có rất nhiều đồ chơi cổ quái, chính mình đã từng phải chịu thiệt thòi nên cũng không dám coi thường, tập trung tinh thần đối phó, nào ngờ đám hoa khói rực rỡ kia sau khi liên tiếp nổ bung ra quả thực không hề có hiệu quả gì. Lục Áp còn chưa kịp chuyển sự chú ý từ trên không xuống đã cảm thấy một làn sóng chấn động mạnh mẽ nhanh chóng áp sát, đó vốn là một luồng sáng bạc uốn lượn như giao long ập thẳng đến.
Lục Áp thân hình hóa thành cầu vồng bất ngờ di chuyển trong không trung tránh khỏi sự bám đuổi của ánh sáng bạc. Trương Tử Tinh điều khiển Phược Long sách tiếp tục truy kích Lục Áp nhưng cầu vồng của Lục Áp tốc độ quá nhanh vẫn luôn nhẹ nhàng thoát được. Trương Tử Tinh liên tục thi triển Phược Long sách cảm thấy rất hao sức mà Lục Áp lại vừa tránh né vừa dần dần tiếp cận hắn.
Không đợi cầu vồng đến gần Trương Tử Tinh đã hóa thành huyết quang lao vào trong đám môn nhân Bạch Vân động, cầu vồng của Lục Áp lập tức bám sát không rời. Trương Tử Tinh lợi dụng môn nhân Bạch Vân động làm lá chắn và vũ khí khiến cho Lục Áp không thể bắt kịp. Kiều Khôn ở bên cạnh thấy Tiêu Dao Tử lại có thể cùng với cường giả như Lục Áp giằng co trong lòng thầm thấy kinh hãi, lại thấy môn nhân của mình đem theo cản trở Lục Áp liền không kìm được tức giận, Li Hỏa kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng đỏ phóng về vị trí di động của huyết quang.
Vân giận dữ quát một tiếng, Trọng Thiên xích rời tay phóng đi, bay về phía Kiều Khôn. Kiều Khôn thấy ngọc xích đột nhiên phóng to trong lòng biết không hay lập tức tránh ra, liền thấy Trọng Thiên xích mạnh mẽ đập xuống làm cát bụi bay tung tóe, trên đất đã có thêm một cái hố to đầy khoa trương. Kiều Khôn kinh hãi toát mồ hôi lạnh, trong thâm tâm thầm thấy may mắn mình sớm nhận ra nguy cơ. Mặc dù hắn e dè uy danh của thánh nhân Oa Hoàng cung nhưng vì tự bảo vệ nên cũng không thể không thi triển Li Hỏa kiếm quấn lấy Vân, tránh để bị Trọng Thiên xích kia đập phải.
Lục Áp thấy Trương Tử Tinh khó chơi như vậy liền nghiến chặt răng trên người bùng ra ánh sáng đỏ, đám môn nhân Bạch Vân động vừa bị ném đến liền hóa thành xác khô. Những kẻ khác thấy tình huống như vậy lập tức bị dọa cho không dám ngoảnh lại, bỏ chạy toán loạn, giúp cho áp lực lên Tiêu Thăng giảm đi đáng kể.
Lục Áp tính chuẩn tuyến đường di động của Trương Tử Tinh, cầu vồng mạnh mẽ lao vút đến chặn phía trước. Trương Tử Tinh đang muốn lùi lại đột nhiên cảm thấy phía sau có một nguồn lực lượng kỳ dị truyền đến, vừa quay đầu lại nhìn thấy một Lục Áp khác, nắp hồ lô trong tay đã mở ra hiện ra ba trượng hào quang, bên trên có một vật dài khoảng bẩy tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước Trung Quốc), có lông mày có mắt, hai luồng sáng trắng trong mắt chụp xuống đem nê hoàn cung của bản thân khóa chặt.
Lục Áp ở phía trước không đợi cho Trương Tử Tinh quay đầu nhanh chóng khom mình hành một lễ, niệm: "Mời ......" mới một chữ rời khỏi miệng bỗng nhiên một luồng kim quang bay lên không, thì ra là một đồng tiền vàng, hai bên mép còn có một đôi cánh kỳ dị. Đồng tiền vàng bay đến, ánh sáng trắng đang khóa chặt nê hoàn cung của Trương Tử Tinh lập tức sa xuống, còn đem theo cả hồ lô rơi thẳng xuống đất, luồng sáng trắng trúng phải đòn này liền thu lại vào trong hồ lô.
Biến hóa bất ngờ này khiến Lục Áp trở tay không kịp, vừa rồi hắn thi triển phân thân bí thuật mới luyện thành, lấy Trảm Tiên phi đao tập kích Trương Tử Tinh, hai phân thân một cái sử dụng hồ lô, một cái hành lễ niệm chú, ý đồ muốn trước khi đối thủ kịp phản ứng cấp tốc thúc giục phi đao hạ độc thủ. Đây là Lục Áp nhiều lần nghiên cứu ví dụ từ thất bại lần trước mà nghĩ ra cách đối phó với Trương Tử Tinh. Không ngờ lại bị một đồng tiền vàng kỳ quái từ đâu bay đến cắt ngang ngay cả ánh sáng trắng trong Trảm Tiên phi đao cũng bị rơi xuống, không chỉ là âm mưu thất bại mà mà cả hồ lô cũng bị đánh rớt, thật là không thể tưởng tượng được.
Trương Tử Tinh thấy đồng tiền kia liền biết là Tiêu Thăng kịp thời thi triển Lạc Bảo Kim tiền cứu mạng mình, không kìm được thầm thở phào một hơi, dù nói là có người gỗ thế thân có thể cứu mạng vào lúc then chốt nhưng người gỗ này chỉ có công hiệu hai lần, dùng một lần là ít đi một lần.
Trương Tử Tinh biết rõ Lạc Bảo Kim tiền có tính chất đặc thù, thi triển không dễ dàng, Tiêu Thăng phải dốc hết toàn lực mới kiểm soát được, sau khi đánh rơi bảo vật không thể tiếp tục thực hiện hành động tiếp theo, nếu có Tào Bảo ở đây, hai người phối hợp làm việc, một dùng Kim tiền đánh rơi pháp bảo, một người dùng pháp quyết kỳ dị cướp đoạt pháp bảo có thể nói là như thiên y vô phùng (áo trời không thấy vết chỉ khâu), nhưng hôm nay không có Tào Bảo mà hồ lô này là do Lục Áp dùng tâm thần luyện chế chỉ sợ khó mà đoạt được. Trương Tử Tinh phản ứng cũng cực nhanh, lập tức vận đầy tiên lực tay phải mạnh mẽ cách không đánh về phía hồ lô, trên nắm đấm còn mang theo một luồng năng lượng mờ mịt kỳ dị, đem cả hồ lô đo bao phủ lấy.
Chỉ nghe ầm một tiếng, mặt đất xung quanh hồ lô đột nhiên xuất hiện những vết nứt rộng toang hoác, giống như bị pháp bảo đáng sợ nào đó công kích, thấy thế mấy môn nhân Bạch Vân động ở bên cạnh trong lòng thầm run sợ. Hồ lô bị lực lượng mạnh mẽ này đánh phải không chống đỡ nổi, từ trên miệng hồ lô cũng xuất hiện một vết nứt mờ mờ. Lục Áp không nghĩ đến Trương Tử Tinh lại đội nhiên ra tay với Trảm Tiên phi đao mà lại còn dùng lực lượng đáng sợ như thế, vậy mà thực sự có thể làm tổn hại hồ lô!
Hồ lô này chính là do Lục Áp lấy tâm huyết nguyên thần tế luyện mà thành cùng với khí tức của bản thân tương thông, vừa mới bị tổn hại bản thân liền có cảm ứng, lập tức "oa" một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi kèm theo hỏa diễm, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch!
Đòn này mặc dù bao gồm tâm quyết thần thông "thủy hỏa tương dung" của Trương Tử Tinh nhưng muốn trực tiếp làm bị thương Lục Áp thì chỉ sợ còn chưa đủ nhưng Trương Tử Tinh lại lựa chọn đánh lên hồ lô vì thế khiến cho Lục Áp bất ngờ không kịp phòng bị phải chịu thiệt thòi lớn. Một màn Lục Áp hộc máu rơi vào trong mắt Kiều Khôn khiến hắn bắt đầu tin rằng Tiêu Dao Tử này quả nhiên có thần thông đáng sợ lập tức kinh hãi không thôi, chỉ mong hôm nay Lục Áp có thể giải quyết được Trương Tử Tinh bằng không Bạch Vân động của mình về sau sẽ còn phải chịu phiền toái lớn.
Kiều Khôn vừa mới phân thần thiếu chút nữa dã bị Trọng Thiên xích của Vân đánh trúng. Trọng Thiên xích và Ngũ Sắc Yên Nghê đều là bảo vật do đích thân Nữ Oa nương nương ban cho, một công một thủ uy lực cực lớn mà Li Hỏa kiếm trong tay Kiều Khôn lại là vật mới có được, còn chưa tế luyện thuần thục nên mới bị Vân vốn có tu vi thấp hơn bản thân áp chế, không thể không thầm kêu khổ.
Lục Áp mặc dù thổ huyết nhưng tu vi dẫu sao cũng cao hơn Trương Tử Tinh rất nhiều, thương thế cũng không nghiêm trọng. hắn thu hồi hồ lô, đưa tay lau một cái vết nứt trên hồ lô lập tức biến mất.
Lục Áp ăn phải quả đắng hầm hầm trợn mặt nhìn Trương Tử Tinh, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, trong tay không biết lúc nào đã có thêm một viên ngọc màu đỏ như lửa, viên ngọc này vừa xuất hiện không khí lập tức trở nên khô hanh, nóng bức. Người xung quanh đều không kìm được phải lùi lại. Lục Áp tay vẫy một cái viên hồng ngọc liền biến mất, sau đó xuất hiện bên trên Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh biết viên hồng ngọc đó tất có chỗ cổ quái, đang muốn thi triển Xích Huyết độn thuật bỏ chạy liền thấy hồng ngọc đột nhiên lóe lên, bản thân đã bị một ngọn lửa nóng khủng khiếp phun ra bao phủ, trên dưới phải trái đều có lửa cháy không hề có đường ra.
Trương Tử Tinh vội vàng vận xuất Chân Vũ linh quyết hình thành giáp trụ bảo vệ toàn thân lại khởi động hệ thống hạ nhiệt của Siêu Não quả nhiêm làm nhiệt đọ giảm đi dáng kể. Hắn nhờ vào sự bảo hộ của giáp trụ hóa thành huyết quang lao ra ngoài. Nếu là những nơi bình thường chỉ cần bay hết một vòng liền có thể xông ra trăm dặm bên ngoài. Không ngờ ở đây quả thật cổ quái bay rất lâu mà vẫn không thấy đường ra, dường như cả thế giới đều đã biến thành mảnh đất của lửa đỏ.
Ngọn lửa phía trước ngưng tụ lại thành chân dung Lục Áp cất tiếng cười lớn: "Tiêu Dao Tử! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Chớ có hiếu thắng nữa, đây là trong pháp bảo Chân Viêm châu của ta, dù độn quang của ngươi có nhanh hơn nữa cũng không thể trốn ra được đâu! Nếu muốn giữ mạng hãy lập tức giao Hỗn Độn thạch ra đây, bằng không ta sẽ đem ngươi trong này luyện đủ bẩy ngày bẩy đêm, dù thân thể ngươi có là kim cương hay có chí bảo hộ thân cũng phải hóa thành tro bụi!"
Trương Tử Tinh cười lạnh nói: "Nếu ta giao ra Hỗn Độn thạch chỉ sợ chết càng nhanh, huống chi Hỗn Độn thạch kia sớm đã cùng Hỗn Độn chung hợp lại làm một, dù ngươi luyện hóa ta cũng đừng hòng lấy được!"
Lục Áp nghe thế lập tức kinh hãi: "Ngươi ...... ngươi làm sao biết bí mật về Hỗn Độn thạch và Hỗn Độn chung? Chỉ là ngày đó trên Đại Dư tiên sơn cả đến Hạo Thiên Thiên Đế và Giao Trì Kim Mẫu đều không thể chống đỡ được mà phải rời đi, ngươi làm thế nào mà có thể khiến cho Hỗn Độn thạch và Hỗn Độn chung hợp lại làm một? Lẽ nào Hỗn Độn chung kia ......"
Trương Tử Tinh tự phụ có Cửu đỉnh nên cũng không sợ hãi Chân Viêm châu của Lục Áp vả lại nếu thực sự có nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn còn người gỗ thế thân để giữ mạng nên sau đó cũng không hoảng hốt, cố ý kéo dài thời gian chờ Hạo Thiên thấy tín hiệu hoa khói lúc trước đến cứu viện, hỏi lại: "Ngày đó Thiên Đế, Thiên Hậu mặc dù bỏ đi nhưng ta và sư đệ không hề rời khỏi! Ngươi có biết vì sao vị sư đệ đó của ta hôm nay không cùng đến không?"
Lục Áp đối với điều này cũng có chút hoài nghi, hắn tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, thất thanh nói: "Chẳng lẽ ngày đó Hỗn Độn chung là do sư đệ ngươi đoạt được?"
Trương Tử Tinh cố ý lạnh nhạt tặng thêm một câu: "Nếu không phải đang luyện hóa tiên thiên chí bảo đó thì vì lẽ gì lại không đến?"
Lục Áp bán tín bán nghi nhưng lại lộ ra vẻ hung hãn: "Ngươi chớ có mong xuất ngôn dọa ta, dù cho hắn có Hỗn Độn chung cũng vị tất đã làm gì được ta! Hôm nay ngươi rơi vào tay ta ......"
Lục Áp đang nói bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng, khuôn mặt do ngọn lửa ngưng tụ thành bỗng nhiên vặn vẹo, liền sau đó lửa cháy ngập trời cũng biến mất không thấy đâu nữa. Trương Tử Tinh lại quay về tình cảnh nguyên bản trong Vũ Di sơn, viên ngọc màu lửa đỏ trong không trung đã rơi xuống đất, bên cạnh còn có một đồng tiền vàng có cánh – Lạc Bảo Kim tiền.
Lạc Bảo Kim tiền khẽ vẫy đôi cánh, lại bay về trong tay Tiêu Thăng. Lục Áp nhớ lại việc vừa rồi hồ lô Trảm Tiên bị kim tiền đánh rơi sắc mặt hơi biến, bắt đầu trở nên coi trọng Tiêu Thăng, lên tiếng hỏi: "Đạo nhân kia! Ngươi phóng ra rốt cuộc là bảo vật gì vậy? Lại có thể liên tục đánh rơi hai chí bảo của ta!"
Tiêu Thăng sắc mặt có chút trắng bệch, vừa rồi thi triển Lạc Bảo Kim tiền tiêu hao không ít tiên lực giờ đang cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, làm gì có thời giờ đi trả lời. Lục Áp miệng vừa nói đồng thời vung tay muốn nhanh chóng thu hồi Chân Viêm châu, đột nhiên một cái bóng xám chớp lên, nhanh chóng đem Chân Viêm châu cướp lấy rồi quay về bên cạnh Tiêu Thăng. Dù là cảm ứng và khống chế của Lục Áp với Chân Viêm châu đều không có hiệu quả gì!
Tiêu Thăng vừa thấy người này trong mắt túc thời lộ vẻ vui mừng kêu một tiếng: "Tào Bảo!"
Trương Tử Tinh cũng thở ra một hơi, hắn kéo dài lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được quân cứu viện. Nguồn:
Ba pháp bảo lợi hại nhất của Lục Áp phân biệt là Trảm Tiên phi đao, Chân Viêm châu và Đinh Đầu Thất Tiễn thư. Trong đó Chân Viêm châu là do hắn lấy lực Ly Hỏa của bản thân cùng với thái dương tinh hoa luyện thành pháp bảo, có thể sinh ra ngọn lửa có uy lực còn trên cả ngũ vị chân hỏa có thể nói là một trong những pháp bảo tính hỏa mạnh nhất đương thời. Vừa rồi Trảm Tiên phi đao bị đồng tiền kỳ quái kia đánh rơi, lại trúng một đòn của Tiêu Dao Tử khiến hắn thiếu chút nữa chịu thiệt thòi lớn, bây giờ lại đến lượt Chân Viêm châu bị Kim tiền đánh rơi lại còn bị đạo nhân đến sau cướp mất, Lục Áp không nén được vừa kinh hãi vừa tức giận.
Lục Áp nhìn ra hai đạo nhân này đều chỉ có tu vi chân tiên mà thôi lại càng căm phẫn, thân hình nhoáng một cái đang muốn lao đến đột nhiên trong lòng thấy có điềm báo nguy hiểm, mạnh mẽ hãm thân hình lại.
Một luồng lưu quang đáng sợ màu đen đem theo nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa chặn trước người hắn, đem mặt đất cứng cày tung lên một rãnh sâu, uy lực của một kích này dù là Lục Áp cũng không thể không động dung.
Mà tạo thành sức phá hoại kinh người như vậy là một thanh đại phủ cán dài cắm trên mặt đất, đang ẩn hiện những tia sáng đen kỳ dị.
Với tu vi và thần thông của Trương Tử Tinh hiện nay vốn đã không để Kiều Khôn vào trong mắt nhưng đối với đạo nhân lùn bên cạnh hắn lại không dám có chút lơ là nào – Lục Áp! Tên lùn này đúng là âm hồn bất tán, đến đâu cũng đều gặp phải hắn!
Trương Tử Tinh hiểu rõ tu vi Lục Áp hơn xa bản thân mà tâm cơ thâm trầm, tâm ngoan thủ lạt nếu cứ liều đánh với hắn tuyệt đối không phải là đối thủ còn có thể liên lụy đến Vân, Thanh Nhi và Tiêu Thăng. Hi vọng duy nhất chính là gọi Hình Thiên đến kịp mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Trương Tử Tinh trong tiên thức dặn dò Vân và Tiêu Thăng, để hai người bảo vệ Thanh Nhi nếu có cơ hội phải lập tức bỏ chạy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười cao giọng nói: "Lục đạo hữu, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng (đời người nơi đâu cũng gặp gỡ) nhỉ! Lần trước sau khi chia tay ở Đại Dư tiên sơn vẫn luôn tưởng niệm, không ngờ nhanh như vậy đã lại gặp được đạo hữu, bần đạo trong lòng rất là vui mừng."
Lục Áp trong mắt lóe lên tinh quang cũng cười lớn nói: "Hay cho câu nhân sinh hà xứ bất tương phùng! Lời này của đạo hữu thật hợp lòng ta, từ lần trước ở tiên sơn ta đối với đạo hữu cũng rất là tưởng niệm đó!"
Kiều Khôn vốn dẫn Lục Áp đến để giải quyết Tiêu Dao Tử không ngờ đến khi hai người gặp mặt lại chào hỏi nhiệt tình như bạn cũ không nén được thấy thầm thấy hoài nghi. Hắn nghĩ đến vừa rồi Trương Duy còn bẩm báo một việc khác, ánh mắt lập tức rơi lên người Trương Thanh Nhi, xác nhận một hồi lập tức lộ ra vẻ tham lam. Trương Thanh Nhi cảm nhận được dị sắc trong ánh mắt Kiều Khôn, trong lòng sợ hãi lập tức nấp vào sau lưng Vân. Vân không hề chú ý đến tình huống của Thanh Nhi mà nhìn chằm chằm vào Lục Áp, khi nghĩ đến đạo sĩ lùn này lần trước thiếu chút nữa đã làm hại đến tỷ tỷ Tụ Doanh và Tiêu Dao ca ca cặp mắt thiếu chút nữa phun ra lửa, chỉ thẳng mặt Lục Áp quát: "Tên đạo nhân lùn nhà ngươi! Lần trước thiếu chút nữa hạ độc thủ hại đến ca ca tỷ tỷ ta, hôm nay đến đây lại có ý đồ xấu xa gì?"
Lục Áp nghe Vân gọi hắn là "đạo nhân lùn" vẻ tức giận vừa hiện ra đã ẩn đi, nhìn thấy Trọng Thiên xích trong tay nàng khẽ nhíu mày hỏi: "Vị tiểu đạo hữu này vừa mở miệng đã muốn hại người, không biết là môn hạ của ai?"
Vẻ ngấp nghé của Kiều Khôn đối với Trương Thanh Nhi bị Trương Tử Tinh nhìn thấy hết, trong lòng biết Kiều Khôn nhận ra Trương Thanh Nhi là tuyền linh lập tức lên tiếng trả lời trước: "Với nhãn lực của Lục đạo hữu chẳng nhẽ lại không nhận ra Trọng Thiên xích và Ngũ Sắc Yên Nghê? Hai vị muội muội này của ta đều là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung, đạo hữu hà tất đã biết rồi còn cố hỏi?"
Lục Áp vốn hoài nghi thân phận của Vân, sau khi nhận được chứng thực gật gật đầu tự suy xét sẽ không vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với Nữ Oa nương nương cho nên cũng không để sự vô lễ của Vân trong lòng, chỉ là đối với Tiêu Dao Tử càng thêm hoài nghi. Bên người tên Tiêu Dao Tử này dường như đều không phải là nhân vật tầm thường, hoặc chính là đệ tử đắc ý của thánh nhân Triệt Giáo, hoặc là huynh đệ huyền tiên thượng giai đỉnh phong, như hôm nay hai cô bé mặc dù không nhìn không hợp mắt này cũng là môn hạ của thánh nhân Oa Hoàng cung!
Kiều Khôn vừa nghe tuyền linh mình vất vả tìm kiếm vậy mà đã bái làm môn hạ của Nữ Oa nương nương lại nhìn thấy Lục Áp gật đầu xác nhận trong lòng lập tức nguội lạnh hơn nửa. Trương Tử Tinh nói như vậy cũng là vì an toàn của Vân và Thanh Nhi, lát nữa thực sự phải cùng đánh với Lục Áp chỉ sợ bản thân còn khó giữ nổi càng không nói đến chiếu cố hai vị tiểu muội muội rồi. Còn như Tiêu Thăng, đã mang cái danh đệ tử của mình cũng chẳng có cách nào sửa lại, chỉ có thể dặn dò hắn tự mình cẩn thận mà thôi.
Trương Tử Tinh cố ý hỏi một câu: "Lục đạo hữu hôm nay đến thế này không biết có việc gì?"
"Đạo hữu không cần làm bộ nữa, nếu có thể giao ra Hỗn Độn thạch ......" Lục Áp lộ ra vẻ cười thâm trầm, lời còn chưa dứt đã thấy đột nhiên thấy Tiêu Dao Tử đã bất ngờ đánh đến.
Đó là một luồng hoa khói ngũ sắc theo cái vung tay của Tiêu Dao Tử dữ tợn lao đến, ầm một tiếng nổ bung ra nhưng lại không hề có nửa điểm uy hiếp nào. Lục Áp không hề biết đó là đạn tín hiệu để thông báo cho Hình Thiên, chỉ thầm nghĩ người này có rất nhiều đồ chơi cổ quái, chính mình đã từng phải chịu thiệt thòi nên cũng không dám coi thường, tập trung tinh thần đối phó, nào ngờ đám hoa khói rực rỡ kia sau khi liên tiếp nổ bung ra quả thực không hề có hiệu quả gì. Lục Áp còn chưa kịp chuyển sự chú ý từ trên không xuống đã cảm thấy một làn sóng chấn động mạnh mẽ nhanh chóng áp sát, đó vốn là một luồng sáng bạc uốn lượn như giao long ập thẳng đến.
Lục Áp thân hình hóa thành cầu vồng bất ngờ di chuyển trong không trung tránh khỏi sự bám đuổi của ánh sáng bạc. Trương Tử Tinh điều khiển Phược Long sách tiếp tục truy kích Lục Áp nhưng cầu vồng của Lục Áp tốc độ quá nhanh vẫn luôn nhẹ nhàng thoát được. Trương Tử Tinh liên tục thi triển Phược Long sách cảm thấy rất hao sức mà Lục Áp lại vừa tránh né vừa dần dần tiếp cận hắn.
Không đợi cầu vồng đến gần Trương Tử Tinh đã hóa thành huyết quang lao vào trong đám môn nhân Bạch Vân động, cầu vồng của Lục Áp lập tức bám sát không rời. Trương Tử Tinh lợi dụng môn nhân Bạch Vân động làm lá chắn và vũ khí khiến cho Lục Áp không thể bắt kịp. Kiều Khôn ở bên cạnh thấy Tiêu Dao Tử lại có thể cùng với cường giả như Lục Áp giằng co trong lòng thầm thấy kinh hãi, lại thấy môn nhân của mình đem theo cản trở Lục Áp liền không kìm được tức giận, Li Hỏa kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng đỏ phóng về vị trí di động của huyết quang.
Vân giận dữ quát một tiếng, Trọng Thiên xích rời tay phóng đi, bay về phía Kiều Khôn. Kiều Khôn thấy ngọc xích đột nhiên phóng to trong lòng biết không hay lập tức tránh ra, liền thấy Trọng Thiên xích mạnh mẽ đập xuống làm cát bụi bay tung tóe, trên đất đã có thêm một cái hố to đầy khoa trương. Kiều Khôn kinh hãi toát mồ hôi lạnh, trong thâm tâm thầm thấy may mắn mình sớm nhận ra nguy cơ. Mặc dù hắn e dè uy danh của thánh nhân Oa Hoàng cung nhưng vì tự bảo vệ nên cũng không thể không thi triển Li Hỏa kiếm quấn lấy Vân, tránh để bị Trọng Thiên xích kia đập phải.
Lục Áp thấy Trương Tử Tinh khó chơi như vậy liền nghiến chặt răng trên người bùng ra ánh sáng đỏ, đám môn nhân Bạch Vân động vừa bị ném đến liền hóa thành xác khô. Những kẻ khác thấy tình huống như vậy lập tức bị dọa cho không dám ngoảnh lại, bỏ chạy toán loạn, giúp cho áp lực lên Tiêu Thăng giảm đi đáng kể.
Lục Áp tính chuẩn tuyến đường di động của Trương Tử Tinh, cầu vồng mạnh mẽ lao vút đến chặn phía trước. Trương Tử Tinh đang muốn lùi lại đột nhiên cảm thấy phía sau có một nguồn lực lượng kỳ dị truyền đến, vừa quay đầu lại nhìn thấy một Lục Áp khác, nắp hồ lô trong tay đã mở ra hiện ra ba trượng hào quang, bên trên có một vật dài khoảng bẩy tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước Trung Quốc), có lông mày có mắt, hai luồng sáng trắng trong mắt chụp xuống đem nê hoàn cung của bản thân khóa chặt.
Lục Áp ở phía trước không đợi cho Trương Tử Tinh quay đầu nhanh chóng khom mình hành một lễ, niệm: "Mời ......" mới một chữ rời khỏi miệng bỗng nhiên một luồng kim quang bay lên không, thì ra là một đồng tiền vàng, hai bên mép còn có một đôi cánh kỳ dị. Đồng tiền vàng bay đến, ánh sáng trắng đang khóa chặt nê hoàn cung của Trương Tử Tinh lập tức sa xuống, còn đem theo cả hồ lô rơi thẳng xuống đất, luồng sáng trắng trúng phải đòn này liền thu lại vào trong hồ lô.
Biến hóa bất ngờ này khiến Lục Áp trở tay không kịp, vừa rồi hắn thi triển phân thân bí thuật mới luyện thành, lấy Trảm Tiên phi đao tập kích Trương Tử Tinh, hai phân thân một cái sử dụng hồ lô, một cái hành lễ niệm chú, ý đồ muốn trước khi đối thủ kịp phản ứng cấp tốc thúc giục phi đao hạ độc thủ. Đây là Lục Áp nhiều lần nghiên cứu ví dụ từ thất bại lần trước mà nghĩ ra cách đối phó với Trương Tử Tinh. Không ngờ lại bị một đồng tiền vàng kỳ quái từ đâu bay đến cắt ngang ngay cả ánh sáng trắng trong Trảm Tiên phi đao cũng bị rơi xuống, không chỉ là âm mưu thất bại mà mà cả hồ lô cũng bị đánh rớt, thật là không thể tưởng tượng được.
Trương Tử Tinh thấy đồng tiền kia liền biết là Tiêu Thăng kịp thời thi triển Lạc Bảo Kim tiền cứu mạng mình, không kìm được thầm thở phào một hơi, dù nói là có người gỗ thế thân có thể cứu mạng vào lúc then chốt nhưng người gỗ này chỉ có công hiệu hai lần, dùng một lần là ít đi một lần.
Trương Tử Tinh biết rõ Lạc Bảo Kim tiền có tính chất đặc thù, thi triển không dễ dàng, Tiêu Thăng phải dốc hết toàn lực mới kiểm soát được, sau khi đánh rơi bảo vật không thể tiếp tục thực hiện hành động tiếp theo, nếu có Tào Bảo ở đây, hai người phối hợp làm việc, một dùng Kim tiền đánh rơi pháp bảo, một người dùng pháp quyết kỳ dị cướp đoạt pháp bảo có thể nói là như thiên y vô phùng (áo trời không thấy vết chỉ khâu), nhưng hôm nay không có Tào Bảo mà hồ lô này là do Lục Áp dùng tâm thần luyện chế chỉ sợ khó mà đoạt được. Trương Tử Tinh phản ứng cũng cực nhanh, lập tức vận đầy tiên lực tay phải mạnh mẽ cách không đánh về phía hồ lô, trên nắm đấm còn mang theo một luồng năng lượng mờ mịt kỳ dị, đem cả hồ lô đo bao phủ lấy.
Chỉ nghe ầm một tiếng, mặt đất xung quanh hồ lô đột nhiên xuất hiện những vết nứt rộng toang hoác, giống như bị pháp bảo đáng sợ nào đó công kích, thấy thế mấy môn nhân Bạch Vân động ở bên cạnh trong lòng thầm run sợ. Hồ lô bị lực lượng mạnh mẽ này đánh phải không chống đỡ nổi, từ trên miệng hồ lô cũng xuất hiện một vết nứt mờ mờ. Lục Áp không nghĩ đến Trương Tử Tinh lại đội nhiên ra tay với Trảm Tiên phi đao mà lại còn dùng lực lượng đáng sợ như thế, vậy mà thực sự có thể làm tổn hại hồ lô!
Hồ lô này chính là do Lục Áp lấy tâm huyết nguyên thần tế luyện mà thành cùng với khí tức của bản thân tương thông, vừa mới bị tổn hại bản thân liền có cảm ứng, lập tức "oa" một tiếng, thổ ra một ngụm máu tươi kèm theo hỏa diễm, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch!
Đòn này mặc dù bao gồm tâm quyết thần thông "thủy hỏa tương dung" của Trương Tử Tinh nhưng muốn trực tiếp làm bị thương Lục Áp thì chỉ sợ còn chưa đủ nhưng Trương Tử Tinh lại lựa chọn đánh lên hồ lô vì thế khiến cho Lục Áp bất ngờ không kịp phòng bị phải chịu thiệt thòi lớn. Một màn Lục Áp hộc máu rơi vào trong mắt Kiều Khôn khiến hắn bắt đầu tin rằng Tiêu Dao Tử này quả nhiên có thần thông đáng sợ lập tức kinh hãi không thôi, chỉ mong hôm nay Lục Áp có thể giải quyết được Trương Tử Tinh bằng không Bạch Vân động của mình về sau sẽ còn phải chịu phiền toái lớn.
Kiều Khôn vừa mới phân thần thiếu chút nữa dã bị Trọng Thiên xích của Vân đánh trúng. Trọng Thiên xích và Ngũ Sắc Yên Nghê đều là bảo vật do đích thân Nữ Oa nương nương ban cho, một công một thủ uy lực cực lớn mà Li Hỏa kiếm trong tay Kiều Khôn lại là vật mới có được, còn chưa tế luyện thuần thục nên mới bị Vân vốn có tu vi thấp hơn bản thân áp chế, không thể không thầm kêu khổ.
Lục Áp mặc dù thổ huyết nhưng tu vi dẫu sao cũng cao hơn Trương Tử Tinh rất nhiều, thương thế cũng không nghiêm trọng. hắn thu hồi hồ lô, đưa tay lau một cái vết nứt trên hồ lô lập tức biến mất.
Lục Áp ăn phải quả đắng hầm hầm trợn mặt nhìn Trương Tử Tinh, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, trong tay không biết lúc nào đã có thêm một viên ngọc màu đỏ như lửa, viên ngọc này vừa xuất hiện không khí lập tức trở nên khô hanh, nóng bức. Người xung quanh đều không kìm được phải lùi lại. Lục Áp tay vẫy một cái viên hồng ngọc liền biến mất, sau đó xuất hiện bên trên Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh biết viên hồng ngọc đó tất có chỗ cổ quái, đang muốn thi triển Xích Huyết độn thuật bỏ chạy liền thấy hồng ngọc đột nhiên lóe lên, bản thân đã bị một ngọn lửa nóng khủng khiếp phun ra bao phủ, trên dưới phải trái đều có lửa cháy không hề có đường ra.
Trương Tử Tinh vội vàng vận xuất Chân Vũ linh quyết hình thành giáp trụ bảo vệ toàn thân lại khởi động hệ thống hạ nhiệt của Siêu Não quả nhiêm làm nhiệt đọ giảm đi dáng kể. Hắn nhờ vào sự bảo hộ của giáp trụ hóa thành huyết quang lao ra ngoài. Nếu là những nơi bình thường chỉ cần bay hết một vòng liền có thể xông ra trăm dặm bên ngoài. Không ngờ ở đây quả thật cổ quái bay rất lâu mà vẫn không thấy đường ra, dường như cả thế giới đều đã biến thành mảnh đất của lửa đỏ.
Ngọn lửa phía trước ngưng tụ lại thành chân dung Lục Áp cất tiếng cười lớn: "Tiêu Dao Tử! Ngươi cũng có ngày hôm nay! Chớ có hiếu thắng nữa, đây là trong pháp bảo Chân Viêm châu của ta, dù độn quang của ngươi có nhanh hơn nữa cũng không thể trốn ra được đâu! Nếu muốn giữ mạng hãy lập tức giao Hỗn Độn thạch ra đây, bằng không ta sẽ đem ngươi trong này luyện đủ bẩy ngày bẩy đêm, dù thân thể ngươi có là kim cương hay có chí bảo hộ thân cũng phải hóa thành tro bụi!"
Trương Tử Tinh cười lạnh nói: "Nếu ta giao ra Hỗn Độn thạch chỉ sợ chết càng nhanh, huống chi Hỗn Độn thạch kia sớm đã cùng Hỗn Độn chung hợp lại làm một, dù ngươi luyện hóa ta cũng đừng hòng lấy được!"
Lục Áp nghe thế lập tức kinh hãi: "Ngươi ...... ngươi làm sao biết bí mật về Hỗn Độn thạch và Hỗn Độn chung? Chỉ là ngày đó trên Đại Dư tiên sơn cả đến Hạo Thiên Thiên Đế và Giao Trì Kim Mẫu đều không thể chống đỡ được mà phải rời đi, ngươi làm thế nào mà có thể khiến cho Hỗn Độn thạch và Hỗn Độn chung hợp lại làm một? Lẽ nào Hỗn Độn chung kia ......"
Trương Tử Tinh tự phụ có Cửu đỉnh nên cũng không sợ hãi Chân Viêm châu của Lục Áp vả lại nếu thực sự có nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn còn người gỗ thế thân để giữ mạng nên sau đó cũng không hoảng hốt, cố ý kéo dài thời gian chờ Hạo Thiên thấy tín hiệu hoa khói lúc trước đến cứu viện, hỏi lại: "Ngày đó Thiên Đế, Thiên Hậu mặc dù bỏ đi nhưng ta và sư đệ không hề rời khỏi! Ngươi có biết vì sao vị sư đệ đó của ta hôm nay không cùng đến không?"
Lục Áp đối với điều này cũng có chút hoài nghi, hắn tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, thất thanh nói: "Chẳng lẽ ngày đó Hỗn Độn chung là do sư đệ ngươi đoạt được?"
Trương Tử Tinh cố ý lạnh nhạt tặng thêm một câu: "Nếu không phải đang luyện hóa tiên thiên chí bảo đó thì vì lẽ gì lại không đến?"
Lục Áp bán tín bán nghi nhưng lại lộ ra vẻ hung hãn: "Ngươi chớ có mong xuất ngôn dọa ta, dù cho hắn có Hỗn Độn chung cũng vị tất đã làm gì được ta! Hôm nay ngươi rơi vào tay ta ......"
Lục Áp đang nói bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hoàng, khuôn mặt do ngọn lửa ngưng tụ thành bỗng nhiên vặn vẹo, liền sau đó lửa cháy ngập trời cũng biến mất không thấy đâu nữa. Trương Tử Tinh lại quay về tình cảnh nguyên bản trong Vũ Di sơn, viên ngọc màu lửa đỏ trong không trung đã rơi xuống đất, bên cạnh còn có một đồng tiền vàng có cánh – Lạc Bảo Kim tiền.
Lạc Bảo Kim tiền khẽ vẫy đôi cánh, lại bay về trong tay Tiêu Thăng. Lục Áp nhớ lại việc vừa rồi hồ lô Trảm Tiên bị kim tiền đánh rơi sắc mặt hơi biến, bắt đầu trở nên coi trọng Tiêu Thăng, lên tiếng hỏi: "Đạo nhân kia! Ngươi phóng ra rốt cuộc là bảo vật gì vậy? Lại có thể liên tục đánh rơi hai chí bảo của ta!"
Tiêu Thăng sắc mặt có chút trắng bệch, vừa rồi thi triển Lạc Bảo Kim tiền tiêu hao không ít tiên lực giờ đang cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, làm gì có thời giờ đi trả lời. Lục Áp miệng vừa nói đồng thời vung tay muốn nhanh chóng thu hồi Chân Viêm châu, đột nhiên một cái bóng xám chớp lên, nhanh chóng đem Chân Viêm châu cướp lấy rồi quay về bên cạnh Tiêu Thăng. Dù là cảm ứng và khống chế của Lục Áp với Chân Viêm châu đều không có hiệu quả gì!
Tiêu Thăng vừa thấy người này trong mắt túc thời lộ vẻ vui mừng kêu một tiếng: "Tào Bảo!"
Trương Tử Tinh cũng thở ra một hơi, hắn kéo dài lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được quân cứu viện. Nguồn:
Ba pháp bảo lợi hại nhất của Lục Áp phân biệt là Trảm Tiên phi đao, Chân Viêm châu và Đinh Đầu Thất Tiễn thư. Trong đó Chân Viêm châu là do hắn lấy lực Ly Hỏa của bản thân cùng với thái dương tinh hoa luyện thành pháp bảo, có thể sinh ra ngọn lửa có uy lực còn trên cả ngũ vị chân hỏa có thể nói là một trong những pháp bảo tính hỏa mạnh nhất đương thời. Vừa rồi Trảm Tiên phi đao bị đồng tiền kỳ quái kia đánh rơi, lại trúng một đòn của Tiêu Dao Tử khiến hắn thiếu chút nữa chịu thiệt thòi lớn, bây giờ lại đến lượt Chân Viêm châu bị Kim tiền đánh rơi lại còn bị đạo nhân đến sau cướp mất, Lục Áp không nén được vừa kinh hãi vừa tức giận.
Lục Áp nhìn ra hai đạo nhân này đều chỉ có tu vi chân tiên mà thôi lại càng căm phẫn, thân hình nhoáng một cái đang muốn lao đến đột nhiên trong lòng thấy có điềm báo nguy hiểm, mạnh mẽ hãm thân hình lại.
Một luồng lưu quang đáng sợ màu đen đem theo nguồn sức mạnh hủy thiên diệt địa chặn trước người hắn, đem mặt đất cứng cày tung lên một rãnh sâu, uy lực của một kích này dù là Lục Áp cũng không thể không động dung.
Mà tạo thành sức phá hoại kinh người như vậy là một thanh đại phủ cán dài cắm trên mặt đất, đang ẩn hiện những tia sáng đen kỳ dị.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh