Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 101: Cầu Vũ
Bốn cửa thành Triều Ca chật kín người, đều đứng xem bảng vàng thiên tử mới thông báo, vài tên quan đứng đó đọc to cho mọi người biết nội dung trên bảng vàng – Thiên tử từ ngày mai sẽ bắt đầu trai giới, thành tâm cầu nguyện, mười lăm ngày sau là ngày hoàng đạo, thiên tử sẽ tự thân lập đàn cầu mưa. Lần tế tự này không giống như trước đây, không chỉ quý tộc, quan viên tham gia, mà cả bình dân, nông nô cũng có tư cách tận mắt nhìn thánh giá Thiên tử cầu mưa.
Tấm bảng vàng này gây một sự kích thích lớn trong dân cúng, thậm chí rất nhiều quan viên bách tính cũng học theo thiên tử trai giới cầu nguyện, tới lúc tế tự sẽ cùng cầu xin trời ban mưa.
Tin Thiên tử cầu mưa rất nhanh truyền tới các nước chư hầu, "Đại Thương Quý Khan" được in với số lượng lớn, coi như truyền đơn phát cho dân chúng các nước. Mà một số kẻ tinh ý cũng mơ hồ hiểu được dụng ý việc truyền đơn này, tựa hồ như lợi dụng một loại truyền bá chống lại lời đồn thổi bất lợi, xem ra lại là bí thuật được tiên nhân truyền thụ đây!!!
Các đạo chư hầu đều minh bạch, việc triển khai tân chánh đang làm nguy cấp tới lợi ích của giai cấp quý tộc, mà đại hạn hán cùng với lời đồn đã làm cho bình dân cũng bắt đầu hoài nghi uy vọng của thiên tử, tình thế bây giờ nhân tâm nhiễu loạn, chánh cục bất ổn, vương triều Đại Thương lâm vào một thời khắc khó khăn chưa từng thấy. Nếu không qua được cửa này, dân chúng cả nước sẽ hoài nghi và oán hận, nhân đức và uy nghiêm thiên tử khó nhọc dựng lên cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng, không thể khôi phục. Đối với mấy chư hầu lòng mang ý đồ, âm mưu rất lâu, đây chính là cơ hội trời cho, phải tận dụng cơ hội này xuất đầu gây thanh thế, thực hiện dã tâm.
Cả thiên hạ, vì thế, đều chăm chú nhìn về lần cầu mưa ở Triều Ca này.
Trong cung Oa hoàng, có hai vị nương nương ngồi trong đình, tiên nữ hai bên dâng trà phẩm phục thị. Bên trái là Nữ Oa nương nương mặc cung trang bằng lụa nước, gương mặt mỹ lệ tỏa ra một cỗ khí chất thần thánh, khiến người không dám nhìn vào. Bên phải là một vị phu nhân xinh đẹp, đội mũ phượng, mặc xiêm y ngắn tay, tuy dung mạo mỹ miều, nhưng mang theo một vẻ uy nghiêm của người bề trên.
Nữ Oa cười lạnh nói: "Hạn Bạt xuất thế, sát kiếp bắt đầu, đây là thiên ý, thật buồn cười cho tên hôn quân kia không biết thời thế, lại còn định hướng trời cầu mưa".
Mỹ phụ bên cạnh tiếp lời nói: "đây là chuyện tục thế, nương nương là bậc thánh nhân, hà tất để ý. Cho dù không có Hạn Bạt, nguồn nước của Đại Thương năm nay cũng bị giảm ba thành, một dải Triều Ca còn không có một giọt mưa, mặc kệ Thương Vương kia có vài phẩn bổn sự, cũng không có cách nào nghịch chuyển đạo trời. Chờ tới lúc sát kiếp nổi lên, hoàng đế nhân gian đổi ngôi, giang sơn thay chủ".
Nữ Oa khẽ nhíu mày nói: "Kim Mẫu lời này nói không sai, nhưng trước mắt thiên cơ khó giải, cũng không biết rốt cục đã thay đổi gì"
Kim Mẫu mỉm cười nói: "xin được nghe chỉ bảo".
"Từ trận chiến thời thái cổ, Đế Tuấn, Đông Hoàng qua đời, huyền đạo trở nên hưng thịnh, thần tiên cũng phạm vào sát giới. Thế gian tiên quái lẫn lộn, phạm vào đạo thần tiên. Năm trước chư thánh tụ hội tại Tử Tiêu Cung, lập Phong Thần Bảng, mượn sát kiếp nhân gian phong thần cho đủ tam giới. Chư thánh tính ra khí số nhà Thương đã hết, Tây Chu thánh chủ nắm được thiên hạ, hưởng nước 800 năm. Nhưng từ 8 năm trước thiên tượng dị biến, thiên cơ liền hỗn loạn đảo điên, biến số sinh ra rất nhiều. Cho dù ta là thánh nhân, cũng không tính được rõ ràng. Vốn tam giáo thánh nhân đã định ra tên người lên bảng, nhưng vì thiên số biến hóa khó tính, nên sau khi tranh luận, chỉ đành để mọi người bằng khí vận mà lên bảng."
Kim Mẫu kinh hãi: "như lời nương nương, chẳng nhẽ sát kiếp này thay đổi?"
Nữ Oa lắc đầu nói: "Kim Mẫu yên tâm, sát kiếp không thể nghịch chuyển, sau này phong thần kết thúc, thần đạo phát triển, Kim Mẫu và Hạo Thiên thượng đế có thể trọng hiện khí thế thiên đình. Việc này ta cùng chư thánh hợp lực tính ra, tuy có biến số, song cũng không thay đổi".
Kim Mẫu ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: "Nương nương nghĩ thử, có phải tên Thương Vương đó là biến số?"
"Thực ra cũng không cần lo lắng, con kiến hôi mà thôi, có thể nghịch trời ư?", Nữ Oa cười lạnh nói: "như hôm nay hắn công cáo thiên hạ tế trời cầu mưa, định thi đạo thuật lừa gạt những ngu dân kia".
Kim Mẫu thấy được Nữ Oa không có hảo cảm với Đại Thương thiên tử, cười nói: "đã là như vậy, để ta cho hắn cái báo ứng, chỉ cần dùng Vân Giới Kỳ để trên thành Triều Ca, thì mặc hắn có thần thông lấy nước bốn biển, cũng không có giọt mưa nào rơi xuống".
"Chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần dùng tới tiên kỳ của Kim Mẫu?", Nữ Oa nhìn Thải Vân đồng tử ở một bên nói: "con đi Triều Ca, đốt linh phù này trước khi Thương Vương cầu mưa, trong vòng một tháng, phương viên 500 dặm quanh Triều Ca sẽ thành cấm địa, tu vi dưới Huyền Tiên, không kẻ nào có thể thi đạo thuật, ta muốn xem tên hôn quân đó làm sao cầu mưa !"
Kim Mẫu tán thán nói: "thủ đoạn của thánh nhân, quả nhiên bất phàm !"
Nữ Oa nhìn Kim Mẫu cười nhẹ: "kỳ thực cũng không có gì cao minh, nếu có huyền tiên xuất thủ, hiệu lực của linh phù này sẽ đại giảm, có điều huyền tiên chỉ có vài người, đều tại nơi thâm sơn tiềm tu, nghiền ngẫm đại đạo; hôn quân kia có tài đức gì mà được hạng nhân vật như thế tương trợ?"
Kim Mẫu gật đầu xưng phải, Thải Vân đồng tử không dám chậm trễ, lập tức cáo từ lui xuống.
Trong hoàng cung Triều Ca, vị thiên tử vốn phải đang "trai giới cấm dục" kia, lúc này đang tránh trong cơ địa dưới lầu Trích Tinh, thỏa mãn nằm trên trường kỷ, hưởng thụ cực phẩm rượu thịt.
Thương Thanh Quân bước vào phòng, thấy tình cảnh này, tức giận nói: "phu quân, thì ra đây là "thành tâm cầu nguyện" của chàng đấy hả…?"
"Không thẹn là bảo bối Thanh Quân cưng của ta, nhăn trán cũng quyến rũ như vậy, mau lại đây bồi tiếp phu quân", Trương Tử Tinh kéo nàng lại gần, cười nói: "lần đại hạn này, nước trở nên rất đáng quý, nếu mỗi ngày đều mộc dục(tắm rửa sạch sẽ trước khi cầu nguyện), chẳng phải rất lãng phí sao? Mà còn trai giới…người là thép, cơm là gang, cả ngày ăn rau, lấy sức đâu xử lý quốc sự, nếu bị bệnh chẳng phải là tổn thất của quốc gia sao?"
Thương Thanh Quân không có tâm tình đâu hưởng thụ, không khỏi lườm hắn: "trước mắt tình thế bất ổn, phu quân còn có tâm tình say sưa vậy ư?"
Trương Tử Tinh cười nhăn nhở: "nhân sinh ngắn ngủi, vì sao không cố gắng vui vẻ? hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say…"
Thương Thanh Quân vốn định lại khuyên bảo, ý niệm trong đầu chợt động, cũng không nói nhiều, cười vui vẻ thay hắn châm đầy rượu, lại gắp một miếng thịt tới miệng hắn. Trương Tử Tinh cười hắc hắc, ôm lấy nàng: "giỏi cho tiểu Thanh Quân nhà ngươi, vì sao không khuyên hôn quân ta nữa?"
Thương Thanh Quân ngăn bàn tay xấu xa của hắn đang định vuốt ve ngực mình, cười nhẹ nói: "ài, không phải tiên sinh từng nói "thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực"(thuyền đến gần cầu tự nhiên đi thẳng) sao? Nếu tiên sinh đã đã an nhiên như vậy, Thanh nhi đâu cần nóng ruột làm chi?"
"Thanh nhi này giỏi! dám trêu chọc bổn tiên sinh", mỗi lần nghe thấy nàng xưng hô "tiên sinh, Thanh nhi", Trương Tử Tinh đều khó nén lửa dục bừng bừng, bàn tay kia lập tức "pháp lực đại tăng", anh dũng đột phá phòng ngự của Thương Thanh Quân, đánh thẳng vào mục tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Tiên sinh…đã có kế sách, Thanh nhi cần gì lo lắng dư thừa?" Thương Thanh Quân không địch nổi, hai ngọn đồi đã rơi vào tay địch, vội thay đổi chủ đề: "chuyện cầu mưa hết sức quan trọng, nếu có sơ suất hậu quả không thể tưởng tượng nổi, phu quân có nắm chắc mười phần?"
Kế sách của nàng xem ra thành công, tên gia hỏa đáng ghét này động tác vuốt ve chậm lại một chút: "đâu có phần nào nắm chắc? nếu trời không giáng mưa, chẳng lẽ ta còn có thể lên trời kiếm Hạo Thiên thượng đế kì kèo, đòi hắn đem nữ nhi gả cho ta làm phi tử để bồi thường mới được?"
"Phu quân thật là to gan, ngay cả công chúa trên trời cũng dám mơ tưởng!", Thanh Quân biết hắn đã có chủ ý, "lên trời được hay không Thanh nhi không biết, chỉ bất quá vị phu quân này của thiếp cũng có chút tiểu thần thông hô phong hoán vũ, nên Thanh nhi cũng không lo lắng gì".
Đột nhiên nàng kinh hô một tiếng, thì ra bàn tay còn lại của Trương Tử Tinh đã lần xuống eo nàng, bắt lấy kiều đồn dụ nhân: "phu quân dừng tay…chàng thật vô lại, người ta đang cùng chàng bàn chánh sự mà…"
Trương Tử Tinh ra vẻ sắc lang nham nhở nói: "nàng thật to gan, dám nói phu quân vô lại, bây giờ phu quân làm chuyện vô lại cho nàng xem…"
Thương Thanh Quân cảm giác được thân thể hắn bành trướng, đang muốn bỏ chạy, nhưng bị hắn bắt được, kết quả là tình cảnh "thành tâm cầu nguyện" bắt đầu.
Ngày thiên tử tế trời cầu mưa rốt cục đã tới, dân chúng đã tụ tập ở Đông Giao từ rất lâu, có nhiều người thậm chí còn từ xa tới, cũng may Trương Tử Tinh đã sớm an bài khá đông binh lính duy trì trật tự, đem bách tính an bài tại bốn phía tế đàn, để tránh phát sinh có người thương vong.
Giờ lành đã tới, Trương Tử Tinh toàn thân mặc áo trắng, đầu đội ngọc quan từ trên xa giá bước xuống, thần dân hai bên nhất loạt quỳ lạy, miệng xưng vạn tuế. Trương Tử Tinh thần sắc trang nghiêm trịnh trọng, đi từng bước vững vàng, bước lên tòa ngũ sắc tế đàn mới được kiến lập cách đấy không lâu.
Trải qua một loạt nghi lễ rắc rối, Trương Tử Tinh lấy ra tế văn đã được Thương Dung chuẩn bị, bắt đầu tụng niệm: "…thiên chí tí sinh tư dân giả, khởi dục kinh vi chi hồ! kim thiên lý chi địa tích vũ toàn vô. Bất hạnh nhi tao yên…"
Đa số dân chúng đều không hiểu hắn nói gì (dịch giả cũng không muốn hiểu), nhưng thấy thiên tử đang niệm, cũng không dám xôn xao bàn tán, cúi đầu đứng nghe. Trương Tử Tinh không dễ dàng mới niệm xong đoạn tế văn loằng ngoằng, nhận lấy hương trầm từ tay lễ quan, cắm vào bình hương, hai chân quỳ xuống, quân dân thấy thiên tử quỳ xuống, cũng vội vàng tự giác quỳ theo.
Trương Tử Tinh nhìn trời hô lớn: "Thượng thiên tại thượng, Đại Thương Thiên tử đời thứ 28 Tử Tân thành tâm cầu khấn. Năm nay gặp phải đại hạn lớn nhất trăm năm, nguồn nước khô kiệt, đất đai nứt nẻ, khô cằn, dân không sống nổi. Bách tính đói khổ phải ăn cỏ cây, người đói, người chết vô số, khiến cho tiếng lầm than khắp nơi, bốn phương khổ ải…"
Thanh âm của Trương Tử Tinh cao trầm, ngữ khí rành mạch, hết sức động lòng, quân dân dưới đài đều chịu hạn tai, nghe thấy nhất loạt đều cảm động, từng tiếng khóc bắt đầu nổi lên.
"Nếu như quả nhân có làm sai điều gì, xin trời đem vô số báo ứng giáng xuống đầu một mình quả nhân, vì sao lại làm khổ lụy tới con dân Đại Thương ta!", trên đài, Trương Tử Tinh biểu tình bi phẫn, ngẩng nhìn trời khóc lớn, quần thần và dân chúng bị ảnh hưởng, tiếng khóc nhất thời vang lên khắp nơi. Lúc đầu Trương Tử Tinh còn có vài phần diễn kịch, nhưng đến phía sau cũng dần dần nhập vào hoàn cảnh.
Thần tiên thánh nhân là cái quái gì? Vì sát kiếp kì quặc gì hay là báo phục, không tiếc sinh linh đồ thán, sinh mệnh nhân loại trong mắt bọn họ chỉ như súc vật, tùy ý chém giết hoặc bỏ mặc! Trương Tử Tinh bi phẫn không ngừng, tín niệm trong lòng càng thêm kiên định – cho dù cuối cùng hồn phi phách tán, không được phong thần, hắn cũng quyết đối với mấy vị thần thánh cao cao tại thượng kia chém cho vài đao.
"Thượng thiên tại thượng, Thành Thang thánh tổ trên trời, Tử Tân kế thừa ý chí tiên quân Đế Ất, từ lúc đăng cơ tới nay, hết lòng vì con dân bốn biển, giải trừ khổ nạn của thiên hạ bách tính, chưa từng có nửa phần ngơi nghỉ. Xin thượng thiên niệm lòng thành của Tử Tân, đem mưa giáng trần, cứu vạn dân Đại Thương ta!", thanh âm Trương Tử Tinh bi thiết, khấu đầu rất lâu không ngẩng dậy, dân chúng cũng nhất tề quỳ gục không dậy, xin trời làm mưa.
Đáng tiếc là, lão thiên tựa hồ không thèm để ý tới lời cầu khấn của dân chúng, trên trời vẫn lơ thơ mây trắng, không có chút dấu hiệu trời mưa.
Có một số kẻ mang dụng tâm đứng lẫn trong bách tính, thấy tình cảnh này, thầm lộ vẻ vui mừng. Thải Vân đồng tử hóa thành hài đồng cũng ở trong đám người, thấy thiên tử cùng dân chúng thành tâm bi thiết như vậy, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, thở dài không nói.
Thiên tử mắt nhìn khí tượng không đổi, ngẩng đầu lên, vẻ bi thống trên mặt càng nồng, hô lớn nói: "chẳng nhẽ trời muốn tuyệt 600 năm cơ nghiệp Đại Thương ta! Quả nhân lấy thân là thiên tử nhân gian tại đây lòng thành cầu Hạo Thiên thượng đế thiên tôn, nếu Đại Thương ta còn khí vận, xin cho mưa giải cứu chúng sinh. Nếu quốc vận Đại Thương đã hết, xin trừng phạt một mình quả nhân, quả nhân tại đây lập thệ, một ngày không mưa, quả nhân liền tuyệt thực một ngày, bảy ngày không mưa, quả nhân liền tuyệt thực bảy ngày, cho dù phải hi sinh tính mạng cũng không hối tiếc".
Lời này vừa ra, bốn bên nhất thời im phăng phắc, bất luận là quan viên bách tính đều không ngờ thiên tử lại lấy tính mệnh ra trọng thệ như vậy, nhất tề khóc lớn hướng thiên tử quỳ bái, khấu đầu tới chảy máu. Ngay cả Thải Vân đồng tử đứng xem cũng xúc động không chịu nổi, ấn tượng đối với thiên tử cũng thay đổ, nhưng không dám trái chỉ ý của Nữ Oa nương nương – linh phù kia chính là nàng buổi sáng tự chôn dấu, cho dù nàng gan to bằng trời cũng không dám đào lên.
Thương Dung và Tỉ Can kinh hãi vô cùng, muốn ngăn trở đã khong kịp nữa, hành động này của thiên tử quá đột ngột, trước đó không hề nói cho bọn họ nửa câu, thế này là hoàn toàn đoạn tuyệt đường lùi rồi. Nếu trời mưa, được lòng của vạn dân, thiên hạ kính phục, triệt để giải quyết nguy cơ mất tín nhiệm; nếu không có mưa, hậu quả thực không thể tưởng, thiên tử bị nguy tới tính mệnh, uy nghiêm cũng mất, khiến cho chư hầu thừa cơ nổi dậy, không chỉ tân chánh khó lòng tiếp tục, mà còn nguy hại tới chính quyền Đại Thương, tạo nên càng nhiều ẩn hoạn.
Các quần thần trung thành với thiên tử cũng lộ vẻ lo lắng, lần đánh cược này thực quá nguy hiểm. Chỉ có số ít người tựa hồ không để ý, có chút tông thất tử đệ còn có toan tính, nghĩ kế lật đổ thiên tử. Nhưng có một người ngoại lệ, đó lại là Phí Trọng.
Tên mập này biết rõ sự lợi hại của thiên tử hơn tất cả quan viên trong triều, năm đó hắn quan hệ tốt với Thọ Vương, Thiên tử đăng cơ, lập tức từ Hạ đại phu được thăng vượt cấp lên Thương đại phu, sau lại vì chuyện toán kế Thương Dung mà bị giáng làm Hạ đại phu, trải qua một thời gian vất vả, rốt cục lại được thăng làm Trung đại phu, tay cầm thực quyền, khiến quần thần úy kị. Nhưng người khác càng úy kị hắn, hắn càng úy kị thiên tử, vì tất cả mấy chuyện này đều do thiên tử sắp đặt, hắn bất quá chỉ là quân cờ trong tay mà thôi. Nếu nói Thiên tử chịu dùng tính mệnh làm chuyện không nắm chắc như thế này, cho dù có chặt đầu, hắn cũng không thể tin.
Quả nhiên, tại lúc Thiên tử vừa lập thệ không lâu, bầu trời đột nhiên không dấu hiệu gì bỗng từng giọt mưa rơi xuống.
Tấm bảng vàng này gây một sự kích thích lớn trong dân cúng, thậm chí rất nhiều quan viên bách tính cũng học theo thiên tử trai giới cầu nguyện, tới lúc tế tự sẽ cùng cầu xin trời ban mưa.
Tin Thiên tử cầu mưa rất nhanh truyền tới các nước chư hầu, "Đại Thương Quý Khan" được in với số lượng lớn, coi như truyền đơn phát cho dân chúng các nước. Mà một số kẻ tinh ý cũng mơ hồ hiểu được dụng ý việc truyền đơn này, tựa hồ như lợi dụng một loại truyền bá chống lại lời đồn thổi bất lợi, xem ra lại là bí thuật được tiên nhân truyền thụ đây!!!
Các đạo chư hầu đều minh bạch, việc triển khai tân chánh đang làm nguy cấp tới lợi ích của giai cấp quý tộc, mà đại hạn hán cùng với lời đồn đã làm cho bình dân cũng bắt đầu hoài nghi uy vọng của thiên tử, tình thế bây giờ nhân tâm nhiễu loạn, chánh cục bất ổn, vương triều Đại Thương lâm vào một thời khắc khó khăn chưa từng thấy. Nếu không qua được cửa này, dân chúng cả nước sẽ hoài nghi và oán hận, nhân đức và uy nghiêm thiên tử khó nhọc dựng lên cũng sẽ giảm sút nghiêm trọng, không thể khôi phục. Đối với mấy chư hầu lòng mang ý đồ, âm mưu rất lâu, đây chính là cơ hội trời cho, phải tận dụng cơ hội này xuất đầu gây thanh thế, thực hiện dã tâm.
Cả thiên hạ, vì thế, đều chăm chú nhìn về lần cầu mưa ở Triều Ca này.
Trong cung Oa hoàng, có hai vị nương nương ngồi trong đình, tiên nữ hai bên dâng trà phẩm phục thị. Bên trái là Nữ Oa nương nương mặc cung trang bằng lụa nước, gương mặt mỹ lệ tỏa ra một cỗ khí chất thần thánh, khiến người không dám nhìn vào. Bên phải là một vị phu nhân xinh đẹp, đội mũ phượng, mặc xiêm y ngắn tay, tuy dung mạo mỹ miều, nhưng mang theo một vẻ uy nghiêm của người bề trên.
Nữ Oa cười lạnh nói: "Hạn Bạt xuất thế, sát kiếp bắt đầu, đây là thiên ý, thật buồn cười cho tên hôn quân kia không biết thời thế, lại còn định hướng trời cầu mưa".
Mỹ phụ bên cạnh tiếp lời nói: "đây là chuyện tục thế, nương nương là bậc thánh nhân, hà tất để ý. Cho dù không có Hạn Bạt, nguồn nước của Đại Thương năm nay cũng bị giảm ba thành, một dải Triều Ca còn không có một giọt mưa, mặc kệ Thương Vương kia có vài phẩn bổn sự, cũng không có cách nào nghịch chuyển đạo trời. Chờ tới lúc sát kiếp nổi lên, hoàng đế nhân gian đổi ngôi, giang sơn thay chủ".
Nữ Oa khẽ nhíu mày nói: "Kim Mẫu lời này nói không sai, nhưng trước mắt thiên cơ khó giải, cũng không biết rốt cục đã thay đổi gì"
Kim Mẫu mỉm cười nói: "xin được nghe chỉ bảo".
"Từ trận chiến thời thái cổ, Đế Tuấn, Đông Hoàng qua đời, huyền đạo trở nên hưng thịnh, thần tiên cũng phạm vào sát giới. Thế gian tiên quái lẫn lộn, phạm vào đạo thần tiên. Năm trước chư thánh tụ hội tại Tử Tiêu Cung, lập Phong Thần Bảng, mượn sát kiếp nhân gian phong thần cho đủ tam giới. Chư thánh tính ra khí số nhà Thương đã hết, Tây Chu thánh chủ nắm được thiên hạ, hưởng nước 800 năm. Nhưng từ 8 năm trước thiên tượng dị biến, thiên cơ liền hỗn loạn đảo điên, biến số sinh ra rất nhiều. Cho dù ta là thánh nhân, cũng không tính được rõ ràng. Vốn tam giáo thánh nhân đã định ra tên người lên bảng, nhưng vì thiên số biến hóa khó tính, nên sau khi tranh luận, chỉ đành để mọi người bằng khí vận mà lên bảng."
Kim Mẫu kinh hãi: "như lời nương nương, chẳng nhẽ sát kiếp này thay đổi?"
Nữ Oa lắc đầu nói: "Kim Mẫu yên tâm, sát kiếp không thể nghịch chuyển, sau này phong thần kết thúc, thần đạo phát triển, Kim Mẫu và Hạo Thiên thượng đế có thể trọng hiện khí thế thiên đình. Việc này ta cùng chư thánh hợp lực tính ra, tuy có biến số, song cũng không thay đổi".
Kim Mẫu ngẫm nghĩ chút rồi hỏi: "Nương nương nghĩ thử, có phải tên Thương Vương đó là biến số?"
"Thực ra cũng không cần lo lắng, con kiến hôi mà thôi, có thể nghịch trời ư?", Nữ Oa cười lạnh nói: "như hôm nay hắn công cáo thiên hạ tế trời cầu mưa, định thi đạo thuật lừa gạt những ngu dân kia".
Kim Mẫu thấy được Nữ Oa không có hảo cảm với Đại Thương thiên tử, cười nói: "đã là như vậy, để ta cho hắn cái báo ứng, chỉ cần dùng Vân Giới Kỳ để trên thành Triều Ca, thì mặc hắn có thần thông lấy nước bốn biển, cũng không có giọt mưa nào rơi xuống".
"Chuyện nhỏ mà thôi, đâu cần dùng tới tiên kỳ của Kim Mẫu?", Nữ Oa nhìn Thải Vân đồng tử ở một bên nói: "con đi Triều Ca, đốt linh phù này trước khi Thương Vương cầu mưa, trong vòng một tháng, phương viên 500 dặm quanh Triều Ca sẽ thành cấm địa, tu vi dưới Huyền Tiên, không kẻ nào có thể thi đạo thuật, ta muốn xem tên hôn quân đó làm sao cầu mưa !"
Kim Mẫu tán thán nói: "thủ đoạn của thánh nhân, quả nhiên bất phàm !"
Nữ Oa nhìn Kim Mẫu cười nhẹ: "kỳ thực cũng không có gì cao minh, nếu có huyền tiên xuất thủ, hiệu lực của linh phù này sẽ đại giảm, có điều huyền tiên chỉ có vài người, đều tại nơi thâm sơn tiềm tu, nghiền ngẫm đại đạo; hôn quân kia có tài đức gì mà được hạng nhân vật như thế tương trợ?"
Kim Mẫu gật đầu xưng phải, Thải Vân đồng tử không dám chậm trễ, lập tức cáo từ lui xuống.
Trong hoàng cung Triều Ca, vị thiên tử vốn phải đang "trai giới cấm dục" kia, lúc này đang tránh trong cơ địa dưới lầu Trích Tinh, thỏa mãn nằm trên trường kỷ, hưởng thụ cực phẩm rượu thịt.
Thương Thanh Quân bước vào phòng, thấy tình cảnh này, tức giận nói: "phu quân, thì ra đây là "thành tâm cầu nguyện" của chàng đấy hả…?"
"Không thẹn là bảo bối Thanh Quân cưng của ta, nhăn trán cũng quyến rũ như vậy, mau lại đây bồi tiếp phu quân", Trương Tử Tinh kéo nàng lại gần, cười nói: "lần đại hạn này, nước trở nên rất đáng quý, nếu mỗi ngày đều mộc dục(tắm rửa sạch sẽ trước khi cầu nguyện), chẳng phải rất lãng phí sao? Mà còn trai giới…người là thép, cơm là gang, cả ngày ăn rau, lấy sức đâu xử lý quốc sự, nếu bị bệnh chẳng phải là tổn thất của quốc gia sao?"
Thương Thanh Quân không có tâm tình đâu hưởng thụ, không khỏi lườm hắn: "trước mắt tình thế bất ổn, phu quân còn có tâm tình say sưa vậy ư?"
Trương Tử Tinh cười nhăn nhở: "nhân sinh ngắn ngủi, vì sao không cố gắng vui vẻ? hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say…"
Thương Thanh Quân vốn định lại khuyên bảo, ý niệm trong đầu chợt động, cũng không nói nhiều, cười vui vẻ thay hắn châm đầy rượu, lại gắp một miếng thịt tới miệng hắn. Trương Tử Tinh cười hắc hắc, ôm lấy nàng: "giỏi cho tiểu Thanh Quân nhà ngươi, vì sao không khuyên hôn quân ta nữa?"
Thương Thanh Quân ngăn bàn tay xấu xa của hắn đang định vuốt ve ngực mình, cười nhẹ nói: "ài, không phải tiên sinh từng nói "thuyền đáo kiều đầu tự nhiên trực"(thuyền đến gần cầu tự nhiên đi thẳng) sao? Nếu tiên sinh đã đã an nhiên như vậy, Thanh nhi đâu cần nóng ruột làm chi?"
"Thanh nhi này giỏi! dám trêu chọc bổn tiên sinh", mỗi lần nghe thấy nàng xưng hô "tiên sinh, Thanh nhi", Trương Tử Tinh đều khó nén lửa dục bừng bừng, bàn tay kia lập tức "pháp lực đại tăng", anh dũng đột phá phòng ngự của Thương Thanh Quân, đánh thẳng vào mục tiêu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Tiên sinh…đã có kế sách, Thanh nhi cần gì lo lắng dư thừa?" Thương Thanh Quân không địch nổi, hai ngọn đồi đã rơi vào tay địch, vội thay đổi chủ đề: "chuyện cầu mưa hết sức quan trọng, nếu có sơ suất hậu quả không thể tưởng tượng nổi, phu quân có nắm chắc mười phần?"
Kế sách của nàng xem ra thành công, tên gia hỏa đáng ghét này động tác vuốt ve chậm lại một chút: "đâu có phần nào nắm chắc? nếu trời không giáng mưa, chẳng lẽ ta còn có thể lên trời kiếm Hạo Thiên thượng đế kì kèo, đòi hắn đem nữ nhi gả cho ta làm phi tử để bồi thường mới được?"
"Phu quân thật là to gan, ngay cả công chúa trên trời cũng dám mơ tưởng!", Thanh Quân biết hắn đã có chủ ý, "lên trời được hay không Thanh nhi không biết, chỉ bất quá vị phu quân này của thiếp cũng có chút tiểu thần thông hô phong hoán vũ, nên Thanh nhi cũng không lo lắng gì".
Đột nhiên nàng kinh hô một tiếng, thì ra bàn tay còn lại của Trương Tử Tinh đã lần xuống eo nàng, bắt lấy kiều đồn dụ nhân: "phu quân dừng tay…chàng thật vô lại, người ta đang cùng chàng bàn chánh sự mà…"
Trương Tử Tinh ra vẻ sắc lang nham nhở nói: "nàng thật to gan, dám nói phu quân vô lại, bây giờ phu quân làm chuyện vô lại cho nàng xem…"
Thương Thanh Quân cảm giác được thân thể hắn bành trướng, đang muốn bỏ chạy, nhưng bị hắn bắt được, kết quả là tình cảnh "thành tâm cầu nguyện" bắt đầu.
Ngày thiên tử tế trời cầu mưa rốt cục đã tới, dân chúng đã tụ tập ở Đông Giao từ rất lâu, có nhiều người thậm chí còn từ xa tới, cũng may Trương Tử Tinh đã sớm an bài khá đông binh lính duy trì trật tự, đem bách tính an bài tại bốn phía tế đàn, để tránh phát sinh có người thương vong.
Giờ lành đã tới, Trương Tử Tinh toàn thân mặc áo trắng, đầu đội ngọc quan từ trên xa giá bước xuống, thần dân hai bên nhất loạt quỳ lạy, miệng xưng vạn tuế. Trương Tử Tinh thần sắc trang nghiêm trịnh trọng, đi từng bước vững vàng, bước lên tòa ngũ sắc tế đàn mới được kiến lập cách đấy không lâu.
Trải qua một loạt nghi lễ rắc rối, Trương Tử Tinh lấy ra tế văn đã được Thương Dung chuẩn bị, bắt đầu tụng niệm: "…thiên chí tí sinh tư dân giả, khởi dục kinh vi chi hồ! kim thiên lý chi địa tích vũ toàn vô. Bất hạnh nhi tao yên…"
Đa số dân chúng đều không hiểu hắn nói gì (dịch giả cũng không muốn hiểu), nhưng thấy thiên tử đang niệm, cũng không dám xôn xao bàn tán, cúi đầu đứng nghe. Trương Tử Tinh không dễ dàng mới niệm xong đoạn tế văn loằng ngoằng, nhận lấy hương trầm từ tay lễ quan, cắm vào bình hương, hai chân quỳ xuống, quân dân thấy thiên tử quỳ xuống, cũng vội vàng tự giác quỳ theo.
Trương Tử Tinh nhìn trời hô lớn: "Thượng thiên tại thượng, Đại Thương Thiên tử đời thứ 28 Tử Tân thành tâm cầu khấn. Năm nay gặp phải đại hạn lớn nhất trăm năm, nguồn nước khô kiệt, đất đai nứt nẻ, khô cằn, dân không sống nổi. Bách tính đói khổ phải ăn cỏ cây, người đói, người chết vô số, khiến cho tiếng lầm than khắp nơi, bốn phương khổ ải…"
Thanh âm của Trương Tử Tinh cao trầm, ngữ khí rành mạch, hết sức động lòng, quân dân dưới đài đều chịu hạn tai, nghe thấy nhất loạt đều cảm động, từng tiếng khóc bắt đầu nổi lên.
"Nếu như quả nhân có làm sai điều gì, xin trời đem vô số báo ứng giáng xuống đầu một mình quả nhân, vì sao lại làm khổ lụy tới con dân Đại Thương ta!", trên đài, Trương Tử Tinh biểu tình bi phẫn, ngẩng nhìn trời khóc lớn, quần thần và dân chúng bị ảnh hưởng, tiếng khóc nhất thời vang lên khắp nơi. Lúc đầu Trương Tử Tinh còn có vài phần diễn kịch, nhưng đến phía sau cũng dần dần nhập vào hoàn cảnh.
Thần tiên thánh nhân là cái quái gì? Vì sát kiếp kì quặc gì hay là báo phục, không tiếc sinh linh đồ thán, sinh mệnh nhân loại trong mắt bọn họ chỉ như súc vật, tùy ý chém giết hoặc bỏ mặc! Trương Tử Tinh bi phẫn không ngừng, tín niệm trong lòng càng thêm kiên định – cho dù cuối cùng hồn phi phách tán, không được phong thần, hắn cũng quyết đối với mấy vị thần thánh cao cao tại thượng kia chém cho vài đao.
"Thượng thiên tại thượng, Thành Thang thánh tổ trên trời, Tử Tân kế thừa ý chí tiên quân Đế Ất, từ lúc đăng cơ tới nay, hết lòng vì con dân bốn biển, giải trừ khổ nạn của thiên hạ bách tính, chưa từng có nửa phần ngơi nghỉ. Xin thượng thiên niệm lòng thành của Tử Tân, đem mưa giáng trần, cứu vạn dân Đại Thương ta!", thanh âm Trương Tử Tinh bi thiết, khấu đầu rất lâu không ngẩng dậy, dân chúng cũng nhất tề quỳ gục không dậy, xin trời làm mưa.
Đáng tiếc là, lão thiên tựa hồ không thèm để ý tới lời cầu khấn của dân chúng, trên trời vẫn lơ thơ mây trắng, không có chút dấu hiệu trời mưa.
Có một số kẻ mang dụng tâm đứng lẫn trong bách tính, thấy tình cảnh này, thầm lộ vẻ vui mừng. Thải Vân đồng tử hóa thành hài đồng cũng ở trong đám người, thấy thiên tử cùng dân chúng thành tâm bi thiết như vậy, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, thở dài không nói.
Thiên tử mắt nhìn khí tượng không đổi, ngẩng đầu lên, vẻ bi thống trên mặt càng nồng, hô lớn nói: "chẳng nhẽ trời muốn tuyệt 600 năm cơ nghiệp Đại Thương ta! Quả nhân lấy thân là thiên tử nhân gian tại đây lòng thành cầu Hạo Thiên thượng đế thiên tôn, nếu Đại Thương ta còn khí vận, xin cho mưa giải cứu chúng sinh. Nếu quốc vận Đại Thương đã hết, xin trừng phạt một mình quả nhân, quả nhân tại đây lập thệ, một ngày không mưa, quả nhân liền tuyệt thực một ngày, bảy ngày không mưa, quả nhân liền tuyệt thực bảy ngày, cho dù phải hi sinh tính mạng cũng không hối tiếc".
Lời này vừa ra, bốn bên nhất thời im phăng phắc, bất luận là quan viên bách tính đều không ngờ thiên tử lại lấy tính mệnh ra trọng thệ như vậy, nhất tề khóc lớn hướng thiên tử quỳ bái, khấu đầu tới chảy máu. Ngay cả Thải Vân đồng tử đứng xem cũng xúc động không chịu nổi, ấn tượng đối với thiên tử cũng thay đổ, nhưng không dám trái chỉ ý của Nữ Oa nương nương – linh phù kia chính là nàng buổi sáng tự chôn dấu, cho dù nàng gan to bằng trời cũng không dám đào lên.
Thương Dung và Tỉ Can kinh hãi vô cùng, muốn ngăn trở đã khong kịp nữa, hành động này của thiên tử quá đột ngột, trước đó không hề nói cho bọn họ nửa câu, thế này là hoàn toàn đoạn tuyệt đường lùi rồi. Nếu trời mưa, được lòng của vạn dân, thiên hạ kính phục, triệt để giải quyết nguy cơ mất tín nhiệm; nếu không có mưa, hậu quả thực không thể tưởng, thiên tử bị nguy tới tính mệnh, uy nghiêm cũng mất, khiến cho chư hầu thừa cơ nổi dậy, không chỉ tân chánh khó lòng tiếp tục, mà còn nguy hại tới chính quyền Đại Thương, tạo nên càng nhiều ẩn hoạn.
Các quần thần trung thành với thiên tử cũng lộ vẻ lo lắng, lần đánh cược này thực quá nguy hiểm. Chỉ có số ít người tựa hồ không để ý, có chút tông thất tử đệ còn có toan tính, nghĩ kế lật đổ thiên tử. Nhưng có một người ngoại lệ, đó lại là Phí Trọng.
Tên mập này biết rõ sự lợi hại của thiên tử hơn tất cả quan viên trong triều, năm đó hắn quan hệ tốt với Thọ Vương, Thiên tử đăng cơ, lập tức từ Hạ đại phu được thăng vượt cấp lên Thương đại phu, sau lại vì chuyện toán kế Thương Dung mà bị giáng làm Hạ đại phu, trải qua một thời gian vất vả, rốt cục lại được thăng làm Trung đại phu, tay cầm thực quyền, khiến quần thần úy kị. Nhưng người khác càng úy kị hắn, hắn càng úy kị thiên tử, vì tất cả mấy chuyện này đều do thiên tử sắp đặt, hắn bất quá chỉ là quân cờ trong tay mà thôi. Nếu nói Thiên tử chịu dùng tính mệnh làm chuyện không nắm chắc như thế này, cho dù có chặt đầu, hắn cũng không thể tin.
Quả nhiên, tại lúc Thiên tử vừa lập thệ không lâu, bầu trời đột nhiên không dấu hiệu gì bỗng từng giọt mưa rơi xuống.
Tác giả :
Điểm Tinh Linh