Ngã Vi Ngư Nhục
Chương 206: Thất lộc cộng trục (2)
Năm vạn binh mã của Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia vây quanh Nhữ Trữ sau khi đón đầu thống kích đại quân Trùng Tấn liền nhanh chóng yểm trợ Canh Thái hậu cùng hai vị Hoàng tử rút lui về phía tây.
Chân Văn Quân vẫn liên tục đi theo, ngoại trừ Trưởng Tôn Ngộ còn có vài người của Trưởng Tôn gia cùng Vệ gia ở trong quân giữ chức phó tướng của hắn, tất cả mọi hành động chỉ huy trọng yếu đều từ Trưởng Tôn Ngộ truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Chân Văn Quân biết Trưởng Tôn Ngộ vẫn chưa nhập sĩ, kinh nghiệm chiến trường cực kỳ có hạn, nhưng thấy hắn điều phối chinh phạt tương đối thong dong, hoàn toàn không giống lính mới, ngược lại khiến cho Chân Văn Quân nhớ lại sự kinh ngạc năm đó ở Sơn Hải ty khi tận mắt nhìn thấy A Liêu triển khai Thiên Binh Thần Hạp.
Hóa ra Trưởng Tôn gia vẫn luôn âm thầm che giấu thực lực, A Liêu như thế, Trưởng Tôn Ngộ cũng như thế.
Triều đình Đại Duật quân đội thiếu thốn thường xuyên phải xuất tiền thuê bộ khúc của các sĩ tộc địa phương đánh giặc, trong quân quản lý hỗn loạn, Trưởng Tôn Ngộ muốn tích lũy kinh nghiệm hành quân tác chiến hoàn toàn không cần bày ra bên ngoài làm cho người ta sinh nghi, trà trộn vào bên trong bộ khúc thậm chí mạo danh một người khác là có thể che đậy tai mắt của người khác thật tốt. Đợi đến khi loạn thế bắt đầu, Trưởng Tôn Ngộ liền có thể lập tức lãnh binh xuất trận.
Trưởng Tôn gia vẫn luôn đóng vai nhân vật phẫn trư ăn lão hổ, không biết đây có phải cũng là kế hoạch đã định sẵn cùng Vệ gia hay không. Vệ gia vẫn luôn ở bên ngoài thu hút hỏa lực, còn Trưởng Tôn gia thì ở trong tối âm thầm vận sức chờ phát động.
Hiện giờ Vệ Đình Húc ở Bình Thương "có đại tang", toàn bộ Vệ gia ngoại trừ tang sự của Vệ Luân thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác, cả nhà Trưởng Tôn dần dần nổi lên, một chiêu này phối hợp quả là điêu luyện thành thạo.
Có điều, sau khi Hoàng đế băng hà ắt sẽ phải truyền ngôi cho một trong hai vị Hoàng tử, hiện giờ Trưởng Tôn Ngộ bắt cóc Thái hậu cùng các Hoàng tử, chính là nắm giữ kiếp mã có lợi nhất, đồng thời cũng đặt chính mình vào trong mối nguy hiểm lớn nhất.
Bộ Giai tuy rằng không đi cùng với Chân Văn Quân đến Nhữ Trữ, nhưng hắn cùng mấy vị mưu sĩ khác cũng không hề nhàn rỗi.
Mấy ngày nay thư tín bay đến trong tay Chân Văn Quân rất nhiều, càng xem càng khiến cho nàng ưu sầu.
Nàng vẫn luôn biết triều đình Đại Duật ám nhược chư hầu sĩ tộc các nơi cường đại, ngay cả triều đình muốn đánh giặc cũng phải xuất tiền thuê bộ khúc địa phương vì quốc xuất chinh. Mỗi lần đánh một trận sẽ tiêu hao khoản tích lũy của mấy năm, quốc khố trống rỗng nhưng nếu tính trong toàn bộ Đại Duật thì cũng không phải là không có tiền. Tiền không nằm trong quốc khố, không ở trong tay đế vương, số thuế trưng thu không được đó đã lắng đọng tại địa phương rất lâu rất lâu rồi. Tư binh và của cải ở địa phương rốt cuộc có bao nhiêu lại tập trung ở trong tay ai, Chân Văn Quân tương đối lưu tâm, dù sao thì những người này rất có khả năng sẽ lập tức chuyển hóa thành địch nhân của chính mình.
Hai tháng trước nàng đã bảo Bộ Giai cùng các mưu sĩ khác âm thầm điều tra tình hình tư binh cùng tài phú của các đại tộc trong bốn mươi tám quận ở Đại Duật, nhằm phân tích ưu thế địch ta, kết quả nhận được khiến cho nàng ưu sầu.
Thì ra trong lúc Lý Duyên Ý vì tiền mà hao tâm tổn trí, thậm chí không tiếc hãm hại lừa gạt ép ra một chút béo bở từ trong tay các đại thần để bổ khuyết cho quốc khố, thì số lượng của cải mà mỗi một gia tộc quyền thế ở các quận huyện địa phương sở hữu được đều đủ để tự lập thành một quốc gia. Chân Văn Quân cho rằng chính mình đang nắm giữ núi vàng, nhưng nếu thật sự tính toán lại, hiện giờ trong số những người cường thế đứng đầu có lẽ còn tìm không thấy được tên của nàng.
Thời gian có hạn, nàng tin chắc rằng những gì mà Bộ Giai bọn họ điều tra được vẫn chưa phải là toàn bộ.
Nếu như Lý Duyên Ý hiện giờ còn sống biết được hết thảy những chuyện này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khó trách Đại Duật sắp diệt vong, khó trách Trùng Tấn có thể tiến quân thần tốc không gặp phải quá nhiều ngăn trở.
Còn nhớ a mẫu từng kể với nàng Hoàng đế khai quốc Đại Duật đã khởi nghĩa như thế nào, dũng mãnh phi thường đại phá tiền triều bạo ngược, mở đầu một thời đại hưng thịnh như thế nào. Thời gian hai trăm năm vội vàng trôi qua, tất cả những nhân vật truyền kỳ đều đã xuống mồ, Đại Duật đã trở thành một đế quốc mục nát người người chờ đợi cách tân.
Bản thân Chân Văn Quân ở bên trong thời đại rối ren hỗn loạn này, rõ ràng cảm nhận được bánh xe lịch sử vô tình như thế nào từ trên thân mình mỗi người lăn nghiền qua.
Đại Duật không chỉ có một Vệ gia một Trưởng Tôn gia, Chân Văn Quân phát hiện tầm mắt của chính mình vẫn luôn tập trung tại triều đình quá lâu, mà xem nhẹ những mối uy hiếp có khả năng khác.
Vô số kẻ đầu sỏ đều ẩn nấp trong bóng đêm như hổ rình mồi, không chỉ là Vệ Đình Húc, tất cả các gia tộc dã tâm đều đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Hiện giờ Trưởng Tôn Ngộ chủ động nắm giữ Thái hậu cùng Hoàng tử trong tay, nếu như nắm giữ thật tốt thì chính là kiềm chế Hoàng đế để điều khiển chư hầu, nắm giữ không tốt thì chính là dẫn lửa thiêu thân.
Chân Văn Quân trái lại đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với việc Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia đến tột cùng sẽ đi một nước cờ này như thế nào.
Đại quân của Trưởng Tôn Ngộ di chuyển chậm hơn rất nhiều so với Chân Văn Quân một mình một người hành động, Chân Văn Quân trước tiên quay về Nhữ Trữ một chuyến rồi lại đuổi theo hắn cũng không muộn.
Đến lúc trời hừng sáng Chân Văn Quân đã đến trước cửa Nhữ Trữ thành, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cảnh đổ nát thê lương nàng cơ hồ không nhận ra nơi này đã từng là kinh thành rực rỡ huy hoàng. Thành trì kiên cố vững chắc bị tàn phá đến loạn thất bát tao, tứ bề báo hiệu bất ổn, khắp nơi đều là thi thể, mà binh lính Trùng Tấn trấn giữ ở bên ngoài, canh phòng nghiêm ngặt.
Nhữ Trữ đã bị người hồ chiếm lĩnh, từ cửa chính chỉ sợ khó có thể tiến vào, hiện giờ đang vào mùa khô, Chân Văn Quân dự tính theo cống nước ngầm đi vào thành.
Lối vào thủy đạo đã bị đóng băng đến nghiêm kín chặt chẽ, nàng dùng lửa làm tan băng, thật vất vả mới mò mẫm đi vào được.
Phố phường đã từng quen thuộc biến thành từng đống phế tích xa lạ, thị tập sôi nổi náo nhiệt ngổn ngang xe đẩy nghiêng đổ gãy gọng, khói đặc cuồn cuộn thỉnh thoảng vẫn còn xâm nhập đến khứu giác của Chân Văn Quân, khiến nàng hô hấp có chút khó khăn.
Đường phố bế tắc nhà cửa đổ sụp, Chân Văn Quân cố gắng ở trong đó tìm kiếm con đường trong trí nhớ của mình.
Ở trong thành tìm kiếm rất lâu, thừa dịp binh lính tuần tra thiếu cảnh giác cứu được vài người dân còn sót lại một hơi thở, dẫn dắt bọn họ từ thủy đạo rời đi. Trừ chuyện này ra thì hoàn toàn không có tung tích của a mẫu nàng.
Trốn đông trốn tây tìm hơn nửa ngày, Chân Văn Quân xem như đã hiểu được, Lý Duyên Ý biết chính mình khó thoát khỏi kiếp nạn này, có lẽ đã bố trí thật tốt mọi chuyện sau khi chết. Bao gồm cả a mẫu nàng.
Sờ sờ hổ phù ở bên hông, Chân Văn Quân hiểu được, a mẫu đã bị cuốn vào bên trong dòng nước lũ chiến tranh, chí nguyện mà Lý Duyên Ý lưu lại sẽ chủ động tìm đến nàng.
Khi Chân Văn Quân quay trở lại Trường Niệm Sơn thì A Hâm cùng thi thể của Lý Duyên Ý đều không thấy nữa, xuất hiện thêm chính là một cục u to đùng ở trên trán của Tiểu Kiêu.
"A Hâm đâu?" Chân Văn Quân chẳng qua chỉ là dò hỏi bình thường, nhìn thấy tình cảnh này liền biết đã xảy ra chuyện gì nên đã cố ý dịu giọng dò hỏi, không nghĩ tới Tiểu Kiêu vẫn là hít mũi đỏ mắt:
"Ta. . . . . . Ta là muốn nàng lưu lại, nhưng mà nàng nhất quyết muốn đi, ta mới sử dụng Duật Tự Quyền muốn cưỡng ép giữ nàng lại. . . . . ."
"Cưỡng ép giữ nàng lại? Ngươi có biết A Hâm được xem là cao thủ đệ nhất đệ nhị ở Đại Duật không, ngươi làm sao có thể cưỡng ép giữ nàng lại."
"Ta làm sao biết được, a mẫu lại chưa từng nói qua."
"Cho nên hủy được mấy chiêu rồi mới thua?"
"Trước sau chỉ hủy được hai mươi chiêu thì đã bị lãnh một cú vào trán, người kia ôm thi thể đạp lên cỏ mà đi, giống y như bay! Ta đã muốn đuổi theo, đuổi theo tới mấy dặm nàng càng chạy càng xa, ta sợ ngươi trở lại tìm không thấy ta sẽ lo lắng, đành phải buông bỏ."
Vượt ngoài dự liệu của Chân Văn Quân: "Ngươi vậy mà lại có thể cùng A Hâm so qua hai mươi chiêu, còn có thể đuổi theo nàng tới mấy dặm cũng chưa bị bỏ lại, được a, so với ta nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều."
Tiểu Kiêu bụm lấy cục u trên trán ủy khuất nói: "Nhưng cũng là thua a, còn bị nổ ra một cái hạt dẻ." Vốn tưởng rằng đoạn thời gian này chăm học khổ luyện chính mình đã trở nên phi thường lợi hại, không nghĩ tới vẫn là thảm bại, Tiểu Kiêu cong môi run run từng trận muốn khóc. Chân Văn Quân ngồi xổm xuống búng ngón tay vào trên cục u của nàng, Tiểu Kiêu gào rú thảm thiết vội vàng lui về phía sau vài bước:
"Đau quá a!"
"Biết đau là tốt rồi. Nàng biết ngươi không có ác ý, bằng không ngươi đã sớm chết không toàn thây rồi."
Nghe được bốn chữ "chết không toàn thây" này, Tiểu Kiêu không rét mà run.
"Tuy rằng ngươi có thể là tiểu hài tử lợi hại nhất Đại Duật, nhưng ở trước mặt cao thủ vẫn như trước không chịu nổi một kích." Chân Văn Quân nghiêm mặt nói, "Ta lúc bằng tuổi này của ngươi đã tách khỏi a mẫu, vùng vẫy giữa bờ vực sinh tử. Địch nhân chân chính sẽ không bởi vì ngươi nhỏ tuổi mà thả cho ngươi một con ngựa. Sự tàn khốc của thế gian này ngươi hiện tại có thể vẫn chưa thực sự lĩnh hội được, bất quá ta có thể rất có trách nhiệm mà nói rằng, chỉ cần ngươi có một tia buông lỏng sẽ chỉ có một con đường chết. Nước mắt cũng sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào mềm lòng."
Cấp cho một quả táo ngọt rồi lại trùng điệp đánh cho mấy gậy, làm cho Tiểu Kiêu vừa phấn chấn lại vừa khẩn trương.
"Kế tiếp ta có thể ngay cả chính mình cũng không thể bảo hộ được, nếu như ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, phải chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Còn muốn đi sao?"
"Muốn!" Tiểu Kiêu đã quên mất đau đớn trên trán, cũng không tiếp tục làm nũng nữa.
"Tốt, ta có tìm đến cho ngươi một con ngựa, là chiến mã của Trùng Tấn. Ngươi lớn lên rất nhanh cũng nên cưỡi thử chiến mã. Nó rất ngang tàng rất mãnh liệt, ngươi chỉ có ngang tàng hơn mãnh liệt hơn so với nó thì mới có thể thuần phục được nó." Chân Văn Quân vỗ vỗ yên ngựa, "Đến thử xem sao!"
Tiểu Kiêu ánh mắt kiên định phi thân lên ngựa, con ngựa này cao hơn so với tất cả những con ngựa mà nàng đã từng cưỡi qua, vừa ngồi lên lưng ngựa nó liền bắt đầu hí vang, kiên quyết muốn nàng leo xuống dưới. Chân Văn Quân cũng không quan tâm nhiều đến nàng, đã thúc ngựa chạy xa trăm bước. Tiểu Kiêu cắn răng kiên trì, sau khi lắc lư lảo đảo suýt ngã xuống ngựa cuối cùng cũng ngồi vững, nỗ lực đuổi kịp tốc độ của Chân Văn Quân.
A Ẩn từ Bình Thương xuất phát còn sớm hơn so với Chân Văn Quân, hẳn là đã sớm đến Nhữ Trữ, nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Chân Văn Quân hoài nghi, ý chí cuối cùng của Lý Duyên Ý hẳn là giao thác cho A Ẩn. A Ẩn là một sự tồn tại phi thường vi diệu, nàng tựa như một phần trong cái bóng của Lý Duyên Ý, rất hiếm khi xuất hiện dưới ánh sáng ban ngày, thậm chí số người biết được sự tồn tại của nàng đã ít lại càng ít, không giống như Thái hậu rõ ràng dễ thấy như vậy, hành động tới lui tự nhiên thành thạo hơn rất nhiều, muốn bắt được nàng cũng không phải là chuyện dễ.
Trong lúc Chân Văn Quân còn đang tính toán xem A Ẩn khi nào thì mới có thể tái xuất hiện, thì lại xảy ra một chuyện khiến nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được ——
Đại quân mà Trưởng Tôn Ngộ dẫn đầu bị mấy ngàn binh mã của Cự Lộc huyện Lưu gia phục kích, đánh cho một trận trở tay không kịp, trong lúc hỗn loạn chỉ đem Mục nhi mang đi, Canh Thái hậu cùng Cung nhi đều rơi vào trong tay Lưu gia. Mà sau đó Mục nhi cũng bị thất lạc, Trưởng Tôn Ngộ xem như tay trắng trở về.
Nghe đâu ở sau lưng Cự Lộc Lưu gia có Canh Bái chống đỡ, là một danh sĩ ở tiểu huyện, môn khách bất quá chỉ có một trăm người, tư binh cũng là do Canh Bái tạm thời tập hợp đưa cho hắn, lần này cũng chỉ là muốn tập kích bất ngờ, nếu có thể thành công thì tất nhiên là quá tốt, nếu không thể thành công thì cũng thôi, tuyệt đối không hiếu chiến. Không nghĩ tới một kích liền trúng.
Khi Lưu Văn Hưng nhìn thấy Canh Thái hậu cùng Cung nhi sắc mặt đen thui cũng quên phải quỳ xuống, không dám tin tưởng rằng chính mình lại có thể "thỉnh" được các nàng tới trong tay.
Binh mã của Trưởng Tôn gia tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lưu Văn Hưng tạm thời tiếp nhận Canh Thái hậu cùng Cung nhi ở lại Cự Lộc, mười ngày sau ở ngay trong nhà hắn vì Cung nhi cử hành đại điển đăng cơ, tôn nàng làm tân đế Đại Duật. Không có truyền quốc ngọc tỷ không có di chiếu của Tiên đế, thậm chí cả cổn phục đăng cơ cũng không có, Cung nhi cứ như vậy bị bọn họ đẩy lên đế vị.
Việc này vừa truyền ra ngoài, toàn quốc từ trên xuống dưới một mảnh xôn xao. Bên kia, Đại An quận Vương Thủ đã cướp được Mục nhi cũng tôn hắn làm tân đế, lại làm ra một bức "Di chiếu", tự xưng di chiếu chính là do Lý Duyên Ý tự tay viết ra, đúng là truyền ngôi cho Mục nhi. Lại còn quát tháo mắng chửi Cự Lộc Lưu lão tặc lại dám bức ép Thái hậu nâng đỡ một Hoàng đế giả mạo thượng vị, quả thật là xem thường Tiên đế đại bất kính, đáng bị quần hùng thảo phạt.
Lưu Văn Hưng nghe nói Vương Thủ lại có thể miệng mồm vô đức như vậy, cũng không khách khí, bảo tất cả các mưu sĩ môn hạ cùng nhau dùng văn chương để lên án, nói họ Vương nào đó chính là ác nhân giở trò cáo trạng trước. Tiên đế vốn là nữ đế, như thế nào có thể truyền ngôi cho một nam hài? Như vậy thì Hải Nạp biến pháp mà nàng khổ tâm thi hành nhiều năm còn có ý nghĩa gì? Địa vị nữ tử lại phải như thế nào để nâng cao? Hơn nữa, hai vị Hoàng tử này ai thông minh ai ngu dốt mọi người trong lòng đều biết. Tri Thu Vương Lý Dung thông minh tuệ mẫn tuổi còn nhỏ đã có phong thái quốc quân, còn Nam Dương Vương Lý Giáp kia nhát như chuột tư chất bình thường, Tiên đế khôn khéo thực long như vậy làm sao lại truyền ngôi cho hắn? Huống chi còn có Thái hậu tọa trấn, lẽ nào lời nói của Thái hậu cũng là giả?
Lý Dung chính là đại danh của Cung nhi, Lý Giáp chính là Mục nhi. Một trận tin đồn phô thiên cái địa này của Lưu Văn Hưng thậm chí còn được biên soạn thành đồng dao, càng truyền càng thái quá, rõ ràng là đem Mục nhi xướng thành một kẻ ngu ngốc, Vương Thủ trong nháy mắt biến thành gian thần muốn mưu triều soán vị, bị người người hô đánh.
Vương Thủ lại phản kích, Lưu Văn Hưng cũng không nhân từ nhường nhịn, trong lúc song phương vì tranh cãi xem Hoàng tử trong tay ai mới là Hoàng đế chính thống mà ồn ào muốn khai chiến, thì một trong những vị đường huynh của Lý Duyên Ý là Lý Mẫn đứng lên ra sức chỉ trích hai kẻ phản tặc này. Nói Hoàng thượng chẳng qua là không rõ tung tích, các ngươi không đi xả thân vì triều đình mà lại ở chỗ này nhấc lên chủ ý về quốc quân tương lai! Nói trong tay có chiếu thư thì cứ lấy ra nhìn xem! Nói có Thái hậu ủng hộ thì để cho Thái hậu mở miệng! Nếu không thì các mạch chư hầu sẽ cùng nhau đánh dẹp!
Lý Mẫn lần này dấy lên ngàn tầng sóng, toàn bộ Đại Duật bốn mươi tám quận, chư hầu ở ẩn suốt mấy năm thậm chí hơn mười năm thù mới nợ cũ đều tính gộp vào với nhau, ngươi xướng xong lại đến lượt ta, nhao nhao xếp thành hàng, liên hợp, tranh đoạt. . . . . . Chia làm Nam Dương phái ủng hộ Mục nhi đăng cơ và Tri Thu phái ủng hộ Cung nhi mới là chính thống, song phương vì tranh đoạt nguồn tài nguyên tương lai mà vung tay tàn nhẫn. Cũng có người tự nhận thực lực hùng hậu dứt khoát trực tiếp khoanh vùng đất tự mình đăng cơ, xưng vương xưng đế.
Thiên hạ đại loạn.
Chiếu Vũ năm thứ năm, cũng là một năm cuối cùng lấy Chiếu Vũ làm niên hiệu, các mạch quân phiệt đại hỗn chiến trước giờ chưa từng có. Lực lượng chất chứa nhiều năm bùng phát, giống như trở lại thời kỳ Chiến quốc hỗn loạn. Lại thêm Trùng Tấn từ phương bắc tiến đến, lại còn chiếm lĩnh Nhữ Trữ, Quan Ngưỡng, Phần Hóa mấy vùng đất trung tâm, còn không ngừng muốn bành trướng ra ba hướng còn lại, xung đột không dứt.
Quốc gia mới vừa từ trong nạn đói và đại chiến kéo dài hơi tàn được vài năm này lại chia năm xẻ bảy, lung lay sắp đổ.
Dã tâm của mọi người đều đang lộ rõ, còn Chân Văn Quân thì yên lặng thối lui đến khu vực phía nam ở bên ngoài chiến hỏa, liên hợp với Quan Huấn bị lưu đày đến Hoài Dương làm Thái thú và Lâm gia nhặt về được một mạng cùng nhau chiêu binh mãi mã, gia tăng nhịp bước mở rộng thế lực.
Từ năm Thần Sơ thứ chín lén lút mua một mảnh đất cằn cỗi ở Túc Độ bắt đầu mưu đồ lập kế hoạch, chậm rãi tích lũy tài phú cùng nhân mạch, Chân Văn Quân rốt cục cũng nghênh đón cơ hội bùng nổ.
Các gia tộc quyền thế biết rõ, chiến tranh có nghĩa là tài phú mà gia tộc đã tích lũy cả trăm năm rất có khả năng chỉ trong nháy mắt sẽ tan thành tro bụi, cho nên bọn danh sĩ hút phù dung tán, quá quen thuộc với những ngày sống mơ mơ màng màng này đều chỉ là ở bên trong cọ sát kêu gào ầm ĩ, cũng chẳng muốn cùng đám người hồ cường hãn kết thù kết oán gì quá sâu.
Chân Văn Quân lại không có bất kỳ băn khoăn gì.
Nàng vốn là nữ nhi của người làm vườn đến từ tiểu huyện Tuy Xuyên, hai bàn tay trắng, sinh ra trong thời đại rối ren hỗn loạn lại còn liên tục làm thịt cá nằm dưới lưỡi đao của người khác. Dự trữ nhiều năm chính là để ngày hôm nay đọ sức một trận, cho dù có thua bất quá cũng là trở lại điểm khởi đầu mà thôi.
Sự tích lũy nhiều năm đã biến thành một nhánh quân đội khổng lồ cùng vật tư dồi dào, nàng tự mình lãnh binh đánh trở lại Trung Nguyên, dùng hổ phù thống lĩnh binh lính của các sĩ tộc, tuy có nhiều nén giận nhưng hiện tại các gia tộc đều nâng cao cờ hiệu giữ gìn chính thống, không tiện làm trái mệnh.
Chân Văn Quân tấn công một trận này khiến Trùng Tấn trở tay không kịp, đoạt lại mấy quận ở phía nam Nhữ Trữ từ trong tay người hồ, cùng Hoài Dương quận nối liền một đường, khoanh lập ra một khu vực an toàn, để cho dân chúng đang ở trong chiến loạn trôi giạt khắp nơi tiến vào tị nạn.
Đến khi Chân Văn Quân quay đầu lại có thời gian tính toán ngày tháng, mới phát hiện hơn nửa năm đã vội vàng trôi qua. Mùa đông giá lạnh cũng đã sớm qua đi, tiếp theo là mùa hạ sau đó chẳng mấy chốc sẽ vào thu.
A Hâm mang theo thi thể của Lý Duyên Ý không biết đã đi phương nào.
Chân Văn Quân vẫn luôn chờ đợi hai sự kiện. Một là A Ẩn hiện thân, một sự kiện khác chính là Vệ Đình Húc phát lực.
Vệ Đình Húc ở Bình Thương cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bình lặng đến mức không giống nàng, lại rất giống nàng.
Chân Văn Quân vẫn liên tục đi theo, ngoại trừ Trưởng Tôn Ngộ còn có vài người của Trưởng Tôn gia cùng Vệ gia ở trong quân giữ chức phó tướng của hắn, tất cả mọi hành động chỉ huy trọng yếu đều từ Trưởng Tôn Ngộ truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Chân Văn Quân biết Trưởng Tôn Ngộ vẫn chưa nhập sĩ, kinh nghiệm chiến trường cực kỳ có hạn, nhưng thấy hắn điều phối chinh phạt tương đối thong dong, hoàn toàn không giống lính mới, ngược lại khiến cho Chân Văn Quân nhớ lại sự kinh ngạc năm đó ở Sơn Hải ty khi tận mắt nhìn thấy A Liêu triển khai Thiên Binh Thần Hạp.
Hóa ra Trưởng Tôn gia vẫn luôn âm thầm che giấu thực lực, A Liêu như thế, Trưởng Tôn Ngộ cũng như thế.
Triều đình Đại Duật quân đội thiếu thốn thường xuyên phải xuất tiền thuê bộ khúc của các sĩ tộc địa phương đánh giặc, trong quân quản lý hỗn loạn, Trưởng Tôn Ngộ muốn tích lũy kinh nghiệm hành quân tác chiến hoàn toàn không cần bày ra bên ngoài làm cho người ta sinh nghi, trà trộn vào bên trong bộ khúc thậm chí mạo danh một người khác là có thể che đậy tai mắt của người khác thật tốt. Đợi đến khi loạn thế bắt đầu, Trưởng Tôn Ngộ liền có thể lập tức lãnh binh xuất trận.
Trưởng Tôn gia vẫn luôn đóng vai nhân vật phẫn trư ăn lão hổ, không biết đây có phải cũng là kế hoạch đã định sẵn cùng Vệ gia hay không. Vệ gia vẫn luôn ở bên ngoài thu hút hỏa lực, còn Trưởng Tôn gia thì ở trong tối âm thầm vận sức chờ phát động.
Hiện giờ Vệ Đình Húc ở Bình Thương "có đại tang", toàn bộ Vệ gia ngoại trừ tang sự của Vệ Luân thì không có bất kỳ động tĩnh gì khác, cả nhà Trưởng Tôn dần dần nổi lên, một chiêu này phối hợp quả là điêu luyện thành thạo.
Có điều, sau khi Hoàng đế băng hà ắt sẽ phải truyền ngôi cho một trong hai vị Hoàng tử, hiện giờ Trưởng Tôn Ngộ bắt cóc Thái hậu cùng các Hoàng tử, chính là nắm giữ kiếp mã có lợi nhất, đồng thời cũng đặt chính mình vào trong mối nguy hiểm lớn nhất.
Bộ Giai tuy rằng không đi cùng với Chân Văn Quân đến Nhữ Trữ, nhưng hắn cùng mấy vị mưu sĩ khác cũng không hề nhàn rỗi.
Mấy ngày nay thư tín bay đến trong tay Chân Văn Quân rất nhiều, càng xem càng khiến cho nàng ưu sầu.
Nàng vẫn luôn biết triều đình Đại Duật ám nhược chư hầu sĩ tộc các nơi cường đại, ngay cả triều đình muốn đánh giặc cũng phải xuất tiền thuê bộ khúc địa phương vì quốc xuất chinh. Mỗi lần đánh một trận sẽ tiêu hao khoản tích lũy của mấy năm, quốc khố trống rỗng nhưng nếu tính trong toàn bộ Đại Duật thì cũng không phải là không có tiền. Tiền không nằm trong quốc khố, không ở trong tay đế vương, số thuế trưng thu không được đó đã lắng đọng tại địa phương rất lâu rất lâu rồi. Tư binh và của cải ở địa phương rốt cuộc có bao nhiêu lại tập trung ở trong tay ai, Chân Văn Quân tương đối lưu tâm, dù sao thì những người này rất có khả năng sẽ lập tức chuyển hóa thành địch nhân của chính mình.
Hai tháng trước nàng đã bảo Bộ Giai cùng các mưu sĩ khác âm thầm điều tra tình hình tư binh cùng tài phú của các đại tộc trong bốn mươi tám quận ở Đại Duật, nhằm phân tích ưu thế địch ta, kết quả nhận được khiến cho nàng ưu sầu.
Thì ra trong lúc Lý Duyên Ý vì tiền mà hao tâm tổn trí, thậm chí không tiếc hãm hại lừa gạt ép ra một chút béo bở từ trong tay các đại thần để bổ khuyết cho quốc khố, thì số lượng của cải mà mỗi một gia tộc quyền thế ở các quận huyện địa phương sở hữu được đều đủ để tự lập thành một quốc gia. Chân Văn Quân cho rằng chính mình đang nắm giữ núi vàng, nhưng nếu thật sự tính toán lại, hiện giờ trong số những người cường thế đứng đầu có lẽ còn tìm không thấy được tên của nàng.
Thời gian có hạn, nàng tin chắc rằng những gì mà Bộ Giai bọn họ điều tra được vẫn chưa phải là toàn bộ.
Nếu như Lý Duyên Ý hiện giờ còn sống biết được hết thảy những chuyện này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khó trách Đại Duật sắp diệt vong, khó trách Trùng Tấn có thể tiến quân thần tốc không gặp phải quá nhiều ngăn trở.
Còn nhớ a mẫu từng kể với nàng Hoàng đế khai quốc Đại Duật đã khởi nghĩa như thế nào, dũng mãnh phi thường đại phá tiền triều bạo ngược, mở đầu một thời đại hưng thịnh như thế nào. Thời gian hai trăm năm vội vàng trôi qua, tất cả những nhân vật truyền kỳ đều đã xuống mồ, Đại Duật đã trở thành một đế quốc mục nát người người chờ đợi cách tân.
Bản thân Chân Văn Quân ở bên trong thời đại rối ren hỗn loạn này, rõ ràng cảm nhận được bánh xe lịch sử vô tình như thế nào từ trên thân mình mỗi người lăn nghiền qua.
Đại Duật không chỉ có một Vệ gia một Trưởng Tôn gia, Chân Văn Quân phát hiện tầm mắt của chính mình vẫn luôn tập trung tại triều đình quá lâu, mà xem nhẹ những mối uy hiếp có khả năng khác.
Vô số kẻ đầu sỏ đều ẩn nấp trong bóng đêm như hổ rình mồi, không chỉ là Vệ Đình Húc, tất cả các gia tộc dã tâm đều đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Hiện giờ Trưởng Tôn Ngộ chủ động nắm giữ Thái hậu cùng Hoàng tử trong tay, nếu như nắm giữ thật tốt thì chính là kiềm chế Hoàng đế để điều khiển chư hầu, nắm giữ không tốt thì chính là dẫn lửa thiêu thân.
Chân Văn Quân trái lại đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với việc Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia đến tột cùng sẽ đi một nước cờ này như thế nào.
Đại quân của Trưởng Tôn Ngộ di chuyển chậm hơn rất nhiều so với Chân Văn Quân một mình một người hành động, Chân Văn Quân trước tiên quay về Nhữ Trữ một chuyến rồi lại đuổi theo hắn cũng không muộn.
Đến lúc trời hừng sáng Chân Văn Quân đã đến trước cửa Nhữ Trữ thành, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cảnh đổ nát thê lương nàng cơ hồ không nhận ra nơi này đã từng là kinh thành rực rỡ huy hoàng. Thành trì kiên cố vững chắc bị tàn phá đến loạn thất bát tao, tứ bề báo hiệu bất ổn, khắp nơi đều là thi thể, mà binh lính Trùng Tấn trấn giữ ở bên ngoài, canh phòng nghiêm ngặt.
Nhữ Trữ đã bị người hồ chiếm lĩnh, từ cửa chính chỉ sợ khó có thể tiến vào, hiện giờ đang vào mùa khô, Chân Văn Quân dự tính theo cống nước ngầm đi vào thành.
Lối vào thủy đạo đã bị đóng băng đến nghiêm kín chặt chẽ, nàng dùng lửa làm tan băng, thật vất vả mới mò mẫm đi vào được.
Phố phường đã từng quen thuộc biến thành từng đống phế tích xa lạ, thị tập sôi nổi náo nhiệt ngổn ngang xe đẩy nghiêng đổ gãy gọng, khói đặc cuồn cuộn thỉnh thoảng vẫn còn xâm nhập đến khứu giác của Chân Văn Quân, khiến nàng hô hấp có chút khó khăn.
Đường phố bế tắc nhà cửa đổ sụp, Chân Văn Quân cố gắng ở trong đó tìm kiếm con đường trong trí nhớ của mình.
Ở trong thành tìm kiếm rất lâu, thừa dịp binh lính tuần tra thiếu cảnh giác cứu được vài người dân còn sót lại một hơi thở, dẫn dắt bọn họ từ thủy đạo rời đi. Trừ chuyện này ra thì hoàn toàn không có tung tích của a mẫu nàng.
Trốn đông trốn tây tìm hơn nửa ngày, Chân Văn Quân xem như đã hiểu được, Lý Duyên Ý biết chính mình khó thoát khỏi kiếp nạn này, có lẽ đã bố trí thật tốt mọi chuyện sau khi chết. Bao gồm cả a mẫu nàng.
Sờ sờ hổ phù ở bên hông, Chân Văn Quân hiểu được, a mẫu đã bị cuốn vào bên trong dòng nước lũ chiến tranh, chí nguyện mà Lý Duyên Ý lưu lại sẽ chủ động tìm đến nàng.
Khi Chân Văn Quân quay trở lại Trường Niệm Sơn thì A Hâm cùng thi thể của Lý Duyên Ý đều không thấy nữa, xuất hiện thêm chính là một cục u to đùng ở trên trán của Tiểu Kiêu.
"A Hâm đâu?" Chân Văn Quân chẳng qua chỉ là dò hỏi bình thường, nhìn thấy tình cảnh này liền biết đã xảy ra chuyện gì nên đã cố ý dịu giọng dò hỏi, không nghĩ tới Tiểu Kiêu vẫn là hít mũi đỏ mắt:
"Ta. . . . . . Ta là muốn nàng lưu lại, nhưng mà nàng nhất quyết muốn đi, ta mới sử dụng Duật Tự Quyền muốn cưỡng ép giữ nàng lại. . . . . ."
"Cưỡng ép giữ nàng lại? Ngươi có biết A Hâm được xem là cao thủ đệ nhất đệ nhị ở Đại Duật không, ngươi làm sao có thể cưỡng ép giữ nàng lại."
"Ta làm sao biết được, a mẫu lại chưa từng nói qua."
"Cho nên hủy được mấy chiêu rồi mới thua?"
"Trước sau chỉ hủy được hai mươi chiêu thì đã bị lãnh một cú vào trán, người kia ôm thi thể đạp lên cỏ mà đi, giống y như bay! Ta đã muốn đuổi theo, đuổi theo tới mấy dặm nàng càng chạy càng xa, ta sợ ngươi trở lại tìm không thấy ta sẽ lo lắng, đành phải buông bỏ."
Vượt ngoài dự liệu của Chân Văn Quân: "Ngươi vậy mà lại có thể cùng A Hâm so qua hai mươi chiêu, còn có thể đuổi theo nàng tới mấy dặm cũng chưa bị bỏ lại, được a, so với ta nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều."
Tiểu Kiêu bụm lấy cục u trên trán ủy khuất nói: "Nhưng cũng là thua a, còn bị nổ ra một cái hạt dẻ." Vốn tưởng rằng đoạn thời gian này chăm học khổ luyện chính mình đã trở nên phi thường lợi hại, không nghĩ tới vẫn là thảm bại, Tiểu Kiêu cong môi run run từng trận muốn khóc. Chân Văn Quân ngồi xổm xuống búng ngón tay vào trên cục u của nàng, Tiểu Kiêu gào rú thảm thiết vội vàng lui về phía sau vài bước:
"Đau quá a!"
"Biết đau là tốt rồi. Nàng biết ngươi không có ác ý, bằng không ngươi đã sớm chết không toàn thây rồi."
Nghe được bốn chữ "chết không toàn thây" này, Tiểu Kiêu không rét mà run.
"Tuy rằng ngươi có thể là tiểu hài tử lợi hại nhất Đại Duật, nhưng ở trước mặt cao thủ vẫn như trước không chịu nổi một kích." Chân Văn Quân nghiêm mặt nói, "Ta lúc bằng tuổi này của ngươi đã tách khỏi a mẫu, vùng vẫy giữa bờ vực sinh tử. Địch nhân chân chính sẽ không bởi vì ngươi nhỏ tuổi mà thả cho ngươi một con ngựa. Sự tàn khốc của thế gian này ngươi hiện tại có thể vẫn chưa thực sự lĩnh hội được, bất quá ta có thể rất có trách nhiệm mà nói rằng, chỉ cần ngươi có một tia buông lỏng sẽ chỉ có một con đường chết. Nước mắt cũng sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào mềm lòng."
Cấp cho một quả táo ngọt rồi lại trùng điệp đánh cho mấy gậy, làm cho Tiểu Kiêu vừa phấn chấn lại vừa khẩn trương.
"Kế tiếp ta có thể ngay cả chính mình cũng không thể bảo hộ được, nếu như ngươi muốn tiếp tục đi theo ta, phải chuẩn bị sẵn tinh thần bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Còn muốn đi sao?"
"Muốn!" Tiểu Kiêu đã quên mất đau đớn trên trán, cũng không tiếp tục làm nũng nữa.
"Tốt, ta có tìm đến cho ngươi một con ngựa, là chiến mã của Trùng Tấn. Ngươi lớn lên rất nhanh cũng nên cưỡi thử chiến mã. Nó rất ngang tàng rất mãnh liệt, ngươi chỉ có ngang tàng hơn mãnh liệt hơn so với nó thì mới có thể thuần phục được nó." Chân Văn Quân vỗ vỗ yên ngựa, "Đến thử xem sao!"
Tiểu Kiêu ánh mắt kiên định phi thân lên ngựa, con ngựa này cao hơn so với tất cả những con ngựa mà nàng đã từng cưỡi qua, vừa ngồi lên lưng ngựa nó liền bắt đầu hí vang, kiên quyết muốn nàng leo xuống dưới. Chân Văn Quân cũng không quan tâm nhiều đến nàng, đã thúc ngựa chạy xa trăm bước. Tiểu Kiêu cắn răng kiên trì, sau khi lắc lư lảo đảo suýt ngã xuống ngựa cuối cùng cũng ngồi vững, nỗ lực đuổi kịp tốc độ của Chân Văn Quân.
A Ẩn từ Bình Thương xuất phát còn sớm hơn so với Chân Văn Quân, hẳn là đã sớm đến Nhữ Trữ, nhưng vẫn chưa hề nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Chân Văn Quân hoài nghi, ý chí cuối cùng của Lý Duyên Ý hẳn là giao thác cho A Ẩn. A Ẩn là một sự tồn tại phi thường vi diệu, nàng tựa như một phần trong cái bóng của Lý Duyên Ý, rất hiếm khi xuất hiện dưới ánh sáng ban ngày, thậm chí số người biết được sự tồn tại của nàng đã ít lại càng ít, không giống như Thái hậu rõ ràng dễ thấy như vậy, hành động tới lui tự nhiên thành thạo hơn rất nhiều, muốn bắt được nàng cũng không phải là chuyện dễ.
Trong lúc Chân Văn Quân còn đang tính toán xem A Ẩn khi nào thì mới có thể tái xuất hiện, thì lại xảy ra một chuyện khiến nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được ——
Đại quân mà Trưởng Tôn Ngộ dẫn đầu bị mấy ngàn binh mã của Cự Lộc huyện Lưu gia phục kích, đánh cho một trận trở tay không kịp, trong lúc hỗn loạn chỉ đem Mục nhi mang đi, Canh Thái hậu cùng Cung nhi đều rơi vào trong tay Lưu gia. Mà sau đó Mục nhi cũng bị thất lạc, Trưởng Tôn Ngộ xem như tay trắng trở về.
Nghe đâu ở sau lưng Cự Lộc Lưu gia có Canh Bái chống đỡ, là một danh sĩ ở tiểu huyện, môn khách bất quá chỉ có một trăm người, tư binh cũng là do Canh Bái tạm thời tập hợp đưa cho hắn, lần này cũng chỉ là muốn tập kích bất ngờ, nếu có thể thành công thì tất nhiên là quá tốt, nếu không thể thành công thì cũng thôi, tuyệt đối không hiếu chiến. Không nghĩ tới một kích liền trúng.
Khi Lưu Văn Hưng nhìn thấy Canh Thái hậu cùng Cung nhi sắc mặt đen thui cũng quên phải quỳ xuống, không dám tin tưởng rằng chính mình lại có thể "thỉnh" được các nàng tới trong tay.
Binh mã của Trưởng Tôn gia tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lưu Văn Hưng tạm thời tiếp nhận Canh Thái hậu cùng Cung nhi ở lại Cự Lộc, mười ngày sau ở ngay trong nhà hắn vì Cung nhi cử hành đại điển đăng cơ, tôn nàng làm tân đế Đại Duật. Không có truyền quốc ngọc tỷ không có di chiếu của Tiên đế, thậm chí cả cổn phục đăng cơ cũng không có, Cung nhi cứ như vậy bị bọn họ đẩy lên đế vị.
Việc này vừa truyền ra ngoài, toàn quốc từ trên xuống dưới một mảnh xôn xao. Bên kia, Đại An quận Vương Thủ đã cướp được Mục nhi cũng tôn hắn làm tân đế, lại làm ra một bức "Di chiếu", tự xưng di chiếu chính là do Lý Duyên Ý tự tay viết ra, đúng là truyền ngôi cho Mục nhi. Lại còn quát tháo mắng chửi Cự Lộc Lưu lão tặc lại dám bức ép Thái hậu nâng đỡ một Hoàng đế giả mạo thượng vị, quả thật là xem thường Tiên đế đại bất kính, đáng bị quần hùng thảo phạt.
Lưu Văn Hưng nghe nói Vương Thủ lại có thể miệng mồm vô đức như vậy, cũng không khách khí, bảo tất cả các mưu sĩ môn hạ cùng nhau dùng văn chương để lên án, nói họ Vương nào đó chính là ác nhân giở trò cáo trạng trước. Tiên đế vốn là nữ đế, như thế nào có thể truyền ngôi cho một nam hài? Như vậy thì Hải Nạp biến pháp mà nàng khổ tâm thi hành nhiều năm còn có ý nghĩa gì? Địa vị nữ tử lại phải như thế nào để nâng cao? Hơn nữa, hai vị Hoàng tử này ai thông minh ai ngu dốt mọi người trong lòng đều biết. Tri Thu Vương Lý Dung thông minh tuệ mẫn tuổi còn nhỏ đã có phong thái quốc quân, còn Nam Dương Vương Lý Giáp kia nhát như chuột tư chất bình thường, Tiên đế khôn khéo thực long như vậy làm sao lại truyền ngôi cho hắn? Huống chi còn có Thái hậu tọa trấn, lẽ nào lời nói của Thái hậu cũng là giả?
Lý Dung chính là đại danh của Cung nhi, Lý Giáp chính là Mục nhi. Một trận tin đồn phô thiên cái địa này của Lưu Văn Hưng thậm chí còn được biên soạn thành đồng dao, càng truyền càng thái quá, rõ ràng là đem Mục nhi xướng thành một kẻ ngu ngốc, Vương Thủ trong nháy mắt biến thành gian thần muốn mưu triều soán vị, bị người người hô đánh.
Vương Thủ lại phản kích, Lưu Văn Hưng cũng không nhân từ nhường nhịn, trong lúc song phương vì tranh cãi xem Hoàng tử trong tay ai mới là Hoàng đế chính thống mà ồn ào muốn khai chiến, thì một trong những vị đường huynh của Lý Duyên Ý là Lý Mẫn đứng lên ra sức chỉ trích hai kẻ phản tặc này. Nói Hoàng thượng chẳng qua là không rõ tung tích, các ngươi không đi xả thân vì triều đình mà lại ở chỗ này nhấc lên chủ ý về quốc quân tương lai! Nói trong tay có chiếu thư thì cứ lấy ra nhìn xem! Nói có Thái hậu ủng hộ thì để cho Thái hậu mở miệng! Nếu không thì các mạch chư hầu sẽ cùng nhau đánh dẹp!
Lý Mẫn lần này dấy lên ngàn tầng sóng, toàn bộ Đại Duật bốn mươi tám quận, chư hầu ở ẩn suốt mấy năm thậm chí hơn mười năm thù mới nợ cũ đều tính gộp vào với nhau, ngươi xướng xong lại đến lượt ta, nhao nhao xếp thành hàng, liên hợp, tranh đoạt. . . . . . Chia làm Nam Dương phái ủng hộ Mục nhi đăng cơ và Tri Thu phái ủng hộ Cung nhi mới là chính thống, song phương vì tranh đoạt nguồn tài nguyên tương lai mà vung tay tàn nhẫn. Cũng có người tự nhận thực lực hùng hậu dứt khoát trực tiếp khoanh vùng đất tự mình đăng cơ, xưng vương xưng đế.
Thiên hạ đại loạn.
Chiếu Vũ năm thứ năm, cũng là một năm cuối cùng lấy Chiếu Vũ làm niên hiệu, các mạch quân phiệt đại hỗn chiến trước giờ chưa từng có. Lực lượng chất chứa nhiều năm bùng phát, giống như trở lại thời kỳ Chiến quốc hỗn loạn. Lại thêm Trùng Tấn từ phương bắc tiến đến, lại còn chiếm lĩnh Nhữ Trữ, Quan Ngưỡng, Phần Hóa mấy vùng đất trung tâm, còn không ngừng muốn bành trướng ra ba hướng còn lại, xung đột không dứt.
Quốc gia mới vừa từ trong nạn đói và đại chiến kéo dài hơi tàn được vài năm này lại chia năm xẻ bảy, lung lay sắp đổ.
Dã tâm của mọi người đều đang lộ rõ, còn Chân Văn Quân thì yên lặng thối lui đến khu vực phía nam ở bên ngoài chiến hỏa, liên hợp với Quan Huấn bị lưu đày đến Hoài Dương làm Thái thú và Lâm gia nhặt về được một mạng cùng nhau chiêu binh mãi mã, gia tăng nhịp bước mở rộng thế lực.
Từ năm Thần Sơ thứ chín lén lút mua một mảnh đất cằn cỗi ở Túc Độ bắt đầu mưu đồ lập kế hoạch, chậm rãi tích lũy tài phú cùng nhân mạch, Chân Văn Quân rốt cục cũng nghênh đón cơ hội bùng nổ.
Các gia tộc quyền thế biết rõ, chiến tranh có nghĩa là tài phú mà gia tộc đã tích lũy cả trăm năm rất có khả năng chỉ trong nháy mắt sẽ tan thành tro bụi, cho nên bọn danh sĩ hút phù dung tán, quá quen thuộc với những ngày sống mơ mơ màng màng này đều chỉ là ở bên trong cọ sát kêu gào ầm ĩ, cũng chẳng muốn cùng đám người hồ cường hãn kết thù kết oán gì quá sâu.
Chân Văn Quân lại không có bất kỳ băn khoăn gì.
Nàng vốn là nữ nhi của người làm vườn đến từ tiểu huyện Tuy Xuyên, hai bàn tay trắng, sinh ra trong thời đại rối ren hỗn loạn lại còn liên tục làm thịt cá nằm dưới lưỡi đao của người khác. Dự trữ nhiều năm chính là để ngày hôm nay đọ sức một trận, cho dù có thua bất quá cũng là trở lại điểm khởi đầu mà thôi.
Sự tích lũy nhiều năm đã biến thành một nhánh quân đội khổng lồ cùng vật tư dồi dào, nàng tự mình lãnh binh đánh trở lại Trung Nguyên, dùng hổ phù thống lĩnh binh lính của các sĩ tộc, tuy có nhiều nén giận nhưng hiện tại các gia tộc đều nâng cao cờ hiệu giữ gìn chính thống, không tiện làm trái mệnh.
Chân Văn Quân tấn công một trận này khiến Trùng Tấn trở tay không kịp, đoạt lại mấy quận ở phía nam Nhữ Trữ từ trong tay người hồ, cùng Hoài Dương quận nối liền một đường, khoanh lập ra một khu vực an toàn, để cho dân chúng đang ở trong chiến loạn trôi giạt khắp nơi tiến vào tị nạn.
Đến khi Chân Văn Quân quay đầu lại có thời gian tính toán ngày tháng, mới phát hiện hơn nửa năm đã vội vàng trôi qua. Mùa đông giá lạnh cũng đã sớm qua đi, tiếp theo là mùa hạ sau đó chẳng mấy chốc sẽ vào thu.
A Hâm mang theo thi thể của Lý Duyên Ý không biết đã đi phương nào.
Chân Văn Quân vẫn luôn chờ đợi hai sự kiện. Một là A Ẩn hiện thân, một sự kiện khác chính là Vệ Đình Húc phát lực.
Vệ Đình Húc ở Bình Thương cho đến bây giờ cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Bình lặng đến mức không giống nàng, lại rất giống nàng.
Tác giả :
Ninh Viễn